58

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngụy Hạ thấy Quý Lam Hạo sau khi trở về vẻ mặt lại rầu rĩ không vui, để văn kiện trong tay xuống, hỏi: "Sao vậy? Lại bị người khác khi dễ nữa à?"

Thư ký vừa nghe lập tức quay đầu nhìn kỹ biểu cảm của Quý Lam Hạo, nhưng mà cô ấy thật sự muốn nói, cô ấy không thấy biểu cảm của Quý Lam Hạo lúc rời đi và khi về có điểm gì khác nhau. Thanh niên này mặc dù người không tồi, năng lực cũng xuất sắc, nhưng gương mặt không có biểu tình gì phong phú, nói chung là cô ấy không nhìn ra được có gì nổi bật.

Quý Lam Hạo thấy còn có người ngoài nên lắc đầu tỏ vẻ mình không có gì, sao Ngụy Hạ có thể không hiểu ý nàng được, sau khi thư ký rời đi mới lại hỏi tiếp.

Không nghĩ tới đã không còn người ngoài rồi mà Quý Lam Hạo vẫn lắc đầu không chịu nói, rầu rĩ ngồi đằng kia bắt đầu đánh chữ. Tài liệu trên tay này là do Ngụy Hạ bảo nàng xem, nàng có rất nhiều chỗ không hiểu, cũng vừa làm vừa mò mẫm.

Ngụy Hạ thấy nàng có bộ dáng mang tâm sự muốn nói, lại càng không thể làm nàng chuyển ý. Quý Lam hạo từ trước tới nay đều thẳng thắn với cô, có gì giấu diếm thì tuyệt đối có vấn đề, khẳng định phải tra hỏi.

"Ra ngoài một chuyến rồi bị sao vậy? Nói." Ngụy Hạ đi qua, cũng không quan tâm Quý Lam Hạo đang đánh chữ lách cách, tay trực tiếp kéo mặt Quý Lam Hạo lại, cẩn thận quan sát biểu cảm của nàng: "Lại bị ức hiếp?"

Quý Lam Hạo đẩy tay cô ra, bất đắc dĩ: "Tôi không dễ bị ức hiếp đến vậy."

Về điểm ấy Ngụy Hạ cũng không quá đồng tình, nàng ngốc như thế, nhưng mà hiện tại cô cũng không có ngả bài với Quý Lam Hạo ngay, chỉ nhéo nhéo gương mặt trong tay: "Vậy rốt cuộc sao thế này?"

Quý Lam Hạo bị cô niết lấy môi, nghĩ một chút rốt cuộc có nên nói hay không, Ngụy Hạ mở đường: "Cô nói đi, tôi không tức giận."

Được Ngụy Hạ cam đoan, miệng có chút thịt của Quý Lam Hạo mấp máy: "Tiểu Nhan mất hứng."

Quả nhiên vừa rồi nàng kiêng kị không phải không có lý, Ngụy Hạ vừa nghe sắc mặt liền trầm xuống. Dù sao hai người trước kia vì tiểu Nhan mới cãi nhau một trận, bây giờ lại nhắc tới nàng, đương nhiên lòng Ngụy Hạ cũng mất hứng.

Nhưng vừa rồi cô đã hứa với Quý Lam hạo, chỉ có thể không mấy vui vẻ nhếch miệng một chút: "Phải không."

Quý Lam Hạo muốn nói tại sao, nên nói mọi chuyện rõ ràng, giải thích nội dung cuộc trò chuyện của mình với Hứa Giai Nhan. Sau khi nói xong trên mặt còn mang theo vẻ buồn rầu, như là thật sự bị chuyện này làm buồn.

Ngụy Hạ nghe xong cười lạnh một tiếng, Hứa Giai Nhan là đứa nhỏ cô nhìn từ bé đến lớn, trong mắt cũng là đứa em gái thân thiết, xem ra có chút bị chiều hư rồi, người của ai cũng dám đoạt, còn quăng sắc mặt cho ai nhìn, nên không nghĩ cãi nhau thì thật sự cái gì cũng có thể thuận theo ý mình đi?

Lại thấy vẻ mặt âu sầu của Quý Lam Hạo, cô nheo mắt lại hỏi: "Con bé mất hứng cô lo cái gì?" Hứa Giai Nhan chính là thiên kim tiểu thư không biết tiết chế, Ngụy Hạ còn có thể không để ý tới cô ta, nhưng Quý Lam Hạo hiện tại có ý gì?

Quý Lam Hạo buồn bực nhìn cô một cái, bất kể ai gặp chuyện này trong lòng cũng không thoát mái mà. Bạn bè của Quý Lam Hạo nàng không nhiều, nháo thành như vậy, nguyên nhân còn rất xấu hổ, ai hiểu ý trong đó mà không khó chịu chứ?

Chỉ là Ngụy Hạ không nghĩ vậy, cô nhìn Quý Lam Hạo thì cảm thấy kỳ quái, bình thường nàng không phải người sẽ bị ảnh hưởng bởi tâm trạng của người khác, nhưng bây giờ lại buồn bực không vui như vậy. Dù Ngụy Hạ cũng không cho tương tư một phía của Hứa Giai Nhan vào mắt, nhưng phản ứng của Quý Lam Hạo làm cô cảnh giác.

Cô ép hỏi: "Cô thật sự sẽ không có ý gì khác với con bé chứ?"

Quý Lam Hạo thấy tư thái tra hỏi của cô, nhíu mày: "Cô đừng nghĩ bậy." Đây là nguyên nhân mà Quý Lam Hạo không muốn đề cập chuyện này với Ngụy Hạ, nàng chỉ biết chắc chắn Ngụy Hạ sẽ nghĩ bậy.

Nhưng chỉ có thể nói trực giác của Ngụy Hạ đúng, tuy Quý Lam Hạo không có tâm tư với Hứa Giai Nhan ở phương diện kia, nhưng cũng không thể phủ nhận quả thật nàng có đặc biệt để ý tới Hứa Giai Nhan, luôn cảm thấy mềm lòng khi đối phương nũng nịu bên người.

Nhưng tuyệt đối không phải loại tâm tư như Ngụy Hạ nghĩ!

Ngụy Hạ hừ một tiếng, hai tay khoanh trước ngực: "Cô nên an phận một chút!" Cô cũng tin tưởng Quý Lam Hạo không dám làm xằng bậy dưới mí mắt của mình.

Mà bên kia, Hứa Giai Nhan là cá nhân liên quan của Ngụy tổng, làm một nửa thời gian thì xin phép về nhà cũng không ai dám nói thêm gì. Sau khi cô ta về nhà, người trong nhà còn chưa về, cô ta liền chui vào phòng của mình, nghĩ tới ngữ khí lạnh lùng mạnh mẽ của Quý Lam Hạo đối với mình thì lòng càng thêm ấm ức, vùi đầu vào trong gối, nước mắt lưng tròng.

Tính tình Hứa Giai Nhan không xấu, nhưng gia cảnh giàu có lại là người trẻ nhất trong số các bạn cùng trang lứa, cho tới nay đều thuận buồm xuôi gió. Bất quá lần này lại bị lời từ chối của Quý Lam Hạo làm có chút chịu không nổi, vốn đã luôn cố gắng tiếp cận nàng, ngẫm lại vẫn chưa thành sự gì, trong lòng càng thêm khổ sở.

Cô ta ôm gối khóc, thật sự cảm thấy chính mình bây giờ là người đau khổ nhất thế giới, túm gối đầu khóc khóc xong liền ngủ.

Ở trong mơ, cô ta vẫn mơ thấy mình là công chúa được mọi người nâng niu như cũ, vốn chỉ là ngoại chi của hoàng tộc nhưng vì cầm kỳ thi họa lẫn trình độ văn chương đều xuất sắc nên thu được sủng ái của vua. Vì điều này mà được con gái của vương gia làm con gái nuôi, thành tiểu công chúa điện hạ trong miệng mọi người, thậm chí ngay cả cũng thân thiết với hoàng nữ điện hạ chắc chắn được kế vị vào thời điểm đó.

Cô ta thân là tiểu công chúa điện hạ, có thể tự do đi lại ở hoàng cung, năm nay mưa thuận gió hòa thu hoạch bội thu. Quốc khố đủ đầy, hoàng quân lền cử hoàng nữ làm chủ tổ chức ba ngày đại yến.

Dưới trời đẹp, trăm hoa đua nhau khoe sắc ở nơi chuyên để tổ chức yến tiệc cung đình, đẹp khôn tả xiết. Sau khi được cắt tỉa một chút thì có thể trực tiếp trang trí bàn tiệc, trên mặc bàn cũng là các loại cơm thịt. Mùa màng bội thu làm bàn ăn của dân chúng cũng phong phú theo, huống chi là ẩm thực xa hoa nơi cung đình.

Hứa Giai Nhan là tiểu công chúa đương nhiên cũng được yêu cầu tham dự, hoàng nữ điện hạ chủ trì yến hội. Cô ta lên phía trước hành lễ với hoàng nữ, nhưng thân phận đặc thù nên có thể gọi hoàng nữ là tỷ tỷ, ngọt ngào cất giọng một tiếng, không ai không yêu mến.

Hoàng nữ cao cao tại thượng, ánh mắt dài tinh tế như hai nhánh liễn, kết hợp với khuôn mặt trắng nõn hơn người. Nhìn qua có vài phần khoảng cách, cằm hơi nghênh có phần cao ngạo trời sinh của hoàng tộc. Gật đầu với tiểu công chúa, tuổi trẻ đã tranh thủ tới tư cách kế vị một năm trước, làm người cùng trang lứa cảm giác bị áp bách.

Nàng bảo Hứa Giai Nhan tận hưởng yến hội, rất nhanh lại có người tiến lên hành lễ, Hứa Giai Nhan cũng muốn đi tìm thiên kim quý tộc khác du ngoạn.

Yến hội không thể nào thiếu ca múa song hành, rất nhanh ti ca vũ trong cung đã đến yến tiệc, tất cả mọi người nghe nói ca vũ trong cung ưu việt hơn người, lực chú ý lập tức bị hấp dẫn.

Hiện trường ca múa quả thật không phải vũ đoàn nào bên ngoài cũng so được, vũ đạo cao siêu, ca xướng dễ nghe. Vũ nữ trên đài dáng người thướt tha xinh đẹp, hơn nữa nhất là vũ nữ dẫn dắt bài nhảy, hiện ra gương mặt hoàn mỹ đến cực điểm, cộng thêm trang điểm nữa lập tức xinh đẹp bức người, kỹ năng múa lại càng vô cùng đẹp làm người không thể rời mắt được.

Lúc ấy Hứa Giai Nhan liền xem đến há hốc mồm, ai mà không thích thứ xinh đẹp chứ, những ca vũ trẻ tuổi xinh đẹp trước mặt có lực hấp dẫn trí mạng. Một vòng eo mảnh khảnh cùng với tiếng ca du dương, ngoảnh lại một cái, ai có thể dời tầm mắt được chứ?

Bất tri bất giác đã kết thúc buổi biểu diễn, hôm nay là đại yếu chúc mừng bách gia, tính cả ngoài cung cũng có thiết kế bàn tiệc cho dân chúng thưởng thức. Đương nhiên những ca vũ này biểu diễn cũng phải hưởng lạc, nên đã ở lại một góc ở yến hội, chỗ đó còn được bày trí xa hoa tiệc cho các ti trong cung tùy ý sử dụng.

Vũ nữ dẫn đầu kia nghiễm nhiên trở thành mục tiêu chú ý của không ít người, Hứa Giai Nhan đứng cách đó không xa còn kinh diễm không thôi với ca khúc của vũ nữ kia. Lưu luyến nhìn nàng ấy, mà quý tộc chi nữ bên người cô ta phát hiện ra, nói: "Tiểu công chúa điện hạ, nếu ngài còn muốn xem vũ khúc nữa, có thể thỉnh cầu hoàng nữ điện hạ, có lẽ nàng sẽ cho chúng ta thêm một lần thưởng thức đã mắt nữa."

Lỗ tay của vũ nữ kia giật giật, nghe thấy tiểu công chúa xưng hô này lập tức quay đầu lại, vừa vặn bốn mắt chạm nhau với Hứa Giai Nhan.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro