Châu Kha Vũ - Chàng quý tộc của Cục phòng chống tội phạm công nghệ cao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Tinh Đặc đứng tần ngần trước cửa phòng làm việc của Châu Kha Vũ với một nét - miễn -cưỡng - sắp - chết rồi.

Cậu định đá cửa bước vào nhưng cái nhếch môi đầy châm biếm của thằng bạn hiện lên khiến cậu chột dạ. Trong khi đó, đám nhân nhân viên ngoài kia người qua kẻ lại liên tục, nhưng không quên ném cho cậu những cái nhìn "cảm thông" kín đáo.

Hai thằng bạn phá hoại, Trương Gia Nguyên và Patrick, ông đây nhất định sẽ báo thù!

Tinh Đặc nghiến răng nghĩ thầm.

Cậu thực sự không muốn tới đây tí ti nào, nhưng... phải nói tình hình bây giờ nguy cấp lắm rồi. Hiroto đã giận cậu đến cả tháng trời vì cái phi vụ "thang máy" chết tiệt kia, và dỗ anh nguôi giận cũng là một vấn đề căng thẳng thần kinh chứ đừng nói gì đến việc xin anh ấy một nụ hôn.

Mà...dỗ ngọt người yêu thì "lão" Châu Kha Vũ là tên cáo già điêu luyện nhất hành tinh. Đến cả ông anh Lưu Chương nổi tiếng khó ở và ngang ngược kia "lão" còn dụ được nữa là...

Tinh Đặc bẻ các ngón tay răng rắc, còn chân thì cứ di di lên sàn một cách khó chịu.

Nhờ vả lão ta là chuyện cực chẳng đã, bởi cậu biết lão Châu Kha Vũ này sẽ không từ mọi cơ hội dù nhỏ nhoi để lôi cậu ra làm trò hề cho mấy gã bạn xấu tính kia, khuyến mãi thêm các "bà vợ" lắm chuyện.

Một bên là danh dự, lòng tự trọng của đàn ông...

...Một bên là ánh mắt sắc như dao phay, bén như dao cạo của anh người yêu bé nhỏ...

Đi cũng chết mà về cũng chết, đằng nào thì danh dự với tự trọng của Tinh Đặc cũng sớm bị vứt toẹt vào sọt rác sau cái vụ thang máy kia rồi... Lo đối phó với cơn thịnh nộ của Hiroto còn tốt hơn.

Hít một hơi thật mạnh, cậu mở cửa bước vào. Và con ngươi muốn lọt khỏi tròng khi thấy ngoài Châu Kha Vũ, cả tên Trương Gia Nguyên hại đời và gã Patrick ăn hại kia cũng đang ngồi vắt giò trên ghế. Hai cái mồm toét ra cười hết cỡ khi nhìn thấy Tinh Đặc.

- Bọn tớ chờ cậu lâu lắm rồi đấy! - Patrick xoay xoay cái mũ theo thói quen.

Tinh Đặc đóng sầm cửa lại, gương mặt hầm hầm như muốn ăn tươi nuốt sống cả ba kẻ trước mặt.

- Sao hai người lại ở đây vậy?

- Lý do cậu tìm đến đây chính là câu trả lời đó, Tinh Đặc - Gia Nguyên nháy mắt, búng ngón tay. Một lá bài hiện ra trên không trung.

- Q rô - Gã tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó lắc đầu nhìn Tinh Đặc với vẻ thương hại - Nghĩa là tình cảm của cậu đang ở mức báo động đỏ!

- Định chuyển nghề sang làm thầy bói à, Nguyên? - Tinh Đặc sầm mặt trước lúc ngồi xuống chiếc ghế salon êm ái.

- Oh, yes - Gia Nguyên nhe răng, nụ cười hiện lên trên gương mặt tròn tròn trông xinh trai cực - Dạo này phòng trinh sát ít nhiệm vụ quá, coi bói dễ kiếm sống hơn.

Châu Kha Vũ vẫn lặng im theo dõi cuộc đối thoại nãy giờ bằng cái vẻ lạnh lùng cao ngạo vốn khó. Hai tay chắp vào nhau, cằm chống lên mu bàn tay, chàng quý tộc tỏ ra thờ ơ với những câu bông đùa của lũ bạn đối với Tinh Đặc.

- Này, nói gì đi chứ, Kha Vũ. - Patrick huých khuỷu tay vào người cậu chàng.

- Thì tôi đang chờ ngài Trương Tinh Đặc nói đây. - Chàng quý tộc mỉm cười, nụ cười mà nếu phụ nữ nhìn vào thì khéo ngất hàng loạt, nhưng đối với Tinh Đặc thì cậu hiểu rõ, nó mang ý nghĩa khiêu khích lẫn châm biếm.

Tinh Đặc thở ra một cách não nề.

Mình biết mà, chắc chắn mình sẽ sớm hối hận về việc nhờ gã Châu Kha Vũ này giúp, ấy là chưa kể hai tên phá hoại kia cũng đang ở đây. Thế thì đời mình bình yên được mới lạ.

Tinh Đặc hằm hè nhìn Gia Nguyên và Patrick bằng đôi mắt hình viên đạn, trước khi liếc qua Châu Kha Vũ bằng vẻ...thê thảm không chịu được.

- Tôi sắp bị hai thằng bạn tốt kia hại chết rồi - Cậu nghiến răng - Cả cậu cũng định thông đồng với họ hại đời tôi hả, Vũ?

- Ấy ấy, đừng có vu khống - Gia Nguyên nheo mắt nhìn Tinh Đặc - Bọn tớ đã cố gắng hết sức giúp cậu rồi đấy chứ.

- Là do cậu dở tệ thôi - Patrick vịn tay lên thành ghế - Hết chỗ riêng tư rồi sao lại chọn ngay Trụ sở  để...làm cái chuyện ấy... - Và hắn bắt đầu cười thầm trong lòng.

- Quỷ tha ma bắt cậu đi, Patrick - Tinh Đặc đỏ mặt - Tớ nhớ là thang máy số 27 không có camera an ninh.

- Không có camera an ninh - Kha Vũ cười, và lên giọng mỉa mai - Nhưng tất cả thang máy của Trụ sở đều có hệ thống theo dõi chuyên dụng dùng lúc bảo dưỡng, nhằm đảm bảo an toàn cho những người đang ở trong hay mắc kẹt trong thang lúc đó. Chẳng lẽ cậu quên rồi hả?

Tinh Đặc thở mạnh.

- Lúc đó thì quên, giờ nhớ thì trễ rồi.

Ba cái miệng đồng loạt banh rộng ra; và tuy mỗi người thể hiện nó theo một cách khác nhau, nhưng mục đích hướng tới chỉ có một.

- Gia Nguyên và Patrick đã kể tớ nghe về việc cậu đi gặp họ - Kha Vũ tiếp tục với một gương mặt khiến Tinh Đặc chỉ muốn đấm cho một phát - Và họ biết cuối cùng cậu sẽ đến tìm tớ, nên mọi người chờ ở đây.

- Ai khiến vậy? - Tinh Đặc lầm bầm. Quả thật gần đây cậu có thói quen hay lầm bầm nhiều lắm;  mà nguyên do là lũ bạn yêu quái này luôn đặt cậu vào tình trạng dở khóc dở mếu mà thôi.

- Haizzzz, Tinh Đặc - Patrick xoa xoa lên đầu mình - Dù sao thì,...ờ bọn tớ cũng thấy có chút ân hận... dù đó là lỗi của cậu chứ không phải của bọn tớ. Nên mới định họp lại giúp cậu chuộc lỗi thôi mà.

- Ba cái đầu dù sao cũng hơn một cái chứ, Tinh Đặc - Gia Nguyên tiếp tục trưng ra nụ cười nửa miệng quen thuộc - Ờ, ba cái là trừ cậu ra đó.

Vầng trán Tinh Đặc trở nên nhăn nheo một cách khó coi kỳ cục. Nhưng cậu biết, ba chọi một không chột cũng mù, nên đành im lặng.

Kha Vũ bước ra khỏi ghế, đi tới bên giá sách. Chàng quý tộc rút một quyển có gáy màu xanh lá mạ, được bọc cẩn thận.

- Đợi chút... trang số 19... mục thứ 2...

Tinh Đặc ngơ ngác nhìn Kha Vũ đi lòng vòng, lẩm bẩm dí ngón tay vào trang sách. Quái, mình có tới đây kêu hắn đọc sách đâu?!

Patrick thuận tay với một quả táo trên bàn, cắn "rộp" một miếng; còn Gia Nguyên vẫn đang xào mấy lá bài ma thuật.

- Đây rồi, mười cách dỗ ngọt người yêu khi họ giận - Kha Vũ ồ lên và chìa quyển sách cho Tinh Đặc, ấn đầu cậu vào nơi ngón tay mình đang chỉ.

"Cách thứ 1: Kiên trì...nhận lỗi về phía mình"

- Tớ đã nhận lỗi cả tháng nay rồi.

Ngón tay Kha Vũ di chuyển xuống hàng thứ 2.

"Cách thứ 2: Thể hiện sự quan tâm chân thành"

- Ngày nào tớ chả quan tâm anh ấy chân thành - Tinh Đặc làu bàu.

" Cách thứ 3: Mỗi ngày tặng người ấy một bông hoa bày tỏ thành ý"

- Tặng hoa cho Hiro á - Tinh Đặc trợn mắt - Mỗi ngày?...

- Bỏ qua bước này đi Vũ ơi - Patrick thì thầm - Nếu không, ông cụ non ấy sẽ tưởng Tinh Đặc nhà chúng ta bị điên chắc luôn.

Gia Nguyên bụm miệng cười, trong khi Tinh Đặc tiếp tục thở dài não nề.

"Cách thứ 4: Chiều ý người yêu trong bất cứ chuyện gì, không được cãi"

- Kể cả việc bị tống vào mồm một đống mẫu thuốc thử hóa nghiệm? - Gia Nguyên tròn mắt- Gì chứ  Hiroto thì anh ấy dám lắm!

Tinh Đặc gầm gừ trong miệng, im lặng di chuyển mắt xuống phía dưới.

"Cách thứ 5:..."

"Cách thứ 6..."

"Cách thứ 7..."

Tới đây thì mắt Tinh Đặc bắt đầu hoa lên. Cậu xua tay gạt quyển sách qua một bên:

- Dẹp, dẹp, đủ rồi - Tinh Đặc xoa xoa thái dương với vẻ chán nản - Nếu đọc sách mà làm nên cơm cháo thì tớ cần gì nhờ tới các cậu. Nhà tớ là cả một núi sách kìa.

- Sách nhà cậu toàn sách chuyên ngành cảnh sát - Kha Vũ hừ mũi- Gắn liền với máu me, súng đạn, xác chết rồi tội phạm...Dựa vào mấy cái sách đó mà tán tỉnh người ta thì có nước nhảy lầu.

- Cậu đừng nói với tớ cậu dựa vô cái cuốn sách này mà cưa đổ anh Chương đấy nhé ? - Tinh Đặc  dòm vào cái bìa màu xanh nghi hoặc.

- Sai lầm - Kha Vũ nhún vai, gấp sách lại. Và chàng quý tộc chỉ cho Tinh Đặc một dòng chữ in đậm ngoài bìa.

"Bí quyết chinh phục người thương. Tác giả: Daniel Zhou - Châu Kha Vũ"

Tinh Đặc giật mình, ngả hẳn người ra sau.

Trời đất ơi!!!

Hắn ta còn... còn... viết thành sách nữa cơ đấy.

Một nụ cười đắc thắng nở trên môi chàng quý tộc.

- Chính xác là cậu sẽ phải dựa vào bí quyết của tớ...mà làm lành với tình yêu nhà cậu, sau đó tiến tới một nụ hôn nồng nàn và cuối cùng...

Kha Vũ dí quyển sách vào Tinh Đặc, giọng đe doạ lạnh lùng:

- Nhớ trả nó về cho tớ, và đừng để Lưu Chương biết đấy. Bằng không tớ thề là có cách khiến cuộc chiến giữa cậu và Hiroto của cậu kéo dài vô thời hạn...

- Này này, khoan đã... - Patrick lớn tiếng - Thế còn bọn tớ? Chúng ta thoả thuận là cùng giúp cậu ấy mà, chứ đâu phải chỉ dúi cho cậu ta pho bí kíp võ công kia đâu.

- Chúng ta sẽ giúp - Gia Nguyên mỉm cười gian xảo - Bằng cách đốc cậu ta thực hiện ngay lập tức.

Gia Nguyên xoay người lại, một làn khói trắng bùng lên phủ kín căn phòng. Tinh Đặc thấy mình đột nhiên nhẹ bẫng, sau đó có cảm giác lùng bùng lỗ tai, và...

Uỳnh!

Tinh Đặc có cảm giác rơi tự do, cậu nhắm mắt lại cho đến khi mông chạm đất bằng một tiếng rầm.

Sau đó là tiếng rơi vỡ loảng xoảng.

Tiếng một vài người la hét hỗn loạn.

Tinh Đặc từ từ hé mắt, và cậu ước gì mình có thể bóp cổ tên Gia Nguyên đó chết ngay lập tức.

Tinh Đặc rớt đúng vào phòng thực nghiệm hoá học, thảm hại hơn nữa là cú hạ cánh không an toàn vừa rồi đã gây đổ vỡ khá nghiêm trọng một góc phòng.

Và Tinh Đặc thật sự muốn mọc cánh bay khỏi đây ngay lập tức, khi bắt gặp ánh mắt vừa từ ngỡ ngàng, ngạc nhiên chuyển qua phông đo đỏ vì giận dữ và xấu hổ...

Tinh Đặc siết nắm chặt tay lại, tiếng cậu rít qua kẽ răng đầy oán hận.

- Trương - Gia - Nguyênnnnnnnnnnnnnnn!

Một cảm giác nóng nóng nhớp nháp lan rộng từ bàn tay lên cánh tay.

Tinh Đặc nhìn xuống, hoảng hồn thấy cả cánh tay mình đang dần dần chuyển qua màu xanh lục, y hệt như một con rắn. Tiếng Hiroto hét lên:

- Đưa cậu ấy ra phòng sơ cứu, nhanh lên!!!

Và hình như cậu không còn biết gì nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro