96

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiệc đính hôn được tổ chức đúng tiến độ, Ngụy Hạ dùng khí thế ai quấy nhiễu thì giết người đó tổ chức toàn bộ bữa tiệc một cách rõ ràng, thậm chí còn phải kiểm tra dung mạo trang phục của khách quý đến tham gia tiệc cưới, toàn bộ bữa tiệc nhất định phải hoàn mỹ đến mức hoàn mỹ, tuyệt đối không cho phép có bất kỳ sơ suất nào.

Quý Lam Hạo nhìn Ngụy Hạ quá mức chấp nhất, mỗi chi tiết đều hận không thể tự mình tham gia, nửa đêm còn bò dậy xem máy tính bảng, tra cứu địa điểm tổ chức bữa tiệc yêu thích.

Nửa đêm mơ màng rời giường, nhìn Ngụy Hạ ngồi ở bên kia giường, mặt mày được ánh sáng trên màn hình chiếu sáng, ánh mắt sắc bén chăm chú như một tay súng bắn tỉa.

Lần nữa nhìn thời gian.

Ba giờ đêm.

Ngày mai không phải là cuối tuần, được nghỉ ngơi sao!

Quý Lam Hạo đành phải đứng lên, nhéo Ngụy Hạ một cái: "Làm cái gì vậy, mấy giờ rồi còn không ngủ? Đã nói là không thức khuya mà."

Mấy đêm trước, vì chọn lễ phục mà Ngụy Hạ đã thức hai đêm, sáng hôm sau mắt gấu trúc mới dùng che khuyết điểm khiến Quý Lam Hạo lèm bèm cả nửa buổi sáng, khi đó cô đã đồng ý không thức khuya nữa.

"Thời gian sắp đến, em không vội nhưng chị vội." Giọng điệu này có chút oán giận, bữa tiệc đính hôn phải được sắp xếp như thế nào, quá lộng lẫy thì lại sợ sến súa, muốn đơn giản một chút lại không muốn quá tươi sáng, phải sáng tạo một chút hay là truyền thống một chút? Ngụy Hạ nghĩ tới nghĩ lui kéo Quý Lam Hạo cùng thảo luận.

Nhưng Quý Lam Hạo là một khúc gỗ, chỉ nói: "Người mới là quan trọng nhất, địa điểm gì đó đều là thứ yếu, thuận mắt là được." Sau đó không đưa ra lời khuyên hữu ích nào nữa.

Nhưng mà con người quan trọng mới chú ý nhiều hơn đến các chi tiết khác! Đầu gỗ! Cây gậy!

Ngụy Hạ không dựa vào nàng nữa, ngay cả hôm đó Quý Lam Hạo mặc gì cũng tự quyết định, để Quý Lam Hạo quyết định, nếu như ngày đó nàng mang giày vải cũ đến hội trường, Ngụy Hạ sợ mình sẽ nhịn không được mà bóp chết nàng!

Mà Quý Lam Hạo không khỏi đóng máy tính bảng lại, trực tiếp cầm lấy bỏ vào ngăn kéo tủ đầu giường bên mình.

Đây là nhịp điệu của tịch thu.

Ngụy Hạ bất mãn: "Thêm hai mươi phút nữa."

"Không ngủ được sao? Hay là chúng ta lên giường, mệt rồi thì ngủ." Quý Lam Hạo thấy cô nhào đến bên người mình ầm ĩ, đúng là cọ ra lửa.

Ngụy Hạ dừng lại, nhìn máy tính bảng, lại nhìn Quý Lam Hạo đang ngủ tóc hơi rối bời, lúc này Quý Lam Hạo vừa hay đang gạt tóc, gạt mái tóc ngắn ra sau đầu, giá trị mê người tăng vọt.

"Chị chọn lên giường." Ngụy Hạ trực tiếp phản chiến, lựa chọn gạt địa điểm tổ chức tiệc gì đó sang một bên, bây giờ càng có chuyện quan trọng hơn.

Quý Lam Hạo thấy cô thẳng thắn như vậy, khóe miệng không khỏi nhếch lên, từ sau khi thấy rõ lòng mình, nàng chỉ cảm thấy nhìn Ngụy Hạ thế nào cũng đáng yêu, lúc giận dỗi với phục vụ người ta cũng rất đáng yêu.

Nàng xoay người lại, trực tiếp đè Ngụy Hạ xuống dưới thân, kéo ga trải giường, che đi tiếng yêu nhỏ nhắn của hai người.

Cuối cùng cũng đến ngày tiệc đính hôn, phía bên gia đình Quý Lam Hạo chỉ có một em gái, đến bây giờ cô bé vẫn còn chút mông lung, mặc dù sớm biết chị gái được bao nuôi... Không đúng, không phải nói là được bao nuôi sao? Sao trong nháy mắt đã đính hôn rồi?

Với tư cách là người nhà duy nhất, Ngụy Hạ vừa nhìn thấy Quý Tuyết đã cho cô ấy một khoản phí đổi xưng hô lớn, số tiền đó... Quý Tuyết chưa bao giờ có khoản tiền lớn như vậy, cũng may là chuyển khoản, nếu đưa tiền mặt cho cô bé, rất có khả năng cô bé sẽ mềm tay.

Tính tình vui vẻ cái là ném tiền, nếu bình thường Quý Lam Hạo nhất định sẽ quản cô, Quý Tuyết lập tức dùng ánh mắt cầu cứu nhìn nàng, muốn bảo chị gái quản chị dâu mới này lại.

Quý Lam Hạo nhận được tín hiệu, nhưng chỉ gật đầu với cô bé: "Chị dâu cho thì em cứ cất kỹ đi."

Cái gì với cái gì vậy chứ?

Sau đó Quý Tuyết lại bảo Ngụy Hạ dẫn đi làm quen, ba mẹ Ngụy nhìn thấy Quý Lam Hạo còn có em gái, trông cũng xinh đẹp, hơi giống Quý Lam Hạo phiên bản mini, vừa nhìn đã khiến người ta thích, lại nghe Quý Lam Hạo nói qua tình hình trước kia của nhà họ Quý, chỉ cảm thấy đau lòng, lại cho Quý Tuyết không ít tiền tiêu vặt.

"Thật ra chúng ta nên cùng nhau dùng bữa sớm một chút, sau này sẽ thường xuyên gặp mặt, để Ngụy Hạ thường dẫn cháu tới đây đi." Người lớn đều thích mấy bạn nhỏ, Quý Tuyết trông đáng yêu hơn nhiều so với Quý Lam Hạo và Ngụy Hạ, lúc này bọn họ lập tức bắt cóc Quý Tuyết, dẫn cô bé ra mặt bốn phía thân thích giống như con ruột của mình vậy.

"Ba mẹ rất thích em gái em." Quý Lam Hạo nhìn vậy rất an tâm, mặc dù Quý Tuyết hơi căng thẳng nhưng cũng nhìn ra được cô bé rất vui vẻ, được người lớn yêu thương một chút cũng bù đắp cho tiếc nuối khi còn bé.

"Là em gái của chúng ta." Ngụy Hạ ở một bên chỉnh lại.

Ngoại trừ Quý Tuyết, còn có không ít bạn bè ở trường của Quý Lam Hạo cũng đến, thậm chí ngay cả giáo viên cũng mời, sắp tốt nghiệp đại học, Quý Lam Hạo thường được giáo viên quan tâm về phương diện luận văn, mà Ngụy Hạ thì mời bạn bè thân thiết cùng đối tác làm ăn, còn có mấy nhân viên đi theo cô mấy năm nay.

Ngụy Hạ trang điểm cho Quý Lam Hạo rất xinh đẹp, mấy người nhìn thấy suýt chút nữa chảy nước miếng, Ngụy Hạ lại rất đắc ý, quả thực giống như chú mèo có cá, Quý Lam Hạo nhìn biểu cảm đắc ý của cô, lần đầu tiên chủ động hôn cô ở nơi công cộng, chọc cho mọi người bên cạnh kinh ngạc hét lớn một trận.

Tổng giám đốc Vương được mời lần đầu tiên nhìn thấy nụ hôn đồng tính, có chút chấn động tam quan.

Quá trình rất đơn giản, hai người họ còn cắt bánh đính hôn, tùy tiện dùng món ngon, rất lâu mới mở tiệc, Ngụy Hạ uống hăng hơn bất cứ ai, mọi người đi lên chúc mừng cô đều nhận, việc này Quý Lam Hạo thật sự hết cách, cô uống rượu giỏi nhưng dù sao cũng không phải có thể luyện thành trong thời gian ngắn, nàng giúp đỡ mấy chén sau đó chết trận ở bên cạnh, uống một ngụm cũng không được, còn phải để Ngụy Hạ đỡ rượu giúp nàng.

Trang Nhược Lan khiến Quý Lam Hạo không cần lo lắng, chút rượu này không đủ khiến Ngụy Hạ say, Quý Lam Hạo đừng uống đến suy sụp là được.

Quý Lam Hạo thầm nghĩ cô ấy thì hiểu cái gì, nếu Ngụy Hạ uống xỉn thì còn đỡ hơn một chút, dáng vẻ muốn say không say đó! Rất dễ chọc người!

Nhưng lời này không nói cho người khác nghe được... khụ...

Ngụy Hạ uống mấy ly, phát hiện Quý Lam Hạo không ở bên cạnh, duỗi cổ nhìn xung quanh, rất nhanh khóa chặt con cá của cô, móc ngón tay ra lệnh tới đây, có ý gì? Dám rời bỏ cô quá ba phút sao?

Quý Lam Hạo nghe lời tiến lại gần, Ngụy Hạ khiến cho người ta chê cười: "Lúc này mới có mấy phút mà tổng giám đốc Ngụy đã không đợi được rồi!"

Người đó cũng uống say, nếu bình thường thì ai dám nói chuyện với Ngụy Hạ như vậy, quả nhiên một câu chê cười của người đó đã khiến Ngụy Hạ nhìn qua, ánh mắt thẳng tắp, người đó suýt chút thì đứng không vững, cảm giác bản thân sắp có cái kết rồi.

Nhưng Ngụy Hạ chỉ nói: "Mấy giây cũng không đợi được."

Thái độ đương nhiên, dứt khoát dán lên người Quý Lam Hạo trong nháy mắt.

Mấy người họ miệng đã đầy cơm chó lại bị nhét cho một đống, không chịu được đành rút lui, Ngụy Hạ đứng lên có chút lảo đảo, Quý Lam Hạo vội vàng đỡ cô, hai người họ đều uống rượu nên sờ trên người rất nóng.

Ngụy Hạ híp đôi mắt long lanh nhìn lấy Quý Lam Hạo, sờ khuôn mặt của nàng: "Xinh quá, sao lại xinh đẹp như vậy chứ?"

Đùa giỡn hằng ngày nên Quý Lam Hạo rất bình thản: "Chị cũng rất đẹp."

Ngụy Hạ có chút vui vẻ, hai tay nâng khuôn mặt của nàng lên: "Em biết không? Từ cái nhìn đầu tiên chị đã biết đó là em, em chính là người mà chị luôn tìm kiếm."

Bắt đầu từ cái nhìn đầu tiên, Ngụy Hạ đã không cách nào phớt lờ cảm giác rung động từ sâu trong đáy lòng, giống như cuối cùng cũng tìm thấy tình yêu thuộc về mình.

Quý Lam Hạo rũ mắt nhìn cô, Ngụy Hạ lại dứt khoát, quên sạch chuyện của nửa đời trước, chỉ để lại tình cảm bá đạo giữ chặt nàng không buông.

"Em biết." Quý Lam Hạo phủ bàn tay lên mu bàn tay của Ngụy Hạ, nhẹ giọng thừa nhận: "Thật ra em cũng luôn đợi chị."

Nàng nghĩ, có lẽ không chỉ nửa đời trước, không chỉ cả cuộc đời này, mà cả đời sau Ngụy Hạ vẫn sẽ tìm thấy nàng.

Mà đời sau, nàng cũng chỉ có thể ngoan ngoãn được nâng niu trong lòng bàn tay, không muốn đi đâu cả.

------------

hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro