"Quân tử phục thù (?!)"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tinh Đặc đang mơ mơ màng màng thì một mùi hăng hắc nồng nồng xộc thẳng vào mũi.

Tiếp đó, cậu cảm giác rõ là miệng mình bị ai đó bóp mạnh, và nhét vào một viên con nhộng nho nhỏ, đăng đắng. Thuốc gì đó chăng?! Nhưng khi cái thứ đó vừa trôi xuống cổ họng thì Tinh Đặc lập tức thấy lợm giọng.

Quỷ thần thiên địa ơi, lần đầu tiên cậu thấy một mùi kinh khủng như vậy.

Ngậm trong lưỡi thì chỉ thấy hơi đắng, còn nuốt xuống cổ nó lập tức trào ra một cảm giác vừa chua loét, vừa kinh khủng lại nồng nặc một đống vị hỗn tạp mà cậu vẫn thường ngửi thấy khi đi ngang... bãi rác!

Cậu lập tức bật dậy như lò xo và oẹ ra một đám dịch dạ dày màu xanh.

Cái quỷ gì đấy?

- Tên nào to gan dám...- Tinh Đặc vừa gầm lên thì lập tức nín bặt, tim đập thình thịch.

Hiroto đang ngồi bình thản nhìn cậu, đôi mắt không che giấu vẻ giận dữ và chút lo lắng.

- Thang máy hôm nay không có bảo dưỡng định kỳ  -  Hiroto lườm xéo một phát khiến lông tóc Tinh Đặc dựng đứng cả lên - Em không cần đi đường vòng như thế, Tiểu Tinh.

- Anh... tại... hắn... Gia Nguyên... -  Tinh Đặc lắp bắp, mồ hôi bắt đầu túa ra như mưa dù có đến 2 máy lạnh hoạt động liên tục ở nhiệt độ 16 độ C.

Hiroto nhướn mày, khoé môi khẽ mím lại - dáng vẻ đặc trưng mỗi khi anh nàng bắt đầu" điên" lên vì  trò ngớ ngẩn nào đó của cậu.

- À, Gia Nguyên hử?  -  Anh cầm bút gạch một đường lên xấp giấy trên tay - Vậy chắc là có cả Patrick và Châu Kha Vũ?

Và trước khi Tinh Đặc kịp bịa ra câu trả lời thoả đáng, Hiroto tiếp tục gạch thêm một đường lên tờ giấy.

- Lại là một kế hoạch thú vị của em phải không, Tinh Đặc bé nhỏ?

Tinh Đặc khẽ nuốt nước bọt, vẻ mặt như mới bị té giếng và được trục vớt lên. Mỗi khi anh người yêu bé nhỏ đổi cách xưng hô, điều đó hiển thị cho cơn giận đang có chiều hướng bành trướng thành cơn bão, hoặc động đất, sóng thần, bất cứ thứ gì đại loại thế.

Nói chung đều mức độ huỷ diệt như nhau.

- Em có biết đã gây ra rắc rối thế nào không hả? -  Hiroto ngẩng lên nhìn Tinh Đặc, tay không ngừng lật nhanh những trang giấy trông có vẻ là báo cáo gì đó; rồi thỉnh thoảng lại gạch ngang một cái xoẹt - nghe rất dã man. Thành thực mà nói, người yêu bé nhỏ của Tinh Đặc rất ít khi dùng nhiều lực như thế khi viết vẽ cái gì đó; trừ khi anh đang "điên". Mỗi lần anh "xoẹt" một cái là tim Tinh Đặc rớt đi một nhịp.

- Em làm vỡ tổng công 27 loại hoá chất... - Cây bút trong tay lại di chuyển và lồng ngực Tinh Đặc lại đánh thụp cái nữa - Trong đó có 13 mẫu thuốc thử hóa học chất nồng độ cao, 2 mẫu kết tủa amino acid (1) mới chưa làm báo cáo xong.

Cây bút dừng lại, nhưng đôi mắt bốc lửa của Hiroto thì bắn thẳng vào cậu hai viên đạn có sức công phá ngang ngửa một quả bom nguyên tử.

- Và điều ngu ngốc nhất là anh đã tiếp xúc trực tiếp loại vi khuẩn mới lai tạo mà Phòng Y sinh đang gửi bảo quản tại đây; các nhiên cứu mới nhất của bên đó vẫn chưa chắc chắn về mức độ tổn hại của nó đối với con người, khả năng ảnh hưởng, gây bệnh và cả sự lây nhiễm nữa.

Vẻ trách móc hiện rõ lên đôi mắt lấp lánh.

- Tại sao lúc nào cũng như vậy chứ?  Làm gì cũng không suy nghĩ tới hậu quả! Thật hết nói nổi em!!!

Anh gập tập giấy trên tay lại và nhìn Tinh Đặc một cách bất lực.

Trong lúc ấy, nhân tố gây họa nào đó vẫn còn đang lơ mơ lờ mờ. Những điều Hiroto nói đang dần thẩm thấu vào đầu Tinh Đặc, và cậu bỗng hét toáng lên:

- Virus á?

- Không, là vi khuẩn - Hiroto nói nhẹ tênh.

- Có quái gì khác nhau đâu?! - Tinh Đặc lẩm bẩm.

- Một trời một vực đấy, Tinh Đặc - Hiroto liếc cậu trước khi xoay người, bước về phía bàn làm việc. Anh với tay lấy lọ thuốc được đậy nắp kín.

Hiroto bước lại kế bên giường. Anh nghiêm mặt nhìn cậu.

- Loại vi khuẩn này chỉ mới được thử nghiệm trên hai con chuột, nên vẫn chưa rút ra kết luận chính xác được. Lúc nãy tay em chuyển sang màu xanh lục, nghĩa là bị nhiễm một phần thôi. Giờ thì uống thuốc rồi ngoan ngoãn nằm đây đến khi anh quay lại.

Hiroto dốc ngược lọ thuốc và từ bên trong, một viên nhộng màu xanh rơi ra.

- Mùi vị của nó hơi khó chịu một chút - Hiroto đặt nó vào tay cậu và gập những ngón tay lại thật nhẹ nhàng - Nhưng em không uống là không được đâu. Cố đừng nôn ra nhé, không thì rắc rối to đấy.

Anh vỗ nhẹ vào tay cậu. Tinh Đặc đưa lên mũi ngửi, và nhăn mặt. Quỷ thần ơi, cái mùi lúc nãy!!!

Hiroto vẫn ngồi kế bên, nhìn cậu chờ đợi nhưng nét mặt anh đã âm thầm phát ra tín hiệu: "Em đang khiến anh mất kiên nhẫn rồi đấy".

Tinh Đặc cố nặn ra một nụ cười méo mó theo đúng nghĩa đen và đôi mắt cậu phát lại tín hiệu hồi đáp: "Không có gì khủng khiếp hơn thứ này đâu anh ơi".

"Uống đi Tinh Đặc, đừng làm anh cáu" :  Ánh mắt biếc của Hiroto khẽ đàng đáp trả trong sự cầu cứu tuyệt vọng của đối phương.

Cuối cùng, Tinh Đặc đành giương cờ trắng.

Cậu bịt mũi, nhắm mắt, nín thở và nuốt ực cái... cái thứ... kinh khủng... không dám gọi là thuốc kia vào miệng, và cố không nôn ngược trở ra.

Một nụ cười mãn nguyện nở trên môi Hiroto. Anh vỗ nhẹ vào lưng cậu và ra hiệu cậu nằm xuống.

- Anh ra ngoài dọn dẹp hậu quả. Chút nữa sẽ vào kiểm tra lại.

Trước khi cánh cửa kịp khép, Hiroto không quên gửi cho Tinh Đặc một nụ cười đe doạ:

- CẤM KHÔNG RA KHỎI CỬA trước khi anh quay lại.

Tinh Đặc định nói với theo điều gì đó, nhưng cơn buồn nôn lại trào lên lần nữa. Khỉ thật, cái thứ chết tiệt gì không biết. Cậu ngả rầm xuống gối, nhắm mắt lại cố không nghĩ tới cổ họng đang ngộp trong đống mùi kinh dị kia...

Bên ngoài, Hiroto mỉm cười nhìn Tinh Đặc từ từ thiếp đi qua camera theo dõi.

Eisho - trợ lý Phòng Giám đinh hóa học, vỗ nhẹ vai anh.

- Anh Hiroto, mấy cái lọ vỡ đó đã dọn xong hết rồi.

- Cảm ơn em nhé.

Hiroto quay lại, mỉm cười thật tươi.

- Cũng may đó là khu phế phẩm, nên mấy thứ hoá chất ấy đều không còn dùng được, không thì rắc rối to - Eisho cười đáp lại. Ít khi nào nhóc trợ lí thấy Hiroto có nụ cười ấm áp như thế, nên nhóc vẫn là muốn giữ không khí này lâu thêm chút nữa.

- - Anh lơ đãng quét ánh mắt lên màn hình camera - Cũng may cho tên ngốc này.

Eisho chợt nhìn thấy lọ thuốc để trên bàn, thứ lúc nãy Hiroto đã cho Tinh Đặc uống. Cậu nhóc há hốc mồm ngạc nhiên.

- Ôi trời, Hiroto, anh cho anh Tinh Đặc uống TCC 1010 sao? Anh ấy chỉ bị dính một chút xíu phẩm màu thôi mà...

- Eisho - Hiroto ngắt lời nhóc trợ lí bằng một giọng khá dứt khoát - Anh có việc phải ra ngoài một chút, em giúp anh hoàn thành nốt mấy bản hồ sơ lúc nãy nhé?

- Ơ, vâng.

Eisho bối rối nhìn Hiroto, rồi liếc qua camera lần nữa. Như hiểu được suy nghĩ của cậu trợ lí nhỏ, Hiroto khẽ hắng giọng.

- Anh chỉ định để người mình yêu nghỉ ngơi một chút thôi - Hiroto mỉm cười - Em biết đó, việc ở khu điều tra rất bận, Tinh Đặc hầu như không có thời gian nghỉ ngơi nữa.

Hiroto quay lưng đi, bỏ lại Eisho vẫn đứng yên một chỗ, hai tay xoắn vào nhau lúng túng một cách tội nghiệp.

- Nhưng...TCC là thuốc...tiêu chảy cấp dùng để lọc sạch hệ tiêu hoá của vật thí nghiệm mà...

Hiroto đã biến mất sau cửa thang máy, trên tay là một tập giấy lộn xộn chằng chịt ghi chép và nhiều trang bị gạch ngang bằng bút bi. Kẹp trong đó là tấm bìa màu xanh đã mủn ra do tiếp xúc với hoá chất hoà tan.

Một tia nhìn lạnh lẽo ánh lên trong mắt Hiroto, kèm theo cái nhếch nhẹ của làn môi bạc kiêu hãnh.

"Trương Gia Nguyên, Patrick, Châu Kha Vũ" - anh lẩm bẩm - "thù mới nợ cũ, trả luôn một lúc đây!".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro