[Ch.89-1: Chật vật]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit : Buffy

Chỉnh dịch : Charon

Chương 89 – Chật vật

Sau khi từ bệnh viện trở về, Nhan Nghiên gọi điện cho Vệ Tề Hàn. Vệ Tề Hàn thấy cô nói kế hoạch thay đổi, trầm mặc thật lâu mới hỏi: “Nhan Nghiên, em có thật sự hiểu rõ không?”

Nhan Nghiên lúc này đang đứng cạnh cửa sổ, bên ngoài bóng đêm âm trầm, ngọn đèn heo hắt. Cô trầm mặc một lúc lâu mới trả lời “Đúng vậy, em nhất định phải làm vậy”

“Nhan Nghiên, em căn bản không phải làm thế, hay đây là em đang tự kiếm cớ cho mình?”, Vệ Tề Hàn trả lời.

“Tề Hàn, em không hiểu anh có ý gì?”, Nhan Nghiên thân thể cứng đờ.

“Không có gì, em tự quyết định là tốt rồi!”, Vệ Tề Hàn lập tức thay đổi khẩu khí, “Dù có thế nào anh đều giúp em”

Nhan Nghiên cúp điện thoại, sau đó gọi một cuộc khác, sau khi trò chuyện, cô nói “Tôi đồng ý với lời đề nghị lần trước”

Người ở đầu dây bên kia cười “Sao tôi lại không hề cảm thấy bất ngờ?”

Nhan Nghiên không trả lời, cô ném điện thoại xuống mặt thảm, nhìn ra ngoài bóng đêm. Đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo, cô ngồi trước cửa sổ, hai tay vòng qua người. Càng như vậy, cô càng cảm thấy lạnh, lạnh thấu tâm can. Liệu làm như vậy có thực sự đúng không? Cô không biết, chỉ biết một điều, đã đi lên con đường này sẽ không có cơ hội quay đầu lại.

Tư Kình Vũ bình phục rất nhanh, hắn đề cập đến chuyện kết hôn, Tống Ngọc San lập tức phản đối, nói không thể nóng vội. Kỳ thực Tư Kình Vũ khi đã quyết định thì dù có là ai cũng không có cách ngăn cản. Nhưng lúc này, khi Tống Ngọc San nói lùi lại, Tư Kình Vũ lại đồng ý. Công ty thời trang Lãng Ức công bố sản phẩm mới, hơn nữa Tư Kình Vũ định thu mua một siêu thị thực phẩm, do đó hôn lễ liền lui lại mấy tháng.

Sắc mặt Văn Vi cứng ngắc đến vài ngày, nếu Tư Kình Vũ thật sự muốn cùng cô kết hôn, như vậy dù cò bận rộn đến đâu hắn cũng đều có thể bớt chút thời gian. Nếu như không thể, chỉ bởi lý do hắn không muốn.

Đợt sản phẩm mới đưa ra thị trường, làm công việc của Nhan Nghiên cũng trở nên vô cùng bận rộn, thường xuyên phải tăng ca. Cô là thiết kế trưởng, mấy mẫu thiết kế chủ đạo của nhãn hiệu đều là do cô phụ trách.

Cả ba bản thảo cô chuẩn bị, khi giao cho Tư Kình Vũ đều bị trả lại. Cô thực hoài nghi vì sao người đàn ông kia lại cố ý làm khó mình.

Đây là bản thảo thứ tư, Tư Kình Vũ gọi Nhan Nghiên lên phòng hắn. Khi đến nơi, Tư Kình Vũ đang gọi điện thoại, hắn dùng ánh mắt bảo cô ngồi xuống trước. Vì vậy cô ngồi trước bàn làm việc, lắng nghe hắn dùng ngoại ngữ nói chuyện điện thoại.

Nhan Nghiên không hiểu tiếng Pháp, nhưng cũng từng nghe qua, trên phương diện một người Hán nói tiếng nước ngoài, tiếng Pháp của Tư Kình Vũ cực kỳ lưu loát, dùng từ nhanh và trôi chảy. Thanh âm hắn trầm thấp, ngữ khí lại bất đồng. Cô nhìn Tư Kình Vũ làm việc một lúc lâu, nếu không phải có bản chất ác độc, thì cực kỳ có mị lực. Bằng không, Văn Vi nhất định không giữ chặt lấy hắn không buông tha.

Một lúc lâu sau, Tư Kình Vũ mới cúp điện thoại, đôi mắt lợi hại vẫn dán chặt lên người Nhan Nghiên, cười nói “Hiệu suất làm việc không tồi, nhanh như vậy đã đưa ra bản thảo thứ tư”

“Tư tổng đã yêu cầu, người làm thuê đương nhiên phải tận lực”. Nói xong, cô đem sản phẩm đặt trước mặt hắn, “Tư tổng, ngài nhìn qua một chút, tôi đã sửa chỗ này”

Khoé miệng vui vẻ của Tư Kình Vũ càng sâu hơn, lật vài tờ từ đầu tới đuôi, sau đó quăng ra nói “Không được, làm lại đi”

Nhan Nghiên dù hiện tại đã tự chủ rất tốt, nhưng đến hiện tại cũng muốn bùng nổ. Cô cố nhịn xuống hít sâu một hơi mới nói tiếp: “Tư tổng, ngài trả lại bản thảo đến bốn lần, có thể cho tôi biết lý do không”

“Nguyên nhân chính là tôi không hài lòng, không được.” Tư Kình Vũ trả lời rất dứt khoát. Rất tốt, rốt  cục đã gặp được cảm xúc khác biệt trong mắt Nhan Nghiên. Kỳ thực Nhan Nghiên thiết kế rất tốt, hơn nữa cũng cải tiến nhiều điểm, chỉ là hắn muốn nhiều hơn một chút.

Có lẽ tổng tài nên nói cho tôi biết ngài không hài lòng ở điểm nào? Như vậy tôi có thể sửa tốt hơn”. Nhan Nghiên cố nén giận nói.

“Đây là việc của cô, nếu như cô không đạt được yêu cầu của tôi, có phải nên suy nghĩ xem cô có thể đảm nhiệm được chức vị hiện tại không?” Tư Kình Vũ vẫn cười “Tôi cho cô một cơ hội nữa, ngày mai trước khi hết giờ làm đưa cho tôi một bản thảo, nếu còn để tôi không hài lòng, chỉ sợ cô không thể tiếp tục đảm nhiệm công việc ở Lãng Ức”

Thì ra là muốn tìm cơ hội đuổi cô đi, Nhan Nghiên cầm lại bản thảo cười nói “Tư tổng yên tâm, ngày mai nhất định sẽ giao cho ngài một bản thảo khiến ngài thoả mãn, nếu không, tôi sẽ tự động từ chức”. Hắn đã muốn gây khó dễ, lại là ông chủ, cô tất nhiên không còn lời nào để nói.

Tư Kình Vũ có chút bất ngờ, khoé miệng vui vẻ càng sâu hơn. Tiểu cô nương này ngày càng thú vị.

Ngày mai trước khi hết giờ muốn cô nộp bản thảo thứ năm, dù làm được tốt, rất có thể lại bị Tư Kình Vũ trả lại, nhưng Nhan Nghiên vẫn còn muốn tận lực giao sản phẩm hoàn mỹ, bản thân phải cố gắng hết sức. Chỉ e hôm nay phải tăng ca, cô thở dài.

Nhan Nghiên đưa tay lên nhìn đồng hồ, đã chín giờ. Mọi người bên  ngoài dường như đã về hết. Cô gọi điện về nhà, dì Trần nói Tử Hằng đã ngủ. Dì Trần là người Vệ Tề Hàn tìm giúp cô, do Nhan Nghiên quá nhiều việc, mà Tử Hằng cần có người chăm sóc.

Nhan Nghiên bắt đầu thu dọn đồ đạc, xuống tầng dưới. Ngoài trời đang bắt đầu mưa to. Năm nay thời tiết mưa nhiều, động chút lại mưa to. Khi ở trong văn phòng không cảm thấy gì, không ngờ bên ngoài mưa to như vậy.

Buổi sáng trước khi đi làm, Tử Hằng đưa chiếc ô của hai mẹ con, còn thận trọng dặn dò Nhan Nghiên: “Tiểu Nghiên, mẹ nhớ mang ô nha! Hôm qua chú Vệ nói với con, hôm nay trời sẽ mưa”. Kết quả là khi quay lại lấy một tập tài liệu, để Tử Hằng với dì Trần đi trước, Nhan Nghiên ra khỏi nhà sau, nhưng rồi lại đặt cái ô ở trên tủ giày.

Ngoài trời tối om, mưa cũng không có vẻ muốn ngừng. Chẳng lẽ hôm nay Nhan Nghiên nhất định phải bị ướt sũng sao?

Đang nghĩ đến đây, một chiếc Porsche màu bạc phi đến, đèn pha sáng rực. Nhìn kỹ, chính là Tư Kình Vũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro