Patrick - Quân sư Phòng Pháp y là kẻ không đáng tin nhất thế giới!!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Lần đầu tiên cậu hôn Nine là như thế nào vậy?

Trương Tinh Đặc nhìn thẳng vào mắt Patrick với giọng cực kỳ nghiêm túc. Đang uống dở lon coca, Patrick sặc lên một tiếng và ho sù sụ.

- Hả..ả... - Patrick trợn ngược mắt lên, đến nỗi Tinh Đặc có cảm giác nó sắp rớt ra ngoài.

- Các cậu không thể cho tớ bất kỳ một phản ứng nào khác nữa sao?

Trương Tinh Đặc lầm bầm với vẻ bực dọc không che giấu.

- Các cậu? - Patrick loay hoay lấy khăn giấy lau miệng, hỏi lại - Còn ai khác ngoài tớ biết cái vụ rắc rối ngớ ngẩn này của cậu á?

- Đây là một vấn đề-rất-nghiêm-túc!

Trương Tinh Đặc gằn giọng, ý là cậu đã sắp hết kiên nhẫn.

Patrick thở dài, gương mặt trông càng u ám hơn.

- Phải, phải, đối với một gã hơn 30 tuổi đầu mà vẫn chưa biết cách hôn thì đúng là quá sức nghiêm trọng rồi.

- Patrick!- Tinh Đặc rít qua kẽ răng.

Nhưng hình như anh chàng chẳng có vẻ gì sợ tiếng rin rít đó. Cậu nhân viên pháp y nhún vai, tiếp tục đưa lon coca lên uống nốt phần dở dang.

- Trương Tinh Đặc - Patrick kề sát vào tai thằng bạn, thì thầm - Cậu làm tớ nghi ngờ bản lĩnh đàn ông của cậu đấy. Hay là nhịn suốt 10 năm rồi khiến cậu tê liệt bản năng luôn?

- PAT - TRICK! - Tinh Đặc gầm lên và gương mặt chuyển qua màu đỏ tía.

- TỚ HOÀN TOÀN BÌNH THƯỜNG!

Patrick vẫn chưa muốn kết thúc sớm màn trêu ngươi này, tiếp tục cười hềnh hệch.

- Bình thường mà 30 tuổi vẫn chưa có nổi một nụ hôn? Trong khi đó tớ đã là bố của một thằng nhóc 5 tuổi rồi đấy!

- Hôn nhân là mồ chôn tình ái, mà vợ con là nhà tù êm ái có vào chẳng có ra! - Tinh Đặc hừ mũi.- Chỉ có kẻ ngu dại mới thích chết sớm trong nấm mồ đó!

- À á, tớ sẽ mách với tình yêu của cậu câu này!

- Cậu dám!

- Thách không?

- Không, tớ đâu có điên.

Patrick ôm bụng cười một cách khoái trá. Thế đấy, Trương Tinh Đặc.

- Vào vấn đề chính đi - Tinh Đặc càu nhàu, cậu không muốn tiếp tục dây dưa ngoài vòng câu chuyện - Cậu có giúp tớ không?

- Haha, tất nhiên, tất nhiên - Patrick vẫn chưa thôi khép miệng lại, trong lúc bàn tay vỗ bình bịch vào lưng Tinh Đặc tỏ ý "Cậu làm tớ cực kỳ buồn cười đấy".

Tinh Đặc rủa thầm, toàn lũ bán đứng anh em, chả được tích sự gì, chỉ giỏi cười trên nỗi đau của người khác. Ờ, dĩ nhiên rủa thầm thì chỉ là rủa thầm, dù sao cũng còn phải nhờ vả, nên cậu chỉ có thể trưng ra bộ mặt méo mó khó chịu chứ chẳng dám thốt nên lời.

- Thế hai người tiến tới đâu rồi? - Patrick nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt Tinh Đặc đang giấu sau mớ tóc rối bù xù.

- Tới đâu là sao? - Tinh Đặc nhát gừng, bắt đầu căng dây thần kinh cảnh giác.

- Trời ạ, chưa được hôn, thế đã được nắm tay hay ôm ấp gì đó chưa? - Tới lượt Patrick tỏ vẻ mất kiên nhẫn.

Quỷ quái gì đây, trong khi lúc này đáng ra anh đang nằm nhà, ấm áp bên "vợ" đẹp con ngoan, thì phải lê lết tấm thân còm cõi ra phơi nắng phơi gió, chỉ để nghe thằng bạn thân 30 tuổi nhờ tư vấn...cách hôn người yêu hắn! Trời đất ạ!

Tinh Đặc hơi đỏ mặt, bắt đầu ấp úng.

- Ờ ...nắm tay thì thỉnh thoảng...Ôm thì ngày nào chẳng có...

- Hả? - Patrick tưởng mình nghe nhầm - Nói lại coi, ngày - nào - cũng - ôm á?

Trương Tinh Đặc thở dài.

- Kể từ khi anh ấy vô tình bị bắt làm con tin vào đầu tháng tại một ngân hàng ở khu phố phía đông; tên thủ phạm chả kéo lê anh ấy cả đoạn cầu thang, khiến anh ấy gãy một bên chân là gì? Mỗi ngày 4 lần. Sáng đi làm, bế anh ấy ra xe; tới sở, bế anh ấy xuống. Buổi chiều, quy trình lặp lại. Chẳng phải ngày nào cũng ôm là gì...

Nếu không phải phía sau là bức tường, chắc chắn Patrick đã lộn nhào từ trên ghế xuống.

- Thật...thật là lãng mạn... tới mức lãng xẹt luôn đó, Tinh Đặc! - Patrick nửa cười nửa mếu. Cậu thực sự không biết nói gì hơn với anh bạn gà tồ của mình!

- Thực ra tớ cũng có...ờ coi phim, và tất nhiên cũng có tìm hiểu chút đỉnh...những thời điểm thích hợp cho nụ hôn đầu tiên... Có điều...

Tinh Đặc đưa tay lên gãi đầu lia lịa, người không quen biết dễ hiểu lầm đầu là đầu cậu có cả ổ chấy rận to đùng.

- Có điều chỉ cần nhìn vào mắt anh ấy, là cả người tớ bấn loạn cả lên...Tay chân thì trở nên thừa thãi chả biết giấu vào đâu...

Patrick nhếch môi tạo thành một vẻ cực - đểu:

- Hôn bằng môi chứ có xài tới tay chân đâu mà chẳng thừa, trừ khi cậu định làm chuyện khác...

- Patrick - Tinh Đặc gầm gừ - Có tin là tớ tọng cả lon nước đấy vào miệng cậu không hả?

- Haizzzzzz, ôi Tinh Đặc ơi là Tinh Đặc - Patrick lắc đầu - Nếu nhìn vào mắt anh ấy mà thấy sợ thì cứ nhắm tịt lại là được thôi.

Patrick lại nhe răng để lộ một nụ cười...nham nhở:

- Đằng nào khi hôn lại có ai mở mắt bao giờ.

Tinh Đặc đần mặt ra, trông ngố như con gà gô.

- Nhắm mắt á, ừ nhỉ, sao tớ không nghĩ ra.

- Đứng trước mặt người mình yêu thì còn nghĩ quái gì được chứ - Hattori gật gù tỏ vẻ thông cảm - Đến tớ còn suýt ngất khi lần đầu gặp Nine nữa là...

Sau đó, anh cười cười.

- Cậu có thể chọn một thời điểm bất ngờ, chứ đừng quá cứng nhắc là phải có bầu không khí lãng mạn. Dù sao thì mọi cuộc hẹn hò nào của cậu chả có vài vụ án mạng xuất hiện, nên có muốn lãng mạn cũng chẳng được.

- Thời điểm bất ngờ? - Tinh Đặc trố mắt nhìn Patrick.

- Yes - Patrick cười ranh mãnh - Bất cứ lúc nào cũng được, chỉ cần có không gian riêng của 2 người thôi. Nụ hôn đầu của tớ và Nine là ở cầu thang nhà anh ấy đấy.

- Hảaa.ả..?- Lần này tới miệng Tinh Đặc há to, thật xúi quẩy nếu có con ruồi nào bay lạc vào đó.

- Hehehe, nụ hôn đầu cần sự bất ngờ hơn là sự chuẩn bị quá chu đáo. Nếu không sẽ làm mất đi tính thú vị của nó.

Tinh Đặc cúi đầu lẩm bẩm.

- Là..., nhắm tịt mắt lại, không gian riêng, 2 người, bất ngờ...

Patrick nhìn Tinh Đặc, khuyến mãi một nụ cười mang hàm ý "Chúc may mắn", trước khi đứng dậy thanh toán tiền; bỏ lại chàng cảnh sát trẻ vẫn đang loay hoay nghiền ngẫm câu thần chú  "Nhắt mắt lại, không gian riêng, bất ngờ".

----------------------------------------------------

Hai hôm sau, Tinh Đặc đến chỗ làm với vẻ ủ ê, thê-thảm-thiết; còn Hiroto khiến các nhân viên của Trung khu Hỗ trợ điều tra Khoa học và Công nghệ ngạc nhiên với vết bầm tím ở trán, kèm một vết trầy nhẹ ngang mũi. Song song đó là nét mặt cực- kỳ- cau - có.

Một số người bấm tay nhau nén bụng cười, một số thì công khai trêu chọc không thương tiếc. Bởi sự tích "thang máy truyền kỳ" của họ được công khai rộng rãi bởi camera số 7-8.

Chuyện là Tinh Đặc rắp tâm thực hiện theo bí quyết của anh bạn Patrick: Một nụ hôn bất ngờ và thú vị ở một nơi riêng tư chỉ có 2 người. Sau một ngày vạch kế hoạch, tính toán thời gian, đo lường khoảng cách và xác định vị trí va chạm của đôi môi, Tinh Đặc quyết định thực hiện phi vụ "Nụ hôn đầu tiên" ở trong...thang máy Sở cảnh sát Hải Hoa! ( Don't ask "Why?"! Because "Máu liều vô hạn ăn sâu vào cơ thể rồi!")

Để tránh tối đa sự dòm ngó của dân chúng, hôm đó Tinh Đặc đưa Hiroto đến phòng giám định theo lối băng ngang nhà xe số 8.

Đó là khu vực giành riêng cho các thanh tra cao cấp, và chỉ được dùng trong một số trường hợp khẩn thiết (Qua một đêm suy nghĩ, "Cảnh sát gương mẫu" đã tự thuyết phục mình đây thực sự là một trường hợp khẩn thiết đặc biệt); với thang máy số 27 rất ít khi hoạt động nếu không có thẻ từ của người sử dụng (Vâng, là loại thẻ chỉ các lãnh đạo mới có!). Điều tuyệt vời nhất là thang máy này không có gắn camera ( Và sau đó Tinh Đặc mới biết đó là sự lầm lẫn nghiêm trọng nhất  trong đời).

- Sao lại đi đường này? - Hiroto nhíu mày khi thấy lối rẽ qua nhà xe số 8.

- Đường này lên khu của anh nhanh hơn. - Tinh Đặc mỉm cười dịu dàng, che giấu một âm mưu le lói trong đáy mắt.

- Anh không nghĩ vậy - Hiroto nhún vai, nhưng anh cũng không hỏi nữa. Anh ngả người vào lưng ghế của xe lăn, đưa tay che miệng, khẽ ngáp.

- Hôm qua anh lại thức khuya à? - Tinh Đặc nhìn nét mặt buồn ngủ của người yêu, nhăn mày.

- Có vài thứ cần báo cáo hôm nay - Hiroto ngước lên nhìn Tinh Đặc - Anh đang cố gắng hoàn thành mọi việc trước cuối tháng này.

- Sao lại là cuối tháng?

Anh thờ ơ  lắc nhẹ đầu của mình. Tinh Đặc hiểu là anh muốn giữ bí mật, cậu cũng không hỏi thêm gì nữa.

Tinh Đặc quẹt thẻ từ vào khe, kích hoạt hệ thống nhận diện vân tay. Cậu ấn ngón trỏ vào, một khe nhỏ xuất hiện, đẩy ra một chiếc máy có gắn hai camera song song: Hệ thống nhận diện đồng tử. Tinh Đặc khom người áp sát mắt mình vào camera.

Một tiếng bíp xác nhận vang lên, kèm theo một giọng nói rè rè từ máy phát:

"Xác nhận, chuyên viên điều tra Trương Tinh Đặc."

Cánh cửa sắt kéo lên từ từ.

- Ngạc nhiên đấy - Hiroto cười - Khu bên anh chưa có hệ thống này.

- - Tinh Đặc đẩy xe vào trong và quét thẻ lần nữa. - Vẫn còn nhiều điều ngạc nhiên nữa cơ, Hiro.

Cậu nháy mắt trong cái nhìn nghi hoặc của người yêu nhỏ.

"Xác nhận mệnh lệnh di chuyển. Trung khu Hỗ trợ điều tra Khoa học và Công nghệ - Phòng giám định hóa học".

Tiếng thang máy di chuyển ầm ì.

Tốt! Khoảng cách từ đây tới phòng giám định mất 3 phút.

Tinh Đặc hít thật sâu. Đếm ngược 10 giây nào.

9...8...7..6...

Hiroto vẫn lơ đãng nhìn vào khoảng không phía trước, dường như anh đang mải mê theo đuổi một suy nghĩ xa xôi nào đó.

3...2...1

Ầm!

Tinh Đặc hoảng hồn níu tay Hiroto trước khi anh ngã bật ra khỏi xe lăn. Ánh sáng trong thang máy chớp chớp liên tục, trước khi tắt ngấm hoàn toàn.

Một dòng chữ nhấp nháy trên biển báo tầng: "Thang máy đang bảo dưỡng định kỳ, vui lòng chờ 15 phút."

- Trời ạ... - Hiroto khẽ than thở - Tinh Đặc, hôm nay là ngày bảo trì thang số 20 đến 30.

Tinh Đặc bắt đầu luống cuống.

Ngọc Hoàng tôn kính ơi, Ngài muốn trêu con thì nên lựa lúc khác chứ!

Hẹn hò thì ngài quẳng cho con mấy cái vụ án mạng, còn trong thang máy thì ngài bắt nó bảo trì.

Con đã 30 tuổi rồi, lạy Người, và con chỉ xin Người một nụ hôn thôi mà! Có cần làm khó nhau vậy không?!

Tinh Đặc vừa bối rối vừa bực mình. Cậu lần tìm đôi vai của Hiroto, vỗ nhè nhẹ.

- Anh ổn chứ?

- Ừ, anh không sao - Giọng anh vẫn rất bình tĩnh - Nhưng trễ mất buổi họp sáng nay của anh rồi, Tiểu Tinh.

Cậu nghe tiếng anh thở dài.

- Em xin lỗi.

Cậu khẽ khàng, giọng ( giả vờ ) ăn năn.

- Không sao, xem như thỉnh thoảng giải lao một chút vậy.

Tinh Đặc nắm lấy tay anh, dựa lưng vào cửa thang máy. Ánh sáng mờ mờ từ bảng thông báo liên tục chớp tắt hắt thẳng vào gương mặt Hiroto, trông anh trở nên huyền ảo hơn, khiến kẻ đang đứng đối diện kia bắt đầu thấy không khí có chút ngột ngạt, dù máy lạnh vẫn hoạt động ở mức 16 độ.

Và Tinh Đặc bắt đầu nghe tim mình nhảy điệu Hawaii.

- Tiểu Tinh Đặc? - Hiroto nghiêng người nhìn cậu - Em không nghe anh nói sao?

- Hả? - Tinh Đặc giật mình - Anh nói gì cơ?

Hiroto cau mày, đôi mắt ánh lên những tia nhìn kỳ lạ.

- Em nắm tay anh chặt quá - Anh thở hắt ra - Anh đau đấy.

- Em xin lỗi - Tinh Đặc ngượng ngùng đặt tay anh xuống. Một hương thơm nhè nhẹ lẻn vào mũi khi mặt cậu chạm khẽ vào tóc anh.

Hình như tim cậu đổi từ điệu Hawaii sang chơi nhạc Rock rồi thì phải?!

Tinh Đặc nhắm mắt lại.

"... ở nơi riêng tư chỉ có 2 người"

Nơi đây chính xác chỉ có 2 người. ( À, ừm... thật ra là cộng thêm bên ngoài có khoảng 20 người của phòng an ninh đang theo dõi camera, cộng với 200 người khác đang vừa cắm đầu làm việc, vừa dỏng tai nghe "truyền miệng trực tiếp"! Tai hại hơn là lúc đó Tinh Đặc chưa biết điều này.)

"Nhắm mắt lại"

Vâng, đã nhắm rồi...với lại nơi đây cũng có sáng sủa gì mấy đâu...

"Một nụ hôn bất ngờ"

Tinh Đặc nâng nhẹ gương mặt Hiroto, qua cảm giác của bàn tay, cậu lần tìm đến bờ môi ngọt ngào đầy quyến rũ...

Gương mặt hai người sát vào nhau đến nỗi cậu có thể cảm nhận rõ hơi thở Hiroto đang lạc ra ngoài nhịp điệu vốn có.

Tinh Đặc nhích lên chút nữa...

Ầm!

- Á!

- Oái!

- Đau quá, Tinh Đặc! - Tiếng Hiroto thét lên.

Hoá ra thang máy đã bảo trì xong và bắt đầu hoạt động lại bằng một cái giật mạnh. Nó khiến hai kẻ đang "nửa tỉnh nửa mê" kia ngã chúi chụi vào nhau; và... nụ hôn ( nếu yêu cầu diễn tả một cách chính xác thì là môi và răng ) của Tinh Đặc bập thẳng vào mũi Hiroto, trong khi đầu cậu phang ngay vào trán anh một cú khá mạnh.

Thế nên...

...nghĩa là...

...vẫn chẳng có một nụ hôn nào cả...

...tệ hơn nữa là tuy nó đã kết thúc, nhưng hậu quả thì vẫn ở lại...

...Một vết bầm trên trán, một vết trầy ngang mũi...

...Một gương mặt đằng đằng sát khí với đôi mắt hình tên lửa hạt nhân...

...Ám ảnh theo Tinh Đặc suốt hơn cả tháng trời. Đó là chưa kể tới lời trêu ghẹo của đám nhân viên, nụ cười tủm tỉm của Nhậm Dận Bồng, cái nhìn mỉa mai của Châu Kha Vũ và đôi mắt nheo nheo đáng ghét của Patrick...

...À quên, thêm một tấm thiệp "Chúc mừng" được gửi về từ cái xó xỉnh nào đó của tên trinh sát Trương Gia Nguyên chết tiệt kia nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro