10.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả căn phòng thoáng chốc im bặt, những người khác cũng vì sự im lặng bất thường này của clb Kịch mà không dám lên tiếng.

Mãi rồi mới có người ngắc ngứ mở miệng:

"Chị Hà... Chị đang đùa bọn em phải không?"

Hà Mộng Điệp cũng lo lắng không thôi.

"Tôi rảnh rỗi tới mức đi lừa mấy cậu sao? Tôi đang sợ sắp chết đây này."

"Trời ơi làm sao bây giờ sắp đến tụi mình rồi mà."

"Phải làm sao đây, làm sao giờ?"

Cả đám người nhao nhao tôi một câu cậu một câu làm Hà Mộng Điệp rối tinh rối mù lên, bỗng dưng cô để ý người đang ngồi đối diện mình ở sát cánh gà kia.

Tia hi vọng cuối cùng đột nhiên xuất hiện.

Hà Mộng Điệp tiến tới gần Tả Hàng, nét mặt cực kì thành khẩn.

"Bạn học Tả, nếu cậu không phiền... Có thể đảm nhận vai diễn Bạch Tuyết được không?"

Một số người đứng dậy biểu hiện không đồng ý.

"Chị Hà, chị làm vậy có được không? Tuy em không phải vì cá nhân mà phản đối nhưng để cho Tả Hàng lên liệu cậu ấy có làm được?"

"Đúng vậy Mộng Điệp, Tả Hàng đâu có tập lời thoại thì sao có thể diễn được."

Hà Mộng Điệp nhìn chăm chăm Tả Hàng, hôm trước cô đã tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của đàn anh Hạ và đàn anh Nghiêm. Chính cô cũng cảm thấy vẻ đẹp của Tả Hàng rất hợp với vai diễn này.

"Mấy ngày nay đã tập nhiều như vậy, tôi không tin cậu ấy không diễn được."

Trương Cực đứng một bên mím môi nhìn hai người, một mặt rất muốn Tả Hàng lên diễn, một mặt lại sợ nếu không hoàn thành ngộ nhỡ Tả Hàng bị người ta chê cười.

Nếu mà như vậy thì đừng ép anh ấy diễn.

Nhưng mà Tả Hàng vẫn chưa hề nói gì đột nhiên lên tiếng:

"Thế còn vai chú lùn này thì sao?"

Hà Mộng Điệp nhanh tay nhận chỗ.

"Để tôi đóng cho, cậu có diễn được vai Bạch Tuyết không?"

Trước ánh mắt kiên định mong chờ của Hà Mộng Điệp, Tả Hàng hỏi:

"Nếu không thể nhớ lời thoại, tôi có thể chế không?"

Lời này của cậu cũng coi như đồng ý nhận vai, Hà Mộng Điệp hai mắt sáng bừng, đồng ý.

"Chỉ cần không nằm ngoài bản gốc, khác một chút cũng không vấn đề."

Thời gian còn lại quá hạn, Tả Hàng chỉ có thể trang điểm qua loa tô điểm những chỗ nổi bật trên khuôn mặt.

 Chị phụ trách trang điểm bất mãn vài câu.

"Ầy, cái khuôn mặt này lần sau tôi phải tân trang cho thật lộng lẫy mới được. Qua loa thế này không làm nổi bật hết từng ngóc ngách."

Trương Cực đỏ mặt tới mức không dám nhìn thẳng Tả Hàng. Đàn anh bình thường đã đẹp lắm rồi, trang điểm lên còn đẹp hơn nữa. Cái này không phải nói qua loa là được đâu.

Bên ngoài, dưới khán đài đang xôn xao chờ vở kịch cuối cùng. Tằng Thịnh ngồi vắt chân cười khẩy với đứa bên cạnh.

"Nghe nói hội trưởng clb vườn lá Đặng Giai Hâm của chúng ta diễn vai công chúa Bạch Tuyết, bọn mày nhớ cầm điện thoại quay lại rồi đăng lên diễn đàn trường cho tao. Cho cậu ta mỗi lần lên diễn đàn là sẽ nhớ tới quá khứ đen này của mình."

Cả đám bật cười cực kì đáng ghét, cười chưa được bao lâu Tằng Thịnh đã cứng ngắc người vì công chúa Bạch Tuyết kia không phải Đặng Giai Hâm.

Mà chính là người trong mộng của hắn-Tả Hàng.

Đám đàn em thấy hắn đơ người như dính keo thì lặng lẽ hỏi:

"Anh Thịnh, còn quay video không anh?"

Tằng Thịnh vỗ đầu tên đó, ngay lập tức chỉ huy bốn phía.

"Đm còn không mau quay, cảnh tượng một nghìn năm có một em Hàng của tao trang điểm. Nhanh tay lên, lệch góc nào chúng mày biết tay ông."

Dư Vũ Hàm hí hí ha ha từ đầu tới cuối không xem một tiết mục nào, nghe Đặng Giai Hâm diễn Bạch Tuyết cũng tính chụp mấy kiểu ảnh trêu tức cậu ta. Máy ảnh sẵn sàng lên thì thấy bạn thân mình mặc váy đội tóc giả đứng lù lù trên khán đài, còn hát.

"Ôi đệt! Hãy nói với tôi rằng thứ tôi đang nhìn thấy không phải sự thật."

Nói xong thì ngã từ trên ghế ngã xuống.

"Chúng mày đâu? Cứu, anh Dư bất tỉnh nhân sự rồi."

Vẻ mặt của Nghiêm Hạo Tường với Hạ Tuấn Lâm cũng không khá hơn là bao. Cái đứa diễn chính đâu mất rồi? Tại sao phút chót lại đổi vai vậy hả?

Trương Cực túc trực phân cảnh của bản thân mà từ đầu đến cuối ánh mắt không lúc nào rời khỏi Tả Hàng. Tim của cậu lại lần nữa đập dồn dập không ngơi, nếu trong một không gian yên tĩnh nào đó có lẽ sẽ nghe thấy rõ ràng.

Đến khi có người nhắc rằng cậu phải lên sân khấu, lúc này cậu mới hoàn hồn.

Cái vẻ đẹp này đúng là nguy hiểm, câu mất thần trí của cậu rồi.

"huhuhu, sao nàng lại ra nông nỗi này."

"Bọn ta vừa mới đi thôi mà, tỉnh dậy đi Bạch Tuyết ơi."

"Cho hỏi... Các chú lùn làm sao vậy?"

7 chú lùn thấy có một người đẹp trai cao ráo dắt theo một con bạch mã đi tới thì sợ hãi xúm xụm lại một chỗ, ánh mắt đề phòng thăm dò vị đẹp trai này.

"Đừng sợ, ta là hoàng tử của phía bên kia. Ta đi săn ở gần đây nghe thấy tiếng khóc nên mới tới, sao các chú lại khóc vậy?"

Một chú lùn mới bước ra lau nước mắt, chỉ vào quan tài và nói:

"Cô Bạch Tuyết của chúng tôi bị mụ phù thủy hạ thuốc độc vào táo cho cô ấy ăn, giờ cô ấy.... Huhuhu."

Hoàng tử nhìn vào trong quan tài, "nàng công chúa" xinh đẹp nằm trong ấy như đang ngủ say. Thì ngay tức khắc trúng tiếng sét ái tình. 

 Hoàng tử liền bảo các chú lùn:

"Các chú để cho ta cái quan tài kia, muốn lấy bao nhiêu ta cũng trả."

"Hoàng tử có trả chúng tôi một núi vàng, một biển bạc chúng tôi cũng không bán."

Hoàng tử nói:

" Thế thì các chú biếu ta vậy. Ta sẽ yêu nàng và chăm sóc nàng, coi nàng là người yêu của ta."

Nghe Hoàng tử nói thế, các chú lùn tốt bụng động lòng thương và bằng lòng cho. Hoàng tử sai thị vệ khiêng quan tài đi. Người khiêng vấp phải rễ cây, làm nẩy người Bạch Tuyết lên. Bạch Tuyết nôn miếng táo có thuốc độc ra.

Tức thì nàng sống lại, mở mắt, nâng nắp quan tài lên, ngồi nhỏm dậy, kêu lên:

"Trời ơi, đây là đâu?"

Hoàng tử mừng rỡ nói:
"Nàng ở đây với ta."

Rồi Hoàng tử kể cho Bạch Tuyết nghe đầu đuôi câu chuyện.

Nghiêm Hạo Tường ngồi bên dưới trầm trồ không thôi.

"Chậc, quá xuất sắc rồi."

Trương Cực ngẫm lại thoại của đoạn này, mặt đỏ lừng nói:


" Ta yêu nàng nhất đời. Nàng hãy về cung điện với ta, ta sẽ cưới nàng làm vợ."

Có lẽ Tả Hàng cũng thấy được biến hóa trên khuôn mặt cậu, cảm giác mặt mình cũng đang dần nóng lên.

"Được, ta đồng ý."

Tác giả có lời muốn nói: Đừng hú tôi, tôi đang tự hỏn lọn trong chính câu chuyện mình viết ra. Ngại không chịu được /////-/////

-------------
Xin nhắc nhở người đọc nên lí trí, trong tình tiết có nói "vẻ đẹp của Tả Hàng rất hợp với vai diễn Bạch Tuyết" không có ý nói em ấy giống con gái, tôi chỉ muốn miêu tả rằng em ấy rất đẹp mà thôi. Sau này tìm được từ thích hợp sẽ dùng, hiện tại chưa có mong quý chị, mẹ thông cảm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro