78

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày không thấy Ngụy Hạ quay về, Quý Lam Hạo cũng trở nên mất bình tĩnh, nàng nghĩ Ngụy Hạ là người kén ăn, bận rộn như vậy chắc chắn sẽ không ăn uống đầy đủ, bữa sáng là một ít salad và một ly cà đen, bữa trưa có thể là một điếu thuốc, dạo này mới nuôi được một chút thịt mà lại sắp mất rồi.

Nghĩ tới nghĩ lui, mấy ngày nay Quý Lam Hạo ở nhà nhiều, nàng ngồi trước máy tính nửa ngày không gõ được chữ nào cho luận văn, nếu trong lòng đã không buông bỏ được thì nàng dứt khoát đứng lên hầm canh, canh gà màu vàng trông vô cùng tươi ngon, Ngụy Hạ không thích canh có quá nhiều dầu mỡ bên trên, Quý Lam Hạo cẩn thận vớt ra từng chút một, thịt gà cũng là thịt đùi rút xương, một nồi canh gà nấm hương vừa ngửi đã khiến người ta giơ ngón cái tấm tắc.

Ngụy Hạ không thích canh gà có quá nhiều nước dùng, nhưng canh gà nấm hương Quý Lam Hạo nấu thì mỗi lần cô đều húp hơn hai chén, nghe mùi rất thơm, Quý Lam Hạo đổ canh nóng vào bình giữ nhiệt, chọn lựa thịt gà và nấm hương tốt nhất đều bỏ vào trong.

Tuy Ngụy Hạ không cho nàng đến công ty, nhưng Quý Lam Hạo vẫn tự mình bắt xe buýt đến Ích Hoa, lễ tân dưới lầu biết nàng, cả công ty không ai không biết Quý Lam Hạo là người yêu của tổng giám đốc Ngụy bọn họ cả, mà nhìn thấy nàng đến đưa canh tình yêu, đương nhiên sẽ không cản nàng lại.

Quý Lam Hạo trực tiếp quẹt thẻ nhân viên lên lầu, nàng không vào phòng làm việc của Ngụy Hạ, tránh để cái người tính tình khó chịu kia thấy nàng đến lại làm loạn, mà nàng đi thẳng đến phòng thư ký, để lại canh cho thư ký rồi rời đi.

Canh trong bình giữ nhiệt không nhiều, trong nồi ở nhà vẫn còn, nói không chừng hôm nay bình giữ nhiệt này có thể dụ dỗ được Ngụy Hạ quay về.

Quý Lam Hạo quay người đi đến thang máy, lại gặp được Hứa Giai Nhan trong thang máy.

"Sao cô lại ở đây?" Quý Lam Hạo cảm thấy có chút kỳ lạ, tầng này nhân viên bình thường sẽ không lên, mà Hứa Giai Nhan lại ở đây, trên tay cũng không cầm tài liệu, xem ra là ở đây đợi cô ấy.

Hứa Giai Nhan quay đầu nhìn, không thấy Ngụy Hạ mà thấy Quý Lam Hạo đang bước ra, cô ta trợn tròn mắt, khẽ chớp, không trả lời câu hỏi của Quý Lam Hạo mà hỏi ngược lại nàng: "Chị Ngụy đâu? Cô không đi cùng chị ấy?"

Quý Lam Hạo không nghĩ nhiều mà lắc đầu: "Cô ấy đang họp, tôi đưa canh cho cô ấy rồi đi, không làm phiền cô ấy."

Hứa Giai Nhan dường như đang âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nói: "Mấy ngày không thấy cô đến công ty, đúng lúc tôi thấy cô đi thang máy lên, nên đi theo xem xem."

"À, dạo này bận làm luận văn tốt nghiệp nên không đến nhiều." Quý Lam Hạo cũng nói thẳng.

"Ồ... Tôi còn tưởng hai người cãi nhau." Hứa Giai Nhan nhỏ giọng nói.

Quý Lam Hạo biết Hứa Giai Nhan nghĩ gì, dù sao tin này cũng là nàng đưa ra, quả thực nàng và Ngụy Hạ dù hiện tại không quá hòa thuận, nhưng không có nghĩa nàng sẽ tùy tiện nói ra ngoài, tuy Quý Lam Hạo cảm thấy chuyện như vậy không cần phải giấu diếm, nhưng Ngụy Hạ cũng phải giữ mặt mũi ở công ty, Quý Lam Hạo càng không nói chuyện này ở công ty.

Nàng chỉ lạnh nhạt nói: "Cãi nhau gì chứ, Hạ sẽ xử lý mọi chuyện tốt thôi."

Cho dù đóng cửa lại có cãi nhau ra sao, nhưng ở bên ngoài Quý Lam Hạo vẫn rất kiên định.

Hứa Giai Nhan trông có vẻ ngượng ngùng, gương mặt lai nhỏ nhắn ấy không xinh xắn đáng yêu, đôi môi hơi cong mọng nước.

Quý Lam Hạo nhìn cô ta, hai người có chút im lặng, vốn dĩ Quý Lam Hạo cũng không phải người nói nhiều, nhưng hôm nay rõ ràng nàng có lời muốn nói.

Nhìn Hứa Giai Nhan, nàng bỗng hỏi: "Bình thường tầng này nhân viên cấp dưới không thể đi vào."

Nghe vậy Hứa Giai Nhan nâng mắt, đôi mắt ngây thơ có chút ẩm ướt như nai con, có chút hoảng hốt ánh lên trong mắt cô ta: "Cũng, cũng chưa chắc, thi thoảng cũng có rất nhiều tài liệu cần đưa cho chị Ngụy xem, các trưởng bộ phận cũng có thể lên..."

Gương mặt Quý Lam Hạo lại lạnh lùng, hôm nay nàng có chút khác thường, khác với cảm giác hiền lành như bình thường, có cảm giác xa lạ và lạnh lùng hơn, chỉ lạnh lùng nhìn Hứa Giai Nhan.

Mấy bức ảnh kia nàng đã xem, căn bản không có trưởng bộ phận nào đến đưa tài liệu, Quý Lam Hạo cũng không nói gì nhiều, chỉ nói với Hứa Giai Nhan: "Cô còn trẻ, có nhiều chuyện mọi người có thể bỏ qua cho cô, xem như không biết, nhưng tốt nhất cô nên cẩn thận chút, không phải lần nào mọi người cũng sẽ một mắt nhắm một mắt mở đâu."

Chỉ có một số nhân viên có khả năng, Quý Lam Hạo tự nghĩ cũng chỉ có mấy người, huống hồ Ngụy Hạ lăn lộn trong thương trường, rốt cuộc là ai truyền ảnh ra bên ngoài, một hai tra là sẽ rõ, nhưng lại không làm khó Hứa Giai Nhan.

Quý Lam Hạo biết, Ngụy Hạ rất bênh người của mình, cô ở bên cạnh Hứa Giai Nhan từ nhỏ đến lớn, tính tình bướng bỉnh khó chịu đều có thể xảy ra ở tuổi này, vì vậy cô không nghĩ việc dạy dỗ Hứa Giai Nhan là nhiệm vụ hàng đầu, còn để cô ta tiếp tục thực tập ở công ty.

Hứa Giai Nhan nghe vậy, gương mặt tái nhợt, cắn chặt môi, thấy Quý Lam Hạo không hề thân mật gần gũi gì với cô ta, trong lòng không cam tâm: "Có phải cô cho là do tôi làm không?"

Quý Lam Hạo không nói gì, ánh mắt lại đầy vẻ chắc chắn.

Hứa Giai Nhan lại nói: "Tôi thật sự vì cô mới làm vậy, cô và chị Ngụy thật sự không hợp! Cô không giúp được chị ấy, chị ấy cũng chỉ biết ép buộc cô, chỉ một bức ảnh đã khiến chị Ngụy buồn rầu như vậy, cô cảm thấy hai người thích hợp sao?"

"Không liên quan đến cô." Lời thừa nhận biến tướng này khiến thái độ Quý Lam Hạo càng lạnh lùng, ngay cả hứng thú nói chuyện với Hứa Giai Nhan cũng chẳng còn: "Cô tự thu xếp cho tốt, tôi phải đi rồi."

"Tiểu Lam!" Hứa Giai Nhan gọi nàng: "Tôi thật sự rất thích cô!"

Quý Lam Hạo quay đầu muốn nghiêm túc từ chối cô ta, Hứa Giai Nhan lại lao lên, Quý Lam Hạo lùi về sau một bước, không kịp tránh nên để Hứa Giai Nhan nhào vào ôm nàng, môi có cảm giác mềm mại áp sát...

Cảm giác ghê tởm lan ra từ đáy lòng, Quý Lam Hạo ngây người hai giây rồi mau chóng vươn tay đẩy người ra!

Bên tai hình như có âm thanh, Quý Lam Hạo và Hứa Giai Nhan cùng quay đầu nhìn lại, Ngụy Hạ đang lạnh lùng nhìn hai người.

Quý Lam Hạo đẩy Hứa Giai Nhan ra, ánh mắt Ngụy Hạ lạnh lẽo đến đáng sợ, khiến Quý Lam Hạo bỗng hoảng sợ trong lòng: "Hạ..."

"Hai người đang làm gì?" Ngụy Hạ lạnh mặt, ánh mắt chất vấn lạnh lẽo đến rùng mình.

"Là cô ta..." Quý Lam Hạo đang định giải thích.

Ngụy Hạ bỗng nhiên giống như phiền chán vung tay: "Bỏ đi."

Quý Lam Hạo ngây người, trước giờ Ngụy Hạ chưa từng có thái độ phiền chán như vậy với nàng, trái lại, ánh mắt Ngụy Hạ nhìn nàng lúc nào cũng đầy mãnh liệt và dục vọng, ánh mắt phiền phức và lạnh lẽo như vậy, khiến nàng đột nhiên cảm thấy trong lòng trống rỗng.

"Ngụy Hạ... Chị nghe em nói, vừa nãy tôi với cô ta thật sự..." Quý Lam Hạo muốn giải thích rõ ràng với Ngụy Hạ.

Nhưng Ngụy Hạ bây giờ lại không muốn nghe nàng giải thích, trực tiếp bảo nàng quay về: "Em về trước đi, còn cô." Cô nhìn Hứa Giai Nhan: "Lập tức thu dọn đồ đạc rời đi, không cho phép bước chân vào Ích Hoa một bước."

Nói xong cô không cho hai người cơ hội nói chuyện, trực tiếp đi vào phòng làm việc.

Hứa Giai Nhan hai mắt đẫm lệ, Ngụy Hạ cương quyết, nhưng Quý Lam Hạo căn bản không hề quan tâm cô ta, mà đang đi theo sau Ngụy Hạ.

Nhưng Ngụy Hạ lại bảo trợ lý và thư ký ngăn Quý Lam Hạo lại: "Rất xin lỗi, tổng giám đốc Ngụy nói bây giờ ai cũng không gặp, cô không thể đi vào."

Cặp đôi có mâu thuẫn, người bên dưới cũng rất khó xử.

Quý Lam Hạo từ xa nhìn cửa phòng làm việc của Ngụy Hạ: "Ngụy Hạ, em và cô ta thật sự không có gì, là tự cô ta lao đến."

Cửa phòng làm việc của Ngụy Hạ mở ra, Ngụy Hạ từ bên trong đi ra, nhưng không vì Quý Lam Hạo giải thích, trong tay cô cầm bình giữ nhiệt, trực tiếp ném bình giữ nhiệt xuống đất thật mạnh trước mặt Quý Lam Hạo.

Mùi hương nóng hổi vương đến mũi, Ngụy Hạ đứng thẳng người, lạnh lùng nói với Quý Lam Hạo: "Quý Lam Hạo, chúng ta xong rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro