Nấu cơm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thư Nghiên vừa ra ngoài đã đụng phải Thư Mộc.

"Xong rồi hả chị?"

Thư Mộc ôm lấy cánh tay cô làm nũng.

Dường như người lúc sáng tức giận la hét trong điện thoại không phải là hắn.

"Ừ."

Thư Nghiên cũng lười đôi co với cậu, kéo cậu vào phòng họp trống bên cạnh.

"Có chuyện gì?"

Thư Nghiên lựa một cái ghế ngồi xuống, mệt mỏi xoa mi tâm.

"Hôm qua chị đi đâu?"

Thư Mộc đứng đối diện cô, nhìn rõ dáng vẻ mệt mỏi của cô mà đau lòng.

Có lẽ hôm nay không phải là ngày thích hợp để cậu lại gây chuyện với cô, nhưng cậu rất ấm ức, không nói không được.

"Nhà bạn."

Thư Nghiên nhíu mày nói dối.

Không trách cô được, không lẽ cô phải nói với em trai mình hôm qua cô ở trên giường làm gì.

Thư Mộc nghe câu trả lời qua loa của cô, đột nhiên trong lòng trào dâng nỗi ấm ức, nước mắt trực rơi lã chã nhào vào lòng cô.

"Chị nói dối... em biết... hức..."

Thư Nghiên bị động tác của Thư Mộc làm cho bất ngờ, lại sợ cậu ngã xuống, ôm lấy eo cậu kéo lại, giọng hoà hoãn dỗ dành.

"Sao lại khóc rồi? Mít ướt như vậy, haiz..."

Thư Nghiên thở dài vuốt lưng cậu, bao nhiêu muộn phiền ban nãy đều bị tiếng khóc của cậu làm trôi sạch.

"Nín đi, ngoan... Nước mũi chảy hết lên người tôi rồi."

Thư Mộc vẫn cứ khóc, còn vừa khóc vừa rống lên với cô.

"Hức... hu... Bẩn chết chị đi... Hức... Người phụ nữ xấu xa..."

Thư Nghiên dở khóc dở cười nhìn đỉnh đầu Thư Mộc.

Sao cô lại thành người phụ nữ xấu xa rồi!!

"Nín đi... Khóc thật xấu."

Thư Mộc nghe cô nói lại rống lên.

Thư Nghiên biết không dỗ được đành im lặng vuốt lưng cho cậu.

Đợi đến khi tiếng khóc nhỏ xuống, người vùi trong ngực cô cũng không buông ra, thút thít hít thở.

Thư Nghiên rút khăn giấy trên bàn, kéo người ra thuần thục giúp cậu xì mũi.

"Nào, ngoan... Đúng, xì mạnh ra..."

Thư Mộc theo lời cô nói xì mũi, giọng khàn khàn tố cáo cô.

"Bên đây vẫn còn."

Thư Nghiên: "..."

Thư Nghiên nhận mệnh giúp cậu xì nốt bên còn lại.

Với tay lấy cốc giấy trên bàn rót cho cậu một chút nước đưa tới.

Thư Mộc ngoan ngoãn nhận lấy ly nước tu ừng ực.

Khóc cũng tốn sức lắm chứ bộ!

"Náo cái gì? Hôm nay em lại không đi học cho đàng hoàng chạy đến đây làm gì?"

Thư Mộc biết mình đuối lí im lặng không trả lời. Tay rụt rè ôm lấy eo cô lại bị cô đánh lên.

"Đang hỏi em đấy."

Thư Mộc buồn bực câu lấy cổ cô, nũng nịu.

"Đau..."

"Cái gì?"

Thư Nghiên hơi sững lại.

"Bụng đau..."

Nghe thấy giọng nói yếu ớt truyền từ trong ngực, Thư Nghiên có chút luống cuống bật người ôm lấy Thư Mộc đặt lên ghế, cuống quýt hỏi.

"Sao lại đau? Sáng nay em ăn sáng chưa? Uống thuốc chưa?"

Thư Nghiên chợt nhớ đến cuộc gọi lúc sáng của cậu.

"Không có..."

Thư Nghiên có chút xúc động muốn đánh cậu.

Thằng nhóc này không biết bản thân mình bị viêm dạ dày hay sao mà lại dám bỏ bữa.

Muốn lên trời chắc.

"Đi... Đưa em đến bệnh viện."

Thư Mộc được cô bế lên đi nhanh ra thang máy.

"Hạ Hiên chuẩn bị xe đến bệnh viện."

Hạ Hiên vừa nhú đầu ra khỏi thang máy đã bị gọi lại. Nhanh chóng rụt qua một bên cho hai người vào.

"Thư Mộc thiếu gia bị sao vậy?"

Mới khi nãy còn nhãy nhót ở chỗ bọn hắn mà bây giờ đã bị gì rồi?

Thư Nghiên sốt ruột nhìn số thang máy hạ xuống, lại nhìn đến khuôn mặt nhăn nhó vì đau của Thư Mộc.

"Bệnh cũ tái phát."

Hừ... Lớn như vậy rồi còn không biết lo cho bản thân. Đau thành ra như vậy rồi còn khóc nháo.

"Khỏi bệnh sẽ trừng trị em."

Thư Nghiên nhanh chóng bế cậu ra xe.

Hạ Hiên nhận nhiệm vụ đưa họ đến bệnh viện, làm thủ tục xong xuôi cũng gần 11 giờ.

Thư Nghiên quên hẵn lời hẹn ăn trưa với Đường Liên. Cũng không còn tâm trí nhớ, vội vã đổ cháo quản gia vừa đem đến.

Vừa quay đầu lại đã thấy người nào đó ôm chăn mỉm cười nhìn cô.

Cười cái rắm.

"Nằm yên đó cho tôi."

Thư Mộc rụt đầu lại, không nhịn được lại liếc mắt trộm nhìn Thư Nghiên đang rót nước.

Chỉ những lúc như này mới thấy chị ấy ấm áp với cậu.

"Ngồi dậy ăn cháo."

Thư Nghiên nâng gối kê dưới lưng cậu, vén mái tóc che phủ mắt cậu qua một bên, để lộ vần trán xinh đẹp trắng ngần.

"Ngoan... Há miệng ra."

Thư Mộc nghe lời cô há miệng ngậm lấy muỗng cháo cô đút tới, lại có ý chơi xấu không chịu nhả ra.

"Còn dám bày trò hử?"

Thư Mộc nhè ra, rụt cổ lại le lưỡi với cô.

"Chị ơi nóng..."

Thư Nghiên vội đưa cốc nước cho cậu, thở dài.

"Thành thật ăn đi."

Thư Mộc uống hớp nước, cũng thành thật phối hợp với cô ăn hết chỗ cháo trong bát.

Thư Nghiên nhíu mày chăm chú giúp cậu lau miệng.

"Chị thật tốt."

Thư Nghiên búng nhẹ lên trán cậu, ở bên cạnh lôi ra máy tính bắt đầu làm việc.

Tích tắc thời gian nhanh chóng trôi qua.

Khi Thư Nghiên gửi đi văn bản cuối cùng đã gần 5 giờ chiều.

Thư Mộc úp mặt vào lưng cô ngủ thiếp đi từ lúc nào, Thư Nghiên cẩn thận giúp cậu nằm ngay ngắn lại thì Thư Mộc đã tỉnh, dụi mắt lèo nhèo mấy câu không nghe rõ.

"Tỉnh rồi thì ngồi dậy, tôi nhắn Hạ Hiên làm thủ tục xuất viện cho em."

Thư Mộc mở mắt nhìn thấy cô cảm thấy có chút ngọt ngào.

Ước gì mỗi khi ngủ dậy người đầu tiên cậu nhìn thấy là chị thì tốt biết mấy.

"Ưm...chị bây giờ là mấy giờ?"

Thư Nghiên lật đồng hồ trên tay cho cậu xem.

Lại loay hoay thu dọn máy tính mới quay sang nhấc Thư Mộc dậy.

"Chị ơi tối nay mình ăn gì?"

Thư Mộc liếm liếm môi mắt sáng quắc nhìn cô.

"Muốn ăn gì?"

Thư Nghiên cưng chiều xoa xoa đầu cậu, đưa đồ trong tay cho Hạ Hiên cầm, trực tiếp ôm lấy eo dìu đỡ Thư Mộc.

"Ha... Muốn ăn... đồ chị nấu! Được không chị? Lâu lắm rồi chị không nấu cho em ăn."

Thư Nghiên ha ha cười với cậu. Lời từ chối đến miệng bắt gặp ánh mắt khẩn cầu của cậu mà nuốt lại.

"Được."

Cuối cùng quanh co thế nào bọn họ lại đến siêu thị.

Thư Nghiên nhìn Thư Mộc thích thú lựa hết cái này đến cái khác mà buồn cười.

"Bỏ gói bim bim xuống, không được ăn linh tinh."

Thư Mộc vừa cầm gói bim bim lên thì đã nghe giọng Thư Nghiên dí sát theo sau. Cậu giở giọng nài nỉ.

"Một bịch thôi mà... Lâu lắm rồi em không ăn đấy... Về nhà cho chị nửa bịch... Đi mà..."

Thư Nghiên buồn cười nhìn cậu. Đã muốn ăn mà còn lôi cô vào.

Nhưng cô cũng không bỏ ra, đẩy xe đi về phía trước.

"Chị ơi từ từ... Còn vị này nữa... Vị này cũng ngon."

Thư Mộc hào hứng quơ hết cái này đến cái kia.

"Một bịch của em?"

Thư Mộc chớp chớp mắt quay đi chỗ khác.

Xếp hàng trước bọn họ là một cặp mẹ con. Cậu bé níu tay mẹ ngô nghê nói.

"Anh kia lớn rồi còn ăn bim bim mẹ ạ."

Mẹ cậu bé chỉ biết cười trừ, Thư Mộc lại trẻ con trừng mắt.

"Ai bảo nhóc lớn rồi không được ăn bim bim, chị ơi thằng nhóc đó nói xấu em."

Thư Nghiên đầu xuất hiện ba vạch đen.

Cũng không phải đứa nhóc năm sáu tuổi mà cáo trạng cô.

"Chị ơi nó còn trừng mắt với em."

Thư Nghiên: "..."

Thằng bé: "..."

Mẹ thằng bé: "..."

___

Tha đống đồ linh tinh về nhà, Thư Nghiên nhận mệnh vào bếp nấu bữa tối.

Lúc trước hồi mới chuyển đến đây chỉ có mỗi cô và cậu. Cô không thích ồn ào nên không đem theo ai cả, vì vậy mỗi bữa ăn trừ lúc ăn bên ngoài đều do cô nấu.

Trình nấu ăn của cô cũng tạm nhưng Thư Mộc lại rất thích, cứ bảo cô nấu suốt.

Quản gia về sau đến lại thêm người làm nên về sau cô chẳng đụng vào bếp nữa.

Thư Mộc có chút hoài niệm ngồi trên bệ nước kế bên nhìn cô cắt thịt.

"Giúp tôi rửa rau đi."

Thư Mộc hồi thần nhận lấy bó rau cô đưa, cười tít mắt.

"Vâng."

"Chị ơi thật muốn ngày nào cũng như hôm nay."

Thư Nghiên liếc nhìn cậu, bỏ dầu vào chảo.

"Đừng nói bừa, em lại dám bỏ bữa xem tôi xử em thế nào?"

Thư Mộc lè lưỡi tiếp tục rửa rau.

Thư Mộc với lấy con dao muốn thái rau nhưng bị cô chụp lấy.

"Không cần, em hết nhiệm vụ rồi, ra ngoài bàn ngồi đi."

Thư Mộc bị cô bắt ra bàn ngồi, làu bào oán trách.

Lúc trước Thư Mộc giúp cô thái rau, không cẩn thận cắt đứt tay, chảy máu không ngừng, từ đó về sau dao kéo Thư Nghiên cũng không cho cậu đụng đến nữa.

Thư Nghiên nấu ăn rất hiệu suất, không để Thư Mộc đợi lâu đã xong.

Thư Mộc tiến lên muốn phụ cô bê thức ăn ra bàn lại bị đánh trở về.

"Nóng lắm... Ra bàn ngồi đi."

Thư Mộc nghe lời ra bàn, nhận trách nhiệm lấy nước.

Thư Nghiên vừa ngồi xuống thì bên ngoài vang lên giọng nói.

"Chà... Nấu gì mà thơm dữ vậy? Cho mẹ ké một bữa cơm được không?"

Bà Thư đột ngột xuất hiện ngoài cửa, ba bốn bước đã ngồi vào bàn.

Thư Nghiên cảm thấy sống gió bắt đầu thổi vào cuộc đời mình.

"Mẹ... Mẹ đến lâu chưa ạ?"

Thư Mộc ngoan ngoãn chào hỏi bà, chạy vào trong lấy thêm bát đũa.

"Đến hồi trưa, mấy đứa lại không có nhà, bà già này cũng không ai tiếp đãi đói đến nhăn nheo rồi."

Quản gia bên ngoài đột nhiên ngứa tai.

"Mẹ đến có việc gì?"

Thư Nghiên vào ngay vấn đề chính.

"Không có việc gì không thể đến sao? Mẹ thăm con trai mẹ còn hỏi ý con chắc. Đứa con ngỗ nghịch này... Ahh vẫn là Mộc Mộc ngoan, lại đây ngồi với mẹ."

Thư Mộc vừa đặt mông ngồi xuống đã bị bà gọi.

"Mẹ... Con muốn ngồi kế chị."

Bà Thư bị ăn ngơ vẫn không tha, tiếp tục ba ba độc thoại.

"Thư Mộc muốn ngồi đâu đều được nha... Còn tiền không để mẹ chuyển cho con... Ở đây Thư Nghiên không ăn hiếp con chứ?"

Thư Nghiên yên lặng nhận bát cơm do Thư Mộc đưa tới, trán đầy vạch đen.

"Không có ạ. Chị rất tốt với con."

Thư Mộc mỉm cười đưa bát cơm vừa xới cho bà.

"Vậy tốt, vậy tốt."

Trên bàn ăn chỉ còn lại tiếng bát đũa.

Thư Mộc ghét bỏ lùa rau qua một bên, cụ thể một bên này là bát của Thư Nghiên.

Thư Nghiên hơi nhíu mày nhưng cũng không bỏ ra mà thay cậu giải quyết.

Bà Thư thu hết hành động của họ vào mắt, đột nhiên bắt đầu tìm chuyện nói.

"Con với thằng bé lần trước sao rồi. Mẹ nghe tiểu Khánh nói hoàn cảnh thằng bé đó tội nghiệp lắm, mẹ thằng bé còn nằm viện nữa. Con cũng đừng nặng tay với người ta quá...nam nhân mà chiều chuộng một chút."

Thư Nghiên nhận ra Thư Mộc bên cạnh sững người, bỏ đũa xuống uống lấy ngụm nước.

"Mẹ! Thư Mộc còn ở đây."

Thư Mộc nghe nhắc đến mình hơi cười cười với cô.

"Chị...em lớn rồi mà."

Bà Thư chớp mắt nói ngay trước khi Thư Nghiên phản bác.

"Đúng đúng... tiểu Mộc nhà ta lớn rồi, có gì mà không thể nghe chứ?"

Thư Mộc hùa với bà Thư gật mạnh đầu tỏ vẻ đồng ý.

Thư Nghiên đau đầu dưới bàn đá đá chân cậu.

Bị bà ấy nắm thóp còn giúp bà ấy nói chuyện. Một hồi lại lòi đuôi cho mà xem.

"Thằng bé tên gì ấy nhỉ... Đường gì gì ấy..."

Thư Nghiên mệt mỏi xoa xoa sóng mũi, trả lời bà.

"Đường Liên."

"Đúng đúng... là Đường Liên, mẹ không nhớ tên nhưng vẫn nhớ dáng người nha, khi trước con còn bảo thích mông cậu ta còn gì."

"Khụ!!!"

Thư Nghiên đen mặt nhìn mẹ mình.

Có bà mẹ nào ngang nhiên thảo luận chuyện này trước mặt hai đứa con của mình một cách tự nhiên như bà Thư vậy không!

Thư Nghiên cảm nhận thấy tay Thư Mộc ở dưới bàn cấu mình một cái đau điếng.

"..."

Bà Thư vẫn còn luyên thuyên, lúc này lại chuyển qua nói đến chuyện ở nhà.

Thư Mộc thả tay cô ra, uống một ngụm nước đứng dậy liền muốn về phòng.

"Mẹ... con ăn no rồi, con về phòng trước."

Bà Thư dừng lại câu chuyện vừa nói, mỉm cười tươi rói.

"Tạm biệt cục cưng."

Thư Nghiên cũng không có tâm trạng ăn uống gì nữa, chuẩn bị rời đi, lúc đi ngang qua bà Thư đột nhiên bà nói một câu không đầu không đuôi nhưng Thư Nghiên nghe lại hiểu.

"Biết chừng mực."

"Vâng."

____________
Toi làm biếng viết quá😵‍💫

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro