Thuần khiết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em châm lửa thuốc lá, rồi rít một hơi thật dài và sâu. Em từng rất ghét mùi thuốc, nhưng dường như khi trái tim con người khô cằn đi, họ sẽ dễ dãi hơn với mọi thứ... và em cũng vậy.

Em cũng biết thuốc lá sẽ không tốt cho con của em, nhưng em mệt mỏi lắm, chỉ muốn giấu nhẹm nỗi buồn đang gặm nhấm vào từng đợt rít thuốc. Em hy vọng, bằng một cách kì diệu nào đó, những tủi hờn sẽ như làn khói, từ từ tan biến vào hư vô, chẳng còn vấn
vương gì cả.

Khi thấy làn khói mỏng manh kia, em hơi nghiêng cái đầu như đứa trẻ con muốn tìm hiểu thế giới xung quanh, rồi em vươn tay, dường như rất mong mỏi mình sẽ vươn ra được cái ranh giới của sự bẩn thỉu, để đến với một thế giới sạch sẽ hơn. Nhưng không, làn khói tan đi khi em vừa chạm tới. Thế rồi em bật cười, một nụ cười quá đỗi chua chát, đắng cay so với cái tuổi mười bảy của em. Khẽ xoa cái bụng có phần hơi nhô lên của mình, em như vỗ như về mà nói rằng

“Con của mẹ, mẹ muốn con hãy mạnh mẽ lên. Cứu giúp mẹ lần này nhé! Chúng ta lại hết tiền rồi.”

Cứ thế, em ngồi một lúc lâu, em muốn đứng lên, rồi lại chần chừ. Em lo cho con em lắm.

Cha nó không còn ở đây nữa, anh bỏ em đi thật rồi. Dù ngay lúc đầu, em hiểu rõ bản thân thật nhơ bẩn, không thể với tới anh, mãi mãi không thể. Nhưng cách anh dịu dàng với em, cách anh nâng niu em trong từng đêm tình, cách anh cho em nếm trải thế nào là ấm áp, một thứ quá đỗi xa xỉ đối với em, tất cả mọi điều từ anh như vầng dương từ từ đánh thức con tim rạo rực của em. Nó khiến em mơ mộng về một mái ấm nhỏ, nơi có anh, có em và có cả những đứa con thơ. Ngày ngày anh đi làm, em chăm con chờ anh về. Nhưng mà ước mơ đó, thật đắt đỏ với con điếm rẻ tiền, nhơ nhuốc như em.

Thế đấy, anh cho em mọi thứ. Hi vọng, tình thương, lời hứa... nhưng sau tất cả em còn lại gì? Một đứa con trong bụng và chẳng có anh ở bên. Khoảnh khắc anh nằm thoi thóp dưới gầm xe ngựa, máu lênh láng nhuộm đỏ tuyết trắng, em lặng người... cả nước mắt cũng như nuốt bị nuốt nghẹn vào trong, em ngất.

Em tỉnh lại trong bệnh viện. Mùi thuốc sát trùng cùng căn phòng trắng toát làm em không quen. Phải chăng, vì em lớn lên trong nhơ bẩn, kiếm ăn trong nhơ bẩn nên màu trắng tinh khiết này khiến em sợ chăng?

Em bỗng giật mình, đôi bàn tay run rẩy sờ lên bụng, thật may... con của em nó còn đây. Em tự hứa với lòng sẽ nuôi dạy con thật tốt, sẽ không để con nhơ bẩn như cách mẹ đã làm với em... sẽ không.
Nhưng giờ em đói, con cũng vậy. Từ khi anh mất, em bỏ trốn khỏi người mà em gọi là “mẹ”, em đã cố gắng, rất rất cố gắng để vươn khỏi cái ranh giới giữa hai xã hội “bẩn thỉu” và “thuần khiết”, nhưng em không làm được. Chẳng một nơi nào chứa chấp người làm còn quá trẻ như em cả, chẳng bao giờ em vượt qua cái ranh giới mà loài người đặt ra,
chẳng bao giờ!

Thế đấy, em đành phải quay lại thế giới bẩn thỉu của em, mặc cho bọn đàn ông chà đạp, giày xéo, những lúc như vậy, em nghĩ tới những đồng tiền mà bọn họ để lại có thể nuôi sống con và em. Nghe có vẻ nhục nhã nhỉ? Nhưng em quen rồi, với em, chỉ cần con được sống...

Em thở dài. Lấy cây son cũ kĩ tô lên đôi môi nhỏ nhắn. Em chỉ mong thế là đủ che đi những vết giày xéo mà những cuộc giao hoan trước để lại. Và rồi, lại bắt đầu một đêm ê chề đau đớn.

Giữa phố xá tấp nập, em nhanh chóng tìm được đối tượng cho mình. Đó là một gã đã ngót nghét bốn mươi, đầu hói, bụng phệ và nồng nặc mùi rượi nhưng nhìn gã có vẻ rất có tiền.

Em hít một hơi thật sâu để trán tĩnh bản thân, dịu dàng tiến tới, khoác lấy cánh tay gã mà nũng nịu

“Anh à, một đêm với em nhé?”

Gã thoáng sững người, nhưng rất nhanh sau đó, ánh mắt dâm dục đầy bẩn thỉu quét qua người em. Gã dùng đôi bàn tay thô to mà véo cặp đùi non nớt kia, em hẽ cắn răng.

Ghê tởm!

Thật ghê tởm!

Nhưng em còn có tư cách nói ra hai từ này sao? Trong khi chính bản thân em bẩn thỉu hơn cả thảy? Em ngước mặt lên nhìn gã, vẽ một nụ cười thật gượng gạo lên môi

“Thế là anh đồng ý rồi nhé!”

Em dẫn gã vào ngõ hẻm nhỏ gần đó. Luồn lách qua biết bao nơi, cuối cùng em dừng lại nơi chân tường ẩm thấp. Nơi đây chẳng có gì ngoài một mái che sơ sài và tấm đệm rách bươm chỉ đủ cho hai người nằm. Nhìn gã có vẻ hơi chần chừ, em chỉ cười khổ, vừa châm ngọn đẹn nho nhỏ vừa nói

“Hơi bẩn tí thôi, anh không cần phải lo...”

Em dừng lại một chút, ngồi mép bên tấm đệm rồi gỡ bỏ từng mảnh vải trên người một cách thuần thục. Gã nuốt nước bọt một cái rõ to, rồi nhào đến ăn lấy em...

Vồ vập

Thô lỗ

Gã liên tục cấu xé từng tấc da thịt em như một con thú đói khát lâu ngày. Em bật khóc, từng tiếng nấc thoát ra từ đôi môi nhỏ nhắn bị giày xéo đến sưng đỏ, nước mắt lăn dài trên gò má, nơi còn in dấu năm ngón tay hắn tát em khi cao hứng. Cả thân thể em khẽ run lên theo từng đợt thúc của hắn.

Đau quá, nhưng em phải mạnh mẽ lên... vì con, vì con, em phải thật mạnh mẽ.

Sau cuộc hoan ái, em nằm bất động như một con búp bê sứ bị vứt bỏ. Còn gã ta, vớ lấy một điếu thuốc của em, châm lửa rồi bình thản rời đi. Em hoảng hốt, cố cử động thân thể đầy vết bầm xanh tím, níu lấy chân gã. Đôi mắt em đẫm nước, giọng khản đặc hẳn đi

“Tiền... đưa tôi... tiền!”

Bỗng khựng người, gã nhìn những vết tinh dịch còn chưa khô trên cơ thể em mà khinh bỉ

“Tiền? Thân thể mày đáng sao? Chẳng phải ngay lúc đầu mày tự nguyện để tao chà đạp à?”

Đôi tay em run run, nhưng vẫn quyết không buông chân của gã

“Không! Không! Tiền... làm ơn đưa tôi một chút... làm ơn đi...”

Gã tặc lưỡi, ban đầu chỉ cố gỡ đôi bàn tay em ra nhưng dần dần, thái độ quyết không buông của em làm gã phát điên! Gã túm lấy mái tóc em, từng cú tát cứ thế giáng xuống.

Em đau quá!

Đau quá!

Nhưng em không buông đâu, không buông!

Hết cách, gã nện xuống bụng em một cái thật mạnh, dùng bàn chân mà xoáy lên người em từng cú đau điếng.

Em cuối cùng cũng buông tay, ôm lấy bụng mà nước mắt cứ chảy mãi, chảy mãi.

Cho đến khi gã đã biến mất khỏi con hẻm u tối, hòa vào dòng người tấp nập, em vẫn ôm lấy bụng mình mà thều thào

“Con ơi... con ơi...”

...

Mưa, mưa rồi, mỗi lúc một nặng hạt hơn.

Trong trời đêm lạnh giá này, từng hạt mưa rơi xuống thân thể em lạnh buốt, đau đớn. Nhưng em không cảm nhận được nó nữa, nỗi đau thân thể bị chà đạp có là gì so với nỗi đau mất đi đứa con chưa ra đời của mình chứ?

Nước mưa làm trôi đi vệt máu nơi thân dưới em, thấm đẫm gương mặt em, đến nỗi em cũng không biết mình rơi nước mắt hay là những giọt mưa kia đang khóc thương cho đứa con của em.

Em đau, con tim như vỡ tan ra, máu dồn ứ nơi lồng ngực muốn tuôn ra...
nhưng không thể. Cơ thể em lạnh dần... lạnh dần, hơi thở em yếu dần đi... Cuộc đời em, phải kết thúc như thế này sao?

Không!

Em chưa muốn chết. Em phải giành lại con em... ôi dứa con đáng thương của em.

Tiếng sét rền vang xé toạc bầu trời, trong mơ hồ, em thấy một người đàn ông xuất hiện với đôi cánh trắng trên vai.

Thuần khiết!

“Loài người à, ngươi sắp phải rời khỏi dương thế rồi, còn điều gì hối tiếc không?”

“Ai... ai đó?

“Ta là ai? Chuyện này có quan trọng bằng con ngươi không?”

Nghe đến con, em như vượt qua ranh giới cận kề cái chết, hướng đến anh ta mà van xin

“Con tôi, làm ơn, làm ơn cho nó sống lại... làm ơn...”

Người kia tặc lưỡi, dịu dàng đỡ lấy thân thể buốt lạnh của em. Nhưng vẫn giữ nguyên giọng điệu mà trả lời em

“Ta không có quyền năng làm con người sống lại. Ta chỉ xuất hiện trước những ai ta cho là xứng đáng và giúp họ đạt được điều ước cuối cùng thôi. Nào, nói ta nghe, ngươi còn điều gì hối tiếc?”

Môi em mấp máy, ánh mắt trống trỗng hướng về khoảng tịch mịch xăm

“Không thể làm người chết sống dậy, vậy... giết người được chứ? Giết gã!”

Hắn khẽ nhếch mép, một đường cong thật mê người

“Được! Giao kèo đã xong, và sau tất cả ta sẽ lấy đi linh hồn ngươi”.

“Không sao, giết gã...”

Một lần nữa, bầu trời đêm lại bị xé toạc ra bởi tia sét, nhưng lần này, cô gái bé nhỏ đã biến mất cùng người kia, không một dấu vết.

...

Một tuần sau, em tìm được gã, vẫn bộ dạng như cũ, vẫn cái đầu hói, bụng phệ và người tràn ngập mùi rượu. Người kia bên cạnh em, nhưng chẳng ai thấy anh ta cả, chỉ có em mà thôi. Nhìn gã, anh ta tặc lưỡi

“Ghê tởm! Thứ ghê tởm như vậy phải được thanh trừng!”

Em khẽ xua tay, với vẻ ngoài thật xinh đẹp mà người kia ban cho, chẳng có gì khó khăn để dụ dỗ gã vào tròng cả. Gã vẫn dùng ánh mắt đê tiện nhìn em, dùng bàn tay bẩn thỉu để ve vãn em.

Nhưng lần này em không cắn răng chịu đựng nữa, em cười... một nụ cười
thỏa mãn vì em sắp trả thù được cho đứa con nhỏ của em rồi. Con dao sắc nhọn bỗng xuất hiện cạnh em. Em cầm lấy, không một chút do dự mà đâm vào ngực gã.

Một nhát

Hai nhát

Ba nhát

Em cứ như vậy, đâm nát bấy trái tim đê tiện kia. Lồng ngực gã trơ trọi, chỉ còn lại khung xương và những mảnh thịt vụn bám lên. Màu đỏ nhuốm lấy cơ thể em.

Em đã giết được gã, giết được người đã giết con em. Nhưng sao em vẫn còn thấy trống rỗng đến lạ thường. Dường như có một lỗ hổng lớn bên trong tái tim em, em lại khóc.

Mưa, mưa nữa rồi, như ngày em mất đi con vậy.

Em nằm trên nền đất lạnh lẽo, bên cạnh là xác của gã, ngay giữa ranh giới của sự sống và cái chết, em vẫn nhớ về anh, nhớ về đứa con chưa chào đời,.. Cuộc đời em, có lẽ hối tiếc nhất vẫn là hai người họ mà thôi.

Nguời kia đến cạnh bên, ôm lấy em, hôn lên đôi mắt đỏ ngầu kia và chuẩn bị cho bước cuối cùng của giao kèo. Ngay khoảnh khắc anh ta rút đi linh hồn em, em vẫn thều thào

“Con ơi…”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro