24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người em họ này của Trang Nhược Lan sinh ra ở nước ngoài, quốc tịch Anh, ngay cả cái tên cũng là tên nước ngoài Elizabeth, tên tiếng Trung được lấy lúc về nước là Hứa Giai Nhan.

Tiểu Nhan vẫn còn nhỏ tuổi, cô ta và Trang Nhược Lan chênh lệch chín tuổi nên có chút ngăn cách, nhưng lại kém Ngụy Hạ chưa đến bốn tuổi, khi đó Ngụy Hạ còn dạy Tiểu Nhan vài từ tiếng Trung, nên mấy người cũng rất thân thiết.

Ngụy Hạ đối xử với cô em họ này rất tốt, cũng coi như nhìn cô ta lớn lên, không biết từ lúc nào đã xem cô ta là em gái mình.

Sau khi tốt nghiệp ở Anh thì về nước nên đã không gặp mấy năm, Tiểu Nhan hàn huyên vài câu với mấy người, lúc này mới phát hiện bên cạnh có người chưa từng gặp, cô ta tò mò nhìn kỹ, lập tức sáng mắt: "Chị Ngụy, đây là ai? Đẹp quá."

Cô ta nói trắng ra, nếu là người bình thường có thể sẽ bị cô ta nói đỏ mặt, nhưng Quý Lam Hạo chỉ gật đầu với Hứa Giai Nhan, cả người nàng đều từ tiền làm ra, có thể xấu được sao?

Không cần ai giới thiệu, Tiểu Nhan đã tự đi đến, hỏi đông hỏi tây với Quý Lam Hạo: "Cô là nghệ sĩ sao? Cô đẹp quá, cô tên là gì? Cô gọi tôi là Tiểu Nhan như mọi người đi!"

Từ nhỏ đến lớn Tiểu Nhan đều được người khác yêu thương vờn quanh lớn lên, đối với người xa lạ cũng có thể lôi kéo làm quen, dù sao cũng chưa có ai từng từ chối cô ta.

Nhưng Quý Lam Hạo có một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần nhưng bên trong lại là tên đầu gỗ, khuôn mặt nhỏ như búp bê Tây Dương của Tiểu Nhan trong mắt nàng cũng không có sức hút gì, nàng nhìn Tiểu Nhan đeo bao tay vươn tay ra, cũng chỉ đơn giản nói một chút "Quý Lam Hạo".

Ngay cả giọng nói cũng dễ nghe, ai mà không thích người đẹp, cô ta nói: "Cô xinh đẹp như vậy, chắc chắn là nghệ sĩ phải không? Có thể chụp ảnh với tôi không? Tôi phải khoe với bạn của mình!"

Lúc này Quý Lam Hạo mới nói với cô ta: "Tôi không phải là nghệ sĩ."

Chu Lộ thò đầu qua: "Cô ấy là người yêu của chị Ngụy nhà em đó, em nên gọi cô ấy là chị dâu."

"Tôi không phải là chị dâu." Quý Lam Hạo lập tức nghiêm túc phản bác lời nói vui đùa của Chu Lộ.

Lúc này bạn bè ở nước ngoài của Tiểu Nhan cũng đến đây, bọn họ đến đây để chào hỏi Trang Nhược Lan, nhóm người trẻ tuổi tụ lại thì thầm, Quý Lam Hạo ăn thịt xong cũng dứt khoát đứng dậy, nghĩ lại đi lấy thêm, sau khi đi hai bước lại nhìn Ngụy Hạ còn ngồi tại chỗ, sau khi cân nhắc nửa phút mới quay lại hỏi cô: "Tôi đi lấy đồ ăn, cùng đi không?"

Ngụy Hạ thấy người này còn nhớ đến mình, cười một tiếng: "Tôi ở đây chờ cô, lấy cho tôi đồ uống."

"Được." Lúc này Quý Lam Hạ mới đi lấy ít thịt khác trở về.

Trong lúc đó Chu Lộ chú ý tới ánh mắt của Ngụy Hạ vẫn luôn không rời khỏi Quý Lam Hạo, lập tức hỏi: "Ngụy Hạ, cậu sẽ không nghĩ là thật chứ? Chị đây lấy kinh nghiệm người từng trải nói cho cậu, tốt nhất là đừng hãm quá sâu."

Loại quan hệ do tiền tài mua được không thể vững chắc, Chu Lộ thấy Ngụy Hạ không có kinh nghiệm gì, lần đầu tiên đã hãm hơi sâu: "Cậu đừng động chân tình."

Ngụy Hạ lại nhìn cô ấy một cái: "Nếu tớ thích, duy trì quan hệ này cũng không sao."

"Có ý gì?" Chu Lộ có cảm giác mình nghe ra chút gì đó: "Không lẽ? Cậu có cảm giác?"

"Nếu không có cảm giác tôi sẽ mua cô ấy sao?" Ngụy Hạ nói đương nhiên.

Chu Lộ lộ ra biểu cảm như mẹ: "Ngụy Hạ, đừng trách tớ không nói trước, tớ chưa từng thấy những cuộc tình này có kết quả tốt." Bọn họ đã sớm không còn ở độ tuổi ngây thơ, quan hệ dùng tiền mua được là nguy hiểm yếu ớt nhất, ai động lòng trước xem như là xui xẻo.

Nhưng Ngụy Hạ lại cực kỳ tự tin: "Tớ có thể kiểm soát được cô ấy."

Quý Lam Hạo một không bối cảnh hai không tài phú, lại là một đầu gỗ ngốc không có kinh nghiệm ngoài xã hội, làm sao có thể chạy khỏi lòng bàn tay của cô được.

Chu Lộ nhún vai, không biết vì sao từ đáy lòng tự nhiên đồng tình với Quý Lam Hạo đang lấy đồ ăn.

Tiểu Nhan ở một bên cũng nghe được không ít, lúc này mới phát hiện chị Ngụy thật sự thích người tên Quý Lam Hạo kia, dưới đáy lòng càng thêm tò mò về nàng, trong ấn tượng của cô ta, chị Ngụy đối xử với ai cũng lạnh lùng, không yêu không để ý tới, người đẹp hơn Quý Lam Hạo cũng không phải không có, sao chị Ngụy lại thích người kia?

Cô ta nhỏ giọng hỏi chị họ mình: "Chị họ, chị nói chị Quý có gì đặc biệt không? Mà chị Ngụy thích chị ấy như thế."

Trang Nhược Lan nghe xong lại cười nói: "Cái gì mà chị Quý, người ta nhỏ hơn em một tuổi, năm ba đại học đó."

Cái này khiến Hứa Giai Nhan có chút kinh ngạc không thể khép miệng, quay đầu lại nhìn Quý Lam Hạo, một chút cũng không giống hai mươi tuổi, ách, nhưng lại thấy khi Chu Lộ cướp thịt của nàng, Quý Lam Hạ lại bất mãn hơi chu miệng, đúng là còn chút non nớt.

Thật vi diệu.

Trang Nhược Lan trêu ghẹo: "Em lớn hơn cô ấy, chăm sóc cô ấy nhiều hơn đi."

Rất nhanh không khí đã trở nên náo nhiệt, mọi người hàn huyên với nhau, thay phiên tặng quà cho Trang Nhược Lan, người đông, hơn nữa cha mẹ của Trang Nhược Lan cũng tới, mọi người đều tới chào hỏi, trên hội trường có chút ầm ĩ.

Ngụy Hạ cũng đi chào hỏi với người lớn chủ nhà, các chú bác nhìn Ngụy Hạ lớn lên, đối với người trẻ tuổi này cũng cực kỳ coi trọng thân thiết, bớt thời gian hỏi thăm cô vài câu về tình hình sinh hoạt, Ngụy Hạ cũng không tránh mọi người, trực tiếp dẫn Quý Lam Hạo đến, khi nói chuyện với người lớn, Quý Lam Hạo cũng đứng bên cạnh, lễ phép gật đầu với người lớn.

Nhìn thấy người này các chú bác cũng khá tò mò hỏi một câu, Ngụy Hạ mỉm cười: "Là người yêu của con."

Câu này khiến người lớn trong nhà hơi ngạc nhiên, ngay sau đó cười gượng: "Khá tốt."

Ngụy Hạ không phải người bọn họ có thể quản, hiện tại người trẻ tuổi đều có suy nghĩ của chính mình.

Sau khi tiếp đón xong, Ngụy Hạ dẫn Quý Lam Hạo dạo một vòng trong buổi tiệc, bề ngoài xuất sắc của Quý Lam Hạo khiến Ngụy Hạ nhận được không ít ánh mắt hâm mộ, đương nhiên cũng có ánh mắt kỳ lạ.

Quý Lam Hạo nhỏ giọng hỏi Ngụy Hạ: "Như vậy được không?" Theo nàng biết, người giàu rất coi trọng thanh danh bên ngoài của mình, nhưng lại ngầm hỗn loạn bên trong, sẽ không tự nhiên giới thiệu tình nhân bao nuôi của mình khắp nơi, loại chuyện này đều lén nói với nhau, không phải sao?

Ngụy Hạ lại nói: "Không có gì không ổn, bọn họ cũng không dám nhiều lời."

Một khi đã vậy Quý Lam Hạo cũng không nói, tùy ý để Ngụy Hạ lôi kéo nàng, thấy Ngụy Hạ nói nhiều, nàng chủ động lấy đồ uống lại cho cô.

Ngụy Hạ vừa đặt ly đồ uống lên miệng, ngửi được hương vị không đúng mới cúi đầu nhìn: "Sao lại là nước trái cây, lấy rượu lại đây cho tôi."

Quý Lam Hạo vẫn không nhúc nhích, đẩy cái ly về bên miệng Ngụy Hạ: "Hôm nay cô đã uống ba ly, nếu uống nữa sẽ say."

Thật ra tửu lượng của Ngụy Hạ không chỉ dừng ở ba ly, huống chi độ rượu này cũng không cao, nhưng Quý Lam Hạo không để cô uống, chỉ nói: "Uống nước trái cây là được rồi, muốn uống rượu thì về nhà uống."

Lúc này chàng trai trẻ vốn đang nói chuyện với Ngụy Hạ cũng nhanh chóng nói hai câu: "Sếp Ngụy cô tìm người yêu rất biết chăm sóc người khác."

Ngụy Hạ ừ một tiếng, cũng uống nước trái cây bên miệng.

Sau khi hàn huyên một vòng Ngụy Hạ cũng thỏa mãn, tìm một góc ngồi xuống, thấy Quý Lam Hạo cũng yên lặng ngồi bên cạnh mình, hai người ngồi chung trên một sô pha không lớn, Ngụy Hạ sát lại một ít, hai người cũng ngồi gần nhau hơn, Quý Lam Hạo thấy động tác lén lút của Ngụy Hạ, dù sao mọi người ở đây đều biết được quan hệ của hai người, nàng cũng dứt khoát duỗi tay đặt lên bả vai Ngụy Hạ.

"Cô mệt không?" Nửa người trên của Ngụy Hạ dựa lên người Quý Lam Hạo, xem ra hôm nay Quý Lam Hạo khiến cô rất vừa lòng, ngay cả khóe mắt sắc bén từ trước đến nay cũng trở nên cực kỳ dịu dàng.

Quý Lam Hạo hất tóc: "Còn được, cô thì sao?"

"Ừm..." Ngụy Hạ kéo dài âm thanh: "Nếu mệt thì sao?"

"Chúng ta đi trước?" Quý Lam Hạo đề nghị.

Ngụy Hạ lắc đầu: "Không ổn, Nhược Lan là bạn của tôi."

Quý Lam Hạo đành đề nghị tiếp: "Vậy có thể tìm nơi yên tĩnh để trốn, chờ đến khi sắp kết thúc thì ra ngoài."

Đề nghị này khiến Ngụy Hạ bật cười: "Vậy cô dẫn tôi đến nơi yên tĩnh đi."

Quý Lam Hạo dẫn Ngụy Hạ đến căn phòng bên của ngôi nhà cổ, nơi này không có người, nào ngờ Quý Lam Hạo lại quay ra phía cửa sổ.

Bên ngoài có một sườn đồi thông thẳng ra bên ngoài, lúc này trời đã tối rồi, sau khi ánh trăng chiếu xuống thực sự có chút yên tĩnh.

Sau khi Quý Lam Hạo hướng ra ngoài cửa sổ thì xoay người, duỗi tay ôm Ngụy Hạ ra từ cửa sổ, động tác mềm nhẹ đặt Ngụy Hạ trên mặt đất.

"Chúng ta có thể trốn ở đây một lúc, sẽ không có ai qua đây." Trên thảm cỏ vẫn có thể mơ hồ nghe thấy âm nhạc du dương trong bữa tiệc, nhưng thật sự đã yên tĩnh đi rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro