71

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngụy Hạ vừa đi là đi cả mấy ngày không trở lại, ngay cả công ty cũng không cho nàng đến, thư ký gọi đến thông báo với Quý Lam Hạo, nói Ngụy tổng bảo nàng ở nhà đi học hành cho tốt, công ty cho nàng nghỉ mấy hôm.

Quý Lam Hạo rất bất lực trước sự bá đạo của Ngụy Hạ, nàng có gọi điện cho cô mấy lần nhưng hiển nhên Ngụy Hạ không chịu nghe máy, cứ như hai người vừa nói chuyện thì sẽ ầm ĩ chia tay, một cơ hội nhỏ nhoi cũng không để cho Quý Lam Hạo, cứ vậy buồn bực không gặp là được rồi.

Đối phương cứng rắn như vậy, Quý Lam Hạo cũng bó tay hết cách, nàng cũng không muốn chạy thẳng đến công ty, sợ khiến Ngụy Hạ mất mặt trước nhân viên, nên chỉ có thể gửi mấy tin nhắn cho Ngụy Hạ, cũng không nhắc lại chuyện ngày đó, chỉ gửi mấy tin nhắn quan tâm thông thường.

"Ăn đồ ngọt không?"

"Có bận đến đâu cũng phải ăn một chút nhé."

"Đừng thức đêm."

Ngụy Hạ liếc nhìn điện thoại, tuy đã quyết định không bắt máy nhưng cô vẫn không nhịn được lén nhìn xem Quý Lam Hạo gửi tin gì cho mình, mỗi ngày sáng trưa chiều tối, Quý Lam Hạo đều gửi tin nhắn đến, nội dung thường thường, nhưng Ngụy Hạ vẫn dành thời gian chờ đợi, chừng mấy ngày không gặp nàng, điện thoại vừa sáng lên cô sẽ lập tức ấn mở xem.

Không phải cô không nghĩ đến chuyện về biệt thự... Nhưng nghĩ tới cảnh Quý Lam Hạo dịu dàng lại thật lòng đề cập chuyện chia tay với mình, Ngụy Hạ lập tức cảm thấy buồn bực mất tập trung.

Dù có thế nào đi nữa, cô tuyệt đối sẽ không đồng ý chia tay.

Chờ đợt sóng gió này qua đi, Ngụy Hạ đang suy nghĩ xem nên làm gì để tiến thêm một bước với Quý Lam Hạo, có lẽ, chờ Quý Lam Hạo tốt nghiệp xong hai người đính hôn là một lựa chọn không tồi.

Không biết bắt đầu từ khi nào, Ngụy Hạ phát hiện bản thân không đã không thể rời khỏi Quý Lam Hạo, dù nàng có muốn chia tay, cô cũng phải nghĩ cánh cột nàng lại bên mình cả đời, tuyệt đối không buông tay.

Đơn giản trả lời một chữ "ăn" xong Ngụy Hạ mới cất điện thoại đi.

Quý Lam Hạo thấy Ngụy Hạ vẫn còn bằng lòng gửi tin nhắn cho mình, lúc này mới an tâm, tuy các tin nhắn Ngụy Hạ gửi đến đều không quá năm chữ, nhưng ít ra nó chứng minh không phải cô hoàn toàn không muốn trả lời.

Nàng muốn để Ngụy Hạ buông lỏng, nên sẽ không truy hỏi gì thêm, rất nhanh sau tiếng chuông vang lên, Quý Lam Hạo vùi đầu vào tiết học không còn tâm tư gì khác.

Chuyện này kéo dài cả một tuần, Vương tổng bên kia thấy Ngụy Hạ hoàn toàn không có ý làm sáng tỏ scandal tình cảm của mình, thì không một động tác thừa liền bước vào quá trình hủy hợp đồng, bắt Ngụy Hạ phải bồi thường một khoản kinh người.

Điều khoản liên quan đến hình tượng công ty vốn có rất nhiều tranh luận, Ngụy Hạ tự nhiên không thể ngoan ngoãn trả tiền, công ty hai bên không làm căng sự việc quá mức ầm ĩ, nhưng cũng có đụng chạm đến thủ tục pháp luật, chuyện này sẽ liên quan đến việc có tổn hại đến hình tượng của công ty hay không.

Đây hiển nhiên là một rắc rối, rất nhiều người trong ngành đều khuyên Ngụy Hạ, nói là chỉ vì một tình nhân như thế có đáng không? Thật ra người có tiền trong vòng đều thân bất do kỷ, người yêu bọn họ có được mấy phần thật lòng, ngay cả kết hôn cũng không nhất định là có tình cảm với nhau, đều là do lợi ích thúc đẩy, bọn họ không quá hiểu về sự kiên trì với cố chấp của Ngụy Hạ, cô tình nhân kia cũng khá người nhìn thấy rồi, đẹp thì đúng là đẹp thật, ân cần cũng có, nhưng xem cô ta còn hơn lợi ích kinh doanh ư?

Không có lời.

Người duy nhất hiểu cô chỉ có Chu Lộ và Trương Nhược Lan, thấy tình hình trận thương trường này của Ngụy Hạ tràn ngập nguy cơ, họ tỏ thái độ ủng hộ, còn tự mình mời Ngụy Hạ uống rượu giải sầu.

"Gần đây không về nhà, không nhớ chuột nhỏ luôn à?" Chu Lộ thấy Ngụy Hạ mặt mày rầu rĩ, bận rộn liên tiếp mấy ngày liền làm cô ngay cả sơn móng tay cũng phải dời lại, tạm thời không có thời gian đi chăm sóc vẽ hoạ tiết mới.

"Đừng nói đến em ấy." Ngụy hạ rất buồn phiền, cứ hễ nghĩ đến nàng là không thể khống chế được đầu óc, tâm lý còn đang giận nàng, nhưng lại không nhịn được nhớ nàng, chỉ biết tự nhạo báng bản thân không có chút tiền đồ gì cả.

Đầu Trương Nhược Lan nhạy bén hơn Chu Lộ nhiều, cô ấy nói với Chu Lộ: "Họ cãi nhau đấy, cậu đừng có mù mờ mà làm rộn nữa."

"Lại cãi à?" Chu Lộ chậc một tiếng đầy khoa trương: "Ngày nào cũng cãi, nào nào nào, lần này lại cãi cái gì đấy? Cậu lại quan tâm cô ta quá nghiêm à? Hay là muốn dùng tiền để người ta nghe lời."

Cái tin này đã cũ mèm, trong mắt Chu Lộ, Ngụy Hạ và Quý Lam Hạo dù có cãi nhau thì cũng chính là đang rắc cẩu lương, lần nào cãi nhau xong tình cảm cũng tốt đẹp lên, làm lành xong thì vết hickey trên cổ sẽ biến mất thôi.

Nhưng Ngụy Hạ lại mặt mày rầu rĩ, hai chữ chia tay kia cô không muốn mở miệng ra nói chút nào, chỉ ngẩng đầu buồn bực nâng chén uống rượu.

"Lại định say mèm nữa à?" Trương Nhược Lan cầm chén rượu trong tay cô đi.

Nào ngờ người vẫn luôn rất kiềm chế như Ngụy Hạ vậy mà cầm bình rượu trên bàn, muốn uống trực tiếp luôn.

"Này!" Chu Lộ đoạt lấy bình rượu: "Lần này cãi nhau dữ dội thế á."

"Đã nói đừng nói đến em ấy mà." Ngụy Hạ không vui, mặt lạnh như băng lùi về sau ngồi xuống.

Gần đây tâm trạng cô không tốt, rất nhiều chuyện không thuận lợi, vậy mà Chu Lộ và Trương Nhược Lan không cho cô uống rượu. Bình thường uống rượu là thú vui của cuộc sống, nhưng cái cách cô uống không khác gì kẻ nát rượu nên họ mới không cho cô uống, Ngụy Hạ lại không chịu nói gì nhiều, ba người rất nhanh sau đã tản đi.

Bọn họ đều uống ít rượu nên không tự lái xe mà chờ tài xế lái xe đến.

Xe Chu Lộ tới trước tiên, sau là xe của Trương Nhược Lan, đang lúc mở cửa chuẩn bị lên xe, Trương Nhược Lan bỗng quay đầu lại thì thấy Ngụy Hạ đứng trong bóng tối, biểu cảm trên mặt cũng ẩn trong bóng đêm.

"Có lúc, nắm quá chặt ngược lại sẽ không thấy vật trong tay." Cô ấy nói với Ngụy Hạ : "Cậu vẫn luôn rất rõ năng lực của bản thân mà, cũng nên có tự tin để buông tay chứ."

Ngụy Hạ nghe thế đăm chiêu, gật đầu với Trương Nhược Lan: "Tớ sẽ suy nghĩ thêm."

Trương Nhược Lan nở nụ cười dịu dàng đoan trang, sau đó nghiêng người lên xe.

Mấy ngày trôi qua, căn cứ theo lời phân tích của đoàn luật sư, Ngụy Hạ không chiếm nhiều ưu thế trong tố tụng, đội luật sư của Vương tổng rất giỏi về mấy loại án này, thế nên nhóm luật sư bắt đầu thảo luận liệu có nên đổi mục đích thành giảm bớt bồi thường.

Có điều Ngụy Hạ nghe vậy không hài lòng, bất kể thế nào cô cũng không đồng ý nhượng bộ trên phiên tòa, hay thông qua bất cứ hình thức nào thừa nhận yêu đương với Quý Lam Hạo là tổn hại tới hình tượng công ty.

Tuy đội luật sự của cô không dám nói gì, nhưng lại nản chí đập bỏ tài liệu trong tay lên bàn, nhìn qua tâm trạng của mọi người đều không tốt.

Ngụy Hạ ra khỏi phòng hội nghị thì nghe thấy thư ký nói: "Ngụy tổng, Quý tiểu thư có đến một chuyến, nói là có nấu canh nóng cho ngài."

Thư ký bưng bình thủy cực kỳ cẩn thận, gần đây tính tình của Ngụy tổng không tốt lắm.

Ngụy Hạ nhìn bình thủy, đã rất nhiều ngày không gặp Quý Lam Hạo, đột nhiên rất muốn gặp nàng: "Em ấy đâu?"

Thư ký thấy vẻ mặt của Ngụy tổng dịu đi thì vội vàng nói: "Dạ vừa đi, chắc vẫn còn ở thang máy, tôi lập tức đi mời cô ấy lại!"

"Không cần đâu." Ngụy Hạ ngăn thư ký đang muốn bước đi lại: "Để tôi tự tìm em ấy."

Ngay bên kia thang máy, Ngụy Hạ giẫm lên đôi giày cao gót, cô không nhận ra mình đang vô thức tăng tốc, khi đi ngang chiếc gương toàn thân kế bên phòng họp, cô vừa đi vừa quay đầu, theo bản năng đánh giá quần áo mình đang mặc, áo khoác vest màu đỏ tươi phối thêm thắt lưng trắng khảm kim cương, bên dưới là quần tây trắng với đôi cao gót đỏ, khuyên chân điểm xuyết cho mắt cá chân cô càng thêm tinh tế, viên kim cương trên mặt dây chuyên nhẹ nhàng lắc lư theo sự chuyển động của cô.

Vén tóc lên, cô ba bước thành hai đi về hướng thang máy.

Nơi ấy truyền đến tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro