Trương Gia Nguyên - Trinh sát dưới vỏ bọc ảo thuật gia đại tài.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Hôn làm sao á?

Gia Nguyên trợn mắt nhìn Tinh Đặc, như vừa nhìn thấy một sinh vật lạ ngoài hành tinh.

- Suỵttttt !- Tinh Đặc vội vàng bụm miệng cậu ta lại - Đồ chết dẫm, định la lên cho cả thế giới biết à?

- Khục khục ...- Gia Nguyên ho sặc sụa, tưởng chừng cậu ta đùa, ai ngờ là ...thật.

Chúa ơi. Ngọc Hoàng Thượng Đế ới.

- Trương Tinh Đặc, cậu và anh ấy đã bên nhau cả 4 tháng nay rồi - Gia Nguyên gí mặt vào Tinh Đặc - Thế mà chưa có 1 nụ hôn nào cả ư?

Trương Tinh Đặc vò đầu bứt tai một cách khổ sở.

- Ờ ..ớ...tớ có thử vài lần nhưng không thành công.

- Cậu thử cách nào?

- Thì tớ..ờ bắt chước trong mấy bộ tiểu thuyết của bà chị họ, đứng trước cửa nhà anh ấy vào 1 đêm tuyết rơi... sau đó gọi anh ấy ra...

- Lãng mạn đấy - Gia Nguyên khoái chí vỗ lên bàn một cái bốp, khiến mọi người trong văn phòng Ban Trinh sát quay lại nhìn đầy tò mò. Nhưng cậu ta tảng lờ như không thấy - Rồi sao nữa?

- Thì tớ đứng trước mặt anh ấy - Mặt Tinh Đặc bắt đầu đỏ lựng như trái cà chua - Và nói "Em yêu anh"...

Đôi mắt Gia Nguyên sáng rực lên, trông như vừa bắt được một món báu vật cực quý nào đó.

- Sao nữa, sao nữa?

- Anh ấy nhìn tớ một lúc rồi hỏi " Em bị hâm à?" - Nụ cười trên môi Tinh Đặc méo xệch đi cùng lúc giọng cười sằng sặc của Gia Nguyên vang to.

- Hahahaha, ôi...ối trời ơi...câu hỏi hay nhất trong ngày đấy! Không hổ danh là Hiroto!

- Đồ chết tiệt - Tinh Đặc làu bàu- Tớ gọi cậu ra không phải để bảo cậu cười nhạo tớ đâu nhé!

- Tớ không cố ý - Gia Nguyên xua tay, trên môi xuất hiện nụ cười nửa miệng quen thuộc - Nhưng mà Trương Tinh Đặc, cậu làm tớ bất ngờ thật chứ bộ.

- Không giúp thì thôi - Đôi mắt Tinh Đặc hằn lên những tia giận dữ - Nhưng nếu cậu cứ dùng cái giọng đó nữa thì tớ sẽ nói cho Bồng Bồng của cậu biết chuyện hôm trước cậu chọc ghẹo con gái người ta lúc làm nhiệm vụ trinh sát mục tiêu đấy, chàng ảo thuật gia ạ!

Trương Gia Nguyên rụt vai lại, lè lưỡi.

- Ôi sợ quá ! Được được, tớ không đùa nữa. Nhưng...tóm lại cậu muốn tớ giúp thế nào đây? - Gia Nguyên nhe răng cười nhăn nhở - Thay cậu đánh cắp nụ hôn của tình đầu hả?

Trương Tinh Đặc giơ nắm tay lên.

- Cậu mà dám làm thế thì tôi thề là tôi giết cậu, chứ không đơn giản là để Bồng Bồng xử cậu đâu!

- Haha dĩ nhiên, dĩ nhiên... - Gia Nguyên cười lớn - Thế tóm lại cậu muốn tớ giúp gì đây?

- Dĩ nhiên là... - Trương Tinh Đặc vờ quay đi nhằm giấu sự xấu hổ - Đóng thế tớ để tạo không khí..ờ lãng mạn...thích hợp cho chuyện ấy...

- Hử? Tạo không khí thích hợp là sao? - Gia Nguyên ngẩn người.

- Mỗi lần tớ hẹn anh ấy đi ăn, đi xem phim hay đi đâu đó...là sẽ xảy ra án mạng - Trương Tinh Đặc thở dài - Và tất cả mọi cuộc hẹn hò lẫn dự định đều bị phá hoại bằng một cái xác từ trên trời rớt xuống hay một cuộc gọi: "Đồng chí Trương Tinh Đặc, đề nghị nhanh chóng đến hiện trường án mạng ABC tại đường XYZ...." . Còn hẹn anh ấy ở nhà, thì như vừa rồi tớ mới kể đấy.

Trương Gia Nguyên lại cười sặc sụa, mặc kệ ánh mắt hình viên đạn lia về mình.

- Thế nên, Gia Nguyên, để chuẩn bị cho một nụ hôn hoàn hảo, một địa điểm thích hợp, một không gian không bị người khác quấy rối, nhờ cậu đóng giả tớ đi chơi với cô ấy một buổi, ờ... tất nhiên, khi không khí bắt đầu nóng lên rồi thì...- Shinichi đỏ mặt - Tớ sẽ thay chỗ cậu hoàn thành nốt buổi đi chơi.

- Thù lao thế nào đây? - Gia Nguyên nheo mắt - Trinh sát viên đại tài kiêm ảo thuật gia số 1 thế giới không làm không công cho ai bao giờ đâu nhé!

Trương Tinh Đặc thở ra với vẻ chán chường.

- Tớ sẽ thanh toán cho cậu 50% tổng chi phí trang phục cho buổi diễn sắp tới.

- Tốt!

-------------------------------------------

Hiroto nhìn chăm chăm vào "Trương Tinh Đặc" với một ánh mắt khó hiểu; khiến Trương Gia Nguyên có hơi chột dạ. Khỉ thật, cậu đóng giả Trương Tinh Đặc cả chục lần mà thầy giáo Lê của cậu ta cũng không nhận ra, đừng nói là cái người suốt ngày chúi mũi vào nghiên cứu và hóa học này lại biết. Nhưng rồi cậu thở phào khi Hiroto mỉm cười.

- Chúng ta đến viện hải dương nhé?

- Được, bất cứ nơi nào anh thích.

Cậu mở cửa xe, để anh lên, cẩn thận cài dây an toàn lại. Sau đó, phóng xe lao như bay trên đường.

Họ đến viện hải dương, và trải qua một buổi lê la khắp các gian hàng trưng bày đồ kỷ niệm.

Hiroto tỏ ra rất phấn khởi. Những nụ cười rạng rỡ liên tục nở trên môi, khiến Gia Nguyên không ngừng cảm thán: "Công nhận  là thằng bạn mình tốt số thật!".

Chạng vạng, nhắm chừng đã thấm mệt, Gia Nguyên đưa Hiroto vào một nhà hàng nhỏ bên cạnh con sông lấp lánh. Nhấp một ngụm rượu vang đỏ, đôi má Hiroto ửng hồng dưới ánh đèn vàng lung linh từ những chùm đèn treo lộng lẫy. Gia Nguyên nhoẻn miệng cười.

- Hôm nay anh vui chứ, Hiroto? - Cậu nâng một bàn tay anh lên, khẽ đặt lên dàn da trắng trẻo ấy một nụ hôn nhẹ.

Hiroto mỉm cười.

- Dĩ nhiên anh rất vui...

Ánh mắt anh thình lình đanh lại, giọng nói lạnh lẽo như những tảng băng táng thẳng vào mặt Trương Gia Nguyên.

- Cảm ơn em, Trương - Gia - Nguyên.

"Nhà ảo thuật số 1 thế giới" nhảy dựng lên, thiếu điều muốn đụng trần nhà. Đôi mắt Hiroto liếc qua dáng người quen thuộc đang lấp ló sau cửa lớn với vẻ đằng đằng sát khí.

- Đây là lại là một trò chết tiệt của em ấy nữa phải không?

- Á...ờ... - Gia Nguyên lắp bắp - Sao...sao anh biết..lúc nào vậy?

Đôi mày anh khẽ nhếch lên và một nụ cười châm biếm xuất hiện.

- Từ lúc em đứng trước mặt anh. Tiểu Tinh Đặc không bao giờ gọi anh là Hiroto.

- Khỉ gió thật - Gia Nguyên nhăn nhó, và quay ra cửa hét ầm lên - Thất bại rồi, tớ chuồn đây. Cậu tự mà lo liệu nhé!

Một làn khói trắng xuất hiện, và Gia Nguyên biến mất theo đúng phong cách của một nhà ảo thuật. Để lại cho Tinh Đặc một tấn bi kịch nhớ đời.

Tất nhiên, vẫn là một buổi hẹn hò hoàn toàn-không-có-một-nụ-hôn nào cả!

- Sao anh lại khẳng định đó không phải là em? Thỉnh thoảng em vẫn gọi anh là Hiroto, chứ có phải chỉ gọi "Hiro" đâu? - Trương Tinh Đặc tò mò hỏi.

Nhưng anh vẫn thờ ơ dán mắt vào trang báo cáo hóa nghiệm mới. Một nụ cười thấp thoáng trên môi, khiến gương mặt xinh đẹp càng trở nên mê hoặc bí ẩn.

Ngốc à...

Dù trên đời này có hàng trăm người giống hệt em đi nữa, thì đó cũng chỉ là những người giống em - chứ không phải em.

Vì em là người anh yêu...

Nên bất luận thế nào, anh cũng sẽ nhận ra em...

Vì chỉ khi ở bên em, trái tim anh mới bình yên và ấm áp như thế này mà thôi...

Chỉ có em...là duy nhất...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro