70

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chờ khi Ngụy Hạ về đến nhà thì phát hiện trên bàn đã bày sẵn bữa tối phong phú thơm ngát, Quý Lam Hạo còn đang đứng trong bếp, đưa lưng về phía cửa, cô về cũng không hay. Nàng đang cắt đĩa trái cây, trái cây chín muồi tỏa ra một cỗ mùi vị ngọt ngào.

Nhìn Quý Lam Hạo ở nhà nấu cơm cho mình, Ngụy Hạ cực kỳ thích cảnh tượng này. Những bất mãn vì làm việc mệt nhọc ở công tay hay lúc vào nhà không có ai đón tiếp trước giờ phút này đều tan thành mây khói, cô chủ động đi đến, ôm chặt lấy eo Quý Lam Hạo, cằm tựa lên vai nàng, thân mật hỏi: "Sao hôm nay nấu nhiều thế?"

"Cô về rồi à?" Vì đang nấu nướng nên Quý Lam Hạo thật sự không nghe thấy tiếng mở cửa, hơn nữa trong lòng còn có suy nghĩ riêng, nên tận đến khi bị Ngụy Hạ ôm nàng mới nhận ra cô đã về.

"Hôm nay là ngày gì? Mà nấu cả một bàn như thế." Quý Lam Hạo không hay nấu nhiều, trong nhà chỉ có hai người ăn cơm, đối với Quý Lam Hạo, ăn không hết chính là lãng phí thức ăn, mà Ngụy Hạ lại không thích ăn đồ qua đêm nên Quý Lam Hạo phải ước lượng lượng thức ăn cho cực chuẩn.

Quý Lam Hạo nở nụ cười khiến Ngụy Hạ có phần hoảng hốt, nàng chỉ nói: "Đều là món cô thích, trước đi rửa tay đi."

Một bàn đồ ăn, Ngụy Hạ được phục vụ rất thoải mái, Quý Lam Hạo gắp thức ăn, lột tôm, tách xương cá ra cho cô, Ngụy Hạ vừa ăn vừa dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu quan sát Quý Lam Hạo, đột nhiên đối tốt với cô như thế, là có ý gì?

Cô buông chén trong tay xuống, được voi đòi tiên: "Đút tôi."

Nếu là bình thường Quý Lam Hạo nhất định sẽ tê liệt nói với cô một câu đừng làm rộn, nhưng hôm nay đúng là khác lạ, Quý Lam Hạo cầm chén, múc một muỗng cơm, bỏ thêm một miếng cá trắng nõn không xương, đưa tới bên miệng Ngụy Hạ.

Quá đáng ngờ, Ngụy Hạ híp mắt nhìn nàng.

Cái muỗng trong tay Quý Lam Hạo dừng ở bên môi Ngụy Hạ, thấy cô chậm chạm không chịu hé miệng, nàng liền đẩy sát đồ ăn đến môi cô: "Há mồm."

Ngụy Hạ há mồm ăn, nhưng cũng không định cầm chén lại: "Cô cũng ăn đi."

Hai người chỉ dùng một bộ bát đũa để ăn xong bữa cơm, quả nhiên đồ ăn vẫn còn dư rất nhiều.

Ngụy Hạ thỏa mãn sờ bụng, sức ăn của cô không lớn lắm hơn nữa còn rất kén nên rất lâu rồi cô không ăn no như hôm nay, Quý Lam Hạo đút cô nhiều hơn nửa chén cơm trắng.

Sau khi ăn no Quý Lam Hạo lại rót cho cô một chén trà nóng tiêu thực, nói là tiêu thực nhưng trên bàn vẫn còn đĩa trái cây, Ngụy Hạ ngâm nga nhấp một hớp trà nóng, Quý Lam Hạo trở lại ngồi về phía đối diện, nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt không đúng lắm.

Ngụy Hạ ăn uống no nê, trong miệng vẫn còn mùi thơm ngọt của trái cây, lúc này cô tỏ ý ung dung nói: "Được rồi, có chuyện gì thì cứ nói đi."

Vô sự hiến ân cần, cô đoán Quý Lam Hạo có yêu cầu gì đó với mình, có điều Ngụy Hạ cho rằng lúc này dù là yêu cầu gì đi chăng nữa thì cô cũng không nhịn được mà đồng ý với Quý Lam Hạo, bởi cô được phục vụ thật sự rất thoải mái, Ngụy Hạ rất hưởng thụ loại lấy lòng không tiếng động này.

Quý Lam Hạo cũng cầm ly lên uống nửa ngụm, hôm nay nàng ăn không nhiều, chủ yếu là đút cho Ngụy Hạ, nàng cụp nửa mắt xuống, Ngụy Hạ thấy nàng như vậy chỉ muốn nhào tới gặm một cái.

Cô còn tưởng Quý Lam Hạo cuối cùng cũng được biết cách đưa ra yêu cầu với cô, đây là một bước tiến trong pquan hệ của hai người, cô khá hài lòng với nó.

Nào ngờ Quý Lam Hạo lại nói: "Chúng ta, vẫn là nên kết thúc đi."

Có một khoảnh khắc Ngụy Hạ cho là mình nghe lầm, hoặc hiểu sai ý, cái tay đang cầm chén khẽ khựng lại, không quá chắc chắn: "Gì cơ? Cô nói gì cơ?"

Quý Lam Hạo ngước mắt lên, trong đáy mắt là sự kiên định: "Tôi nói, chúng ta chia tay đi."

Hai người yên lặng mấy giây, sau đó Ngụy Hạ đột nhiên đứng lên: "Tôi không đồng ý."

Quý Lam Hạo thấy cô đứng lên như muốn đi đến phòng tắm thì cũng đứng lên đuổi theo: "Ngụy Hạ, cô nghe tôi nói..."

"Không nghe." Ngụy Hạ trực tiếp cắt lời nàng: "Dù thế nào tôi cũng không đồng ý."

Nhìn bộ dạng mạnh mẽ của cô, Quý Lam Hạo chỉ có thể đuổi theo giữ chặt tay cô lại: "Ngụy Hạ, chúng ta nói chuyện trước đã."

Hôm nay nàng đã thấy những nội dung trên mạng, không chỉ những lời suy đoán bàn tán ác ý về mấy tấm hình mà còn có không ít người vì hám fame mà làm video phân tích, bởi vì thân phận nàng không bị công khai nên một mình Ngụy Hạ phải chịu rất nhiều ác ý và áp lực, chuyện này đã xảy ra cả tháng nay, nhưng nàng không biết gì cả.

Những lời châm chọc và chửi rửa vô duyên vô cớ kia, nàng chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy ngạt thở, trong khi thứ Ngụy Hạ đối mặt không phải chỉ là chuyện này.

Lúc này hai người nên kéo khoảng cách ra mới là tốt nhất, bởi nó có thể giúp Ngụy Hạ dễ dàng xử lí vấn đề ngay lập tức.

Quý Lam Hạo: "Những chuyện xảy ra gần đây tôi đều biết cả rồi, mặc dù không thể giúp được gì, nhưng ít nhất tôi có thể không làm cản trở thêm, chúng ta chia tay trước đi, đợi khi nào chuyện lắng dần đi thì lại nói sau."

"Không." Ngụy Hạ để mặc cho Quý Lam Hạo nắm tay, chỉ lắc lắc chứ không hất ra, biểu cảm trên mặt cực kỳ dữ dội: "Nói gì đi nữa, thì căn bản cũng chỉ là cô muốn tìm cơ hội chia tay tôi thôi đúng không?"

Lời này nửa là nói nhảm, nửa là sự ngờ vực vô căn cứ từ sâu trong nội tâm Ngụy Hạ.

Không ngờ Quý Lam Hạo lại không lập tức phủ nhận, nàng sẽ không nói dối, nguyên nhân mà Ngụy Hạ nói... nàng không có cách nào phủ nhận, nên chỉ có thể từ tốn đáp: "Đó chỉ là một trong các nguyên nhân, tôi và cô vốn cũng không phải quan hệ yêu đương bình thường..."

Lo lắng cho Ngụy Hạ không phải giả, thấy cô cực khổ nên đau lòng cũng là sự thật, nhưng một mặt khác, Quý Lam Hạo cũng càng ngày càng thấy bất an bởi sự dao động trong nội tâm mình.

Nàng muốn nhân lúc này tách nhau ra, đợi đến khi xác nhận chính xác rằng bản thân đang có suy nghĩ gì.

Nhưng điều này đối với Ngụy Hạ là nguy hiểm, chuyện về Quý Lam Hạo cô không muốn mạo hiểm một chút nào, thấy Quý Lam Hạo vậy mà không phủ nhận, cô tức giận đẩy lên ngực Quý Lam Hạo: "Cô thật sự muốn chia tay với tôi!? Cô là đồ không có lương tâm! Cả ngày chỉ muốn chia tay với tôi!"

Một bàn thức ăn ngon, một bữa tối ấm áp vốn đang khiến Ngụy Hạ rất hài lòng, giờ đây những thứ này chẳng khác gì là dầu tưới lên lửa, lửa giận nơi đáy lòng càng cháy ác liệt hơn: "Cô nấu một bàn đồ ăn chỉ vì muốn dụ tôi chia tay! Đối tốt với tôi cũng đều là giả!"

Quý Lam Hạo để mặc Ngụy Hạ đánh loạn trên người mình, nàng không ngăn Ngụy Hạ trút giận lên mình, chỉ nói cho cô biết: "Không phải giả, tôi chỉ muốn nói chuyện nghiêm túc thôi."

"Tôi sẽ không chia tay!" Ngụy Hạ đẩy Quý Lam Hạo lên sofa.

Ánh mắt hẹp dài của cô vẫn tràn đầy sự hung ác bén nhọn, Quý Lam Hạo ngã ngồi trên sofa, mặt đối mặt, nhìn chằm chằm lại Ngụy Hạ, không hề có chút khiếp đảm nào.

"Hạ, cô không nên như vậy..." Quý Lam Hạo cảm thấy bọn họ có thể thảo luận chuyện này trên cơ sở lý trí hơn, nhưng thái độ cứng rắn của Ngụy Hạ, làm cho nàng có phần không nỡ.

Ánh mắt mềm mỏng đi của Quý Lam Hạo khiến Ngụy Hạ bình tĩnh lại, cô đứng trước mặt Quý Lam Hạo, đầu hơi gục xuống, bĩu môi, sau đó nắm túi xách trên bàn xoay người rời đi.

"Hạ..."Quý Lam Hạo đi theo sau lưng cô, nhưng Ngụy Hạ không thèm để ý đến, cô trực tiếp mang giày cao gót mở cửa nghênh ngang rời đi.

Quý Lam Hạo chỉ có thể nhìn Ngụy Hạ lái xe rời đi qua khung cửa sổ, gọi điện không bắt máy, ý không muốn nói chuyện với nàng quá rõ ràng, Quý Lam Hạo cũng không thể làm gì, nhìn đĩa trái cây và chén trà trên bàn còn chưa được thu dọn, lại nghĩ đến những lời chua chát trên mạng, còn có nhịp tim khó mà khống chế của bản thân, nàng bực bội khó chịu vùi mặt vào lòng bàn tay, chỉ cảm thấy không biết phải làm sao.

Còn Ngụy Hạ thì lái xe về căn hộ của mình, sau khi đậu xe xong thì ở lại tầng hầm không chịu xuống xe, tay cô siết chặt vô lăng, biểu cảm càng lúc càng khó coi.

"Chết tiệt." Cô vỗ mạnh lên vô lăng một cái, sự hung tàn trên mặt đã không còn, mà ngược lại nhiều hơn mấy phần oan ức.

Song người bình thường kiểu gì cũng sẽ dỗ dành cô, giờ lại không có ở đây...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro