69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày đó Ngụy Hạ không nói gì thêm, Quý Lam Hạo cũng không hỏi nhiều, nàng biết Ngụy Hạ có áp lực của riêng mình, công ty Ích Hoa lớn như vậy muốn thuận bườm xuôi gió hết là chuyện không thể nào, có đôi lúc dù đã ngủ Ngụy Hạ vẫn còn chau mày, những điều này Quý Lam Hạo đều biết hết.

Chuyện nàng có thể làm không nhiều, chỉ biết cố hết sức làm chút chuyện có thể khiến Ngụy Hạ buông lỏng, chẳng hạn như nấu ăn ngon, hoặc là ra sức biểu hiện khi ở trên giường.

Dù vậy, Ngụy Hạ lại càng ngày càng bận hơn, Quý Lam Hạo không giúp được gì, nàng chỉ biết bên phía đối tác mới của cô dường như xảy ra chút vấn đề, Ngụy Hạ phải đến công ty họp cả ngày, nhưng không mang nàng theo, rõ ràng trước kia dù đi đâu cũng khăng khăng đưa nàng đi cùng, dù chỉ là ở ngoài phòng nghỉ chờ đợi cũng tốt, thế mà giờ đây lại bảo nàng về nhà trước đi.

Nàng có hỏi Chu Lộ mấy lần, nhưng miệng của mấy người bạn Ngụy Hạ rất kín, chỉ nói đại loại như xong chuyện Ngụy Hạ chắc chắn sẽ chủ động nói cho nàng biết, bảo Quý Lam Hạo chuẩn bị luận văn tốt nghiệp cho tốt, những chuyện khác không cần phải lo lắng.

Người không quá đứng đắn như Chu Lộ thế mà cũng hiểu lẽ cái gì không nên nói bậy, không nói hàm hồ về chuyện này.

Quý Lam Hạo đương nhiên tin tưởng năng lực của Ngụy Hạ, nhưng loại cảm giác bị ra rìa thế này không được dễ chịu lắm. Nàng rầu rĩ chờ đợi, nhưng khi nhìn Ngụy Hạ mang theo nét mặt mệt mỏi về nhà, nàng không đành lòng truy hỏi cô, mà chỉ đi chuẩn bị nước nóng, ôm cô ngâm người vào nước tắm rửa cho cô.

Ngâm người trong nước khiến Ngụy Hạ cực kỳ thư giãn, còn chưa tắm xong cô đã ngủ thiếp đi trong bồn tắm, cả quá trình Quý Lam Hạo tắm rửa sạch sẽ rồi ôm cô lại giường cô cũng không hề tỉnh lại.

Ngừa trước ngừa sau, những bức ảnh kia vẫn truyền đến bên Vương tổng, đúng như Ngụy Hạ dự đoán, đối phương không thể chấp nhận được những lời đồn đại khó nghe kia, ông có hỏi thẳng mặt Ngụy Hạ mấy lần, thật ra Ngụy Hạ có thể nói dối cho qua chuyện, nhưng cô cảm thấy Quý Lam Hạo là người yêu mình, nên dưới sự chất vất của Vương tổng, Quý Lam Hạo nói: "Vương tổng, chuyện này thuộc về đời tư cá nhân của tôi, tôi nghĩ mình không cần giải thích nhiều."

Vương tổng lạnh lùng ra mặt: "Hình tượng công ty không cho phép tôi có đối tác có mối quan hệ đồng tính với một người phụ nữ vớ va vớ vẩn."

"Mong Vương tổng chú ý ngôn từ, cô ấy là người yêu tôi, không phải phụ nữ vớ va vớ vẩn." Ngụy Hạ có thể hiểu cho việc thời đại này vẫn còn người không chấp nhận được khái niệm đồng tính, nhưng không có nghĩa là Vương tổng có thể lăng mạ người yêu cô ngay trước mặt cô.

Mấy lần họp hành không được tính là vui vẻ gì, quan hệ hai bên nguội lạnh đi, mặc dù hai bên đều biết đối phương là đối tác thích hợp nhất, lợi ích thu về cũng không thể xem nhẹ, nhưng sự xung đột tư tưởng đang phá hoại ý muốn hợp tác của hai người.

Cuối cùng, hôm kia công ty Vương tổng gửi thư đến, tỏ ý trong khoảng thời gian hợp tác Ngụy tổng đã vi phạm điều khoản hình tượng trong hiệp ước, Dục Đạt có quyền đơn phương từ chối hợp tác, mà Ngụy Hạ cũng đang đứng trước khoản bồi thường đáng kể, chẳng qua nếu như Ngụy Hạ có thể cải thiện hình tượng cộng đồng trong thời hạn, hiệp ước hai bên vẫn thực thi như cũ.

Điều này nghĩa là Ngụy Hạ cần phải kết thúc mối quan hệ đồng tính ngay lập tức, hoặc chí ít là chuyển thành mối quan hệ ngầm, công khai giải thích làm sáng tỏ với phóng viên là chuyện không thể thiếu.

Nghe đủ loại đề nghị mà đoàn đội của mình đưa ra, lông mày Ngụy Hạ căng chặt, cô vung tay: "Cuộc họp hôm nay chấm dứt ở đây."

Ý đuổi người của cô quá rõ, đội PR của cô còn muốn nói tiếp gì đó, nhưng Ngụy Hạ không có ý muốn nghe, mấy người này chỉ có thể kết thúc cuộc họp, trước khi rời đi tổ trưởng không quên nhắc nhở Ngụy Hạ: "Ngụy tổng, thời gian mở họp báo làm sáng tỏ rất quan trọng, mong ngài suy nghĩ một chút." Nếu chậm hiệu quả sẽ không tốt.

Ngụy Hạ đương nhiên hiểu rõ mấy chuyện này, cô phất tay để họ rời khỏi phòng họp, mình thì cúi đầu, tay chạm vào huyệt Thái Dương, đầu loáng thoáng đau.

Trong lúc Ngụy Hạ đang rầu rĩ ở phòng họp thì Quý Lam Hạo đã ở dưới lầu hỗ trợ photo copy tài liệu được một lúc lâu. Luận văn của nàng rất thuận lợi, theo lý thì tâm trạng của nàng phải nhẹ nhõm mới phải, nhưng nàng lại có chút phiền muộn cúi đầu nhìn thanh đèn dưới máy in mà đăm chiêu suy nghĩ, lấy tài liệu trong tay ra lật lại một cách máy móc.

"Tiểu Lam, để tôi giúp cho." Bỗng nhiên Hứa Giai Nhan xông ra. Vì trông Quý Lam Hạo có vẻ hơi lơ đãng, tổ trưởng bàn giao công việc cho nàng không yên tâm lắm nên bảo Hứa Giai Nhan sang đây giúp.

Các công việc đều đã được sắp xếp sẵn, Quý Lam Hạo cũng không từ chối việc gì, lấy tài liệu in xong ra, sau đó cầm một phần tài liệu khác lên in tiếp.

Chiếc kim bấm trong tay kêu lạch cạch, Hứa Giai Nhan cúi đầu, thỉnh thoảng giương mắt lén nhìn Quý Lam Hạo, thấy mặt mày đối phương đầy vẻ lơ đãng, trông tâm trạng không tốt lắm.

Đang định nói chút gì đó thì Quý Lam Hạo bất chợt hít hà, giơ cao ngón tay, một vết đỏ nhạt lộ ra, sau đó là một giọt máu nhỏ, trào ra từ vết thương.

Bị giấy cứa trúng rồi...

Quý Lam Hạo đang định dùng phương pháp thô sơ trực tiếp nhét vết thương vào miệng thì bị Hứa Giai Nhan cản lại: "Khử trùng trước rồi sức thuốc sau."

"Chút vết thương nhỏ này, liếm sơ qua là được rồi." Quý Lam Hạo cảm thấy hơi phiền phức.

Nhưng Hứa Giai Nhan lại nhao nhao hàng loạt hậu quả khủng bố gì mà lây nhiễm, nhiễm trùng, lở loét các loại, cứ như là Quý Lam Hạo lúc này đang đứng rất gần ranh giới của cái chết, bất cẩn một tí là sẽ thịt nát xương tan ngay.

May mà phần tài liệu còn lại không nhiều lắm, hai người ồn ào một hồi, cuối cùng Quý Lam Hạo để mặc Hứa Giai Nhan kéo mình đến phòng giải khát, ở đó có túi cứu thương khẩn cấp có thể sử dụng được.

Người trong bộ phận cầm tài liệu mà hai người photo xong đi họp, phòng giải khát lúc này không còn ai, nên hai người băng bó bôi thuốc ở ngay đây luôn.

Hứa Giai Nhan không quá thuần thục thoa thuốc đỏ cho Quý Lam Hạo, sau đó dán băng keo OK có tác dụng khử trùng cho nàng, Quý Lam Hạo cục cựa ngón trỏ được dán băng keo, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

"Đừng khách sáo." Hứa Giai Nhan cũng nhỏ giọng đáp lại.

Lần gặp mặt trước đó hai người xem như là tan rã trong không vui, nên không khí lúc này có hơi lúng túng, trong thời gian ngắn cả hai không biết nên nói gì, dường như nói gì cũng không thích hợp lắm..

Hứa Giai Nhan nhéo nhéo tay mình, đôi mắt to tròn khiến người ta yêu mến: "Tiểu Lam, lần trước tôi nói bậy, cô có còn giận tôi không?"

Quý Lam Hạo vốn cũng không phải là người tính toán ghi thù, lại nhìn bộ dáng cúi đầu nhận sai của Hứa Giai Nhan: "Không có gì phải tức giận cả."

"Vậy..." Hứa Giai Nhan giương mắt: "Chúng ta còn có thể làm bạn ư?"

Quý Lam Hạo gật đầu.

Lần này Hứa Giai Nhan rốt cuộc cũng nở nụ cười, hai má lúm đồng tiền e lệ ngọt ngào hiện lên trên mặt, cô ta kéo tay Quý Lam Hạo vui vẻ đến nhảy dựng cả lên, vui như được quà vậy.

Quý Lam Hạo cười khổ nhìn cô ta nhảy nhót, nàng không cảm thấy kết bạn với mình là chuyện đáng vui đến thế, chẳng qua thấy người trước mắt vui như vậy môi nàng cũng không kìm được cong lên.

Lúc này lời Hứa Giai Nhan muốn nói với Quý Lam Hạo lập tức tăng lên, cô ta hỏi: "Mà Tiểu Lam này, mấy ngày nay có phải cô có tâm sự không? Thấy cô cứ rầu rĩ không vui mãi, ngay cả tổ trưởng cũng nói cô bắt đầu mất tập trung."

Mặc dù không phạm phải lỗi gì, nhưng cảm giác tâm tư của Quý Lam Hạo không đặt ở đây thật sự quá rõ ràng.

Quý Lam Hạo nhếch môi một cái: "Cũng không có gì, chỉ suy nghĩ một vài việc thôi."

Nàng không đi khắp nơi kể chuyện của Ngụy Hạ, chỉ nói mình đang suy nghĩ vài chuyện của mình mà thôi.

Hứa Giai Nhan bĩu môi như có chút do dự, cô ta lén nhìn sắc mặt của Quý Lam Hạo rồi mới từ từ nói ra: "Tôi còn tưởng rằng... Là vì chuyện của chị Ngụy chứ."

Lông mày Quý Lam Hạo bắt đầu cau lại: "Tại sao lại nói như thế?"

"Thì là... gần đây có rất rất nhiều người đang thảo luận nên tôi đoán cô phiền lòng vì chuyện này." Hứa Giai Nhan dời mắt đi, vươn tay cầm cái ly nhỏ trên bàn qua, định pha một ly ca cao uống liền: "Muốn uống một ly không?"

Giờ này Quý Lam Hạo sao mà quản cacao gì đó được, nàng kéo tay Hứa Giai Nhan lại hỏi: "Mọi người đều đang thảo luận chuyện gì cơ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro