Cực ác phú thiếu gia !!! (end)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21

Trong phòng tĩnh mịch,trên giường hai thân thể trần truồng quấn giao chung một chỗ,hai người không ngừng thở dốc lần lượt thay đổi,ai cũng không mở miệng nói chuyện.

Không biết qua bao lâu,Hoắc Tiểu Ngọc mở miệng phá vỡ trầm mặc.

“Buông ra.” Ngữ khí của nàng lạnh như băng.

Lôi Hào ngẩng đầu không vui nhìn chằm chằm nàng, “Nếu nàng trách ta vừa rồi làm đau nàng,đó là do nàng gieo gió gặt bảo nếu nàng không phản kháng lời ta ——”

“Im miệng !” Nàng tức giận cắt đứt lời hắn,dùng sức cắn môi dưới,sắc mặt tái nhợt phảng phất tùy thời tùy có thể ngất đi.

Hoắc Tiểu Ngọc cảm thấy thật nhục nhã,bị hắn cường bạo sẽ cảm giác như thế,tràn đầy thống khổ chán ghét . . . . . .

Không! Đau đớn cùng chán ghét chẳng qua chỉ mới bắt đầu,qua không được bao lâu đã bị nàng quên lãng.Lại nghĩ tới mình vừa rồi khuất phục trong tình dục,tùy ý để nam nhân này định đoạt ta cần ta cứ lấy,nàng cảm thấy buồn nôn hành động của mình.

Hiện tại lý trí biến mất toàn bộ trở lại,nàng mới biết được mình phạm sai lầm lớn,đủ để phá hủy hạnh phúc cả đời nàng.

Mất đi trinh tiết quan trọng nhất,sau này nàng phải làm sao?

Hu hu!

“Nàng tại sao khóc?” Lôi Hào đưa tay chạm vào nước mắt trên mặt nàng cảm thấy tay dính chất lỏng ẩm ướt.

“Không nên đụng ta.”

Nàng không biết mình rơi nước mắt khi nào,nàng dùng sức đẩy hắn ra,rụt người cúi đầu,tóc dài bao trùm trên thân thể mềm mại tuyết trắng,thật quyết  rũ,làm cho nàng thoạt nhìn đáng yêu.

“Huynh đã được như ý,hài lòng lắm phải không?”

Nàng ngước đôi mắt đẹp rưng rưng đau khổ nhìn hắn,làm trong lòng nổi lên ác cảm phạm tội.

Hoắc Tiểu Ngọc đột nhiên phát ra thanh âm cười khẽ tràn đầy khổ sở,tiếng cười nghe vào trong tai hắn đặc biệt chói tai.

“Nàng cười cái gì?’

Nàng theo lời dừng lại tiếng cười,nước mắt lại như chân trâu lăn xuống,hắn nhìn có cổ vọng động muốn ôm lấy nàng,yêu thương nàng thật nhiều.

“Đừng tưởng rằng huynh đã thắng,ta không chịu thua.” Nàng quật cường  nói.

“Nàng ——” Hắn cau lại lông mày tức giận nhìn nàng.

“Ta sẽ xem đây là cơn ác mộng,sau khi tỉnh mộng ta sẽ hoàn toàn quên tên cầm thú như huynh.”

Lôi Hào duỗi dài cánh tay kéo nàng vào trong ngực,ánh mắt lóe tia sáng khóe suy đoán, “Như thế nào là ác mộng? Ta nhớ nàng phản ứng rất nhiệt tình——”

Bốp !

Nàng hung hăng cho hắn một tát tai, “Cầm thú!”

Hắn chỉ trầm mặc nhìn chăm chú vẻ mặt đau khổ của nàng,xem ra hắn thật sự tổn thương nàng.

“Buông!”

Hắn chậm rãi buông nàng ra,nàng đứng dậy xuống giường miễn cưỡng mặc quần áo bị xé rách,nhưng giữa hai chân đau đớn làm nàng thiếu chút nữa không cách nào di chuyển.

“Tiểu Ngọc. . . . . .” Hắn đưa tay muốn đỡ nàng,lại bị ánh mắt giận giữ của nàng ngăn cản.

“Không nên đụng ta.”

Trong lúc nhất thời,tim hắn co rút lại,nhìn nàng từ từ rời đi.

Hắn không ngăn cản nàng,chỉ chăm chú nhìn bóng lưng nhỏ nhắn rời khỏi.

Chết tiệt! Nàng chẳng qua chỉ là nữ nhân thôi!

Hắn trước giờ không mềm lòng với bất kỳ nữ nhân nào,huống chi nàng chọc giận hắn trước,nếu không hắn làm sao giận đến mất đi lý trí thô bạo đoạt lấy nàng?

Nhưng ngươi cũng không thể lấy cớ đó khi dễ nàng!Lôi Hào nghĩ đến nàng vừa rồi khóc thảm thương liền tự trách trong lòng.

Là nàng không biết tốt xấu trước,không trách được hắn,đây là trừng phạt nàng nên được.

Rồi nói tiếp,hắn vốn muốn nàng,đoạt lấy nàng cũng không sai. Một thanh âm khác vang lên trong đầu.

Bỏ ra thanh âm tranh chấp hỗn độn trong đầu,giờ phút này hắn chỉ khát vọng có thể  —— lần nữa ôm nàng.

Nghĩ tới nơi mê người vừa ấm áp vừa thơm bao bọc hắn,trong lòng hắn lại có ý nghĩ lần nữa triền miên cùng nàng.

Đúng! Hắn là Lôi Hào,từ trước đến giờ muốn thế nào là thế ấy,tuyệt sẽ không dễ dàng khuất phục trong tay nữ nhân.

Đã được người nàng,tiếp theo hắn nhất định phải có được lòng nàng.

…………

Hôm sau,Hoắc Tiểu Ngọc vừa mở cửa phòng,liền nhìn thấy người nàng hy vọng cả đời không gặp lại đứng trước cửa.

Nàng rất kinh ngạc hắn tại sao rời giường sớm,sau đó giống như pho tượng môn thần đứng chặn trước cửa nàng.

Vô luận nàng nghĩ thế nào,cũng sẽ không nghĩ đến Lôi Hào sợ nàng tức giận lén đi về nhà,cho nên đứng trước cửa nàng suốt một đêm.

Vừa thấy được nàng,tảng đá lớn trong lòng hắn rốt cuộc có thể để xuống.

“Tiểu Ngọc.”

“Không có ở đây.”

Nàng không nghĩ ngợi liền đóng cửa lại,nhưng Lôi Hào động tác nhanh hơn,dùng thân thể cao lớn ngạnh sanh chen chúc đi vào.

“Huynh cút ra! Ta không muốn gặp lại huynh.”

“Nhưng ta muốn gặp.”

Chương 22

Hoắc Tiểu Ngọc không để ý hắn,xoay người ngồi trước bàn không thèm để ý.

“Nàng còn muốn đi sao?”

“Hừ!”

Coi như có,nàng cũng sẽ không ngốc nói cho hắn biết.

“Tiểu Ngọc?”

Nàng vừa quay đầu đi chỗ khác không để ý tới hắn.

Lôi Hào sớm nên hiểu nàng không đơn giản bỏ qua cho hắn.Chết tiệt,hắn tại sao trêu phải nữ nhân khó đối phó thế? Đổi lại một nữ nhân dịu dànd đáng yêu sẽ không bị tức chết.

Hắn đặt mông ngồi trước mặt nàng,dùng cặp con ngươi đen nhánh chăm chú nhìn nàng.

“Vô luận nàng tới chân trời góc biển,ta cũng sẽ đuổi theo nàng.”

“Huynh. . . . . .”

Trong lúc nhất thời,trong phòng căn phòng nho nhỏ tràn đầy không khí khác thường,Hoắc Tiểu Ngọc không biết tiếp lời thế nào.

“Nàng còn muốn giận ta bao lâu?”

Cả đời. Nàng trong lòng oán hận nghĩ tới.

“Cả đời sao?”

Lời của hắn làm cho tim nàng nhảy lên,ngẩng đầu đưa ánh mắt chán ghét nhìn hắn.

Ghét hắn nhìn thấu lòng nàng.

“Huynh cho cả đời là đủ sao? Huynh phải biết,huynh đoạt lấy chính là thứ cả đời ta không tìm lại được,cả đời cũng không đủ ta hận huynh.”

Hắn nhíu mày,ngoài dự đoán của nàng hắn không bá đạo như lúc trước,ngược lại giọng nói ôn hòa: “Nếu như ta nói xin lỗi nàng?”

“Nói xin lỗi? !” Khóe miệng của nàng chậm rãi vung lên nụ cười giễu cợt, “Không phải huynh từng nói Lôi thiếu gia tuyệt không nói xin lỗi sao? Ta có đặc biệt gì để làm huynh đột nhiên thay đổi?”

Hắn phạm phải sai lầm không dễ dàng tha thứ,đáng ghét!

“Nữ nhân chết tiệt,ta đã hạ thấp thế nàng còn tức giận——”

“Không ai bắt huynh ăn nói khép nép,huynh cũng không cần ăn nói khép nép,bởi vì ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho huynh.”

“Tốt! Nàng điên rồi.”

“Cám ơn lời khen.”

Hoắc Tiểu Ngọc cố ý lộ ra nụ cười ngọt ngào,mục đích muốn hắn tức giận,tốt nhất tức đến bất tỉnh.

“Nàng——” Hắn bỗng nhiên đứng lên,ánh mắt cuồng loạn,hai tay nắm chặc thành quyền.

Thấy bộ dạng hắn như muốn giết người nhưng nàng không sợ.

“Huynh dám tới đây,ta liền cắn huynh.” Nàng khiêu khích nói.

“Cắn ta?”

“Đúng! Sẽ cắn huynh.”

“Nàng thích chống đối ta phải không?”

“Không sai.” Nàng ngước lên cằm nho nhỏ,không phục nhìn hắn.

Lúc hai người bốn mắt nhìn nhau,nàng đột nhiên có loại ý nghĩ hoang đường,đó chính là nàng muốn hắn hôn nàng,mạnh mẽ nhào đến hôn nàng.

Trời ạ! Nàng rốt cuộc đang suy nghĩ gì?

Đột nhiên,Lôi Hào đưa tay ấn vai nàng, Hoắc Tiểu Ngọc nhướng mày ngẩng đầu,đang muốn mở miệng mắng chửi hắn,đã bị hai cánh môi nóng bỏng khát khao  đặt lên.

“Ưm. . . . . .”

Nàng muốn phản kháng,hai tay đặt trước ngực hắn,nhưng nàng một chút sức cũng không có,tất cả suy nghĩ khi bị môi hắn chạm vào đều hóa thành hư ảo.

“Không . . . . . .huynh. . . . . . Mau buông. . . . . .”

Khóe miệng hắn nhếch nụ cười tà ác, “Nàng cho rằng nàng thoát được rồi? Đừng ngốc.”

“Cứu mạng !”

Dưới tình thế cấp bách,Hoắc Tiểu Ngọc tiện tay cầm lấy chậu nước bên cạnh đập vào đầu hắn,không nghĩ tới hắn né không kịp,vừa vặn bị chậu nước đập vào đầu.

“Rầm” một tiếng,chậu nước đánh trúng đầu hắn vang lên tiếng động thật lớn,nước theo đó chảy xuống,sắc mặt nàng tái đi nhìn gương mặt đau đớn của nam nhân trước mặt.

“Ta. . . . . . Huynh . . . . .” Hắn tại sao không có kêu đau ? Có phải hắn từng luyện qua Thiết Đầu công?

Lôi Hào ánh mắt không dám tin nhìn chằm chằm nàng, hẩu khí bình tĩnh  nói: “Nàng dám đánh ta?”

“Ta. . . . . . Không phải cố ý,tất cả đều do huynh ép ta.” Nàng cố gắng không để môi run rẩy,cô gắng không để vẻ mặt sợ hãi lộ ra ngoài.

“Nàng nhất định phải chết!”

Nguy rồi! Lúc này nhất định trốn không thoát.

Đang lúc Hoắc Tiểu Ngọc tuyệt vọng  nhắm mắt lại chuẩn bị tiếp nhận trừng phạt lại nghe đến”Rầm”  một tiếng,tiếng vang thật lớn  làm nàng đột nhiên mở mắt ra.

Chỉ thấy Lôi Hào nằm thành hình chữ Đại ngã trên mặt đất

Té xỉu?

“Hắn thật té xỉu sao?”

Nàng cẩn thận sải bước đến bên cạnh hắn,dùng chân đá hắn, “Nè?”

Đối phương một chút phản ứng cũng không có,nàng lúc này mới nghĩ đến hắn có thể đã chết hay không?

Trời ạ! Nàng không phải đã giết người chết? Hoắc Tiểu Ngọc bị dọa sắp khóc lên.

“Lôi Hào,tỉnh mau,huynh không được chết,xin huynh đấy.”

Nhưng

Chương 23

Trong mơ mơ màng màng,Lôi Hào bị tiếng khóc nức nở làm tỉnh lại.

Người nào đang khóc?

Còn khóc thương tâm đến thế?

Hắn miễn cưỡng mở mắt mình ,nhìn xung quanh bốn phía một lần,hắn đang ỏ trong phòng,ánh mắt hắn chậm rãi rơi vào thân thể mảnh khảnh ngồi trước bàn, người nọ vừa khóc vừa giã thuốc.

Là tiểu Ngọc,nàng tại sao khóc?

Hắn muốn đứng dậy nhưng toàn thân không có chút lực,đầu choáng váng đến tột cùng xảy ra chuyện gì?

Chờ một chút! Hắn hình như  bị người khác dùng chậu nước nệnh vào đầu——

“Hoắc Tiểu Ngọc. . . . . .”

Hoắc Tiểu Ngọc vừa nghe đến thanh âm của hắn,nhanh chóng ngước mắt nhìn người nằm trên giường,tiếp theo trong nháy mắt,cô lộ nụ cười rực rỡ như hoa,vọt tới trước mặt hắn.

“Lôi Hào,huynh rốt cục tỉnh!”

Hắn nhẹ nhàng  gật đầu một cái,muốn mở miệng lại bị nàng động tác đột nhiên nhào vào trong ngực khiến ngây ngẩn cả người.

“Huynh. . . . . .” Làm sao hắn vừa mới tỉnh,nàng đã trở nên nhiệt tình như vậy?

“Ta sợ,huynh hôn mê mấy ngày,ta thấy huynh động cũng không động,thật giống như đã. . . . . . đã. . . . . .”

Lời nàng còn chưa nói xong,đã bị hắn tung mình đè dưới người không thể động đậy.

“Huynh muốn làm gì?”

“Đòi chút ít phí bồi thường.”

“Phí bồi thường?” Hoắc Tiểu Ngọc đầu tiên không hiểu hắn có gì,khi hiểu hắn muốn làm gì,vội vàng khước từ nói: “Không thể. . . . . .”

Nhưng không kịp rồi.

Lôi Hào ngang ngược cúi đầu hôn sâu nàng,tham lam hút ngọt ngào trong miệng nàng,bàn tay mò đến đến trước ngực dùng sức xoa nắn hai vú đầy đặn.

Hắn hôn nóng bỏng đến lý trí nàng mờ mịt,không tự chủ phát ra rên rỉ mất hồn.Một lát sau,hắn đem cánh môi nóng hổi dọc theo cổ tuyết trắng hôn dọc xuống, nàng cảm thấy cả người xoẹt qua một tia tê dại,làm cho cả người nàng run rẩy.

Nàng cảm thấy nếu nàng bị nụ hôn của hắn hòa tan,giờ phút này nhìn bộ dạng hắn tuyệt không giống từng bị nàng dùng chậu nước đập cho.

Tròng mắt đen của hắn tràn đầy dục vọng trần trụi,nàng nhìn thấy tim đập rộn lên.

“Tại sao huynh sắc vậy,vừa mới tỉnh lại đã muốn. . . . . .” Nàng xấu hổ trách cứ.

Lôi Hào môi cong vẽ thành nụ cười gian tà,làm hắn thoạt nhìn giống như nam nhân xấu,nhất là mái tóc được xõa dài,tôn lên lực hấp dẫn trí mạng của hắn,ánh mắt sáng quắc làm cho cả người nàng không được tự nhiên.

“Buông,huynh ép ta không thở nổi.”

“Không.”

Hắn cười nhẹ một tiếng,làm chuyện xấu đưa tay dò trong vạt áo người nàng,mò tới đầu vú đã biến cứng,ngay sau đó  hắn dùng ngón tay cái cùng ngón trỏ xoa bóp .

Hoắc Tiểu Ngọc hít mạn một hơi,hai tay cách y phục bắt được tay hắn,muốn ngăn cản hắn trêu chọc.

“Huynh muốn. . . . . .”

“Đúng,ta muốn nàng!”

Hắn dùng một tay khác  vuốt ve trước ngực nàng,nàng chỉ có thể yếu ớt đẩy hắn, “Đừng mà.”

“Vì sao đừng? Là nàng thiếu ta.”

Hắn đem mặt vùi sâu vào mái tóc như mây,nàng mới vừa gội đầu,thật thơm.

“Nàng thật thơm.”

Hắn ở bên tai nàng nhẹ giọng nói nhỏ,khiến cho người nàng càng thêm nóng rang.

“Huynh mau buông,nếu không ta. . . . . .” Nàng vừa nói vừa vùng vẫy.

“Nếu không nàng muốn thế nào?.”

Hắn gian tà nói nhẹ nhàng bên tai nàng,dẫn tới cả người nàng run rẩy.

Hoắc Tiểu Ngọc trốn tránh muốn đẩy ra hắn nhưng một chút hiệu quả cũng không có.

Chẳng những không đẩy được hắn ngược lại bị hắn ôm càng chặt.

Lôi Hào ôm thân thể vừa mềm vừa thơm thật chặt vào lòng,giống như muốn cả đời này không muốn nàng rời khỏi ngực hắn.

Môi của hắn không ngừng hôn phảng phất muốn nuốt cả nàng ,khát khao muốn đoạt được nhiều hơn trên người nàng,nhiều hơn. . . . . .

“Huynh rốt cuộc muốn làm cái gì?” Nàng vừa tức vừa sợ hỏi,đón nhận ánh mắt cười hết sức mập mờ.

“Ta muốn làm gì,nàng chẳng lẽ không biết sao?” Hắn giọng nói tà ác hỏi.

Hắn giống như Đại Dã Lang,một ngụm nuốt gọn con cừu nhỏ này vào bụng.

Hắn muốn thế nào nàng làm sao không biết,bởi vì hắn đang bận rộn cỡi y phục trên người nàng.

Nhưng vấn đề là,hắn không thể làm vậy!

“Chờ một chút,ta nghĩ huynh lầm rồi? Ta chưa đáp ứng trở thành bạn giường của huynh.”

Lời nàng khiến bàn tay to đang muốn cởi chiếc yếm ngừng lại.

“Lời này của nàng có ý gì?”

Hắn nào nói muốn xem nàng như bạn trên giường?

“Nói cho huynh biết,ta dùng sao cũng đại tiểu thư,hoàng hoa đại khuê nữ,điểm này ngươi hẳn phải biết.”

Gương mặt trắng mịn bởi vì tức giận xen lẫn xấu hổ mà biến thành màu đỏ,giống như rặng mây đỏ khắc trên da thịt trắng nõn,mà ánh mắt có ngượng ngùng lóe lên tia chống đối làm người ta thấy tâm thần nhộn nhạo.

“Dĩ nhiên.” Người nam nhân đầu tiên của nàng chính là hắn.

Ánh mắt hắn giống như ngọn lửa nóng bỏng thiêu đốt toàn thân nàng, “Nàng muốn ta chịu trách nhiệm?”

Thanh âm khàn khàn tiết lộ khát vọng trong lòng hắn,Lôi Hào phát hiện mình tuyệt không bài xích suy nghĩ chịu trách nhiệm,thậm chí hắn còn vui vẻ mong đợi.

“Không,ta sẽ không xin huynh chịu trách nhiệm,hơn nữa nam nhân cũng không thích gánh vác trách nhiệm mà đúng không,dù sao ta cũng vậy không tính lập gia đình,mọi người vui đùa một chút không sao.” Nàng thấp giọng nói,không hiểu vì sao lời này nói ra khỏi miệng trong lòng nàng cảm giác đau nhói.

Chương 26

Sông Tần Hoài,trên mặt sông thuyền bè được bố trí vạn phần xinh đẹp,mà bên trong ca kỹ thanh lâu đều ở nơi này phong hoa tuyết nguyệt ngâm thơ đối câu.

Trên bờ sông có một căn phòng rất khác biệt,một kỹ nữ xinh đẹp đang dùng tất cả vốn liếng tới lấy lòng quý công tử trước mắt.

“Lôi thiếu gia,uống rượu sao!”

Lôi Hào không có cự tuyệt,uống một hơi cạn sạch,hắn còn đưa tay kéo nữ nhân đó ngồi lên đùi.

“Nàng tên gì?”

Hắn vừa hỏi bàn tay to vừa thăm dò vào trong vạt áo cô nương,khi bàn tay chạm vào bộ ngực đầy đặn,cô nương đó phát ra một tiếng rên rĩ làm người ta nổi da gà.

“Ai nha! Lôi thiếu gia! Đừng mà!”

Trong miệng tuy nói đừng mà,nhưng nàng từ đã không muốn giãy giụa,trong lòng nàng hiểu nam nhân vốn mê trò chơi phóng túng.

“Nàng còn chưa nói nàng tên gì” Lôi Hào không chút kiêng kỵ vuốt ve ngực nàng

“Người ta gọi. . . . . . Tiểu Ngọc Nhi.” Nàng thở gấp thở hổn hển nói.

“Tiểu Ngọc Nhi?” Tuấn lông mày không khỏi nhíu chặt .

Tối hôm nay quyết định đi chơi,không muốn để ý nữ nhân đáng ghét kia nữa,kết quả nàng như âm hồn bất tán,trong đầu hắn không những đầy hình bóng của nàng, hiện tại ngay cả tìm  kỹ nữ cũng tên”Tiểu Ngọc” .

Hắn không phải bị “Tiểu Ngọc” nguyền rủa rồi chứ?

Không có bất kỳ báo động,hắn không vui đẩy nàng ra,hại nàng trọng tâm không vững ngã trên mặt đất vô cùng chật vật.

“Ôi! Lôi thiếu gia,tại sao chàng dùng sức đẩy ta?” Nàng vốn muốn làm nũng,nhưng thấy được ánh mắt lạnh lùng của hắn,nàng liền không dám nói.

“Không cho phép nàng lấy tên Tiểu Ngọc Nhi.”

“Cái gì?”

“Đổi tên.” Hắn lớn tiếng nói.

“Vậy muốn tên gì?” Nàng cả người giống không có xương ngồi trên người hắn,giọng nói quyến rũ hỏi.

“Chỉ cần không gọi tên đó.”

“Có phải người tên ‘ tiểu Ngọc ’ nào đó chọc giận Lôi thiếu gia rồi không?”

“Giận sao!”

Tiếng chưa dứt,hắn thô bạo kéo xiêm y của nàng lộ ra làn da tuyết trắng,hắn tựa như mê muội vuốt ve kia tỉ mỉ, xúc cảm bóng loáng  .

Sờ rất tốt nhưng so với tiểu Ngọc thì kém một chút.

Đáng ghét, Lôi Hào,không phải nói không muốn nàng. Hắn ở trong lòng  tự mắng mình.

“Ngài hình như rất để ý vị cô nương kia ——” Nàng đột nhiên câm miệng,bởi vì một ánh mắt lạnh băng quét qua tới.

“Ngài thật giận sao.”

Hắn tức giận !

“Lôi thiếu gia,ngài đừng tức giận,ta. . . . . .”

“Cỡi y phục xuống.” Hắn không nhịn được ra lệnh .

“Nhưng . . . . . .”

“Nàng dám cải lời ta? Tối nay đừng nghĩ đi ra nơi này.” Trong lòng hắn cực kỳ tức giận nữ nhân này tại sao không nghe lời vậy.

Không giống đối đãi Hoắc Tiểu Ngọc,đối với nữ nhân trước mắt một chút kiên nhẫn hắn cũng không có.

“Nhanh lên một chút!”

Nàng không thể làm gì khác chủ động cởi y phục trên người,một lát sau trần như nhộng đứng trước mặt hắn.

Ánh mắt Lôi Hào từ từ rơi xuống,lướt qua qua ngực đầy đặn,vòng eo mãnh khảnh,chân ngọc thon dài,còn có cấm địa mê người.

Nữ nhân trước mắt vừa gợi cảm vừa mê người,bất quá vẫn kéo tiểu Ngọc— chết tiệt, tại sao nghĩ đến nàng?

“Tới đây!” Hắn khẩu khí rất kém hét lớn.

Tiểu Ngọc Nhi run rẩy sải bước tới,bị hắn không chút thương hương tiếc ngọc kéo vào trong ngực.

“Ta là khách của nàng,chỉ có ta mới có thể quyết định nàng được mở miệng hay không, hiểu chưa?”

“Hiểu! Hiểu!” Nàng vội vàng gật đầu.

Hắn tự tay xoa đầu vú của nàng,một tay khác thì đưa đến phía dưới đụng vườn hoa bí mật giữa hai chân,Tiểu Ngọc Nhi không nhịn được giãy dụa thân thể, trong miệng không ngừng  bật ra rên rỉ .

“A. . . . . .”

Nàng lên tiếng rên rỉ nôn nóng khó chịu,còn mang vui thích hưng phấn.

Chân ngọc phóng đãng  mê người mở ra,hưởng thụ hắn bừa bãi vỗ về chơi đùa,một chút cũng không e lệ.

Nhưng Lôi Hào như cũ án binh bất động,tiếp tục trêu chọc ham muốn khát khao của nàng,vui mừng nhìn nàng đau khổ cầu xin. Hừ! Nữ nhân chính là muốn đau khổ cầu khẩn hắn,để hắn tận tình định đoạt .

Thiên hạ nữ nhân nhiều như vậy,hắn cần gì phải nhất định chọn Hoắc Tiểu Ngọc ?

Hắn đem mặt vùi sâu vào mái tóc Tiểu Ngọc Nhi,vào mũi chính là vị son phấn làm người ta muốn cau mày  sặc mũi,tuyệt không giống mùi hoa quanh quẩn không đi trên người tiểu Ngọc . . . . . .

Chết tiệt! Không phải nói không nhớ nàng nữa sao? Tại sao lại nhớ ?

Lôi Hào lần nữa dùng sức đẩy ra Tiểu Ngọc Nhi,hại nàng ngã chỏng xuống đất.

“Ai nha! Lôi thiếu gia. . . . . .”

“Câm miệng, cút!”

Hắn nhìn vẻ mặt sợ hãi lo lắng của nữ nhân trước mắt,một chút cảm giác cao hứng cũng không có,ngược lại hắn đang nhớ tiểu Ngọc thẳng thắng của hắn,thẳng thắng không làm bộ.

Cho đến lúc này,hắn không thể tự lừa gạt mình,hắn đúng chỉ thiên vị mỗi tiểu Ngọc,chỉ cho phép nàng rống hắn,đổi lại người khác không được.

Tiểu Ngọc! Hắn đứng lên khẩn cấp đi ra ngoài.

Hắn muốn đi tìm tiểu Ngọc của hắn,bất kể nàng có bày bản mặt thối cho hắn nhìn,hắn cũng không để ý.

Hắn đời này chỉ muốn một mình nàng,chỉ cần có thể gặp nàng là được.

Lần này nàng đừng mong đuổi hắn đi.

mặc cho nàng lay động ra sao,hắn vẫn không nhúc nhích.

Chương 27

Lôi Hào bước nhanh về hướng  học viện,đột nhiên phát hiện ven đường có một nhóm người vây quanh,không biết đang nhìn những thứ gì.

Mặc dù trong lòng thật tò mò,nhưng hắn hiện tại có chuyện quan trọng hơn phải làm,cho nên không đi qua tham gia náo nhiệt.

“Tiểu Ngọc,ta tớ đâyi.” Hắn khó nén hưng phấn lẩm bẩm tự nói.

Vừa lúc đó,hắn nghe được tiếng khóc bi thảm của một nữ nhân,đây không phải nguyên nhân chủ yếu kiến hắn dừng bước lại,vì hắn nghe được tiếng khóc kia thật quen thuộc.

“Lôi Hào. . . . . . Xú nam nhân . . . . . . Mau tới cứu ta. . . . . .”

Hoắc Tiểu Ngọc!

Ngay sau đó hắn xoay người dùng sức đẩy đám người vây xem,vừa nhìn thấy tình huống trước mắt,cả người hắn bị hù trợn tròn mắt.

“Tiểu Ngọc,tại sao toàn thân nàng đều là máu?” Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

“Lôi Hào? !”

Hoắc Tiểu Ngọc vừa thấy người mình muốn gặp xuất hiện trước mặt,tất cả bàng hoàng bất lực tất cả đều không thấy,giống như lạc giữa đại dương đột nhiên thấy được Lục địa.

Nàng dùng sức ôm lấy hắn vùi đầu vào người hắn,khóc lớn tiếng.

Lôi Hào vội vội vàng vàng vọt tới bên người nàng, “Nàng không sao chứ,người này xảy ra chuyện gì?”

“Ta  không biết. . . . . . Ta đang sải bước trên đường,hắn đột nhiên xông lại ôm lấy ta,sau đó hắn chết, ta không biết xảy ra chuyện gì? Không biết, không biết. . . . . .”

Nàng liên tiếp nói nhiều câu không biết,giống như động vật nhỏ rút vào lồng ngực an toàn của hắn.

“Ta biết rồi.Ngoan, không có chuyện gì.”

Hắn không rõ tình trạng thế nào,bất quá hắn nhất định phải tĩnh táo,bởi vì nàng cần hắn.

“Nàng giết người,tất cả mọi người đều thấy.” Một người vây xem phía sau hai người thét lên.

“Ta không có.”

Hoắc Tiểu Ngọc liều mạng lắc đầu, sợ hãi  nước mắt không ngừng  lăn xuống.

“Có! Giết người phải đền mạng,cô nhất định phải chết!” Một người khác cũng lớn tiếng chỉ trích .

Mọi người đưa tay chỉ vào hai người,châu đầu ghé tai nghị luận.

“Nghe nói nàng là nữ học trò trong Thành Công Văn Học Viện,thật buồn cười,nữ nhân không ở nhà lo gia đình còn bắt  chước nam nhân đi học là sao!”

“Không cần phải nói nhất định đầu có vấn đề.”

“Khó trách động thủ giết người.”

“Đúng vậy , Đúng vậy .”

Thanh âm mọi người chỉ trích,tiếng đùa cợt,giống như thủy triều tràn lan phóng mạnh về nàng, Hoắc Tiểu Ngọc không nhịn được  nghiêm mặt tái nhợt,cả người run rẩy không ngừng,mắt thấy sắp chịu không được.

“Tất cả các ngươi câm mồm cho ta!”

Tiếng gầm của Lôi Hào quả nhiên làm mọi người im bặt,mắt mở thật to nhìn chằm chằm nàng.

“Dữ cái gì? Giết người còn dám lớn tiếng vậy.”

Trong đám người đột nhiên có người nói một câu,nhanh chóng khiến cho những người khác bất mãn,tất cả mọi người lên tiếng trỉ chích Hoắc Tiểu Ngọc cùng  Lôi Hào.

“Nàng không giết người,chuyện chưa tra rõ,không cho phép các người nói nàng giết người.” Lôi Hào lạnh lùng nói.

“Hừ! Ngươi dĩ nhiên có thể nói vậy,nhìn ngươi ôm chặc vậy,hai người các ngươi nhất định có quan hệ mập mờ “

“Đúng! Gian phu dâm phụ, tội phạm giết người, đánh bọn họ!” Một lão bà bà dẫn đầu dùng cây cải củ trong tay đánh tới hướng hai người.

“A!” Hoắc Tiểu Ngọc bị đánh trúng đầu,đau đến thở nhẹ một hơi.

“Lão thái bà đáng chết này.”

Lôi Hào đang muốn tính sổ với lão thái bà,một đống rau dưa quả, cái cuốc đòn gánh ,tất cả đều phóng về phía hai người.

“Bọn người ngốc không phân biệt thị phi kia,không thể nhìn thấy máu là có người chết.” Lôi Hào tức giận hô,muốn đứng dậy đánh người,lại nghe nàng kêu đau một tiếng.

“A! Đau!”

Một cục đá nện vào trán nàng,máu thoáng cái chảy ra ngoài.

“Tiểu Ngọc? !”

Hắn vội vàng trở lại bên người nàng,ôm chặc lấy nàng,dùng thân thể thay ngăn cản mọi người công kích.

Nhìn thấy hắn liều lĩnh bảo vệ nàng,mọi người càng thêm tin tưởng bọn họ chính xác là gian phu dâm phụ,dồn sức đánh mãnh liệt chọi tới .

“Đánh chết bọn họ,giết người đền mạng, đánh chết bọn họ. . . . . .”

Hoắc Tiểu Ngọc sợ hãi,chỉ có thể níu chặt y phục của hắn, “Lôi Hào,huynh đi, không cần lo ta.”

“Đồ ngốc,này thì có là gì,bất quá chỉ có ít đồ chọi vào người,ta không đau .”

Lôi Hào sống chết nói xong,giống như có một cái tô lớn từ trên trời giáng xuống,chuẩn xác đập trúng đầu hắn,phát ra thanh âm vang dội.

“A!”

Hắn đau kêu một tiếng,ánh mắt tàn ác nhìn về đám cầm nồi: “Là ai?”

Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường sửng sờ tại chỗ,động cũng không động chỉ sót lại một nam nhân đang cầm ghế chuẩn bị đánh tới.

“Ngươi không phải đã chết? !”

Người chết vốn nằm trên mặt đất,không biết khi nào bò dậy tham gia vào đám mọi người.

“Ta?”

“Đúng! Chính là ngươi!”

Trăm miệng một lời hét lên,màng nhĩ người nọ thiếu chút nữa rách.

“Phi! Phi! Phi! Ta sống tốt …sống đến trăm tuổi,ai nói ta đã chết?”

“Vậy máu trên người ngươi ở đâu có?”

“Ta là người giết heo,trên người có chút máu có gì kỳ quái?”Hắn thản nhiên trả lời,sắc mặt thoạt nhìn chán muốn chết.

“Vậy ngươi tại sao té xỉu trên người ta?” Người hỏi là Hoắc Tiểu Ngọc.

“Đó là cô xui xẻo,ta uống rượu say muốn tìm chiếc giường ấm áp để nằm.”Câu trả lời của hắn làm người ta nghe hộc máu,hơn nữa còn có vọng động muốn giết người  .

Lôi Hào chậm rãi đứng lên, mắt lộ ra hung quang, “Ý của ngươi là,ngươi sỗ sàng nữ nhân của ta,còn để cho ta giống như chó bị đuổi đánh,tất cả do ngươi mà ra?”

“Này. . . . . .” Giang Hảo không nhịn được cả người run lên,trời. . . . . . Thật đáng sợ!

“Tốt! Ta đây có thể nói cho ngươi biết,kế tiếp đổi lại ngươi tệ thế nào.”

Nói xong,hắn không nói hai lời  kéo vạt áo Giang Hảo,dùng sức đấm một quyền lên cầm hắn.

“Lôi Hào, không nên đánh.” Hoắc Tiểu Ngọc kéo tay áo của hắn,lắc đầu ngăn cản.

“Tiểu Ngọc,hắn hù dọa nàng,nàng nhịn được sao!”

Hắn không tin nàng có thể nén giận,nếu không bình thường cố tình gây sự với hắn đều là giả.

“Không phải, ý của ta là cùng nhau đánh.”

“Lúc này mới giống tiểu Ngọc của ta.”

Kế tiếp,hai người lần đầu có ăn ý đánh cho người thiếu chút nữa thành đầu heo biến thành đầu heo.

Một trận quyền đấm cước đá,sau đó Giang Hảo đáng thương thật bị đánh phun ra một ngụm máu.

“Không nên. . . . . .  đánh nữa. . . . . . hắn sẽ chết . . . . . .”

“Hừ! Chính là muốn ngươi chết.”

“Tốt lắm, Lôi Hào,tay của ta đau quá không đánh nữa.” Hoắc Tiểu Ngọc lên tiếng làm nũng .

Lôi Hào đau lòng nhìn bàn tay sưng đỏ của nàng, “Đúng vậy,sưng rồi,vậy thì không nên đánh.”

Nằm trên mặt đất Giang Hảo nghe bọn họ nói không đánh tiếp,cao hứng thân thể run rẩy mấy cái,sau đó chết ngất.

“Lôi Hào,cám ơn hynh.” Hoắc Tiểu Ngọc cảm giác mình rất cảm động.

Hắn bảo vệ nàng,mặc tất cả bảo vệ tốt nàng,xem nàng giống như món bảo bối trân quý thương yêu.

Nàng cảm động,rất cảm động.

“Lôi Hào. . . . . .” Nàng đỏ mặt nhào vào trong ngực hắn, ôm chặc lấy hắn.

“Huynh là anh hùng của ta.”

Thân thể hắn đột nhiên cứng đờ,nhưng ngay sau đó kịp phản ứng,hai tay ôm chặc lấy nàng.

“Có ta ở đây,ai cũng không thể động tới một cọng lông của nàng.”

Nàng mím chặt môi,cảm động gật đầu.

“Cho nên,làm nữ nhân của ta thế nào.”

Hoắc Tiểu Ngọc sửng sốt một chút,sau đó mặt lạnh dùng sức đẩy hắn ra, “Tại sao nhất định phải làm nữ nhân của huynh?”

“Bởi vì ta muốn nàng.”

“Ta nói rồi ta không phải là hàng,ta là người,ta có suy nghĩ của mình.”

“Ta biết,nhưng ta muốn nàng là người của ta.”

“Nếu như ta khuông muốn?”

“Không được,ta vừa rồi liều mình cứu giúp,cho nên nàng phải lấy thân báo đáp.”

“Nào có đạo lý này? Ta không chịu.”

” Nàng dám!”

“Ta có cái gì không dám?”

“Nàng. . . . . .”

Đang cho rằng hai người không biết khi nào ngừng lại, —— đám quan sai vây quanh hai người,một gã đầu mục bắt người đi tới trước mặt hai người,khách khí  hỏi thăm: “Xin hỏi,người ngã trên mặt đất này là ai đánh?”

Chương 28

Hoắc Tiểu Ngọc không suy nghĩ nhiều,vươn ngón tay nhỏ nhắn  chỉ vào Lôi Hào nói: “Là hắn,đại nhân,chính hắn dụng quyền đánh người này hộc máu.”

“Cái gì? Hoắc Tiểu Ngọc!Nàng gan lắm!” Lôi Hào giận đến trợn to hai mắt,không thể tin được nàng sẽ đem tất cả đẩy tới trên đầu hắn, nhìn đầu mục bắt người nói: “Cô ta cũng cắn hắn,tứ chi người này toàn do nàng cắn.”

“Lôi Hào,ngươi không phải nam nhân!”

“Ta chỉ kỳ nhân chi đạo.”

Tốt! Hắn thật không chịu nổi nàng.Hoắc Tiểu Ngọc ở trong lòng bất mãn thét lớn.

“Đầu mục đại nhân,bắt hắn đi!” Nàng chỉ vào hắn nói.

“Không! Nên bắt nàng mới đúng!” Lôi Hào tức giận hét lại.

Đầu mục lẳng lặng nhìn hai người gây lộn, sau đó nháy mắt ý bảo mấy người tới đây,không nói hai lời chia ra bắt  hai người.

“Không cần cãi,bắt cả hai như vậy đủ công bằng chứ?”

Lôi Hào cùng Hoắc Tiểu Ngọc nhìn vào nhau,sau đó nhìn khóa sắt trên tay,muốn trốn đã không kịp.

Hai người trăm miệng cũng không thể bào chữa bị đầu mục lôi vào đại lao, chờ người đến cứu.

Cứu mạng a!

……………

Trong đại lao vừa ẩm ướt vừa lạnh,vừa đen vừa u ám,căn bản không phải  chỗ người ở,hơn nữa nơi này bọn chuột nhắt hoành hành làm cho Hoắc Tiểu Ngọc sợ  khóc lên.

“Lôi Hào. . . . . .” Nàng khóc hô tên nam nhân bị nhốt phòng cách vách.

Ở trong lao,nam nữ tách ra,cho nên hai người bọn họ chia ra bị giam hai phòng cách nhau.

“Tiểu Ngọc,nàng làm sao vậy?” Lôi Hào vội vàng hỏi.

Nghe được nàng sợ khóc lóc,hắn chỉ cảm thấy so với chết còn khổ hơn.

“Có chuột. . . . . .”

“Chuột? !”

Chuột con đáng chết,không nên cho hắn ra ngoài,nếu không bọn chúng sẽ bị nấu thành”Tam bôi thử” .

“A!” Tiếng thét chói tai thê thảm hơn truyền đến.

“Tiểu Ngọc! Tiểu Ngọc,nàng làm sao vậy?”

“Có con gián!”

“Không phải sợ,nó sẽ không cắn nàng.”

“Ai nói,nó đang nhìn ta,ta sợ nhất những con này.Lôi Hào,huynh mau cứu ta.” Hoắc Tiểu Ngọc nghẹn ngào nói,cả người núp trong góc,sợ đến rơi nước mắt.

“Tiểu Ngọc. . . . . .”

Đáng ghét! Lôi Hào trừng mắt nhìn tường đất bụi bặm.

Do bị tường che kính,vô tình tách rời hắn và tiểu Ngọc,khiến lòng hắn tràn đầy lo lắng xen lẫn không đành lòng,hắn tay chân luống cuống.

“Đừng sợ,có ta ở đây,ta sẽ bảo vệ nàng.”

“Gạt người! Hiện tại chuột đang cắn ta,gián đang trừng ta,nơi này vừa ẩm vừa tối,ta sợ,ngươi căn bản không bảo vệ được ta,huynh còn khó lo cho mình. . . . . .”

Hoắc Tiểu Ngọc vừa khóc vừa mắng,hóa thành tức giận toàn bộ phát tiết trên người hắn.

“Nàng đừng sợ,ta đang nghĩ cách.”

Lôi Hào vọt tới trước rào chắn,cất giọng thét lớn: “Ê! Có ai không!

Mau thả chúng ta đi ra ngoài,ngươi biết ta là ai không? Ta là lôi thiếu gia.”

“Đừng gọi nữa,vô dụng thôi,phàm những ai bị bắt vào phải ở đây một đêm.” Hoắc Tiểu Ngọc hết hy vọng  nói.

Lôi Hào xoay người đi trở về,đem tay đặt trên tường,ước gì hắn có thể xuyên qua tường chạy đến bên cạnh người hắn yêu, an ủi nàng, bảo vệ nàng.

“Tiểu Ngọc, ta. . . . . . là ta không tốt.”

Nghe ra trong giọng hắn có khổ sở cùng xin lỗi Hoắc Tiểu Ngọc ngừng lại nước mắt.

Không nghe thấy nàng đáp lại,Lôi Hào cho rằng nàng gặp chuyện gì,liều mạng đấm lên vách tường,gấp giọng hỏi: “Tiểu Ngọc,nàng làm sao vậy?”

“Lôi Hào.” Thanh âm của nàng chậm rãi vang lên,cúi đầu ,khàn khàn,tràn đầy tình cảm.”Người nên xin lỗi là ta mới đúng.”

“Tiểu Ngọc. . . . . .”

“Ta không phải là người đanh đá,ta cũng rất dịu dàng,bất quá không biết tại sao,vừa thấy được huynh ra khống chế không được mình,thật ra ta không thích gây lộn,huynh có biết không?”

“Ta biết.” Hắn bình tĩnh  nói,tim đập càng thêm dồn dập.

Không biết vì sao trong lòng có một thanh âm nói cho hắn biết,hắn sắp nghe được lời hắn muốn nghe,không khỏi nín hơi đợi chờ.

Nhưng hắn không thở nổi,tường bên kia vẫn không truyền đến thanh âm Hoắc Tiểu Ngọc.

“Nàng làm sao vậy? Tiểu Ngọc,nàng nói —— một câu hoặc quát to một tiếng,không phải nàng bị con chuột đó cắn rồi chứ? Không phải sợ,ta sẽ cắn lại nó. . . . . .”

Không kìm được hồ ngôn loạn ngữ,hắn chỉ muốn ôm chặc lấy nàng,an ủi nàng. . . . . . Đáng ghét! Bức tường chết tiệt!

“Đừng đánh,tường sẽ không ngã,tay của huynh sẽ bị thương đấy.”

Nói gì vậy? Nàng quan tâm hắn sao?

“Tiểu Ngọc,nàng quan tâm ta sao?”

“Huynh nói trước ta cho biết,ở trong lòng huynh nữ nhân lý tưởng phải thế nào?”

Hắn cẩn thận  hỏi: “Tại sao muốn biết?”

Ngay sau đó trong nhà lao lâm vào một mảnh trầm mặc giữa hai người tràn ngập bất an.

Một lúc sau giọng Hoắc Tiểu Ngọc lần nữa vang lên.

Chương 29

“Huynh biết ta cả đời chỉ có huynh,cho dù huynh không quan tâm ta,ta cũng không thể chấp nhận nam nhân khác.”

Lôi Hào thở dài một hơi,lòng treo giữa không trung  rốt cục có thể buông xuống.

Khóe miệng hắn từ từ vung lên nụ cười vui vẻ,ai nói hắn không thích?

“Tiểu Ngọc, ta. . . . . .”

“Nếu như đại nhân hỏi ta sẽ nói là ta làm,không liên quan đến huynh.” Nàng nức nở nói.

“Tại sao?” Hắn cau mày  hỏi.

“Không nên hỏi.” Nàng nức nở bỏ lại một câu nói .

Hắn nhíu màu càng sâu, “Không nói ta liền không đồng ý.”

Cho dù nàng nói nàng làm,hắn cũng sẽ không đồng ý.

Lại một trận trầm mặc.

“Hoắc Tiểu Ngọc!” Hắn nghiến răng nghiến lợi hét,hận không được bóp cần cổ xinh đẹp của nàng,cho nàng không dám cãi lời hắn.

“Ta yêu huynh.”

Những lời này giống như tia chớp đánh mạnh trúng tim hắn.Luôn muốn nghe nàng nói ra lời thật lòng,nhưng khi nghe được lại rung động như thế

“Tiểu Ngọc,thật ra ta cũng vậy. . . . . .” Từ yêu chưa nói ra khỏi miệng,một tiếng thét thê lương truyền đến.

“Hả

Hắn nắm tay ra sức đánh  tường, “Tiểu Ngọc,nàng làm sao vậy? Trả lời ta!”

“Lôi Hào,cứu ta.”

Vì cứu người yêu,hắn không biết lấy thần lực từ nơi này,đánh trên tường ra một khe hở.

Thanh âm gì?

Hoắc Tiểu Ngọc ngấn nước mắt,trợn to lùi lại vài bước,vẻ mặt kinh ngạc nhìn tường xuất hiện một khe nhỏ,sau đó càng ngày càng nhiều,càng ngày càng nhiều. . . . . .

Đến cuối cùng, “Rầm”  một tiếng,vách tường thế nhưng sụp đổ!

Nàng còn chưa phản ứng xảy ra chuyện gì,Lôi Hào đã xuống đến trước,kéo nàng ôm chặt vào trong ngực, “Đừng sợ, ta tới rồi.”

Hắn  an ủi làm nàng cảm động,hai tay ôm chặc hắn, khóc không thành tiếng.

“Huynh. . . . . . Huynh thật mạnh,đấm vỡ cả tường!”

“Nàng sợ vật,ta chịu không nỗi nữa,cho dù tay bị tàn phế,ta cũng muốn gặp được nàng.”

“Huynh ngốc quá. . . . . .” Nàng khóc trách hắn,nhưng vẫn đột nhiên ôm chặc lấy hắn.

Thấy tay phải hắn sưng to,còn có máu chảy ra,nàng đau lòng không dứt lấy khăn mặt băng bó cho hắn.

.

“Có đau không?”

“Rất đau.”

“Thật xin lỗi.”

“Hôn ta,ta liền không đau.”

Yêu cầu của hắn làm   gương mặt nàng từ từ lộ ra tia đỏ ửng, “Nhưng . . . . .”

Thì ra nàng cũng sẽ xấu hổ .

Lôi Hào yêu thương,nhưng hắn vẫn cau mày thét: “Ai nha! Đau quá a!”

Có phải là nam nhân hay không ? Gọi lớn tiếng như vậy.

Trong lòng mặc dù lẩm bẩm,nhưng Hoắc Tiểu Ngọc vẫn cẩn thận giơ lên tay phải của hắn,nhẹ nhàng hôn lên chỗ sưng đỏ.

“Có đau không?” Thấy bàn tay sưng tó,nước mắt cũng nhịn không được nữa xâu thành chuỗi lăn xuống,giọt giọt nhỏ trên tay hắn.

Lôi Hào đưa tay ôm lấy mặt nàng,trên môi nàng in xuống một nụ hôn thâm tình.

“Không đau,nàng đừng khóc .”

Chỉ một nụ hôn nhẹ,nhưng Hoắc Tiểu Ngọc kìm lòng không được đưa tay ôm chặt cổ hắn,hôn nóng bỏng chứ không kháng cự như lúc trước.

Nàng không sợ bị tổn thương mà cự tuyệt hắn,đẩy hắn ra,nếu như hắn không phải thật lòng với nàng,nàng cũng không bận tâm.

“Lôi Hào,ta yêu huynh,ta rất yêu huynh.” Nàng nghẹn ngào nói,mang theo tiếng khóc trầm thấp làm hắn nghe lòng mềm nhũn xen chút đau.

“Trước kia hung dữ với huynh,cự tuyệt huynh,đánh huynh,mắng huynh,tất cả đều do ta cố ý,không nói như vậy,huynh sẽ biết ta thích huynh,rất thích huynh.” Nàng nói thật đáng thương.

Lôi Hào ôm chặc lấy nàng,bàn tay to nhẹ xoa lên mái tóc mềm mại, “Ta biết,ta tất cả đều biết,nàng đừng khóc.”

Hoắc Tiểu Ngọc yên tĩnh một lát,cảm thấy có điểm gì là lạ.

Tại sao chỉ mình nàng nói ra lời trong lòng,còn hắn thì cao hứng trả lời nàng,nhưng một chữ cũng không nói cảm giác của hắn nha?

Nàng ngấn nước mắt,đưa tay kéo vạt áo của hắn, bỉu môi nói: “Huynh nói đi.”

“Nói gì?” Hắn vẻ mặt vô tội nhìn  nàng.

Hoắc Tiểu Ngọc dùng sức đẩy ra hắn,xoay người đưa lưng về phía hắn, không muốn để ý đến hắn.

“Tại sao?”

“Ta hiểu rồi,huynh yên tâm,ta sẽ không tìm huynh nữa.” Nói xong nàng vọt sang góc tường ngồi co rúm,cúi đầu khóc nức nỡ.

Lôi Hào kéo căng khóe miệng,đè nén vui vẻ trong lòng,ai bảo nàng lúc trước kêu ngạo mắng hắn,lần này có là cơ hội báo thù duy nhất,hắn không phải đại ngu ngốc.

Hắn đi tới ngồi xuống bên người nàng,sau đó thở dài một hơi,cảm giác thân thể trong góc cứng đờ,bất quá vẫn không chịu ngẩng đầu nhìn hắn.

“Trước kia,ta tuyệt không thích cô nương vừa quật cường vừa hung hãn,chứ đừng nói đến cô nương trong đầu chỉ muốn đi học,nên ôn nhu quan tâm đáng yêu, hơn nữa nữ nhân không tài chính là đức,chỉ cần biết giúp chồng dạy con là được.”

Nói tới đây,hắn nghe được bên cạnh truyền đến một tiếng khinh thường hừ nhẹ.

Lôi Hào khóe miệng không tự chủ cong lên,thật là nha đầu quật cường!

“Lần trước sau khi chúng ta ầm ĩ,ta đến kỹ viện đi tìm nữ nhân ——”

“Huynh đến kỹ viện tìm nữ nhân? !”

Hoắc Tiểu Ngọc ngẩng đầu hung hăng nhìn chằm chằm hắn,giống như cọp mẹ hận không được nhào qua xé nát hắn.

“Tại sao huynh có thể đi tìm nữ nhân? Huynh không phải đã. . . . . .”

Đáng chết! Tại sao nhắc đến chuyện mắc cỡ đó? Hoắc Tiểu Ngọc ở trong lòng thầm mắng mình.

Nàng quay đầu không thèm để ý hắn,hai gò má giận đến phình to,bộ dáng như ăn dấm chua.

“Nàng nhìn nàng xem,tuyệt không đáng yêu .”

“Huynh ——”

Dám nói nàng như vậy,nam phải tự đại này không muốn sống nữa à!

Hoắc Tiểu Ngọc phút chốc quay đầu,đưa tay kéo vạt áo hắn lãnh đạm vô tình uy hiếp hắn.

“Lôi Hào,huynh đừng quá mức,cho dù huynh biết ta có ý với huynh. . . . . .” Nàng ngừng một chút, cắn răng còn nói: “Nhưng không có nghĩ huynh được tổn thương ra,ta không nhất định chỉ yêu huynh ——”

“Ta yêu nàng.” Lôi Hào cắt đứt lời nàng, thâm tình  nói: “Ta chưa từng nói không yêu nàng.”

“Huynh. . . . . .”

“Ta có sao?” Hắn vẻ mặt bị oan uổng đáng thương.

“Huynh . . . . .”

“Ai biểu nàng luôn như thế,nếu như nàng sớm để ta cảm giác được nàng yêu ta,ta đã sớm nói với nàng một ngàn lần,một vạn lần ta yêu nàng,đâu cần nàng phải mở miệng trước?”

Hoắc Tiểu Ngọc không thể tin được hắn lại đem trách nhiệm đẩy tới trên người nàng,còn nói nàng mở miệng chỉ nàng nói yêu hắn trước?

Nàng lập tức lộ ra nụ cười lạnh.

“Phải không? Tha thứ ta không đủ kinh nghiệm,không hiểu cái gì gọi là yêu,bất quá ngươi có thể đi tìm nữ nhân khác,những thứ  hồ ly tinh kia nhất định hiểu được cách yêu ngươi,yêu ngươi yêu đến chết.”

“Ừm, quá chua !” Hắn cố ý cười nhạo nàng thiếu chút chọc nàng giận khóc lên.

Chương 30

Xú nam nhân!

Đột nhiên có một đôi tay có lực từ phía sau ôm nàng vào trong ngực,không để ý nàng liều mạng giãy dụa.

“Không nên đụng ta,dù sao ta ngốc,huyng không thích, ta không cần .” Nàng khẩu thị tâm phi nói.

Lôi Hào xoay người nàng lại để nàng đối mặt với hắn,đặt môi lên trán nàng, thâm tình  nói: “Đồ ngốc,ta làm sao ghét bỏ nàng?”

“Nhưng huynh nói. . . . . .”

“Ta sợ nàng không quan tâm ta.” Hắn dịu dàng nhìn khóe mắt còn đọng giọt nước mắt,cực kỳ đau lòng lau nước mắt cho nàng.

“Nào có,oan ta!”

Vào lúc này,nàng rốt cục hiểu mình yêu hắn nhiều thế,yêu đến không thể kiềm chế chính mình.

Lôi Hào dùng sức ôm lấy nàng,ngửi mùi thơm ngát mê người  trên người nàng , “Ta yêu nàng,khi ấy nhìn nàng giận giữ đứng trước mặt ta,ta liền thích nàng,có nhớ nàng quăng ta một bạt tai không,ta lúc ấy càng không cách nào quên nàng ta tự nói với mình,nhất định phải có được nàng,cho dù không từ thủ đoạn nào.”

“Huynh có chứng thích ngược đãi cuồng?” Nàng liếc xéo nhìn hắn hỏi.

“Không có, đổi lại những người khác dám đánh ta, ta sẽ ăn miếng trả miếng hoàn lại hết.” Hắn lớn tiếng  nói.

Nam nhân này thật độc ác!Hoắc Tiểu Ngọc đẩy hắn ra,không muốn nhìn thấy hắn nữa.

Nhưng hắn dùng sức kéo nàng về lại ngực,lần này nói gì hắn cũng không dễ dàng buông tay.

“Đi kỹ viện ta có tìm nữ nhân,bất quá ta phát hiện ta không thể,bởi vì trong đầu ta chỉ toàn hình ảnh của nàng,nàng làm ta mất thể diện.”

Hoắc Tiểu Ngọc không tin,dùng cặp mắt to vô tội  nhìn chằm chằm hắn.

“Ta bị một cái tát của nàng đuổi đi ba hồn bảy vía trong người,trong lòng tất cả chỉ có nàng,nên nàng xem người nào thảm hơn?”

“Cái gì? Yêu ta rất thảm sao?” Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn không vui  nói: “Người nam nhân nào yêu ta,hắn phải tu phúc ở kiếp trước mới được ý.”

“Hình như ai đó hôn cũng không biết.”

“Ai nói ? Ta làm được.”

“Ai nói ?”

“Ta nói .”

“Ta không tin”

“Vậy thì thử một chút.”

Nàng đẩy hắn ngã trên mặt đất,khóe miệng lộ ra nụ cười quyến rũ, “Nếu như ta hôm nay không làm huynh nói ta hôn giỏi,ta sẽ không lấy họ Hoắc.”

Lời nói vừa dứt,môi của nàng liền đặt lên môi hắn .

Vừa bắt đầu là nàng chủ động,nhưng chẳng biết lúc nào quyền chủ động đổi thành hắn chọn lựa thế công,nàng thì bị động tiếp nhận.

Hoắc Tiểu Ngọc thở hổn hển cảm giác được bàn tay to của hắn không an phận chuyển động trên cơ thể mình,trong cặp mắt đen lóe lên dục hỏa nóng bỏng  làm người ta không dám nhìn gần,nàng không khỏi đỏ mặt tim đập.

“Chờ một chút,ta chỉ nói hôn thôi. . . . . .” Nàng khẽ mở đôi môi đỏ mọng,bật ra thở dài nhẹ nhàng

“Nhưng kỹ thuật nàng rất kém.”

Môi của hắn đã đi tới trước ngực nàng,cách y phục nhẹ gặm tiểu đầu vú nhạy cảm.

“Vô lại.” Nàng mắc cở đỏ mặt,khẽ mắng một tiếng,nhưng nàng không có phản kháng để mặc hắn muốn làm gì thì làm.

“Ta biết nàng thích ta vô lại.”Lôi Hào nói nhỏ bên tai nàng,còn tay kia kéo ra quần nàng,bàn tay to sờ lên phần đùi non mịn. . . . .

“Không. . . . . . là nơi này sao . . . . .”

“Trong lao,ta biết.”

“Biết huynh còn. . . . . .”

Hắn dùng dùng nụ hôn ngăn kháng nghị trong miệng nàng,ngón tay thon dài rút đi quần lót của nàng,tìm đến cánh hoa ẩm ướt,dịu dàng vuốt ve.

“Lôi. . . . . . Không thể.”

Nàng ngăn cản một chút tác dụng cũng không có,ngược lại càng thêm kích dục hỏa trong người hắn.

“Không sao,ta có cách.”

Lôi Hào nhanh chóng kéo quần nàng xuống,sau đó ôm nàng đến trước người,muốn nàng giạng chân trên người hắn,đem cứng rắng của mình chậm rãi chen chúc vào trong khe hẹp của nàng,vạt áo nhất thời trở thành nơi che dấu tốt nhất.

“Thật xấu.” Nàng nũng nịu một tiếng,không dám di động thân thể,rất sợ động sẽ chịu không được.

“Tiểu Ngọc, ta yêu nàng”

“Huynh. . . . . . A!”

Hắn đột nhiên đâm vào làm nàng thét lên một tiếng,cánh tay ngọc vô lực ôm chặt cổ hắn,phóng đãng đong đưa thân thể,hợp với hắn chạy nước rút.

Khi Hoắc Tiểu Ngọc cùng Lôi Hào một mảnh lửa nóng,một gã cai ngục cũng đang đi tới đại lao.

“Vị đại ca này, xin dừng bước.”

Tên cai ngục nghe tiếng quay đầu lại,nhìn thấy một người nam tử trung niên mặc hoa phục,vừa nhìn cũng biết rất có tiền đưa theo người hầu vội vàng  đã chạy tới.

“Có chuyện gì sao?”

“Có phải các người bắt nữ tử gọi Hoắc Tiểu Ngọc ? Ta là phụ thân con bé,ta muốn muốn đưa nó ra ngoài.”

“Không được,nàng bị tình nghi giết người,trước khi đại nhân tra hỏi nàng không thể rời khỏi đại lao.”

“Nhưng người nọ chưa chết,ta chỉ muốn xem con gái của ta có sao không,để ta có thể yên tâm.”

Giang Hảo thật muốn phun máu,bị chút ít nội thương,như thế mà thôi,không chết được.Rồi nói tiếp,bỗng nhiên có một nhóm người đưa một số ngân lượng cho hắn chữa thương,Giang Hảo đương nhiên đồng ý không kiện Hoắc Tiểu Ngọc vô cớ đả thương người.

Có tiền chuyện gì cũng dễ làm.

“Nói vậy không sai, nhưng. . . . . .”

“Ta biết, A Nhân.” Bỗng nhiên một nhóm người hầu chớp mắt đi tới.

Tên  người hầu kia lập tức đi lên trước,mở ra hộp nhỏ trên tay,sau đó nhanh chóng khép lại.

Ngục tốt cười cười, “Nữ nhi của lão gia thật đáng giá ‘ ngàn lượng ’ a!”

“Đúng vậy, Đúng vậy .”

“Tốt,ta sẽ để ông thấy mặt.”

“Cám ơn, cám ơn.”

Đang lúc này,Huyện thái gia mang theo một gã mặc hoa phục giống như trước người,thoạt nhìn cũng là nhà có tiền đi đến.

“Ai nha! Đây không phải là thông gia sao?” Lôi Hữu Tiền vừa thấy được đám người đó,lập tức nhếch môi giọng nói thân thiện.

“Lôi huynh.” Lão Hoắc thật rất cao hứng

“Đúng rồi,ông tại sao ở chỗ này?” Lôi Hữu Tiễn tò mò  hỏi.

Hoắc Nhất Hành  bất đắc dĩ  lắc đầu, “Haizz,không phải vì nữ nhi bảo bối của ta sao.”

“Con bé cũng đã mười tám ,con ta cũng nên cưới tiểu Ngọc vào cửa .”

“Xấu hổ thật,nó không học theo gương tốt,học người ta bỏ nhà trốn đi,nghe nói còn ở cùng một tên tiểu tử nào đó,hai người cùng nhau đả thương người đi đường. Loại nữ nhi này ta không mặt mũi gả,hay ông từ hôn,tìm một nữ nhi môn đăng hộ đối khác.”

“Nói bậy,tiểu Ngọc là nương tử đã mất của ta hứa với ông,trên đời này chỉ có nàng mới đủ tư cách làm con dâu ta,mà tên tiểu tử kia là ai ?”

“Không rõ,cũng bị giam bên trong.”

“Yên tâm,ta với ông đi vào,vừa thấy mặt liền bảo người đánh hắn,cảnh cáo hắn không cho phép làm hư con dâu tương lai của ta”

“Phải không? Được rồi.”

Lôi Hữu Tiễn gật đầu,phân phó hộ vệ nói: “Nhớ chút nữa dùng sức đánh,không cần lưu tình.”

“Dạ”

Ngục tốt mở ra cửa lao,đoàn người đi vào.

Chỉ chốc lát sau,truyền đến”A”  một tiếng hét thảm,tiếp theo mọi người giống như nhìn thấy quỷ chạy ra khỏi nhà lao,trên mặt mọi người đều đỏ bừng,ngươi nhìn ta,ta nhìn ngươi, vẻ mặt lúng túng …

Thật lâu,mới nghe được Lôi Hữu Tiễn nói: “Thân gia,đừng lo lắng, con ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm .”

Bên Hoắc Nhất Hành cũng cười cười xấu hổ.

Không thể làm gì khác hơn là như vậy,hai người đã đến  trình độ thế. Bất quá vừa nghĩ tới tư thế nữ trên nam dưới. . . . . .

Nữ nhi,con thật giỏi!Hoắc Nhất Hành có chút an ủi.

Nhi tử,con trai nên phía trên,không nên để cho nữ nhân đè ngươi, thật là đần! Hôm nào,cha phải giáo huấn con một bữa. Lôi Hữu Tiễn ở trong lòng âm thầm hạ quyết định.

Hai người liếc mắt nhìn,sau đó cười ha ha,thân mật vỗ vai đi.

“Đi,đi đánh bài nào!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#310113