79

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quý Lam Hạo bị thư ký và trợ lý chặn lại không cho vào phòng làm việc, không những vậy, Ngụy Hạ trông rất tức giận, còn bảo thư ký đi vào lấy hết đồ Quý Lam Hạo để trong phòng mình ra ngoài, vứt vào hộp giấy đẩy vào trong lòng nàng.

Thư ký còn lấy lại thẻ nhân viên của Quý Lam Hạo.

Công việc này quả là kinh khủng, hiện trường chia tay kinh điển!

Vốn dĩ nhân duyên của Quý Lam Hạo không tệ, người bên cạnh thấy rõ, cô gái trẻ này trông hiền lành không thích nói chuyện, nhưng đối xử rất tốt với tổng giám đốc Ngụy, Ngụy Hạ khó hầu hạ phục vụ thế nào không ai hiểu rõ hơn trợ lý và thư ký, tính tình cô cũng không tốt, ở nơi kín đáo mọi người cũng không nhịn được túm tụm mắng vài câu.

Nhưng Quý Lam Hạo trước giờ chưa từng có vẻ bực bội bao giờ, nhiều nhất cũng chỉ là đành chịu, trước giờ chưa từng oán giận.

Mỗi lần thấy nàng bận rộn ở công ty còn để tổng giám đốc Ngụy gọi điện thoại bảo về văn phòng, lúc đi ra khóe miệng còn chưa lau sạch vết son, còn phải vội vàng pha nước cho Ngụy Hạ, Ngụy Hạ đuổi theo bảo nàng mua cà phê đá, nàng còn quay đầu nói cô là con gái uống lạnh không tốt, tới tới lui lui dỗ dành Ngụy Hạ không cam tâm mà gật đầu.

Vừa quay đầu, vẻ mặt tổng giám đốc Ngụy đã từ vẻ không cam tâm chuyển sang vui vẻ tươi tắn, ai lại không thích cảm giác được quan tâm chứ?

Những chuyện này những nhân viên thân cận như bọn họ đều thấy rõ, sao hôm nay đột nhiên lại gây nhau rồi?

"Xin lỗi, Lam Hạo, cái này... Thẻ nhân viên mong cô trả lại cho tôi vậy..." Lúc thư ký nói lời này quả thực khó xử muốn chết.

Tay Quý Lam Hạo nhận lấy thùng giấy kia, nàng ở ngoài gọi cả nửa tiếng đồng hồ cũng không thấy Ngụy Hạ đi ra thì cũng trở nên yên tĩnh, cúi đầu trông đáng thương như chú chó con bị bỏ rơi, ngay cả thư ký cũng không nhịn được mà đồng cảm với nàng.

Mà Quý Lam Hạo lấy thẻ nhân viên trên cổ xuống, trực tiếp đưa cho thư ký, cầm lấy đồ của mình quay về biệt thự.

Nàng thay đổi tin nhắn mà mấy ngày trước nàng mới nhắn nhưng chưa gửi, gọi mấy cuộc điện thoại cho Ngụy Hạ, nhưng rất nhanh Ngụy Hạ đã chặn số nàng, nàng lại gửi tin nhắn, một đoạn tin dài, kể lại rõ ràng chuyện hôm nay, còn để ý đến tính tình của Ngụy Hạ, trong tin nhắn dùng rất nhiều từ nhẹ nhàng.

Nhưng lần này Ngụy Hạ quyết tâm không để ý đến nàng, ngay cả tin nhắn cũng không gửi được, bị chặn rồi.

Quý Lam Hạo rất buồn bực, muốn gọi điện cho người bên cạnh Ngụy Hạ, nhưng lại không muốn gây phiền cho Ngụy Hạ, cả một buổi tối sốt sắng lo âu.

Sáng hôm sau, điện thoại của Quý Lam Hạo vang lên, nàng lập tức trở tay nhận lấy, bình thường không có mấy người sẽ gọi điện cho nàng cả, hay gọi cho nàng nhất chính là Ngụy Hạ.

Nhưng vừa nhận, lại là âm thanh của thư ký.

"Cô Quý Lam Hạo, có thể hẹn gặp cô được không? Có vài tài liệu cần phải bàn bạc với cô." Âm thanh của đối phương trở nên xa cách.

Quý Lam Hạo đồng ý, hẹn thư ký ở quán cà phê bên ngoài, lúc đến thì thấy thư ký đã để tài liệu trên bàn.

"Những thứ này là gì?" Quý Lam Hạo ngồi thẳng dậy.

Thư ký có chút ngượng ngùng cười nói: "Đây là thù lao mà tổng giám đốc Ngụy cho cô."

Cô ấy chỉ cho Quý Lam Hạo, có tài liệu chuyển nhượng biệt thự, có hộ khẩu của em gái nàng ở thành phố A, còn có một đống thẻ VIP lúc quen nhau đã đứng tên Quý Lam Hạo, Ngụy Hạ còn cho nàng một chiếc xe, cùng với một vài giấy chứng nhận trang sức giá trị mà cô tiện tay cho Quý Lam Hạo.

Đôi mắt long lanh, vẻ mặt Quý Lam Hạo lại căng thẳng: "Như vậy là sao?"

Thư ký khó xử, lần đầu tiên cô ấy giúp tổng giám đốc Ngụy làm chuyện thế này, nghe nói thư ký của mấy ông chủ khác thường phải làm mấy chuyện như chia tay tặng quà, vốn cho rằng ngồi ở ghế xem trò là được rồi, bây giờ mới biết là trên bờ vực cái chết.

Cô ấy hắng giọng cố gắng trấn tĩnh: "Cô Quý, tổng giám đốc Ngụy nói thời gian này biểu hiện của cô rất tốt, cô ấy rất hài lòng, ngoài hai trăm năm mươi vạn lúc đầu, với một vài món quà không có giá trị tặng cô, ngoài ra còn đưa cho cô hai trăm năm mươi vạn."

Quý Lam Hạo chỉ nghe thấy tiếng vù vù, trong đầu nóng bức khó suy nghĩ nổi, nhìn tài liệu trên bàn cộng thêm tấm chi phiếu, qua một lúc lâu mới nói: "Cô ấy có ý gì?"

Đây là lần thứ hai nàng hỏi câu này.

Thư ký cũng rất khó xử, cô ấy thực sự cảm thấy bản thân mình cần được tăng lương, cô ấy tận lực bày ra vẻ chuyên nghiệp khéo léo nói: "Cô Quý, tôi nghĩ cô... Có lẽ hiểu được đây là ý gì."

Vẻ mặt Quý Lam Hạo trở nên khó coi, khóe miệng khẽ run, lông mi cũng run rẩy, giống như trên bàn không phải một đống tài sản giá trị, mà là giấy phán quyết án tử hình vậy.

Qua một lúc lâu nàng mới khẽ nói: "Tôi không lấy."

Thư ký nghe vậy thì khuyên cô: "Cô Quý, những thứ này đều là thứ cô nên có, cô như vậy cũng không thay đổi được gì, vẫn nên... Nhận đi vậy."

Quý Lam Hạo lại không nghe gì, đứng dậy quay người rời đi, những thứ trên bàn khiến cô không chịu nổi, cũng khiến cô cảm thấy rất khó chịu, nàng đối xử với Ngụy Hạ đã vượt ngoài phạm vi bao nuôi, nàng không tin Ngụy Hạ lại dùng tiền tài để đánh giá quan hệ với nàng.

Nàng ngẫm nghĩ quay đầu nói với thư ký: "Cô quay về nói với Ngụy Hạ, nếu cô ấy thật sự muốn chia tay thì chúng tôi chia tay, những thứ này cô cầm về đi, tôi không cần, sau này cô ấy đừng đến gặp tôi nữa!"

Thư ký cũng hiếm khi thấy vẻ tức giận trên gương mặt Quý Lam Hạo, nhưng thứ trên bàn nàng không lấy gì mà cứ vậy rời đi, thư ký chỉ có thể lấy điện thoại báo cho tổng giám đốc Ngụy.

"Cô ấy không nhận?" Ngụy Hạ sớm đã đoán được, o ở trong văn phòng xoay cây bút máy trong tay, vẻ mặt cũng không tốt lắm, có lẽ cũng không ngủ được cả đêm, chẳng buồn trang điểm: "Còn nói gì nữa không?"

Thư ký báo lại: "Nói là cô đừng đến gặp cô ấy nữa, sau đó đồng ý chia tay rồi."

Bên kia điện thoại im lặng khiến người ta sợ nổi da gà!

"Được rồi, tùy cô ấy vậy, cô quay về được rồi, tiền cứ chuyển thẳng vào tài khoản cô ấy, mấy thứ khác thì thôi." Ngụy Hạ lạnh nhạt nói, sau khi cúp điện thoại, đặt bút máy trong tay xuống bàn, cô khẽ gõ lên bàn thành tiếng khiến người ta lo lắng.

Trong tay cô là điện thoại cá nhân, mỗi ngày vào lúc này ít nhất cô sẽ nhận được tin nhắn buổi sáng của Quý Lam Hạo, nhưng hiện tại lại tĩnh lặng như tờ, cô đã chặn số của Quý Lam Hạo.

Vừa nghĩ đến Quý Lam Hạo, trong đầu cô lại xuất hiện hình ảnh nàng và Hứa Giai Nhan dán sát môi nhau trong thang máy...

Buồn phiền vò đầu, cô buồn bực đến mức chẳng muốn xem tài liệu trên bàn.

Phải biết buông bỏ.

Cô tự nhắc nhở bản thân, sau đó bỏ điện thoại cá nhân vào trong tủ không xem nữa, ép buộc bản thân cầm tài liệu trên bàn, buộc bản thân bắt đầu xử lý công việc.

Còn Quý Lam Hạo mới sáng ra ngoài đã bực bội, lại thấy nơi này là biệt thự xa hoa mà Ngụy Hạ cho nàng ở, đột nhiên ngọn lửa bực bội không biết làm sao để giảm lại bừng bừng nổi lên, dứt khoát lấy điện thoại, bắt đầu tìm kiếm gần trường có chỗ thuê nào tiện không, quyết định trong thời gian ngắn phải chuyển đi!

Nếu Ngụy Hạ đã muốn chia tay như vậy, thì nàng cũng không ở lại nữa, quả thực không nói lý.

—————————————

Rốt cuộc để ai truy thê hỏa táng tràng mới tốt?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro