23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khoảng thời gian ngắn, Chu Lộ vẫn chưa nhận ra sự tồn tại của Quý Lam Hạo, thấy nàng và Ngụy Hạ đứng gần nhau như vậy, dường như là vai kề vai. Không có nhiều bạn bè cùng trang lứa thân cận với Ngụy Hạ, chỉ có quan hệ giữa Chu Lộ và Trang Nhược Lan do lớn lên với Ngụy Hạ nên thân một chút, dù sao thì con người Ngụy Hạ cũng không dễ lấy lòng, không dễ sống chung, nên khi nhìn thấy Ngụy Hạ với một cô gái vai kề vai, Chu Lộ lập tức cảm thấy bản thân nhìn ra được gì đó, xoay quanh Quý Lam Hạo nhìn nhìn, rồi than thở một tiếng: "Ngụy Hạ! Cô gái tốt từ đâu ra vậy?"

Dáng người cao ráo khuôn mặt tròn, cả người hàng hiệu cộng thêm kiểu tóc đã chỉnh sửa, Chu Lộ cẩn thận suy nghĩ, đẳng cấp này không giống người mẫu hay diễn viên, lẽ nào là người nổi tiếng trên mạng? Không phải, nếu nhan sắc này xuất hiện trong giới, sao Chu Lộ cô ấy có thể không biết chứ?

Ngụy Hạ hơi đắc ý, là mắt nhìn của cô tốt, đống hoa thơm cỏ dại của Chu Lộ sao bằng Quý Lam Hạo mà cô để ý chứ, lập tức nói: "Không đâu cả, tớ tự để ý."

Chu Lộ nhìn ý khoe khoang của Ngụy Hạ càng tấm tắc khen ngợi, nhìn trước sau Quý Lam Hạo, đúng là vi diệu, càng nhìn càng quen mắt, nhưng cụ thể đã gặp ở đâu thì thật sự không nhớ ra.

Quý Lam Hạo bị Chu Lộ vây xem toàn diện cũng không chút động đậy, cúi đầu chọn ít thức ăn, chuẩn bị hải sản cho Ngụy Hạ, càng cua... nướng một chút sẽ rất ngon, còn chọn cho bản thân một miếng thịt bò, một đĩa đầy thịt.

Lượng thịt này thực sự hơi khoa trương, bữa tiệc này đồ ăn thường chỉ để làm náo nhiệt bầu không khí, dù sao thì người đến tham gia bữa tiệc không giàu có thì cũng phú quý, gia giáo từ nhỏ đến lớn và cuộc sống phẩm chất cao khiến bọn họ hoàn toàn không thể làm ra hành vi quá lố ở bữa tiệc, cho dù lượng lớn thức ăn ở trước mặt cũng chỉ nếm một chút, giao tiếp xã giao mới là chính.

Đâu thể bưng một đĩa đầy như Quý Lam Hạo được, cho nên nàng đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người ở đây.

Nhưng Quý Lam Hạo mặt không đổi sắc bưng chồng thịt đến khu nướng thịt, nhanh chóng chiếm một lò nướng rồi bắt đầu tự mình nướng thịt, thái độ của nàng tự nhiên khiến cho ai cũng không nói được gì, ngược lại không ít người vì vẻ ngoài xuất sắc của Quý Lam Hạo mà ánh mắt sáng lên, có ý định tiến lên bắt chuyện.

Chỉ là Ngụy Hạ hung thần ác sát đứng bên cạnh khiến rất nhiều người lập tức bỏ suy nghĩ trong đầu, không dám làm bậy.

Dù sao thì kiểu người trước là tổng giám đốc sau là... chó điên như Ngụy Hạ, nếu sau lưng không đủ cứng thì không nên tự tìm phiền phức.

Còn về ngọn núi thịt đó thì lại bị mọi người tự động xem nhẹ, Chu Lộ tiến lại gần gắp thịt nướng quý Lam Hạo vừa mới nướng xong, nói: "Cô nhóc này còn mặt dày hơn tớ." Sau đó nhét miếng thịt vào miệng, ăn đến miệng đầy dầu mỡ.

Sau đó Chu Lộ đưa móng vuốt về phía càng cua mới nướng xong, nhưng lại bị Quý Lam Hạo vỗ tay ra.

Chỉ thấy Quý Lam Hạo khẽ nhíu mày, thoạt nhìn có chút bất mãn, nàng chưa ăn miếng thịt nào đã bị người này nuốt hết, hạ giọng nói: "Đây là của Hạ."

Chu Lộ xoa mu bàn tay, vốn không tức giận, quay đầu nói với Ngụy Hạ: "Đối tượng của cậu không cho tớ ăn cua."

"Bởi vì đây là của tớ." Sao Ngụy Hạ có thể nói giúp Chu Lộ chứ, Quý Lam Hạo đang nướng còn bảo vệ càng cua cho cô, nghĩ đến đã thấy thơm, cô lấy càng cua được nướng thơm ngon, gắp một cái là nguyên một miếng thịt cua tươi ngon, Ngụy Hạ đặt toàn bộ thịt cua lên đĩa, lại dùng dao nĩa chia thành từng miếng từng miếng, thưởng thức càng cua cực kỳ tao nhã.

Quý Lam Hạo cũng không chú ý nhiều, một tay trực tiếp cầm lên nhét vào miệng, hai má vừa phình to vừa nhai.

Bỗng nhiên Chu Lộ hét lên một tiếng: "Cô chính là con chuột nhỏ đó!"

Xem như cô ấy đã nhớ lại, Quý Lam Hạo không phải là con chuột nhỏ chạy vào trong bữa tiệc xã giao lần trước sao? Dáng ăn này. . . Không sai! Chắc chắn là nàng!

Quý Lam Hạo thì không có ấn tượng gì với Chu Lộ, cũng không biết cô ấy đang nói con chuột nhỏ gì.

Chu Lộ ầm ĩ: "Ngụy Hạ! Trông dáng vẻ giả vờ như không có gì của cậu kìa, thì ra đã sớm thông đồng với người ta!"

Lúc này một âm thanh hiền hòa chen vào: "Thông đồng cái gì? Chu Lộ, cả bữa tiệc này của tôi cậu đều hô to gọi nhỏ, hai người đến cũng không chào hỏi tôi đã vui vẻ ở đây, thật sự là không đủ ý tứ."

Nhân vật chính của bữa tiệc sinh nhật cuối cùng cũng thoát khỏi những vị khách đến chúc mừng, phải thoát khỏi để đi tìm mấy người bạn không có lương tâm của cô ấy.

Chu Lộ cười hì hì: "Chúc mừng sinh nhật, sinh nhật lần thứ hai mươi chín, thêm một năm nữa thì sắp ba mươi rồi, có cảm giác gì?"

Tuổi tác mãi là điều tối kỵ với phụ nữ, Trang Nhược Lan vẫn cười ôn hòa lễ độ: "Rất muốn cắt đứt nguồn vốn hợp tác với công ty cậu."

"Xin đừng, chuyện này đã thỏa thuận rồi, hạng mục phía sau đang phát triển rất thuận lợi, cậu không thể bỏ lỡ thời cơ thu vốn gấp đôi được." Hai người họ nói qua nói lại mấy câu, đều là nói giỡn.

Quý Lam Hạo thì chỉ mải ăn ở một bên, Ngụy Hạ thấy nàng buồn bực ăn thịt, lập tức cắm một bông cải xanh đến bên miệng nàng, Quý Lam Hạo nghiêng đầu né tránh.

Chu Lộ tiến lại gần muốn nhòm ngó thịt thơm trong đĩa của Quý Lam Hạo, lần này Ngụy Hạ vỗ tay cô ấy nói: "Đây là của Lam Hạo."

Lúc này Chu Lộ không còn bình tĩnh nữa, đây là cái quái gì vậy? Ai nấy đều chèn ép cô ấy: "Nhược Lan cậu xem, Ngụy Hạ giấu chúng ta tìm người yêu, không đủ tình bạn."

Trang Nhược Lan lại nói: "Tớ biết mà, chỉ là cậu không biết thôi."

Ngay lập tức Chu Lộ bị tấn công, trong khoảnh khắc lập tức nghi ngờ cuộc đời.

"Trang Nhược Lan, có nghe Ngụy Hạ nhắc đến cô mấy lần." Trang Nhược Lan không để ý Chu Lộ, vươn tay ra với Quý Lam Hạo, giới thiệu ngắn gọn một chút về bản thân: "Sau này có lẽ sẽ gặp mặt thường xuyên."

"Quý Lam Hạo." Nàng nắm lấy tay Trang Nhược Lan, không ngờ Trang Nhược Lan nhìn qua nho nhã nhẹ nhàng, lực bắt tay lại không thua kém Ngụy Hạ, là một loại sức lực rất mạnh mẽ.

Quý Lam Hạo đang suy nghĩ lập tức ngẩn người nhìn chằm chằm bàn tay hai người cầm lấy, thời gian suy nghĩ này hơi lâu khiến bầu không khí cũng có chút xấu hổ.

Chu Lộ ở bên cạnh nhìn qua nhìn lại, Trang Nhược Lan thì không sợ hãi, Quý Lam Hạo vẫn chưa lấy lại tinh thần, hai người họ hình như có thể cứ như vậy đến thiên trường địa cửu.

"Làm gì vậy?" Âm thanh thản nhiên của Ngụy Hạ truyền đến.

Hai người họ trong nháy mắt tách tay nhau ra, biểu cảm Ngụy Hạ lạnh lùng cứng rắn, Quý Lam Hạo nắm lấy tóc ngồi trở lại bên cạnh Ngụy Hạ, muốn ngoan bao nhiêu thì có bấy nhiêu, không dám làm bậy, thấy Ngụy Hạ còn lạnh lùng nhìn nàng, nàng lập tức gắp mấy miếng thịt trong đĩa của mình đến bên miệng Ngụy Hạ.

Ngụy Hạ không dễ dỗ như vậy, người quen thuộc với cô đều biết cô không thích ăn thịt, dù là ăn thịt bò cũng phải ăn loại cao cấp, còn phải năm phần chín tươi ngon.

Nhưng Quý Lam Hạo nói: "Đặc biệt nướng cho cô đó." Mặc dù miếng thịt mỏng nhưng màu sắc hồng nhẹ trông không tồi.

Ngụy Hạ nhìn dáng vẻ nịnh nọt của nàng, trừng mắt cảnh cáo nàng một cái mới há miệng ăn, nhưng cái câu đặc biệt nướng cho cô đó, dù có phải lời nói tình cảm hay không đều khiến biểu cảm của Ngụy Hạ hiền hòa đi không ít.

Trang Nhược Lan thấy bầu không khí phía bên này không tồi, cũng cảm thấy rất kỳ lạ, nên chuyển chủ đề: "Ngụy Hạ, hôm nay em họ tớ mới về từ nước Anh, nói rất nhớ cậu."

Ngụy Hạ nghe xong lộ ra nụ cười mỉm khó thấy: "Cậu nói Tiểu Nhan về rồi sao?"

"Ừm, hiện tại em ấy vẫn bị chênh lệch múi giờ, đang ngủ, có lẽ lát nữa sẽ đến đây." Trang Nhược Lan nhìn thời gian: "Hôm nay em ấy đã xuống máy bay."

Đang nói được một nửa, đã nghe thấy một âm thanh giòn tan: "Chị Ngụy!"

Một cô gái xinh đẹp như búp bê chạy đến từ đằng xa, trông có lẽ là mới tốt nghiệp đại học, lớn hơn Quý Lam Hạo một tuổi, nhưng khuôn mặt búp bê của đối phương trông rất trẻ, mặc lễ phục chạy một đường qua đây, nụ cười trên mặt ngọt ngào đáng yêu khiến người ta không khỏi sinh lòng thương mến.

Ngụy Hạ thấy cô ấy cũng cười hỏi: "Học ở Anh sao rồi?"

Cô gái nhỏ cười híp mắt nói: "Em tốt nghiệp với thành tích đứng thứ nhất! Chị Ngụy phải thưởng cho em đó!"

Ngụy Hạ nghe xong cười thành tiếng, trong nụ cười còn có chút chiều chuộng: "Vậy được, em muốn gì cứ nói cho chị Ngụy!"

Trang Nhược Lan nhìn em họ của cô ấy: "Tiểu Nhan, chẳng phải trong nhà đã chuẩn bị cho em rất nhiều quà sao."

Cô gái nhỏ bĩu môi lên: "Không giống nhau! Quà chị Ngụy tặng sẽ khác, lát nữa chị Chu Lộ cũng phải chuẩn bị cho em một phần quà! Chúng ta đều đã lâu không gặp rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro