Phần 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tinh lộ hương tuyết ngọc, cần thay đổi một chút dung lượng của linh hoa, bước thứ nhất: Tăng thành phần linh hoa hồng, để có tác dụng làm trắng cùng giữ ẩm, khiến cho nhan sắc trắng hồng xinh đẹp. Bước thứ hai: Tăng thành phần làm cho da trở nên đẹp, giữ ẩm..

Bước thứ ba: Tăng khả năng khử đốm đen cùng chống lão hoá. Thì cần phải dùng thành phần của Trăm Hương Thảo cùng Điệp Phấn Hoa, tạo ra tác dụng diệt trừ đốm nhỏ cùng làm mờ vết nhăn.

Tổng cộng Sở Dao đã làm ra ba sản phẩm mới, bất quá, mấy thứ này đều dành cho nữ tu cấp thấp trẻ tuổi.

Đối với nữ tu cấp bậc cao đã có tuổi thì Sở Dao còn đặc biệt dùng các loại linh hoa quý hiếm, làm thành Tinh Hoa Lộ

Sở Dao mời Sở Mẫn cùng Mặc Lan tới xem xét cho ý kiến, nhìn bọn họ có vẻ thập phần yêu thích.

Sở Mẫn đề nghị đưa cho nàng ấy dụng thử một thời gian. Nàng lập tức tặng mỗi người hai bình lớn, để bọn họ trở về cảm nhận thử công hiệu, rồi cho câu trả lời.

"Mấy thứ này đều rất tốt." Mặc Lan cầm bình sứ màu trắng chứa Mỹ Bạch Lộ, nhỏ giọng nói: "Nhưng cái bình này quá đơn giản."

"Mặc Lan nói rất có lý. Nhóm đệ tử của các đại môn phái tu chân, luôn coi trọng mặt mũi. Nhất thiết phải làm ra một chiếc lọ thật đẹp, để bọn họ vừa thấy liền hài lòng. Việc này hãy giao lại cho Mặc Lan." Sở Mẫn kéo tay Mặc Lan nói với Sở Dao: "Muội cần phải cảm ơn Mặc Lan cho thật tốt, nhà của nàng ấy chuyên luyện chế pháp khí, làm ra một chiếc bình tinh xảo không phải là chuyện khó."

"Ngươi nói bậy gì vậy." Mặc Lan oán trách liếc mắt nhìn Sở Mẫn một cái, ôn nhu nói với Sở Dao: "Nhưng mà Sở Dao, nếu như là muội nhờ vả thì ta có thể giúp muội làm một chiếc bình mới."

"Vậy thì thật tốt quá." Sở Dao gật mạnh đầu, vội vàng nói: "Tất cả trông cậy vào Mặc Lan tỷ."

Quen biết Mặc Lan cũng đã lâu, cho nên Sở Dao biết được chút ít chuyện tình giữa Sở Uy Hải cùng nàng ta. Mặc Lan tuy là tán tu, nhưng phụ thân của nàng ta lại là một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, rất am hiểu việc luyện khí. Vì được chân truyền từ phụ thân mình nên nàng ta cũng rất có thiên phú về phương diện này.

Thân phận như vậy cũng rất xứng đôi với Sở Uy Hải, nhưng Sở Thiên Hoa trưởng lão lại không thích dáng vẻ yếu đuối cùng tính cách ôn nhu của Mặc Lan, ông muốn Sở Uy Hải tìm được một nữ đệ tử trong đại môn phái, có vẻ bề ngoài mạnh mẽ.

Sở Uy Hải cùng Mặc Lan là tình đầu ý hợp, sợ nói ra sẽ bị Sở Thiên Hoa trưởng lão ngăn cản, vì vậy chuyện của bọn họ đành phải gác lại. Bất quá Sở Uy Hải trong lòng chỉ có Mặc Lan, cho nên nhóm đệ tử trẻ tuổi đã xem nàng ta giống như một nửa thành viên của Sở gia, vì vậy cùng nàng ta có quan hệ vô cùng tốt.

Mặc Lan quay lại sau hai ngày, nàng ta mang đến sáu chiếc bình có hình dáng khác nhau, để cho Sở Dao chọn.

Những chiếc bình này có dáng vẻ mộc mạc đơn thuần, vô cùng đáng yêu. Xinh đẹp nhã nhặn, mười phần tinh xảo. Kiểu dáng phân biệt theo từng loại Mỹ Dung Thánh Phẩm.

Sở Dao nhận lấy tất cả những chiếc bình này, để tự Mộ Tuyết Oánh lựa chọn. Dù sao cũng chỉ có nàng ta mới biết được sở thích của đám đệ tử trong các đại môn phái.

Mọi việc đều đã chuẩn bị xong, nàng liền lấy Truyền Âm Phù gọi cho Mộ Tuyết Oánh tới. Sở Mẫn cùng Mặc Lan đều đứng ở bên cạnh nàng, chuẩn bị tiếp đón nàng ta.

Chương 43: Chuyện làm ăn.

Sau khi Mộ Tuyết Oánh tới, Sở Dao không nói nhiều liền mang sản phẩm mới của mình ra cho nàng ta xem.

Chiếc bình tinh xảo đẹp mắt, vừa thấy liền đã yêu thích. Mộ Tuyết Oánh đổ một chút lên tay, mùi hương hoa nhàn nhạt lượn lờ quanh mũi, chỗ vừa bôi Mỹ Dung Thánh Phẩm lập tức căng mịn trắng sáng.

Mộ Tuyết Oánh tuy không nói gì nhưng Sở Dao có thể nhìn ra được nàng ta rất vừa lòng.

"Tiếp theo nên nói chuyện giá cả đi." Sở Dao trực tiếp vào vấn đề chính.

Hai bên sau khi ngồi xuống ổn định, bắt đầu thảo luận.

Bên Sở Dao có chủ lực là Sở Mẫn, nàng ta mang ý chí chiến đấu mạnh mẽ cùng Mộ Tuyết Oánh ra giá, tranh cãi. Sở Dao nhìn tới nỗi khâm phục khẩu phục. Bất quá một Sở Mẫn có tính cách nóng nẩy, thật không phải là đối thủ của Mộ Tuyết Oánh. Cuộc nói chuyện không mấy thuận lợi, giá cả bị Mộ Tuyết Oánh ép xuống thật thấp.

Sau cùng người luôn giữ thái độ ôn nhu như Mặc Lan cũng phải gia nhập, đừng tưởng ngày thường nàng ta nói lăng nhỏ nhẹ, nhưng vừa bắt đầu liền nói thẳng vào vấn đề chính.

"Sản phẩm này đều là phát minh mới, độc nhất vô nhị của Sở Dao nhà bọn ta. Vì thế bọn ta muốn ra cái giá này, nếu không chấp nhận được vậy thì bọn ta đành còn cách tìm người khác, đệ tử ở các đại môn phái không phải là chỉ có mình ngươi a." Mặc Lan không nhanh không chậm nói, sau đó liền yên lặng uống trà.

Sở Mẫn thấy thế cũng cùng Mộ Tuyết Oánh tranh chấp, tay khoanh ở trước ngực, đứng đối diện với Mộ Tuyết Oánh. Thái độ không hề nhượng bộ.

Nữ nhân một khi trả giá liền thật là đáng sợ, nàng không khỏi kinh ngạc, âm thầm cảm thán. Mộ Tuyết Oánh tu vi là Luyện Khí tầng thứ 7, nhóm người Sở Mẫn hiển nhiên là phải cung kính hành lễ, gọi nàng ta một tiếng tiền bối. Nhưng theo tình hình hiện tại này, chỉ sợ ngay cả bản thân Mộ Tuyết Oánh cũng đã quên mất mình có thân phận cao hơn bọn họ.

"Sở Dao, cô nương cũng nói một câu đi." Mộ Tuyết Oánh thấy không có cách nào thay đổi được ý định của hai người kia, đành đem đề tài chuyển hướng sang Sở Dao: "Cô nương mới là người có quyền quyết định nhất ở đây."

Những lời này thật giống như đang châm chọc Sở Mẫn cùng Mặc Lan, bọn họ căn bản không có tư cách thay thế Sở Dao nói chuyện.

"Ý của hai người bọn họ cũng chính là ý của ta." Sở Dao giả bộ nhìn sắc trời, nói với Mộ Tuyết Oánh: "Thật xin lỗi, nếu bây giờ cô nương chưa thể quyết định được, thì lần sau chúng ta lại bàn tiếp. Ta còn phải chuẩn bị tu luyện."

Lần sau bàn tiếp, vậy các ngươi còn tới tìm ta sao? Mộ Tuyết Oánh thầm nghĩ trong lòng, Mỹ Dung Thánh Phẩm này quả thật là một mối làm ăn lớn, nàng cũng sẽ không bị thiệt thòi. Cho nên Mộ Tuyết Oánh liền làm ra vẻ cắn răng nhịn đau nói: "Tốt, cứ theo cái giá mà các ngươi đưa ra vậy."

Cuối cùng chốt giá là một chiếc Thiên ti mặt nạ bằng ba viên linh thạch, còn Tinh lộ hương tuyết ngọc là sáu mươi viên linh châu một bình lớn.

Mộ Tuyết Oánh đặt mỗi loại mười bộ, còn lấy đi sản phẩm mẫu của Sở Dao, nói muốn để cho nữ tu khác dùng thử.

Mộ Tuyết Oánh thật là một nhân tài kinh thương. Thứ quý giá như vậy nàng ta cũng có thể hô mưa gọi gió được. Đơn đặt hàng ngày càng nhiều, so với nhóm người Sở Mẫn cùng Mặc Lan thì thật là có sự chênh lệch khá lớn.

Mỗi ngày Sở Dao ngoài việc nghe giảng cùng luyện võ ra, thời gian còn lại đều ở trong phòng dùng hoa nghiên cứu sản phẩm mới. Vì muốn đẩy nhanh tốc độ luyện chế, nàng đã dùng linh dịch để đột phá tiến vào cảnh giới Luyện Khí tầng thứ tư. Nhưng bên ngoài thì vẫn ẩn tu vi của mình, dừng ở cấp bậc Luyện Khí tầng thứ hai.

Đối với tốc độ tiến giai chậm chạp của Sở Dao. Sở Uy Hải liền kín đáo phê bình, cảm thấy nàng bỏ nhiều sức lực vào việc luyện chế Mỹ Dung Thánh Phẩm một cách khó hiểu. Bất quá hắn nghe nói Sở Dao dựa vào những thứ này kiếm được không ít linh thạch, cho nên hắn thấy không tốt khi đi ngăn cản con đường phát tài của người khác.

Nhưng Sở Uy Hải lại rất khinh thường việc Sở Dao chuyên cùng nữ tu bàn chuyện làm ăn. Hắn thật không hiểu những nữ tu kia làm như thế nào đem linh thạch mà bản thân vất vả kiếm được, dùng cho những thứ không cần thiết như Mỹ Dung Thánh Nhan.

Sở Uy Hải mang tâm trạng tò mò, trộm một bộ Mỹ Dung Thánh Nhan ở chỗ Sở Dao về dùng thử, hắn liền phát hiện ra thời điểm dùng Thiên ti mặt nạ cùng Tinh lộ hương tuyết ngọc này, thật sự có tác dụng ngừng thần tĩnh khí. Nhưng so với khả năng hấp thụ một chút linh lực như vậy thì giá cả quả thật không rẻ.

Sở Uy Hải nghĩ không muốn lãng phí điểm linh lực này của Mỹ Dung Thánh Nhan, cho nên đành kiên nhẫn chờ tới khi kết thúc. Ngay sau đó liền bị Sở Hoàng Văn cùng mấy người khác bất ngờ khen ngợi làn da của hắn trắng bóng, mịn màng. Trẻ ra không tới hai mươi tuổi, nhìn còn tưởng là Nhị đệ chứ chẳng phải là Nhị ca. Làm cho Sở Uy Hải tức giận đến mấy tháng trời không thèm cạo râu, muốn lấy lại hình tượng mạnh mẽ, rắn rỏi lúc trước của mình.

Không hiểu vì sao Sở Dao tuy rằng đối với Mộ Tuyết Oánh luôn không nóng không lạnh nhưng nàng ta lại rất thích nàng, mỗi lần đến đều ngồi xuống trò chuyện với nàng một lúc.

Ngay từ đầu ấn tượng của Sở Dao đối với Mộ Tuyết Oánh chính là một tu sĩ điên cuồng yêu thích kiếm linh thạch. Bởi vì ngoài bán Mỹ Dung Thánh Nhan của nàng ra, nàng ta vẫn còn có rất nhiều phương phát khác kiếm được linh thạch.

Sở Dao luôn cho rằng, tu sĩ phải lấy tu luyện làm chính. Cho nên đối việc làm đầu đuôi lẫn lộn của Mộ Tuyết Oánh cũng không dám gật đầu tán thành.

Nhưng thời gian lâu rồi, nàng càng hiểu biết thêm về nàng ta. Mới rõ nguyên nhân tại sao nàng ta lại điên cuồng kiếm linh thạch tới vậy.

Thì ra Mộ Tuyết Oánh có một người đệ đệ cũng ở phái Linh Hư. Tuy chỉ là tư chất Song linh căn nhưng trên con đường tu luyện lại rất có thiên phú. Mười tám tuổi đã là tu vi Ngừng Mạch Kỳ, được một Trúc Cơ hậu kỳ trưởng lão nhận làm đệ tử nhập thất. Dùng lời nói của Mộ Tuyết Oánh để hình dung, đệ đệ của nàng về sau tiền đồ sẽ rộng lớn, có hi vọng đạt tới đại đạo.

Mộ Tuyết Oánh mắt thấy đệ đệ sắp tiến vào Trúc Cơ cho nên mới liều mạng kiếm linh thạch như vậy, nàng ta muốn mua một viên đan Trúc Cơ để giúp hắn có thể thuận lợi tiến giai.

Nhưng đan Trúc Cơ là đồ có giá trên trời, cũng thật là làm khó cho Mộ Tuyết Oánh. Nàng ta chỉ còn biết dùng ý chí chiến đấu đi tranh thủ.

Sở Dao thật sự bội phục loại cam tâm tình nguyện hy sinh bản thân này của Mộ Tuyết Oánh, vì muốn giúp cho đệ đệ đạt được thành tựu đại đạo, mà quên đi mình. Ở thế giới Tu chân cũng coi như là quý hiếm.

Chẳng qua Sở Dao đối với đệ đệ của Mộ Tuyết Oánh chưa từng nhìn thấy mặt này, có thể tổng kết đánh giá được rằng, hắn chính là tiểu bạch kiểm thích ăn cơm mềm.

Hôm nay Mộ Tuyết Oánh tới lấy hàng, lại lôi kéo Sở Dao chạy trái chạy phải.

Ở trong mắt của Mộ Tuyết Oánh, Sở Dao giống như khách hàng lớn có khả năng kiếm ra linh thạch. Mỗi lần nàng ta tới, nàng ta đều tiện thể giới thiệu thêm một chút về những đồ mà mình mới phát minh, ví dụ như cực phẩm Luyện Khí đan cùng pháp y thất sắc.

Bất quá Sở Dao đối với mấy thứ đó đều không có hứng thú, khi nàng tu luyện chỉ việc cầm chiếc bình Thần Khí nhỏ ở trên tay, nên không cần phải dùng bất cứ loại Luyện Khí đan nào. Còn pháp y thất sắc kia cũng chỉ là pháp khí cấp thấp, hiệu qủa phòng ngự còn kém xa so với Linh Khí Tráo của bản thân.

"Tuyết Oánh tỷ, tỷ xem bộ dáng này của ta có thể tiến vào phái Linh Hư được không?" Đây mới chính là vấn đề Sở Dao quan tâm.

"Lấy tư chất Tam linh căn này của muội, nếu muốn tiến vào phái Linh Hư của bọn ta thì có chút khó." Mộ Tuyết Oánh lắc đầu nói: "Đừng thấy ta cũng là tư chất Tam linh căn giống muội mà tưởng dễ dàng. Chẳng qua năm đó ta gặp phải vận cứt chó, dựa vào quan hệ của một vị trưởng lão mà có thể gia nhập phái Linh Hư."

"Bây giờ ở trong môn phái ta cũng chỉ là một đệ tử sai vặt tầng thấp nhất, đành phải trông cậy vào đệ đệ của mình sau khi thăng cấp, có thể giúp cho ta." Mộ Tuyết Oánh cứ hễ nói tới ba câu là không quên nhắc tới đệ đệ của nàng ta, tính cách kiêu ngạo bộc lộ ra ngoài.

"Nhìn tỷ nói." Sở Dao không phục nói: "Ta chẳng lẽ cũng kém cỏi như vậy sao?"

"Tuyết Oánh tỷ, tỷ nhiều cách như vậy. Có thể nghĩ giúp ta một biện pháp được hay không? Dù là đệ tử ngoại môn cấp thấp nhất cũng không vấn đề a." Sở Dao rốt cuộc cũng đưa ra kế hoạch mà bản thân suy nghĩ đã lâu, nếu có thể đi cửa sau tiến vào phái Linh Hư, thì thật là chuyện quá tốt.

"Biện pháp thì không phải là không có. Nói thật với muội vậy, ta có quan hệ không tồi với thị thiếp Sở Lam của Kim Đan trưởng lão Thanh Hư . Nếu đưa cho nàng ta một vài thứ tốt, khiến nàng ở trước mặt Thanh Hư chân nhân nói giúp vài câu. Thì việc muội tiến vào làm đệ tử ngoại môn của phái Linh Hư bọn ta, không thành vấn đề." Mộ Tuyết Oánh nói xong, liền liếc nhìn Sở Dao từ trên xuống dưới nói thêm: "Chẳng qua cái giá này rất là đắt."

Nếu có thể dùng linh thạch để giải quyết thì mọi chuyện đều không phải là vấn đề, chẳng qua Sở Dao sợ Mộ Tuyết Oánh lại giở công phu sư tử ngoạm, cho nên lập tức than vãn nói: "Chỗ muội có một chút linh thạch, nhưng cũng không phải là rất nhiều. Tỷ đừng thấy ta buôn bán Mỹ Dung Thánh Phẩm khá tốt, thật ra đó đều là tiền ta vất vả kiếm được, cũng không có bao nhiêu lãi, nếu đắt quá thì thôi, quên đi vậy."

"Không phải ta lừa muội, mà cái giá này thật sự rất đắt." Mộ Tuyết Oánh lắc đầu nói: "Nếu có thể linh thạch tiến vào phái Linh Hư, vậy thì phái Linh Hư của bọn ta đã sớm chật kín người rồi."

"Rốt cuộc cần phải mất bao nhiêu linh thạch?" Trên người Sở Dao vẫn còn Bích Ti Tằm. Nếu thật sự hết cách liền bán đi, đổi lấy linh thạch.

"Ít nhất cần phải có tám nghìn hạ phẩm linh thạch." Mộ Tuyết Oánh từ từ nói.

"Tám nghìn linh thạch?" Sở Dao nghe thấy con số này lập tức trừng to đôi mắt, không màng tới hình tượng đập bàn nói: "Thật là vật vả cho tỷ nói ra, sao tỷ không lập tức đi cướp đi."

Tuy Mỹ Dung Thánh Nhan của Sở Dao có thể kiếm được tiền nhưng mấy tháng qua, nàng cũng chỉ tích góp được chưa tới năm nghìn linh thạch, khoảng cách còn rất xa mới đến tám nghìn linh thạch.

"Muội không cần phải kích động." Mộ Tuyết Oánh cũng không những tức giận, mà còn cười hăng hắc trấn an nói: "Đây là giá đối với người khác. Hai người chúng ta thân quen như vậy, ta nhất định sẽ cho muội một cái giá ưu đãi."

"Được rồi. Tỷ cũng đừng chào giá trên trời nữa, thật cho rằng nhà ta mở cửa hàng linh thạch sao? Tỷ hãy đưa ra giá thật đi, để ta suy xét một chút."

"Bảy nghìm năm trăm linh thạnh, không thể bớt được nữa." Mộ Tuyết Oánh nói: "Sở Lam tiên tử cũng không phải là người dễ đối phó. Hơn nữa ngoài nàng ra, ta cũng cần phải sắp xếp thêm ở chỗ mấy vị chấp sự khác mới được."

"Nhiều nhất là bảy nghìn linh thạch." Sở Dao đề ra một cái giá, để ý thấy lông mày của Mộ Tuyết Oánh hơi nhíu lại liền nhanh hơn bổ sung thêm một câu: "Tỷ nghe ta nói, chỗ Sở Lam tiên tử kia ta sẽ bỏ ra tiền vốn. Luyện chế cho nàng ta một bình cực phẩm dưỡng nhan, bảo đảm nàng ta nhất định sẽ vừa lòng."

Mộ Tuyết Oánh vừa nghe thấy vậy trong lòng âm thầm tính toán một chút, liền cảm thấy cũng rất có lợi, đành chịu đau nói: "Thôi được rồi, ai bảo chúng ta là lão bằng hữu."

Sau khi cả hai thống nhất, Sở Dao liên đồng ý đưa trước cho Mộ Tuyết Oánh năm nghìn linh thạch làm tiền đặt cọc. Tới khi mọi việc thành công lại đưa thêm hai nghìn linh thạch nữa.

"Nhìn không ra muội lại giàu như vậy?" Mộ Tuyết Oánh đánh giá Sở Dao từ trên xuống dưới, không khỏi ngạc nhiên. " Nói thật, ngươi có nhiều linh thạch như vậy không bằng lấy để tu luyện cho thật tốt, đề cao tu vi. Tới lúc đó tham gia đại hội thăng tiên không phải là tốt sao?" Mộ Tuyết Oánh khó khi phát lòng từ bi, thành thật cho nàng ý kiến.

"Tỷ cũng biết đại hội Thăng tiên có bao nhiêu nguy hiểm, ta thật sự không nghĩ mình có thể vượt qua được." Sở Dao nói thật lòng mình: "Linh thạch có thể từ từ kiếm, nhưng nếu như mạng nhỏ không giữ được thì mọi thứ cũng đều trở nên vô nghĩa."

"Muội nói cũng đúng, dù gì trên người muội còn có Mỹ Dung Thánh Nhan, cũng không cần lo không có cách kiếm ra linh thạch." Mộ Tuyết Oánh gật đầu, thành công bàn được một mối làm ăn lớn như vậy, tậm trạng của nàng không khỏi vui vẻ. Ánh mắt nhìn Sở Dao càng thêm nồng nhiệt: "Sau này nếu có chuyện gì cứ việc tới tìm ta, ta nhất định sẽ để giá ưu đãi cho muội.

Nhìn bộ dạng tham tiền của Mộ Tuyết Oánh, Sở Dao không chút thành ý nói: "Đa tạ Tuyết Oánh tỷ a."

Chương 44: Ngụy Nương*

"Xem ra chỉ còn cách bán đi Bích Ti Tằm."

Đối với Sở Dao tám nghìn linh thạch cũng không phải là khó kiếm. Thật may là lúc trước cô bồi dưỡng ra được cực phẩm Thanh tằm, bây giờ đã phun ra rất nhiều Bích Ti Tằm, nếu cầm bán đi tuyệt đối thu được một khoản linh thạch lớn.

Tuy hiện tại nàng có vẻ rất an toàn nhưng tiến vào phái Linh Hư thì rất khó nói. Nàng phải nắm chặt thời cơ khiến cho thực lực của bản thân trở nên cao hơn nữa, để chuẩn bị sẵn sàng cho kiếp sống làm gian tế sau này, bảo đảm mạnh nhỏ của chính mình.

Có <Vô Danh Công Pháp> cùng chiếc bình nhỏ trợ giúp, việc tu luyện của nàng rất thuận lợi. Tuy Hắc trứng vẫn không ngừng hấp thụ linh lực của nàng, nhưng chỉ cần đợi thêm một tháng nữa, sau khi nàng đột phá tiến vào Luyện Khí tầng tứ năm thì sẽ không còn là vấn đề.

Ngoài việc nâng cao tu vi, Sở Dao còn tính muốn học thêm cách luyện chế bùa chú, cùng rèn pháp khí.

Muốn học pháp thuật mới không phải là chuyện khó, chỉ cần nói với Uy Hải, hắn sẽ không cự tuyệt mà truyền dạy cho nàng. Chẳng qua Sở gia dù sao cũng chỉ là tiểu gia tộc, pháp thuật phổ biến lại tương đối cấp thấp. Thêm nữa lấy tu vi bộc lộ bên ngoài của nàng là Luyện Khí tầng thứ hai, chỉ sợ muốn học pháp thuật cấp cao khẳng định sẽ bị Sở Uy Hải giáo huấn đến hồ đồ. "Xem ra cần phải mua một ít pháp khí cùng bùa chú mới được, đây mới là con đường nâng cao thực lực nhanh nhất. "Sở Dao trong lòng âm thầm nghĩ.

Nàng luôn ngây ngốc ở trong Sở gia yên lặng tu luyện, rất ít khi ra ngoài. Vì không có đấu đá nên cũng chưa từng nghĩ tới mấy thứ này.

Nói đến pháp khí Sở Dao chỉ có một thanh Liệt Diễm Kiếm, ngoài ra không có thứ gì khác. Bùa chú lại càng không, cũng chỉ có mấy tấm Truyền Âm Phù, ngay cả bùa chú cấp thấp cũng chẳng có.

"Tỷ đây hiện tại nghèo tới mức chỉ có mỗi linh thạch." Sở Dao không khỏi cười khổ một tiếng.

Bây giờ tu vi của nàng đã là Luyện Khí tầng thứ tư, Liệt Diễm Kiếm quyết tu luyện cũng có chút thành thục. Còn ngự kiếm phi hành thì khá nhuần nhuyễn, cho nên Sở Dao liền quyết định đi tới phường thất lớn ở gần đây để xem xét. Nhân dịp bán Bích Ti Tằm, nàng cũng mua thêm một ít bảo bối, có khả năng bảo toàn tính mạng.

Linh Khí Tráo tuy rằng rất tốt nhưng vẫn cần phải có linh khí để kéo dài, pháp y vẫn hữu dụng hơn.

Sở Dao nghe được phường thất lớn nhất ở gần đây là Lăng Thiên Thành. Sau khi chuẩn bị xong nàng liền đi tìm Trần quản sự lấy lệnh bài xuất môn, xác định phía Đông Bắc xong liền bay đi, thẳng hướng phường thị mà đến.

Lại nói, Lăng Thiên Thành thật đúng là phồn hoa, so với phường thị ở nơi khác thì cũng giàu có hơn không kém.

Bởi vì vị trí của Lăng Thiên Thành ở đây cùng phía Bắc Huyền Hoàng Sơn ở sát gần nhau, cho nên ở trong phường thị Lăng Thiên Thành thường xuyên xuất hiện tu sĩ của Huyền Hoàng Sơn tới đây giao dịch vật phẩm. Nơi đây có những vật phẩm đặc biệt mà chỗ khác không có, cho nên rất nhiều tán tu cùng người trong gia tộc tu tiên nghe danh mà đến.

Lăng Thiên Thành ngay bên cạnh Thương Mang, cho nên Sở Dao ngự kiếm hơn nửa ngày liền tới địa điểm cần đến.

Sở Dao đáp xuống ở gần nơi đó nhưng cũng không vội tới đó. Nàng đem hết những thứ ở trên người có liên quan đến đệ tử Sở gia, toàn bộ đề cất đi. Sau đó thay một bộ trang phục màu đen, đội thêm một chiếc mũ tựa như áo choàng, bộc lộ tu vi thật của mình là Luyện Khí tầng thứ tư xong, mới hướng phường thị mà đi.

Thường thì dựa theo giới Tu Chân, trong vòng năm dặm cách phường thị tu sĩ sẽ không được ngự kiếm ở trên không. Cho nên trên đường Sở Dao gặp rất nhiều tu sĩ, trong đó có vài người ăn mặc kỳ quái. Rất khác với ở Thiên Sơn, có thể là tu sĩ của Huyền Hoàng Sơn.

"Xem ra phường thị này nhân khí thật là không tồi." Sở Dao đang không ngừng suy nghĩ thì bản thân đã tới chỗ đầu con phố.

Chỉ thấy phường thị này có tận mấy trăm cửa hàng lớn bé, đa phần đều là gỗ đỏ đơn giản, gác mái cổ xưa. Có gian cao tới tận hai tầng, nhưng cũng có gian chỉ một tầng. Trong đó có vài cửa hàng được trang trí tinh xảo đẹp mắt, tầng lầu này cao tới năm tầng, thu hút vô số tu sĩ tiến vào.

Ngoài vẻ bề ngoài xa hoa hoành tránh ra, trong phường thị vẫn còn có một số tiểu điếm trang bày đơn giản mộc mạc, nhìn như không mấy thu hút. Số lượng khách ra vào cũng ít ỏi, cho nên tự nhiên việc buôn bán cũng chẳng mấy thuận lợi.

Thậm chí ngay ở giữa phường thị ,còn có cả người bày hàng bán rong, có không ít tu sĩ đứng ở trước quầy lớn tiếng giao bán.

Tuy ở trong phường thị ngư long hỗn tạp, đoàn người đông đúc, chỉ cần khắc khẩu một chút liền dẫn tới tranh cãi không ngừng, nhưng không có ai dám ở đây giao đấu. Vì phường thị này được mấy chục đại gia tộc tu chân thành lập lên, cùng nhau quản lý. Mỗi ngày các đại gia tộc tu chân đều sẽ phái ra tu sĩ phụ trách tuần tra.

Tu sĩ tuần tra này, chủ yếu phụ trách phường thị thu nhập từ thuế cùng an toàn, tu luyện thấp nhất cũng là Luyện Khí tầng thứ tư, cao nhất thì có Trúc Cơ kỳ tiền bối thủ trấn thủ. Vì vậy rất ít tu sĩ dám gây chuyện.

Nhưng tất nhiên không phải là không có, giống như những Trúc Cơ kỳ cao nhân kia, nếu nén lút hối lộ cho hắn thứ gì quý giá, mà không phải việc nghiên trọng thì đó đa phần bọn họ sẽ mắt nhắm mắt mở, coi như không có việc gì. Không ai dám đắc tội với một tu sĩ Trúc Cơ kỳ, ngay cả tu sĩ có thực lực cao.

Nói thẳng ra là giới Tu chân chính nơi là cá lớn nuốt cá bé, ai cường đại thì đạo lý thuộc về ké đó, thực lực quyết định hết tất cả. Nếu không có thực lực, thì ngươi phải cúi thập người, khiêm tốn một chút.

Sở Dao chậm rãi đi, nàng muốn trước muốn nhìn xem trên mấy quầy hàng này có thứ gì đánh giá hay không, sau đó mới đi tới những cửa hàng lớn.

Quan sát một vòng xong trong lòng Sở Dao có chút thất vọng. Đột vật ở trên tiểu quán này, ngài mấy thứ còn miễn cưỡng trông được ra, còn lại những pháp khí bùa chú kia căn bản vô dụng đối với nàng. Nếu mua cũng chỉ tổn lãng phí linh thạch, cho nên nàng không muốn lãng phí thời gian thêm nữa, đành quay người đi thẳng về hướng những cửa hàng lớn.

"Thất Xảo Thiên Công Các"

"Ngự Linh Vạn Thú Trai"

"Linh Hư Bảo Trân Lâu"
...

Sở Dao nhìn những cái tên được đề trên các cửa hàng lớn, trong lòng liên thông suốt. Những cửa hàng lớn này đều đại biểu cho thế lực của các môn phái.

"Linh Bảo Trân Lâu có vẻ là của phái Linh Hư mở ra, không thể đi vào miễn cho sau này bị lộ ra." Cuối cùng Sở Dao chọn đi vào Thất Xảo Thiên Công Các .

Nghe tên của cửa hàng này, liền biết ở đây am hiểu luyện khí, nàng cũng hy vọng ở chỗ này có thể tìm được một ít pháp khí lợi hại.

"Rất có khí thế a." Sở Dao đi vào cửa hàng, thấy trong đại sảnh mặt rộng lớn sáng sủa, từng quầy hàng bằng thuỷ tinh được sắp xếp chỉnh tề ngay ngắn, bên trong bày vô số vật phẩm lấp lánh, từ các loại nguyên liệu cấp thấp nhất đến bùa chú, pháp khí thường dùng, tất cả đều không thiếu.

Có bảy tám người hầu mặc áo xanh giống nhau, tu vi của mỗi người đều là Luyện khí tầng thứ tư trở lên. Tất cả đều khiến cho người ta sinh ra một loại áp lực.

"Vị đạo hữu này muốn tìm thứ gì, có muốn ta giúp giới thiệu một chút hay không? Đồ vật ở trong bổn tiệm tuyệt đối sẽ làm cho khách quan vừa ý." Đúng lúc này một người hầu mặc áo xanh đi tới, tỏ ra không kiêu ngạo không siểm nịnh nói với Sở Dao

Lấy tu vi Luyện Khí tầng thứ tư của Sở Dao cũng không phải là khách hàng lớn gì, cho nên căn bản không khiến cho hắn tỏ ra nhiệt tình.

"Chỗ này của các ngươi có thu nhận vật liệu hay không?" Sở Dao ở dưới lớp áo choàng lãnh đạm nói.

"Nơi này của bọn ta có thu nhận vật liệu." Hắn ta nhàn nhạt nói: "Không biết ngài muốn bán vật liệu gì? Là nhất giai, hay là nhị giai?"

"Việc này ta muốn nói trực tiếp với quản sự của các ngươi." Sở Dao để ý xung quanh, ở trong đại sản vẫn có nhiều tu sĩ đang chọn lựa vật phẩm, dưới tình huống này nàng không có khả năng lấy Bích Ti Tằm ra cùng tên người hầu này nói giá. Sở Dao cũng tin hắn không có tư cách quyết định.

Người kia nghe được lời này của Sở Dao, liền cẩn thận đánh giá nàng. Sau khi xác định nàng không phải đang nói đùa, ngay lập tức trên mặt liền lộ rõ một tia tươi cười, thường xuyên cũng sẽ có mấy tu sĩ cấp thấp gặp phải vận cứt chó lấy được nguyên liệu cấp cao, vì thế hắn ta khẳng định nàng là một trong những người đó.

"Tốt, mời theo ta." Người hầu áo xanh liền nhiệt tình dẫn Sở Dao vào căn phòng ở trên lầu hai dành cho khách quý.

Trên lầu bài trí rất khác so với ở phía dưới đại sảnh, được chia ra làm mấy gian,  trên cửa từng phòng có đề chữ để phân biệt: "Đón khách", "phẩm trân ", "giám bảo".

Người hầu áo xanh dẫn Sở Dao vào căn phòng "giám bảo", diện tích tuy nhỏ nhưng bố trí lại có phần trang nhã hào phóng, thoải mái an nhàn. Khiến cho người ta kinh ngạc chính là, trên cửa sổ còn bày vài cọng Lục Linh Lan quý giá, giống như tạc bằng phỉ thúy, làm cho cả căn phòng thêm sống động hơn. Mùi hoa thoang thoảng làm người ta cảm thấy tâm hồn mở rộng.

Một người mặc áo dài màu xanh lục, mi mắt cong dài, chiếu mũi cao đẹp, miệng nhỏ môi hồng, xinh đẹp giống như nữ nhân. Nam tu đang ngồi bên cạnh bàn thưởng thức trà.

Sở Dao nhìn không ra tu vi của nam tu này, chứng tỏ thực lực của hắn lớn hơn rất nhiều so với nàng.

Tạp vụ còn là Luyện Khí tầng thứ tư, làm chưởng quầy tu vi của hắn cũng phải trên Trúc Cơ kỳ.

Bất quá khiến cho Sở Dao không khỏi cảm khái là: "Thì ra thế giới này cũng có Ngụy nương*"

* nguỵ nương: Nam đóng giả nữ xuất hiện từ rất lâu trên sân khấu của TQ*

Sở Dao thầm đánh giá nam tu này mấy lần, xác định người này lớn lên trông giống mỹ nữ lại chính là nam. Bởi vì hắn có yết hầu, hơn nữa cũng không có bấm lỗ tai.

Nam tu ngụy nương thấy Sở Dao tới, bình thản bỏ chén trà xuống. Mà tên người hầu mặc áo xanh bước vào cùng Sở Dao, chạy nhanh tới chỗ hắn, nói nhỏ vài câu.

Nam tu ngụy nương sau khi nghe xong, liền ngẩng đầu liếc mắt nhìn Sở Dao một cái. Cũng không dậy tiếp đón, mà vươn tay chỉ sang chỗ đối diện nhàn nhạt nói: "Tại hạ là Lệ Khôn chường quầy của Thất Xảo Thiên Công Các, đạo hữu xin mời ngồi!"

"Lệ Khôn" cái tên này cùng diện mạo của hắn thật là không tương xứng, chi bằng kêu Lệ Lệ còn hợp hơn.

Người hầu áo xanh nhanh chân dẫn Sở Dao ngồi xuống, rót một ly trà cho nàng. Chỉ thấy hương trà lượn quanh mũi, màu linh trà xanh thúy tựa như ngọc, nước trà xanh tươi mê lòng người.

"Đây là linh trà đặc chế của bổn tiệm, ở nơi khác khó mà có. Cái tên chẳng những thanh nhã, mà còn khiến cho người dùng cảm thấy tinh thần phấn chấn gấp trăm lần. Đạo hữu trước hãy nhấm nháp một chút xem sao."

Lệ Khôn tự đắc nhẹ mở miệng uống một ngụm. Nhìn bộ dạng của hắn như vậy, giống như việc thưởng thức trà quan trọng hơn so với chuyện buôn bán rất nhiều.

Sở Dao nhìn ly trà kia, tựa như thật mê người. Nhưng từ nhỏ mẹ nàng đã dạy không nên ăn bậy đồ của người xa lạ đưa cho, vì vậy cuối cùng nàng vẫn là không cầm lên uống.

Lệ Khôn thấy thế cũng không tỏ thái độ gì, mà vẫn lo thưởng thức trà của mình.

Sở Dao lần đầu tiên thấy người bàn chuyện làm ăn như vậy. Nói thật thì nhìn Lệ Khôn có chút không giống như người làm buôn bán, mà giống một vị công tử giàu có. Loại người này nếu làm chưởng quầy, chỉ sợ Thất Xảo Thiên Công Các ngại bản thân không nhanh đóng cửa?

Người hầu áo xanh đứng ở bên cạnh, dáng vẻ tỏ ra xấu hổ nhưng không dám tùy tiện lên tiếng. Chỉ có thể dùng ánh mắt ám chỉ cho Sở Dao, giống như đang nói: Không phải ngươi nói có đồ muốn bán sao, còn không nhanh lấy ra a.

Dựa vào! Sở Dao không biết có phải hai người kia kẻ xướng người hoạ, muốn diễn kịch để hạ uy phong của mình, chém giá cho thật tốt hay không? Thật là làm cho nàng cảm thấy khó chịu. Tưởng rằng tỷ đây tu vi thấp không thể lấy ra được thứ tốt sao?

Chương 45: Mua Bán.

"Lệ chưởng quầy, ta tình cờ được một ít nguyên liệu quý hiếm" Sở Dao không khách khí nói: "Không biết quý các có dám thu nhận hay không?"

"Ở dưới bầu trời này." Lệ Khôn không nhìn Sở Dao mà vuốt ve chén trà, nhàn nhạt nói: "Còn không có thứ gì mà Thất Xảo Thiên Công Các bọn ta không dám thu nhận."

Lệ Khôn khẩu khí lớn, thái độ ngông cuồng. Nhưng như vậy cũng đại biểu cho việc hắn rất tin tưởng vào thực lực của Thất Xảo Thiên Công Các.

Sở Dao chính là không vừa mắt với bộ dạng cao ngạo tự phụ này của Lệ Khôn, cho nên nàng cố ra vẻ hù doạ, dùng từ ngữ nghiêm trọng nói: "Thứ này căn bản ta muốn giữ lại để bản thân dùng. Nhưng lại sợ dẫn tới họa sát thân, vì thế đành bất đắc dĩ lấy ra để bán."

"Nga? Ngươi nói vậy, ta lại cảm thấy có chút hứng thú." Rốt cuộc Lệ Khôn cũng ngẩng đầu lên, mắt liếc nhìn Sở Dao một cái nói: "Về vấn đề an toàn, ngươi có thể yên tâm, danh tiếng của bổn lâu tại đây tuyệt đối đứng thứ nhất, thứ hai.

Lệ Khôn nói xong câu đó, người hầu áo xanh rất biết điều rời khỏi phòng, trong phòng chỉ còn lại hai người Lệ Khôn cùng Sở Dao.

Người hầu áo xanh rời khỏi phòng, cũng không trở lại đại sảnh mà ẩn nấp vào một góc. Sau khi quan sát không thấy có người liền lấy ra một lá bùa màu vàng hình tam giác. Lá bùa này gọi là Bí Phù, chuyên dùng để truyền tin tức bí mật.

Chỉ thấy tên người hầu áo xanh này ở trên Bí Phù, dùng tiếng lóng viết một dòng chữ: "Có con dê béo, nữ, tu vi Luyện Khí tầng thứ tư, mặc áo cùng áo choàng màu đen."

Sở Dao không biết bản thân đã bị người khác để ý tới, cũng coi như nàng gặp xui xẻo. Sẽ không xuất hiện những loại chuyện như, cửa hàng lớn bán đứng khách hàng. Nhưng vô tình nàng lại đụng phải tu sĩ lòng dạ hiểm độc không sợ chết, dám đụng vào điều cấm kỵ của cửa hàng.

Người hầu áo xanh hiểm độc thấy Sở Dao là tán tu xa lạ. Tu vi thấp nhưng khẩu xuất lại cuồng ngôn, cho nên muốn tóm lấy con dê non này.

"Đạo hữu, có thể mang bảo bối của ngươi ra được rồi a." Lệ Khôn như có như không cười nhìn Sở Dao, nhìn dáng vẻ của hắn vẫn không tin nàng có thể lấy ra được thứ gì tốt.

Sở Dao cũng không mang Bích Ti Tằm ra, mà lấy một cái hộp gỗ nhỏ thoạt nhìn quý báu vô cùng từ trong túi Càn Khôn ra. Nàng biết rõ sản phẩm tốt cần phải thêm phần đóng gói phụ trợ. Đóng gói thật tốt mới có thể khiến cho Bích Ti Tăm giá trị cao hơn gấp ba lần, sẽ không làm mình chịu thiệt.

Sở Dao đặc biệt nhờ Mặc Lan làm cho hộp gỗ nhỏ này, mất tới một viên linh thạch. Sau đó đặt một nửa Bích Ti Tằm ở bên trong hộp.

Sở Dao cũng không mở chiếc hộp gỗ nhỏ này ra, mà tự tin đem toàn bộ đặt ở trước mặt tới Lệ Khôn.

Trên khuôn mặt của Lệ Khôn vẫn treo cười tựa như có như không, nhìn mắt hộp rồi lại nhìn thoáng qua Sở Dao.

Hắn thấy bộ dạng tự tin này của Sở Dao, hắn mới cầm chiếc hộp lên quan sát: "Chiếc hộp này không tồi."

Lời này quả thật chính ngang nhiên châm chọc a. Sở Dao nghe xong liền cảm thấy chán nản, giống như ngươi trang điểm thật lộng lẫy, tới lúc hy vọng người khác khen ngươi xinh đẹp, nhưng người ta lại nói một câu "quần áo không tồi".

Thái độ phục vụ của Lệ Khôn thật không tận tình, nàng muốn khiếu nại hắn a.

Lệ Khôn căn bản chẳng thèm để ý đến tâm tình rối răm của Sở Dao, không chút căng thẳng mở cái nắp ra.

Nắp hộp vừa mở ra, linh lực toả lượn lờ xunh quanh, ánh sáng màu xanh của Bích Ti Tằm từ trong hộp phát ra. Chiếu lên khuôn mặt Lệ Khôn một mảnh xanh mơn mởn.

"Bích Ti Tằm?" Lệ Khôn cuối cùng cũng thu lại biểu cảm tươi cười. Đột nhiên đứng dậy từ ghế, từ hộp lấy ra một sợi Bích Ti Tằm không ngừng lật qua lật lại nhìn kỹ. Thậm chí cũng không hỏi chủ nhân của nó, mà đưa linh lực vào Bích Ti Tằm.

Ngay lập tức Bích Ti Tằm phát ra ánh sáng lớn, toàn bộ chiếc hộp bị ánh sáng màu xanh bao phủ.

Lệ Khôn thu hồi linh lực lẩm bẩm nói: "Thật là Bích Ti Tằm!"

Lần này hắn nhìn về phía Sở Dao bằng một ánh mắt khác, nhiệt tình hỏi: "Xin hỏi đạo hữu xưng hô như thế nào?"

Hiện tại mới nhớ tới việc hỏi tên nàng, tên Lệ Khôn này thật là thiếu đạo đức nghề nghiệp.

"Lâm Phương Phương." Sở Dao tùy tiện nói ra cái tên, tiếp theo như có như không cười nhìn Lệ Khôn nói: "Như nào, Lệ chưởng quầy có cảm thấy vừa lòng không. Chẳng biết Lệ chưởng quầy định giao dịch như thế nào. Nhìn các hạ đối vật này yêu thích như thế, vậy sẽ không khiến cho ta phải thất vọng đi."

"Bích Ti Tằm này ta rất vừa ý." Lệ Khôn khôi phục lại thần sắc bình thường, cầm chặt cái hộp gỗ nhỏ nói thẳng:"Lâm đạo hữu, ngươi ra giá đi."

Nhìn bộ dạng *chí tại tất đắc này của Lệ Khôn. Sở Dao âm thầm lắc đầu, người này thật là đang bàn chuyện buôn bán sao? Bày ra bộ dạng này không sợ nàng sẽ giở công phu sư tử ngoạm ư? Không đúng, chẳng lẽ hắn không mua được liền tính cướp?

*Chí tại tất đắc: nắm chắc phần thắng trong tay.*

Chứng bệnh vọng tưởng bị hãm hại của Sở Dao lại bắt đầu phát tác. Nàng cau mày, nói thẳng: "Xem bộ dạng nắm chắc phần thắng trong tay của Lệ chưởng quầy, nếu ta không bán cho ngươi, không phải ngươi tính muốn cướp đó chứ?"

"Lâm đạo hữu, ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi. Bích Ti Tằm này tuy rằng hiếm có, nhưng không quý tới mức khiến cho bọn ta hủy đi danh tiếng của bổn tiệm." Lệ Khôn có chút dở khóc dở cười nói: "Ta nói thật cho ngươi biết vậy, Bích Ti Tằm này ta có chỗ cần dùng, cho nên sẽ không lấy việc buôn bán làm bộ lừa ngươi!"

"Vừa rồi ngươi nói, sợ giữ lại Bích Ti Tằm này trên người sẽ dẫn tới họa sát thân. Ta đây có ý kiến, chi bằng ngươi không nên đổi lấy linh thạch, mà xem xét một chút pháp khí ở trong bổn tiệm a."

"Nếu các hạ chướng mắt với những pháp khí ở đây, ta có thể đổi thành linh thạch khiến cho các hạ vừa lòng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro