19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cho dù chuyển đến biệt thự cũng không thay đổi được cuộc sống của Quý Lam Hạo, vừa mới chuyển đến đây được hai ngày nhưng Ngụy Hạ rất bận, buổi tối cô còn quên gọi điện thoại.

Quý Lam Hạo cúi đầu nhìn điện thoại ở trong phòng rất lâu, rồi gửi một tin nhắn qua đó: "Tôi ở đây quen rồi, không cần gì hết, đừng làm việc quá muộn, nghỉ ngơi sớm một chút."

Lúc này là khoảng mười một giờ rưỡi đêm, Ngụy Hạ vừa làm xong việc trong văn phòng, đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc, nhìn điện thoại sáng lên lập tức cầm lên xem.

Trong điện thoại chỉ có một câu đơn giản nhưng Ngụy Hạ lại cảm thấy cả ngày mệt mỏi đã giảm đi không ít, túi xách cũng không thu dọn đã ngồi trở lại ghế văn phòng, cúi đầu, hai tay gõ chữ trên điện thoại: "Sắp về rồi, cô đi ngủ sớm chút đi, mấy ngày nay bận rộn, cuối tuần tới có thời gian rảnh sẽ dẫn cô đi ra ngoài dạo."

Sau khi gửi tin nhắn Ngụy Hạ cũng không đứng dậy, cầm điện thoại dùng sức nhìn, đợi Quý Lam Hạo trả lời tin nhắn.

"Tôi cũng sắp ngủ rồi, buổi sáng cuối tuần sau tôi không đi làm nhưng buổi chiều vẫn phải đến nhà hàng."

Ngụy Hạ nhìn vậy, miệng nhếch lên: "Cuối tuần cô nên ở bên tôi."

Sau khi gõ xong, Ngụy Hạ mới cảm thấy hối hận, giọng điệu này của cô sao giống như đang làm nũng vậy... Thật mất mặt.

Nhưng Quý Lam Hạo lại nhanh chóng trả lời tin nhắn: "Vậy không được, thời gian làm việc đã được sắp xếp từ tháng trước, nhưng tôi có thể tan làm sớm, ngoan."

Lúc nàng dỗ con nít còn nói tan làm sớm, nói cô phải ngoan... Ngụy Hạ hừ một tiếng trong văn phòng, vừa hay Chu Lộ gõ cửa đi vào, gần đây hai người họ đang hợp tác với người nước ngoài, dự án không nhỏ nên bận rộn với nhau, bận đến tối nên cùng nhau rời khỏi công ty.

Vừa vào cửa Chu Lộ đã hét lớn hét nhỏ: "Ngụy Hạ! Cậu đang làm gì vậy? Cười quỷ dị như vậy!"

Ánh mắt cô ấy rất nhanh để mắt tới điện thoại di động của Ngụy Hạ: "Giao điện thoại ra! Giao ra!"

Ngụy Hạ vừa tắt điện thoại đã giấu đi, khóa túi xách lại: "Cậu hoa mắt nhìn nhầm rồi."

"Tớ nhìn lầm thì có đến mức cậu cất điện thoại nhanh như vậy không?" Chu Lộ nhìn ra nhất định Ngụy Hạ có vấn đề: "Rất khả nghi!"

Dưới khí thế siêu mạnh của Ngụy Hạ, cuối cùng Chu Lộ cũng không dám cướp điện thoại của Ngụy Hạ, chỉ gọi điện quấy rầy Trang Nhược Lan, nói Ngụy Hạ không ổn trước mặt Ngụy Hạ, có bí mật giấu không nói ra, trọng sắc khinh bạn quả thực không thể tha thứ.

Trang Nhược Lan ngồi trên giường, bịt mắt ôm trán nhắm mắt lại nghe, sau đó nói: "Vậy cậu hãy thẩm vấn cậu ấy, ngày mai có tiến triển rồi báo cáo với tớ." Nói xong trực tiếp ngắt điện thoại của cô ấy.

Chu Lộ không có gan, hơn nữa mơ hồ cảm giác như mình bị ghét bỏ, cuối cùng bị Ngụy Hạ bỏ lại tự về nhà.

Sau khi về nhà, Ngụy Hạ tắm rửa đi ngủ, bình thường trước khi ngủ cô sẽ xem có tin nhắn gì, nhưng hôm nay sau khi đọc xong tin nhắn, cô lại mở tin nhắn nói chuyện với Quý Lam Hạo ra, bên trong có mấy câu ngắn ngủi, cô xem đi xem lại, vừa cảm thấy Quý Lam Hạo rất hiểu chuyện yêu đương, vừa cảm thấy Quý Lam Hạo quá ngốc, ngay cả chúc ngủ ngon cũng không biết gửi.

Cô ném điện thoại di động vào tủ bên giường để sạc, Ngụy Hạ ôm gối, người giúp việc theo giờ đã dọn phòng sạch sẽ, nhưng hình như gối ôm trong ngực vẫn còn mùi hương của Quý Lam Hạo.

Chiếc giường này hơi lớn.

Ngụy Hạ hơi hối hận vì đã chuẩn bị cho Quý Lam Hạo một căn biệt thự, cô nên để Quý Lam Hạo trực tiếp chuyển đến đây mới đúng.

Nhưng như vậy lại không tích cực cho lắm.

Nghĩ nếu trở về có thể nhìn thấy Quý Lam Hạo, gương mặt xinh đẹp của nàng, còn có dáng người khiến người ta chảy nước miếng, nếu lại nằm lên giường...

Ngụy Hạ cảm thấy hơi nóng, cô nuốt nước bọt, ngón tay sờ đến giữa hai chân lúc nào không hay biết, nhớ lại cảm giác Quý Lam Hạo ôm cô vào trong ngực, bản thân lại tự an ủi trên giường.

Mà Quý Lam Hạo lại không có nhiều tâm tư như Ngụy Hạ, nàng thấy Ngụy Hạ không trả lời tin nhắn của nàng nữa, nghĩ có lẽ cô đã ngủ nên bản thân cũng cất điện thoại chuẩn bị đi ngủ.

Biệt thự này có rất nhiều phòng trống, nội thất đều được chuẩn bị sẵn, nàng và Quý Tuyết mỗi người chọn một phòng ngủ tùy ý cho mình.

Đang chuẩn bị ngủ thì Quý Tuyết mở cửa lộ ra nửa khuôn mặt: "Chị ơi, tối nay chúng ta có thể cùng ngủ không?"

Trước đây ở quê hai chị em luôn ngủ cùng nhau, nhưng mấy năm nay Quý Lam Hạo đến thành phố A, em gái lại ở quê nên không có cơ hội này.

Quý Lam Hạo không từ chối cô bé, mấy ngày nay chắc chắn em gái rất sợ hãi, nên nằm sang bên cạnh để Quý Tuyết lên giường.

Quý Tuyết nằm trên giường, chiếc giường mềm mại cao cấp thoải mái khiến cho người ta thở dài, cô bé rụt vào trong chăn, lúc này mới quay đầu hỏi Quý Lam Hạo: "Chị, rốt cuộc người phụ nữ đó là ai? Sao lại cho chị ở căn nhà tốt như vậy."

"Là sếp của chị." Quý Lam Hạo vẫn là đáp án đó.

Nhưng bây giờ Quý Tuyết không còn là đứa trẻ, sao có thể tin lời Quý Lam Hạo nói, cô bé nhăn mũi: "Làm gì có sếp nào như vậy."

Nói xong cô bé trực tiếp hỏi: "Chị hãy thành thật nói cho em biết, có phải người phụ nữ đó bao nuôi chị không?"

Bỗng nhiên Quý Lam Hạo cảm thấy em gái nhỏ của nàng trưởng thành hơi nhanh, nàng lập tức cúi đầu hỏi: "Sao em biết chuyện này? Bình thường em có nghiêm túc học hành không vậy?"

Quý Tuyết lại chất vấn: "Rốt cuộc có phải không?"

Quý Lam Hạo gãi mũi, suy nghĩ không nói gì, sự im lặng này lại chẳng khác nào thừa nhận, nàng lại nói: "Chỉ mấy năm thôi, sau khi tốt nghiệp chị sẽ rời khỏi cô ấy."

Quý Lam Hạo tính toán như vậy, tuy hiện tại nàng được Ngụy Hạ bao nuôi nhưng nàng lại không có ý định sống cả đời như vậy, sau này nàng vẫn phải tự mình làm việc kiếm tiền, trở về cuộc sống bình thường, còn số tiền Ngụy Hạ đưa cho nàng, nàng nhất định sẽ từ từ trả lại.

Nàng tự an ủi mình, những người giàu có như Ngụy Hạ muốn gì chẳng có, chẳng bao lâu nữa cô sẽ gặp người trẻ đẹp hơn, sẽ ít quan tâm đến nàng, sau đó nàng có thể trở lại cuộc sống ban đầu.

Trong lòng Quý Lam Hạo nghĩ như vậy, nàng không khỏi nhớ tới nữ hoàng giống y Ngụy Hạ trong mơ, ánh mắt không chết không thôi đó, dây dưa đến chết không ngớt, đáy lòng lập tức cảm thấy tê dại, có chút hoảng hốt.

Quý Tuyết rụt trong chăn, nhưng không có tâm sự nặng nề như chị gái, chỉ là cô bé luôn cảm thấy chị gái nói tạm thời là sai.

Hôm nay ánh mắt của người phụ nữ đó từ đầu đến cuối đều dính lên người chị gái, mình ôm chị gái, cô ấy còn chau mày, đây đâu giống tạm thời.

Quý Lam Hạo cảm thấy hơi đau đầu, không suy nghĩ nữa, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, hôm nay Ngụy Hạ giúp mình, bản thân cũng đồng ý làm nhân tình của Ngụy Hạ, vậy nàng nhất định sẽ làm được, trước khi Ngụy Hạ chán nàng, nàng sẽ cố gắng phục vụ để khiến cô vui vẻ.

Hai chị em cứ ngủ đi như vậy, trước khi Quý Lam Hạo ngủ còn nhìn điện thoại, nghĩ có lẽ Ngụy Hạ đã ngủ, đưa tay lấy điện thoại gửi tin nhắn: "Ngủ đi, chúc ngủ ngon." Sau đó cất điện thoại tắt đèn đi ngủ.

Ngụy Hạ đang tự tìm tư thế cho mình ở trên giường, bản thân không hiểu việc chăm sóc cơ thể mình bằng Quý Lam Hạo, sờ đến ướt đẫm vẫn không lên đỉnh được, đúng là kỳ lạ, tại sao lại không sướng bằng Quý Làm Hạo sờ cơ chứ?

Cô cắn răng, trên người xuất hiện lớp mồ hôi mỏng, hai chân cong lên, đưa tay vào trong quần lót vỗ về, tình dục dâng lên, nhưng làm thế nào cũng không cao trào được.

Sau đó cô nghe thấy tiếng rung truyền đến từ tủ bên giường, có lẽ là có người gửi tin nhắn đến, cô cầm lấy thì thấy Quý Lam Hạo chúc cô ngủ ngon, lập tức giữa hai chân càng ướt hơn, cô tiện tay bấm vào ảnh đại diện của Quý Lam Hạo trong giao diện trò chuyện, bên trên là một bức ảnh ngày thường của Quý Lam Hạo, có vẻ được chụp rất lâu về trước, có thể là lúc Quý Lam Hạo học cấp ba.

Nhìn dáng vẻ non nớt của Quý Lam Hạo, Ngụy Hạ mới phát hiện tầm mắt của bản thân không thể di chuyển được, cô nhìn chằm chằm vào màn hình, ngón tay trong quần lót ngày càng có cảm giác, nhẹ cắn môi hừ một tiếng, cuối cùng hai chân cũng run lên.

Cô thở dốc, tay Ngụy Hạ đang cầm điện thoại mềm nhũn rơi xuống giường, Ngụy Hạ nửa nheo mắt, trên màn hình còn hiển thị hình ảnh của Quý Lam Hạo, Ngụy Hạ cầm lấy điện thoại, lưu bức ảnh đó vào điện thoại của mình, lại nhìn chằm rất lâu.

"Yêu tinh từ đâu ra vậy?" Cô nheo mắt cay nghiệt mắng một câu, lúc này mới nhắm mắt hài lòng ngủ thiếp đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro