20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với Quý Lam Hạo một tuần trôi qua rất nhanh, đó gọi là trong người có tiền lòng không hoảng hốt, tuy Quý Lam Hạo vẫn chưa dùng một đồng nào của Ngụy Hạ, nhưng cả người có vẻ nhẹ nhàng hơn nhiều.

Quý Tuyết cũng rất nghe lời, Ngụy Hạ thấy thẻ mình đưa cho Quý Lam Hạo không có động tĩnh gì, lập tức đoán ra Quý Lam Hạo chắc chắn không dùng tiền của cô, nhưng vậy cũng chẳng sao, cô luôn có cách để Quý Lam Hạo hiểu được cách hưởng thụ, rất nhanh trong biệt thự đã có thêm không ít vật dụng.

Bình thường khi Quý Lam Hạo đi học, Quý Tuyết xin nghỉ ở nhà mấy ngày, trợ lý sẽ lập tức đưa tới máy chơi game mới nhất, người trẻ tuổi đều thích cái này, cũng cho Quý Tuyết điện thoại mới, mấy việc này đều được thực hiện khi Quý Lam Hạo không có ở đây, thậm chí Ngụy Hạ còn cho Quý Tuyết năm nghìn đồng tiêu vặt.

Đương nhiên Quý Tuyết sẽ không lừa chị mình, mấy đồ vật cô bé nhận được đều nói cho Quý Lam Hạo, chỉ là Quý Lam Hạo cũng đã sớm biết được.

Khi nàng đi học thì sẽ nhận được tin nhắn của Ngụy Hạ.

"Tôi tặng em gái cô vài thứ."

Chỉ một câu vô cùng đơn giản, khi Quý Lam Hạo lần đầu nhận được vẫn hơi mông lung, về nhà vừa thấy mới biết được thứ cô nói là máy chơi game mới, nhìn Quý Tuyết rất thích nên nàng cũng không mở miệng bảo con bé trả về.

Chỉ là buổi tối khi gọi điện thoại cho Ngụy Hạ, nàng sẽ nói hai câu: "Cô không cần gửi mấy thứ đó qua đây."

Ngụy Hạ dựa vào ghế nằm trên ban công, tay kẹp một ly rượu vang đỏ, mới chưa đến một tuần cô đã quen nói chuyện với Quý Lam Hạo vài câu trước khi ngủ: "Không tốn gì cả, đều là vật nhỏ."

Quý Lam Hạo có chút bất đắc dĩ: "Vật nhỏ thì không nói, nhưng cô cho em ấy tiền làm gì? Năm nghìn đồng không ít đâu."

Ngụy Hạ lại trực tiếp nói: "Tôi đưa ít tiền tiêu vặt cho đàn em mới gặp mặt lần đầu thì sao? Em gái cô lần đầu đến thành phố A, chắc chắn trên người không có tiền, cho em ấy ít tiền trong người là điều nên làm, cô cũng nên dẫn em ấy ra ngoài một chút, cả ngày buồn tẻ trong nhà làm gì."

Dù sao Quý Lam Hạo cũng không nói lại cô, nàng cũng không nói Quý Tuyết phải trả lại, thật sự trong người cô bé có ít tiền cũng khiến nàng yên tâm một chút, lại nghe Ngụy Hạ nói: "Dẫn em gái cô đi ăn một bữa ngon đi, ngày mai sau khi cô tan học tôi sẽ kêu tài xế tới đón cô và em gái, chở hai người tới nhà hàng, vị trí rất tốt, cứ báo tên của tôi, nhớ mang thẻ đi tính tiền."

Không cần nhiều lời, chắc chắn đây là loại nhà hàng cực kỳ sang trọng, Ngụy Hạ còn cố ý gọi người mang một bộ quần áo đến đây, có một tấm thiệp nhỏ bên trong do Ngụy Hạ dành thời gian tự viết: "Đừng làm tôi mất mặt."

Tốt nhất đừng mặc cái áo sơn trại Mickey gì đó đến nhà hàng, quá khó coi.

Cho dù không gặp Ngụy Hạ cũng có thể quản nàng, bị cô sắp xếp vài bữa cơm và quần áo, chỉ là Quý Lam Hạo cũng không có ý kiến quá lớn đối với việc ăn mặc, nên cũng xuôi theo Ngụy Hạ.

Một tuần chậm rãi trôi qua, Quý Tuyết chơi một tuần cũng nên trở về đi học, Quý Lam Hạo cũng nói với Ngụy Hạ: "Ngày mốt tôi sẽ đưa Quý Tuyết đến nhà ga, để em ấy trở về đi học."

Ngụy Hạ nghe xong lập tức nói: "Trước mắt thì không cần, cô để em ấy đợi một chút đi, tôi sẽ để em ấy chuyển tới học tại thành phố A."

Quý Lam Hạo vừa nghe lập tức kinh ngạc: "Vậy làm sao được, đây không phải là việc nhỏ!"

"Giáo dục ở thành phố A tốt hơn, huống hồ những người đòi nợ kia rất có thể sẽ đến nhà cô tìm người, cô yên tâm để Quý Tuyết tiếp tục ở nơi đó sao?" Từng câu từng chữ Ngụy Hạ nói đều là thật, Quý Lam Hạo muốn phản bác cũng không được.

Nhưng nếu Quý Tuyết thật sự học ở thành phố A, vậy chi tiêu chắc chắn sẽ dựa vào Ngụy Hạ.

Hiển nhiên Ngụy Hạ cũng biết rõ, điều này rất hợp ý cô: "Không có gì phải lo lắng, chi phí tôi sẽ xử lý ổn thỏa, để Quý Tuyết nghỉ ngơi mấy ngày đi, tháng sau bắt đầu đi học."

Chuyện cô đã quyết thì không ai có thể khuyên được, hơn nữa Quý Lam Hạo thật sự không nghĩ ra lý do nào khác để từ chối, việc này cứ quyết định vậy.

Ngụy Hạ không muốn cúp điện thoại lắm, hôm nay là thứ sáu, ngày mai là cô có thể đi gặp Quý Lam Hạo, có cảm giác như đã không gặp nàng một thời gian rồi, tuy trong lúc này cũng gọi video vài lần, nhưng không gặp trực tiếp nên cô cảm thấy thiếu gì đó.

Không cúp điện thoại, Ngụy Hạ yêu cầu Quý Lam Hạo kể cho mình chuyện trong trường.

Quý Lam Hạo cũng biết Ngụy Hạ không có gì để nói nên tìm cái nói, nên nàng nói vài chuyện nhỏ trong trường cho cô nghe, hoặc một ít chuyện làm thêm.

Đi làm thêm cũng gặp phải nhiều chuyện, dù sao cũng là công việc về ngành phục vụ, gặp được đủ loại người, Quý Lam Hạo có vẻ ngoài dễ nhìn, nên rất nhiều khách hàng thích bắt chuyện nàng, nhưng Quý Lam Hạo là người hơi khác một chút, có một số khách khó hiểu hoặc là vị khách đặc biệt có yêu cầu kỳ quái, nàng cũng đề cập một vài nữ sinh lạ xin nàng đường viên bốn lần.

Ngụy Hạ nghe lập tức hơi ghen, vừa nghe cô đã biết kia nữ sinh chắc chắn thích dáng vẻ của Quý Lam Hạo, không có việc gì thì tìm việc nói thêm hai câu, cuối cùng còn cố tình đưa cho Quý Lam Hạo một tờ giấy vệ sinh, không cần đoán cô cũng biết trên đó viết số điện thoại.

Nhưng Quý Lam Hạo lại nói: "Sau đó cô ấy nhờ tôi vứt rác dùm rồi đi luôn, tôi lập tức cầm rác ném vào thùng rác." Nàng hoàn toàn không phát hiện trên giấy vệ sinh kia có thể viết tình cảm của một cô gái nhỏ mới biết yêu.

"..." Ngụy Hạ hiếm khi đồng tình với một người chưa từng gặp, nhưng cũng chỉ thoáng qua thôi, rất nhanh cô đã khen Quý Lam Hạo: "Tiện tay vứt rác, biết bảo vệ môi trường, không tệ."

Nếu là người bình thường chắc sẽ cảm thấy mình bị Ngụy Hạ châm chọc, nhưng Quý Lam Hạo lại trả lời rất nghiêm túc: "Nên vậy, dù sao cũng không thể vứt lung tung."

Ngụy Hạ cảm giác đề tài này hơi không thể tiếp tục, cô hỏi nàng: "Ngày mai tôi muốn tìm cô, cô có thời gian không?"

Quý Lam Hạo bất đắc dĩ: "Cô biết tôi phải đi làm mà."

Ngụy Hạ hừ một tiếng, Quý Lam Hạo đành dỗ cô vài câu, bảo đảm mình nhất định sẽ sớm tan làm, lúc này mới khiến Ngụy Hạ cảm thấy mỹ mãn cúp điện thoại.

Ngày hôm sau Quý Lam Hạo tan làm sớm, đã thấy xe của Ngụy Hạ đang đậu đối diện chỗ làm của nàng, cửa sổ nửa mở ra đang toát ra làn khói.

Quý Lam Hạo ngồi lên xe, mùi khói trong xe hơi nặng, tuy không khó ngửi, nhưng Quý Lam Hạo vẫn nhíu mày: "Đừng hút nhiều, không tốt cho cơ thể."

Trong tay Ngụy Hạ vẫn còn hơn nửa điếu, nàng chậc một tiếng, vẫn dập khói, đang muốn ném tàn thuốc ra ngoài, Quý Lam Hạo lại đưa qua một ly giấy không: "Ném vào đây."

Tự nhiên có thêm ly giấy, nhìn giống như lấy từ nhà ăn, hiển nhiên là Quý Lam Hạo thấy cô đang hút thuốc, cố ý lấy để cô vứt tàn thuốc.

Không biết vì cái gì cô vừa thấy Quý Lam Hạo đã cảm thấy trong lòng chướng chướng, biểu cảm trên mặt cũng không quá tự nhiên, lại nhìn đồ Quý Lam Hạo mặc trên người, vẫn hơi xấu, cô lập tức nói: "Mấy hôm nay rảnh, tôi sẽ đi mua quần áo và làm tóc với cô."

Quý Lam Hạo nói: "Tôi đã đủ nhiều quần áo."

Ngụy Hạ đưa tới cho nàng không ít quần áo, kích cỡ là của Quý Lam Hạo, nhưng nàng không mặc được, nàng không hiểu về mốt hay hàng hiệu lắm, nhưng tiện tay cầm một bộ cũng có thể làm tăng mỹ cảm của trang phục, còn để vài bạn học có mắt nhìn nhận ra hàng hiệu.

"Những đồ đó để đáp ứng nhu cầu thôi, sau này cô phải đi cùng tôi trong một số trường hợp, chắc chắn phải tốt hơn nữa." Ngụy Hạ nói với nàng: "Thứ hai tuần sau tôi đưa cô đến dự tiệc sinh nhật, cô không thể ăn mặc mất mặt."

Cái này liên quan đến thể diện của Ngụy Hạ, nên Quý Lam Hạo cũng không từ chối, vốn dĩ việc tìm nhân tình ngoại trừ giải quyết cô đơn, thì phần lớn là để có mặt mũi, hiện tại Ngụy Hạ có nhân tình đẹp như thế, tất nhiên sẽ đưa tới khoe với bạn bè.

Hơn nữa Ngụy Hạ còn tuyên bố: "Mấy ngày nay tôi sẽ qua đêm ở chỗ cô, hôm nay chúng ta ăn bên ngoài, ngày mai cô làm cơm chiều." Cô cũng kệ Quý Lam Hạo có thể nấu cơm không, trực tiếp quyết định báo cho nàng.

Chỉ là điều này hiển nhiên không làm khó được Quý Lam Hạo, nàng gật đầu: "Biết rồi, tôi sẽ nấu món ngon cho cô."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro