68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Náo loạn cả đêm, hôm sau Ngụy Hạ tỉnh lại trong tiếng chuông của đồng hồ báo thức, cô mông lung nhìn, thấy đồng hồ báo thức ở cạnh Quý Lam Hạo đang dồn dập phát ra tạp âm, còn Quý Lam Hạo thì mặc áo choàng tắm ngủ ngon lành, chăn cũng không thèm che, cánh tay nàng bị cô ôm vào lòng, chân cô quấn lên cổ tay nàng.

Áo choàng tắm trên người Quý Lam Hạo xốc xếch thôi rồi, đai lưng lỏng lẻo lộ ra nửa bên người đáng kiêu ngạo và một phần eo thon mềm mại săn chắc, phía dưới mi mắt có bóng râm lờ mờ, nhìn thoáng qua thì nàng ngủ sát mép giường.

Đồng hồ báo thức vẫn cứ reo, nửa người Ngụy Hạ nằm sấp trên người Quý Lam Hạo, cô duỗi tay tắt đồng hồ báo thức đi, bình thường đây không phải là chuyện cô phải làm, vì Quý Lam Hạo sẽ tỉnh giấc trước một khắc khi đồng hồ báo thức reng lên để tắt nó đi, sau đó vệ sinh cá nhân rồi mới đến gọi cô dậy.

Nhưng hôm nay đồng hồ báo thức có kêu reo thế nào cũng không thể làm Quý Lam Hạo thức giấc.

Ngụy Hạ cảm thấy kỳ lạ, cô nằm sấp trên người Quý Lam Hạo quan sát, thuận tay sờ loạn một cái, vừa mới sáng sớm mà nửa lộ nửa không thế này đúng là chọc cho người ta trêu ghẹo.

"Lam?" Lạ quá nhỉ, cho dù là ngày nghỉ Quý Lam Hạo cũng sẽ không ngủ nướng.

Quý Lam Hạo ung dung tỉnh dậy dưới tiếng kêu có lẫn tình dục của Ngụy Hạ, thấy Ngụy Hạ, nàng lộ ra vẻ mặt nhức đầu, véo cô một cái, nói: "Đừng làm rộn nữa, để em ngủ thêm một lát."

Mơ mơ màn màn nói xong, Quý Lam Hạo trở mình, túm Ngụy Hạ vào lòng làm gối ôm ngủ tiếp.

Ngụy Hạ rất rõ lịch học của Quý Lam Hạo, hôm nay nàng không có tiết, về phần cô thì sáng nay cô cần phải nghe báo cáo... Rất hiển nhiên, nó có thể hoãn lại.

Chỉ là Ngụy Hạ nằm trong ngực Quý Lam Hạo cứ cục cựa, không xứng với chức phận gối ôm chút nào, cô còn tra hỏi bên tai Quý Lam Hạo: "Sao em lại mệt đến thế? Tối qua mấy giờ ngủ đấy?"

Quý Lam Hạo đưa tay đánh một cái không mạnh không mẹ lên bờ mông chỉ mặc đồ lót của Ngụy Hạ, tiếng bốp phát ra trong trẻo vô cùng: "Đừng nói nữa, nằm im nào, ngủ đi."

Cảm giác mông bị đánh có chút đau, sắc mặt Ngụy Hạ hơi khó coi nhưng thấy vẻ mặt đầy mệt mỏi của Quý Lam Hạo, cộng thêm bàn tay vừa mới tác quái đang xoa nhẹ lên hiện trường vụ án, cuối cùng cô cũng không nói gì, để mặc Quý Lam Hạo ôm ngủ thêm hai tiếng nữa rồi mới rời giường.

Sau khi rời giường trong lòng Quý Lam Hạo vẫn còn sợ hãi, đổ sữa bò và sữa chua trong tay vào bát yến mạch hoa quả cán mỏng của Ngụy Hạ, rắc thêm ít quả kiên, dáng vẻ Quý Lam Hạo như kẻ vừa sống sót sau tai nạn: "Sau này không được phép uống say nữa."

Ngụy Hạ nhận lấy cái chén Quý Hạo Lam đưa tới, phần thân trên cô mặc áo ngủ viền ren rất mỏng, nửa người dưới chỉ có cái quần lót nhỏ vừa rồi, Quý Lam Hạo thì vẫn mặc cái áo choàng tắm kia, cô múc một muỗng sữa bò, vị vừa phải, miệng chậm rãi nhai: "Sao nào? Tối qua làm em mệt mỏi à?"

Biết rõ còn hỏi.

Quý Lam Hạo trừng cô, lười cãi lại, hôm qua đúng là mệt suýt chết nàng, Ngụy Hạ bình thường đã rất khó hầu hạ rồi, Ngụy Hạ uống say quả thật là làm cho người ta giận sôi luôn, cố chấp dây dưa, đã cáu còn xấu xa bắt nạt người ta nữa! Dưới tác dụng của rượu, tinh thần hăng hái được đưa lên đỉnh điểm, rất khó để thỏa mãn cô.

Hôm qua hơn hai giờ Ngụy Hạ về đến nhà, tắm rửa xong xuôi thì khoảng hai giờ rưỡi là đã lên giường, nhưng thời gian hai người thật sự ngủ là sáu giờ kém.

Lúc trời sắp sáng luôn rồi ấy!

Ngụy Hạ cứ dán lấy Quý Lam Hạo không chịu tha, dù không có cách nào để cởi quần lót cô ra nhưng điều này không làm trở ngại việc cô sai Quý Lam Hạo xoa nắn cho mình. Sau khi có được thứ khác thay thế, cái gối kia bị cô đạp cho một phát rơi xuống giường khóc lóc trong cô độc. Quý Lam Hạo chỉ đành phải đổi tư thế xoa xoa cho cô, nhưng vì cách lớp quần lót và băng vệ sinh nên không được quá kịch liệt, để cô nhanh lên đỉnh, Quý Lam Hạo còn phải phục vụ những điểm mẫn cảm khác trên người cô nữa.

Sau đó Ngụy Hạ lại la hét ngực ngứa, bảo Quý Lam Hạo phải làm cho đỉnh ngực của cô hết ngứa, Quý Lam Hạo dùng tay cô không hài lòng, phải dùng miệng cắn nhẹ cơ, trêu đùa gần nửa tiếng đồng hồ, hai núm vú hồng hồng sưng tấy nhận hết sự yêu thương, nhưng khi Quý Lam Hạo ngẩng đầu lên thì lại bị Ngụy Hạ đè xuống, miệng hừ hừ: "Còn ngứa..."

Hàm dưới của Quý Lam Hạo giật giật, bất đắc dĩ nói: "Miệng tê cả rồi."

Thế là Ngụy Hạ bắt đầu ầm ĩ lên: "Chính em làm tôi ngứa như thế mà, định không chịu trách nhiệm ư?" Nói rồi cô liền giơ tay véo nàng.

Da mặt của Quý Lam Hạo bị cô véo đến vặn vẹo, Ngụy Hạ cái người này còn cưỡi lên người nàng ầm ĩ nữa, cả người cô chìm trong trạng thái say khướt: "Tôi mặc kệ! Em phải làm cho tôi hết ngứa, cứ thấy em là cả người tôi ngứa cả lên, em phải làm cho tôi hết ngứa cả đời! Nếu không thì nghĩa là em không chịu phụ trách! Không có tinh thần trách nhiệm!"

Nói rồi cô còn kéo tóc Quý Lam Hạo, xem bản thân như thật sự bị vứt bỏ vậy.

Ánh mắt Quý Lam Hạo chết trân, chỉ có thể dỗ dành người ta thôi chứ sao, nàng há mồm ngậm lại núm vú đỏ au kia vào miệng mút mát chơi đùa, lúc này Ngụy Hạ mới yên tĩnh lại, đầu gục xuống như đã ngủ, một tay thì đặt trên tóc của Quý Lam Hạo vuốt ve lên xuống.

Đúng là...

Quý Lam Hạo ngay cả cơ hội cởi áo choàng tắm trên người ra cũng không có, miệng tê liệt như thổi bong bóng trong thời gian dài. Ngụy Hạ trong cơn say chỉ dựa vào núm vú cũng đã cao trào, nhưng cô vẫn chưa thỏa mãn mà bắt Quý Lam Hạo phải xoa xoa cho mình hai lần nữa, tiếp đó lại than khát bảo Quý Lam Hạo mớn nước cho cô, sau khi uống hai hớp nước thì bất chợt thiếp đi mà không hề có báo động trước nào, nước chảy ướt đẫm một vũng trên ga giường.

Quý Lam Hạo vốn muốn đi thay ga giường nhưng lại bị Ngụy Hạ ôm chặt cánh tay, muốn kéo tay ra thì Ngụy Hạ lại dùng cả chân quấn lấy, rút thế nào cũng không ra nổi, nàng chỉ có thể đặt chén nước trong tay lên kệ tủ cạnh giường rồi tùy ý túm một cái khăn lông lót dưới giường, Quý Lam Hạo thật sự rất mệt, nằm lên giường liền ngủ mất, ngay cả đắp chăn cho mình cũng quên.

Dưới sự sắp xếp của Quý Lam Hạo Ngụy Hạ được ngủ một giấc ấm áp ngon lành, cô cuộn mình trong chăn quấn lấy cánh tay của Quý Lam Hạo, cái tay đang ngủ cũng không thành thật mà kéo nửa bên áo ngủ của Quý Lam Hạo ra, phải đặt lên vùng ngực trần trụi của Quý Lam Hạo mới hoàn toàn an phận lại.

Mặc dù Ngụy Hạ không nhớ được gì nhiều, nhưng sự thỏa mãn triệt để của cơ thể không thể nào là giả, sáng sớm cô không còn say rượu, mà ngược lại rất sáng sủa, bữa sáng còn ăn thêm một chén yến mạch, Quý Lam Hạo thì trái lại, lần đầu tiên nàng từ chối nhấm nhấp yến mạch quả kiên, mà chọn cho bản thân chút cháo ấm.

Bình thường tửu lượng của Ngụy Hạ tốt cực kỳ, Quý Lam Hạo cơ bản chưa từng thấy qua dáng vẻ say sỉn của cô, chắc chắn tối qua cô đã uống rất rất nhiều, bạn bè họp mặt thôi mà uống tới vậy, chắn chắn có vấn đề, thế là Quý Lam Hạo hỏi cô: "Rốt cuộc gần đây sao thế? Có chuyện gì à?"

Ngụy Hạ dùng thìa khấy yến mạch lên: "Có thể có chuyện gì chứ?"

"Bình thường chị không uống nhiều đến thế, cũng sẽ không về nhà muộn." Quý Lam Hạo nêu những điểm khác thường ra, mấy ngày nay Ngụy Hạ gần như là về nhà không đúng giờ, ăn cơm trễ: "Ban đêm cũng không ngủ ngon."

Nàng vẫn nhớ rõ ngày trước trước khi đi ngủ Ngụy Hạ đều sẽ uống gần nửa ly rượu vang, thói quen này từ khi nàng chuyển đến cô đã bỏ, nhưng gần đây lại tái hiện, đa số buổi tối nếu rảnh rỗi hai người sẽ dây dưa trên giường, đâu quản rượu vang gì đó làm chi, vì làm tình chính là thuốc ngủ tốt nhất rồi mà.

Ngụy Hạ không muốn nói lắm nên lảng sang chuyện khác: "Em quan tâm tôi đến vậy à?"

Quý Lam Hạo ăn hết muỗng cháo cuối cùng, thu dọn lại bộ đồ ăn trong tay, sau đó đứng lên cầm khăn tay lau miệng, sẵn lau đi mấy vết sữa bị vẩy lên tay cho Ngụy Hạ, cực kỳ nghiêm túc nói: "Em quan tâm chị là điều hiển nhiên, chị là người người yêu tôi, chị có chút lạ thường nào tôi cũng đều nhìn ra cả."

Ngụy Hạ cúi đầu, càng ra sức khuấy yến mạch.

Quý Lam Hạo đoạt cái thìa của cô đi, không cho cô tiếp tục giày vò thức ăn nữa, chiếc thìa được đưa đến bên miệng Ngụy Hạ: "Nếu chị không muốn nói, em có thể không hỏi, nhưng chỉ cần chị muốn nói, thì bất cứ lúc nào cũng có thể nói với tôi."

Nàng biết hiện tại mình vẫn còn là học sinh, rất nhiều vấn đề Ngụy Hạ gặp phải nàng không thể giúp được gì, nhưng chí ít, nàng có thể nghe Ngụy Hạ trút nổi khổ tâm: "Say khướt cũng được, phàn nàn cũng được, đừng chịu đựng."

Quý Lam Hạo dừng lại một lát rồi bổ sung: "Có điều say khướt vẫn tốt hơn một tí."

Sự dịu dàng nhè nhẹ bị câu nói sau cùng xua đi, Ngụy Hạ vì lời của nàng mà khẽ cười, há mồm để Quý Lam Hạo đút bữa sáng còn lại vào miệng: "Rồi rồi, sau này sẽ nói cho em biết."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro