97

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đây là thứ gì." Sau một ngày làm việc, tổng giám đốc Ngụy quay về nhà muốn nghỉ ngơi với Quý Lam Hạo của mình một lúc, nào ngờ vừa vào cửa đã thấy Quý Lam Hạo đứng trước cửa đợi, ánh mắt mong mỏi đợi chờ, trong tay còn ôm một thứ xấu xí.

Thứ đó trông bẩn bẩn xấu xấu, nhỏ chỉ chừng bàn tay Quý Lam Hạo, miệng kêu meo meo, Ngụy Hạ thấy thì rất ghét bỏ.

Quý Lam Hạo rõ ràng là có chuyện muốn xin xỏ, tay cứ ôm cái thứ nhỏ nhắn đó không buông, nàng tỏ vẻ: "Hôm nay đồng nghiệp nữ nhờ vả em, nói trong nhà có người bị dị ứng nặng rồi."

Thứ nhỏ nhắn kia chỉ mới mấy tháng, nhỏ nhắn mềm mại, vừa cai sữa, dán sát trong lòng Quý Lam Hạo lắc đầu đắc ý, móng tay nhỏ nắm lấy áo Quý Lam Hạo.

Ngụy Hạ khẽ nhíu mày: "Không cho nuôi."

Quý Lam Hạo ôm lấy mèo con chặt hơn, không muốn buông ra: "Nhưng mà..."

"Không nhưng nhị." Ngụy Hạ cứng rắn độc đoán, không cho thương lượng gì cả.

Quý Lam Hạo chỉ đành rũ mắt, trông rất buồn rầu, chỉ có thể nói: "Vậy chị đợi em giúp nó tìm nhà mới đã."

Dáng vẻ nàng đáng thương khiến Ngụy Hạ có hơi mềm lòng, lúc này mới khẽ nói: "Được rồi." Cô tiến đến hôn má Quý Lam Hạo một cái: "Dạo này chúng ta quá bận, không có thời gian nuôi thú cưng, em biết chứ?"

Thật ra cũng không bận đến vậy, mỗi ngày Quý Lam Hạo dành nhiều thời gian nhất là chăm sóc cho Ngụy Ha, nhưng rõ ràng Ngụy Hạ không quá muốn Quý Lam Hạo bỏ thời gian để chăm sóc một con mèo con không rõ ở đâu.

Mèo con cứ vậy ở lại trong nhà Quý Lam Hạo, đến khi Quý Lam Hạo tìm cho nó nhà mới mới thôi, tuy có thể chỉ ở lại trong một thời gian ngắn, nhưng Quý Lam Hạo vẫn chuẩn bị cho mèo nhỏ đầy đủ dụng cụ sinh hoạt, trong nhà cũng có thêm mấy đồ dùng thú cưng.

Muốn Ngụy Hạ chăm sóc cho mèo con là chuyện không thể, con mèo này đừng lại gần dính lông vào quần áo cô là đã cảm ơn trời đất rồi.

Cô ngồi trên bàn ăn nhìn Quý Lam Hạo dọn cơm lên bàn, sau mấy năm ở bên nhau, tài nấu ăn của Quý Lam Hạo cũng càng ngày càng tốt hơn, chén đũa đã dọn, Ngụy Hạ cầm đũa tưởng Quý Lam Hạo định ngồi xuống ăn cơm cùng cô, thì lại thấy Quý Lam Hạo lấy ra một cái chén nhỏ, bên trong là một ít thịt gà hộp tươi nóng.

Sau đó bắt đầu chăm sóc mèo con ăn cơm.

Mèo con kia cũng không lớn hơn cái chén nhỏ bao nhiêu, nhưng ăn cơm rất mạnh bạo, vừa ăn vừa kêu lên vài tiếng, bộ lông loang lổ, trông lốm đốm có cảm giác không được sạch sẽ.

Xấu thật.

Ngụy Hạ càng thấy chán ghét, nhìn Quý Lam Hạo chăm sóc cho mèo nhỏ xong mới ngồi xuống, nhìn Ngụy Hạ: "Sao chị chưa ăn?"

"Thì ra em vẫn còn nhớ đến chị." Giọng điệu Ngụy Hạ hơi chua, cô đã sớm quen với chuyện Quý Lam Hạo làm gì cũng nghĩ đến cô trước, bây giờ thoáng chốc đã bị mèo con cắt ngang, điều này khiến cô cảm thấy khó chịu ngay.

Quý Lam Hạo nhìn cô như vậy thì tỏ ý: "Nó còn nhỏ, không để đói được, đừng tính toán với nó, nào." Nàng lập tức ngồi xuống bên cạnh Ngụy Hạ, cầm muỗng của Ngụy Hạ đút cho cô ăn.

Ngụy Hạ được dỗ dành thì cũng hết giận ngay, há miệng an tâm thoải mái hưởng thụ thức ăn của Quý Lam Hạo, nào biết còn chưa kịp ăn được hai miếng thì mèo con xấu xí lại đến.

Mèo con xấu xí tuy có bộ lông hơi xấu, nhưng rất ưa sạch, ăn no rồi tự mình liếm láp móng vuốt trên thảm lông dưới sàn phòng bếp, bây giờ cả người sạch sẽ, thì đi từng bước lại đây, khẽ kéo ống quần Quý Lam Hạo, muốn leo lên đùi Quý Lam Hạo.

Quý Lam Hạo vươn tay kéo nó lên, cô nhóc khẽ meo một tiếng với nàng, cái miệng hồng hồng non mịn, còn khẽ vẫy đuôi làm nũng.

Để đối phó với mèo con, Quý Lam Hạo không thể không bỏ đũa Ngụy Hạ xuống, nghiêng qua hôn lên miệng Ngụy Hạ một cái, rồi ôm mào nhỏ đi chỉ cho nó cát mèo và cột để mèo cào.

Ngay sau đó Quý Lam Hạo lần đầu tiên bỏ rơi nữ hoàng của mình.

Ngụy Hạ lại bị vứt lại một mình trong phòng bếp, vẻ mặt không vui, nhưng cô cảm thấy bản thân thật sự không nên tính toán với một con mèo nhỏ, trong lòng lập tức cảm thấy vô cùng mâu thuẫn phức tạp.

Buổi tối khi đi ngủ, Quý Lam Hạo để mèo con vào trong lồng, mèo con vẫn còn quá nhỏ, lại không quen thuộc hoàn cảnh xung quanh, lúc không có người chăm thì bỏ vào lồng vẫn an toàn hơn.

Quý Lam Hạo nhân lúc mèo con đang chơi đồ chơi rồi ngủ thì nhẹ nhàng đặt nó vào trong, bên cạnh cột leo trèo, cách phòng không quá xa, có chuyện gì thì Quý Lam Hạo đều có thể ra nhìn xem.

Ngụy Hạ nằm trên giường nhìn Quý Lam Hạo bận tới bận lui, tiện miệng hỏi: "Mèo nhỏ có tên chưa?"

"Có rồi, lúc đồng nghiệp đưa nó cho em thì nói nó đã biết tên mình rồi." Nàng sắp xếp lồng xong thì đi vào phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại: "Tên là Bánh Tiết Heo, em thử rồi, nó biết tên mình."

Bánh Tiết Heo...

Cái tên này thật chẳng ra làm sao, Ngụy Hạ cũng khó mà chấp nhận được, nhưng nghĩ đến con mèo lông tạp này... Lại cảm thấy khá hợp.

Cuối cùng cũng sửa soạn xong cho Bánh Tiết Heo kia, Quý Lam Hạo cũng xem như đã hoàn toàn thuộc về cô, Ngụy Hạ vươn tay ôm nàng, ra ám hiệu rõ ràng.

Quý Lam Hạo nhìn thân thể mềm mại của Ngụy Hạ dán sát vào nàng, khẽ nhếch miệng, nàng cứ cảm thấy tư thế này của Ngụy Hạ và dáng vẻ lúc nãy Bánh Tiết Heo làm nũng với nàng thực sự giống hệt nhau.

Ngụy Hạ lạnh mặt nhìn nàng: "Em cười gì? Mau lên..."

Lúc gần gũi với Quý Lam Hạo, dù làm ngắn hay dài thì Ngụy Hạ cũng đều cảm thấy không đủ.

Quý Lam Hạo ôm lấy Ngụy Hạ, mùi hương mát mẻ trên người hai người nhàn nhạt tỏa ra, đôi môi hôn nhẹ mấy cái vào má cô, sau đó dịu dàng hôn lên môi cô.

Ngụy Hạ bị hôn đến mức cả người nóng lên, hé môi vươn lưỡi đáp lại Quý Lam Hạo.

Quý Lam Hạo thuận thế lên giường, một tay vòng qua sau lưng Ngụy Hạ dẫn dắt cô nằm xuống, hai người cứ vậy đổi vị trí nhưng nụ hôn vẫn không dừng, Ngụy Hạ chủ động tách chân quấn lấy eo Quý Lam Hạo, áo ngủ trên người nhẹ nhàng cởi ra, bờ vai lộ ra non nửa, đôi chân trắng mịn cọ xát eo Quý Lam Hạo.

Hai người đang bừng bừng lửa nóng, hai tay len vào trong áo ngủ, mân mê làn da ấm nóng, Ngụy Hạ cũng khép hờ mắt khẽ rên rỉ, hưởng thụ va chạm gần gũi giữa Quý Lam Hạo và cô.

Nào ngờ, lúc này mèo con kia lại bắt đầu gây chuyện.

Cô nhóc vừa tỉnh, nhìn xung quanh tối đen không ánh đèn, người dọn phân và nước tiểu cho nó buổi sáng đã chẳng thấy đâu, đầu tiên là ngơ ngác một lúc, sau đó thì kêu meo meo vài tiếng.

Âm thanh kia còn chút chói tai, không phải kiểu đáng yêu.

Ngụy Hạ nằm trên giường bị quấy nhiễu mất hứng nhíu mày, Quý Lam Hạo nửa người vươn dậy nhìn ra phía cửa phòng, có chút do dự, Ngụy Hạ nói: "Nếu bây giờ em quan tâm đến nó, sau này nó quen đi đấy."

Quý Lam Hạo nghe cũng thấy có lý, phải để Bánh Tiết Heo học cách độc lập, không thể cứ ồn ào là phải hầu theo nó, nàng lại chậm chạp quay về giường.

Nào ngờ bên ngoài vang lên một tiếng, Quý Lam Hạo không nhịn được nữa lập tức bò dậy: "Chén nước đổ rồi!"

Bởi vì sợ buổi tối Bánh Tiết Heo đói, nên Quý Lam Hạo chuẩn bị cho nó một chén nước trong lồng, chỉ chiếm một góc nho nhỏ trong lồng lớn, theo lý mà nói căn bản sẽ không bị vồ đến mới đúng.

Rõ ràng là mèo con kia cố ý làm.

Nhưng dù là thế nào thì cũng không thể để mèo con ướt đẫm qua đêm, Quý Lam Hạo chỉ đành vội vàng kéo Bánh Tiết Heo ra.

Nhìn thấy Bánh Tiết Heo chỉ trong vài giây ngắn ngủi không chỉ cả người ướt nhẹp mà còn lăn một vòng trong cát, vừa thấy Quý Lam Hạo đi ra, nó lập tức cào hai chân lên cửa lồng, kêu gào meo meo trông như phạm nhân muốn ra khỏi ngục vậy.

Quý Lam Hạo không thể không lau rửa một lượt cho mèo con không biết vệ sinh này, còn lập tức sấy khô, khí nóng ấm áp khiến Bánh Tiết Heo đã lim dim ngủ dù còn chưa sấy xong.

Ngụy Hạ nhìn Quý Lam Hạo bận tới lui, tất bật chăm sóc, bản thân chỉ đành túm chăn trùm lại đi ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro