122 h

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Hạ được Lam Lam liếm vô cùng hài lòng, cặp đùi thon dài của cô kẹp lấy đầu của Lam Lam, hai tay tự vuốt ve đầu vú hồng nhạt trước ngực mình, âm thanh mềm mại mang theo tiếng kêu của mèo con, đôi mắt thoải mái đến mức nhắm lại, lông mi có chút ướt át.

Lam Lam liếm láp giữa hai chân Tiểu Hạ, mũi khẽ nhúc nhích ngửi ngửi, mùi vị quyến rũ mê người chui vào trong lỗ mũi, tiếng kêu meo meo của Tiểu Hạ khiến toàn thân nàng trở nên khô nóng, cái đuôi ở phía sau lắc tới lắc lui, hai tay dựng lên ôm lấy bắp đùi của Tiểu Hạ, tiếng nước trong miệng càng ngày càng lớn.

"Ưm meo... Ưm..." Cơ thể trần trụi của Tiểu Hạ uốn éo bất an trên đệm, vừa tự xoa nắn đầu vú của mình, vòng eo tinh tế mềm mại nâng cao, tư thế này khiến giữa eo lưng và đệm xuất hiện một khe hở quyến rũ làm người ta khó lòng kiềm chế được.

Hơi thở của Lam Lam trở nên dồn dập hơn một chút, Tiểu Hạ ở dưới người nàng mang dáng vẻ quá quyến rũ, cảm giác dinh dính trong miệng cũng làm đầu nàng thấy ong ong choáng váng, nàng không thể không ngừng lại rồi lắc lắc đầu của mình.

Cơn khoái cảm đột nhiên dừng lại, Tiểu Hạ có chút bất mãn hừ lên vài tiếng, đôi chân ngoắc ngoắc mở to, nhưng đôi chân dài lại không móc được chú chó ngốc kia, cô hé mắt ra, đột nhiên bị một cái bóng đen đè ép xuống.

Tiểu Hạ ngẩn người, tại sao trước mắt lại đột nhiên xuất hiện một người phụ nữ, gương mặt nàng xinh đẹp tuyệt trần, mái tóc màu bạc trắng mềm mại, đôi mắt chớp nhẹ vài cái, bên trong vẻ mặt chất phác đó là sự dịu dàng không dễ phát hiện, không phải chú chó ngốc kia thì còn ai nữa?

Chỉ là cô không ngờ tới: "Cậu cũng có thể biến thành hình người à?"

Lam Lam còn có chút mơ hồ, nàng nhìn tay mình một chút, tay không quá quen thuộc nắm lại rồi buông ra, rõ ràng là bộ dạng này đối với mình có chút mới mẻ: "Thì ra tôi cũng có thể làm được."

Đối với việc có thể biến thành hình người hay không thì thực ra Lam Lam không có ý kiến gì, nhưng nàng cảm thấy như bây giờ cũng không tệ lắm, nàng duỗi tay kéo Tiểu Hạ gần lại vào lồng ngực: "Cậu thích tôi như thế này hơn à?"

Mũi Tiểu Hạ khẽ nhăn lại lộ ra răng nanh ở trong miệng nhỏ: "Cậu hôi quá."

Lam Lam biết rõ lời nói và suy nghĩ của cô không giống nhau: "Nếu không thích, vì sao cậu vẫn luôn phát ra tiếng phù phù?" Nói xong hai tai chó của nàng giật giật, âm thanh phù phù khiến lỗ tai chó nhạy cảm của nàng cảm thấy nhột.

Tiểu Hạ không có cách nào phủ nhận tiếng phù phù bản năng của mình được, từ sau khi Lam Lam biến thành hình người, tiếng ngáy cũng trở nên lớn hơn, cô không khống chế nổi nó, nhưng cô cũng hỏi ngược lại: "Vậy còn cậu? Vì sao cái đuôi cậu lại vẫy nhanh như vậy?"

Lam Lam quay đầu nhìn thoáng qua cái đuôi đang vẫy đủ để quạt gió của bản thân, nàng cũng chẳng còn gì để nói.

Hai người dứt khoát không nói gì nữa, đôi môi mềm mại áp vào nhau, Tiểu Hạ lưu luyến khoái cảm trên người, cô tiếp tục xoa nắn cơ thể mình, rất nhanh sau đó, Lam Lam chiếm lấy cô, đầu lưỡi tiến vào miệng của Tiểu Hạ liếm răng nanh nhỏ của cô, đầu ngón tay của nàng và của Tiểu Hạ quấn lấy nhau, khẽ mân mê lấy đầu vú, đùa bỡn hai vật nho nhỏ vừa rắn chắc lại vừa cứng như hạt đậu.

"A ưm..." Tiểu Hạ phát ra âm thanh rên rỉ nhớp nháp.

Lam Lam liếm vách trong cổ họng của Tiểu Hạ, thật mềm mại, trong miệng Tiểu Hạ thật nhỏ, còn có cảm giác chấn động của tiếng ngáy truyền đến, Lam Lam không nhịn được tò mò mà liếm sâu thêm, quá sâu rồi, Tiểu Hạ cảm thấy có chút khó chịu mà a a lên tiếng, nhưng sức của mèo nhỏ không thể chống lại được chú chó to lớn, chỉ có thể tiếp tục chống cự mà vẫn bị liếm sâu.

Tiểu Hạ cảm thấy khó chịu khi bị xâm nhập sâu như vậy, cô có cảm giác Lam Lam muốn liếm nơi mà cô phát ra tiếng ngáy, cô không chịu nổi nữa, tính tình vốn không để mình chịu thiệt, bèn nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngậm nước.

"Ừm!" Đầu lưỡi của Lam Lam nhanh chóng lui ra ngoài, trên lưỡi có tơ máu, giọt máu dọc theo đường viền tụ tập đến đầu lưỡi, sau đó nhỏ xuống ở trước ngực của Tiểu Hạ.

Nàng dùng ánh mắt khiển trách nhìn về phía Tiểu Hạ, Tiểu Hạ lại không có chút áy náy nào, ngược lại đi liếm liếm chút máu ở khóe miệng: "Trung thực một chút."

Lam Lam đè lên người Tiểu Hạ, mắt nàng híp lại có chút nguy hiểm, thế nhưng Tiểu Hạ không chút e dè nào mà nhìn ngược lại, hai người giằng co trong chốc lát, Tiểu Hạ thay đổi tầm mắt trước, ánh mắt vốn dĩ sắc bén và cứng rắn lại lộ ra mấy phần khiêu khích, sau đó giống như lơ đãng mà dùng đầu gối chặn giữa hai chân Lam Lam, sau khi cảm thấy có chút ẩm ướt, cô ấn chặt rồi co chân lên trên, dùng bắp chân nhỏ của mình cọ xát sâu qua vùng kín của Lam Lam.

"Ừm ấy..." Không có người nào có thể chống đỡ nổi sự kích thích như vậy, Lam Lam cảm giác toàn thân trở nên tê dại, nếu nàng đang ở trong hình hài của chó thì đoán chừng là hiện giờ lông toàn thân đã dựng đứng lên rồi, tầm mắt của nàng mềm nhũn, nàng khuất phục, cúi đầu xuống liếm láp những giọt máu nhỏ trước ngực Tiểu Hạ, sau đó hút lấy da thịt trước ngực đối phương.

Tiểu Hạ duỗi tay sờ lên mái tóc màu vàng trắng của Lam Lam, gương mặt toát ra vẻ đắc ý thắng lợi.

Mèo chính là một loài sinh vật kỳ lạ như vậy, rõ ràng nhỏ bé như vậy nhưng lại luôn có khả năng khiến các loài động vật khác phải cúi đầu trước mình.

Lam Lam nằm nhoài trên người của Tiểu Hạ, nàng liếm da thịt của Tiểu Hạ, cái đuôi đung đưa hết bên này đến bên kia, Tiểu Hạ hừ nhẹ, cái đuôi mèo quấn lên cánh tay của Lam Lam, xoay người lại sang bên cạnh, một chân khoác lên trên tay Lam Lam, nơi riêng tư màu hồng nhạt ẩm ướt dịu dàng lộ ra, cô khẽ chớp mắt nhìn Lam Lam.

Nuốt xuống một ngụm nước miếng, Lam Lam chạm vào phần gốc đuôi của Tiểu Hạ, đuôi của Tiểu Hạ hơi ngứa ngáy mà đập mấy lần ở trên đệm mềm, sau đó ngón tay của Lam Lam cũng trượt tới cánh hoa của Tiểu Hạ, sau đó lưu luyến khẽ mở hoa huyện ra, miệng huyệt ẩm ướt có thể dễ dàng ngậm vào một ngón tay, nhưng Lam Lam vẫn luôn cứ tiến vào một ít lại rút ra, nàng trêu đùa miệng huyệt khiến nó co rút lại, phải vội vã nuốt lấy ngón tay.

"Meo ưm! Ưm... Hư..." Tiểu Hạ cảm giác được miệng huyệt vừa đau nhức vừa sưng, bên trong cũng rất ngứa ngáy, ngón tay của Lam Lam ở miệng huyệt chỉ cần thâm nhập hơn một chút là sẽ có thể giúp cô gãi nơi đang không ngừng ngứa ngáy bên trong cơ thể.

Vách thịt mềm mại bên trong ngậm lấy ngón tay của nàng, càng tiến vào sâu thì càng có cảm giác như bị hút, phải hơi hơi dùng sức mới rút ra được.

"Ưm meo!" Tiểu Hạ bất mãn: "Tại sao lúc nào cũng rút ra thế, meo!"

Cô hét lên một tiếng, Lam Lam tiến vào sâu bên trong cơ thể cô mà không hề có dấu hiệu báo trước nào!

Sau đó Tiểu Hạ mới biết được nơi ngứa ngáy bên trong cơ thể không thể cào được, là do cô quá nhạy cảm, mới chỉ chạm vào một chút mà toàn thân cũng bắt đầu run rẩy, hai chân Tiểu Hạ căng thẳng, cảm giác mình bị xâm nhập vào đến nơi sâu bên trong, trong nháy mắt giống như sắp đạt cao trào, cảm giác tê dại dại thoải mái quá mức đến nỗi cả cái đuôi màu đen cũng xẹp xuống.

Ngón tay Lam Lam cũng bị ôm trọn chặt chẽ, tay của nàng vừa mới động đậy thì Tiểu Hạ ở dưới thân đã meo meo ở ngay dưới, cô nàng nắm chặt đệm, toàn thân đều đang run rẩy, nhìn thật sự rất đáng yêu, nàng cúi đầu hôn lên má của Tiểu Hạ, Tiểu Hạ xoay đầu lại, cô há mồm ngậm lấy môi của Lam Lam, tiếng rên rỉ cũng trở nên mơ hồ không rõ.

Cảm giác ướt át vẫn luôn chảy xuôi đến ngón tay, Lam Lam tăng thêm một ngón tay, nàng muốn nhìn phản ứng của Tiểu Hạ nhiều hơn, cơ thể của Tiểu Hạ có lúc mềm mại, có lúc lại gợi cảm căng ra, lỗ huyệt mềm mại trơn trượt hút ngón tay không muốn buông ra, tiếng rên rỉ của Tiểu Hạ cũng trở nên mềm mại, đầu mũi bởi vì cao trào mệt nhọc mà thoáng ửng hồng.

Lam Lam nhìn vậy trong lòng cảm thấy ngứa ngáy khó nhịn, ngón tay từ trong miệng huyệt rút ra, nhìn hoa huyệt ẩm ướt, cũng không nhịn được mà mở chân ra, đưa nơi ướt dầm dề giữa hai chân tới rồi áp sát khiến cho hai vùng mềm mại ướt át dính chặt vào nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro