22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Ngụy Hạ trở lại thì thấy Ava đang xoay quanh Quý Lam Hạo, vốn Ava nổi danh khó đối phó, không dễ hẹn trước, lại có tay nghề tốt, ghét nhất có người khoa tay múa chân với cô ấy, cũng ghét người không có gu thẩm mỹ hay gu thời trang, loại bom thẩm mỹ chỉ biết mặc đồ phim hoạt hình như Quý Lam Hạo, tuyệt đối sẽ khiến Ava chê cười đến không có đất dung mới đúng.

Cô không tự giác bước nhanh trở về, lại nhìn thấy hình ảnh như vậy.

Ava rất thích thú và ra hiệu trước gương mặt của Quý Lam Hạo, cô ấy đang nói không ngừng với Quý Lam Hạo, người đang im lặng không nói câu nào, đáy mắt tỏa ra hào quang kích động đặc biệt tích cực.

Cởi áo khoác và túi đồ ăn của cửa hàng ăn sáng không hợp với mình xuống, hai người này hiển nhiên đều quá tập trung, một người tập trung nói nhảm, một người tập trung cùng nói nhảm, ngay cả cô về cũng không nhận ra, Ngụy Hạ khoanh tay trước ngực, ho một tiếng với hai người.

Lúc này hai người mới quay lại phát hiện Ngụy Hạ đã trở lại, biểu cảm của Ngụy Hạ có chút vi diệu, ánh mắt theo thói quen nheo lại, nghiêng đầu sang một bên thể hiện đang chờ giải thích.

Nhưng Quý Lam Hạo lại không nói gì, rất nhanh ánh mắt di chuyển lên túi đồ ăn sáng trên bàn, dù sao bây giờ cũng chưa bắt đầu làm, nàng đứng lên đi qua, lấy bánh mì nướng đậu phộng ra rồi gặm.

Ngụy Hạ lạnh lùng nhìn nàng, điều này cũng không ngăn cản được tốc độ Quý Lam Hạo đưa bánh mì nướng đến bên miệng, rốt cuộc đã đói bụng bao lâu? Sự thành thạo trong việc ăn bánh mì nướng đậu phộng này thực sự khiến người ta đau lòng.

Đòn tấn công bằng thị giác không ảnh hưởng nhiều đến Quý Lam Hạo, Ngụy Hạ dời ánh mắt sắc bén sang Ava, lập tức Ava không chịu nổi, cười trừ hai tiếng: "Sếp Ngụy, cô biết tôi chỉ là thích làm tóc cho người đẹp thôi, không có ý nghĩ gì khác."

Ngụy Hạ cười lạnh một tiếng, không có ý nghĩ gì? Vừa rồi sáp lại gần Quý Lam Hạo như vậy: "Ai cho cô lá gan đó?"

Cô hỏi khiến Ava càng sợ hãi, cô ấy hoàn toàn không dám suy nghĩ lệch lạc, nhưng ánh mắt của Ngụy Hạ khiến cô ấy sinh ra xúc động quỳ xuống cầu xin tha thứ: "Sếp Ngụy, chúng ta quen biết lâu như vậy, cô biết tôi không có gan động vào người của cô."

Lúc này Quý Lam Hạo đã ăn hết bữa sáng Ngụy Hạ mua cho nàng, sờ bụng luôn cảm thấy quán ăn sáng này không có đủ trọng lượng như quán nàng quen thuộc, nhưng lót bụng cũng đủ rồi, lúc này nàng mới đứng dậy ôm Ngụy Hạ đang phát tiết: "Nổi giận lung tung cái gì? Cô biết tôi là người của cô, sao có thể làm bậy với người khác."

Sau khi nói xong nàng lập tức hôn lên miệng Ngụy Hạ một cái: "Bánh mì nướng rất ngon, cảm ơn."

Lửa giận quái dị của Ngụy Hạ tự động dập tắt, giống như hơi không kiên nhẫn đẩy Quý Lam Hạo một chút, nhưng động tác kia nói là từ chối quả thực là sỉ nhục từ chối, thái độ muốn từ chối còn ra vẻ mời chào không cần quá rõ ràng!

"Lau sạch miệng đi, dính hết lên người tôi." Cô khẽ mắng.

"Ồ." Quý Lam Hạo nghe lời lau miệng mình, lại rút khăn giấy lau miệng cho Ngụy Hạ, nói: "Cô trang điểm, chờ tôi làm tóc."

Ngụy Hạ lại phải lau lại, hừ một tiếng không rõ ràng, ngồi xuống lấy túi trang điểm của mình ra.

Nhìn Ngụy Hạ cứ như vậy bị vuốt lông, Ava cảm giác mình bị ép nhét một ngụm cơm chó, có chút nghẹn cổ họng, lại nhìn Quý Lam Hạo ngồi trở về không còn sự tích cực quá mức kia, chỉ còn lại thái độ vì một khuôn mặt đẹp thiết kế kiểu tóc hoàn mỹ.

Thật ra kiểu tóc nào cũng rất hợp với gương mặt Quý Lam Hạo này, thật sự muốn tìm ra kiểu thích hợp nhất đúng là không dễ dàng.

Nhưng Ngụy Hạ đã nói, đẹp chỉ là thứ yếu, lý do chính là để trông có sức sống hơn, phần tóc mái dài gây khó chịu cho mắt đã nhanh chóng được cắt đi.

Không thể nói Ngụy Hạ không kén chọn, nhưng khuôn mặt Quý Lam Hạo trong mắt cô đã không còn gì để soi mói, kiểu tóc cũng không quan trọng như vậy, chỉ cần tinh thần sáng sủa là đủ rồi.

Điều này khiến Ava có cơ hội thể hiện tài năng của mình, nhìn tính tình của Quý Lam Hạo, cô ấy biết Quý Lam Hạo không phải loại người chịu dành thời gian và tiền bạc cho tóc tai. Đầu tiên cô ấy sửa sang lại kiểu tóc cho Quý Lam Hạo, lại nghe nói hôm nay Ngụy Hạ muốn dẫn nàng đi dự tiệc sinh nhật, thì tự làm chủ giúp Quý Lam Hạo cắt một mái tóc ngang lưng xoăn lọn to chữ S, hơn nữa tóc của Quý Lam Hạo dày, sau khi cắt xong nhìn rất có độ đàn hồi, tiện tay lấy một lọn cũng đều có tạo hình: "Cô xem, như vậy được không?" Ava cầm gương cho Quý Lam Hạo nhìn trước sau.

Quý Lam Hạo nhìn trên dưới xoay trái phải, lại lấy tay gạt tóc vài cái, không có ý kiến gì: "Hạ, cô nhìn xem."

Ngụy Hạ bên kia đã trang điểm hoàn mỹ cho mình, lúc này mới bước qua xem, Quý Lam Hạo quay đầu nhìn cô, có kiểu tóc làm tăng nét tinh tế trên gương mặt của nàng, đường nét trên mặt càng thêm mềm mại, không thể không nói tay nghề của Ava thật sự rất tốt, khiến Quý Lam Hạo càng thêm rực rỡ.

Ngụy Hạ đi tới bình tĩnh nhưng tim đập nhanh hơn, bị ánh mắt nhỏ nhắn của Quý Lam Hạo nhìn hơi không chịu nổi, theo vài cái gạt tóc của Quý Lam Hạo, sau khi bảo dưỡng xong tóc nàng đã trở nên mượt mà.

"Hạ, cô có thích không?" Quý Lam Hạo nghịch tóc, quay đầu sang một bên, ý định ban đầu là để Ngụy Hạ có thể nhìn thấy từ mọi góc độ, nhưng giống như đang cọ vào tay của Ngụy Hạ thì đúng hơn.

Ngụy Hạ rũ mi xuống: "Nếu tôi thích thì sao?"

Quý Lam Hạo đương nhiên nói: "Cô thích quan trọng nhất."

Ava nhìn biểu cảm của Ngụy Hạ sắp không giữ được, rất thức thời nói: "Tôi đi sửa sang lại dụng cụ một chút, chờ một chút sửa cho sếp Ngụy, có lẽ quay lại sau mười phút." Nói xong cô ấy lập tức cầm các dụng cụ chạy ra phía sau sửa sang lại.

Chờ bóng đèn không còn, Ngụy Hạ không còn bình tĩnh, mím môi tiến lại gần Quý Lam Hạo.

Quý Lam Hạo liếc mắt nhìn cô một cái, có chút bất đắc dĩ: "Son môi mới vừa tô xong."

"Nhanh lên." Ngụy Hạ nào quản son môi gì.

"Cô thích kiểu tóc này như vậy sao?" Quý Lam Hạo thấy Ngụy Hạ kiên trì như thế, đưa tay kéo Ngụy Hạ lại, lại phải thỏa mãn cho Ngụy Hạ một chút.

Chờ Ava trở về hai người đã sớm tách ra, Quý Lam Hạo đã lắc sang một bên, Ngụy Hạ thì ngồi ở vị trí chuẩn bị làm tóc, trên đùi đặt một quyển tạp chí, đang lật xem.

Ngay cả son môi cũng đã biến mất.

Chờ đến khi hai người đi ra đã là buổi chiều, Ngụy Hạ trực tiếp đưa Quý Lam Hạo đến bữa tiệc sinh nhật của Trang Nhược Lan.

Chỉ riêng quan hệ giữa cô và Trang Nhược Lan, Ngụy Hạ hoàn toàn không cần thiệp mời, nhưng Trang Nhược Lan vẫn gửi cho Ngụy Hạ một tấm thiệp mời, tấm thiệp mời đống kín nhìn qua rất tao nhã ngắn gọn, Ngụy Hạ và Quý Lam Hạo rất nhanh được mời vào phòng.

Nhà họ Ngụy của Ngụy Hạ bắt đầu từ hai bàn tay trắng từ thế hệ của ông nội cô, không có nhiều lịch sử về dòng họ có thể truy ngược lại, nhưng Trang Nhược Lan thì khác, ba cô ấy đã từng có lịch sử rất xa xôi ở Anh, đời đời đều là danh môn quý tộc, thật ra Trang Nhược Lan bây giờ cũng có danh hiệu quý tộc, chỉ là thứ này thời nay tương đối vô dụng.

Vì vậy, nhiều tài sản của nhà họ Trang tương đối cũ, bao gồm cả ngôi nhà cổ để tổ chức bữa tiệc sinh nhật này.

Ngôi nhà cổ này có lịch sử rất nhiều năm, sau này khi trang trí đều giữ được nét đặc trưng cổ kính, chỉ cần trang trí một chút là có ảo giác xuyên về thời không.

Những người phục vụ trong bữa tiệc sinh nhật hôm nay đều mặc trang phục cổ trang Trung Quốc, bưng thức ăn và rượu cho các vị khách quý.

Ánh mắt Quý Lam Hạo tập trung vào quán bar tự phục vụ, tôm hùm cua tùy tiện lấy, hoặc có thể nướng ngay tại chỗ tùy theo sở thích, có vài người đã làm, nguyên liệu tươi mới khi nấu ăn tỏa ra mùi hương ngon.

Quý Lam Hạo liếm môi, cảm thấy chiếc bánh mì nướng đậu phộng buổi sáng thật sự quá ít.

"Muốn ăn sao?" Ngụy Hạ luôn chú ý đến Quý Lam Hạo, thấy động tác nhỏ của nàng thì bật cười, dẫn nàng đi thẳng đến khu vực ăn uống: "Muốn ăn gì, tự mình lấy."

Quý Lam Hạo cúi đầu nhìn tủ đông, cũng hỏi Ngụy Hạ: "Cô muốn ăn gì? Tôi nấu cho cô ăn."

"Cô có thể sao?" Ngụy Hạ cũng cảm thấy hứng thú, nguyên liệu nấu ăn ở đây đều rất ngon, nhưng Quý Lam Hạo có biết nấu ăn không?

"Biết một chút." Thịt nướng không đến mức làm khó được Quý Lam Hạo: "Tôi làm việc ở nhà hàng."

Ngụy Hạ chưa kịp gọi món, đã để một cái bóng đèn nhào tới: "Ngụy Hạ! Cô dẫn ai đến vậy!" Chu Lộ nhào thẳng tới, vừa rồi nghe những vị khách khác nói hôm nay sếp Ngụy lần đầu tiên dẫn người tới, nói gì thì cô ấy cũng phải tới xem một chút!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro