Lấy mạng người mà không cần vấy máu!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Hiroto? - Lưu Chương thốt lên đầy kinh ngạc.

Cậu em nuôi đáng yêu của Vịt vàng Sở cảnh sát sao lại ở đây vào lúc này?!. Thằng bé hiếm khi nào  rời khỏi phòng thí nghiệm trong giờ làm việc.

- Hi, Akira. Em có làm phiền anh không? - Hiroto mỉm cười.

- Không, dĩ nhiên là không - Lưu Chương vui vẻ kéo Hiroto vào phòng làm việc, sau đó đóng cửa lại.

- Hơi bất ngờ khi thấy em ở đây thôi. Có hồ sơ hay tài liệu nào cần kiểm tra sao?

- Không - Hiroto cắn nhẹ vành môi dưới, ra chiều hơi suy nghĩ - À, em...muốn nhờ anh một việc...

Con Vịt vàng tròn mắt nhìn tờ giấy nhàu nhĩ đã chuyển qua màu xanh do thấm hoá chất.

- Cái gì thế?

- Em tìm thấy trong túi áo của Tinh Đặc khi mang áo khoác của em ấy đi giặt.

Lưu Chương tò mò cầm tờ giấy lên, và không quá khó khăn để nhận ra nét chữ của Châu Kha Vũ. Nhưng nó đã bị nhoè đi do hoá chất thấm vào.

- Em không rõ đó là cái gì, nên muốn nhờ anh đưa vào máy phân tích chữ viết để tìm nội dung giùm em. - Hiroto tỏ ra hơi ngượng ngùng khi nói những lời này - Vì... ờ, anh biết đấy, mấy thằng nhóc đó hay giấu chúng ta những chuyện đáng ngờ lắm, nhất là khi mấy đứa nó lén lút trao đổi qua thư...

- Anh hiểu rồi - Lưu Chương cau mày nhìn nét chữ rồng bay phượng múa lem nhem - Dù em không nhờ thì anh cũng làm thế, đây là nét chữ của nhóc chồng nhà anh mà.

- Vậy em cảm ơn anh trước - Hiroto nhoẻn miệng cười, đôi má hơi ửng hồng - À, anh đừng nói cho Tiểu Tinh nhà em biết nhé...

- Hiểu mà.

Lưu Chương nháy mắt, tiễn Hiroto khỏi phòng, nhưng trong lòng cuồn cuộn một nỗi hoài nghi và nhìn chăm chăm vào tờ giấy trước mặt....

Phía sau cánh cửa, một chàng trai mang gương mặt bầu bĩnh đáng yêu đang gạch ngang một cái tên trong tập giấy mang theo. Nụ cười nguy hiểm xuất hiện trên gương mặt tròn tròn ấy thật chẳng hợp xíu nào.

"Châu Kha Vũ - đã giải quyết."

------------------------------------------------------

Patrick nhận được thư mời tham gia Hội nghị Giải phẫu dành cho lực lượng Cảnh sát, địa điểm tổ chứ là Nhà hát thành phố.  

- Tuyệt - Anh chàng hớn hở.- Lâu rồi không tham gia mấy Hội nghị kiểu này. Lại còn mời mình đến chia sẻ kinh nghiệm nữa chứ. Ban tổ chứ thật có mắt nhìn!!!

Nine nhìn bạn đời bằng vẻ chán nản.

- Mấy trò vô bổ này có gì hay ho đâu mà em thích thế nhỉ?

- Anh công tác bên Phòng Hành chính nên đương nhiên không hiểu rồi! - Patrick phấn khởi bế thốc thằng con trai lên - Con ngoan, bố sẽ cho con thấy thế nào là Trưởng Phòng pháp y Sở Cảnh sát.

Thằng nhóc được bố tung hứng, cười sằng sặc thích thú, trong lúc Nine bĩu môi.

- Vâng, thì tôi là người không hiểu gì...Nhớ đấy nhá...

- Thôi mà anh - Patrick hôn lên mái tóc non tơ của con trai - Từ trở thành Trưởng phòng tới nay em đã chẳng thể đi ra ngoài được chút nào. Mãi mới có thư mời tham dự một Hội nghị chuyên ngành; chứng tỏ bạn đời của anh là người tài giỏi đấy chứ! 

Nine lừ mắt.

- Tự kiêu quá đấy, ông mãnh ạ.

- Em phải đi chuẩn bị đây, tối nay lúc 6h, cảm giác thú vị thật.

Patrick đặt cậu con trai xuống, thằng bé giật tay áo cậu lại.

- Con đi nữa, bố.

- Không được, ai trông chừng con được chứ.- Patrick khẽ cau mày.

- Dĩ nhiên là anh trông nó.

Nine đứng dậy, bế cậu con trai lên.

- Con cũng muốn một lần nhìn thấy bố mình đứng trên bục phát biểu có dáng vẻ như thế nào, đúng không?

Thằng bé ôm lấy cổ Nine, cười khúc khích. Patrick thở dài.

- Thôi được rồi.

- Nhưng chắc anh và con tới trễ hơn 6h một chút, bé con phải đi khám sức khoẻ mà.

- Ừ, không sao.

Patrick phẩy tay và cầm lá thư lên lầu. Một buổi Hội nghị, oai đấy!

... Hiroto chống tay lên cằm, đôi mắt hững hờ nhìn vào cái tên bị gạch thứ hai.

"Patrick - đã giải quyết."

-------------------------------------------------

Trương Gia Nguyên nhìn tờ mật báo.

"Yêu cầu trinh sát viên Trương Gia Nguyên của Phòng trinh sát nhanh chóng chấp hành nhiệm vụ mới. Kẻ sát nhân hàng loạt Atermit được báo cáo là đang xuất hiện tại một phố đèn đỏ ở Khu phía Đông thành phố."

Tuyệt vời!

"Atermit xuất hiện ở phố đèn đỏ hả? Hay lắm, lâu rồi ông đây cũng chưa đến những nơi này. Không biết mấy cô nàng ở đó có còn nhớ mình không nhở!?"

Công khai xuất hiện ư? Không thèm lẩn trốn nữa à? Gan đấy!

Gia Nguyên nhếch môi, để lộ nụ cười nửa miệng quen thuộc. Lâu rồi cậu không nhận được lệnh trinh sát mới nào; vả lại, cấp trên cũng mới điều động cậu theo đuôi một tổ chức buôn lậu xuyên biên giới về, nên cho phép cậu nghỉ ngơi một thời gian sau cả nửa năm vất vả. Hơn nữa sau khi kết hôn thì thời gian của cậu bị bó buộc chặt chẽ quá, không cẩn thận là ăn ngay cây vỹ kéo đàn của Nhậm Dận Bồng.

Bẵng đi thời gian lâu như vậy, Gia Nguyên còn cho rằng cấp trên đã quên béng đi trinh sát viên tài năng xuất chúng này rồi.  À, mà còn tức hơn là không biết đâu lại đồn ra tin tức chàng trinh sát viên hào hoa ấy sợ nhất không phải máu chảy đầu rơi mà là một vị  thư sinh hiền lành như thỏ của bên Giám định hiện trường mang quân hàm "BẠN ĐỜI HỢP PHÁP".

Nhưng đúng lúc Nhậm Dận Bồng không tài nào về nhà được mà phải lu bu với công việc ở sở vì mấy hiện trường đẫm máu của tên sát nhân, thì Atermit xuất hiện, lại còn công khai như khiêu chiến Gia Nguyên nữa.

Được lắm, ta sẽ khiến ngươi phải khuất phục trước tài năng của ta, kẻ sát nhân kia! Ta, Trương Gia Nguyên, nhất định sẽ khiến ngươi phải trả giá cho hành động tội lỗi của mình, cho những mạng người mà ngươi đã hại. 

Phong độ chỉ là nhất thời, đẳng cấp mới là mãi mãi.

Và Gia Nguyên cười đắc chí khi nghĩ tới vẻ mặt hậm hực tức tối của đám đồng nghiệp mỗi lần nhìn cậu kiêu ngạo với chiến công của mình...

Bây giờ lịch sử sắp lặp lại rồi!...

"Trương Gia Nguyên - xong"

Hiroto gấp tờ giấy lại, và bật lửa. Cậu khẽ mỉm cười, ngân nga một bài hát cũ. Đôi mắt ánh lên nét ngây thơ chẳng ăn nhập với nụ cười dọa người kia tí nào!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro