18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường hai người trở về, Quý Lam Hạo lấy điện thoại di động trong lòng ra lướt xem, kiểm tra mình có bao nhiêu tiền tiết kiệm.

Cũng không có bao nhiêu, nàng kiểm tra đi kiểm tra lại, cứ như thể kiểm tra thêm vài lần thì chút tiền lẻ này có thể từ từ tăng thêm.

Chỉ có ít tiền như vậy, vào cuối tháng thì trên người nàng thật sự không còn bao nhiêu, lần trước qua đêm với Ngụy Hạ thì trong tay nàng chỉ còn hơn bảy trăm đồng, tiết kiệm chi tiêu đến giờ chỉ còn lại không đến năm trăm đồng...

Ngụy Hạ liếc nhìn đã thấy mặt Quý Lam Hạo nhăn thành bánh bao, hai tay cô vịn lên vô lăng rồi chậm rãi nói: "Tôi còn giữ hai trăm năm mươi vạn của cô, lát nữa chuyển qua thẻ cô."

Đã nói số tiền này muốn đưa cho Quý Lam Hạo, cho dù chuyện làm xong không cần, nhưng đã nói thì Ngụy Hạ cũng sẽ không bớt đi đồng nào.

Nhưng Quý Lam Hạo lại nói: "Không cần, bây giờ tôi không cần nhiều tiền như vậy, cô cho tôi, tôi không trả được." Lúc trước vì vội cần tiền, nghĩ về sau có khổ thế nào cũng phải trả lại, nhưng bây giờ không cần tiền gấp như vậy nên nàng không muốn nợ tiền.

Nào ngờ Ngụy Hạ lại nói: "Cô không cần cũng phải lấy, tối hôm qua chúng ta đã bàn xong."

"Nhưng giờ tôi không cần." Quý Lam Hạo thật sự không muốn số tiền đó.

Ngụy Hạ lại đột nhiên dừng xe ở ven đường, quay đầu nhìn nàng, ánh mắt sắc bén như muốn nghiền nát Quý Lam Hạo như một con kiến nhỏ bé, Quý Lam Hạo sợ ánh mắt của cô, rụt bả vai không nói lời nào.

Chờ Ngụy Hạ hù dọa nàng đủ rồi mới hỏi: "Ý của cô là gì? Lại muốn không nhận nợ sao?"

Trợ lý đi theo sau cũng dừng lại ven đường, nhưng anh ta không dám có hành động hấp tấp mà lấy điện thoại ra gửi tin nhắn hỏi thăm sếp mình.

Nhưng Ngụy Hạ hoàn toàn không thèm để ý đến anh ta.

Quý Lam Hạo rụt bả vai lại, nhưng nàng nghe thấy Ngụy Hạ nghi ngờ thì lập tức phản bác cô: "Tôi không phải không nhận nợ, chỉ là tôi không cần nhiều tiền như vậy." Trên đời không có bữa ăn nào miễn phí.

Ngụy Hạ nhìn chằm chằm vào ánh mắt Quý Lam Hạo trong chốc lát, nhìn ra nàng không nói dối lúc này mới bình tĩnh lại, nhưng điều này không có nghĩa là cô bằng lòng nhượng bộ, chỉ nói: "Cho cô cầm thì cứ lấy."

Cô nói: "Cho cô tiền thì cô cứ tiêu, đừng quan tâm đến việc mình có được gì không, sống tốt là được, với lại đừng suốt ngày cằn nhằn với tôi."

Quý Lam Hạo không nói lời nào, dù sao nàng cũng không nói lại Ngụy Hạ.

Ngụy Hạ cố ý, cô có thể nhìn ra Quý Lam Hạo người này không chịu chuyện được người khác bao nuôi, cô không ép Quý Lam Hạo nhận số tiền này, thì cô sẽ không an tâm.

Bị ép nhét một khoản tiền khổng lồ, Quý Lam Hạo cũng không nhìn điện thoại nữa, Ngụy Hạ liếc mắt nhìn thời gian, từ đây trở về thành phố A còn hơn một tiếng, cô thuận tiện nói với Quý Lam Hạo sau này nên phối hợp như thế nào, một bên lái xe đến chỗ Quý Lam Hạo thuê nhà.

Chỗ thuê nhà của Quý Lam Hạo là loại rẻ nhất, để tìm một căn nhà gần nơi làm việc và trường học, còn phải phù hợp với ngân sách của cô, phải đến gần đây mới tìm được một căn nhà cho thuê, vừa cũ vừa nhỏ hơn nữa rất nhiều nơi không tuân thủ quy định về phòng cháy chữa cháy, dù sao Quý Lam Hạo cũng không ghét bỏ chỗ ở cũ.

Thấy gần đến nhà mình, Quý Lam Hạo vội nói: "Hẹn gặp lại sau, tôi trở về trước, hôm nay cảm ơn cô."

"Nói cái gì?" Ngụy Hạ hạ cửa sổ xuống, lấy ra một điếu thuốc đưa lên miệng châm lửa: "Cô đi dọn dẹp đồ đạc, trả lại tiền thuê nhà, tôi đổi phòng cho cô."

Quý Lam Hạo lập tức không vui: "Vậy phải trả phí vi phạm hợp đồng!"

Ngụy Hạ xuống xe, sau khi tắt máy: "Vậy cô bảo chủ nhà tới nói chuyện với tôi."

Quý Tuyết cũng bước xuống xe: "Chị, chúng ta đến chưa?"

Không đợi Quý Lam Hạo trả lời, Ngụy Hạ đã nói: "Còn chưa, em đi lên giúp chị gái thu dọn hành lý đi."

Thái độ đương nhiên này của cô, chờ Quý Lam Hạo tỉnh táo trở lại, cô bé đã đi theo phía sau Quý Lam Hạo lên lầu, cô bé tò mò kéo tay Quý Lam Hạo hỏi: "Chị ơi, người đó là ai vậy?"

Quý Lam Hạo vò đầu ấp úng, nàng sẽ không nói dối, nhưng lại không tiện nói ra sự thật, chỉ có thể nói: "Xem như bà chủ của chị."

"Bà chủ sao quản nhiều vậy?" Quý Tuyết cảm thấy thật kỳ lạ, bà chủ nào lại quản nhiều như vậy, hôm nay vẫn là ngày nghỉ, bà chủ còn bằng lòng dành thời gian nghỉ lễ của mình đi xử lý vấn đề của nhân viên sao?

Quý Lam Hạo không biết nên nói thế nào, chỉ gãi đầu, vùi đầu thu dọn quần áo của mình vào một túi hành lý.

Đồ đạc không nhiều lắm, chủ nhà sau khi được Ngụy Hạ hẹn nói chuyện xem ra cũng kiếm được một khoản, nhưng Ngụy Hạ từ trước đến nay luôn cẩn trọng, xe chưa lái được bao xa đã để trợ lý tố cáo về căn nhà này, dù sao loại nhà thuê giá rẻ này chỗ nào cũng có sự cố.

Hành lý của Quý Lam Hạo chỉ là một cái vali nhỏ, bên trong đều là quần áo gấp gọn, Ngụy Hạ ở dưới lầu hút xong một điếu thuốc, lại dặn dò trợ lý vài chuyện của công ty, thấy Quý Lam Hạo còn chưa xuống, cô đã đi thẳng lên.

Ngụy Hạ là người rất chú ý, loại căn hộ giá rẻ này không hợp với cô, sau khi lên lầu nhìn đồ đạc trong nhà Quý Lam Hạo cũng không ít, cô đơn giản gọi cho công ty chuyển nhà xử lý, trả lại tiền thuê nhà cho chủ nhà, sau đó xách Quý Lam Hạo rời đi.

Nhìn chỗ thuê nhà của mình, Quý Lam Hạo thật sự có chút không chịu nổi, tốt xấu gì cũng là tổ ấm nhỏ của nàng, rách là rách một chút, nhưng sau khi nàng dọn sạch, rồi chuyển đi như vậy, lần sau có lẽ sẽ không tìm được phòng giá rẻ như vậy.

Ngụy Hạ thấy nàng quyến luyến thì không biết loại phòng này tốt hơn chỗ nào so với căn phòng cô chuẩn bị cho Quý Lam Hạo, nó hoàn toàn không đáng nhắc tới.

Địa điểm cô chuẩn bị cho Quý Lam Hạo thật ra cũng gần đó thôi, Quý Lam Hạo được Ngụy Hạ chở tới, khu này là khu nhà giàu gần trường học, bình thường nàng hoàn toàn sẽ không đặt chân vào đây, chuyển vào một khu phố giống như phong cách trang viên, mỗi một nhà đều là biệt thự riêng biệt.

Ngụy Hạ có một biệt thự ở đây, đương nhiên là căn biệt thự tốt nhất, lúc Quý Tuyết được đưa đến đây, ánh mắt mở to, lại nhìn Ngụy Hạ tùy ý nhét chìa khóa vào tay Quý Lam Hạo, miệng không ngậm lại được.

"Cô ở lại đây, cần gì cũng có thể liên lạc với tôi." Ngụy Hạ nói, đồ đạc ở đây đều đủ, thiếu một ít quần áo các thứ cũng sẽ cho người đưa tới.

Quý Lam Hạo được Ngụy Hạ dắt đi dạo một vòng, so với Quý Tuyết có chút hưng phấn thì nàng cũng không xúc động lắm, ngược lại nói với Ngụy Hạ: "Ừm, tôi biết rồi, tôi phải đi làm thêm."

Nàng kiểm tra thì thấy gần hết giờ, buổi chiều ngày lễ còn có ca trực, nàng muốn đến nhà hàng phục vụ.

Ngụy Hạ không vui lắm, cô muốn dẫn Quý Lam Hạo đi mua quần áo, những thứ cô đi mua trước đây, sau khi bị Quý Lam Hạo từ chối thì đã vứt hết toàn bộ, còn nữa là tóc của Quý Lam Hạo còn kém sức sống hơn trước.

Tuy nhiên Ngụy Hạ cũng là người có công việc, trợ lý của cô đã sớm để mắt tới cô, vừa nhìn đồng hồ vừa xuýt xoa: "Sếp, buổi chiều còn có một hội nghị quốc tế, cô Chu Lộ có lẽ đang chờ cô."

Phải biết rằng Ngụy Hạ là người bận rộn, công tác ngày lễ là chuyện thường xuyên, hôm nay đã đẩy không ít lịch trình xuống, hội nghị đã hẹn trước, không thể kéo dài thêm.

"Được rồi, hôm nay cứ vậy trước đã, tôi sẽ liên lạc với cô sau." Ngụy Hạ nói, sâu trong hàng lông mày có chút không vui.

Lại thấy Quý Lam Hạo đang sửa soạn lại hành lý và sắp xếp cho em gái nàng, Ngụy Hạ mím môi, quay đầu đi ra ngoài.

"Hạ, chờ một chút." Ngụy Hạ mới đi ra ngoài cửa, không ngờ Quý Lam Hạo lại đuổi theo.

Có chút ngoài ý muốn khi Quý Lam Hạo xưng hô với cô như vậy, Ngụy Hạ dừng bước quay đầu lại, vẻ mặt không đổi: "Có chuyện gì?"

Quý Lam Hạo đi tới, ánh mắt đặc biệt sáng: "Hôm nay cảm ơn cô." Nói xong nàng khẽ vuốt tóc trên má Ngụy Hạ, cúi đầu hôn lên má Ngụy Hạ một cái: "Buổi tối gọi điện thoại."

Sau đó thấy Ngụy Hạ không có biểu cảm gì, cô lại chạm nhẹ lên môi Ngụy Hạ: "Tạm biệt, lái xe cẩn thận." Sau đó, quay đầu lại vào phòng.

Ngụy Hạ nhất thời không nhúc nhích, trợ lý ở bên cạnh không khỏi kinh ngạc lúc đầu đến sau đó hiểu rõ, lại đổi thành một biểu cảm dung tục, chỉ thiếu chút nữa không cười ha ha thành tiếng.

"Đến công ty." Ngụy Hạ lạnh nhạt nói, tóc tai vung lên trước, trong chốc lát một chiếc xe khác đã được tài xế đến lái đi.

Trợ lý còn nhỏ giọng hỏi: "Sếp, đây có phải là goodbye kiss trong truyền thuyết không?"

"Lái xe của cậu đi." Ngụy Hạ bảo anh ta câm miệng: "Không muốn thưởng cuối năm à?"

"Muốn muốn, tôi nhiều chuyện rồi." Trợ lý vội vàng câm miệng, nhưng anh ta vẫn nhìn thấy bà chủ từ gương sau, nhìn thấy sếp của anh ta đang xoa hai má mình, vành tai hơi đỏ lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro