Phần 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lệ Khôn lúc nói những lời này rất thành thật, tuy nàng cảm thấy hắn là lạ, không giống vời người làm ăn buôn bán. Nhưng bởi vì dáng vẻ vừa rồi của hắn khiến cho Sở Dao cảm thấy có thể tin tưởng.

Hơn nữa Sở Dao nghĩ Lệ Khôn không đơn giản chỉ là chưởng quầy như vậy, làm gì có chưởng quầy nào mà bản thân coi trọng vật phẩm, liền muốn lấy làm của riêng.

Thân phận thật sự của Lệ Khôn là gì đối với Sở Dao không quan trọng, chỉ cần hắn nói lời, có thể giữ lời là được.

"Vậy được rồi, có thứ gì tốt hãy mang ra để nhìn thử xem." Sở Dao gật đầu đồng ý, đặc biệt nhấn mạnh nói: "Thứ có thể bảo vệ mạng sống."

Dù sao lần này nàng tới bán Bích Ti Tằm cũng vì muốn mua pháp khí cùng bùa chú, lại không nghĩ sẽ cầm Bích Ti Tằm đi khắp nơi. Có thể ở đây làm hết mọi chuyện một lần là tốt nhất.

"Ha hả." Lệ Khôn khẽ cười hai tiếng, hắn lần đầu tiên thấy một tu sĩ lại có phản ứng thẳng thắn như vậy, rất thú vị a.

Lệ Khôn trực tiếp từ trong Càn Khôn Bảo Nang ở trên người, lấy ra ba chiếc hộp gấm. Đặt xuống bàn theo thứ tự, sau đó đem hai chiếc hộp gấm ở đằng trước mở ra.

"Mời." Lệ Khôn ý bảo Sở Dao lại gần quan sát.

Nàng cũng không khách khí liền đứng dậy, đi tới phía trước của hai chiếc hộp gấm kia.

Chỉ thấy bên trong hộp gấm thứ nhất là pháp khí màu vàng dạng ô xoè, dài một thước. Toả ra ánh sáng nhàn nhạt.

"Đây là Hồng Ô, pháp khí có tính phòng ngự vô cùng hiếm thấy, là dùng Huyền Linh Tinh Kim luyện chế thành. Một khi thi triển, liền phát ra ánh sáng màu vàng bao phủ toàn thân. Có thể chịu được một đòn của tu sĩ Ngừng Mạch Kỳ."

Lệ Khôn cũng đứng dậy, chỉ vào Hồng Ô kia giới thiệu cho Sở Dao.

Có thể chịu được một đòn của tu sĩ Ngừng Mạch Kỳ, quả thật không tồi. Sở Dao nghe xong tâm hơi động, nàng đưa tay cầm lấy Hồng Ô kia lên nhìn.

"Có thể thi pháp dùng thử một chút không?" Sở Dao rất lịch sự hỏi.

Tuy Sở Dao lịch sự hỏi qua nhưng Lệ Khôn lại nhìn ra được trong ánh mắt của nàng không phải là ý này. Mà hiện rõ rằng: "Vừa rồi ngươi chưa có hỏi qua sự đồng ý của ta đã thi pháp thử Bích Ti Tằm, bây giờ tới lượt ta muốn thi pháp thử qua pháp khí của ngươi, không phải ngươi sẽ không cho đó chứ?

"Có thể." Lệ Khôn từ trong ánh mắt của Sở Dao đọc hiểu tất cả, liền cười nói: "Tùy ý thử."

Sở Dao đâu còn tỏ ra khách khí, nàng đem linh lực từ từ chuyền vào trong Hồng Ô kia.

Hồng Ô trong nháy mắt liền phát ra ánh sáng màu vàng, rồi lan toả rộng. Sau đó bay khỏi tay Sở Dao lượn lờ ở không trung, một tia ánh sáng màu vàng từ Hồng Ô bao phủ lấy hai người.

Sở Dao trong lòng cảm thấy vui vẻ, thứ này có thể phòng ngự thật không tồi.

Sau khi dùng thử, nàng vô cùng hài lòng với pháp khí này, nàng tự biết bản thân rất ít khi cùng người khác đấu pháp. Mà trên người hiện tại thiếu nhất chính là loại pháp khí có thể bảo toàn mạng sống. Nếu có Hồng Ô này, lúc cùng người khác giao đấu ít nhất có thể bảo đảm an toàn được vài lần.

Bất quá nàng không đệ lộ bất cứ biểu cảm gì, đem Hồng Ô đặt vào hộp. Kế đó xem đồ vật bên trong hộp gấm tiếp theo.

Bên trong hộp gấm thứ hai là một viên châu nhỏ màu đỏ.

Sở Dao cầm lấy viên châu nhỏ màu đỏ này, tay liền cảm thấy ấm áp, nhưng không nhìn ra được có chỗ nào đặc biệt.

Bất quá những đồ tốt luôn được để ở sau, viên châu đỏ này có vẻ lợi hại hơn so với Hồng Ô kia.

Lệ Khôn một chút đạo đức nghề nghiệp cũng không có, ngay cả giải thích cũng không, mà để tùy ý nàng tự mình nhìn ngắm.

Sở Dao thật sự nhìn không ra điểm gì đặc biệt, chỉ có thể mở miệng hỏi dò: "Cái này là thứ gì?"

"Đây là Liệt Hoả Châu." Lệ Khôn không nhanh không chậm nói: "Lấy từ chỗ sâu nhất của núi lửa Liệt Hoả Tinh, do tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ mất bảy bảy bốn mươi chín ngày mới luyện chế thành. Một khi sử dụng sẽ hóa thành biển lửa vô biên, dù cho có là tu sĩ Trúc Cơ kỳ đi nữa cũng không đỡ được đòn chính diện của Liệt Hoả Châu này. Sau cùng sẽ bị thiêu đến tan thành tro bụi."

Tuy giọng điệu của Lệ Khôn rất bình thản, nhưng nàng lại cảm nhận được trong lời nói của hắn mang phần đắc ý. Có thể thấy được viên Liệt Hoả Châu này rất quý hiếm.

Cái gọi là là phòng ngự tốt nhất chính là công kích. Sở Dao nghe Lệ Khôn giới thiệu xong liền quyết tâm phải đổi lấy thứ này.

Sau khi Lệ Khôn giới thiệu Liệt Hoả Châu xong, liền đem hộp gấm Hồng Ô cùng Liệt Hoả Châu đẩy tới trước mặt của Sở Dao nói: "Bích Ti Tằm của ngươi, có thể đổi lấy hai thứ này."

"Còn cái này thì sao?" Sở Dao chỉ vào chiếc hộp gấm cuối cùng, bất mãn nói với Lệ Khôn: "Ta còn chưa có xem qua."

Lệ Khôn thâm ý liếc mắt nhìn Sở Dao một cái đầy suy xét, hắn chỉ vào chiếc hộp gấm cuối cùng đang đậy kín ở trên bàn, cười nói: "Chiếc hộp gấm cuối cùng này ngươi chỉ có thể đổi được duy nhất một cái, vì vậy ta khuyên ngươi không nên nhìn, miễn cho không có cách nào lựa chọn lấy hay là bỏ."

Thái độ gì vậy? Sở Dao thật sự tức giận, sắc mặt lạnh đi nói: "Việc lấy hay bỏ là chuyện của ta. Không phiền các hạ phải bận tâm."

"Nếu các hạ còn che đậy như vậy, ta thấy chuyện mua bán này cũng không cần phải làm nữa."

Sở Dao tuy vô cùng tò mò với thứ ở bên trong chiếc hộp gấm cuối cùng này, nhưng lại không muốn bị Lệ Khôn ngụy nương này trêu đùa, bỡn cợt.

Nàng định cầm lấy Bích Ti Tằm bỏ đi, lại phát hiện Bích Ti Tằm của mình đang bị người ta giữ chặt trong tay.

"Lâm đạo hữu, cần gì phải tức giận như vậy , tại hạ chỉ muốn đùa giỡn với ngươi một chút thôi." Lệ Khôn cười rất thoải mái, nhìn tiểu nữ tu ở trước mắt. Tuỳ tiện trêu đùa một chút liền tức giận, cảm xúc gì cũng đều hiện rõ ở trên mặt, thật là thú vị.

Nếu tính tình khó che giấu như vậy, ở thế giới Tu chân này khả năng sẽ chết rất nhanh.

Cũng không biết tiểu nữ tu này có được đại cơ duyên như thế nào, lại lấy được Bích Ti Tằm quý hiếm. Nhưng Lệ Khôn việc này không mấy hứng thú, với cả hắn rất bận. Nếu hắn tùy tiện đi đoạt cơ duyên như vậy thì lấy thời gian đâu để tu luyện.

"Lâm đạo hữu mời nhìn." Lệ Khôn thái độ nghiêm chỉnh, đem chiếc hộp gấm cuối cùng mở ra.

Chương46: Truy Tung.

Lệ Khôn đem bảo hộp cuối cùng mở ra, bên trong đựng một cái cánh màu bạc to bằng hai bàn tay.

"Cánh lôi điện này chính là lấy tinh hoa lôi điện của trời đất để cô đọng thành. Ngoài tốc độ không gì sánh bằng, linh lực khống chế của nó tiêu hao ở phạm vi tương đối so thấp, lấy tu vi hiện tại của ngươi cũng có thể thi triển tốc độ cao nhất một lần!"

Sở Dao nhìn chiếc cánh nhỏ này nghi ngờ hỏi: "Tốc độ của chiếc lôi điện này nhanh như thế nào, tu sĩ Ngừng Mạch Kỳ có đuổi kịp không?"

"Không đuổi kịp." Lệ Khôn khẳng định nói.

"Tu sĩ Trúc Cơ Kỳ thì sao?" Sở Dao lại hỏi.

"Vẫn không đuổi kịp." Lệ Khôn chợt dừng lại một chút nhưng vẫn nhanh trả lời.

"Còn tu sĩ Kim Đan Kỳ?" Sở Dao nhịn không được tiếp tục hỏi.

"Vậy mà ngươi cũng dám nghĩ." Lệ Khôn vì sự không hiểu biết của nàng mà lắc đầu, nói thẳng: "Lấy tu vi ngươi dù có gắn mười chiếc cánh lôi điện cũng sẽ bị tu sĩ Kim Đan hạ gục trong nháy mắt."

Bỏ đi, có thể thoát khỏi sự đuổi giết của tu sĩ Trúc Cơ đã là rất lợi hại lắm rồi. Nàng nhìn chiếc cánh lôi điện này mê không rời nổi mắt. Đây mới thật sự là Thần Khí bảo toàn tính mạng, nàng nhất định phải mua bảo bối này.

"Như thế nào?" Lệ Khôn nhìn hai mắt của Sở Dao đang sáng lên cười hỏi: "Lâm đạo hữu muốn lấy thứ gì để đổi?"

Sở Dao nghe vậy có chút do dự. Giống như lời của Lệ Khôn đã nói, khó mà lựa chọn nên lấy hay nên bỏ.

Ba pháp khí này đều rất hữu dụng đối với nàng. Đặc biệt là chiếc cánh lôi điện kia, nàng nhất định phải có được nó.

"Mấy thứ này ta đều lấy hết." Sở Dao thầm nghĩ, sau đó liền hạ quyết tâm.

"Nhưng nếu lấy hết tất cả thì Bích Ti Tằm của cô nương lại không đủ." Lệ Khôn cười nói.

Sở Dao liếc mắt nhìn hắn một cái, liền cảm thấy giống như hắn đã đoán được nàng chưa lấy ra hết Bích Ti Tằm ở trên người. Nếu như vậy, nàng cũng không muốn cùng hắn kéo dài thì giờ vô ích.

"Chỗ này của ta còn một ít Bích Ti Tằm nữa, căn bản là muốn giữ lại cho bản thân dùng, hiện tại tất cả đều để lại cho ngươi vậy." Sở Dao từ trong túi Càn Khôn của mình lấy ra Bích Ti Tằm còn dư, sau đó đặt lên bàn.

Bích Ti Tằm này nàng cũng không có gói lại bằng bất cứ thứ gì. Vì muốn cất giữ đợi tới sau này có cơ hội liền đưa cho Tiểu Hoàng. Nhưng hiện tại xem ra chuyện mua pháp khí quan trọng rất nhiều hơn so với việc chưa biết đến khi nào mới gặp lại Tiểu Hoàng.

Dù sao nàng cũng có linh dịch, chỉ cần mất thêm thời gian chăm sóc Thanh tăm là được.

Không ngoài suy đoán của Lệ Khôn, hắn nhìn Sở Dao lấy Bích Ti Tằm ra. Sau đó nở nụ cười thu lại, rồi đẩy ba cái hộp gấm đến trước mắt Sở Dao nói: "Thành giao."

Nói thật, dùng pháp khí ở trong ba cái hộp gấm này đổi lấy Bích Ti Tằm cũng không phải là lỗ vốn.

Tuy rằng cấp bậc của Bích Ti Tằm không cao, nhưng lại rất khó thu thập. Với cả nó còn có khả năng hấp thụ linh lực, làm cho mỗi tu sĩ có được Bích Ti Tằm cũng đều không muốn bán ra.

Bất cứ tu sĩ nào khi có trên tay Bích Ti Tằm, cũng sẽ ngay lập tức luyện chế thành một ít pháp khí để sử dụng, vì nó có thể tăng cấp theo tu vi của bản thân.

Nhưng Sở Dao lại bán ra một lượng lớn Bích Ti Tằm như vậy. Đúng là lần đầu tiên Lệ Khôn thấy có người ngốc nghếch đến thế.

Sở Dao hài lòng cầm lấy hộp gấm, lại chớt nhớ ra mục đích quan trọng của chuyến đi này vẫn chưa hoàn thành. Lần này nàng bán Bích Ti Tằm chính là muốn đổi lấy bảy nghìn linh thạch, để đưa cho Mộ Tuyết Oánh làm tiền phí tiến vào phái Linh Hư.

Mà trên người Sở Dao cũng không còn thứ gì có thể đường hoàng lấy ra bán. Nàng suy nghĩ một chút, liền dứt khoát mang cực phẩm Thanh Tằm từ trong túi linh thú của mình ra, đặt ở trên bàn. Dù gì bản thân cũng không ủ Linh Tang Diệp nữa, phẩm giai của những cực phẩm Thanh Tằm cũng sẽ bị giảm xuống, không bằng bây giờ liền bán đi đổi lấy linh thạch.

Sở Dao chỉ vào túi linh thú ở trên bàn nói với Lệ Khôn: "Lệ chưởng quầy, chỗ này ta vẫn còn có một ít cực phẩm Thanh tằm, đổi lấy bảy nghìn linh thạch ngươi có mua hay không?"

Lệ Khôn nhìn Sở Dao, rồi lại nhìn cái túi linh thú trông có vẻ đơn sơ kia, thật là phải lau mắt mà nhìn nàng.

Người xưa vẫn nói giết gà lấy trứng nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn tận mắt nhìn thấy có người ứng nghiệm với câu này.

Lệ Khôn cũng không ngốc mà đi khuyên Sở Dao đừng bán. Hắn cầm lấy túi linh thú kiểm tra một lần, sau khi xác định bên trong chính là cực phẩm Thanh tằm mới gật đầu nói: " Bảy nghìn linh thạch mua sáu mươi mốt con cực phẩm Thanh tằm này tuy là hơi đắt một chút. Nhưng ta xem như cùng ngươi kết giao bằng hữu, nếu sau này có thứ gì tốt thì có thể trực tiếp tới tìm ta."

"Tốt." Sở Dao biết về sau mình sẽ không đến tìm cái tên Lệ Khôn này nữa, cho nên mười phần sảng khoái đáp ứng.

Hai người trao đổi xong, liền từ biệt lẫn nhau.

Sở Dao ra khỏi phòng liền thấy tên người hầu mặc áo xanh khi nãy tiếp đón mình, hắn đang đứng chờ ở trước cửa. Thấy nàng bước ra liền nhiệt tình dẫn nàng xuống lầu.

Không phải hắn muốn tiền thưởng đó chứ? Nàng hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn không lấy ra linh thạch ra thưởng cho hắn, đằng nào sau này nàng cũng không tới đây nữa. Dù cho bị hắn nói là keo kiệt cũng không sao.

"Khách quan đi thong thả." Người hầu mặc áo xanh tuy không nhận được tiền thưởng nhưng vẫn nhiệt tình đưa Sở Dao đến tận cửa.

Sở Dao sau khi rời khỏi Thất Xảo Thiên Công Các, cũng không vội vàng bỏ đi, mà nàng lại đi ngược chiều đến một con phố khác.

Không ngờ Sở Dao vừa mới bước được vài bước, lại bị một tên tu sĩ mặc áo đen chạy từ ngõ hẻm ra đụng phải.

"Thật ngại quá." Sau khi tên tu sĩ mặc áo đen kia đâm vào nàng, liên tục xin lỗi rồi vội vàng bỏ đi. Nhìn dáng vẻ của hắn thật giống như bị ma đuổi.

Nhưng Sở Dao lại không phát hiện tên tu sĩ kia vừa đâm vào nàng, trong nháy mắt đã đem một thứ bột phấn không màu không mùi, bôi lên túi đựng đồ bên hông của nàng.

Nàng đi dạo một lúc, sau cùng dừng lại trước một cửa hàng nhỏ, bên trên có đề <Tiệm Tạp Hoá.>

Căn tiểu điếm này tuy diện tích không lớn, nhưng lại bày vô số kệ để hàng, lối đi thì nhỏ, hẹp. Đến cả việc xoay người cũng gặp khó khăn.

Lúc này ở trong cửa tiệm vẫn chưa có khách, chỉ có duy nhất một mình ông chủ tiệm, với dáng người thấp béo, tầm ngoài trung niên đang sửa lại kệ đựng hàng.

"Ông chủ." Sở Dao lặng lẽ đi đến bên cách ông chủ tiệm mập mạp kia, nhỏ giọng nói: "Chỗ này của ngươi có bán mặt nạ dùng để dịch dung không?"

Ông chủ tiệm mập mạp liếc mắt nhìn Sở Dao một cái liền hiểu ý, sau đó cũng nhỏ giọng nói: "Khách quan tới đúng chỗ rồi, mặt lạ ở trong cửa tiệm của bọn ta là tốt nhất. Sau khi đeo lên ngay cả tu sĩ Trúc Cơ cũng không có cách nào phát hiện ra được dung nhan thật của ngươi."

Đại phường thất quả nhiên chính là đại phường thất, bất kì vật phẩm gì cũng đều là lấy tu sĩ Trúc Cơ tu sĩ làm chuẩn.

"Lấy thử cho ta xem."

Nàng đi theo ông chủ tiệm mập mạp tới một góc nhỏ, chỉ thấy lão ta từ bên trên thùng hàng cao nhất, lấy ra một hộp gỗ.

"Khách quan mời xem, chiếc mặt lạ này so da người còn tốt hơn, thật sự chính là thượng phẩm." Lão bản mở hộp gỗ ra, rồi đeo bao tay làm bằng Ti Tằm lên, cẩn thận lấy tấm mặt nạ màu da kia cầm lên.

Sở Dao nhìn thái độ của lão ta, liền hiểu tấm mặt nạ này thập phần quý giá. Nàng cẩn thận đánh giá, tấm mặt nạ này có mũi, có mắt. Sống động giống như thật, nhìn qua thật giống như một thiếu nữ bình thường, thực hợp với ý muốn của nàng.

"Bao nhiêu linh thạch?"

Sở Dao liền muốn mua tấm mặt nạ bình thường này, để về sau dùng nhưng lúc không tiện lộ mặt.

"Một tấm." Ông chủ tiệm mập mạp giơ chiếc mặt nạ bằng da nói: "Năm mươi linh thạch."

"Quá đắt." Sở Dao lắc đầu: "Ba mươi linh thạch ngươi có bán hay không?"

Vừa rồi ở Thất Xảo Thiên Công Các, vì nàng không không rõ thực lực thật sự của Lệ Khôn. Nên trong lòng có vài phần cố kỵ, mới luôn không dám nghĩ tới việc trả giá. Nhưng bây giờ đối diện với lão chủ tiệm mập mạp, chỉ là Luyện Khí tầng thứ mười này, nàng lại không cần kiêng kỵ.

"Ai u, cô nương chém đến cái giá này cũng quá ác rồi. Tiểu điếm này của bọn ta là chỗ buôn bán nhỏ, nào có được lãi nhiều như vậy để cho cô nương có dịp trả giá. Ít nhất là bốn mươi tám viên linh thạch, nếu ngài không chấp nhận thì mời tới nơi khác để xem." Lão chủ tiệm mập mạp đem mặt nạ bằng da để vào lại trong hộp.

"Ông chủ, mặt nạ này của ngươi xấu như vậy, đoán rằng những nữ tu khác nhìn thấy cũng sẽ không thích. Không bằng bây giờ ngươi bán cho ta đi." Sở Dao nói thêm: "Được rồi, ta cũng không muốn vì trả giá mà cùng ngươi bất hòa, bốn mươi lăm viên linh thạch như thế nào?"

"Bỏ đi, bốn mươi lăm viên thì bốn mươi lăm viên vậy." Lão chủ tiệm mập mạp cắn răng đồng ý.

Sở Dao nói đúng tới chỗ đau của lão ta, cái mặt nạ này tuy chất liệu vô cùng quý nhưng chính xác là do diện mạo vô cùng bình thường, nên bị một đám nữ tu ghét bỏ. Cho nên tới bây giờ vẫn chưa bán ra được.

Sở Dao thanh toán xong, liền cầm lấy chiếc mặt nạ bằng da này đeo lên.

Chất liệu vô cùng mềm mại, đeo vào liền bắm chặt vào da mặt của nàng.

Sở Dao mượn tạm cái gương của ông chủ tiệm nhìn xem, chỉ thấy trong gương phản chiếu lên khuôn mặt của một thiếu nữ hết sức bình thường, vừa nhìn đã dễ quên. Nàng thử làm ra mấy biểu cảm khác lạ, nhưng trông vẫn rất tự nhiên, không nhận ra có điểm gì bất thường.

"Khách quan cứ việc yên tâm. Tấm mặt nạ bằng da này là của Ngự Linh Tông làm ra, chất lượng vô cùng bảo đảm." Ông chủ tiệm mập mạp đứng ở bên cạnh có phần kiêu ngạo nói: "Tấm mặt nạ này nếu đặt bán ở trong Ngự Linh Vạn Thú Trai, ít nhất cần phải mất tám mươi viên linh thạch một chiếc."

"Cửa tiệm của bọn ta tuy nhỏ, nhưng đều có cách nhập được bảo vật của các đại môn phái. Sau này nếu cần thứ gì có thể trực tiếp tới tìm ta, so với cửa hàng lớn tuyệt đối có lợi hơn rất nhiều."

"Ừm." Sở Dao vừa lòng gật đầu, mua thêm một bộ áo choàng màu xám, sau khi mặc vào liền rời đi.

Ông chủ tiệm mập mạp nhì Sở Dao sau khi rời đi, liền lẩm bẩm nói: "Thật là người ngu ngốc, bị kẻ khác rắc hương truy tung mà chẳng hay biết. Mà thôi, ta cũng không nhàn rỗi để đi quản chuyện của người khác."

Sở Dao rời khỏi cửa tiệm liền đi đến ra nơi cách phường thị khá xa, sau đó liền ngự kiếm bay về phía Thiên Sơn.

Nàng tính nén bay thẳng vào trong phường thất của Thương Mang, rồi đổi lại diện mạo thật của mình, sau đó về Sở gia.

Sở Dao ngự kiếm bay ở phía trên của Thiên Sơn, đột nhiên từ xa truyền đến tiếng pháp khí xé gió, lao đến với tốt cực nhanh.

Nàng nhịn không được quay đầu lại nhìn, liền thấy hai tên tu sĩ ngự pháp khí bay nhanh về hướng mình. Trông bộ dạng của bọn họ không mang ý tốt, trong lòng nàng cảm thấy kinh hãi. Chẳng lẽ là do tên Lệ Khôn kia lật lọng, phái người tới chặn giết nàng?

Trong khoảng khắc dừng lại vừa rồi của Sở Dao, đã khiến cho hai tên tu sĩ kia thừa dịp bay gần về phía mình cách không xa.

Lúc này nàng đã có thể thấy rõ dáng vẻ của hai tên tu sĩ kia, chỉ thấy một tên trong số đó mặc áo màu tro, cưỡi pháp khí hình tam giác đỏ. Là tu vi Luyện Khí tầng thứ mười, tên tu sĩ mặc áo đen còn lại cũng vậy.

Không phải là Lệ Khôn phái người tới, hắn thừa biết hai tên tu sĩ Luyện Khí tầng thứ mười này, sẽ không có khả năng chặn giết mình. Chính bởi vì nàng vừa từ trong tay hắn mua ba loại bảo vật có thể chống lại được tu sĩ Trúc Cơ.

Sở Dao nhìn tên tu sĩ áo đen kia có chút quen mặt, chợt nhớ ra khi nãy ở phường thất hắn đã đụng trúng nàng.

"Hoá ra vừa rồi đã bị chúng theo dõi. Đoán chừng lúc rời khỏi Thất Cảo Thiên Công Các, chẳng may bị bọn chúng trông thấy, liền nghĩ rằng mình là miếng thịt mỡ lớn dễ gặm." Sở Dao thở phào một hơi, nếu không phải là người của Thất Xảo Thiên Công Các phái đi, thì không có vấn đề.

"Thế giới tu tiên quả nhiên nơi đâu cũng là nguy hiểm." Sở Dao trong lòng âm thầm cảnh cáo mình, bản thân tu vi thấp, loại việc dùng bảo vật đổi lấy bảo vật này, về sau vẫn nên ít làm hơn.

Chương 47: Thực Chiến.

Nàng nhìn hai tên tu sĩ sắp đuổi đến gần kia, trong lòng bỗng sinh ra một cỗ ý trí chiến đấu. Luyện Khí tầng thứ tư lại đi khiếu chiến cùng với hai tu sĩ Luyện Khí tầng thứ mười, thật sự chính là đi tìm chết. Nhưng trong tay Sở Dao đã có ba bảo bối mua từ Lệ Khôn, cho nên cô cảm thấy có mười phần tự tin.

Dù là tu sĩ Ngừng Mạch Kỳ cũng không thể đánh bại được Hồng Ô, vì thế Sở Dao thấy bản thân có thể cùng hai tên tu sĩ này đấu một trận.

Nếu không đánh lại được, có thể cắm cánh lôi điện lên tẩu thoát. Còn Liệt Hoả Châu cô nhất định sẽ không lãng phí ở trên người hai nhân vật nhỏ này.

Sở Dao bấm tay niệm chú, ngự Liệt Diễm Kiếm hạ xuống mặt đất. Nàng không giỏi việc chiến đấu ở trên không, vẫn là ở dưới mặt đất an toàn hơn.

Sau khi hạ xuống đất, nàng liền lấy Hồng Ô ra đưa linh lực vào. Hồng Ô trong nháy mắt phát ra ánh sáng vàng bay tới trên đỉnh đầu của nàng, ánh sánh từ trên cao chiếu xuống.

Sở Dao khống chế linh lực, đem ánh sáng của Hồng Ô thu gọn lại, chỉ vừa vặn bao phủ trọn một mình nàng.

Còn Liệt Diễm Kiếm thì giống như một một Tiểu Hồng xà ở trên đỉnh đầu của nàng uốn lượn xoay quanh, tùy lúc mà chọn nuốt chửng người khác.

Nàng gần đây tu luyện Liệt Diễm Kiếm quyết đã có chút thành thục, vừa hay có thể lấy hai tên gia hỏa này ra để luyện tập.

Sở Dao chuẩn bị nghênh chiến xong, hai tên tu sĩ kia cũng nhanh chóng đáp xuống mặt đất, một trước một sau lộ ra tư thế phòng thủ.

"Hôi huynh, ta không lừa huynh chứ? " Tu sĩ áo đen nhìn Sở Dao, rồi cười nói với tên tu sĩ áo tro: "Nàng ta thật sự là một miếng thịt mỡ lớn."

"Ừm." Tu sĩ áo tro lạnh mặt, gật đầu nói: "Hồng Ô kia qủa thật không tồi, ta muốn."

Hai tên tu sĩ này đã xem Sở Dao thành miếng thịt mỡ ở trên cái thớt, bắt đầu chia phần.

Sở Dao không ra tiếng, mà yên lặng mà nhìn chăm chằm vào hai tên tu sĩ trước mắt.

Chỉ thấy tu sĩ áo tro cầm trên tay một chiếc xoa màu đỏ hình tam giác, trên tựa như vết máu bám vào rửa không thể sạch. Nhìn bộ dạng chắc là đã giết qua không ít người.

Mà tu sĩ áo đen lại cầm một dạng pháp khí giống hình nón lá màu xanh. Toả ra ánh sáng xanh nhạt, hẳn là có lực công kích rất lớn.

"Hôi huynh, huynh xem chúng ta nên đánh như thế nào?" Tu sĩ áo đen không nhanh không chậm giống như đang nói chuyện phiếm cùng với tu sĩ áo tro.

"Không cần phải ra tay, coi chừng nàng ta là được." Tu sĩ áo tro âm lãnh nói: "Lấy linh lực của nàng ta, chắc cũng không duy trì được bao lâu."

"Cũng đúng." Tu sĩ áo đen đột nhiên nở nụ cười dâm loạn nói: "Chờ đến khi nàng không chịu được nữa, chúng ta liền đem tiểu nữ tu này mang về, từ từ vui sướng một phen."

"Bộ dạng thật xấu." Tu sĩ áo tro khinh bỉ nói: "Dáng người cũng chẳng ra làm sao."

"Hôi huynh nói sai rồi, lột sạch quần áo rồi từ từ dạy dỗ một phen, khẳng định sẽ có tư vị mới lạ."

Tu sĩ áo đen cùng tu sĩ áo tro, kẻ xướng người hoạ bàn tính sau khi đem Sở Dao về, sẽ làm ra chuyện đồi bại với nàng.

Đây là phép khích tướng. Trong lòng Sở Dao biết rõ mục đích của hai kẻ này, đơn giản nghĩ muốn kích thích cho nàng mất đi lý trí rồi nhân cơ hội ra tay.

Bất quá kế hoạch này của bọn họ đối với nàng lại không có tác dụng, nhớ lại năm đó lúc nàng mới vừa gia nhập Cực Lạc Cung 'Ngưng Thúy Các', pháp trận thứ nhất chính là ** .

So với thủ đoạn kinh khủng ở ngục tối của Ngưng Thúy Các, đúng là nàng thật sự khinh bỉ sức tưởng tượng nghèo nàn của bọn chúng.

Sở Dao phớt lờ lời công kích của bọn chúng, cẩn thận nhìn thật kĩ hai người kia để tìm nhược điểm.

Tu sĩ áo đen ngoài miệng nói những lời hạ lưu, càng lúc càng lộ liễu, càng lúc càng hạ lưu. Nhưng lại âm thầm ra hiệu bằng mắt với tu sĩ áo tro: Tiểu nha đầu này vậy mà lại không mắc lừa, xem ra chúng ta đã thật sự coi thường nàng ta rồi.

Vừa nãy, hai người nói đợi cho tới khi linh lực của Sở Dao cạn kiệt, rồi mới từ từ trị nàng. Nhưng thật ra là bọn chúng cố ý nói cho nàng nghe, khiến nàng nhiễu loạn tinh thần, mặt khác bọn chúng còn sốt ruột hơn so với nàng.

Bọn họ đánh cướp luôn tốc chiến tốc thắng, tránh để đêm dài lắm mộng. Thấy phép khích tướng của mình vô dụng, bọn chúng đành lấy pháp khí ra chuẩn bị tấn công.

"Tiểu nương tử, ta thấy ngươi vẫn nên ngoan ngoãn chịu đầu hàng đi, ca ca nhất định sẽ thật ôn nhu đối với ngươi." Tu sĩ áo đen ngoài miệng nói vậy, nhưng lại đang âm thầm điều khiển pháp khí hình nón màu xanh của mình.

"Nói dài dòng cùng nàng ta làm gì, để cho nàng ta nếm thử một chút mùi lợi hại." Tu sĩ áo tro quay xoa tam giác màu đỏ của mình, một tia hồng quang bằng ngón cái bắn ra, đánh vào ánh sáng trên Hồng Ô.

Lớp bảo vệ của Hồng Ô không bị một chút sứt mẻ gì, Sở Dao thấy vậy liền yên tâm.

"Tiểu nương tử, ca ca cũng tới tìm ngươi đây." Tu sĩ áo đen cũng điều khiển pháp khí hình nón của mình, phát ra tiếng kít đánh vào lớp ánh sáng, cũng không thể khiến cho lớp ánh sáng lay động nửa phần.

"Ta xem ngươi kiên trì được đến khi nào."

Tu sĩ áo tro điểu khiển xoa tam giác màu đỏ của mình, từng đạo hồng quang không ngừng đánh vào lớp ánh sáng bảo vệ của Hồng Ô.

Tu sĩ áo đen cũng theo đó mà công kích.

Chỉ thấy đạo ánh sáng đỏ cùng đạo ánh sáng xanh, lần lượt thay phiên nhau đánh lên lớp màn bảo vệ của Hồng Ô. Tuy công kích này của bọn chúng đều không tạo ra uy hiếp cho Hồng Ô, nhưng theo công kích của bọn họ, Sở Dao không thể không tăng cường linh lực truyền vào Hồng Ô.

"Hồng Ô này tiêu hao thật nhiều linh lực, cũng không khác Linh Khí Tráo là bao." Sở Dao nhìn Hồng Ô có chút thất vọng, nếu để Lệ Khôn biết được nhất định sẽ mắng nàng thật là dám nghĩ. Pháp khí không cần hao phí linh lực để phòng ngự quả thật là có nhưng lại vô giá, đâu tới lượt tiểu tu sĩ như nàng mua nổi.

"Nhìn các ngươi đánh đến thật vui vẻ ha." Sở Dao sau khi duy trì được màn ánh sáng bảo vệ của Hồng Ô, chờ tới thời cơ thích hợp liên bắt đầu ra chiêu.

<Liệt Diễm Kiếm quyết >tổng cộng có năm chiêu. Liệt hỏa đốt thiên chính là công thức chung, nhưng đối với Sở Dao còn quá xa vời. Bây giờ nàng mới chỉ đem năm kiếm chiêu này luyện tới mức thành thục.

Liệt Diễm Kiếm quyết mỗi một chiêu thức đều thường có mấy chục loại biến hóa khác nhau, mà mỗi chiêu thức cần phải dùng linh lực để khống chế. Hơn nữa toàn bộ quá trình, yêu cầu phải hoàn thành trong một ý nghĩ.

Thần thức của nàng hơn người, đã có thể nắm vững những biến hoá trong chiêu thức này, chỉ là về thuần thục và di chuyển vẫn có vài phần cảm thấy không được tự nhiên.

Mà ngày thường nàng cùng Sở Uy Hải luyện tập kiếm pháp, cả hai đều đúng thời gian liền dừng lại. Còn về thực chiến thì nàng còn chưa có kinh nghiệm.

Hôm nay là lần đầu tiên nàng dùng cùng người khác giao chiến, xác định thực lực của tu sĩ áo đen là yếu nhất, vì thế nàng dùng Liệt Diễm Kiếm Quyết, chiêu thứ nhất "Liệt Diễm."

Chỉ thấy Liệt Diễm Kiếm hóa thành một đạo ánh sáng chớp động, bay xung quanh Sở Dao. Lửa bắn ra bốn phía, yên lặng không tiếng động nhưng lại có cảm giác hung tàn. Tu sĩ áo đen điều khiển pháp khí hình nón màu xanh, công kích lớp màn bảo vệ của Hồng Ô. Liệt Diễm Kiếm lấy phương thức vô cùng gian xảo quyệt hướng tu sĩ áo đen đánh tới.

Tu sĩ áo đen không ngờ tới Sở Dao lại chủ động công kích, nhưng lấy kinh nghiệm phong phú đối địch của hắn, đối diện với Liệt Diễm Kiếm cũng không hoảng loạn. Hắn bấm tay niệm thần chú, phát khí hình nón liền đổi hướng cùng Liệt Diễm Kiếm giao đấu.

Ngay sau đó, Sở Dao lập tức dùng chiêu thứ hai "Hoả Hoa", trong nháy mắt thân Liệt Diễm Kiếm phát ra ngọn lửa lớn. Tựa như pháo hoa bắn ra bốn phía ẩn giấu sát khí.

"Không ngờ tới tiểu nương tử vậy mà lại chơi kiếm, để ca ca đây bồi ngươi chơi đi." Tu sĩ áo đen cười nói, chặn chiêu thức của nàng.

Chiêu thức thứ ba, ngọn lửa trên thân Liệt Diễm Kiếm biến thành từng cụm lớn, uy lực hung hãn cùng pháp khí hình nón lá màu xanh của tu sĩ áo đen đánh nhau.

Chiêu thức thứ tư " Hoả Xà", Liệt Diễm Kiếm bay phát ra vô số những ngọn lửa rậm rạp, tạo thành một biển hỏa. Đem toàn bộ Liệt Diễm Kiếm bao quanh, giống như một một con cự xà lớn, khí thế cường đại.

Tu sĩ áo đen điều khiển pháp khí hình nón màu xanh, ở một bên cùng Liệt Diễm Kiếm đấu nhau. Mới đầu còn tưởng có thể dễ dàng đối phó, nhưng dần dần lại cảm thấy có vài phần áp lực. Hắn không ngờ tới tiểu nữ tu ở trước mắt này, chỉ Luyện Khí tầng thứ tư, vậy mà còn có chiêu thức kiếm pháp.

Thứ này không phải tán tu bình thường có thể dễ dàng học được. Xem vẻ tiểu nữ tu này nếu không phải là đệ tử của gia tộc tu tiên, thì chính là đệ tử trong môn phái tu chân.

Tuyệt đối không thể tha cho nàng ta. Tu sĩ áo đen trong lòng dâng lên sát ý nồng đậm, nếu chẳng may tiểu nữ tu này sống sót trở về, nàng ta nhất định sẽ nói cho trưởng bối của mình biết, đến lúc bọn họ liền gặp phiền toái.

Tu sĩ áo tro cũng cùng suy nghĩ giống như hắn, xoa tam giác đỏ trong tay càng thêm mãnh liệt công kích tầng bảo vệ của Hồng Ô.

Sở Dao cảm thấy linh lực chống đỡ dần cạn kiệt, nhưng nàng không nghĩ cứ như vậy mà kết thúc.

Trước đây khi luyện tập Liệt Diễm Kiếm quyết, có chỗ chưa lĩnh ngộ được triệt để. Nhưng lần này giao chiến đã khiến cho nàng trở lên thông suốt.

Thực chiến là cách tốt nhất để tăng thực lực, lúc trước nàng luyện tập Liệt Diễm Kiếm quyết đều theo trình tự, từ từ luyện tập.

Nhưng trong thực chiến, chiêu thức kiếm pháp yêu cầu tập trung tinh thần cao, bởi vì đối phương thường sẽ không cho mình có cơ hội suy nghĩ. Thế nên phải hoàn thành toàn bộ chiêu thức mà không cần phải nghĩ ngợi gì.

Sở Dao thu lại Liệt Diễm Kiếm, lấy bình ngọc từ trong túi Càn Khôn ra, đổ một giọi linh dịch vào trong miệng.

"Mẹ kiếp, nàng ta đang bổ sung linh lực." Sắc mặt của tu sĩ áo đen trở nên xanh mét. Tuy hắn không biết thứ nàng uống là gì nhưng lại đoán được thứ đó nhất định dùng để bổ sung linh lực.

Tu sĩ áo đen ỷ vào tu vi củ bọn họ cao hơn so với Sở Dao, linh lực cũng nhiều hơn cho nên mới tự tin là có thể bắt được nàng.

Nhưng bây giờ Sở Dao lại có thứ bổ sung linh lực, hơn nửa phần ưu thế thuộc về bọn họ liền biến mất.

Linh dịch vào miệng liền tan, linh lực dồi dào từ đan điền của Sở Dao chảy về kỳ kinh bát mạch toàn thân. Một cỗ ý trí chiến đấu nồng đậm ngấm vào sâu trong người nàng.

Sở Dao lại ra chiêu lần nữa, lần này nàng không hề ra chiêu theo trình tự.

Chiêu thứ nhất " Liệt Diễm", Liệt Diễm Kiếm phát ra kiếm quang cơ hồ thật nhanh đánh trúng giữa chân mày của tu sĩ áo đen. Ánh lửa nhạt làm hắn đột nhiên bừng tỉnh, theo bản năng điều khiền pháp khí. Nhưng không kíp tránh né liền bị ngọn lửa cháy trên thân kiếm xoẹt qua.

Tê.

Giữa chân mày của tu sĩ áo đen có nhiều vết máu, hắn chật vật đứng vững. Liền duỗi tay sờ soạng vết máu ở giữa chân mày, sau đó nhìn Sở Dao bằng ánh mắt tràn đầy oán độc. Hận không thể đem nàng chặt thành tám khúc.

"Con mụ đàn bà xấu xí đáng chết." Tu sĩ áo đen tức giận kêu to. Hắn đường đường là Luyện Khí tầng thứ mười, vậy mà lại bị một tu sĩ Luyện Khí tầng tư làm bị thương, việc này đối với hắn chính là một loại sỉ nhục.

Sở Dao nhân lúc hắn nói chuyện, lại đâm ra một kiếm nữa.

Liệt Diễm Kiếm hóa thành một con hồng xà vô cùng linh động, chuẩn xác đánh trúng miệng của tu sĩ áo đen. Lập tức máu văng tung toé khắp nơi, hai cái răng rơi xuống mặt đất.

Đả kích liên tiếp này hoàn toàn khiến cho tu sĩ áo đen bị đánh đến mê muội, hắn đưa che miệng không tin nhìn hai cái răng rơi trên đất kia.

"Tên vô dụng, chỉ là một nữ tu Luyện Khí tầng thứ tư cũng không trị được." Tu sĩ áo tro dừng công kích Hồng Ô, liếc mắt khinh bỉ nhìn tu sĩ áo đen. Sau đó lại điều khiển tam giác xoa đỏ, chuẩn bị đối phó với Liệt Diễm Kiếm của Sở Dao.

Giờ phút này rốt cuộc nàng cũng thi triển được <Liệt Hoả Kiếm quyết> chiêu thức thứ năm"Liệt Diễm"  mà lúc trước đều vẫn chưa luyện thành công.

Chiêu "Liệt Diễm" này chú trọng ngọn lửa cháy liên miên không dứt.

Chỉ thấy trên thân Liệt Diễm Kiếm tựa như có một tầng ngọn lửa nhỏ, không ngừng cháy. Mới khi nãy còn Hoả Xà linh động, bây giờ đột nhiên trở lên mãnh liệt.

Cuối cùng Sở Dao cũng lĩnh ngộ ra được Liệt Diễm Kiếm quyết.

Tu sĩ áo đen cùng tu sĩ áo tro tựa như đứng trong biển lửa, mắt thấy ngọn lửa hung hãng này sắp đem bọn bọn nuốt chửng.

Biển lửa này chính là từ vô số thanh kiếm chồng lên nhau tạo thành, một khi bị cuốn vào trong liền chờ bị cắt thành từng mảnh vụn đi.

Đệ tử của gia tộc cùng tán tu có điểm khác nhau, đệ tự gia tộc tu chân có được truyền thừa hoàn chỉnh, nhưng tu vi của tán tu có cao đi nữa cũng không thành đại nghiệp.

Sở Dao tuy chỉ là Luyện Khí tầng thứ tư, nhưng lại có sự phòng ngự vô cùng tốt của Hồng Ô. Còn cả linh dịch có bổ sung linh lực, thêm vào đó là sự kết hợp giữa Liệt Diễm Kiếm quyết cùng Liệt Diễm Kiếm, thật sự có thể đem hai tên tu sĩ Luyện Khí tầng thứ mười này ép tới không còn đường lui.

Ánh mắt của tên tu sĩ áo đen càng thêm âm trầm, sát khí chợt tăng. Hắn quyết định muốn dùng tuyệt chiêu.

Chỉ thấy tu sĩ áo đen lấy một viên châu màu đỏ từ trong túi càn khôn ra, hung tợn hướng Sở Dao hô: "Tiện nhân, ngươi hãy chịu chết đi."

Chương 48: Đuổi Giết.

"Liệt Hoả Châu?" Sở Dao nhìn viên châu màu đỏ có thể khiến cho tu sĩ Trúc Cơ tan thành tro bụi này, sợ tới mức táng đảm kinh hồn. Mồ hôi lạnh không ngừng chảy, vội vàng muốn lấy ra cánh lôi điện để chạy trốn nhưng đáng tiếc lại chậm một bước.

Tu sĩ áo đen thúc giục viên châu màu đỏ đánh trúng ánh sáng bảo vệ của Hồng Ô, cùng lúc tu sĩ áo tro nhanh tay kéo hắn ta lùi lại phía sau một khoảng xa. xem ra bọn chúng cũng sợ uy lực của Liệt Hoả Châu.

Sở Dao không kịp chạy trốn, toàn thân liền phát ra linh lực, nháy mắt tạo thành một tầng Linh Khí Tráo bao bọc lấy cơ thể của mình.

"Dựa vào."

Cùng với tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc, viên châu màu đỏ ở trên Linh Khí Tráo của Hồng Ô nổ tung, ánh lửa văng tận trời. Sở Dao rõ ràng cảm thấy ngực bị rung nhẹ, có chút buồn.

"Làm sao có thể?"

Ánh lửa dần tắt, tu sĩ áo đen nhìn thấy Sở Dao vẫn an toàn đứng vững ở trong lớp bao bọc của Hồng Ô kia. Liền cảm thấy khiếp sợ nói không lên lời.

Viên Liệt Hoả Châu nhỏ này, có thể giết được tu sĩ Luyện Khí kỳ. Do tên tu sĩ áo đen bỏ không ít linh thạch ra mới mua được, chuyên dùng nhằm vào các tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng thứ mười hai đại viên mãn.

Hắn nhìn Sở Dao bất quá chỉ kà Luyện Khí tầng thứ tư, pháp khí ở trên tay có lợi hại cũng không có khả năng vượt quá Luyện Khí kỳ. Nhưng lại không nghĩ tới Sở Dao chính người vô cùng giàu, mua được ba pháp khí tinh phẩm của Thất Xảo Thiên Công Các.

"Thì ra chỉ là cái đồ rởm."

Sở Dao trong lòng thở phào nhẹ nhõm, Hồng Ô có thể ngăn cản một kích của tu sĩ Ngừng Mạch Kỳ. Nhìn Liệt Hoả Châu giả của tên tu sĩ áo đen có vẻ lợi hại, nhưng uy lực so với tu sĩ Ngừng Mạch Kỳ vẫn kém hơn.

Bất quá cũng khó trách, Liệt Hoả Châu hàng thật được Lệ Khôn thổi đến mức vô cùng lợi hại. Có thể giết chết tu sĩ Trúc Cơ, hẳn là dị thường trân quý.

Nếu bị hai tên Luyện Khí tầng thứ mười này tuỳ tiện cướp bóc, trong khi trên người lại vũ khí sắc bén. Há chẳng phải tu sĩ Trúc Cơ còn dám lên phố đi loạn sao?

"Bỏ đi, không cùng bọn bọn họ chơi đùa nữa."

Tuy Liệt Hoả Châu giả cùng tu sĩ áo đen uy lực giống nhau, nhưng đến hai viên chỉ sợ Sở Dao cũng trụ không được.

Lúc này linh lực của nàng đã tiêu hao quá nhiều, cũng không muốn cùng bọn chúng đấu đá không ngừng. Cho nên nàng âm thầm cắm chiếc cánh lôi điện lên, chuẩn bị rời đi.

Đúng lúc này, trên không trung đột nhiên xuất hiện một trận dao động, một đạo uy áp cường đại đột nhiên bao phủ xuống dưới. Đây chính là uy áp của tu sĩ Trúc Cơ.

"Không tốt." Sắc mặt của tu sĩ áo đen đột nhiên biến đổi, biểu cảm hết sức nghiêm trọng. So với vừa rồi khi đối diện với Liệt Diễm Kiếm của Sở Dao, còn nghiêm túc hơn vài phần.

Sở Dao lập tức ngẩng đầu, liền nhìn ở trên không trung xuất hiện một đạo ánh sáng trắng cầu vồng, chớp mắt liền dừng ở trên mặt đất. Là một người mặc trường bào màu trắng, mang khăn màu trắng quấn kín đầu. Dáng vẻ hào hoa phong nhã, giống một văn sĩ trung niên Trúc Cơ sơ kỳ.

Văn sĩ áo trắng này trên tay cầm một chiếc quạt lông thất sắc, pháp ra ánh sáng lập loè.

"Tiểu nhân không biết tiền bối sẽ đi ngang qua nơi này, đã quấy rầy, xin tiền bối tha tội." Hắc y tu sĩ cùng hôi sam tu sĩ lui ra phía sau nửa bước, mặt ngoài cung kính, trong lòng vô cùng cảnh giác nói.

Tình thế căng thẳng giảm xuống, nàng quyết định trước xem tình huống ra sao. Tuy ở phường thất Lăng Thiên thành, mọi người giới thiệu vật phẩm đều nói tu sĩ Trúc Cơ tu sĩ đánh không lại, đuổi không kịp, nhìn không thấu. Nói tới mức tựa như tu sĩ Trúc Cơ thật vô dụng.

Nhưng trên thực tế, tu sĩ Trúc Cơ đối với tiểu tu sĩ Luyện Khí kỳ như Sở Dao mà nói, thật sự là cảm thấy khủng bố.

"Hai người các ngươi là tu sĩ Luyện Khí tầng thứ mười, lại đi khi dễ một tiểu nữ tu Luyện Khí tầng thứ tư." Văn sĩ áo trắng nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt lông thất sắc ở trên tay nói: "Lão phu nhìn thấy thật trướng mắt, cho nên muốn quản chuyện bao đồng."

Anh hùng cứu mỹ nhân sao? Sở Dao nén liếc mắt đánh giá văn sĩ áo trắng này một cái, haizz, thật đáng tiếc anh hùng này quá già rồi.

Bất quá người này có tinh thần trọng chính nghĩ như vậy, thật sự có thể kết giao một lần. Vì Sở gia kéo thêm một đồng đảng tốt.

Sở Dao ngây ngốc ở trong Sở gia đã lâu, không khỏi tự nghĩ cách làm việc của bản thân ngày càng giống với Sở Uy Hải. Sẽ không tự chủ được mà xuất phát từ lập trường của Sở gia.

"Tiểu nhân biết sai rồi, xin tiền bối cùng cô nương lượng thứ cho. Tiểu nhân lập tức cút ngay." Tu sĩ áo đen cùng tu sĩ áo tro đúng là co được dãn được. Sau khi hai người cong lưng cúi đầu, liên tục xin lỗi liền muốn ngự pháp khí rời đi.

"Muốn chạy, đã quá muộn." Không nghĩ tới văn sĩ áo trắng vung ra một đạo ánh sáng ngăn cản hành động của bọn chúng, nhàn nhạt nói: "Lưu mạng của các ngươi ở lại."

"Tiền bối, tuy tu vi của ngài là Trúc Cơ kỳ. Nhưng đừng ép bọn ta nổi nóng, nếu không bọn ta sẽ cùng nhau liều mạng với ngài."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro