Cực ác phú thiếu gia !!! (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16

“Nàng dám dùng loại khẩu khí này nói với ta!”

“Thật xin lỗi,ta không phải đang nói chuyện mà đang rống huynh.”

Không nhìn thấy nàng đang tức giận sao? Xú nam nhân này có phải bị mù không? Hay tự đại cuồng vọng không hiểu được ý người khác?

“Tại sao?”

“Bởi vì ta không phải  nam nhân,cho nên ta hiện tại hết hy vọng,ta muốn về nhà,sau đó làm nữ nhi tốt của phụ thân ta,sau đó chờ gả cho một người khá giả.”

“Lập gia đình? !”

“Đúng,lập gia đình,sau này đó làm một thê tử thật tốt,sinh cho tướng công một đống con cái,cả đời không quan tâm đến chuyện học hành gì nữa.”

“Nàng hết hy vọng rồi?”

“Nếu không thì sao? Ta muốn học,nhưng người khác không có ý dạy ta.” Khóe miệng nàng tràn đầy giễu cợt.

Đột nhiên Lôi Hào không nói hai lời kéo nàng đi ra ngoài.

“Ơ! Huynh muốn dẫn ta đi nơi nào?”

Hắn không trả lời,trên mặt anh tuấn bao phủ lạnh lùng khó hiểu,Hoắc Tiểu Ngọc cảm giác có chút lúng túng.

“A! Huynh không nói muốn đi đâu,ta sẽ không đi.” Nàng liều mạng vùng vẫy,một tay nắm chặt cây cột,sống chết cũng không chịu buông.

“Buông tay!” Hắn nghiến răng  nói.

“Không buông! Huynh không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao? Huynh mau buông tay.”

“Không buông.”

“Huynh——”

“Nếu như nàng không buông ra,người chịu tổn thất sẽ là nàng.”

“Huynh đừng vọng tưởng muốn hôn ta. . . . . . A!”

Tại sao? Nàng tại sao tự nhiên nói ra lời trong lòng,chẳng phải nhắc nhở hắn chuyện xảy ra ngày hôm qua sao?Nụ hôn nóng bỏng làm nàng choáng váng mất ý thức.

Hoắc Tiểu Ngọc không biết nụ hôn kia đối với Lôi Hào cũng rung động thật sâu trong lòng hắn.

Chưa có một nữ nhân nào tràn đầy ma lực,để cho hắn muốn hôn lại hôn.

Nàng không buông tay,Lôi Hào buông ra,Hoắc Tiểu Ngọc không chú ý,cả người ngã ngồi trên mặt đất.

Cái mông rất đau,nhưng nàng không có kêu .

Bởi vì không khí bây giờ hết sức mập mờ,con ngươi trong veo như nước lén nhìn hắn,nhưng ngay sau đó trợn to,không thể tin hắn đỏ mặt như quan công.

“Huynh. . . . . .” Có khỏe không? Ba chữ kia nàng không nói ra miệng,bởi vì nàng không muốn nói gì để hắn hiểu lầm.

Ánh mắt hắn nhìn nàng như dã thú khát khao,muốn tìm cơ hội nhào lên nuốt con mồi vào bụng.

Lôi Hào lẳng lặng nhìn nàng,trong đầu nghĩ đến nụ hôn ngày hôm qua.

Nụ hôn đó hại hắn mất ngủ cả đêm,tim đập cuồng loạn,cuối cùng hắn dứt khoát rời giường,đi luyện chữ để tâm bình tĩnh lại.

Ai ngờ khi hắn phục hồi tinh thần,lại phát hiện tất cả chữ trên giấy đều là ba chữ—— Hoắc Tiểu Ngọc.

Phảng phất tên nàng đã khắc sâu vào trong tim hắn,đuổi sao cũng không đi.

“Nụ hôn hôm qua. . . . .” Hắn lẩm bẩm  nói nhỏ,từng bước nhích tới gần nàng.

Hoắc Tiểu Ngọc giống như lá cây run rẩy trong làn gió,một đôi mắt như nước long lanh nhìn chằm chằm gương mặt tuấn tú đang nhích đến gần,từ trên người hắn truyền đến hơi thở lần nữa trêu chọc trái tim yếu ớt của cô.

“Huynh. . . . . . Muốn làm gì?” Nàng từng bước  lui về sau,hắn cũng từng bước tiến tới gần.

“Nữ yêu. . . . . .”

Giọng nói khàn khàn vừa từ trong miệng bật ra,nàng ngay cả gọi cũng không kịp gọi đã bị hắn ôm eo,một tay kia thô bạo nâng người nàng lên,môi mang theo hơi nóng bá đạo đặt lên đôi môi trơn mịn,không để ý nàng giãy dụa,cưỡng ép nàng mở miệng,cưỡng ép nàng đón nhận xâm nhập của hắn,giống như muốn nuốt nàng vào trong.

Hoắc Tiểu Ngọc dùng hết lực liều mạng đẩy hắn ra.

“Huyng muốn để ta thở không được chết sao?” Nàng thở hổn hển nhìn chằm chằm hắn.

“Thật xin lỗi. . . . . .” Hắn vừa nói ra đột cảm thấy thẹn quá thành giận, “Chờ một chút, Bổn thiếu gia không bao giờ nói xin lỗi .”

“Tên lợn tự cao tự đại!” Nàng căm giận la hét.

“Đáng ghét!”

Hắn đưa tay đẩy ngã nàng,giống như dã thú nhào đến,mặc cho nàng liều mạng vùng vẫy cũng không quan tâm,chỉ muốn nếm mùi vị của nàng.

Hắn muốn nữ nhân này thuộc về hắn,hắn muốn nàng nhất định phải là nàng.

Buông ra. Hoắc Tiểu Ngọc ở trong lòng liều mạng  reo hò,muốn mở miệng nhưng không có cách,đầu lưỡi Lôi Hào trượt vào miệng  nàng, hơn nữa. . . . . . Đang chuẩn bị muốn giết chết nàng,bởi vì nàng thở không nổi rồi.

Tên sắc lang này! Nàng vung đôi tay liều mạng đánh vai hắn,nhưng người đau là nàng.

Nàng phản kháng khiến Lôi Hào nổi hỏa,đã hôn đến nóng bỏng vậy,tiểu mèo hoang này còn không ngưng phản kháng. Tốt,nếu như ta không hôn đến nàng xỉu,ta sẽ không mang họ Lôi.

Không được! Nàng muốn ngất xỉu.Hoắc Tiểu Ngọc hốt hoảng nghĩ tới.

Hắn hôn nóng bỏng làm nàng thở không nổi,cảm thấy trước mắt tối sầm,cả người mềm nhũn trong cánh tay cường tráng của hắn.

“Tiểu Ngọc? !”

Không thể nào,hắn thật lợi hại thế sao,hôn đến nữ nhân này vui đến bất tỉnh?

Nhìn gương mặt đỏ hồng giống như đóa hoa mềm mại,Lôi Hào cười thật kiêu ngạo.

“Hoắc Tiểu Ngọc,ta biết nàng chạy không thoát mị lực phái nam của ta.”

Hắn quyết định,chính là nàng,hắn muốn yêu nàng.

Bởi vì chỉ có nàng bị hắn hôn đến ngất xỉu,hắn làm chuyện tốt chấp nhận nàng,để tránh hại nàng tan nát cõi lòng,như vậykhông tốt chút nào.

Lôi Hào tự cho mình đúng,ôm Hoắc Tiểu Ngọc đang ngất đi đến mái hiên phía Tây.

Chương 17

“Huynh đã làm gì nàng ấy?”

Một thanh âm lười biếng nhưng cực kỳ dễ nghe từ bên phải Lôi Hào vang lên.Hắn là một trong tứ toàn công tử Cảnh Tĩnh.” Nào có?” Ánh mắt Lôi Hào thủy chung không rời khỏi cô nương đóng chặt hai mắt nằm trên giường.

“Không cần nói cũng biết nhất định kiệt tác của Lôi thiếu gia chúng ta.”

Một thanh âm nam tử khác khá thấp chìm dựa  vào vai trái Lôi Hào,ánh mắt giống như người trước cũng rơi vào cô nương nằm trên giường.Hắn là Thủy Diêm cũng là một trong Tứ Toàn công tử.

“Ta nói Lôi thiếu gia này,một tiểu mỹ nhân yểu điệu,huynh không phải đánh nàng rồi chứ?” Mở miệng tiếp theo chính là Hàn Thiên chững chạc nhất.” Không có, ta chỉ hôn nàng.”

“Cái gì? !”

Giống như nhìn thấy quỷ,ba người còn lại giống như bị giật điện không nhịn được bật lên .

Cảnh Tĩnh nhướng mày, “Huynh tại sao hôn nàng ta?”

Thủy Diêm mặt lạnh, “Không phải huynh động lòng với người ta rồi chứ?”

Hàn Thiên mặt không chút thay đổi, “Huynh muốn phản bội chúng ta,trở thành nô lệ của tình yêu?”

Nhìn thấy ba huynh đệ mình phản ứng kịch liệt, Lôi Hào cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.

“Hơ! Có khoa trương vậy không? Ta không có động lòng với nàng,bất quá nàng đã yêu ta,cho nên mới bị nụ hôn của ta mê đến trời đất quay cuồng,ngất đi.”

Vừa nói vậy ba người bên cạnh có thể thở phào nhẹ nhõm,nếu như là vậy thì tốt rồi.

Theo quan niệm bọn để nữ nhân yêu bọn họ thì không sao,nhưng ngàn vạn không nên ngu ngốc yêu nữ nhân.

Một khi yêu người bên ngoài xinh đẹp động lòng người,bên trong tham lam xảo trá như bò cạp,những ngày tiếp theo sẽ sống bi thảm như sống dưới địa ngục.

Lúc này,người trên giường giật giật,mắt thấy nàng sắp tỉnh lại.

“A Lôi,chúng ta còn có việc,đi trước nhé.”

Vừa nói xong,ba người sau lưng như có độc xà mãnh thú đuổi theo tông cửa xông ra.

Lôi Hào không có thời gian rỗi để ý ba người có chứng sợ nữ nhân ,hắn vui vẻ nhìn nàng chớp chớp hai hàng lông mi đập dài,sau đó chậm rãi mở mắt ra.

“Tiểu Ngọc,nàng đã tỉnh.”

Vừa thấy được mặt hắn,Hoắc Tiểu Ngọc nhìn chằm”Lôi Hào,huynh không thích ta nên muốn trả thù ta,cho nên mới muốn giết ta,có đúng không?”

Vừa nghe nàng lên án,nụ cười trên mặt Lôi Hào cứng lại,vẻ mặt hưng phấn đông cứng,thấy vậy Hoắc Tiểu Ngọc cảm thấy cả người rét run.

“Xấu nữ nhân,nàng thật không nói lý,nếu ta quả thật muốn giết nàng,nàng có thể ở chỗ này hét lớn với ta hả?” Tính thiếu gia của hắn cũng bộc phát.

Tại sao nàng luôn cho hắn không có ý tốt muốn hại nàng? Không sai,hắn không có ý tốt với nàng,nhưng đó chỉ là dục vọng chứ không phải muốn hại chết nàng.

“Huynh muốn làm ta thở không được mà chết,giờ còn cáo trạng trước hả?”

“Ta làm nàng thở không được. . . . . .” Hắn thật sắp bị nữ nhân này làm tức chết.

“Không phải nàng cũng rất thích sao.” Hắn không nhịn được rống to.

Nói cái gì? Xú nam nhân không xấu hổ này nên chết đi!

Hoắc Tiểu Ngọc không chút nghĩ ngợi kéo lấy vạt áo hắn,nghiến răng nghiến lợi nói: “Ai nói,nụ hôn của huynh chỉ làm ta buồn nôn.Nếu huynh đụng vào ta,ta nhảy vào trong hồ tắm ba ngày cũng không hết mùi buồn nôn.”

“Cái gì?” Bàn tay lớn vịn hai vai,dữ tợn nói: “Những nữ nhân mà ta yêu qua đều nhớ thương, khen không dứt miệng.”

“Đó là chừa mặt mũi cho huynh.”

“Nữ nhân chết tiệt !”

Hắn hung hăng nhìn chằm chằm nàng,tròng mắt đen lóe hừng hực lửa giận,hai tay nắm chặt vai nàng,hận không được bóp nát nàng.

Hoắc Tiểu Ngọc nhìn thấy bộ dáng hắn tức giận,một loại sợ hãi không tự chủ được nổi lên trong lòng,nàng sai rồi.

Lúc trước cùng hắn đấu võ mồm hắn cũng rất tức giận,nhưng không có động tay động chân với nàng,nhưng . . . . . . lần này hắn không nhất định tha cho nàng.

“Huynh tốt nhất đừng mơ vô lễ với ta,chỉ cần huynh động vào một cọng lông của ta,phụ thân ta tuyệt sẽ không bỏ qua huynh.” Nàng cố gắng giấu giọng nói run rẩy,mặc dù không biết có hiệu quả không.

“Nữ nhi rời nhà trốn đi,nàng cho rằng có thể dựa vào phụ thân nữa sao?”

Sắc mặt của nàng tái đi, “Huynh!”

Chương 18

“Rồi nói tiếp,ta mặc kệ phụ thân nàng là thần thánh phương nào,ai chọc ta ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua,ngay cả nàng cũng không ngoại lệ.”

“Lôi Hào,huynh dám!”

Hắn thật dám,hắn nắm tóc nàng dùng sức kéo lại,ép nàng ngẩng đầu đối mặt con ngươi to đen của hắn,ý đồ dùng lửa giận hừng hực thiêu cháy nàng.

“Hoắc Tiểu Ngọc,nàng nhìn xem ta có dám không.”

Vừa nói xong hắn liều lĩnh chiếm lấy đôi môi của nàng,giống như mang theo trừng phạt cuồng dã cướp đoạt mật ngọt trong môi nàng.

Nàng dùng tất cả lực trong người đẩy hắn ra,sau đó không chút nghĩ ngợi quăng cho hắn một bạt tai.

“Nàng dám đánh ta?” Lôi Hào giọng cực kỳ lạnh lùng làm da đầu người ta tê dại.”Đây là lần thứ ba.”

“Đáng đời huynh.” Hoắc Tiểu Ngọc quật cường nói, không có phát hiện mình đang không biết sống chết nhổ râu mép của cọp.

“Nàng phải trả giá thật nhiều !”

Hắn cúi xuống người xuống,ánh mắt hung ác,toàn thân cao thấp đốt ngọn lửa tức giận,Hoắc Tiểu Ngọc thấy thế lòng càng sợ hơn,càng thêm dùng sức  phản kháng.

“Buông,nếu không,ta kêu to sẽ có người biết đường đường  Lôi thiếu gia lại khi dễ nữ tử nhu nhược,vậy ngươi ——”

“Không ai sẽ nói,hơn nữa ta sẽ làm nàng không thể nói ra!” Hắn lạnh lùng  ngắt lời.

Sắc mặt nàng ba hồi trắng ba hồi xanh, “Ngươi. . . . . . Muốn làm cái gì?”

Lôi Hào không trả lời vấn đề của nàng,chỉ cúi đầu nhìn bộ dáng hoa dung thất sắc của nàng,thấy tóc dài xõa trên gối đầu,nhưng vẫn đẹp đến làm người ta nín hơi.

Hắn muốn làm gì?

Hắn muốn vươn tay bóp vòng cổ mảnh khảnh,sau đó dụng lực để nàng hết nói những lời hắn không muốn nghe.

Nhưng mà . . . . .

Hắn càng muốn hơn chính là nhào đến người nàng,hôn sâu nàng,nghe được tiếng thở hổn hển giống cừu con khi nàng nằm dưới mình.

Không! Hắn sẽ không giết nàng .

Bởi vì hắn vô cùng muốn nhìn,thân thể dưới xiêm y màu trắng có mê người như gương mặt nàng  không? Chỉ mùi thơm thiếu nữ trên người nàng cũng đã làm tim hắn đập loạn nhiệt,huyết mạch phẫn trương.

“Ta nghĩ ta có phương pháp tốt hơn để trừng phạt nàng nói năng lỗ mãng,để hoàn toàn hiểu ta Lôi thiếu gia,cũng không phải loại Xấu nữ nhân như nàng có thể chọc.”

“Ta cảnh cáo huynh,đừng làm loạn .”

Trong lòng nàng nổi lên tiếng chuông cảnh giác,từng bước lui về sau,nhưng chỉ bức mình đến góc giường không đường thối lui.

Lôi Hào gương mặt tuấn tú vén lên nụ cười gian tà,vươn tay kéo lất vạt áo mỏng manh của nàng.

“Sai,ta chính là muốn làm loạn,hơn nữa nàng không ngăn cản được ta.”

“Không!”

Đang ở nàng sợ hãi kêu,hắn đồng thời thô bạo xé rách áo nàng,lộ ra làn da tuyết trắng cùng với bụng nhỏ.

“Huynh muốn làm gì?” Nàng sợ  hãi giọng nói không che hết run rẩy.

“Không nghĩ tới nàng thật đẹp.” Hắn tán thưởng nói.

Cái yếm màu đỏ làm cho làn da xin đẹp càng trong suốt,hắn từ trước đến giờ luôn thích những nữ nhân làn da trắng nõn mê người,hắn mê muội xoa làn da bóng loáng,khiến cho thân thể của nàng không tự chủ rung động.

“Buông! Huynh không thể đối với ta như vậy. . . . . .”

Hoắc Tiểu Ngọc liều mạng giãy dụa,kháng cự ,cái yếm căn bản nho nhỏ căn bản không thể che hết thân thể thiếu nữ xinh đẹp,hai vú trắng noản cao vút dường như đụng tới mặt yếm,mà nàng càng giãy dụa không ngừng đung đưa hai vú lại càng dụ dỗ hắn.

“Dừng tay!”

Nàng xấu hổ xen lẫn giận dữ muốn trốn tránh ánh mắt gian tà có thể nhìn thấu nàng,dùng hết lực toàn thân muốn thoát khỏi hắn,nhưng ngược lại làm tăng dục hỏa trong người hắn,bởi vì khi thân thể xinh đẹp ngọa nguậy khiến phái nam bên dưới hắn nhanh chóng sưng to.

“Phản kháng cũng vô dụng,nàng trốn không thoát đâu,ta đã chọn nàng rồi.” Thanh âm của hắn khàn khàn,tiết lộ khát vọng trong lòng hắn.

“Không! Buông ra. . . . . .”

Nàng còn chưa nói xong đã bị hắn bá đạo hôn cánh môi,nhưng nàng không chịu hé môi;Mặc dù hắn anh tuấn uy nghiêm,toàn thân tản ra mị lực làm người ta cơ hồ không thể kháng cự,nhưng nàng bây giờ chỉ thấy hắn như cầm thú muốn làm hại trong sạch nàng.

Thấy nàng không muốn hé miệng nghênh đón hắn,Lôi Hào không vui lớn tiếng ra lệnh: “Mở to miệng.”

“Không,đại sắc lang. . . . . . A!”

Hắn kéo quần nàng xuống,dùng sức xé rách quần lót,lúc này từ trên xuống dưới chỉ còn mỗi cái yếm,căn bản che không hết cảnh xuân mê người.

“Không biết điều nghe lời  kết quả chính là vậy.”

“Huynh——” Bất lực tủi hổ ?Nước mắt thoáng cái đảo quanh vành mắt.

Ánh mắt của hắn tham lam đánh giá trên dưới người nàng,cảm giác được toàn thân hắn có một loại ham muốn trước nay chưa từng có.

Những nữ nhân trước kia đối với hắn chẳng qua dùng để phát tiết nhiều tinh lực,nhưng tiểu mỹ nhân quật cường trước mắt,khiến hắn muốn chinh phục đoạt lấy.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ vẩy vào làn da trắng mịn trên người Hoắc Tiểu Ngọc,cái yếm màu đỏ bao quanh hai vú hoàn mỹ lung linh,da thịt mềm mại, chân ngọc thon dài không tỳ vết,ánh mắt của hắn vừa rơi xuống chỗ kín thần bí của phái nữ,trong mắt liền nổi lên tia mê luyến.

Trong mắt hắn không hề che dấu ham muốn khiến cả người cô run rẩy,trời ạ! Sớm biết nàng sẽ không trêu chọc nam nhân đáng ghét này,hiện tại cũng sẽ không rơi vào tình trạng chật vật thế.

“Nàng lạnh không?”

Nói xong,hắn thô bạo kéo cái yếm màu đỏ trên người cô đi,để cho thân thể mềm mại trẻ tuổi không chút nào giữ lại hiện ra trước mắt hắn.

“Không,xin huynh. . . . . .” Hoắc Tiểu Ngọc tuyệt vọng nhắm mắt,cảm giác bất lực được trong cơ thể phảng phất thiêu đốt nàng,làm tất cả suy nghĩ muốn phản kháng đều biến mất.

Hai nụ hoa màu hồng phấn trên vú,không biết bởi vì sợ hãi hay kích động mà đứng thẳng,thật hấp dẫn hắn,dụ dỗ hắn,trong con ngươi hắn nhanh dấy lên ngọn lửa dục vọng.

Tay hắn dịu dàng xoa nắn ngực nàng,ngón tay trêu chọc điểm nhỏ đáng yêu,làm người cô nóng lên cơ hồ không cách nào di động.

“A! Không nên. . . . . .”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#310113