95

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cho nên hôm nay như vậy chỉ để đích thân đưa thiệp mời cho bọn tớ sao?" Lúc này Chu Lộ cạn lời nhìn hai tấm thiệp tao nhã tản ra mùi thơm nhẹ trên bàn, phông chữ nóng bỏng trên đó gần như làm mù mắt chó của cô ấy.

"Dù sao cũng là bạn thân, đích thân đưa một chuyến cũng là chuyện nên làm." Ngụy Hạ gấp đôi chân thon dài xinh đẹp, dấu vết sau khi tháo thạch cao ra khiến Quý Lam Hạo đau lòng, mỗi ngày đều xoa bóp phục hồi chức năng cho cô, hiện tại vết sẹo đã rất nhạt, hơn nữa da còn sáng bóng hơn trước, lại mang đôi vớ màu da, quả thực khiến người ta hơi thèm.

"Được..." Ánh mắt Chu Lộ lại nhìn tấm thiệp, mọi người im lặng mấy giây, bỗng nhiên cô ấy nổi giận: "Không đúng! Đích thân đi đưa một chuyến? Gọi bọn tớ đến công ty cậu rồi đưa thiệp mà gọi là đích thân sao? Rõ ràng là bọn tớ đích thân qua đây lấy!"

Tác phong này của Ngụy Hạ quả thực khiến người ta tức giận!

Nhưng Ngụy Hạ lại vô cùng vui vẻ tự đắc, giống như đây vốn là chuyện đương nhiên: "Hạo nói rồi, vết thương ở chân tớ vẫn chưa khỏi hoàn toàn, không thích hợp đi lung tung."

Lại nhìn đôi chân đẹp đó, khắp thiên hạ chỉ có Quý Lam Hạo cảm thấy chân của cô chưa khỏe!

"Vậy chân của cô ấy không tốt sao? Để cô ấy đi đưa đi!" Chu Lộ tiếp tục nổi giận, rốt cuộc là có mấy người gãy chân vậy?

Ngụy Hạ lập tức lộ ra vẻ hung hăng, thoạt nhìn còn đáng sợ hơn Chu Lộ có lý do tức giận: "Cậu nói cái gì? Cô ấy không phải người chạy vặt! Ý cậu là sao? Bây giờ cô ấy rất bận rộn, chuyện nhỏ này đừng làm phiền cô ấy!"

Thái độ này, Chu Lộ trong nháy mắt tắt máy, luôn cảm thấy trái tim mình hơi mệt...

Bận rộn cái gì? Quý Lam Hạo là sinh viên đại học thì có thể bận cái gì, làm như người ta chưa học đại học không bằng? Viết luận văn rồi làm thực tập sinh, đây là bận rộn sao? Còn bận đến mức ngay cả đưa thiệp mời cũng không đi được sao?

Trang Nhược Lan lại điềm đạm hơn nhiều, đã bao nhiêu năm rồi, cũng chỉ có Chu Lộ là nhảy dựng lên, cô ấy thong dong hơn nhiều, cầm lấy thiệp mời thuộc về cô ấy, vẫy vẫy: "Chúc mừng cậu."

Nụ cười trên mặt Ngụy Hạ trong thời gian này không ngừng lại.

Lúc này Quý Lam Hạo đi vào văn phòng từ bên ngoài, bưng mấy ly đồ uống vào đặt lên bàn, nói với hai người họ: "Thật ngại quá, có lẽ tôi nên đích thân đi đưa mới đúng, còn để các cô chạy một chuyến."

Nhìn đi! Nhìn đi! Đây mới là phản ứng mà người bình thường nên có!

Ngụy Hạ lại không vui: "Em đích thân đi? Vậy luận văn của em thì sao? Em nói luận văn rất quan trọng, mỗi ngày đều dành thời gian nhốt mình trong phòng sách, lẽ nào đưa thiệp mời quan trọng hơn việc ở bên chị ao? Có thời gian chi bằng đi viết luận văn, huống hồ chân chị vẫn chưa khỏi hẳn, em đi đi về về sẽ mất không ít thời gian, trong khoảng thời gian này chị xảy ra chuyện gì, bên cạnh không có ai thì làm sao?"

Cô nói đâu cũng là lý, giống như Quý Lam Hạo đã phạm phải sai lầm không thể tha thứ vậy.

Chu Lộ gõ bàn: "Xin lỗi, phía bên cậu đến công ty tớ cũng chỉ có mười lăm phút, Nhược Lan cũng ở cách đây không xa hiểu không?" Nói giống như là đi hết mấy ngày vậy.

Quý Lam Hạo lại nhẹ nhàng nói: "Không sao, cô ấy muốn tôi ở bên cô ấy nhiều hơn, bị thương không thoải mái đều là như vậy."

Sắc mặt Ngụy Hạ nổi lên màu đỏ, Quý Lam Hạo hơi bất đắc dĩ nhưng chiều chuộng bao dung biết bao, quả thực quá chọc người, thấy Quý Lam Hạo ngồi xuống thì lập tức dán qua, ghế sô pha dành cho hai người ngồi thật sự là trống hơn phân nửa.

Chu Lộ cũng xem như hiểu rõ, cô ấy nhìn về phía ngón tay Ngụy Hạ, phía trên có chiếc nhẫn kim cương cực kỳ hoa lệ, cùng kiểu dáng với chiếc nhẫn trên tay Quý Lam Hạo: "Cậu chính là muốn khoe nhẫn!"

Đương nhiên chiếc nhẫn hoa lệ đắt tiền này là do Ngụy Hạ bỏ tiền mua, được đặt riêng, cô đã cất giữ chiếc nhẫn bạc Quý Lam Hạo tặng ở nhà, bình thường không nỡ đeo, chỉ đặt ở trong hộp nhẫn ở tủ đầu giường, mỗi đêm trước khi đi ngủ đều lấy ra xem chút, rất quý trọng.

Ngay cả cô cũng không cho Quý Lam Hạo đeo chiếc nhẫn trân quý đó ra ngoài, Quý Lam Hạo tỏ vẻ: "Chị không muốn em đeo nhẫn sao?" Nàng hơi bất mãn, cho dù có quý trọng, nhưng không đeo là có ý gì?

Ngụy Hạ ngẩng đầu: "Để chị chọn mẫu nhẫn cưới khác."

Vẻ mặt Quý Lam Hạo không thể tin được: "Vậy em mua cái này làm gì?" Nếu không phải nàng thấy mỗi đêm Ngụy Hạ đều nhìn chiếc nhẫn nàng tặng mà cười trộm, thì nàng sẽ hoài nghi Ngụy Hạ ghét bỏ chiếc nhẫn rẻ tiền này.

"Đây là nhẫn định tình, chỉ có một cái, phải cất kỹ." Ngụy Hạ ghé lại cướp chiếc nhẫn trong tay Quý Lam Hạo, cẩn thận lau sạch rồi bỏ vào trong hộp nhẫn, còn trừng mắt nhìn Quý Lam Hạo một cái: "Vừa rồi em rửa tay không tháo nhẫn! Dính ướt không dễ bảo quản!"

"..." Dù sao thì sự việc cũng như vậy, hiện tại chiếc nhẫn trên tay hai người họ sáng bóng không ngừng, trước đó Ngụy Hạ quý trọng thì lần này đổi thành không cho phép nàng tháo xuống, bạn học ở trường đều biết hiện tại nàng đã có chủ.

Mà Ngụy Hạ giơ tay lên, động tác vén tóc lui sau tai, kim cương trên nhẫn lấp lánh khiến người ta khó có thể nhìn thẳng.

Khoe quá khoe.

Chu Lộ nhắm mắt lại.

Thiệp mời lần này không phải là thiệp cưới mà là tiệc đính hôn, Quý Lam Hạo bày tỏ ít nhất phải đợi đến khi tốt nghiệp mới chịu kết hôn, Ngụy Hạ sợ đêm dài lắm mộng nên kiên trì tổ chức bữa tiệc đính hôn đơn giản trước, đặt cọc người trước rồi tính sau.

Cô mời rất nhiều người, gần như mời tất cả những người hai người họ quen biết, khí thế chiếu cáo thiên hạ khiến Quý Lam Hạo cũng hết cách với cô.

Trước khi đi, Trang Nhược Lan đã nói với cô, Hứa Giai Nhan đã được người nhà đưa về nước Anh, không đủ bốn năm sẽ không trở về, muốn tiếp tục học hành bên đó.

Chu Lộ bị Trang Nhược Lan xách đi với tâm hồn tan vỡ sau khi bị chà đạp, Ngụy Hạ thì cảm thấy mỹ mãn sau khi khoe khoang, nằm trong lòng Quý Lam Hạo thỏa mãn.

Quý Lam Hạo thuận tay ôm cô vào lòng: "Vui lắm sao?"

Ngụy Hạ nhẹ nhàng ừm một tiếng.

Lúc này Quý Lam Hạo tỏ vẻ: "Thời gian sắp đến, buổi họp báo của chị có lẽ lúc này phát sóng rồi."

Ngụy Hạ tỏ vẻ: "Em lại xem? Đây là lần thứ mấy rồi?" Buổi họp báo đó là phát sóng trực tiếp, sau khi Quý Lam Hạo xem livestream thì hẹn giờ xem lại phát sóng.

"Em muốn xem." Quý Lam Hạo bật truyền hình lên, vừa hay nhìn thấy Ngụy Hạ ngồi trên truyền hình, chiếc nhẫn kim cương trên tay vừa xuất hiện đã khiến đèn flash không dừng lại được.

Cuộc họp báo này được xem là một lời giải thích cho vụ hợp tác gần đây, nội dung giải thích liên quan đến scandal của cô và Quý Lam Hạo, theo phía hợp tác nói, trừ khi Ngụy Hạ xoay chuyển lại hình tượng trong buổi họp báo, nếu không lần hợp tác này sẽ thất bại, cũng phải nộp tất cả các khoản bồi thường.

Rất nhiều người suy đoán lần họp báo này Ngụy Hạ sẽ phủi sạch quan hệ với Quý Lam Hạo.

Rất nhanh, mấy phóng viên đều hỏi thẳng vấn đề sắc bén: "Tổng giám đốc Ngụy, xin hỏi bên ngoài đồn rằng cô có bao nuôi người yêu đồng tính, đây là thật sao?"

Ngụy Hạ từ chối cho ý kiến, chỉ là điều chỉnh thế tay một cái, chiếc nhẫn sáng chói lần nữa hấp dẫn sự chú ý của không ít người.

"Nói thế nào cũng không chính xác, nhưng người yêu đồng tính thì lại đúng, tôi luôn công khai tính hướng của mình."

Phóng viên còn muốn hỏi tiếp, nhưng Ngụy Hạ lại nói trước: "Nhân cơ hội này, tôi cũng muốn làm sáng tỏ, người trong hình và tôi không phải là quan hệ bao nuôi thông thường, cô ấy là người yêu sẽ đi đến kết hôn của tôi."

Lập tức, phóng viên xôn xao một trận, chuyện này và bản thảo mà bọn họ chuẩn bị khác nhau rất lớn, đám phóng viên nhìn nhau, không biết nên nói gì.

Mà Ngụy Hạ đã nói xong những gì mình muốn nói, cô ngồi trở lại, vấn đề còn lại sẽ do luật sự của cô và bộ phận quan hệ xã hội đối phó.

"Xin lỗi, phần này là việc riêng của đương sự chúng tôi."

"Nếu có tin tức mới nhất định sẽ thông báo cho mọi người."

"Không tiện tiết lộ thân phận của đối phương, nếu có bất kỳ ai dùng phương thức không hợp pháp có ý đồ điều tra đời tư người yêu của tổng giám đốc Ngụy, chúng tôi nhất định sẽ truy cứu đến cùng."

"Đây thuộc quan hệ yêu đương bình thường, đừng làm hỗn loạn đời tư của tổng giám đốc Ngụy chúng tôi và người yêu, tôi tin rằng điều này sẽ cấu thành việc lăng mạ."

"Tai nạn xe và nội dung của buổi họp báo hôm nay không liên quan đến nhau."

Trả lời đâu ra đấy từng vấn đề mà các phóng viên đưa ra, Ngụy Hạ căn bản không trả lời kỹ vấn đề nào cả, thời gian đến thì đứng dậy rời đi.

Sau đó họp với tổng giám đốc Vương, Quý Lam Hạo sợ Ngụy Hạ bị người ta ức hiếp nên đi theo mấy lần, có lẽ tổng giám đốc Vương thấy Quý Lam Hạo thật sự là thanh niên nghiêm túc, cuối cùng bị thuyết phục, điều này vốn không phải là quan hệ lung tung ảnh hưởng đến hình tượng, ngoại trừ xóa bỏ kiện cáo, sau khi chỉnh sửa lại nội dung hợp đồng, hai doanh nghiệp lại lần nữa hợp tác.

Qua hai tuần nữa là đến tiệc đính hôn của hai người, Ngụy Hạ không quan tâm đến công việc nữa mà kéo Quý Lam Hạo lo việc đính hôn, thật sự là rất phấn khởi.

————————————————–

Chương này đã hết! Sau đó chính là ngoại truyện! Chương sau nhất định sẽ kết thúc! Tôi không muốn mê mệt với câu chuyện cưng chiều ngày thường nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro