Bài học đắt giá!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Tinh Đặc nhìn 3 tên bạn của mình bằng đôi mắt đầy... thương cảm.

Châu Kha Vũ băng một vòng quanh đầu, toàn thân rệu rã. Patrick rên rỉ liên hồi với cánh tay bó bột, còn Trương Gia Nguyên thì mếu máo với cái thân ngồi xe lăn vì gãy chân!

- Bây giờ tớ mới biết, người đáng sợ nhất thế gian này không phải là Lưu Chương.

Châu Kha Vũ nghiến răng, và Patrick tiếp lời bằng vẻ mặt phẫn uất.

- Người nguy hiểm nhất cũng không phải Nine.

- Gian ác nhất càng không phải Nhậm Dận Bồng -  Gia Nguyên méo mó vần vò mấy lá bài quen thuộc.

Trương Tinh Đặc gãi đầu gãi tai với gương mặt giả vờ tội lỗi, khi cả ba cái miệng đồng loạt gầm lên uất hận.

- Mà là Ikumi Hiroto!

- Ấy ấy... bình tĩnh, bình tĩnh... - Tinh Đặc đưa tay đỡ những đôi mắt hình viên đạn đang nã liên hồi về phía mình - Đâu phải chỉ có mấy cậu, cả tớ cũng là nạn nhân đấy nhé!

- Nạn nhân á? - Gia Nguyên ghiến răng - Thế bọn tôi gọi là gì đây?

- Tớ cũng bị... rửa ruột bằng thuốc tiêu chảy suốt 3 ngày đấy ...- Tinh Đặc cố trưng ra bộ mặt cực kỳ tội nghiệp - Cứ tưởng là phải nhập viện luôn rồi.

- Thế sao cậu chưa nhập viện? - Hattori vung vẩy cái kéo giải phẫu bằng cánh tay còn lại - Hay để bọn này giúp cậu nhé?

- Đừng... bớt giỡn... - Tinh Đặc tái xanh mặt mày, mồ hôi túa ra như tắm bởi luồng sát khí hừng hực toả ra từ ba gã bạn thân.

- Đủ rồi Patrick, Gia Nguyên - Kha Vũ chán chường lên tiếng - Có đánh cậu ta chỉ tổ rước thêm phiền phức.

- Haha... Kha Vũ nói đúng đó - Tinh Đặc khe khẽ lấy cái kéo giải phẫu trên tay Patrick ra và đặt nó xuống bàn, mắt len lén liếc về phía Gia Nguyên thăm dò phản ứng.

Châu Kha Vũ lắc đầu, chầm chậm tiến về phía Tinh Đặc.

- Nhưng đá cậu thì được. - Anh chàng thình lình gầm lên với giọng khủng khiếp - Đồ bán đứng bạn bè.

BỐP.

BỐP.

BỐP.

Ba cái chân không hẹn mà cùng giơ lên đạp Tinh Đặc té dúi dụi vào ghế sofa, nể nhất trong trường hợp này là Gia Nguyên: ngồi xe lăn nhưng cái chân còn lại dùng lực không hề nhỏ. Tinh Đặc tội nghiệp lồm cồm bò dậy, gắt lên.

- Có phải lỗi của tớ đâu?

- Thế sao Lưu chương lại có tờ giấy đó hả? Nó nằm trong cuốn sách tớ đưa cho cậu.

Châu Kha Vũ nắm tay hầm hè.

- Đã vậy còn ngay cái trang viết về kinh nghiệm chinh phục 7 mối tình đầu của tớ nữa.

- HẢ?...- Gia Nguyên trợn mắt.

- Bảy...? - Patrick làm rớt luôn miếng táo xuống sàn, mồm há hốc.

-...mối tình đầu? - Tới lượt Tinh Đặc mặt dài thượt ra.

Biết mình lỡ miệng, Kha Vũ ngượng ngùng ngó lơ đi chỗ khác, trong lúc 3 chàng trai còn lại bấm bụng nhìn nhau cười.

- Bảy mối tình đầu? - Gia Nguyên lặp lại.

- Ngạc nhiên đấy, thế Lưu Chương là mối tình đầu thứ 8 của cậu à? - Patrick cười nhăn nhở.

Chỉ có Tinh Đặc là thở hắt ra, lắc đầu.

- Bị đánh là đáng lắm, đồ lăng nhăng.

- Này, từ sau khi kết hôn tớ cực kỳ nghiêm túc nhé.- Châu Kha Vũ giơ chân đá Tinh Đặc thêm cái nữa, khiến ông bạn ôm lấy ống chân la oai oái.

- Thật là...bản lĩnh - Gia Nguyên  lẩm bẩm.

- Bình thường trông hắn lịch sự điềm đạm vậy, hoá ra là tay sát gái có hạng - Patrick thầm thì.

Châu Kha Vũ đỏ mặt tía tai.

- Này này, là tự họ đeo theo tớ nhé. Tớ có làm gì đâu.

Xem ra lời giải thích này là vô ích, bởi 3 thằng bạn của anh đều đáp lại bằng gương mặt nhăn nhở khó coi. Châu Kha Vũ đành quay lại bàn làm việc, ngồi phịch xuống, chuyển hướng câu chuyện về đề tài cũ.

- Mà rốt cuộc, làm sao cậu có thể để nó rơi vào tay Hiroto nhà cậu được chứ hả?

- Cậu nên cảm ơn tên Gia Nguyên ấy đó.

Tinh Đặc hất đầu về phía Gia Nguyên, và trước khi hắn ta kịp lên tiếng phản đối, Tinh Đặc thở hắt ra, nhớ lại giây phút kinh khủng 3 ngày trước.

- Cậu ta tống tớ đi theo lối ống thoát khí, hậu quả là tớ tông rầm vào khu thí nghiệm của Phòng Công tác điều tra Khoa học, rồi ngất đi.

Tinh Đặc nhún vai.

- Khi tỉnh lại thì thấy mớ giấy đó ướt nhẹp nằm trên tay của Hiroto.

- Thế đấy. - Hakuba rầu rĩ - Còn tôi thì ăn một quyển sách Hóa học siêu khủng ngay khi vừa đi làm về và chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo thế nào.

- Dù sao thì không phải... anh Chương đánh cậu tới nhập viện chứ?

Tinh Đặc nhìn Châu Kha Vũ bằng đôi mắt hoài nghi.

- Không, làm gì có - Patrick nhanh nhảu chen ngang - Anh Chương chỉ ném quyển sách Hóa học thực nghiệm dày như Từ điển trúng cái cửa thôi, nhưng tên này phản ứng nhanh quá, trượt chân té đập đầu vào tủ đựng giày kế bên.

- Tớ có nhờ cậu giải thích hả, Patrick? - Châu Kha Vũ tiếp tục gầm gừ trong cổ họng.

- Thì rõ ràng tự cậu làm mình bị thương - Patrick khụt khịt mũi - Tớ mới thê thảm đây này.

Patrick ngừng lại, nhìn lướt qua 3 cặp mắt đang nhìn mình như nhìn con mồi. Cuối cùng, anh chàng quyết định dừng mắt ở...cái thùng rác góc phòng, nuốt nước miếng một cách khó khăn trước khi lên tiếng.

- Tớ đến khu tổ chức Hội nghị thì họ mời tớ vào phòng trà. Tớ nghĩ đó là phép lịch sự...Ai ngờ...

Patrick cố nén tiếng thở dài đầy não nề.

- Ai ngờ chỉ thấy mấy cô con gái của Hiệu trưởng Học viện Cảnh sát ở đó, họ bảo là họ rất...ờ ...ngưỡng mộ tớ...

- Khục khục... - Bắt đầu có tiếng cười vang lên.

Mặt Patrick chuyển dần sang màu cà rốt.

- Họ nói nếu không ghi thư mời Hội nghị như vậy thì tớ sẽ không đến...rồi...ờ họ mời tớ uống rượu, xin chữ ký...

- Sướng nhỉ? - Tinh Đặc chép miệng, ngay lập tức ánh mắt đầy sát khí của Patrick dội thẳng tới khiến cậu giật bắn.

- Ngay tức đó thì Nine nhà tớ bước vào...

Gia Nguyên suýt sặc ngang ly nước còn Kha Vũ ảo não ôm đầu cúi gằm xuống.

- Chẳng nói chẳng rằng anh ấy cầm luôn cặp khóa mã số đựng đồ giải phẫu tớ mang theo phang xuống...theo quán tính tớ đưa tay ra đỡ...thế là...

Patrick nhăn nhó chỉ vào cánh tay bó bột.

- Sướng nhỉ, Tinh Đặc, cậu có muốn thử không?

- Không, cảm ơn - Tinh Đặc nở một nụ cười giả tạo thấy ớn - Nhưng sao lại có liên quan tới Hiroto?

- Còn không á ? - Patrick hét - Hiroto với Rin là bạn học hồi bên Mỹ đi thực tập, Rin là con gái của Hiệu trưởng Học viện chứ đâu. Chính Cilina của Phòng Hình sự các cậu đã nói với tớ là bạn của Rin giúp họ cách hẹn tớ đến võ quán cơ mà.

- Quan hệ lằng nhằng nhỉ? - Hakuba cười cười - Còn cậu, Gia Nguyên?

- Gia Nguyên, lần đầu tiên một trinh sát tài ba bị lừa nhỉ? - Patrick sực nhớ ra còn có một gã thê thảm hơn mình, cậu quay qua nhìn Gia Nguyên cười toe toét.

- Thật bất ngờ, siêu ảo thuật gia kiêm trinh sát thiên tài cũng có ngày này - Tinh Đặc mỉa mai đắc ý.

- Cậu muốn thử trở lại Khu thí nghiệm theo đường ống thoát khí nữa không, Tinh Đặc? - Gia Nguyên nhếch mép, tay khẽ rút ra chiếc khăn đỏ quen thuộc trong túi áo, màu đỏ chói lòa khiến Tinh Đặc cảnh giác lùi ra xa.

- Tớ chỉ ngạc nhiên tí xíu thôi mà - Tinh Đặc chấm mồ hôi, cậu quên mất tên này rất kiêu ngạo và lần đầu tiên lòng kiêu hãnh của hắn bị tổn thương.

- Hiroto đã sắp xếp vụ này - Gia Nguyên nghiến răng - Anh ấy cho tớ vào bẫy và bắn tin cho Bồng Bồng nhà tớ biết. Thế là, Bồng Bồng đến nơi đúng lúc tớ đang tán chuyện với cô gái ở Khu phố đèn đỏ phía Tây thành phố, nơi mà thư mật nói là tên sát nhân Atermit đang ở ấy. Chưa hỏi được tí gì thì anh ấy cầm luôn cây đàn ghi ta của tớ mà anh ấy mang theo, đuổi tớ chạy thực mạng như là ăn cướp gặp cảnh sát; hoàn toàn không nghe tớ giải thích. May mà lẩn vào một góc chết ở điểm giao của hai ngã tư mới thoát nạn, chứ không thì có mà chết.

- Ờ... - Tinh Đặc gãi đầu - Nhưng tóm lại, cái chân của cậu sao gãy được?

Đến đây, gương mặt Gia Nguyên trở nên lúng túng và ngượng nghịu, đính kèm nhiều sắc thái khác nhau như đau khổ, bực tức, xấu hổ và giận dữ.

- Anh ấy dùng chổi...

- Hả? - Ba cái miệng đồng thanh.

Gia Nguyên cúi gằm mặt, từng chữ rời khỏi miệng một cách khó khăn.

- Anh ấy dùng chổi...

Những tiếng cười sằng sặc vang lên cùng lúc, khiến căn phòng náo loạn, còn Gia Nguyên tội nghiệp thì vẫn cúi ngằm mặt nhìn mấy lá bài và cái khăn đỏ trên tay. Và câu nói cuối cùng bật ra trong vẻ tuyệt vọng của chàng trinh sát.

- Anh ấy tống tớ ra khỏi nhà giữa đêm khuya chỉ với một bộ Pjyama trên người, còn bảo tớ: "Thích mấy cô đó như vậy thì đừng về nữa". Tớ bước hụt bậc cầu thang và .. rồi... té...

Hoá ra đó là lí do mấy hôm trước hắn ta gọi điện cho Tinh Đặc lúc nửa đêm vì "tai nạn" và cũng là lí do mấy ngày nay gã này suốt ngày vật vạ ở nhà Tinh Đặc, đuổi không đi mà năn nỉ cũng không về. Vì cong mỗi Tinh Đặc đang lẻ loi...

Khổ thân các "lão"...

Tinh Đặc thở dài nhớ lại gương mặt thiên thần xinh đẹp của người yêu, và tim cậu thỉnh thoảng lại hết hồn bởi nụ cười của ác quỷ khi xử đẹp một ai đó chọc điên mình của Hiroto...

Sau chuyến này, bốn người đàn ông hào hoa của chúng ta cũng rút ra được chân lý cao cả trong cuộc sống:

"Không nên chọc vào giới hạn của bạn đời!!!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro