Miss

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Trong tiếng anh 'Miss' là 'nhớ', cũng có thể là 'bỏ lỡ'...]

Bữa sáng bị Đường Liên nuốt một cách khó khăn. Cứ nghĩ đến chuyện mình và cô ấy ấy bị người ta biết mà cậu ngại đến đỏ cả người, mặt nóng ran chậm rì rì húp cháo.

Đường Liên ăn xong khó khăn ngồi xuống mang giày.

Mặc dù đã 'làm' với cô nhiều lần nhưng lần nào cậu cũng eo mỏi mông đau.

Cô quá mạnh mẽ, lần nào cũng giày vò cậu đến khóc lóc xin tha nhưng cậu lại rất thích cảm giác cô mang lại.

Hậu quả của việc này là cứ cử động mạnh một chút là nơi đó nhói lên.

Đường Liên cắn răng cúi xuống thắt dây giày, nơi nào đó bị vải vóc ma sát nhói lên.

Thư Nghiên ở sau cũng để ý đến dáng ngồi bất thường của cậu, đi đến chủ động giúp cậu mang giày chân còn lại.

Đường Liên được cô mang giày cho như ăn phải đường mật, ngọt ngào đến ê răng.

"Cảm ơn chị."

Thư Nghiên xoa xoa đầu cậu, không biết nghĩ gì lại chồm tới hôn nhẹ lên mắt cậu.

"Chị... trong nhà còn có người!"

Thư Nghiên nhìn vẻ mặt ngại ngùng bẽn lẻn của cậu mà bật cười.

Cậu nhóc này da mặt thật mỏng, khác hoàn toàn với dáng vẻ khi ở trên giường.

Đúng là tiểu yêu tinh.

"Được rồi không trêu em nữa, đi thôi."

Thư Nghiên ôm ngang eo đỡ cậu dậy đi vào thang máy.

Đường Liên cũng không cậy mạnh, dựa hẳn vào người cô.

"Mấy giờ tan học."

Thư Nghiên nhìn số thang máy từ từ hạ xuống bất ngờ cất giọng hỏi cậu.

Đường Liên ngẩng đầu nhìn cô.

"11 giờ ạ."

Thật cao nha.

Nhớ không nhầm thì cậu cao 1m70 , ấy vậy mà cô còn cao hơn cậu nữa.

Cảm giác tựa vào người cô được cô ôm ấp cũng thật đã...

Tay cô ôm trọn lấy eo cậu nè, giống như hôm qua cô cũng ôm lấy eo cậu mà bắn vào vậy.

Không được...Ban ngày ban mặt mà đầu mày suy nghĩ cái gì vậy hả!!

Tỉnh táo lại ngay Đường Liên!

Đường Liên đỏ mặt mà mặc niệm trong lòng, lại nghe được chất giọng trầm ấm của Thư Nghiên vang lên bên tai.

"Ừm vậy lát nữa đến rước em đi ăn cơm."

Trưa nay hình như Trường Minh có rủ cậu đến quán bánh ngọt mới mở ở đối diện trường.

Nhưng mà cũng muốn đi ăn trưa cùng cô...

"Dạ được."

Thôi thì hẹn Minh Minh hôm sau vậy.

/Trường Minh: Cái đồ thấy sắc quên bạn nhà cậu!/

Thư Nghiên đưa hắn đến trường cũng chạy đến công ty.

Bước vào thang máy đã gặp ngay Thư Khánh.

"Thư tổng... Chào buổi sáng..."

"Chào buổi sáng."

Thư Nghiên ấn thang máy đi tầng cao nhất, lui về sau nghịch nghịch điện thoại trong tay.

Thư Khánh nhìn cô muốn nói lại thôi, cuối cùng trước khi bước ra còn nói với cô một câu không đầu không đuôi.

"Thư tổng... bảo trọng."

Thư Nghiên khó hiểu nhìn cậu trợ lý của mình.

Cái gì mà bảo trọng chứ?

Tên này mới sáng ra lại bày trò gì?

Thư Nghiên từ thang máy bước ra, đi qua dải bàn làm việc của thư kí cũng không thấy người nào.

Không lẽ hôm nay cô đi làm sớm?

Thư Nghiên cũng không suy nghĩ nhiều, đi thẳng đến phòng làm việc.

Vừa mở cửa vừa nhìn điện thoại đang sáng lên.

Có tin nhắn.

"Chị..."

"Thư Nghiên..."

Không phải... giọng nói này...

Thư Nghiên nhìn hai đầu ghế sô pha bị chiếm cứ mà có xúc động muốn lui ra đóng cửa lại.

Nhưng hiển nhiên cô không có cơ hội đó.

Thư Mộc đặt tách trà trong tay xuống, cong môi gọi cô.

"Chị cuối cùng cũng đến."

Thư Nghiên trấn tĩnh đi đến sô pha, ngồi vào cái ghế ở giữa.

"Ừm. Hai người... đến lâu chưa?"

Thanh âm không đồng loạt vang lên.

"Đã lâu."

"Vừa tới."

Thư Nghiên: "..."

Bầu không khí có chút ngượng ngùng.

Thư Nghiên nới lỏng cổ áo, bình tĩnh nhìn người con trai bên trái cất giọng chào hỏi.

"Đã lâu không gặp."

"Đã lâu không gặp."

"..."

Thư Nghiên nhìn lướt qua hắn một chút lại làm như không nhìn quay về rót cho mình một tách trà.

"Cậu về nước khi nào?"

Thư Nghiên đặt tách trà lên môi uống một ngụm, vị đắng lan tràn ra cả khuôn miệng.

Đắng chát.

"Hôm qua vừa đáp máy bay."

Thư Mộc bị hai người phớt lờ tức tối mở miệng nói chen vào.

"Ha... Tình cảm còn thật tốt... Vừa về đã chạy đến tìm chị tôi."

Thư Nghiên đau đầu gọi tên cậu.

"Thư Mộc em ra ngoài trước đi."

Thư Mộc có chút mất mát nhìn cô, lại nghĩ đến cái gì hừ một tiếng đứng dậy.

"Được rồi... Hai người nói chuyện đi... Em đi tìm Thư Khánh chơi đùa, chị nhớ đến tìm em."

Thư Nghiên không ngờ tiễn được vị tổ tông này dễ dàng như vậy, thở phào đồng ý.

"Được."

Sau khi Thư Mộc rời khỏi, bầu không khí có chút ngưng trọng .

Không ai mở lời trước, Thư Nghiên cũng từ bỏ dáng vẻ nghiêm túc, đứng dậy châm điếu thuốc, quay lưng lại với sô pha nhìn dòng người nhỏ bé như con kiến qua tấm thủy tinh.

Nguyên Khải nhìn cô gái vừa quen vừa xa lạ trước mặt đột nhiên không biết phải đối mặt như thế nào.

"Cậu hút thuốc khi nào?"

Thư Nghiên nghe hắn hỏi lại nhìn đến điếu thuốc trong tay.

Khi nào?

Khi cậu rời đi...

"Lâu rồi... Không nhớ nữa."

Thư Nghiên nhìn khói thuốc mờ mịt trước mặt lâm vào thế giới của riêng mình.

"Hút thuốc không tốt cho sức khỏe cậu đừng hút nữa...khụ...khụ."

Thư Nghiên không để ý cắt ngang lời Nguyên Khải, quay lại nhìn thẳng vào mặt hắn.

"Cậu đến tìm tôi làm gì?"

Nguyên Khải bị cô hỏi đến sững sờ, một hồi lâu không trả lời được.

Trong phòng lại lâm vào tĩnh lặng ngột ngạt.

Nguyên Khải muốn phá vỡ không khí ngột ngạt giữa hắn và cô nhưng lại không biết phải nói gì.

Dường như thời gian lâu như vậy, thân quen đến mấy cũng trở nên xa lạ.

"Tôi đến thăm cậu."

Thư Nghiên như nghe được chuyện cười hài nhất trước giờ, khoé môi mạnh mẽ giương lên , nở nụ cười tiêu chuẩn với chàng trai có hình dáng chồng chất trong những giấc mộng mấy năm qua của cô.

"Như cậu thấy... Tôi rất khoẻ mạnh, cảm ơn."

Nguyên Khải bất chợt hốt hoảng trong lòng.

Hắn từng tưởng tượng lại cảnh lúc hai người gặp nhau. Thư Nghiên lúc trước yêu hắn như vậy, hắn nghĩ khi gặp lại cô và hắn sẽ tái hợp vui vẻ.

Nhưng người trước mặt không cảm xúc thốt lên những lời nói vô tình khiến tim hắn co thắt cũng chính là người con gái năm ấy yêu hắn điên cuồng đó sao?

"Không phải...cậu...tôi..."

Thư Nghiên dụi tắt điếu thuốc, bình ổn cảm xúc trào dâng trong lòng, bước qua hắn ra khỏi cửa.

"Xin lỗi tôi còn có cuộc họp lúc 9 giờ, để trợ lý của tôi đưa cậu về."

Thư Nghiên không nghe giọng hắn nói đã trực tiếp rời khỏi phòng, bước chân dồn dập như muốn chạy trốn một điều kinh khủng nào đó.

Có những chuyện quá khứ tưởng chừng như đã quên được, tưởng đã buông bỏ nhưng khi bốc ra lại như bão giông gào thét, điên cuồng tàn phá khuấy đảo lòng người.

Nguyên Khải ngồi trong xe mà vẫn chưa hoàn hồn.

Thời gian dài đằng đẵng như vậy, người con gái trong kí ức của hắn dường như không thay đổi, lại như thay đổi quá nhiều.

Cô vẫn như vậy, mỗi khi không vui lại trốn tránh không gặp người.

"Cái đó... Cậu là trợ lý của Thư Nghiên sao?"

Nguyên Khải đột nhiên hỏi Thư Khánh đang lái xe phía trước.

Thư Khánh cũng rất đột ngột.

Nam nhân này từ khi lên xe đã trầm mặc này lại đột nhiên bắt chuyện cậu, hơn nữa lại là người tình cũ của Thư Nghiên.

Thư Khánh liếc nhìn vào gương chiếu hậu, giọng lạnh nhạt tiêu chuẩn trả lời.

"Đúng vậy, tôi là Thư Khánh trợ lý của Thư tổng."

Nguyên Khải như có điều suy nghĩ nhìn Thư Khánh.

"Cậu cũng họ Thư sao?"

Thư Khánh xoay vô lăng, mỉm cười trả lời.

"Tôi là họ hàng của Thư tổng."

Nguyên Khải nhìn Thư Khánh. Nếu là người thân thì lại vừa hay, hắn muốn biết thêm về cô, những năm qua cô sống thế nào, bên cạnh cô có những ai. Nhưng cuối cùng lại không dám hỏi.

Có đôi khi bỏ lỡ một người, chính là bỏ lỡ cả đời, không liên lạc không trò chuyện, cả lời hỏi thăm cơ bản nhất "Có khoẻ không?" cũng không nói ra được.

Chúng ta gặp gỡ, chia ly, hối tiếc nhưng đến khi người ta biết hối tiếc thì không ai chờ đợi nữa rồi...

______
Quay lại rồi!!!!







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro