Phần 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có phải nàng đã biểu hiện quá tốt rồi hay không? Sở Dao trong lòng có chút thấp thỏm, bởi vì ánh mắt của Sở Uy Hải cùng Sở Hoằng Văn nhìn nàng, thực giống như thần giữ của nhìn thấy vàng.

"Nha đầu thối, muội tuyệt đối chính là một kỳ tài luyện võ a." Sở Uy Hải hưng phấn chạy đến bên cạnh Sở Dao, vỗ mạnh xuống bả vai của nàng, hưng phấn lớn tiếng nói: "Nhị ca tuyệt đối sẽ bồi dưỡng cho muội thật tốt."

Xong, Sở Dao trong lòng khóc thầm, không cẩn thận một chút, liền đem bá khí bộc lộ ra hết.

Sở Uy Hải cùng Sở Hoằng Văn vây quanh Sở Dao, nghĩ muốn bồi dưỡng cho Sở Dao như thế nào để trở thành đệ nhất nữ cao thủ của Sở gia.

Sở Dao bị sự nhiệt tình của bọn họ dọa cho sợ, liền lấy lý do bản thân tiêu hao quá nhiều linh lực, thập phần mỏi mệt, trốn về phòng nghỉ ngơi.

Còn Sở Uy Hải lại hứng thú chạy tới chỗ Sở Thiên Hoa trưởng lão.

"Tiểu tử thối, tìm ta có chuyện gì?"

Bình thường Sở Uy Hải thấy Sở Thiên Hoa trưởng lão liền trốn thật xa, sợ bị bắt lấy được phải chịu nghe một trận mắng chửi, hôm nay là lần đầu tiên chủ động tìm đến cửa.

"Ông nội, người thật có con mắt nhìn xa trông rộng." Sở Uy Hải vừa vào cửa trước tiên là vỗ mông ngựa.

"Hừ! Đó là đương nhiên." Sở Thiên Hoa trưởng lão thản nhiên đón nhận lời nịnh hót của hắn, tiếp theo mới hỏi: "Bất quá những việc lão phu làm qua có rất nhiều, nhưng chẳng biết chuyện ngươi đang nói đến là chuyện nào?"

"Chính là chuyện người đem Liệt Diễm Kiếm ban cho Sở Dao a." Sở Uy Hải kể lại sự việc vừa xảy ra ở trường luyện võ trường, thỉnh thoảng còn thêm thắt vào.

"Nha đầu thối này tuy nhìn thì thấy nhát gan, nhưng tuyệt đối là một kỳ tài luyện võ." Sở Uy Hải vô cùng khâm phục nhìn Sở Thiên Hoa trưởng lão nói: "Ông nội, làm thế nào người có thể nhìn ra được?"

"Quan sát kỹ, suy nghĩ nhiều hơn, tự nhiên có thể phát hiện ra." Sở Thiên Hoa căn bản không biết Sở Dao thế lại có thiên phú như vậy, nhưng ông tuyệt đối không chịu thừa nhận, liền nhăn mặt trách mắng: "Ta nói bao nhiêu lần rồi, cái tính cách đầy vẻ tự tin kia của ngươi cần phải sửa, nên nghĩ nhiều, hỏi nhiều, nghe thật nhiều, nhìn thật kỹ......"

"Dạ, dạ, dạ." Sở Uy Hải thái độ đứng đắn ngoan ngoãn nghe chỉ dạy, chờ Sở Thiên Hoa trưởng lão giáo huấn xong, mới cẩn thận nói: "Ông nội, tôn nhi cảm thấy Sở Dao rất có tài năng, đáng để chúng ta bồi dưỡng, người thử xem hay là chúng ta cho muội ấy đãi ngộ tốt hơn."

"Nóng vội sẽ không thành công." Sở Thiên Hoa nói một câu đầy thấm thía: "Sở Dao vừa mới tiến vào Sở gia, bây giờ cũng chỉ là Luyện Khí tầng thứ nhất, ngươi đột nhiên nâng địa vị của nàng lên quá cao, chỉ khiến cho nàng trở thành cái đích bị mọi người chỉ trích, đối với tu luyện của nàng cũng vô ích."

Sở Uy Hải không phải thằng ngốc, ông nội nói hắn suy nghĩ liền thấy thông suốt.

Sở Dao không giống với hắn.

Sở Uy Hải là tư chất song linh căn, từ nhỏ lớn lên trong gia tộc, lại có một người ông nội ruột là Trúc Cơ trưởng lão, sau này chắc chắn sẽ là người thừa kế của Sở gia, tài nguyên trong tộc ưu tiên toàn bộ cho hắn cũng sẽ không có ai dám nói nửa lời.

Mà Sở Dao chỉ là đệ tử chi thứ đến từ một thôn nhỏ, gia nhập Sở gia bất quá mới có hơn hai tháng, người trong tộc hiểu muội ấy chẳng được mấy ai, cho dù muội ấy có thiên phú nhưng không có được sự tán thành của mọi người thì cũng vô dụng.

Tài nguyên gia tộc có hạn, đệ tử lại đông, đem một người mới như Sở Dao nâng lên, tuyệt đối sẽ khiến cho người khác hâm mộ, ghen tị, hận.

Cây cao vượt rừng gió sẽ dập, chim bay vượt đàn chịu súng săn. Đừng thấy Sở Uy Hải bình thường luôn có phần tùy tiện, nóng vội như lửa, làm việc không suy nghĩ, nhưng ở thế giới Tu chân tàn khốc này, hắn đã thấy qua rất nhiều, Sở Dao chỉ là Luyện Khí tầng thứ nhất, không có năng lực tự bảo vệ mình, bản thân đưa muội ấy lên cao đó chính là đang làm hại muội ấy."

"Ông nội nói rất đúng." Sau khi vòng vo suy nghĩ một cách cẩn thận cẩn thận, Sở Uy Hải cả người bỗng đổ mồ hôi lạnh, nghĩ mà cảm thấy kinh sợ liền nói: "Tôn nhi sai rồi, là ta quá nóng vội."

"Việc của Sở Dao về sau hãy nói, nhưng còn ngươi, chắc sắp tiến vào tầng thứ 11 đi." Sở Thiên Hoa trưởng lão nhăn mày, lại bắt đầu giáo huấn: "Trong khoảng thời gian này bế quan tu luyện thật tốt cho ta, đừng có suốt ngày chạy ra bên ngoài."

"Vâng." Sở Uy Hải gật đầu, hắn gần đây cũng cảm thấy bản thân giống như sắp tiến vào Luyện Khí tầng 11.

Sở Thiên Hoa trưởng lão giáo huấn Sở Uy Hải xong, liền đi vào trong tĩnh thất khoanh chân ngồi trên nệm.

"Sở Dao, hy vọng ngươi đừng để ta phải thất vọng."

Sở Thiên Hoa trưởng lão sở dĩ đem Liệt Diễm Kiếm yêu quý của mình cho Sở Dao, ngoài lòng mến người tài ra, thì thật là còn có mục đích khác.

Sở gia có ba tu sĩ Trúc Cơ đều ngoài 300 tuổi, trước mắt tuổi thọ đã sắp cạn kiệt, trong khi đó Sở gia mấy năm trở lại đệ tử có linh căn ngày càng ít, trong đó đệ tử tư chất ưu tú cùng kiên định tu đạo lại càng hiếm như lông phụng sừng lân, ngoài Sở Uy Hải ra, tìm trong Sở gia không có người thứ hai nào có hy vọng lên đến Trúc Cơ Kỳ.

Sở gia càng ngày càng suy tàn, mà Diệp gia từ lâu đã là đối thủ một mất một còn, lại có thể bồi dưỡng ra được mấy đệ tử ưu tú, trong đó có hai người đã tới cấp bậc Luyện Khí kỳ tầng cuối cùng, vậy suy ra Diệp gia sẽ có ít nhất hai tu sĩ Trúc Cơ.

Loạn trong giặc ngoài khiến cho ba vị trưởng bối Trúc Cơ vô cùng lo lắng, sợ bản thân xuôi tay, Sở gia sẽ cứ như vậy mà bị thua.

Sở Uy Hải là người nối nghiệp đời sau của Sở gia, tư chất tuy xuất chúng, tu luyện cũng rất chăm chỉ, ba mươi tuổi là Luyện Khí kỳ tầng thứ 11, tương lai tiến vào Trúc Cơ không có vấn đề gì, nhưng tính tình lại chưa đủ chín chắn, thân là ông nội ruột của Sở Uy Hải, Sở Thiên Hoa không thể không vì tương lai của hắn mà tính toán từ sớm.

Sở Thiên Hoa trưởng lão chọn bồi dưỡng Sở Dao, ngoài nàng là tư chất Tam linh căn, bình thường hay ru rú ở trong nhà, bên ngoài lại tu luyện cực khổ, quan trọng nhất chính là, Sở Dao được Sở Uy Hải dẫn vào gia tộc, hơn nữa chỉ thân thiết với Sở Uy Hải cùng Sở Hoằng Văn, có năng lực trở thành tâm phúc bên cạnh Sở Uy Hải.

Cho nên ông mới bỏ xuống tiền vốn, vì Sở Uy Hải mà nỗ lực bồi dưỡng nhân tài.

Sở Uy Hải không hề hay biết về sự lo âu phiền lão của Sở Thiên Hoa, hắn đi tới tìm Sở Dao, phân phó nói: "Nha đầu thối, ta đã nói chuyện cùng Trần quản sự, ngày mai muội có thể đi tới phường thất trông coi cửa hàng."

Sở Uy Hải sau khi suy nghĩ thông, vẫn cảm thấy trước để Sở Dao tự rèn luyện, khi thời cơ đến, sẽ nói về chuyện bồi dưỡng cho muội ấy biết.

"Đa tạ Nhị ca." Sở Dao thấy Sở Uy Hải không nhắc tới chuyện muốn bồi dưỡng mình, trong lòng không khỏi thở dài nhẹ nhõm.

Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, Sở Dao liền đi thẳng tới phường thất.

Nàng muốn làm thêm trong cửa hàng, nơi đây không phải cửa hàng lớn chuyên bán pháp bào thiên tằm cùng linh đan thiên tằm của Sở gia, mà là một cửa hàng chi nhánh nhỏ.

Cửa hàng này ở phía Đông Nam phường thất, cửa chính rất nhỏ, nhưng bố trí lại thập phần lịch sự trang nhã.

"Đệ tử Sở Dao, bái kiến Trần quản sự." Sở Dao cung kính hành lễ với Trần quản sự trông có phần mập mạp.

"Sở Dao, ngọc bài này là chìa khoá pháp trận của tiệm, ngươi phải bảo quản cho thật tốt." Trần quản thập phần hiền lành, đem ngọc bài giao cho Sở Dao, xong lại tỉ mỉ chỉ dẫn một chút cách bày bố cửa hàng, từng loại vật phẩm, còn có những việc cần phải chú ý, cho đến khi Sở Dao quen thuộc tất cả, hắn mới yên tâm rời khỏi,

Sở Dao cầm ngọc bài, đem thần thức đảo quanh một lượt, liền nắm rõ toàn bộ tình huống trong căn tiểu điếm này.

Nơi này chuyên bán Linh Tang Cốc cùng trứng linh thú, linh tằm, còn có cả các loại Tang Diệp, đồng thời cũng thu mua lại. Còn có thể nhận vật phẩm bán hộ, nhưng nhất định phải mất tiền thuế.

Tu sĩ thường tới tiểu điếm này đều là Luyện Khí kỳ tán tu, cho nên lấy tu vi của Sở Dao là Luyện Khí tầng thứ nhất cũng đủ sức trông coi.

Giờ này sắc trời vẫn còn sớm, Sở Dao cũng chưa vội mở cửa, mà làm quen trước với tình trạng của quán.

Diện tích trong tiểu điếm khoảng chừng mười mấy mét vuông, tất cả đều dùng gỗ Tang Chi làm thành, trong không khí toả ra mùi gỗ Tang Chi nhàn nhạt, thập phần dễ ngửi.

Trong tiệm bày trí vô cùng ngay ngắn, từng chiếc kệ được làm bằng gỗ Tang Chi có đề giá cả cao thấp, bày đủ các loại trứng linh thú.

Sở Dao đi kiểm tra từng kệ trứng linh thú.

Ngoài linh trứng Thất Sắc thiên tằm, Sở gia đều mang hết các chủng loại linh tằm khác ra bày bán.

Sở gia tuy là nhà giàu nuôi tằm, nhưng tài nguyên nhân lực có hạn, mà xung quanh tán tu lại đông đảo, vốn dĩ Sở gia có thể bán trứng linh tằm cho tán tu, thật ra là chờ cho bọn họ nuôi tằm lấy tơ sau, rồi mua lại tơ tằm của bọn họ.

Cuối cùng Sở gia sẽ lấy các loại tờ tằm luyện chế thành vật phẩm đem bán ra, giá tiền khi ấy sẽ có chênh lệch lớn.

"Đây là trứng Ngũ Sắc thiên tằm sao?" Sở Dao đi đến trước bảng giá đặt ở nơi cao nhất, nhìn Ngũ Sắc thiên tằm bên trong mà chảy nước miếng.

"Thật là đẹp a." Sở Dao ngồi xổm xuống nhìn Ngũ Sắc thiên tằm ở trước mặt, trong lòng không khỏi khen ngợi.

Chỉ thấy mười hai quả trứng Ngũ Sắc thiên tằm này đang nằm trong Tang Diệp màu trắng, phát ra các loại ánh sáng, quả thực như bảy sắc cầu vòng đang bám vào phía trên của Tang Diệp màu trắng.

*Tang Diệp=Lá dâu dùng cho tắm ăn.

"Thật tiếc là quá đắt." Sở Dao nhìn bảng giá ở trên kệ, mất tới những hai mươi viên linh thạch một quả, đối với một người nghèo trắng tay như nàng mà nói, quả thật là giá trên trời.

"Chờ tới khi tỷ có linh thạch, nhất định sẽ mua một quả trứng Ngũ Sắc thiên tằm về chơi." Tầm nhìn của Sở Dao tiếp tục hướng về phía góc bên trái, quầy chuyên nhận hàng gửi bán hộ.

Quầy mà tu sĩ gửi bán, đều có các loại trứng linh thú, nhất phẩm linh thú chuột chũi, nhất phẩm linh thú thỏ lông trắng...

Sở Dao xem qua một chút, phát hiện ra những trứng linh thú gửi bán hộ đều tương đối bình thường, cấp bậc lại thấp.

"Ách? Không phải trứng này chết rồi đó chứ?" Sở Dao thấy nhất phẩm linh thú Kim Thứ Ong, bên trong ánh sáng màu vàng ảm đạm, lại có quả ở đột nhiên phát ra áng sáng đen nhàn nhạt, nhưng chỉ được giây lát liền biến mất.

Một vỉ Kim Thứ Ong này khoảng tầm 25 quả linh trứng, mỗi quả chỉ lớn bằng đầu ngón út, phát ra ánh sáng đen nhàn nhạt.

Sở Dao trong tức khắc không phân biệt được quả linh trứng nào vừa rồi phát ra ánh màu đen.

"Có thể là do mình nhìn lầm a." Sở Dao chớp mắt, có chút không xác định được, nhưng không nghĩ tới giây tiếp theo, linh trứng Kim Thứ Ong ở ngay trước mắt lại đột nhiên biến mất.

Chương 38:

Sao lại như vậy? Sở Dao dụi mắt, trước mặt vẫn trống không.

Giờ phút này cửa tiệm còn đang đóng cửa, bên trong chỉ có một mình nàng, vậy ai là người đã cầm trứng Kim Thứ Ong đi mất?

Sở Dao lập tức cảnh giác, dùng thần thức quét xung quanh cửa tiệm tìm kiếm, không ngờ lại phát hiện ra trứng Kim Thứ Ong kia đang bay lơ lửng ở trong thức hải của mình.

Không nói cũng biết, nhất định là do lão quái đang giở trò quỷ, lão quái ngươi được lắm, thật sự đem thần thức của tỷ đây trở thành nhà mình.

"Vật này ta có chỗ cần dùng." Thanh âm mờ ảo của Lão quái vang lên.

"Tốt, tốt, tốt. Tiền bối ngài cứ dùng tự nhiên." Sở Dao nịnh nọt nói.

Lão quái không lên tiếng, nhưng Sở Dao lại lo lắng.

Trứng Kim Thứ Ong tuy gửi bán hộ với giá hai viên linh thạch, nhưng hiện tại trên người Sở Dao một viên linh thạch cũng không có, chẳng biết làm cách nào để nói chuyện này với Trần quản sự.

"Hay là lấy chút Thanh tằm ra bán?" Thanh tằm lúc trước của Sở Dao, đã sinh hạ đời thứ ba, hiện tại có tất cả là 40 con.

Mấy ngày này toàn thân mỗi con Thanh tằm đều thay đổi thành màu xanh biếc, chính là cực phẩm trong ngũ phẩm linh thú, tùy tiện lấy một con ra bán, giá trị cũng không phải ít.

"Không được, mình lại không giải thích rõ được nguồn gốc của cực phẩm Thanh tằm này, cho nên không thể bán." Sở Dao lắc đầu, 40 con Thanh tằm kia, thậm chí nàng còn không dám nuôi ở trong phòng, mà mượn một cái túi linh thú cấp thập của Sở Hoằng Văn, mỗi lần ra khỏi cửa liền mang chúng theo bên người.

"A Dao." Đúng lúc này, tiếng đập cửa dồn dập vang lên, âm thanh mang theo phần sốt ruột của Sở Hoằng Văn xuyên qua cửa truyền vào: "Muội có ở bên trong không ?"

Thánh mẫu ca ca sao? Nghe được tiếng của Sở Hoằng Văn, trong lòng Sở Dao liền cảm thấy vui vẻ, cứu tinh đến rồi.

"Đến đây." Sở Dao nhanh chạy ra mở cửa.

"Muội không phải đã đến từ rất sớm rồi ư, sao bây giờ mới mở cửa?" Sở Hoằng Văn nhìn thấy Sở Dao, liền thở phào nhẹ nhõm, gõ đầu nàng mắng: "Ngày đầu tiên đi làm vậy mà lại lười biếng, xem ta như thế nào nói với Trần quản sự."

"Khà khà." Sở Dao ngây ngốc cười hai tiếng: "Muội đang kiểm tra trứng linh thú, cho nên mới mở cửa hàng chậm một chút."

"Được rồi, muội làm việc cho thật tốt đi." Sở Hoằng Văn nghe Nhị ca nói Sở Dao đang làm việc ở đây, thuận đường liền ghé qua xem.

"Thập Tam ca, đợi một chút." Sở Dao thấy Sở Hoằng Văn sắp chuẩn bị rời đi, vội gọi hắn lại.

"Có chuyện gì sao?" Sở Hoằng Văn quay đầu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn nàng.

"Thập Tam ca, có thể cho muội mượn hai viên linh thạch được không?  Muội có việc cần dùng gấp." Sở Dao bộ dạng đáng thương nhìn Sở Hoằng Văn nói.

Kiếp trước Sở Dao chưa từng mở miệng vay tiền người khác. Vì cảm thấy việc đó quả thật rất mất mặt, nhưng kiếp này da mặt của nàng còn dày hơn cả tường thành.

Dù sao Sở Hoằng Văn cũng đã giúp nàng rất nhiều, thêm một lần nữa chắc không để bụng đâu ha.

"Khi nào muội có linh thạch, lập tức sẽ trả lại cho huynh." Sở Dao nói tiếp: "Còn cả chiếc túi linh thú kia nữa."

"Không phải ta đã nói cái túi linh thú đó tặng cho muội rồi sao? Dù gì ta cũng không dùng tới."

"Cầm lấy đi." Sở Hoằng Văn móc ba viên linh thạch từ trong Càn Khôn Bảo Nang ra đưa cho Sở Dao, thập phần thân thiết nói: "Muội vừa mới bắt đầu tu luyện, chưa có vốn liếng là điều bình thường, khi nào có thì trả lại cho ta cũng được."

"Đa tạ Thập Tam ca." Sở Dao nhận linh thạch, trong lòng càng thêm khẳng định Sở Hoằng Văn là một người tốt.

"Ta đi trước, muội nhanh quay trở về trong tiệm đi." Sở Hoằng Văn vẫy tay, rời đi.

Sở Dao yên tân cầm lấy linh thạch quay trở lại tiểu điếm, đem hai viên linh thạch bỏ vào bên trong ngăn kéo của quầy, coi như nàng mua trứng Kim Thứ Ong kia.

Bất quá lão quái lấy trứng Kim Thứ Ong kia làm gì? Thôi bỏ đi, hắn không nói nàng cũng lười hỏi, dù gì hỏi cũng vô dụng.

Tiểu điếm này vật phẩm cũng không quá tốt, cho nên cả ngày nay chẳng có ai tiến vào.

Sở Dao cảm thấy buồn chán, nhưng không dám chạm vào trứng linh thú của tiệm nữa, nàng sợ lão quái vừa ý vật gì sẽ lại lấy đi, bản thân thì không có linh thạch để bồi thường.

Nàng vô cùng buồn chán, lập tức tiến vào thần thức của mình, quan sát trứng Kim Thứ Ong đang bay lượn ở bên trong.

Chỉ thấy 25 qủa trứng Kim Thứ Ong kia xếp theo thứ tự thành hình kim tự tháp hình, ở phía trên Bình Dương Chi Ngọc Tịnh.

Trứng Kim Thứ Ong xếp trên cùng, thỉnh thoảng giống như đang hô hấp lúc lên lúc xuống, vỏ ngoài phập phồng, ngay cả những viên xếp ở bên dưới cũng như vậy.

"Chẳng lẽ Bình Dương Chi Ngọc Tịnh này ở bên trong thần thức của mình cũng có thể phát ra linh khí? Thế nên mấy qủa trứng Kim Thứ Ong này mới càng ngày càng trở lên vàng óng?" Sở Dao nhìn ánh sáng đen ở bề ngoài mặt trứng đang dần biến thành màu vàng nhạt, hơn nữa ánh sáng vàng càng lúc càng rực rỡ, trong lòng mang mười phần tò mò.

"Không đúng." Sở Dao đột nhiên hoảng sợ phát hiện ra, linh lực trên người mình đang dần biến mất theo thay đổi ánh sánh của trứng Kim Thứ Ong.

Chẳng lẽ lão quái không đợi nổi đến khi nàng tiến vào Trúc Cơ, cho nên bây giờ muốn động thủ?

Chắc là không, nếu lão quái muốn động thủ thì đã ra tay từ sớm, không cần phải chờ đến ngày hôm nay.

Lão quái có nói qua một lần, chờ nàng lên tới Trúc Cơ kỳ, như vậy chắc hẳn hắn sẽ không động thủ đối với nàng.

Sở Dao ép bản thân bình tĩnh lại, ở trong thần thức kêu gọi lão quái: "Tiền bối, đây là đang xảy ra chuyện gì vậy?

"Không có gì, chỉ là mượn một chút linh lực ở trên người của ngươi, về sau nhớ chăm chỉ tu luyện, miễn cho tới lúc ta cần dùng lại không có đủ linh lực." Giọng điệu của Lão quái vô cùng bình thường, nhưng là nội dung lại khiến cho Sở Dao phát điên.

Cái gì gọi là dùng một chút linh lực trên người của ta? Ngươi cho rằng ta là XX sao?

Sở Dao tuy nổi điên nhưng lại không dám phát tiết với Lão quái, bây giờ bản thân còn chưa có vốn liếng để trở mặt, cho nên chỉ có thể buồn bực nói: "Vâng, vãn bối quay về sẽ lập tức tu luyện chăm chỉ, đảm bảo cung cấp đủ linh lực cho tiền bối dùng."

Giây tiếp theo, quả thật Sở Dao đứng ngồi không yên, linh lực trên người sắp cạn kiệt, theo tốc độ này rất nhanh nàng sẽ từ Luyện Khí tầng thứ hai tụt xuống thành Luyện Khí tầng thứ nhất.

Nếu thật sự không tu luyện bổ sung linh lực, nói không chừng nàng sẽ bị lão quái hút thành cái xác khô trong tức khắc.

Sở Dao rốt cuộc cũng không chịu nổi được nữa, nàng lấy ra truyền âm phù mà Sở Uy Hải lén cho mình. Sau đó vội truyên âm cho Sở Hoằng Văn: "Thập Tam ca, huynh ở đây vậy? Nhanh tới tiểu điếm một chút a."

Vì giọng nói của Sở Dao có phần lo lắng cùng nóng vội, nên Sở Hoằng Văn nhận được truyền âm liền lập tức chạy đến.

Sở Hoằng Văn vừa tới trước cửa tiểu điếm, đã lớn tiếng gọi từ xa: "A Dao, có chuyện gì xảy ra vậy?"

"Thập Tam ca, rốt cuộc thì huynh cũng đã tới." Sở Dao đứng trước cửa tiệm gấp đến mức không ngừng đi đi lại lại, vừa nhìn thấy Sở Hoằng Văn liền nhanh tiến lại gần, đem lệnh bài mà Trần quản sự giao cho nàng nhét vào tay Sở Hoằng Văn, nói: "Huynh giúp muội trông cửa hàng một chút, muội có việc gấp cần phải rời khỏi đây một lúc ."

"Cầu xin huynh a." Sở Dao nhấc chân chạy về hướng Sở gia, cũng không để ý tới Sở Hoằng Văn đang ở phía sau kêu gọi.

Sở Dao chạy như điên trở về, dùng thần thức kiểm tra xung quanh tiểu viện của mình một lần, xác định không có gì lạ thường mới treo tấm bảng đề "bế quan tu luyện" ở trước cửa.

Đây là lần đầu tiên nàng lấy chiếc bình nhỏ ra tu luyện trong khi đang là ban ngày, lúc trước nàng vì giữ an toàn mà thường xuyên lén lút tu luyện vào đêm khuya.

Bất quá bây giờ nàng không thể quản nhiều được như vậy, linh khí trong cơ thể linh khí dần cạn kiệt, nếu không bổ sung linh lực, tu vi khó mà giữ vững.

"Không thể chờ kịp tới khi tu luyện được nữa ." Sở Dao lấy linh dịch mà mình đã tích góp ra, nhỏ một giọt vào trong miệng.

Linh dịch vào miệng liền hoà tan, giây tiếp theo, một cỗ linh lực dồi dào từ đan điền của nàng lan toả, liền lập tức bị trứng Kim Thứ Ong trong thức hải hút cạn, Kim trứng tức khắc phát ra ánh sáng màu vàng, bắn ra bốn phía, tựa như những thỏi vàng nhỏ óng ánh.

Cỗ linh lực này cuối cùng cũng khiến cho Sở Dao bảo toàn được cấp bậc tu vi của mình.

Nàng ngồi xuống khoanh chân lại, đem chiếc bình nhỏ đặt ở trong lòng, từng tia ánh sáng tinh tuý của mặt trời đều bị chiếc bình nhỏ này hấp dẫn mà tới, nhưng lại bị Sở Dao liều mạng hấp thụ.

"Nhị ca, huynh có nhìn thấy A Dao không? Muội ấy đột nhiên gấp gáp bỏ chạy, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì?"

Sở Hoằng Văn ngồi ở trước cửa tiệm, nhớ lại bộ dạng nóng vội của Sở Dao trong lòng liền có chút lo lắng, cho nên đã lấy truyền âm phù gửi lời nhắn cho Sở Uy Hải.

Sở Dao vẫn luôn ở trong Sở gia tu luyện, hôm nay là lần đầu tiên rời khỏi cửa, tới phường thất trông coi cửa hàng, có thể đã xảy ra chuyện lớn gì mới khiến cho muội ấy nóng vội như thế?

Ở thế giới Tu chân, nữ tu diện mạo xinh đẹp, cùng tư chất ưu tú, trước nay đều luôn khiến cho nam tu theo đuổi.

Mà Sở Dao tuy lớn lên có một khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, nhưng bản thân muội ấy lại giống như không có cảnh giác, suốt ngày ru rú ở trong nhà, cực khổ tu luyện, dựa vào bản lĩnh của mình mà giành lấy linh thạch, Sở Hoằng Văn rất thích tính cách như vậy của Sở Dao, loại yêu thích này đương nhiên chỉ là tình huynh muội trong sáng.

Trong nhận thức của Sở Hoằng Văn, Sở Dao chính là một người có tính cách đơn thuần, ngây thơ đáng yêu tiểu sư muội.

"Được, ta sẽ đi xem sao." Sở Uy Hải đúng lúc có ở nhà, hắn vừa về tới nơi liền nhận được truyền âm của Sở Hoằng Văn, cho nên ngay lập tức đi đến chỗ Sở Dao đang ở, thì lại nhìn thấy trên cửa treo bốn chữ thật lớn " bế quan tu luyện ".

"Nha đầu thối đang tu luyện sao? " Sở Uy Hải nhìn tấm bảng kia, không dám tùy ý xông vào.

Cần phải biết rằng, đối với tu sĩ mà nói, chuyện quan trọng nhất chính là tu luyện, cho nên kiêng kị nhất là bị người khác quấy rầy, tuy không tới mức tẩu hỏa nhập ma, nhưng lại là một loại bất kính đối với tu sĩ.

Vì thế Sở Uy Hải ở trước cửa của Sở Dao đắn đo bước vài bước, cảm thấy vẫn nên rời đi thì tốt hơn.

Mà giờ Sở Dao lúc này, đang không ngừng đổ linh dịch vào trong miệng, linh lực nồng đạm chỉ trong giây lát lại bị trứng Kim Ong Thứ hút cạn.

"Mẹ nó. Thật là muốn đem tỷ ép đến chết sao?" Trong lòng Sở Dao vô cùng buồn khổ, nếu sớm biết có ngày này thì lúc trước nàng đã bỏ mặc tất cả mà liều mạng tu luyện, nâng cao tu vi.

Trứng Kim Thứ Ong ở trong thức hải của Sở Dao đã hoàn toàn biến thành ánh sáng màu đen, vỏ ngoài thỉnh thoảng phát ra một tia ánh sáng vàng, tốc độ hấp thụ linh lực vẫn không giảm.

Sở Dao tuy ôm chiếc bình nhỏ liều mạng tu luyện, nhưng lại không theo kịp tốc độ hấp thụ của trứng Kim Ong Thứ, cách hai canh giờ, nàng phải uống một thêm một giọt linh dịch.

Không biết qua bao nhiều lâu, nàng cầm chiếc bình ngọc muốn bổ sung thêm linh lực, nhưng không ngờ linh dịch đã uống hết.

Trong khoảng thời gian này, nàng tích góp được tất cả là hai mươi giọt linh dịch, trừ một giọt linh dịch dùng để pha nước ủ Linh Tang Diệp nuôi Thanh tằm ra, còn lại duy nhất mười chín giọt.

"Tiền bối, nếu người không dừng tay lại, mạng nhỏ của vãn bối sẽ xong đời a." Sở Dao nóng vội ở trong thần thức lớn tiếng gọi.

Đúng lúc này, trứng Kim Thứ Ong đột nhiên xảy ra biến hoá lớn, quả trứng ở trên cùng của kim tự tháp, đột nhiên từ màu vàng nhạt chuyển thành màu vàng đen, ngay lập tức 24 qủa trứng khác cũng theo đó mà biến đổi.

Giây tiếp đến 25 qủa trứng Kim Thứ Ong từ trong thần thức của Sở Dao bay ra ngoài, dừng ở trên tay cô, đồng thời linh lực trên người cô cũng ngừng tiêu hao.

Sở Dao nhìn mấy quả trứng trên tay mình, chỉ thấy 24 quả phát ra ánh sáng màu vàng rực rỡ, nhưng còn có một quả khác lại toả ra ánh sáng màu đen, trông có vẻ cực kỳ quái dị.

"Lấy máu của ngươi nhỏ lên quả trứng linh thú màu đen kia đi." Giọng điệu thập phần đáng tin của Lão quái vang lên từ trong thức hải của nàng.

Sự việc xảy ra ngày hôm nay đã khiến cho Sở Dao ý thức được rõ, nếu lão quái muốn mạng nhỏ của nàng quả thật là dễ như trở bàn tay, vậy nên nàng không chút do dự nhỏ một giọt máu lên quái trứng.

Chương 39: Hắc Trứng.

Máu đỏ tươi từ đầu ngón tay của Sở Dao rơi xuốmg, trứng Kim Thứ Ong thế nhưng lại biến thành màu đen sì, cái loại màu đen này, tựa như có thể khiến cho người nhìn cảm thấy mù loà, sau đó từ bé như đầu ngón tay cái đột nhiên trở lên to lớn bằng cái nắm tay, toả ra ánh sáng màu đen thẫm.

"Đông", "đông, "đông"...

Trứng đen lớn khẽ rung động, giống như nhịp đập của tim, tràn ngập hơi thở của sinh mệnh, một cỗ lực lượng lớn lấy nó làm trung tâm, toả ra xung quanh.

"Cạch, cạch, cạnh." Bàn ghế cùng đồ đạc trong phòng đều bị cỗ sức mạnh này nghiền nát thành từng mảnh vụn.

Còn 24 qủa trứng Kim Thứ Ong màu vàng ròng khác xoay xung quanh phía dưới Hắc trứng, giống như đang quỳ lạy vua của chúng nó.

"Thật là khó chịu a." Sở Dao gian nan thở gấp một ngụm khí lớn, mỗi lần qủa Hắc trứng này dao động, là mỗi lần trái tim nàng cảm thấy đau đớn kịch liệt, huyết mạch toàn thân phình trương, mạch máu giống như tùy lúc vỡ ra.

"Rốt cuộc đây là thứ gì." Vì sao qủa trứng này chỉ nhảy lên bình thường lại khiến cho nàng không cách nào chịu đựng nổi.

Sở Dao rất muốn trốn, nhưng lại không thể trốn được, nếu như bị người phát hiện ra trong phòng mình có thứ đồ chơi này, thì bí mật của nàng sẽ bị phơi bày ra ngoài ánh sáng.

"Tiền bối, tiền bối, thứ đồ chơi này làm như thế nào để thu phục a?" Sở Dao lẻn vào trong thần thức tìm Lão quái cầu cứu, nhưng căn bản Lão quái không thèm để ý đến nàng, cũng chẳng đáp một tiếng.

"Mẹ nó, Lão quái chết tiệt." Xem ra vẫn là tự dựa vào tỷ đây đến thu phục qủa quái trứng này a.

Sở Dao khởi động linh khí tráo, sánh sáng vàng nhạt bao bọc lấy thân thể của nàng, hóa giải toàn bộ sức mạnh dồn dập của Hắc trứng, ngực cũng không còn khó chịu như trước nữa."

Sở Dao đi về phía quả Hắc trứng gây hoạ kia, nhưng càng tới gần lại càng cảm nhận được cỗ sức mạnh to lớn, tựa như bản thân nàng bị cuốn vào trong cơn gió lốc, bước chân loạng choạng, cơ thể xiêu vẹo lúc thì hướng đông, lúc thì hướng tây.

Ngay khi nàng sắp đi tới chỗ của qủa Hắc trứng, thì đột nhiên 24 qủa trứng màu vàng kia bay lên không trung, xếp thành hình kim tự tháp.

Đợi Kim trứng xếp đội hình xong, Hắc trứng mới chậm rãi bay lên, đáp xuống đỉnh của kim tự tháp, tựa như vương giả từ trên cao nhìn Sở Dao đang ở phía dưới.

Sở Dao tức giận nhìn qủa Hắc trứng kia, rốt cuộc đây là thứ đồ chơi gì, lại cường hãn như vậy!

Nếu đã uống máu của tỷ, thì phải nghe lời tỷ nói. Sở Dao dùng phán quyết Đuổi Vật hướng về Hắc trứng, nhưng Hắc trứng vẫn không nhúc nhích, ngược lại tiếp tục toả ra uy lực, giống như đang nhạo báng nàng không biết tự lượng sức mình.

Đừng có ép ta, bằng không ta sẽ trở mặt với ngươi a. Sở Dao lấy Liệt Diễm Kiếm từ trong Càn Khôn Bảo Nang ra, bấm tay niệm chú đưa linh lực vào, Liệt Diễm Kiếm phát ra từng ngọn lửa, mũi kiếm chỉ về Hắc trứng.

Sở Dao bắt buộc bản thân phải nhẫn tâm, mặc kệ Lão quái nghĩ như nào, dù sao thì hắn cũng không lên tiếng, nàng cần phải phát uy.

"Xuống dưới cho ta." Sở Dao chống nanh nói với Hắc trứng, tuy bộ dạng nhìn có vẻ thật ngốc, nhưng nàng lại cảm thấy Hắc trứng nghe hiểu.

Chỉ là Hắc trứng không chút để ý gì tới nàng, giống như nó đang khiêu khích nàng, liên tục toả ra uy áp, bang, bang, bang, gỗ đỏ của cửa lớn bị chặt nát.

"Dựa vào! Là ngươi ép ta!" Sở Dao nổi giận, nàng điều khiển Liệt Diễm Kiếm, ngọn lửa trên Liệt Diễm Kiếm đột nhiên bùng cháy mạnh, giống như hỏa tiễn lao về phía Hắc trứng, muốn đem nó đánh ngã.

Ngay khi Liệt Diễm Kiếm sắp sửa đánh lên Hắc trứng, thì 24 quả Kim trứng khác đột nhiên bay lên xếp thành một cái khiên bằng hoàng kim, chắn ở phía trước Hắc trứng.

"Phanh" một tiếng lớn, Liệt Diễm Kiếm mạnh bạo đánh xuống tấm khiên của Kim trứng, hoả tinh bắn khắp nơi.

Liệt Diễm Kiếm quay trở về trên đỉnh đầu của Sở Dao, mà Kim trứng lại chẳng có một tin hao tổn nào.

"Lợi hại như vậy sao?" Sở Dao nhíu mày nhìn Hắc trứng kiêu ngạo kia, không nghĩ ra được biện pháp gì để thu phục nó, nhưng Hắc trứng lại bị đòn tấn công vừa rồi của Sở Dao chọc giận.

Đột nhiên quay về hình dạng bé bằng đầu ngón tay, tựa như một cái lò xo bị đè nén, uy áp ở xung quanh lập tức biến mất, nhưng Sở Dao lại không cảm thấy nhẹ nhõm, mà cảm nhận được có một tia nguy hiểm đang rình nấp.

Sở Dao thu Liệt Diễm Kiếm lại, sau đó toàn thân phát ra linh khí để tạo cho Linh Khí Tráo thêm vững chắc, thậm chí còn dùng một phần linh lực bao bọc trái tim của mình lại.

Trong nháy mắt Sở Dao đã tạo xong vòng bảo vệ. Còn Hặc trứng thì hệt như đang rống giận, hình dạng lại thay đổi về bằng một cái nắm tay, ngay sau đó là một cỗ uy áp đáng sợ, tựa như pháo đạn bay thẳng về phía Sở Dao.

"Xong rồi." Ý nghĩ đầu tiên của Sở Dao là muốn chạy trốn, nhưng lại phát hiện cơ thể mình bị cỗ uy áp kia cố định tại chỗ, không thể động đậy. Chỉ có thể trừng to đôi mắt lớn, trơ mắt nhìn cỗ uy áp kia đánh về phía mình.

"Ong, ong, ong."

Sau khi bị cỗ uy áp kia đánh tới, toàn thân Sở Dao đều mất đi sức lực, không tự chủ được mà ngã xuống đất, hai tai ù ù, còn đôi mắt thì đen sì, trong đầu là một mảnh hỗn loạn, thậm chí còn không biết được hiện tại mình đang ở đâu.

Giống như đã trôi qua thật lâu, lại giống như vừa mới trong nháy mắt, đợi cho đến khi Sở Dao phục hồi lại tinh thần, mới phát hiện ra bản thân vẫn chưa có chết.

"Ta còn tưởng bản thân đã chết chắc rồi." Sở Dao vẫn còn cảm thấy sợ hãi không ngừng vỗ ngực, tựa vào vách tường đứng dậy, đưa tay lên sờ mặt, lại thấy lòng bàn tay của nàng đều là máu, cỗ uy áp vừa rồi khiến cho mắt, mũi, miệng cùng lỗ tai của nàng đều chảy máu, nhưng kỳ lạ là lục phủ ngũ tạng lại không hề hao tổn gì.

Bây giờ Sở Dao mới phát hiện ra chiếc bình nhỏ bảo bối của mình cũng bay ở trên không trung, hiện đang cùng Hắc trứng giằng co kịch liệt: "Thì ra là chiếc bình nhỏ đã cứu mình."

"Tiếp theo phải làm gì bây giờ?" Sở Dao dựa vào cửa, nhìn Hắc trứng đang được 24 quả Kim trứng khác bao vây, hoàn toàn không có chút tổn thương.

Lão quái a lão quái, ngươi có thể làm việc gì đáng tin cậy hơn được hay không?" Rõ ràng trứng Kim Thứ Ong chỉ là linh thú cấp bậc thấp nhất, như thế nào sau khi bị ngươi sờ mó xong lại biến thành kinh khủng như vậy?

"Mặc kệ đi, trước tiên phải rời khỏi nơi này cái đã." Sở Dao vươn tay cầm lấy chiếc bình nhỏ, quyết định rời đi trước, còn Hắc trứng này sẽ nghĩ cách sau.

Nhưng chiếc bình nhỏ sau khi bị dính máu ở trên tay của Sở Dao, đột nhiên cưỡng ép thoát khỏi bàn tay nàng, rồi quay vòng xung quanh cơ thể nàng, tiếp đến đi tới phía trước người nàng, bắt đầu điên cuồng hấp thụ năng lượng của mặt trời.

Lúc trước năng lượng mặt trời đều là biến thành từng tia ánh sáng màu vàng nhỏ quay xung quanh chiếc bình chờ nó hấp thụ, nhưng lúc này năng lượng mặt trời trực tiếp biến thành một cánh tay đem chiếc bình nhỏ bọc vào bên trong, tiếp theo liền biến thành một cái búa.

Nhìn chiếc bình nhỏ như vậy, trong lòng Sở Dao đột nhiên dâng lên một ý niệm: "Chiếc bình nhỏ muốn phát uy a."

Có vẻ Hắc trứng cũng đã nhận ra sự nguy hiểm, một lần nữa thu lại uy áp, 24 qủa Kim trứng đem nó bao vây chặt chẽ, thành một quả cầu vàng kín không kẽ hở.

Chiếc bình nhỏ bay đến đối diện với Hắc trứng, vung lên một búa mạnh mẽ đánh xuống quả cầu vàng.

Búa thứ nhất, quả cầu vàng hơi lõm vào, kim quang bán ra xung quanh.

Búa thứ hai, không gian xung quanh quả cầu vàng tựa như vặn vẹo, vỡ tứ tung. Ánh sáng của 24 quả Kim trứng bỗng trở lên ảm đạm rơi xuống từ không trung, lộ ra qủa Hắc trứng ở bên trong.

Búa thứ ba, Hắc trứng bị chiếc bình nhỏ cái đáng tụt xuống một tấc.

Búa thứ tư, búa thứ năm..

Hắc trứng còn đang bay ở trên không trung liền bị chiếc bình nhỏ cứ một tấc một tấc đánh rơi xuống mặt đất, cuối cùng bị cái búa đánh ngã trên nền đá xanh.

Ánh sáng của Hắc trứng dần dần biến mất, giống như ánh nến tuỳ lúc có thể tắt. Thậm chí Sở Dao còn hoài nghi Hắc trứng có thể bị chiếc bình nhỏ này đập thành mảnh vụn hay không?

"Xem ra Hắc trứng sẽ bị chiếc bình nhỏ này nghiền nát mất." Sở Dao nhìn chiếc bình nhỏ đang nâng lên cao, ngay lập tức toàn thân Hắc trứng phát ra ánh sáng màu vàng rực rỡ lóa mắt, quả thật tựa như một mặt trời nhỏ mini.

Mà mặt trời nhỏ mini này vừa rồi còn vô cùng kiêu ngạo, định phá hủy chỗ này, hiện tại thì lại trở lên vô cùng đáng thương.

Hắc trứng cũng biết mạng nhỏ của mình khó bảo toàn, liền giống như hồi quang phản chiếu toả ra ánh sáng màu đen nồng đậm, từ trên nền đá xanh đột nhiên bay về hướng Sở Dao.

"Hắc trứng muốn kéo mình làm đệm lưng?" Sở Dao thần sắc thất kinh, nàng không phải là đối thủ của Hắc trứng a, nhưng sau đó nàng lại cảm nhận được một ý niệm mãnh liệt từ nó: Cứu ta với.

"Bình nhỏ dừng tay lại." Sở Dao hơi động tâm, liền dùng thần thức ngăn cản sự công kích muốn đem Hắc trứng hủy diệt của chiếc bình nhỏ. Chiếc bình nhỏ cũng rất nghe lời thu tay lại, bay tới đỉnh đầu Sở Dao, tựa như thần hộ mệnh bảo vệ nàng.

"Tiểu dạng." Sở Dao duỗi tay bắt lấy Hắc trứng đang lao tới, cười lạnh nói: "Đã phục hay chưa?"

*Tiểu dạng=cách gọi khinh thường."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro