[28]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Là ?" Huỳnh Cự Giải nhìn lên chờ câu trả lời của Trác Song Ngư nhưng hắn cứ đứng khựng người mãi, rõ ràng định nói gì đó nhưng cuối cùng lại là lới lỏng vòng tay.

Huỳnh Cự Giải cũng vốn cũng không có ý định muốn nghe nữa, cậu đưa một tay lên muốn đẩy tay còn lại đang bị Trác Song Ngư nắm ra nhưng vẫn bị hắn bắt lại cả hai tay.

"Ta chưa thể giải thích ngay.. nhưng ta đến nam triều một phần là vì... Sở Tiêu, nhưng một phần chính là để tìm thứ này." Trác Song Ngư chắc rằng cậu sẽ không chạy nên mới buông bỏ một tay, từ trong y phục nơi ngực trái lấy ra một túi nhỏ màu vàng, Trác Song Ngư lấy trong đó ra là một viên đan dược.

Không cần để Huỳnh Cự Giải phải thắc mắc Trác Song Ngư nói: "Đây là Huỳnh Châu đan, ngươi không phải luyện dược sư nói nhiều về nguồn gốc và cách hình thành ngươi cũng không hiểu, ngươi chỉ cần giữ nó ở bên người, nó sẽ giúp cơ thể ngươi hồi phục nguyên khí nhanh hơn và khử độc tố cơ thể rất tốt."

Huỳnh Cự Giải lần đầu nhìn thấy cũng thấy hơi hứng thú nhưng vẫn kịp giữ lại tôn nghiêm, trầm giọng hỏi: "Tại sao lại muốn đưa nó cho ta?"

Trác Song Ngư kéo tay một cái, Huỳnh Cự Giải theo đà rơi vào cái ôm ấm áp của đối phương, cảm giác quen thuộc tràn ngập nơi cánh mũi khiến Huỳnh Cự Giải bất giác mà dụi mũi vào.

"Ta đã nói là ta thích ngươi mà."

...

"Cái gì? Không muốn đến Quốc Tử Giám nữa?" Huỳnh Hoa dừng lại động tác đang thêu của mình, nàng thở dài bỏ đồ xuống bàn đá sau đó đi lại ngồi xuống một bục đá bên cạnh bục đá mà Huỳnh Cự Giải đang nằm.

Huỳnh Cự Giải đờ đẫn nhìn lên bầu trời đã gần xế chiều, từng đợt mây trắng cứ bình thản trôi trên không gian vô tận mặc cho nhân loại ở bên dưới đang ôm trong lòng nỗi suy tư nặng trịch.

"Tỷ với người kia, làm sao lại quen nhau thế ạ?"

Huỳnh Hoa cười khổ, người kia là đang nói đến Khâm Dạ Tuấn đi?

"Huynh ấy rất tốt bụng, như đệ thấy đấy, tuy chàng hơi khờ một chút nhưng rất đơn thuần, rất giống gì nhỉ.. một chú gấu to xác. Chỉ là thấy huynh ấy đáng yêu nên mới gặp nhau nhiều một chút."

Huỳnh Cự Giải ngước lên gương mặt xinh đẹp có chút ửng đỏ bên trên, lòng lại nhớ đến Khâm Dạ Tuấn trong lịch sử đã đốt sạch cả Hà gia, tuy nhút nhát nhưng lại dám tự thiêu mình trong biển lửa.

"Đúng nhỉ."

"Đệ có chuyện gì khó nói sao? Có thể tâm sự với ta không?"

Huỳnh Cự Giải đưa khuỷu tay lên che mắt, suy nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng lại hạ xuống.

"Không có gì đâu ạ."

Huỳnh Hoa khẽ cười như vừa nhìn thấu tâm can đệ đệ mình, nàng chống tay ra đằng sau ngửa lên nhìn bầu trời giống cậu.

"Đệ biết không, tình yêu nó khiến con người thay đổi nhiều lắm."

"Vậy sao.."

"Đại loại như từ một người hồn nhiên ngây thơ lại thành ra nhiều suy nghĩ, lúc nào cũng ủ rũ, lo lắng không biết nên làm thế nào, hay làm thế kia có đúng không, việc cảm mến một người nào đó rồi lại phải suy nghĩ người ấy có thích mình không, không phải rất mệt mỏi sao?Vậy nên thay vì để đệ phải suy nghĩ thì bọn họ đã thể hiện hết ra rồi, mà kể ra được nhiều người yêu thích có khi lại là một cái hay."

"Tỷ không cảm thấy thích nhiều người một lúc.. là một chuyện rất tồi tệ sao?" Huỳnh Cự Giải ngồi dậy, hai bàn tay cạ cạ vào nhau.

"Sao lại gọi là tồi tệ chứ? Ai cũng có cảm xúc của riêng mình mà, Lâm tể tướng hay Trác công tử ta thấy đều rất tốt.. cuộc đời này là của đệ, hãy cứ sống theo trái tim của mình đi."

Huỳnh Cự Giải không cúi đầu nữa, cậu ngẩng lên nhìn Huỳnh Hoa thấy nàng đang mỉm cười nhìn mình. Không, nàng vẫn không hiểu, cái tình yêu trong cậu bây giờ chỉ là sự ích kỉ của bản thân cậu thôi.

Cậu không cho phép bản thân thích Trác Song Ngư, cũng muốn gạt bỏ đi sự rung động với Vương Thiên Bình, càng không dám đối diện với sự ôn nhu của Hạ Xử Nữ, đến Vương Thiên Yết cậu cũng không dám gặp lại ngài...

Huỳnh Cự Giải không thích cảm giác này một chút nào.

Nhưng dù vậy việc không đến Quốc Tử Giám cũng là điều không thể.

"Học trò của ta."

"Là đồ đệ của ta."

"Ngươi đừng có nhiều lời."

"Còn ngươi đừng có nói đạo lí."

"...."

"Được rồi thầy.."

"Sư phụ à, người bớt trẻ con đi được không?"

"Vậy ngươi quyết định đi, muốn theo học ở Quốc Tử Giám hay đi theo Nga Liên phái?"

Huỳnh Cự Giải nhướm mày, hỏi cậu muốn làm gì à?

"Ta muốn đi ngủ."

Huỳnh Hoa thấy Hạ Xử Nữ cùng Trác Song Ngư cứng người lại, nàng nhanh chóng thả tay đang giữ Hạ Xử Nữ chạy đến giữ Huỳnh Cự Giải lại trước khi cậu quay người bước đi.

"Cự Giải! Đ-đừng đi như vậy, bọn họ sẽ đánh nhau thật đó..."

"Vậy để bọn họ từ từ đánh, tỷ tỷ ngủ ngon."

Huỳnh Cự Giải lạnh lùng liếc một cái sau đó lại nhẹ nhàng thoát khỏi tay Huỳnh Hoa, dắt theo Dụ Khang cứ thế đi thẳng bỏ lại tất cả mọi người đang chứng kiến một màn đến ngây cả người.

"Thiếu gia.. cậu thực sự .. là đi ngủ sao?" Dụ Khang ngồi trên thảm cỏ nhìn Huỳnh Cự Giải đang nằm xuống dưới bóng của một cái cây ở sau Quốc Tử Giám và đương nhiên nó cũng cách xa chỗ Trác Song Ngư.

"Ừ.. nếu ngươi buồn chán thì cứ đi chơi đi." Huỳnh Cự Giải nghiêng người, đầu gác lên cánh tay thoải mái nhắm mắt lại, một phát ngủ luôn.

Dụ Khang nghiêng người lên phía trước ngó thử, thật sự ngủ sao? Nói ngủ là ngủ luôn? Ở Quốc Tử Giám thế này.. chắc cũng chẳng có chuyện gì xảy ra đâu nhỉ..

"Thần có thể đi tìm Dụ Vân chứ ạ?"

Không nói gì tức là đồng ý, Dụ Khang lập tức vui vẻ ngồi dậy rồi chạy biến đi.

...

Triệu Bạch Dương cầm cuốn sách trên tay vừa đi vừa xoa mi tâm, vừa sáng sớm bên ngoài Quốc Tử Giám đã cãi nhau ầm ĩ khiến hắn đau đầu nên phải đi ra phía sau này hóng gió một chút.

Giày vải được cởi bỏ, bàn chân vừa dẫm lên bãi cỏ xanh liền khựng lại, người đang nằm ngủ kia là Huỳnh Cự Giải?

Từng bước chân loạt xoạt đi tới, Triệu Bạch Dương từ từ ngồi xuống, hắn đặt nhẹ tay lên vai người kia kéo cậu ngửa sang chỗ mình. Gương mặt lúc ngủ của nam nhân trông thật vô hại, không bướng bỉnh cũng không cứng đầu, càng sẽ không cười với nam nhân khác...

Ngồi dựa người vào thân cây đằng sau, Triệu Bạch Dương nhẹ nhàng đặt đầu Huỳnh Cự Giải lên đùi mình, chỉnh giúp cậu tư thế thoải mái nhất, đến áo choàng cũng cởi xuống đắp cho cậu luôn.

Cầm cuốn sách đang đọc dở lên nhưng cuối cùng vẫn không thể đọc tiếp, Triệu Bạch Dương thở dài, lần nào cũng vậy, sức hút của Huỳnh Cự Giải luôn thu hút ánh mắt của hắn ở bất cứ đâu.

Lâu ngày không gặp, đuôi tóc của cậu dài đến phủ được vừa đủ gáy rồi, hai bên mai tóc mềm mại luôn được cậu chia đều sang hai bên, nhìn kì lạ nhưng lại rất thuận mắt, dùng từ xinh đẹp với nam nhân.. Triệu Bạch Dương cũng không biết có được hay không nhưng đối với hắn Huỳnh Cự Giải còn đẹp hơn tất cả những cô nương hắn từng gặp.

Từ ngày Huỳnh Cự Giải bị thương, cậu cứ như thay đổi thành con người khác, trước đây nhan sắc đã đủ diễm lệ rồi nhưng tính cách lại không tốt nên trong lòng hắn cũng không có tâm tư gì với cậu, thậm chí còn không gặp cậu trong mấy ngày, đến khi nghe tin cậu bị thương lại được Dương Nhân Mã kêu dụ cậu đến thanh lâu ủng hộ thì Triệu Bạch Dương mới bắt đầu đi tìm cậu.

Lúc đẩy Huỳnh Cự Giải ngã xuống đệm, Triệu Bạch Dương gần như bất động tại chỗ. Nam nhân xung quanh như toả ra một loại mị lực vô hình hấp dẫn hắn như tà thuật, Triệu Bạch Dương đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ cảm giác muốn hôn lên đôi môi cậu lúc ấy.

Miết nhẹ lên vành môi ửng hồng, Triệu Bạch Dương có hơi giật mình, "Không phải tô son sao?"

Huỳnh Cự Giải đang nằm nghiêng, cảm giác bị động chạm khiến cậu khẽ nhăn mày, cơ thể theo phản xạ đổi tư thế thành nằm thẳng, trực tiếp đem mặt mình đối diện với Triệu Bạch Dương.

Bàn tay đặt trên môi mềm khẽ khựng lại muốn rút về nhưng lại như là không nỡ liền chuyển thành chạm nhẹ lên chiếc cằm gọn gàng.

Như nào cũng được, dù có chuyện gì xảy ra thì điều Triệu Bạch Dương không bao giờ hối hận nhất chính là cúi xuống chạm khẽ môi mềm, nụ hôn kết thúc nhanh như lúc nó bắt đầu.

Trái tim Triệu Bạch Dương như ngừng đập, sự hiện diện của Huỳnh Cự Giải, mọi thứ thật rõ ràng. Đôi môi của cậu, ánh mắt ngỡ ngàng của cậu đang mở to nhìn chằm chằm như muốn xuyên thẳng vào tâm can hắn.

"Xin lỗi."

Nhưng hắn không hối hận, thậm chí còn muốn nhiều hơn nữa.

Huỳnh Cự Giải chớp nhẹ mắt, giật mình thì đương nhiên là có, tức giận cũng chỉ một chút, nhưng có vẻ cậu không hẳn là không thích nụ hôn này.. cả khi Vương Thiên Bình hôn cậu.. cậu không hề ghét một chút nào.

"Ngươi.. thích ta sao..?"

Triệu Bạch Dương tay vẫn đặt ở cằm nhỏ, ánh mắt kiên định nhìn xuống người bên dưới.

"Thích.. rất thích."

Huỳnh Cự Giải cảm nhận cơ thể vừa mới run lên một cái nhẹ, bản thân giường như cũng đang rất hưởng thụ loại ánh mắt chân tình này của Triệu Bạch Dương, cậu đỏ mặt, vô thức liếm nhẹ vành môi hồng.

"Vậy có thể.. hôn thêm một cái nữa không?"

...

____

...👀

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro