25 h nhe

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi đi trên cỏ, Ngụy Hạ còn đang lo không có chỗ ngồi, Quý Lam Hạo đã nói: "Tôi nghĩ rằng mọi người sẽ khiêu vũ trong bữa tiệc, không ngờ rằng tất cả chỉ nói chuyện, tôi còn lên mạng tra cách khiêu vũ nữa."

Ngụy Hạ vừa nghe đã muốn cười: "Khiêu vũ gì cơ chứ, chỉ là bữa tiệc sinh nhật thôi, cũng không phải tiệc khiêu vũ."

Quý Lam Hạo sao có thể phân biệt được thứ này thứ kia, lần trước nàng và Trần Mộc Mộc tham gia bữa tiệc kì quái đó cũng không nói là tiệc khiêu vũ, nhưng nàng lại nhìn thấy một số người khiêu vũ ở trung tâm.

Dù sao thì lần này không có khiêu vũ, lo thừa rồi, Quý Lam Hạo coi như là thở phào một hơi.

Ngụy Hạ lại hỏi: "Cô nói cô học khiêu vũ à? Học như nào rồi? Thử nhảy tôi xem xem."

Quý Lam Hạo không muốn, thành thật mà nói thì nàng có hơi ngại khiêu vũ trước mặt Ngụy Hạ, điều đó khiến nàng nghĩ tới vị nữ hoàng trong mơ kia.

Nhưng Ngụy Hạ lại không cho nàng từ chối, cô nheo mắt lại: "Sao nào? Tôi không thể xem à?"

"Không phải." Quý Lam Hạo cảm thấy tính tình của Ngụy Hạ không tốt, hơi không bằng lòng đã thay đổi sắc mặt, đôi lúc điều này khiến nàng cảm thấy có chút ngột ngạt, nếu sắc mặt của Ngụy Hạ lạnh hơn nữa thì có lúc nàng còn cảm thấy sợ.

Ngụy Hạ vốn đã bận nhưng vẫn ung dung chuẩn bị thưởng thức một chút, Quý Lam Hạo kéo cô qua, còn nói: "Giày cao gót của cô giẫm lên cỏ không tiện, cô có thể cởi chúng ra trước."

Quả thực là giày cao gót giẫm lên bãi cỏ có chút nông nông sâu sâu, nhưng cô không muốn chân đi tất trực tiếp giẫm lên cỏ, cô là người thành phố chính cống, luôn cảm thấy trên cỏ có vài con bọ.

Quý Lam Hạo nhìn ra Ngụy Hạ không tình nguyện bèn nói: "Cô giẫm lên chân tôi là được." Nàng đang đi một đôi giày Martin dày dặn, để cho Ngụy Hạ trực tiếp cầm lên: "Cởi giày ra rồi giẫm lên." Đừng đi giày cao gót giẫm lên nàng.

Ngụy Hạ nhìn vẻ mặt thản nhiên của Quý Lam Hạo, có lẽ là không có ý tán tỉnh, nếu không thì cô sẽ cho rằng Quý Lam Hạo đang quyến rũ mình, nếu đối phương đã đề xuất như vậy thì Ngụy Hạ cũng không khách sáo, trực tiếp đá văng giày cao gót ra rồi giẫm lên.

Hai người đứng chồng lên nhau, cơ thể Ngụy Hạ hơi không vững, Quý Lam Hạo bèn ôm eo, nắm lấy tay cô, ở tư thế này, hai người dán lại một chỗ, Quý Lam Hạo một trước một sau khiêu vũ, những điệu nhảy rất cơ bản thôi, bước chân cũng đơn giản, chỉ đơn thuần đếm nhịp tiến lùi trái phải, bước chân đệm theo tiếng nhạc ở đằng xa.

Ngụy Hạ ngẩng mặt lên, Quý Lam Hạo cũng cúi đầu nhìn Ngụy Hạ, dưới ánh trăng, sự sắc bén trong mắt Ngụy Hạ đã biến mất từ ​​lâu, cô nhìn thấy sự dịu dàng từ sâu trong đôi mắt của Quý Lam Hạo, sự dịu dàng thuộc về riêng cô khiến Ngụy Hạ say đắm và dựa toàn bộ trọng lượng của mình vào Quý Lam Hạo.

Quý Lam Hạo rũ mắt, sao hôm nay Ngụy Hạ cứ muốn nàng hôn vậy? Dùng ánh mắt này nhìn nàng mãi.

"Sẽ có người đến đây." Quý Lam Hạo thì thầm nói, không giống như muốn từ chối cô.

Ánh mắt Ngụy Hạ không thay đổi: "Tôi chưa nói gì cả."

"Cô có." Quý Lam Hạo nói chắc như đinh đóng cột: "Cô muốn tôi hôn cô."

Ngụy Hạ nở nụ cười, người này thật hiểu cô, tiếp đó là một cái hôn nhẹ như ánh trăng, chỉ chạm nhẹ ma sát trên môi.

Môi dán vào nhau, Ngụy Hạ lưu luyến không muốn rời đi, cách một khoảng nhỏ giọng nói: "Cô là người trong mộng của tôi."

Quý Lam Hạo nhẹ đáp lại một tiếng, sau đó cơ thể của Ngụy Hạ ngày càng mềm mại, Quý Lam Hạo không ôm được cô, cau mày: "Không phải là cô chê bãi cỏ không sạch sẽ sao?"

Ngụy Hạ quay người lại: "Vậy cô nghĩ cách đi."

Quý Lam Hạo chỉ có thể cởi áo khoác trải lên bãi cỏ mới có thể khiến Ngụy Hạ nằm xuống.

Chiếc áo khoác hàng hiệu lót dưới cơ thể cô, Ngụy Hạ không cảm thấy có gì không đúng, hai tay cô vòng quanh Quý Lam Hạo nằm ngửa ra sau, Quý Lam Hạo bị cô kéo cũng chỉ có thể nằm lên người Ngụy Hạ, nụ hôn chuồn chuồn đạp nước ban nãy không đủ, nụ hôn do tư thế nằm chồng lên nhau càng sâu hơn.

Quý Lam Hạo cảm giác được tay Ngụy Hạ đã luồn xuống dưới quần áo mình, nàng vội vàng nắm chặt bàn tay đang sờ loạn của Ngụy Hạ: "Cô làm gì đó?"

Ngụy Hạ bỏ mặc sự ngăn cản của Quý Lam Hạ: "Cô nói xem tôi muốn làm gì?" Nói rồi tay cô lại chui vào quần áo của Quý Lam Hạo lần nữa, bàn tay trượt trên làn da căng mịn.

"Cô điên rồi, đang ở ngoài trời đó!" Quý Lam Hạo làm gì có thú vui này, nàng không muốn đáp ứng yêu cầu của Ngụy Hạ ở nơi như thế này một chút nào, đây không phải chỉ là một nụ hôn thôi, muốn đánh dã chiến ở địa điểm này thì dù thế nào nàng cũng không chấp nhận được!

Ngụy Hạ không để Quý Lam Hạo trốn thoát, cô năn nỉ: "Nhanh lên đi, không cần cởi quần áo, chỉ chơi đùa một chút thôi, đừng lằng nhằng."

Quý Lam Hạo bị cô dây dưa suýt nữa là lăn trên bãi cỏ, Ngụy Hạ nhéo nàng một cái, quả thật không thể từ chối được, lúc này Quý Lam Hạo không vui vẻ gì, nếu Ngụy Hạ đã muốn được thoải mái thì nàng sẽ ra tay. Tay phải giống như trút hết nỗi lòng luồn vào trong váy của Ngụy Hạ, lại linh hoạt lẻn vào trong quần tất và quần lót, dùng ngón tay ấn lên hoa huyệt của Ngụy Hạ xoa nắn.

Nào ngờ xoa xoa vài lần đã cảm thấy ẩm ướt, Quý Lam Hạo còn chưa kịp làm gì, vậy mà Ngụy Hạ đã hơi ướt rồi, hai ngón tay dính ướt vì nước kẹp lấy đài hoa tiếp tục nắm lại xoa nắn.

Sự kích thích mãnh liệt khiến Ngụy Hạ phải thở dốc, lại làm cho Quý Lam Hạo đẩy một chân cô, ngón tay di chuyển nhanh và mạnh, eo Ngụy Hạ run lên, từ nơi sâu xa trong cổ họng phát ra hừ nhẹ, hoa tâm co rút khiến Quý Lam Hạo trong thời gian ngắn cũng bị ép cao trào.

Quý Lam Hạo cảm nhận được ngón tay dưới âm đế mình nảy lên vô cùng dữ dội, sau khi ấn ngón tay cái, ngón trỏ và ngón giữa tiến vào nơi sâu xa trong hoa huyệt, vách thịt ẩm ướt và nhớp nháp đã hấp dẫn ngón tay nàng, bởi vì quần lót và tất chân chưa được cởi ra nên tay của Quý Lam Hạo kề sát vào nơi kín đáo của Ngụy Hạ. Lực tay miễn cưỡng chống lại quần áo rất mỏi, cũng may là Quý Lam Hạo dùng sự co dãn của tất, ngón tay đút ra đút vào bên trong hoa huyệt của Ngụy Hạ vô cùng thông thuận.

"Ha... ưm hừ..." Ngụy Hạ không ngờ Quý Lam Hạo lại hung hãn như thế, nhưng tay của Quý Lam Hạo lại rất có ích với cô, cơ thể thoải mái nằm ngửa, hai chân cũng nhũn ra, cô nhắm mắt lại, cảm nhận khoái cảm tích tụ, âm hộ co rút thoải mái cao trào.

Quý Lam Hạo thấy âm thanh có vẻ lớn, sợ thu hút người khác tới, không muốn dừng tay bèn dùng miệng mình chặn lại, Ngụy Hạ vui vẻ đón nhận nụ hôn của nàng. Mùi thơm xà phòng nhẹ nhàng trên cơ thể Quý Lam Hạo khiến cô cảm thấy rất sạch sẽ, rất thơm, quyến rũ hơn những loại nước hoa cao cấp nhất.

Nhưng Quý Lam Hạo lại đột nhiên dừng lại, sức nặng vốn đè trên người cô biến mất.

"Làm sao vậy?" Ngụy Hạ uể oải mở mắt ra, trong lòng vẫn luyến tiếc hơi ấm vừa rồi.

Quý Lam Hạo lộ ra biểu tình hoảng loạn lo lắng: "Vừa nãy có người!"

Ngụy Hạ xoay người ngồi dậy, cô nhìn hướng mà Quý Lam Hạo chỉ, là cửa sổ mà ban nãy các cô mới nhảy ra, Ngụy Hạ không thấy bóng người nào, cửa sổ đã trống rỗng.

Quý Lam Hạo lo lắng: "Vừa rồi thực sự có người! Tôi tận mắt nhìn thấy, chúng ta bị người khác nhìn thấy rồi."

Ngụy Hạ cảm thấy không có vấn đề gì, vừa rồi quần áo của hai người đều mặc bình thường, quả thật có thể nhìn ra các cô đang làm chút chuyện gì đó, nhưng cũng không tới mức quá khó coi, huống hồ những vị khách dự tiệc kia ai mà không có cuộc sống riêng tư chứ, bị bắt gặp chỉ là chuyện ngẫu nhiên mà thôi.

Nhưng Quý Lam Hạo không chấp nhận nổi, nàng đã trong tình thế không tiến vào được nữa rồi, Ngụy Hạ cũng không ép nàng, dưới sự hầu hạ của Quý Lam Hạo mà chỉnh lại quần áo, hai người quay lại bữa tiệc.

Quý Lam Hạo luôn cảm thấy có người trong bữa tiệc nhìn thấy những gì họ làm vừa rồi, điều này khiến nàng rất khó chịu nên không thể thưởng thức bữa tiệc sang trọng, Ngụy Hạ bị nàng ảnh hưởng nên cùng mất đi hứng thú, vừa lúc bữa tiệc cũng sắp kết thúc, cô trực tiếp đưa Quý Lam Hạo về nhà.

Đương nhiên là thị lực của Ngụy Hạ sắc bén hơn Quý Lam Hạo nhiều, cô lập tức nhận ta gương mặt đỏ bừng của Tiểu Nhan không tự nhiên, cứ nhìn lén các cô rồi lại dời tầm mắt đi, rõ ràng vừa rồi người nhìn trộm bọn họ chính là Hứa Giai Nhan.

Nhưng cô cũng không nói ra mà đưa Quý Lam Hạo đã hồn vía lên mây nhà cô rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro