[Ch.88-2: Kết hôn rồi còn có thể ly hôn]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Buffy

Chỉnh dịch : Charon

“Hiện tại đã muộn rồi, hai mẹ con em không quấy rầy Tư thiếu gia nghỉ ngơi. Tử Hằng, chào chú đi con”, Nhan Nghiên nhìn Tư Kình Vũ nói.

Nhan Tử Hằng hai mắt chăm chú nhìn Tư Kình Vũ, khi nghe thấy Nhan Nghiên nói, cậu ngẩng đầu nhìn mẹ, rồi quay đầu lại nhìn Tư Kình Vũ “Chào chú!”

“Tiểu quỷ!” Tư Kình Vũ đột nhiên xúc động, muốn đến nắm tay cậu bé. Tử Hằng cách hắn không xa, tiểu quỷ dường như biết tâm tư hắn, bước đến gần, hắn thuận lợi cầm bàn tay nhỏ bé “Tiểu quỷ, câu cảm ơn giống như thiếu vài phần chân thành?”

Tử Hằng thoáng nhìn về phía Văn Vi, bản năng muốn trốn sau người Nhan Nghiên, hắn chỉ biết đi tới, không nói gì, mở miệng dè dặt nói “Vậy chú muốn thế nào?Cháu đã gọi chú, cũng nói cảm ơn!”

“Lại gần đây”, không hiểu sao hắn muốn sờ lên khuôn mặt bé nhỏ, nhìn ngắm cẩn thận. Hắn cũng không hiểu tâm tư mình ra sao, lúc này nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn, trong nội tâm cảm thấy mềm mại.

“Kình Vũ, hôm nay Tử Hằng sợ hãi như vậy, lát nữa Nhan Nghiên còn phải đưa bé đi kiểm tra”, nụ cười của cô ta thuỷ chung vẫn ôn nhu, ánh mắt vẫn nhu hoà, nhưng lại đủ để Tử Hằng rút tay về, trốn bên người mẹ.

“Em về trước đây!” Nhan Nghiên ôm chặt con trai, chuẩn bị bước về phía cửa.

Văn Vi đương nhiên muốn tiễn, Nhan Nghiên nhìn Tư Kình Vũ, mà hắn cũng nhìn chằm chằm vào cô, Nhan Nghiên cười nhàn nhạt.

Ra khỏi phòng bệnh, Văn Vi đi cùng, Nhan Nghiên cúi đầu nói với con trai: “Hằng Hằng, con có nhớ lúc bước vào có một vườn cây nhỏ không? Con ra đó chờ mẹ được không?”

Tử Hằng nhìn mẹ, không dám nhìn Văn Vi, đột nhiên nói “Con có thể đi vào nói với chú vài lời không?”

Nhan Nghiên sững sờ nhìn Văn Vi, Tử Hằng không chờ cô trả lời, mở cửa quay lại phòng bệnh.

Tử Hằng bước vào, đóng cửa phòng rồi đứng đó. Tư Kình Vũ rất bất ngờ khi thấy cậu quay lại, cười nói “Có chuyện gì muốn nói?”

Tử Hằng đến trước giường hắn “Trước kia rất chán ghét chú, cảm thấy chú là người xấu. Nhưng tiểu Nghiên đã nói với cháu, là người phải biết cảm ơn. Chú đã cứu cháu, là ân nhân, cho nên cháu quyết định từ nay về sau không gọi chú là người xấu nữa”

Tư Kình Vũ kinh ngạc nhìn cậu, khuôn mặt nhỏ nhắn này giống hệt khuôn mặt mình, hắn vẫn cho rằng cậu bé chính là nghiệt chủng của Nhan Nghiên cùng phụ thân, nhưng hắn lại không muốn dùng loại từ này để nói về cậu bé, Tử Hằng hai mắt sáng ngời, nhìn khuôn mặt cậu bé khiến tâm hắn chấn động. Cậu thực sự là con của cha hắn sao? Hắn không khỏi tự hỏi mình.

“Lại gần hơn nữa”, hắn cầm bàn tay nhỏ bé của Tử Hằng, vuốt vuốt, “Sao lại gọi chú là người xấu, chú đã làm chuyện gì không tốt à?”

Hắn hỏi, Tử Hằng muốn rút tay lại, nhưng bàn tay nhỏ bé bị hắn nắm không đưa về được. Cậu nói “Bởi vì chú không đối xử tốt với tiểu Nghiên. Tiểu Nghiên là người tốt nhất trên đời, chú không tốt với mẹ, cho nên chú là người xấu”

Tư Kình Vũ nghẹn lời, hắn kéo Tử Hằng đến cạnh mình, sờ lên đầu cậu bé: “Chuyện người lớn, cháu không hiểu đâu”

“Dù sao chú cũng không được bắt nạt tiểu Nghiên. Nếu từ nay về sau chú còn làm vậy, cháu sẽ chán ghét chú, gọi chú là người xấu”. Tử Hằng nói xong, tránh tay hắn, chạy ra ngoài.

Nhan Nghiên cùng Văn Vi đứng nói chuyện cách phòng bệnh không xa, đây là khu phòng bệnh cao cấp, rất ít người qua lại. Khi Văn Vi đang nhìn Tử Hằng chạy vào phòng bệnh, liền cười nói “Tử Hằng có vẻ rất thích Kình Vũ?”

Nhan Nghiên với người phụ nữ trước mặt đều hiểu rõ, vì sao cô ta lại vội vã muốn kết hôn với Tư Kình Vũ? Bởi vì sợ hãi, trước kia cho rằng Tư Kình Vũ là đồ vật trong lòng bàn tay, cho nên không vội vàng. Nhưng chính lúc này, Tư Kình Vũ lại có quan hệ với hai mẹ con Nhan Nghiên, cho nên cô ta sợ. Nhan Nghiên rất hưởng thụ tâm trạng đó của Văn Vi, cô mỉm cười: “Đúng vậy, bọn họ tâm ý tương thông”

Văn Vi cuối cùng cũng không giữ được nụ cười, cô ta nghiền ngẫm nhìn Nhan Nghiên nói “Nhan Nghiên, cô cho rằng đến giờ cô còn có thể thay đổi điều gì? Tôi khuyên cô đừng làm loạn lên! Kình Vũ là của tôi, chúng tôi sẽ kết hôn!”

“Cô vội cái gì?”, Nhan Nghiên ghé vào tai cô ta, “Tôi đã nói gì đâu? Dường như cô nói hai người sẽ lập tức kết hôn, không phải cô nên nắm chắc thắng lợi trong tay sao?”

Người Văn Vi cứng ngắc, cô ta thấy Nhan Nghiên tươi cười đắc ý, lẽ ra người nên đắc ý phải là Văn Vi mới đúng “Nhan Nghiên, cô thực sự muốn làm vợ bé sao? Người như cô tìm được đàn ông phù hợp rất dễ dàng, bên cạnh có Vệ Tề Hàn không kém gì so với Kình Vũ, vì sao lại không buông tha Kình Vũ?”

“Đây là việc của tôi, Tư Kình Vũ không phải của cô, hiện tại hai người còn chưa kết hôn. Hơn nữa, tôi còn có thể cam đoan, nhất định sẽ làm cho hai người không thể kết hôn”, Nhan Nghiên thấy Tử Hằng đang chạy đến, “Chúng tôi đi đây, Văn Vi, bây giờ tốt nhất cô nên đăng ký kết hôn với Tư Kình Vũ đi, a, không đúng! Chính là khi kết hôn, còn có thể ly hôn mà, không phải sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro