94 h

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hư... ưm a... lại sắp tới rồi..." Ngụy Hạ bị Quý Lam Hạo áp vào thành bồn tắm, bọt khí mát xa dày đặc đang không ngừng chà xát rửa sạch âm hộ cô, hai tay Ngụy Hạ miễn cưỡng ôm thành bồn tắm, nếu hai tay Quý Lam Hạo không ôm cô thì không chừng Ngụy Hạ đã thực sự trượt xuống nước rồi.

Hầu như tất cả bọt khí đều mềm mịn như bọt biển. Ban đầu chúng chỉ có mục đích là để chăm sóc và xoa dịu làn da cho căng mịn một cách cẩn thận nhất, thế nhưng bây giờ nó lại dùng để kích thích những vùng nhạy cảm trên cơ thể. Những giọt nước trượt dài trên gương mặt Ngụy Hạ, không biết có phải là mồ hôi hay không, tóc cũng ẩm ướt dính sát hai bên thái dương: "Buông, buông tay... ưm a..."

Quý Lam Hạo dĩ nhiên không thể buông, nàng thậm chí còn ôm hai tay của Ngụy Hạ, mười ngón đan xen ở sau lưng, Ngụy Hạ vặn vẹo mông trong làn nước nhưng dù thế nào cũng không thể tránh khỏi sự tấn công của bọt khí, cô ưm a một tiếng rồi cắn vào bả vai Quý Lam Hạo.

Lực cắn của cô rất lớn, đoán chừng là muốn cắn đến trầy da, rõ ràng là Quý Lam Hạo bị thương nhưng Ngụy Hạ lại giống như một con thú nhỏ muốn chạy trốn nhưng bị dồn vào đường cùng, cô dùng đòn cuối cùng chỉ để thoát thân.

Quý Lam Hạo không để cô thành công, ngược lại nàng chống tay xuống, ôm lấy mông của Ngụy Hạ, nhắm ngay hướng cửa động mà mát xa, ấn thẳng vào để kích thích một cách trực tiếp nhất.

"Không, buông tay... ưm a... Quý, Quý Lam Hạo!" Ngụy Hạ ngay lập tức đổi tông giọng, hẳn là cô đang tức giận, ngay cả họ tên của Quý Lam Hạo cũng gọi ra, nhưng âm cuối không tự chủ được mà hướng lên, khoái cảm từ lỗ nhỏ dường như bị bọt khí xoa bóp ngay cả trong hoa huyệt.

Quý Lam Hạo vươn đầu lưỡi ra liếm đầu gối của Ngụy Hạ một cách dịu dàng: "Chịu đựng một chút, lát nữa chị sẽ càng lúc càng thoải mái."

Sau khi cao trào, khu vực nhạy cảm liên tục bị kích thích, cảm giác mẫn cảm quá mức thực ra không phải là một cảm giác dễ chịu, Ngụy Hạ mở miệng nhưng không nói được gì, không chỉ là âm hộ tê dại, đến gót chân và đùi cũng trở nên nhạy cảm đến mức không chịu nổi một cái chạm nhẹ.

Cơ thể đang trở nên càng ngày càng dâm đãng.

"Thật là kỳ lạ..." Ngụy Hạ thở hổn hển, hai tay ôm chặt lấy thành của bồn tắm, lông mi lay động run rẩy, không nhịn được mà "Ưm a..."

Trên mặt cô có sự lơ đãng trong phút chốc, sự lơ đãng lộ vẻ say đắm, Quý Lam Hạo hôn lên mặt của Ngụy Hạ, lần đầu tiên nàng bày tỏ tình cảm của mình: "Thật đẹp."

Mặc dù đầu Ngụy Hạ cảm thấy choáng váng nhưng vẫn nghe thấy lời khen của Quý Lam Hạo, trong lòng cô ngứa ngáy lại ấm áp, để Quý Lam Hạo ôm cô lên từ trong nước và quấn trong một chiếc khăn lớn.

Từ đầu đến cuối, Quý Lam Hạo đều chú ý đến chân bị thương của Ngụy Hạ, nàng nhẹ nhàng ôm người trở lại trên giường, cơ thể của Ngụy Hạ đã mệt lử, cô đờ đẫn ngồi trên giường, để mặc Quý Lam Hạo sấy tóc rồi thoa dầu dưỡng, để cho người khác hầu hạ là một loại hưởng thụ, còn chưa sấy xong tóc thì mí mắt cô đã nheo lại rồi, trông dáng vẻ như sắp chìm vào giấc ngủ. Quý Lam Hạo bóp nhẹ cằm để cô ngẩng đầu lên rồi thoa kem dưỡng ẩm lên da, nàng đã nhớ rất kỹ thứ tự dưỡng da của Ngụy Hạ sau khi tắm xong.

"Nhắm mắt lại." Quý Lam Hảo bảo Ngụy Hạ nhắm mắt.

Sau khi Ngụy Hạ nghe theo, trên gò má bèn được áp lên một xúc cảm lạnh lẽo rồi xoa bóp nhẹ, còn cẩn thận vỗ về hơn là Ngụy Hạ tự mình làm.

Trong lúc mát xa cho làn da của cô, Quý Lam Hạo chậm rãi lên tiếng: "Ban nãy ở trong xe đã nói với chị là có chuyện muốn nói."

Thành thật mà nói thì Quý Lam Hạo rất hiếm khi bảo muốn nói chuyện với cô bằng giọng điệu nghiêm túc như vậy, hơn nữa Ngụy Hạ không hề thích thú gì với nội dung mỗi cuộc nói chuyện đó, bây giờ lại nghe Quý Lam Hạo nói như vậy, đột nhiên cô cảm thấy một nỗi bất an mơ hồ. Cô im lặng, không muốn trả lời, cũng không mở mắt ra, có chút tâm lý muốn trốn tránh.

Kem dưỡng trên mặt đã hấp thụ được gần hết, đôi tay ấm áp của Quý Lam Hạo nhẹ nhàng rời đi, Ngụy Hạ vẫn không mở mắt, cô nói: "Nói chuyện sau đi, tôi mệt rồi."

Quý Lam Hạo không ép buộc cô, ngược lại chỉ hỏi cô: "Chị chắc chắn chứ? Bây giờ không nói chuyện?"

Bên tai nghe thấy tiếng sột soạt yếu ớt, Ngụy Hạ quay đầu đi để tránh bản thân không nhịn được mà hé mắt nhìn trộm: "Không nói chuyện."

"Chị mở mắt ra nhìn xem." Giọng nói của Quý Lam Hạo gần trong gang tấc, dường như đang đứng trước mặt cô, nàng hạ thấp giọng hơn một chút: "Mở mắt ra nhìn xem rồi chúng ta cân nhắc xem có nên nói chuyện không."

Ngụy Hạ mím môi không quá tình nguyện, nhưng Quý Lam Hạo nhẹ nhàng chạm vào đầu gối của cô, chọc mấy lần với sức lực nhẹ nhàng từng li từng tí.

Kế đó Ngụy Hạ bèn nghĩ rằng tại sao bản thân lại căng thẳng thế này? Người căng thẳng đáng lẽ phải là Quý Lam Hạo chứ, nếu nàng có gan dám nói đến chuyện chia tay rời đi thì lần này cô nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng.

Nghĩ đến đây, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm rồi, lúc này cô mới mở mắt ra.

Trước mắt cô là một chiếc hộp nho nhỏ màu xanh nhạt.

Mà Quý Lam Hạo thì đang nửa quỳ trước mặt cô.

"?" Ngụy Hạ ngẩn mặt ra, đã rõ ràng như vậy rồi, nhưng lúc này não của cô lại đình trệ, dường như không biết chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình vậy, suy nghĩ luôn nhạy bén trước giờ cũng ngừng lại.

Quý Lam Hạo nhìn thấy cuối cùng cô cũng mở mắt ra rồi, lúc này mới chậm rãi mở chiếc hộp nhỏ ở trong tay ra.

Bên trong là hai chiếc nhẫn bạc.

Ngụy Hạ nhìn chằm chằm cặp nhẫn, cảm giác có chút không biết phải làm như thế nào.

Quý Lam Hạo cầm chiếc hộp nhỏ trên tay rồi nói: "Chị có muốn nghe em nói không?"

Ngụy Hạ ngay lập tức ngồi ngay ngắn lại, giống như đang ngồi trong phòng làm việc nghe cấp dưới báo cáo công việc vậy: "Em nói đi."

Quý Lam Hạo vừa định mở miệng nói thì lại thấy Ngụy Hạ che miệng lại: "Chờ chút đã, chị đi thay quần áo một chút."

Cô cũng không phải kẻ ngốc, đồ cũng đã lấy ra rồi, không phải là chuyện đó thì còn chuyện gì được nữa, thời khắc này vô cùng ý nghĩa, cô không thể ăn mặc như vậy được, ít nhất cũng phải thay một bộ đồ tươm tất.

Quý Lam Hạo đè cô lại, trên mặt có chút bất lực: "Sắp đi ngủ rồi, còn thay quần áo làm gì."

"Mặc thế này không đẹp." Ngụy Hạ rất kiên trì.

Quý Lam Hạo cúi người hôn lên môi Ngụy Hạ: "Trong mắt em, chị mặc đồ gì cũng đẹp hết, thật đó."

Ngụy Hạ sờ khóe miệng, Quý Lam Hạo đã trở nên quá chủ động rồi, cô ho khan hai tiếng: "Em nói tiếp đi."

Rõ ràng là Quý Lam Hạo cũng có chút căng thẳng, chiếc hộp trong tay khẽ run lên, chỉ có điều mật độ rất nhỏ nhìn không ra, nàng giơ chiếc nhẫn lên trước mặt Ngụy Hạ: "Trước đây vẫn luôn để chị phải chủ động, bây giờ coi như đổi sang em chủ động một chút."

Khoảnh khắc nhìn thấy Ngụy Hạ ngã xuống trước mặt mình, Quý Lam Hạo đã biết được tình cảm của bản thân từ cảm giác đau thấu trong tim kia, giữa Ngụy Hạ và nàng luôn có một lực kéo vô hình, mặc dù nàng đã cố gắng chống cự nhưng vô tình, nàng đã đặt Ngụy Hạ vào một vị trí vô cùng quan trọng trong trái tim mình.

Nàng ngước mắt lên, khuôn mặt vốn đã ưa nhìn lại thêm chút tập trung và nghiêm túc khiến Ngụy Hạ cảm thấy có chút chói mắt.

"Chị biết em không biết nói những lời yêu thương gì đó, nhưng nếu em đã lựa chọn người để dành cả cuộc đời này sống chung thì trong tim em sẽ chỉ có người ấy mà thôi." Quý Lam Hạo cố gắng bày tỏ suy nghĩ của mình: "Ngụy Hạ, chị có bằng lòng trở thành người bên cạnh em suốt cuộc đời này không?"

Ngụy Hạ ngồi ở mép giường, ánh mắt cô nhất thời trở nên ẩm ướt, cô chớp chớp mắt, chỉ sợ trước mắt là ảo ảnh sẽ tan biến đi, một lúc sau cô mới hé môi: "Không phải chị, lẽ nào em còn dám đi tìm người khác sao?"

Nói xong, cô vươn tay ra, ra hiệu cho Quý Lam Hạo giúp cô đeo nhẫn vào.

Quý Lam Hạo cẩn thận đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út bên tay trái cho Ngụy Hạ, rất có dũng khí, thứ này đã ràng buộc cuộc đời của giám đốc Ngụy rồi.

Nàng nói: "Em đã dùng toàn bộ số tiền tiết kiệm hiện tại để mua được nó, khả năng nó vẫn không quá hợp với ý chị, sau này em sẽ mua cho chị cái tốt hơn nữa." Nàng biết Ngụy Hạ luôn muốn dùng thứ tốt nhất, nàng đã chọn chiếc nhẫn này rất lâu, nhưng không phải thương hiệu nổi tiếng đắt tiền.

Ngụy Hạ nhìn xuống ngón tay mình, trên đó đeo một chiếc nhẫn bạc, kích thước rất vừa vặn, rõ ràng là Quý Lam Hạo đã chuẩn bị từ rất lâu rồi, khóe miệng cô cong lên: "Chị thấy cái này rất đẹp rồi."

Nếu là bình thường thì Ngụy Hạ chắc chắn sẽ không để chiếc nhẫn với giá trị như thế này vào mắt, nhưng chiếc nhẫn này lại khác, đây là món quà đầu tiên mà Quý Lam Hạo tặng cho cô, ý nghĩa vô cùng đặc biệt.

Cô nắm lấy tay nàng rồi nói với Quý Lam Hạo: "Lần này cả đời em sẽ không thể trốn thoát được..." Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ, bởi vì Quý Lam Hạo vẫn luôn dựa vào gần khiến cho cô không tự chủ mà thả lỏng người.

Quý Lam Hạo trả lời một cách mơ hồ: "Không chạy nữa." Nói xong, môi của hai người hoàn toàn áp vào nhau, lời muốn nói đều để trong lòng đối phương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro