60

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau ngày hôm ấy, Quý Lam Hạo và Hứa Giai Nhan đã ít đi sự thân thiết như trước kia, tuy nói vì công việc trùng lặp, hai người vẫn thường xuyên gặp mặt ở công ty, cũng sẽ trò chuyện như trước. Nhưng đối với hành động muốn thân mật hơn nữa của Hứa Giai Nhan, Quý Lam Hạo luôn không biến sắc lảng tránh cô ta.

Điều này làm Hứa Giai Nhan bĩu môi mấy lần, nhưng Quý Lam Hạo lại không đưa ra bất cứ lời giải thích nào, còn nghĩ mối quan hệ của hai người lúc này cũng không là gì, Quý Lam Hạo duy trì khoảng cách với cô ta vô cùng tốt, làm người khác không còn lời nào để nói. Nhưng lòng Hứa Giai Nhan cảm thấy rất mất mác, luôn tủi thân nhìn Quý Lam Hạo, nhưng không được đền đáp lại cái gì.

Rõ ràng hôm đó bất cẩn thốt ra những lời làm Quý Lam Hạo rất để tâm, hơn nữa Ngụy Hạ luôn nhắc nhở, Quý Lam Hạo cũng tự nhiên tạo ra khoảng cách với Hứa Giai Nhan.

Hôm nay nàng cũng là dưới ánh mắt ấm ức của Hứa Giai Nhan, khi tan tầm sớm được Ngụy Hạ đón về. Ngụy Hạ đến cũng không làm Hứa Giai Nhan khó xử, dù sao thì đó cũng là đứa trẻ lớn lên cùng mình, đồng thời là tình địch không đáng để cô cho vào mắt, thêm nữa là không độc lập kinh tế. Bản thân cũng gắt gao hút lấy tinh lực của Quý Lam Hạo trên giường, ngày nào cũng kiểm tra di động, cô cũng không tin với mật độ giám sát dày đặc như thế mà Quý Lam Hạo còn có thể nháo thành trò trống gì.

Cho nên cô chỉ kéo tay Quý Lam Hạo, hỏi thăm Hứa Giai Nhan mấy câu, tìm hiểu tình hình thực tập của cô ta thế nào, lại bảo cô ta nghiêm túc làm việc, từng nhân viên nơi này đều có thể để Hứa Giai Nhan học hỏi.

Mặc dù Hứa Giai Nhan vẫn ngấp nghé người phụ nữ của chị Ngụy, nhưng chị vẫn là chị, tính tình của Ngụy Hạ như thế nào người xung quanh đều biết rất rõ, bình thường sẽ không nói gì. Cũng chỉ có Chu Lộ và Trang Nhược Lan hay nói đùa với Ngụy Hạ, còn những người bạn cùng tuổi khác thậm chí còn không có lá gan thô lỗ với cô.

Thân là người ít tuổi nhất, mặc dù thường ngày Hứa Giai Nhan thân thiết với Ngụy Hạ, nhưng cũng không có nghĩa là cô ta có thể bày sắc mặt cho cô. Ngụy Hạ tạo cho người ta một khí thế nói sai sẽ bị phế bỏ bàn tay, cô ta chỉ dám cúi đầu vâng dạ. Bỏ qua việc ngày hôm ấy về sớm, thì thật ra biểu hiện của Hứa Giai Nhan không tồi, mặc dù cô ta có bối cảnh nhưng không kiêu ngạo, bảo làm gì cũng làm, thậm chí so với nhiều thực tập sinh cùng khóa còn có năng lực học hỏi hơn. Tính tình tốt lại thêm may mắn, nhân duyên ở công ty và đánh giá cũng chưa từng chọn gì.

Vì thế Ngụy Hạ vô cùng hài lòng gật đầu, sau đó lập tức kéo Quý Lam Hạo rời khỏi, để lại những nhân viên còn lại cả giờ nữa mới có thể tan tầm.

Quý Lam Hạo không nói gì để Ngụy Hạ kéo đi, nhìn biểu cảm của Ngụy Hạ, nàng nhịn không được nói: "Năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?

Đã bao lớn rồi còn diễu võ giương oai trước mặt Hứa Giai Nhan nữa, trên mặt là biểu cảm thắng lợi, nãy giờ vẫn kéo nàng không chịu buông tay, còn túm lấy tay nàng để lên eo mình, trước mặt Hứa Giai Nhan thể hiện mục đích vô cùng rõ ràng.

Ngụy Hạ càng siết chặt cánh tay hơn, gắt gao ôm lấy Quý Lam Hạo chặt chẽ không chịu buông, bên dưới là tiếng bước chân kêu lách cách. Kéo vòng eo đang chệch ra của Quý Lam Hạo, dán vào sát nàng, tư thế bước đi cũng trở nên càng mềm mại.

Đương nhiên cũng không có khoa trương như lời Quý Lam Hạo nói, nếu không phải Quý Lam Hạo đã quen với mấy diễn xuất nhỏ của Ngụy Hạ, phỏng chừng những người khác cũng không cảm thấy có gì khác biệt, dù sao Ngụy Hạ thường ngày cũng không kiêng dè gì mà thân mật với Quý Lam Hạo, bây giờ ngoại trừ ôm sát chút cũng không có gì khác biệt.

Khoác tay Ngụy hạ lên xe, Quý Lam Hạo mới nói: "Trước khi về đến siêu thị mua đồ ăn trước, ở nhà không còn hành."

Không nghĩ tới đột nhiên Ngụy Hạ nói: "Hôm nay đến nhà tôi ăn, không nấu cơm."

Quý Lam Hạo nghe vậy thì người cứng lại, cảm thấy mình có lẽ không hiểu rõ ý tứ của Ngụy Hạ, nói: "Cô nói... đến nhà cô ăn hả?"

Ngụy Hạ ngẩng đầu, cằm đặt trên vai Quý Lam Hạo, trên mặt hiện lên nụ cười: "Đương nhiên không phải, đến nhà tôi, ăn cơm với người nhà của tôi chút."

"!" Hành trình này lần đàu tiên Quý Lam Hạo nghe: "Sao cô không nói cho tôi sớm?"

"Cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi." Ngụy Hạ giống như không có việc gì, bộ dáng việc nhỏ thì báo trước làm chi.

Đương nhiên cô cũng không phải thật sự quên hay là thật sự cho rằng không cần nói thời gian trước, chỉ là ánh mắt cô mất tự nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ. Quý Lam Hạo biết chắc chắn Ngụy Hạ sợ nàng từ chối, mới sử dụng tuyệt chiêu tiền trảm hậu tấu này!

Mắt thấy tài xế đã chuyển bánh về hướng nàng không biết, hiển nhiên là chuyện này không còn cách nào cứu vãn, Quý Lam Hạo tức giận nói: "Khó trách sáng hôm nay cô muốn chen vào chuyện tôi hôm nay mặc gì."

Nàng còn cảm thấy kỳ quái vì sao sáng nay Ngụy Hạ đứng trước tủ quần áo chọn đồ cho nàng, này không chịu kia không chịu lăn qua lăn lại. Làm hại hai người suýt muộn, hóa ra là vì chuyện bữa tối này!

Ngụy Hạ hừ một tiếng không phủ nhận, thấy Quý Lam Hạo không đáp ngược lại mới quay đầu trở về. Rõ ràng là mình tiền trảm hậu tấu, nhưng lại bắt đầu ép hỏi: "Như thế nào? Cô không thích?"

Quả thật Quý Lam Hạo cũng không có ý phản đối, chỉ là đưa mắt quan sát Ngụy Hạ, đáy mắt có chút không đồng tình: "Như thế được không? Người nhà cô có chấp nhận không?"

Nàng cũng không phải là người yêu đồng giới của Ngụy Hạ, mà là loại bỏ tiền ra mua. Nếu đổi thành bầu không khí ở quê Quý Lam Hạo trước kia, đoán là người sẽ bị xuyên cột sống, người nhà có liên quan cũng sẽ bị người xung quanh chế giễu.

Ngụy Hạ cũng không đồng tình: "Cái gì mà không chấp nhận? Tôi mà cần bọn họ chấp nhận?" Giọng điệu kia giống như thông báo cho người nhà một tiếng là đã ghê gớm lắm rồi, ai còn dám không tiếp nhận nữa? Ngay cả không đồng ý thì có thể làm gì nàng?

Nếu bản thân Ngụy Hạ cũng không để ý, đương nhiên Quý Lam Hạo cũng không có ý kiến gì, lại nghe thấy Ngụy Hạ nói: "Lần sau cũng dẫn theo Quý Tuyết đi cùng, tiếc là cô bé ở lại."

Khóe miệng Quý Lam Hạo giật giật, cho dù mang tình nhân bao dưỡng về nhà ăn cơm, ngay cả người nhà của người tình của đóng gói mang tới, cũng không biết Ngụy Hạ đang nghĩ gì.

Một lúc sau đến nhà Ngụy Hạ, cha mẹ của Ngụy Hạ còn trực tiếp đến cửa nghênh đón hai người xuống xe. Vừa nhìn thấy Quý Lam Hạo thì lập tức đánh giá từ trên xuống dưới, bọn họ không có ác ý gì, càng nhiều hơn là tò mò.

Thậm chí mẹ Ngụy có chút hưng phấn, đi vòng quanh Quý Lam Hạo nhìn trên dưới trái phải. Trên gương mặt trắng nõn giống Ngụy Hạ đều là tò mò: "Cháu chính là Quý Lam Hạo?"

Câu hỏi này, Quý Lam Hạo quay đầu nhìn qua Ngụy Hạ. Ngụy Hạ đều đã chuẩn bị ổn thỏa trong nhà, thế nhưng lại không nói trước để nàng có thời gian chuẩn bị.

Ba Ngụy nheo đôi mắt dài hẹp, cũng hỏi: "Cháu chính là người yêu của tiểu Hạ à?" Về điểm này, vẻ mặt tràn đầy dò xét.

Lần này ánh mắt của Quý Lam Hạo nhìn về Ngụy Hạ càng trở nên tìm tòi nghiên cứu.

Ngụy Hạ trực tiếp nói với ba mẹ: "Vào nhà trước đi, muốn đứng ở cửa bao lâu nữa?"

Quý Lam Hạo gần như bị người nhà họ Ngụy vây vào phòng, nhà Ngụy Hạ giàu có, đẳng cấp xã hội đương nhiên cũng không cần nhiều lời. Vốn nghĩ khi đến nhà họ Ngụy đều biết hưởng thụ như Ngụy Hạ bên ngoài vậy, muốn ăn ngon chút thì liền trực tiếp kêu đầu bếp là chút đồ ăn cao cấp mang tới, nhưng không nghĩ tới mẹ Ngụy lại xắn tay áo nói: "Nguyên liệu nấu ăn đều chuẩn bị xong rồi, Lam Hạo cháu thích ăn gì, ăn cay được không?"

Còn ba Ngụy tuy không nói nhiều, nhưng dưới sự sai bảo của mẹ Ngụy thì pha trà nóng cho mọi người ở phòng khách. Một bàn trà lớn bằng gỗ, trên bàn có đầy đủ dụng cụ pha trà, nhìn qua như đồ yêu thích của ba Ngụy vậy.

Thấy bộ dáng của hai vị trưởng bối muốn tiếp đãi mình, Quý Lam Hạo có chút không chịu nổi, chủ động nói: "Dì ơi, để cháu cùng chuẩn bị bữa tối với dì ạ."

Ngụy Hạ nghe xong không mấy vui vẻ: "Bảo cô đến ăn cơm, không phải đến nấu cơm."

Quý Lam Hạo thật muốn véo cô một trận, thầm trừng mắt lườm Ngụy Hạ một cái, sau đó không để ý tới mẹ Ngụy uyển chuyển từ chối, đi theo vào phòng bếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro