Chương 3: Sạch sẽ sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Hơi ngửa đầu, rượu trắng vào bụng, cô cũng không tin tối nay không thể chuốc say anh ta, nhưng, rượu Mộ Thiên Hùng đưa cô uống là loại rượu gì?

    Tại sao mới hai chén vào bụng cô đã có cảm giác người nóng bừng lên rồi? Lần này trái lại, Hoắc Cảnh Sâm lại vô cùng phối hợp, ngửa đầu uống hết chất lỏng màu hổ phách trong ly, nhưng ánh mắt lại liếc bóng dáng cách đó không xa đang nói chuyện vui vẻ cùng một lãnh đạo trong giới chính trị, đáy lòng hừ lạnh một tiếng, lão hồ ly, không biết rằng như thế là ngu ngốc hay sao?

   Cũng không nhìn xem mình đáng giá bao nhiêu! Nếu không phải vì mặt mũi lão già nhà mình (bố anh) thì tối nay anh tuyệt đối sẽ không đến nơi này!

    "Xem ra Mộ thị cũng không phải rất quan tâm đến dự án hợp tác lần này, vậy tôi xin cáo từ trước!"

      Anh ta đứng dậy, bước về phía cửa chính, để lại Mộ Niệm Thần chết lặng, đợi cô phản ứng lại thì người đã biến mất ở cửa phòng bữa tiệc rồi.

     Mắt Mộ Thiên Hùng thoáng nhìn tình huống này, thấy chất lỏng trong ly Hoắc Cảnh Sâm đã hoàn toàn không còn, nụ cười ở khóe miệng càng đậm.

     "Niệm Thần, mau đi tiễn Tổng giám đốc Hoắc, nhân tiện khiến anh ta ký hợp đồng này."

     Lúc đó, Niệm Thần đầu nóng bừng lên, căn bản không cảm thấy lời này có chỗ nào không đúng, say lảo đảo cầm hợp đồng đi ra ngoài.


    Ở bãi đỗ xe, Hoắc Cảnh Sâm đang chuẩn bị lên xe, nhưng ngón tay thon dài vừa chạm đến cửa xe, lại có một lực tác động lên cánh tay.

      "Này, khối băng chết tiệt, chị đây có để cho chú em đi sao? Đừng nhúc nhích… Bất lực thì cứ nói! Bà đây đưa tới cửa chú em còn không muốn, vì cái gì hả?"

       Thần trí Niệm Thần giờ phút này đã hoàn toàn bị rượu khống chế, tính khí thay đổi, nghĩ gì nói nấy.

    Cả cơ thể cô tựa vào người Hoắc Cảnh Sâm, vô thức cọ cọ, trước ngực mềm mại lại có cảm giác sinh động, trong nháy mắt, Hoắc Cảnh Sâm cảm giác bụng dưới căng thẳng, có phản ứng, điều này không giống bình thường, mình không đến mức bụng đói ăn quàng thế này!

    Như vậy thì chỉ có một cách giải thích, mình bị bỏ thuốc rồi! Cái lão già chết tiệt kia thậm chí có can đảm chơi chiêu này trong buổi tiệc với mình, đây có lẽ chính là lật thuyền trong cống ngầm? Hoắc Cảnh Sâm có chút tự giễu nghĩ.

     Rất tốt! Thật sự rất tốt!

     "Một trăm triệu mua được cô vậy là được rồi, quả nhiên là giá rẻ!"

      Ánh mắt nhìn vào gương mặt cỡ lòng bàn tay, trước mắt càng lạnh lẽo, nhưng đáy mắt đã dần dần bị dục vọng khống chế.

     "Sạch sẽ sao?"

    Anh ta giơ tay nắm cằm của cô, một chút cũng không có ý định khống chế lực trên tay. Sau khi mở miệng kêu đau, Niệm Thần cười ngốc một tiếng.

    "Nói giỡn, chị đây là vị thành niên đó!"

"Rất tốt!"

     Nụ cười ở khóe miệng Hoắc Cảnh Sâm sâu hơn, giây kế tiếp nhét Niệm Thần vào trong xe, lái chiếc xe màu bạc biến mất. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#vtnc