57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tếng rên rỉ mềm nhũn trong phòng, độ ấm khi cọ xát da thịt, âm thanh rung ẩn ẩn bên thái dương. Hai người Quý Lam Hạo và Ngụy Hạ ôm nhau, tiếng thở dốc triền miên hòa lẫn vào nhau, da đầu có chút tê dại, đồng thời cũng thở dốc lên đỉnh cùng nhau.

Thoải mái như thể lỗ chân lông trên cơ thể đều mở ra hoàn toàn, không đuổi theo kích thích nhiệt liệt nữa, mà lưu luyến cùng dịu dàng. Lấy đồ chơi để qua một bên, Ngụy Hạ nằm trong ngực Quý Lam Hạo, không chịu đứng lên, hai tay ôm chặt eo Quý Lam Hạo, sườn mặt đặt lên ngực nàng, nghe nhịp tim của nàng, thật vô cùng thỏa mãn.

Còn Quý Lam Hạo sau một lúc thở dốc cũng đưa tay ôm lấy vai Ngụy Hạ, ổn định người, cúi đầu xuống dán môi lên trán hôn một chút, nhưng cũng lại phát ra tiếng thở dài thỏa mãn. Cả người thư thái đến mức không muốn nghĩ gì nữa, chỉ siết chặt người đang ngẩn người trong lòng, hưởng thụ loại cảm giác ý vị làm người thỏa mãn này.

Ngụy Hạ đặc biệt ngoan ngoãn nằm yên, cảm giác đã nhiều ngày không có giấc ngủ nào an ổn như thế này. Rõ ràng là hai người thật sự không ở nhà, tại đây nhắm mắt chìm vào giấc ngủ trong bầu không khí ấm áp.

Ngày hôm nay trôi qua, cuối cùng thì hình thức ở chung của hai người cũng khôi phục, không ai trong công ty dám chen vào chuyện riêng của Ngụy tổng và Quý Lam Hạo, sau khi bị giáng chức, bị đổi tới chức vị cơ sở. Bị người gọi tới gọi lui để chuyển tài liệu. Cái loại khó chịu này đối với một người trung niên là thống khổ rất khó vượt qua được, không tới vài người liền chịu không nổi nên đã tạm rời cương vị công tác.

Còn cái người bị trực tiếp đuổi việc kết cục cũng không tốt lắm, vốn nghĩ những người ở Ích Hoa chắc cũng là nhân tài thương nghiệp, nhưng người ở Ích Hoa bị đuổi thật sự không nhiều, nhân sự liên hệ qua, người bên trong công ty không chịu giúp ông ta nói mấy lời tốt, trực tiếp nói thật.

Công ty nào thích kiểu nhân viên miệng lưỡi thế này, trực tiếp bị loại trong giai đoạn dự thi. Cuối cùng cũng không thể tìm được cương vị công tác tương tự ở trong công ty lớn. Lại không cam lòng làm ở vị trí cơ sở, cuối cùng chỉ có thể tìm được vị trí tổ trưởng trong một công ty nhỏ. Tiền lương cũng không bằng một nửa Ích Hoa trước kia nữa.

Nhưng mấy việc nhỏ này cũng không phải chuyện Quý Lam Hạo và Ngụy Hạ quan tâm, hai người bây giờ có thể nói là như keo sơn. Vui vẻ nhất không ai qua thư ký của Ngụy Hạ, Ngụy tổng khi cao hứng sẽ xử lý mọi chuyện nhanh chóng, người cũng ôn hòa, trước đó còn đột nhiên nổi hứng đưa thư ký chút tiền mua đồ uống, quả thật là thụ sủng nhược kinh cũng không đủ để hình dung tâm tình ngay lúc đó!

Phải biết là mặc dù Ngụy Hạ cũng sẽ tổ chức liên hoan cấp cao, nhưng kiểu mời uống chân quê này là chuyện chưa từng có, so với loại may mắn này, Ngụy Hạ càng có khuynh hướng biến tất cả những khích lệ thành một phần thưởng tiền làm nước miếng người chảy ròng ròng, nhưng không có nghĩ là mọi người không thích đồ uống.

Quay trở lại đề tại, lần cãi nhau này, Ngụy Hạ cố ý mang Quý Lam Hạo ăn bữa tối dưới ánh nến, tuy Quý Lam Hạo chỉ biết cúi đầu ăn miếng thịt bò. Nhưng bầu không khí cũng coi như vô cùng thân thiết, cô kể nàng nghe những gì xảy ra ngày hôm đó.

"Ý của tôi hôm ấy có chút quá đáng, cô biết tôi không có ý đó." Cô biết Quý Lam Hạo không thoải mái với việc lấy tiền bao dưỡng.

Trong miệng Quý Lam Hạo có thịt, chỉ nghiêm túc gật đầu đáp lại.

Ngụy Hạ cũng không phải người có thói quen giải thích, bản thân đã mổ xẻ tâm tình, lại thấy Quý Lam Hạo không cảm kích. Ánh mắt nheo lại, dao nĩa trong tay cũng thả xuống: "Cô sao vậy?"

Quý Lam Hạo nuốt phần thịt bò mỹ vị, vẻ mặt khó hiểu, động tác cắt thịt bò trên tay cũng không chậm lại chút nào. Làm ánh mắt Ngụy Hạ nhìn chằm chằm vào đôi tay cắt thịt bò của nàng.

"Cô không nghĩ mình cũng nên nói chút gì sao?" Ngụy Hạ nhắc nhở nàng, chuyện cãi nhau là chuyện của hai bên, không có phân biệt ai đúng ai sai. Ngụy Hạ cảm thấy Quý Lam Hạo nói rất nhiều chuyện tổn thương người, tự nhiên cũng ngẫm lại chút: "Cô nói tôi không tốt."

"..." Màn lên án này có ý gì? Quý Lam Hạo không nói gì mà nhìn cô, cằm vẫn hếch cao kiêu ngạo, không hề có bộ dáng đáng thương, ngược lại là có lý do buộc người dỗ dành nàng.

Nói là nói thế, nhưng người vẫn dỗ dành, Quý Lam Hạo cảm thấy mình cũng ở với Ngụy Hạ đã lâu. Thế nhưng cảm thấy dáng vẻ này của Ngụy Hạ có chút đáng yêu.

"Lời ngày đó tôi nói cũng là do tức giận, đừng có xem là thật." Quý Lam Hạo nhẹ giọng nói, thấy Ngụy Hạ buông nĩa trong tay xuống, chậm rãi đưa tay qua, cắt thay cho Ngụy Hạ "Không giận, sau này không nói nữa."

Tự kiểm điểm và dỗ người của nàng không có lời ngon tiếng ngọt, nhưng Ngụy Hạ vẫn cảm thấy đáy lòng ngọt ngào. Mấp máp môi một chút, thấy Quý Lam Hạo muốn đút cho mình cũng há miệng ra ăn. Cuộc cãi vã hôm đó cũng hoàn toàn chấm dứt.

Vì chuyện này mà Quý Lam Hạo cũng tỉnh lại đôi chút, sau đó đến công ty nhìn thấy Hứa Giai Nhan, nàng cũng biết cần có khoảng cách thích hợp.

Hứa Giai Nhan đã mấy ngày không thấy Quý Lam Hạo cũng rất vui vẻ, sáp lại hỏi nàng: "Tiểu Lam, mấy ngày không gặp cô, cũng không trả lời tin nhắn, mấy hôm nay bận bịu công việc lắm à? Có phải chị Ngụy mất hứng lắm phải không?"

Quý Lam Hạo không để Hứa Giai Nhan nắm lấy cánh tay hay cầm lấy tay của mình như trước nữa, mà là lịch sự đứng lùi về sau: "Cô ấy không có mất hứng, mấy hôm nay có việc gấp tìm tôi."

Lời của nàng không tính là nói dối, mặc dù hai người đều vội vàng ở phòng nghỉ triền miên đủ kiểu. Nhưng cũng là bận rộn theo nghĩa nào đó.

Hứa Giai Nhan cũng để ý tới Quý Lam Hạo lui về phía sau từng bước, có chút tủi thân: "Quả nhiên chị Ngụy vẫn còn giận tôi mà."

Quý Lam Hạo lại nói với cô ta: "Không liên quan tới Ngụy Hạ, cô biết quan hệ giữa tôi với cô ấy. Nếu cô ấy không thích thì tôi nên tránh một chút, hẳn là cô hiểu ý của tôi."

Quý Lam Hạo không phải không biết Hứa Giai Nhan thân thiết nhiều với mình, nhưng nàng xem cô ta như bạn vè, nếu Ngụy Hạ thật sự không thích như vậy, tuy Quý Lam Hạo sẽ không vì thế mà tuyệt giao với Hứa Giai Nhan. Nhưng cũng không nên thân thiết quá.

Nhưng Hứa Gian Nhan bị dè chừng của mối tình đầu làm tan nát, nàng với Quý Lam Hạo còn chưa có gì mà, thật vất vả mới thân thiết được chút, vậy mà lại bị Ngụy Hạ can thiệp như thế. Mặc dù cô ta cũng thích người chị Ngụy Hạ nhìn mình lớn lên này, nhưng hiện giờ trong lòng không khỏi bắt đầu không cam lòng, nói như thế nào ở nhà cũng là tiểu thiên kim muốn gì có đó mà.

Hơn nữa cô ta thấy mình hợp với Quý Lam Hạo hơn, chị Ngụy là một người phụ nữ mạnh mẽ luôn muốn người khác phải nghe lời mình. Mặc dù chị ấy còn chưa tới ba mươi tuổi, nhưng cũng thành thục rồi, tuổi của Quý Lam Hạo cũng gần gần cô ta, ở cùng một chỗ với chị Ngụy nhất định áp lực rất lớn.

Hứa Giai Nhan nghĩ Quý Lam Hạo chắc chắn cũng bị Ngụy Hạ bao dưỡng, nên đã nói: "Tiểu Lam, hay là chị Ngụy cho cô bao nhiêu tiền, cô nói đi, tôi giúp cô."

"Đủ rồi tiểu Nhan." Quý Lam Hạo bảo cô ta đừng nói nữa.

"Đây là chuyện của tôi với Ngụy Hạ, hy vọng cô đừng xen vào." Biểu cảm trên mặt có chút lạnh lùng, nghiễm nhiên đã mất hứng, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng trở nên xa cách hơn rất nhiều "Tôi với Ngụy Hạ hoàn toàn không phải là quan hệ này, về sau mong cô đừng nhắc lại nữa.

Cảm thấy ý tốt xuất phát từ tâm của mình bị mấy câu nói lạnh lùng của Quý Lam Hạo làm tủi thân vô cùng. Lúc này Hứa Giai Nhan méo miệng, mắt cũng ngập nước, không chờ Quý Lam Hạo nói thêm gì nữa, cô ta quay đầu bỏ chạy.

Quý Lam Hạo tiến lên một bước theo hướng cô ta chạy, nhưng cuối cùng cũng không đuổi theo, cũng không giữ lại, chỉ nhìn cô ta chạy đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro