Chương 2: Cô là ai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     "A, Tổng giám đốc Hoắc, sau khi gặp anh lần trước tôi vẫn muốn gặp lại, trước tiên để tôi mời anh một ly?"

     Giọng nói ngọt ngấy có thể chảy ra nước, giờ phút này ngay cả Mộ Niệm Thần nghe tiếng của mình mà cũng không nhịn được run rẩy, cả người nổi da gà.

    Về phần lần trước gặp mặt là lúc nào có quỷ mới biết được, dù sao cô đoán vị Tổng giám đốc Hoắc này bề ngoài đào hoa, thay phụ nữ như thay áo, nhất định sẽ không rảnh rỗi mà ghi nhớ diện mạo mỗi người tình.

    Lúc đó, Tổng giám đốc Vương đang trò chuyện cùng Hoắc Cảnh Sâm, thấy Mộ Niệm Thần tới đây lập tức đi ra ngoài, vừa dứt lời Niệm Thần ngửa cổ lên nốc một ly rượu đỏ vào bụng, cô cho rằng ít nhất Hoắc Cảnh Sâm cũng nể tình mà uống cạn ly rượu trên tay.

    Nhưng Niệm Thần để ý, chỉ thấy Hoắc Cảnh Sâm cầm ly sâm banh đưa tới môi mỏng nơi khẽ nhấp một cái, rồi sau đó mặt không có biểu cảm gì nhìn về phía người… À, cô nhóc đột nhiên xuất hiện này.

   Môi mỏng khẽ mở. "Cô là ai?"
   
     Mộ Niệm Thần thật rất muốn phối hợp làm ra một loạt động tác ngã xuống đất, trên thế giới này còn có mỹ nữ nào thất bại thảm hại hơn cô không?

    Khóe miệng run rẩy, nụ cười trên mặt cứng lại, tiếp tục phát huy tinh thần Tiểu Cường (gián) đánh không chết, vẻ mặt mập mờ tiến tới.

    "Tổng giám đốc Hoắc thật mau quên, chẳng lẽ anh đã quên cái đêm vào ba tháng trước sao?"
    
      Không thể không nói, giờ phút này Niệm Thần làm một loạt động tác phối hợp với vẻ mặt sắc nữ, cả đống lời nói thô bỉ, mẹ nó!

    Mộ tiểu thư, có cần liều mạng như vậy không?

     Lời vừa ra khỏi miệng, ánh mắt Hoắc Cảnh Sâm nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay của cô, mang theo ý dò xét, từ từ dời xuống, trong nháy mắt khiến Niệm Thần có cảm giác cả người từ đầu đến chân đều bị nhìn thấu, nhìn xem, người này quả nhiên phong lưu thành tính, thấy phụ nữ liền nổi sắc tâm đây.

      "Thật xin lỗi, tôi chưa bao giờ chơi trẻ vị thành niên, chơi tàn thì không tốt."
    
      Giọng nói nhàn nhạt, phối hợp đường cong tà ác ở khóe miệng, Mộ Niệm Thần trong nháy mắt thất bại lần nữa, choáng ghê, khối băng chết tiệt, người tự động đưa tới cửa vẫn không hiểu phong tình như thế.

     Không sao, cái khác không có, nhưng cô lại có da mặt đủ dày. "Không sao, tình cảm có thể bồi dưỡng mà, tôi lại mời anh một ly."

      Hơi ngửa đầu, rượu trắng vào bụng, cô cũng không tin tối nay không thể chuốc say anh ta, nhưng, rượu Mộ Thiên Hùng đưa cô uống là loại rượu gì?

    Tại sao mới hai chén vào bụng cô đã có cảm giác người nóng bừng lên rồi?
Xem thêm: https://diendanlequydon.com/viewtopic.php?t=318294

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vtnc