Phần 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắc trứng tựa như kiệt sức nằm ở trên bàn tay nàng không động đậy, mang theo ý nghĩ tuyệt vọng truyền đến: Chủ nhân, ta phục rồi.

Sở Dao cầm lấy Hắc trứng cẩn thận quan sát, phát hiện không chỉ ánh sáng trên người nó nhợt nhạt, mà ngay cả vỏ ngoài cũng đã xuất hiện một vết rạn nứt.

"Vỏ thật cứng rắn a." Đây là lời nói thật lòng của nàng, rất bội phục qủa trứng đen này, bị đánh gần chết mới chịu thua, so với nàng thì có cốt khí hơn.

"Nếu ngươi đã phục, thì ta sẽ cố mà nhận lấy ngươi." Sở Dao vừa nói xong, Hắc trứng liền biến mất ở trên lòng bàn tay nàng, 24 quả Kim trứng kia cũng theo sau chạy vào trong thức hải của Sở Dao.

Nàng không định quản chúng nó, chỉ cần bọn chúng không làm loạn, như thế nào cũng được.

Tuy vừa rồi Hắc trứng gọi nàng chủ nhân, nhưng Sở Dao biết công lao này đều là của Lão quái, quả trứng đen kia không thuộc về mình.

Giải quyết chuyện của Hắc trứng xong, lúc này Sở Dao mới phát hiện ra căn phòng của mình giống như vừa bị lốc xoáy tàn phá qua, biến thành một mảnh hỗn độn.

"Xong đời, mình phải giải thích thế nào về mọi chuyện đây?"

Sở Dao nhớ tới chuyện bản thân bỏ mặc tất cả đem việc trông coi cửa hàng giao cho Sở Hoằng Văn, cho dù Sở Hoằng Văn không nói, nhưng Trần quản sự thế nào cũng sẽ nói lại cho Sở Uy Hải biết, việc nàng chưa bắt đầu đã bỏ chạy, với tính cách của Sở Uy Hải, nhất định sẽ đi tìm nàng hỏi rõ nguyên nhân.

"Cần phải đem sự chú ý của bọn họ rời sang chuyện khác, cũng chỉ có thể nói rằng, bản thân cảm thấy tu vi sắp đột phá, cho nên mới vội vàng quay trở về tu luyện."

Sở Dao nghĩ không ra biện pháp nào tốt hơn, liền quyết định đem tu vi thật của mình nói ra.

Mới hai tháng liền đã đột phá lên Luyện Khí tầng thứ hai tuy có chút hơi nhanh, nhưng cũng không mấy khoa trương, nàng mất hai tuần mới luyện khí thành công, thì chỉ cho là, do bản thân nàng tích lũy đầy đủ.

Sở Dao cuối cùng cũng nghĩ ra được một lý do thật hoàn hảo, nàng bắt đầu sửa sang lại phòng của mình, tiếp đó đem cực phẩm Thanh tằm từ trong túi linh thú ra.

Tiểu gia hỏa đáng thương này đã đói bụng cả ngày, vừa ra liền bò ngay đến chỗ Linh Tang Diệp màu xanh lục, tiếng nhai nhộp nhoạt vang lên thật lớn.

"Ăn đi, ăn đi." Sở Dao nhìn cực phẩm Thanh tằm này, lẩm bẩm nói: "Ăn bữa này xong sẽ không còn có mà ăn nữa ."

Vừa rồi trải qua chuyện của Hắc trứng, về sau Sở Dao sẽ không bao giờ đem linh dịch lãng phí cho những thứ khác nữa.

Bất quá lúc trước Sở Dao đã dùng một giọt linh dịch pha loãng với nước, ủ ra một số lượng lớn Linh Tang Diệp, cũng đủ cho cực phẩm Thanh tằm sinh sản thêm vài lứa.

"Việc trông coi cửa hàng xem như đã ngâm nước nóng, mình cần phải nghĩ ra cách khác để kiếm linh thạch mới được." Trên người Sở Dao tuy có rất nhiều thứ tốt, nhưng đều là thứ không được để người khác thấy.

Có linh thạch đi khắp thiên hạ, không linh thạch một bước cũng khó rời, kiếm ra linh thạch mới là nhu cầu cấp bách cần phải giải quyết trước mắt, ngay cả Lão quái, cùng với vấn đề vô cùng khó khăn là Hắc trứng, vẫn nên lưu lại để về sau hãy nói.

Sở Dao quyết định nghĩ ra cách kiếm linh thạch thích hợp cho tu sĩ Luyện Khí tầng thứ hai, để trả lại linh thạch mà bản thân đang nợ.

Chương 40: Thiên Tài.

Sáng sớm ngày hôm sau, Sở Dao mở cửa liền trông thấy hai vị thần giữ cửa đang trấn thủ ở bên ngoài.

"Nhị ca sớm, Thập Tam ca sớm." Sở Dao cười khà khà chào hỏi.

"Nha đầu thối, rốt cuộc muội đang làm trò quỷ gì vậy, ngày hôm qua không nói rõ một câu đã chạy trở về, lại còn đóng chặt cửa treo tấm bảng đề tu luyện." Sở Uy Hải sắc mặt không tốt nói: "Chẳng lẽ đột nhiên phát hiện ra công pháp tuyệt thế gì, cho nên mới vội vã quay trở về tu luyện."

Nhị ca, ngươi đoán đúng hết rồi. Chẳng qua không phải công pháp tuyệt thế, mà là một vật tuyệt thế a.

"Hử?" Sở Hoàng Văn vẫn luôn yên lặng quan sát nàng, bỗng kinh ngạc nói: "A Dao, muội tiến giai?"

"Vâng ạ." Sở Dao gật đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Ngày hôm qua muội trông cửa hàng, vì nhàm chán cho nên đã vụng trộm tu luyện, lại phát hiện bản thân sắp tiến giai, do trong lúc hoảng loạn mới gọi Thập Tam ca tới, còn mình thì chạy về tu luyện."

"Muội bị ngốc sao?" Sở Uy Hải tức giận hét lớn: "Sắp tiến giai vậy mà không biết, còn dám ở trong tiệm tu luyện, cũng không sợ bị tẩu hỏa nhập ma ư?"

"Nhị ca, muội biết sai rồi, lần sau sẽ không dám nữa." Sở Dao cúi đầu, thành thật nhận lỗi.

"Nhị ca, đừng mắng muội ấy nữa, muội mới tu luyện còn chưa được bao lâu cho nên vẫn không hiểu chuyện, về sau chúng ta chỉ bảo thêm cho muội ấy là được." Sở Hoằng Văn đứng ra làm người hoà giải, nói: "Lại nói, tiến giai quả thật là chuyện tốt, chúng ta phải vui mừng thay cho A Dao mới đúng."

Sở Uy Hải thấy dáng vẻ thành thật nhận lỗi của Sở Dao, lửa nóng cũng giảm xuống hơn một nửa, giọng nói khô cứng vang lên: "Nha đầu thối, về sau vẫn nên chuyên tâm để tu luyện, đừng đi trông cửa hàng nữa."

"Vâng." Sở Dao đã chuẩn bị tâm lý từ sớm.

Sở Hoằng Văn lại nói: "Đi thôi, nếu không nhanh thì sẽ đến muộn mất."

Ba người đồng hành đi vào lớp học, cũng đúng lúc Sở Thiên Hoa trưởng lão đi tới giảng đạo. Sở Dao có thể cảm nhận được ông ta khẽ liếc mắt liếc nhìn cô một cái, cô khẳng định ông ta cũng phát hiện ra việc mình đã tiến giai.

Nhưng sau khi kết thúc khoá giảng đạo, Sở Thiên Hoa trưởng lão chẳng nói câu gì liền đã đi.

"Nha đầu thối, nếu muội đã tiến giai thành công, vậy thì có thể bắt đầu tu luyện kiếm quyết Liệt Diễm Kiếm được rồi."

Sở Uy Hải đi đến bên cạnh Sở Dao vỗ lên bả vai của nàng cười ha ha, tựa như người tiến giai là hắn.

Nghe được lời này của Sở Uy Hải, những đệ tử vẫn còn ở đây không hẹn mà liếc mắt nhìn sang, trong lúc nhất thời toàn bộ ánh mắt đều bắn thẳng về phía Sở Dao.

Nàng có thể cảm nhận được những ánh mắt này mang theo hâm mộ, ghen tị, khinh thường, miệt thị, nhiều loại cảm xúc trái ngược đan xen. Xem ra bản thân nhờ phúc của Sở Uy Hải, mà trở thành mục tiêu khiến cho mấy đệ tử trẻ tuổi của Sở gia căm ghét.

Bất quá như vậy cũng tốt, Sở Dao không sợ bị người khác khi dễ, khinh thường. Cô chỉ sợ người khác đối tốt với mình.

Nghe có vẻ đê tiện, nhưng hết cách, ai bảo nàng không phải là người tốt.

"Nhị ca." Sở Hoằng Văn cau mày, muốn nhắc nhở Sở Uy Hải nói chuyện chú ý dùng từ một chút. Liền thấy Sở Dao đứng dậy, lớn tiếng nói: "Đa tạ Nhị ca, muội nhất định sẽ nỗ lực tu luyện, tuyệt đối sẽ không phụ sự kỳ vọng của huynh cùng Sở Thiên Hoa trưởng lão."

Sở Dao nói câu đó xong, lập tức cảm thấy những ánh mắt xung quanh trở lên bỏng rát, như muốn thiêu chết nàng.

Chỉ là nàng không thèm để ý, bởi vì nàng đang cố tình chọc tức những người này. Bọn họ đối với nàng càng tệ bạc, thì nàng mới càng có thể an tâm rời khỏi Sở gia.

Kiếm quyết Liệt Diễm Kiếm, Sở Dao là thật lòng muốn học.

Ở chỗ của Lão quái chắc chắn có vô vàn kiếm quyết tuyệt học cao siêu, nhưng Sở Dao suýt chút nữa bị Hắc trứng mà Lão quái sờ qua giết chết. Cho nên nàng lập tức sinh ra lòng cảnh giác, cho dù đồ vật của Lão quái có tốt đến đâu, cuối cùng cũng là của hắn.

Chỉ có Liệt Diễm Kiếm cùng kiếm quyết Liệt Diễm Kiếm, mới thật sự thuộc về bản thân nàng, do nàng tự mình khống chế.

"Đi thôi. Chúng ta cùng đến Luyện Võ Đường." Sở Uy Hải khí phách sôi nổi dẫn theo Sở Dao hướng về Luyện Võ Đường.

Sở Hoằng Văn ngồi yên tại chỗ không cử động, đợi tới bọn họ đi thật xa, mới đứng lên dùng ánh mắt cảnh cáo liếc nhìn đám đệ tử trẻ tuổi đang bất bình cùng tức giận, trầm giọng nói: "Ta biết các ngươi hiện đang không phục khi Sở Dao có được đã ngộ như vậy, nhưng hôm nay ta đem lời nói lưu tại đây, nếu ai đối địch với muội ấy, cũng chính là đang đối địch với Sở Hoằng Văn ta."

Sở Hoằng Văn là con cháu có huyết thống với Sở gia, 20 tuổi tu vi là Luyện Khí tầng thứ năm, ở trong những đệ tử trẻ tuổi của Sở gia cũng được xem là thập phần ưu tú. Lại có quan hệ tốt với Sở Uy Hải, cho nên rất được Sở Thiên Hoa yêu thích, cũng là đệ tử đang được bồi dưỡng cẩn trọng.

Tính tình của Sở Hoằng Văn vốn ôn hòa, chưa bao đắc tội với ai, vậy nên ở Sở gia có mối quan hệ rất tốt.

Đây là lần đầu tiên hắn vì muốn bảo vệ Sở Dao, mà cùng mọi người trực tiếp va chạm.

Đừng nhìn dáng vẻ ngày thường của hắn vẫn luôn lịch sự nho nhã, rất dễ nói chuyện. Thật ra loại người này khi nổi giận mới thật sự đáng sợ nhất.

"Thập Tam ca, nàng ta dựa vào đâu mà được hưởng thụ loại đãi ngộ tốt như vậy?"

"Là do nàng ta lớn lên xinh đẹp sao?"

"Hay là nàng ta biết cách nịnh bợ lấy lòng, cho nên được đối xử đặc biệt?"

Những đệ tử trẻ tuổi kia cũng không bị lời nói của Sở Hoằng Văn dọa sợ, mà vẻ mặt tỏ ra phẫn nộ la lên.

Sở Hoằng Văn yên lặng nghe bọn họ phát tiết cùng oán hận, cho tới khi mọi người dừng lại, hắn mới chậm rãi mở miệng nói: "Các ngươi hỏi muội ấy dựa vào cái gì có thể được hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt sao? Bây giờ ta sẽ nói cho các ngươi biết."

Sở Hoằng Văn lại một lần nữa liếc nhìn mọi người, như chém đinh chặt sắt nói: "Chỉ bằng việc muội ấy là thiên tài, cũng là người thứ hai ở trong Sở gia có khả năng nhất tiến vào Trúc Cơ."

Người thứ nhất là Sở Uy Hải, không có gì nghi ngờ.

Nghe được những lời này của Sở Hoằng Văn, tất cả mọi người đều trầm mặc, bọn họ bị tin tức này doạ cho sợ ngây người.

Một lúc sau, mới có một nữ đệ tử nghi ngờ lên tiếng nói: "Ngươi làm như thế nào biết được?"

"Nàng ta mới tiến vào Sở gia của chúng ta chưa được bao lâu, hiện tại chẳng qua cũng chỉ là Luyện Khí tầng thứ hai mà thôi. Ngươi lại có thể nhìn ra được nàng ta là thiên tài sao?"

"Dù cho nàng ta có là tư chất Tam linh căn đi nữa, cũng không thể đại biểu cho việc nàng ta nhất định có thể tiến vào Trúc Cơ."

"Đúng vậy. Thanh Vân ca cũng là tư chất Tam linh căn, bây giờ đã là Luyện Khí tầng thứ bốn, ta thấy hắn mới là người thứ hai ở trong Sở gia có khả năng cao nhất tiến vào Trúc Cơ."

Mọi người lại bắt đầu bàn luận sôi nổi một lần nữa, mà Sở Thanh Vân cũng là tư chất Tam linh căn, năm nay 18 tuổi. Tuy hắn không nói gì nhưng trên mặt đã lộ rõ vẻ không phục.

Sở Hoằng Văn giơ tay lên ý bảo bọn họ im lặng, mọi người vì nể mặt hắn cho nên đều yên tĩnh trở lại, cũng muốn nghe xem Sở Hoằng Văn sẽ giải thích như thế nào.

"Ta chẳng biết muội ấy có phải là thiên tài hay không, cũng không rõ muội ấy có thể tiến vào Trúc Cơ thành hay bại."Sở Hoằng Văn lạnh nhạt nói, ngay trước lúc mọi người chửi ầm lên, hắn lại nói thêm một câu chí mạng nữa: "Nhưng Thiên Hoa trưởng lão biết."

"Bởi vì Thiên Hoa trưởng lão biết."

"Cho nên Thiên Hoa trưởng lão mới có thể đem Liệt Diễm Kiếm yêu thích nhất của mình ban cho muội ấy."

"Cho nên Nhị ca mới có thể hy sinh thời gian tu luyện của mình, nỗ lực bồi dưỡng muội ấy.

Sở Hoằng Văn nhìn mọi người câm nín không nói được lời nào, lại mạnh mẽ nói tiếp: "Do vậy, nếu các ngươi đối với muội ấy gây bất lợi, cũng chính là đang gây bất lợi đối với Sở gia của chúng ta."

"Ai nghĩ muốn làm tội nhân của Sở gia? Hiện tại liền đứng ra cho ta."

Sở Hoằng Văn lúc nói câu này, đôi mắt nhìn thẳng về phía của Sở Thanh Vân, ánh mắt của hai người giao nhau, sau cùng Sở Thanh Vân vẫn phải thu hồi ánh mắt của mình, nhưng trên mặt còn sót lại một tia không phục.

Nếu Sở Dao tại chỗ này, có thể chứng kiến được cảnh Sở Hoằng Văn ở trước mặt mọi người đánh đòn tâm lý, nhất định sẽ khiến cho cô mở rộng tầm mắt. Nguyên lai thánh mẫu ca ca cũng có lúc miệng lưỡi sắc bén đến như vậy, nói dối không cần phải chuẩn bị bản thảo a.

Mà hai vị trưởng lão của Sở gia cũng đang đứng ở cách đó khá xa, đã đem một màn này để vào mắt.

"Tiểu tử thối kia." Sở Thiên Hoa trưởng lão không khỏi mắng lớn: "Khi nào thì ta đã nói qua, Sở Dao sẽ là thiên tài thứ hai ở trong Sở gia có khả năng cao nhất tiến vào Trúc Cơ? Thế nhưng lại lấy danh của ta, cáo mượn oai hùm, thật là tên nhãi tiểu hồ ly đáng đánh đòn."

"Ha ha." Sở Thiên Thụy trưởng lão có dáng người mập mạp, cười tủm tỉm nói: "Gian trá như vậy không phải là tốt hay sao? Tính cách của Uy Hải quá mức mạnh mẽ, không đủ cẩn trọng. Tính tình của Hoàng Văn lại vừa hay cùng hắn bổ sung cho nhau."

"Hừ." Sở Thiên Hoa hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không phủ nhận lời nói của Sở Thiên Thuỵ.

"Thiên Hoa, nếu đệ xem trọng Sở Dao, thì hãy bồi dưỡng cho thật tốt." Tộc trưởng Sở Thiên Cần nhìn đám tiểu bối phía xa, thanh âm lạnh nhạt nói: "Diệp gia gần đây động thái không nhỏ, bọn trẻ còn không trưởng thành, lão bất tử chúng ta vẫn phải nên tiếp tục chống đỡ a."

"Vâng." Hai vị trưởng lão sôi nổi gật đầu.

Trong Luyện Võ Đường, lần này Sở Uy Hải đã đổi một căn phòng khác.

Căn phòng luyện võ này không cũng không lớn, chỉ nhỏ bằng một nửa cái sân bóng, xung quanh che kín chỉ quả cầu màu đen bằng nắm tay, những quả cầu màu đen này bên có viết tới ba mười sáu con số.

"Nha đầu thối, lần trước ở Luyện Võ Đường là Trắc Uy Trụ, còn lần này ta đã chọn cho muội cái sân để luyện tập tốc độ, cùng độ chuẩn xác cao nhất." Sở Uy Hải chỉ vào những quả cầu màu đen, nói: "Đợi tí nữa khi ta mở ra pháp trận, Hắc cầu được đánh dấu con số, sẽ bay loạn khắp nơi không có trình tự. Nhất định muội phải đem toàn bộ những quả cầu này đánh rơi, trong thời gian nửa canh giờ."

"Nhưng nhất thiết phải theo thứ tự con số, từ 1 cho đến 36, cần đánh rơi tất cả. Nếu muội đánh sai một số, liền phải làm lại từ đầu."

"Chờ muội luyện cái này thật tốt sau, chúng ta liền bắt đầu học kiếm quyết Liệt Diễm Kiếm."

"Muội biết rồi." Sở Dao gật đầu.

Sở Uy Hải sau khi giảng dạy kĩ càng, liền lui sang một bên, mở trận pháp ra.

Những quả cầu màu đen dưới sự điều khiển của trận pháp, toàn bộ bay lên không trung. Lấy tốc độ cực nhanh bắt đầu bay loạn khắp nơi, không theo trật tự, làm người vừa nhìn liền cảm thấy hoa cả mắt.

Sở Dao ngừng suy nghĩ, điều khiển Liệt Diễm Kiếm đuổi theo những quả cầu đang bay toán loạn kia, đánh xuống từng cái.

Mới bắt đầu những quả cầu đen kia bị đánh rơi không ít, nhưng sau khi Sở Dao đánh đến con số 8, tốc độ của những quả cầu đen bắt đầu nhanh hơn, đan xen bay tới. Có lúc rõ là nàng đuổi theo quả cầu số chín, vừa muốn đánh xuống, lại có mấy quả khác chen ngăn cản trở. Sở Dao chỉ có thể ngừng công kích.

"Như vậy thì không được." Sở Dao thu hồi Liệt Diễm Kiếm, nhắm mắt lại. Nàng không dùng mắt thường để quan sát những quả cầu màu đen đó, mà dùng thần thức để xác định vị trí. Sau cùng dùng Liệt Diễm Kiếm đánh ra.

Chiêu này quả nhiên hữu dụng, tốc độ đánh rơi quả cầu của Sở Dao nhanh hơn không ít, những quả cầu lần lượt theo con số bị nàng đánh rơi.

"Nha đầu thối này vậy mà lại dùng thần thức để xác định vị trí?" Sở Uy Hải đứng ở bên góc sân, sắc mặt hơi kích động. Thần thức so với tu vi sẽ đột phá chậm hơn, cho nên tu sĩ cấp bậc thấp ngay từ khi bắt đầu chỉ biết chuyên tâm tăng cường tu vi, căn bản không chịu xem trọng việc rèn luyện thần thức.

Không nghĩ đến Sở Dao mới là Luyện Khí tầng thứ hai, vậy mà đã có thể đem thần thức vận dụng một cách linh hoạt trong khi công kích.

Muội ấy quả thật là một thiên tài!

Ánh mắt nóng rực của Sở Uy Hải chăm chú nhìn Sở Dao đang ở giữa sân, chỉ thấy nàng vẫn nhắm hai mắt, đứng bất động tại chỗ, mà Liệt Diễm Kiếm thì giống như tia chớp màu đỏ, lao nhanh đem những quả cầu đen đánh rơi từng cái một.

Cuối cùng, không đến thời gian nửa canh giờ Sở Dao đã đánh rơi toàn bộ những quả đen còn lại.

"Đã xong." Sở Dao mở to mắt nhìn mấy quả cầu đen nằm dưới sân, sau đó ngẩng đầu nói với Sở Uy Hải: "Nhị ca, muội có thể bắt đầu học kiếm quyết Liệt Diễm Kiếm được chưa?"

"Ừm. Thành tích cũng tạm được." Sở Uy Hải không nghĩ muốn để cho nha đầu thối Sở Dao này sinh lòng kiêu ngạo, nên giả bộ nói: "Miễn cưỡng có thể chấp nhận."

"Quá tốt rồi." Sở Dao vui mừng nói: "Nhị ca, mau dạy cho muội đi."

Chươngc41: Phát Tài.

Sở Hoằng Văn cùng Sở Thanh Vân đứng ở một góc kín, quan sát hết toàn bộ sự việc đang diễn ra ở trên võ đài.

"Đã nhìn rõ chưa?" Sở Hoằng Văn lạnh nhạt nói với Sở Thanh Vân, một màn luyện tập vừa rồi của Sở Dao đều được bọn họ thu hết vào mắt.

"Nàng ta qủa thật sự là một thiên tài!" Sở Thanh Vân thất kinh đến xanh cả mặt, Sở Dao là nữ tử cường hãn như vậy, khiến cho hắn không thể không thừa nhận.

Bởi vì hắn luôn tự kiêu ngạo, nhưng bản thân hắn lúc trước cũng chỉ có thể đánh rơi được hơn hai mươi quả cần đen mà thôi.

Mà bên này Sở Dao vẫn còn đang nỗ lực luyện tập Liệt Diễm Kiếm quyết, căn bản không biết được chuyện bản thân đã thông qua miệng của Sở Thanh Vân, mang trên người cái danh thiên tài truyền đi khắp trên dưới Sở gia, trong một đêm liền nổi tiếng. Trở thành người thứ hai trong Sở gia có khả năng cao nhất tiến vào Trúc Cơ.

Gần đây Sở Dao thật có chút rối bời.

"Mình kiêu ngạo thành bộ dạng như vậy, bọn họ chẳng những không tìm mình gây chuyện, ngược lại còn đối với mình rất tốt, quả thật là kỳ quái. Chẳng lẽ người của Sở gia đều có gien làm người tốt sao?"

Sở Dao bị người ở trong Sở gia nhiệt tình nịnh bợ, lúc trước nàng là một người vô hình, nhóm đệ tử tình cờ đi ngang qua, nhiều nhất cũng chỉ cùng nàng chào hỏi một câu.

Nhưng bây giờ mỗi người đều đối với nàng vô cùng nhiệt tình, hỏi han ân cần, lấy lòng các kiểu, làm cho nàng thụ sủng nhược kinh.

Ngay cả tam tỷ Sở Mẫn luôn chỉ quan tâm đến việc nuôi tằm, cũng gửi 10 con Thanh tằm cho Sở Hoằng Văn nhờ hắn chuyển cho nàng.

"Thập Tam ca, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao đột nhiên mọi người lại nhiệt tình đối với muội như thế?" Sở Dao thất kinh tới tìm Sở Hoằng Văn. Tình cảnh này khiến nàng vô cùng sợ hãi, nàng còn chưa chuẩn bị tốt để đối địch cùng với toàn bộ đệ tử của Sở gia.

"Ha ha, muội sợ cái gì?" Sở Hoằng Văn buồn cười nhìn vẻ mặt sợ hãi của Sở Dao nói: "Đưa cho muội thì muội cứ cầm đi, muội chính là ngôi sao Tỉnh* tương lai của Sở gia chúng ta, mọi người tất nhiên đều sẽ yêu thích cùng xem trọng muội.

Sao Tỉnh* cái em gái**. Ta không phải là nữ chính, các ngươi như thế nào lại đi yêu thích ta.

<Sao Tỉnh" ngôi sao trong thập nhị bát tú. Thuộc mộc tinh, sao tốt, mang tên con Hươu. Chủ về Xây dựng nhà cửa, thi cử đỗ đạt, công thành danh toại.>

Sở Dao thật có phần bất đắc dĩ, nàng nhất định phải tránh xa người của Sở gia. Muốn cùng bọn họ sau này xảy ra bất hoà, cho nên Sở Dao đã gạt thảy hết tất cả những việc gặp mặt, cùng lôi kéo quan hệ. Trừ bỏ chuyện nghe giảng đạo, với luyện kiếm ra, nàng đều trốn ở trong tiểu viện của mình yên lặng tu luyện.

Hành động như vậy của Sở Dao, lại được gắn thêm cái danh " Cuồng tu luyện". Ngay đến cả Sở Thiên Hoa trưởng lão cũng lấy nàng ra làm mẫu, còn Sở Uy Hải thì làm cho nhóm đệ tử noi theo nàng làm gương.

Điểm này, Sở Uy Hải thật sự bội phục Sở Dao, nàng tuổi trẻ nhiệt huyết, là thời điểm tung tăng chạy nhảy. Nhưng lại có khả năng chịu được không gian tu luyện tịch mịch, một lòng hướng đạo, quả nhiên là một nhân tài.

Sở Dao sau khi nghe được tin đồn này, thật là khổ mà không nói nên lời, trên đầu nàng còn Cực Lạc Cung cùng Lão quái hai ngọn núi lớn đang đè nặng, tuỳ thời khắc đều uy hiếp đến tính mạng của nàng. Người khác tu luyện là vì đạt tới đại đạo, còn nàng tu luyện là vì bảo vệ tính mạng của mình a.

Buồn bực nhất là bây giờ Sở Dao lại có thêm mấy tiểu quỷ nữa đến đòi mạng, chính là quả Hắc trứng đáng giận kia.

Hắc trứng cùng 24 quả Kim trứng sau khi quay trở về thần thức của Sở Dao, quả nhiên lại không ngừng hấp thụ linh lực mà nàng khổ luyện mới tích luỹ được. Tuy không còn điên cuồng hấp thụ như lúc ban đầu, nhưng mỗi ngày cũng tiêu hao không ít linh lực.

Sở Dao vì muốn tu vi của bản thân ổn định tăng tiến, mà mỗi ngày đều liều mạng chăm chỉ tu luyện.

Cũng may ngoài trừ mấy việc khiến nàng phiền lòng ra, dạo gần cũng có vài chuyện làm cho Sở Dao vui vẻ.

Mấy ngày trước Tam tỷ Sở Mẫn đưa Thanh tằm bình thường đến, đột nhiên nàng nghĩ ra một cách có thể phát tài.

"Thiên ti mặt nạ ", "Tinh lộ hương tuyết ngọc", đây là đồ dùng để dưỡng dung nhan, năm đó Sở Dao còn ở Ngưng Thúy Các học được.

Nghe Từ ma ma nói, qua 50 tuổi chính là dựa vào hai thứ này để bảo dưỡng thanh xuân.

Chẳng qua bí pháp của hai cực phẩm dưỡng nhan này điều chế có phần phức tạp, ít nhất phải là tu vi Luyện Khí tầng thứ tư trở nên. Mà lúc đó lấy tu vi của bọn họ căn bản là không có cách điều chế.

Bây giờ Sở Dao đã có linh dịch phụ trợ, cũng đã tiến vào cảnh giới Luyện Khí tầng thứ ba, tuy chưa đủ tiêu chuẩn nhưng cô cảm thấy mình có thể thử một lần.

Pháp quyết điều chế "Thiên ti mặt nạ ", Sở Dao khi ấy đã ghi nhớ kỹ. Chủ yếu điểm chính là cách vận dụng, cần dùng tới 18 sợi Thanh Ti Tằm để luyện chế thành.

"Thiên ti mặt nạ" dùng Thanh Ti Tằm điều chế mới cho ra được hiệu quả tốt nhất, bởi vì Thanh Ti Tằm căn bản là có tác dụng hấp thụ linh khí, nhưng giá cả hơi đắt đỏ. Vì đảm bảo không lãng phí vật liệu, trước hết Sở Dao đã dùng một ít Ti Tằm bình thường để luyện tập.

Vừa bắt đầu phương pháp của nàng có vài trúc trắc, không dùng đủ linh lực, tới khi dùng đến sợi Ti Tằm thứ 15, linh lực liền cạn kiệt hầu như không còn, thất bại trong phút chót.

"Chẳng trách chỉ có tu sĩ Luyện Khí tầng thứ tư trở nên mới có thể luyện chế được Thiên ti mặt nạ này, cần phải tiêu hao rất nhiều linh lực." Sở Dao sau khi thất bại ba lần, liền mệt mỏi ngừng lại việc luyện tập.

"Lấy tốc độ tu luyện bây giờ của mình, ít nhất hai tháng sau mới có thể đột phá lên Luyện Khí tầng thứ tư ." Hiện tại Sở Dao không nghĩ muốn dùng linh dịch để đột phá tu vi nữa, vì linh dịch quá quý giá, nàng muốn giữ lại sau này còn có việc cần dùng hơn.

"Nhất thiết phải nghĩ ra biện pháp tiết kiệm linh lực, đúng a, tiết kiệm linh lực, không phải là làm cho bản thân mạnh hơn sao?" Sở Dao tư lâu đã tu luyện <Thai Tức Luyện Thần> cùng <Linh Khí Tráo>, lấy linh lực khống chế thần thức, sử dụng càng ngày càng quen thuộc.

<Thai Tức Luyện Thần> làm cho thần thức của nàng cường hãn hơn rất nhiều, nàng cảm giác đó là tốc độ linh khí lưu chuyển, nhận biết trực giác.

Vì vậy Sở Dao lại luyện chế "Thiên ti mặt nạ" một lần nữa, nhưng lần này nàng không có sử dụng pháp quyết, mà là tự điều khiển thần thức cảm nhận toàn bộ quá trình điều chế.

Phương pháp này quả nhiên có hữu dụng, dưới sự dò quét của thần thức, Sở Dao có thể trực tiếp cảm nhận được linh lực của mỗi sợi Ti Tằm, thậm chí nàng có thể cảm thấy sợi linh lực yếu ớt như cọng tóc khẽ chuyển động.

Dưới sự dẫn đường của thần thức, Sở Dao chuyên tâm chỉnh sửa lại pháp quyết của "Thiên ti mặt nạ" một chút, mỗi một tia linh lực chuyển động, nàng đều không buông tha, làm thế nào để tăng cường hiệu quả, làm thế nào để tiết kiệm được linh lực.

"Rốt cuộc cũng thành công." Sở Dao vừa lòng nhìn thành phẩm mà bản thân vừa luyện chế.

Nàng lại lấy Ti Tằm bình thường ra luyện tập vài lần, sau đó mới dám mang Thanh Ti Tằm ra. Cô cầm một sợi bắt đầu sử dụng pháp quyết, lần đầu tiên nàng mất thời gian một nén nhang, rốt cuộc cũng tạo ra Thanh Ti Tằm mặt nạ.

Chỉ thấy chiếc mặt nạ này, nhẹ như có cánh, khô mát dễ chịu, tùy ý có thể gấp, lôi kéo cũng không hỏng.

Sau cùng là "Tinh lộ hương tuyết ngọc". "Tinh lộ hương tuyết ngọc" này dùng 7749 loại linh hoa, hơn nữa còn có cả mật ong Thiên Linh luyện chế thành.

Đem "Thiên ti mặt nạ" cùng "Tinh lộ hương tuyết ngọc" kết hợp với nhau, ở ngay thời điểm nữ tu tu luyện đắp lên mặt, không những có thể tụ khí ngưng thần một cách hiệu quả, mà còn có thể làm cho làn da xinh đẹp trắng bóc không tì vết, làm mờ các loại nếp nhăn cùng những sắc tố gây tổn hại, tăng cường đề kháng của da.

Nếu sử dụng lâu hai loại vật phẩm dưỡng nhan này, sẽ làm cho làn da của ngươi thêm kiều nộn ướt át, rắn chắc vô cùng, đao kiếm bình thường khó làm bị thương.

Sở Dao nhờ Sở Hoằng Văn trợ giúp mua cho nàng 7749 các loại linh hoa cùng mật ong Thiên Linh, tổng cộng là mất 20 linh châu.

Trước lúc Sở Dao có kinh nghiệm luyện chế Thiên ti mặt lạ, nàng đã dễ dàng làm ra được Tinh lộ hương tuyết ngọc.

Tinh lộ hương tuyết ngọc này, đậm đặc trong suốt, tản ra hương thơm nhàn nhạt thấm vào tới ruột gan.

Nếu lấy Thiên ti mặt nạ cùng Tinh lộ hương tuyết ngọc đổ vào nhau, Thiên ti mặt nạ sẽ lập tức biến thành dạng nước. Cầm cũng không dính tay một chút nào, cho dù bóp chặt cũng không khiến cho Tinh lộ hương tuyết ngọc chảy ra.

Mỹ Dung Thánh Phẩm này, trong lúc tu luyện đắp lên mặt, mới có thể khiến cho làn da hấp thụ được linh khí thiên địa.

Sở Dao có thử một chút, quả nhiên hiệu quả không tồi, căn bản làn da của cô đã trắng nõn, nhưng dùng chiếc mặt nạ này xong, lại càng thêm bóng loáng, mịn màng vô cùng,

"Cũng không biết nữ tu ở nơi này có yêu cái đẹp giống với nữ tu ở núi Hạo Hãn bên kia hay không?" Sở Dao nhìn thành phẩm của mình, trong lòng cảm thấy thấp thỏm.

Nữ nhân sẽ vì người mình thích mà trang điểm, tuy rằng mỗi người phụ nữ đều yêu cái đẹp, nhưng tu sĩ thì đã thoát ly phàm nhân, không biết có còn tư tưởng như vậy nữa hay không?

"Trước tiên đưa cho tam tỷ Sở Mẫn dùng thử." Sở Dao thầm nghĩ, Tam tỷ tặng cô tổng cộng là 20 con Thanh tằm, ân tình này vẫn còn chưa trả.

Cho nên Sở Dao liền tìm Sở Mẫn, đưa tới một bộ Mỹ Dung Thánh Phẩm. Một tấm Thiên ti mặt nạ cùng một lọ Tinh lộ hương tuyết ngọc.

"Thật tốt quá." Sở Mẫn rất thích Thiên ti mặt nạ này, tuy rằng nàng ở khu nuôi linh tằm làm công, nhưng cũng chỉ có thể trộm một ít trứng tằm. Ti Tằm đều đã được ghi chép rõ ràng, cho nên nàng cũng không dám lấy trộm.

Mà Thanh Ti Tằm dùng để luyện chế pháp y, giá cả vô cùng đắt đỏ, các nàng đều là những đệ tử cấp bậc thấp, căn bản không có cách tiêu hao lãng phí.

Dùng Thanh Ti Tằm chế thành mặt nạ, là lần đầu nàng nhìn thấy, trong lòng mười phần vui mừng.

Sau khi đưa cho Sở Mẫn, Sở Dao nhớ tới Sở Uy Hải hình như có qua lại với một người gọi là Mặc Lan, nàng liền lấy thêm một bộ nữa đưa cho Sở Uy Hải, bảo hắn tặng cho Mặc Lan.

Sở Uy Hải lúc cầm đồ, còn trừng mắt nói: "Thanh Ti Tằm lấy làm mặt nạ, muội thật là biết phá của."

Nhưng nói tới nói lui, sau cùng Sở Uy Hải vẫn cầm đi.

Bất quá không được mấy ngày, Sở Mẫn liền chạy đến tìm nàng, dẫn theo một nữ tử nữa tới. Nữ tu này khoảng chừng hai mươi tuổi, trên người mặc váy màu xanh lục.

Nữ tu là Luyện Khí tầng thứ tư, nhìn nàng ta Sở Dao liền nhớ tới một đoạn để hình dung: Hai mi cong vuốt, một đôi mắt ẩn chứa tình mục, đây chính là mỹ nữ với dáng người mảnh mai, Lâm muội muội.

Sở Dao khẳng định Lâm muội muội này tuyệt đối không phải là người của Sở gia, hẳn là bằng hữu bên ngoài của Sở Mẫn.

"Tam tỷ tốt." Sở Dao mỉm cười chào hỏi.

"Mặc Lan." Sở Mẫn chỉ vào Sở Dao nói với nữ tu bên cạnh: "Đây là Sở Dao, người phát minh Mỹ Nhan Thánh Phẩm."

"Sở Dao xin chào." Mặc Lan không chỉ lớn lên giống Lâm muội muội, mà ngay cả cách nói chuyện cũng ôn nhu dịu dàng: "Đã sớm nghe Uy Hải nhắc tới muội, hôm nay vừa gặp, quả nhiên khác biệt. Ta tới cảm ơn muội về bộ Mỹ Nhan Thánh Phẩm kia."

Mặc Lan, đây là bạn gái của Sở Uy Hải sao? Sở Dao không khỏi kinh ngạc, khó mà tin được người quê mùa như Sở Uy Hải lại có thể ở bên một đại mỹ nữ ốm yến đến ngay gió cũng có thể thổi đi.

"Ha ha, xin chào sư tỷ Mặc Lan." Sở Dao rất nhanh phục hồi lại tinh thần, xem người khác kén vợ kén chồng, nàng cũng không có tư cách tham gia.

"Sở Dao, lần trước muội đưa cho ta Mỹ Dung Thánh Phẩm vẫn còn chứ?" Sở Mẫn gấp tới nỗi không chờ nổi, diện mạo của nàng vốn dĩ thanh tú, nhưng bây giờ làn da bóng loáng, nhìn giống như tuổi trẻ vài tuổi.

"Vẫn còn a." Sở Dao thấy thái độ này của Sở Mẫn, liền biết Mỹ Dung Thánh Phẩm của mình được yêu thích.

"Muội ra giá đi, ta sẽ mua lại." Sở Mẫn không vòng vo mà nói thẳng.

"Tam tỷ, nếu tỉ cần cứ trực tiếp nói với ta, hà tất phải khách khí như vậy." Sở Dao nói thật lòng.

"Không được, ta biết muội làm mấy thứ này tốn không ít linh thạch cùng thời gian, ta nào có thể chiếm tiện nghi của muội." Sở Mẫn cũng là một người rất là hào sảng, cười khà khà nói: "Chủ yếu là đám tỷ muội của ta sau khi thấy ta dùng có hiệu quả tốt, liền nhiệt tình chạy tới tìm ta hỏi giúp mua, vì vậy chúng ta vẫn nên bàn bạc giá cả cho thật tốt."

"Ừm, muội đây sẽ tính phí gốc cho tỷ." Sở Dao không nghĩ khiến cho Sở Mẫn chịu thiệt, liền đem phí nguyên liệu của mình nói ra: " Tinh lộ hương tuyết ngọc dùng 7749 loại linh hoa cùng mật ong Thiên Linh luyện chế thành, tổng cộng là 20 viên linh châu. Thiên ti mặt nạ tương đối trân quý, tổng cộng dùng tới năm sợi Thanh Ti Tằm, là một viên linh thạch. Tỷ đưa cho muội một khối linh thạch cùng 50 viên linh châu hoàn tiền vốn là được."

"Muội, nha đầu ngốc này." Sở mẫn cười nói: "Tính giống như muội thì những tu sĩ luyện đan, luyện khí khác đều phải uống gió Tây Bắc mà sống a."

"Lấy Thanh Ti làm thành mặt nạ có tác dụng hấp thu linh khí, xem như một pháp khí, muội bán cho ta ba viên linh thạch, Tinh lộ hương tuyết ngọc một lọ bán cho ta 50 linh châu." Sở Mẫn rất có đầu óc buôn bán, trong tức khắc đã định giá một cách hợp lý.

"Tam tỷ, bằng hữu của tỷ tương đối nhiều, giúp muội tiêu thụ sản phẩm này một chút, muội có thể để giá cả ưu đãi cho tỷ." Sở Dao chỉ nghĩ tới việc tu luyện, cho nên nên tìm tới một người giúp nàng bán vật phẩm là tốt nhất.

Sau đó nàng cùng Sở Mẫn đề ra một cái giá hợp lý. Bán cho Sở Mẫn cùng Mặc Lan sẽ là: Một chiếc Thiên ti mặt nạ là hai khối linh thạch, một lọ Tinh lộ hương tuyết ngọc là 30 linh châu.

Sở Mẫn cùng Mặc Lan vô cùng vừa lòng, lập tức đặt năm bộ.

Chương 42: Nữ Nhân.

Yêu cái đẹp quả nhiên là bản tính của nữ nhân. Dưới sự nỗ lực của Sở Mẫn cùng Mặc Lan, nữ tu sĩ khắp cả dãy núi này đều biết về công dụng làm đẹp của Thiên ti mặt nạ cùng Tinh lộ hương tuyết ngọc, liền tranh mua.

Đơn đặt hàng của Sở Dao càng ngày càng nhiều, khiến cho nàng kiếm được rất nhiều linh thạch. Nàng cũng đem việc luyện chế Thiên ti mặt nạ cùng Tinh lộ hương tuyết ngọc trở thành việc tu luyện. Ngay cả vấn đề thần thức nắm giữ được linh lực, cũng khiến cho nàng càng thêm vừa ý.

Thiên ti mặt nạ cùng Tinh lộ hương tuyết ngọc sau khi được mọi người biết tới, không ít tu sĩ cũng đã học làm theo. Nhiều quầy hàng bỗng xuất hiện các loại Mỹ Dung Thánh Phẩm.

Sở Mẫn cảm thấy lo lắng liền đem chuyện này nói với Sở Dao, cô nghe xong chỉ khẽ cười. Nguyên liệu của Thiên ti mặt nạ cùng Tinh lộ hương tuyết ngọc để tra ra thì không khó, nhưng cái quan trọng nhất là phương pháp luyện chế, cùng cách điều chế nguyên liệu sao cho thích hợp.

Phải biết là Ngưng Thúy Các đã có từ nghìn năm trước, bởi vì Cực Lạc Cung chuyên bồi dưỡng vô số mỹ nữ. Cho dù tuỳ chọn một bộ phí pháp dưỡng nhan nào đó, cũng phải là thứ đơn giản, đều được vô số nữ tu cải nâng cấp chỉnh sửa không bao nhiên lần mới thành. Làm sao có thể học theo dễ dàng được như vậy.

Quả nhiên, Sau khi mấy tu sĩ khác luyện chế Thiên ti mặt nạ cùng Tinh lộ hương tuyết ngọc xong, thì phát hiện ra phí nguyên liệu còn cao hơn so với Mỹ Dung Thánh Phẩm gốc ở bên ngoài, mà hiệu quả cũng kém hơn. Nhiều lần thất bại, bọn họ cảm thấy mất còn nhiều hơn được, vì vậy liền dừng luyện chế lại. Tới tìm Sở Mẫn cùng Mặc Lan mua chính phẩm.

Hôm nay Sở Dao đang tu luyện thì bỗng nhiên nghe nói có người tìm mình. Nàng cảm thấy thật kỳ quái, bản thân sau khi tiến vào Sở gia, cửa lớn không ra, cửa nhỏ không qua. Đến ngay cả người ở trong Sở gia nàng cũng không biết mấy người, ai lại tới tìm nàng chứ?

Sở Dao đi vào phòng tiếp khách, liền thấy một nữ tu khoảng chừng 20 tuổi, trên người mặc bộ váy màu vàng nhạt, khuôn mặt mỹ lệ.

Nữ tử này là Luyện Khí tầng thứ bảy, mắt ngọc mày ngài, khí chất thoát tục, vừa thấy liền biết không phải là tu sĩ bình thường.

"Xin chào, ta là Sở Dao, cho hỏi cô nương muốn tìm ta sao?" Sở Dao khẳng định bản thân không quen biết nữ tu này.

"Đúng vậy, là ta tới tìm cô nương." Nữ tử kia đứng lên, mỉm cười nói: "Đã tuỳ tiện quấy rầy, còn thỉnh cô nương thứ lỗi. Xin tự giới thiệu một chút, ta gọi là Mộ Tuyết Oánh, là đệ tử của phái Linh Hư.

Mộ Tuyết Oánh vừa nói xong, liền lấy ra một khối lệnh bài lớn màu xanh bằng bàn tay, từ trong Càn Khôn Bảo Nang, giơ ở trước mặt Sở Dao. Chỉ thấy trên lệnh bài có khắc hai chữ Linh Hư.

Phái Linh Hư? Sở Dao nghe thấy ba chữ này thập phần kinh ngạc. Đây chính nơi sau này nàng sẽ đột nhập vào làm gian tế, làm ra các việc chuyên nhằm phá huỷ môn phái.

Mộ Tuyết Oánh thấy dáng vẻ kinh ngạc này của Sở Dao, trong lòng không khỏi tự đắc, nghĩ thầm: Đúng là người ở trong tiểu gia tộc..

"Không biết đạo hữu tới tìm ta có chuyện gì?" Sở Dao bình tĩnh lại, lạnh nhạt hỏi.

Mộ Tuyết Oánh thấy nàng khôi phục lại sắc mặt bình thường, thái độ cũng không nóng không lạnh, thì cảm thấy hụt hẫng. Tình thế này đại biểu cho việc, chuyện nàng muốn bàn tới kế tiếp sẽ không mấy thuận lợi.

"Lần này ta tới là muốn tìm ngươi bàn chuyện làm ăn." Mộ Tuyết Oánh vẻ mặt mang thành ý, cười nói.

"Chuyện làm ăn?" Sở Dao hơi sửng sốt, chợt nhớ tới Mỹ Dung Thánh Phẩm của mình, không khỏi có chút buồn cười.

Nữ nhân chính là nữ nhân, cho dù tu luyện như thế nào, thì vẫn là không thoát khỏi bản tính yêu cái đẹp.

"Ừm, ta biết hiện tại Thiên ti mặt nạ cùng Tinh lộ hương tuyết ngọc ở trên khắp các phường thị đều là của cô nương phát minh ra." Mộ Tuyết Oánh gật đầu, thẳng thắn nói: "Không giấu gì, thật ra ta cũng từng luyện chế thử theo, nhưng lại phát hiện nguyên liệu thật quý hiếm, tác dụng cũng không tốt bằng của cô nương. Lại còn tiêu hao quá nhiều thời gian cùng tinh lực, vì vậy có thể khẳng định cô nương có bí pháp của riêng mình. Ta cũng không dám hỏi mua lại bí pháp, nhưng hy vọng có thể trực tiếp mua hàng từ chỗ cô nương."

"Chuyện này cô nương có thể trực tiếp đi tìm Sở Mẫn cùng Mặc Lan để mua hàng a." Sở Dao tuy rất muốn cùng người của phái Linh Hư tạo dựng quan hệ, nhưng lại không nghĩ hy sinh lợi ích của bằng hữu.

"Ta biết cô nương sợ các nàng chịu thiệt." Mộ Tuyết Oánh không chút nóng vội, mà lại vô cùng tự tin nói: "Thứ cho ta nói thẳng, hai người bọn họ chỉ có giao thiếp với mấy tán tu cùng đệ tử của gia tộc tu tiên, phạm vi không lớn. Nhưng ta lại bất đồng, ta có thể giúp cô nương đem Thiên ti mặt nạ cùng Ti lộ hương tuyết ngọc đến từng đại môn phái tu chân."

"Cô nương có thể luyện chế ra một ít Mỹ Dung Thánh Phẩm cấp cao cho ta, giá cả đắt rẻ không thành vấn đề. Ta chuyên cùng cái môn phái tu chân bàn chuyện làm ăn, Khẳng định sẽ không cùng nhóm người Sở Mẫn xảy ra xung đột."

"Ta hy vọng cô nương có thể suy nghĩ kỹ một chút về lời đề nghị của ta, có thể nhìn xa trông rộng. Hợp tác cùng ta sẽ không thiệt."

Mộ Tuyết Oánh lúc nói những lời này, không giống như một tu sĩ, mà giống như một thương nhân thành đạt. Nói thật, Sở Dao cũng bị nàng ta thuyết phục đến lung lay.

Chẳng quá chuyện này còn cần phải bàn bạc kỹ hơn, trước tiên nên cùng Sở Mẫn, Mặc Lan bàn một chút. Nghe thử ý kiến của bọn họ như thế nào, với lại nàng cũng sợ Mộ Tuyết Oánh đặt hàng quá nhiều, bản thân sẽ không đáp ứng kịp.

"Cô nương cho ta một chút thời gian để suy nghĩ, tới lúc đó lại sẽ cho cô nương một câu trả lời."

"Không thành vấn đề." Mộ Tuyết Oánh để lại Lưỡng đạo truyền âm, đợi khi Sở Dao suy kĩ rồi báo cho nàng.

Tiễn Mộ Tuyết Oánh ra về, Sở Dao liền tìm Sở Mẫn nói chuyện vừa rồi.

"Quá tuyệt vời a." Sở mẫn vỗ bàn một cái, hưng phấn nói: "A Dao, đáng lẽ muội nên đáp ứng nàng ta mới đúng."

"Mộ Tuyết Oánh không sai, đệ tử môn phái tu chân rất cao ngạo. chỉ có người giống như Mộ Tuyết Oánh mới có thể cùng bọn họ qua lại."

"Đây là một cơ hội để phát tài a. Bất quá muội phải làm thêm mấy sản phẩm mới nữa, cùng sản phẩm bây giờ của chúng ta tách ra. Như vậy lấy linh thạch của bọn họ mới vui vẻ, mới cảm thấy có giá trị."

Xem ra Sở Mẫn vô cùng am hiểu tâm lý của đệ tử các đại môn phái, nàng ta lại cho Sở Dao thêm ý kiến: "Muội phải đặc biệt làm ra mấy loại sản phẩm giá cả trên trời, chuyên nhằm vào những thị thiếp của tu sĩ cấp cao. Những người đó chú trọng bề ngoài, chỉ cần có thể làm cho bọn họ trở nên càng xinh đẹp, càng quý bọn họ càng nguyện ý muốn mua."

Những thị thiếp đó chính là lấy sắc thờ người. Sợ nhất là hoa tàn ít bướm, vì tuổi trẻ xinh đẹp không tiếc bất cứ giá nào. Với lại những người đó đa phần không thiếu linh thạch.

Sở Mẫn càng nói càng cảm thấy hưng phấn, góp thêm chủ ý cho Sở Dao về phương diện cải tiến sản phẩm. Có thể cải tạo lại Thiên ti mặt nạ mặt một chút, khiến cho nó càng thêm sinh động.

Còn Tinh lộ hương tuyết ngọc, tác dụng lúc trước chủ yếu là bảo dưỡng da, nàng có thể cho thêm tác dụng khác vào. Ví dụ như làm trắng, giữ ẩm, diệt đốm đen, chống nhăn.

Sở Dao nghe xong liên tục gật đầu, quyết định trở về sẽ nghiên cứu thêm.

"A Dao, tính cách của muội quá đơn thuần, không phải là đối của Mộ Tuyết Oánh." Sở Mẫn kiên định nhìn Sở Dao, nắm chặt đôi tay mang ý chí chiến đấu nói với nàng: "Lần sau muội cùng nàng ta bàn bạc, tỷ sẽ tới giúp muội ra giá."

"Tốt." Sở Dao gật đầu, bản thân là người xuyên không, lại mới từ Cực Lạc Cung đi ra, ý đồ lấy Sở gia làm cầu nối để tiến vào phái Linh Hư, trở thành gian tế. Thật sự rất đơn thuần a.

Sở Dao trở về, thử luyện chế thêm một ít sản phẩm mới.

Lúc luyện chế Thiên ti mặt nạ, nàng cho thêm một sợi Thanh Ti Tằm vào nữa, làm cho mặt nạ nhìn qua càng có cảm xúc sống động cùng bóng loáng hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro