Phần 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tiểu tử thối, ngươi nghĩ cái gì vậy?" Sở Thiên Hoa bị những lời nói này của Sở Uy Hải làm cho tức giận đến khiếp đản, ông hung dữ nhấc chân đạp vào mông hắn một cái, mắng: "Ta đang hỏi ngươi, Sở gia thu nhận nàng làm đệ tử, tài năng có đáng để chúng ta bồi dưỡng hay không?"

"Tất nhiên là đáng giá cho chúng ta bồi dưỡng rồi." Sở Uy Hải xoa một bên mông bị đá đau, nghiêm túc nói: "Muội ấy chính là tư chất Tam linh căn, ở trong gia tộc của chúng ta cũng xem như là tư chất khá tốt. Hơn nữa tôn nhi nhìn muội ấy ngày thường đều ru rú ở trong phòng, cũng không ra ngoài gặp người, lại tu luyện thập phần cực khổ."

"Tư chất tốt thì có lợi ích gì? Tu sĩ ngoài tu luyện ra, còn phải có gan dám cùng thiên địa tranh giành tuổi thọ. Nhìn bộ dạng vâng vâng dạ dạ ngày thường của nàng ta, căn bản không thể làm lên đại sự." Sở Thiên Hoa vừa mới gặp liền đã chán ghét dáng vẻ yếu đuối của Sở Dao, cảm thấy nàng không có bản lĩnh, chẳng đáng bồi dưỡng. Chỉ là mỗi lần sau khi thấy Sở Dao tới, nàng đều nghiêm túc nghe giảng, bộ dạng giống như có điểm thông suốt, lại cảm thấy nàng ở con đường tu luyện có ngộ tính cao, là một hạt giống tốt, cho nên Sở Thiên Hoa trưởng lão chợt nổi lên lòng yêu quý người tài.

"Muội ấy tuổi còn nhỏ, lại là một tiểu cô nương, nhát gan một chút cũng là điều thật bình thường." Sở Uy Hải liếc mắt lén nhìn Sở Thiên Hoa trưởng lão một cái, thấp giọng nói: "Hơn nữa ông nội trông hung dữ như vậy, đệ tử của Sở gia nào có ai không sợ người, muội ấy không bị doạ mới là lạ."

"Về sau nếu có thời gian, tôn nhi sẽ mang muội ấy đi Luyện Võ Đường."  Ngay lúc Sở Thiên Hoa trưởng lão chuẩn bị nổi giận, Sở Uy Hải vội vàng bổ sung thêm một câu: "Tin rằng chỉ cần muội ấy rèn luyện nhiều hơn, nhất định sẽ trở nên gan dạ."

"Ừm." Sở Thiên Hoa trưởng lão gật đầu, tán đồng với ý kiến của Sở Uy Hải.

Vì vậy dưới tình huống mà Sở Dao không biết, địa vị của nàng bỗng được tăng thêm mấy bậc, tương lai sẽ trở thành một trong những nhân tài kiệt xuất của Sở gia, đi ngược lại với nguyện vọng ban đầu mà nàng vạch ra.

Chương 35: Pháp Khi.

Buổi sáng hôm nay, Sở Dao vẫn tới nghe giảng như cũ, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Sở Uy Hải, nàng đã từng muốn đổi vị trí đến chỗ nào váng vẻ, kín đáo. Nhưng vị trí chỗ ngồi của mọi người đã được cố định, không thể thay đổi. Nàng hơi bày tỏ thái độ về việc sắp xếp vị trí với Sở Uy Hải, bởi vì chỉ có hắn mới có thể thay đổi.

Nhưng nàng không nghĩ sẽ vì vấn đề này mà trở mặt cùng nhân tài kiệt xuất của Sở gia, cho nên đành phải yên lặng, tiếp tục ngồi ở bên cạnh Sở Uy Hải.

"Hôm nay sẽ bàn về cách phân chia cấp bậc trong tu luyện." Sở Thiên Hoa trưởng lão sau khi ngồi xuống, bắt đầu giảng đạo: "Tất cả được chia làm chín cấp bậc."

"Thứ nhất là Luyện Khí kỳ: Hấp thụ linh khí thiên địa, đả thông kỳ kinh bát mạch. Luyện Khí kỳ có mười hai tầng cảnh giới, sau khi Luyện Khí đến cảnh giới cuối cùng, liền tiến vào Ngừng Mạch kỳ. Nhưng nếu không cách nào tiến vào Ngừng Mạch kỳ, tuổi thọ sẽ chỉ tới 150 năm."

"Thứ hai là Ngừng Mạch kỳ: Sau khi đột phá Luyện Khí kỳ tiến vào Ngừng Mạch kỳ, trong đan điền sẽ xuất hiện một dòng ánh sáng mờ nhạt, càng về sau hình dạng của dòng ánh sáng đó càng trở nên rõ, chuẩn bị cho tương lai ngừng kết thành Trúc Cơ kỳ, sau khi đột phá thăng cấp, khả năng sẽ có dị tượng xuất hiện, nhan sắc cùng linh khí sẽ thay đổi ít nhiều tuỳ vào từng người. Một tu sĩ Ngừng Mạch có thể đấu với mười tu sĩ Luyện Khí tầng thứ 12, tuổi thọ là 200 năm."

"Thứ ba là Trúc Cơ kỳ: Chính thức có tiên cốt, dòng ánh sáng ở đan điền ngưng tụ, bên trong hình thành tiên cốt này. Tiên cốt sẽ khiến cho đan điền đâm chồi nở hoa, theo tu vi của tu sĩ lớn mạnh. Trúc Cơ tu sĩ trong thời gian ngắn có khả năng tích cốc, một tu sĩ Trúc Cơ có thể đấu được với mấy chục tu sĩ Ngừng Mạch kỳ. Đột phá thăng cấp khi thần hoa tụ đỉnh, thần hoa lớn mạnh tuỳ theo mức độ trưởng thành, người sẽ có mùi thơm lạ thường, tạo nên chín đóa hoa tối cao, tuổi thọ là 400 năm."

"Thứ tứ là Dung Hợp kỳ: Ánh sáng ở đan điền hầu như bị hấp thụ không còn, thần hoa uá tàn tạo thành quả, mấy viên còn tùy vào từng người khác nhau, đa phần đều là một viên. Thần quả sau khi thông qua kỳ kinh bát mạch trong cơ thể tu sĩ hấp thụ thiên địa linh lực, từ từ sẽ xuất hiện thứ giống như trái tim. Thời gian dài tích cốc cũng dài hơn, một tu sĩ Dung Hợp kỳ có thể dư sức đấu với mười tu sĩ Trúc Cơ, tiến quan thành công khi có dị tượng xuất hiện, thần thức sẽ giống sườn núi, có thể biến thành bất luận thứ gì, ví dụ như là động vật, hay là tia sáng, hoặc là đồ vật, còn có hình dạng như rồng, phượng, điểu cấp cao đang chờ, tuổi thọ hơn 800 năm."

"Thứ năm là Kết Đan kỳ: Tu sĩ đột phá Dung Hợp kỳ, thần quả sẽ như dưa chín rụng cuống, quả đơn tự khắc thành Kim Đan. Còn nhiều quả thì sẽ dung hợp thành một đan, cũng có người thành đan giả, tùy vào cơ duyên tiên căn. Một tu sĩ Kết Đan có thể đấu với mấy chục thậm chí là mấy trăm tu sĩ Dung Hợp kỳ cũng được, xem tu vi đạo pháp của từng người mà quyết định. Lúc nguy cấp có thể bạo đan, uy lực tăng gấp mấy chục lần. Sau khi bạo đan nếu may mắn sống sót, tu vi sẽ bị tút xuống Ngừng Mạch kỳ. Đốt phá kết đan cần có ba giai đoạn Kim Đan hoán cốt, cả ba lần đều sẽ có dị tượng xuất hiện, cao nhất còn có Cửu Long diễn châu, Cửu Phượng triều dương chờ ở phía trước. Tuổi thọ ngoài 2000 năm."

"Thứ sáu là Nguyên Anh kỳ: Hậu Kim Đan kỳ đột phá thành công, Kim Đan ở đan điền hóa thành một bản sao trẻ con của tu sĩ, thông qua bản thể để tu luyện. Nguyên Anh phá thể, hỗ trợ công kích phòng ngự, thần thức có thể bay ra khỏi cơ thể, chuẩn bị tiến hành quan sát, điều khiển mọi thứ, mặt khác còn gây ảnh hưởng tới suy nghĩ và tu vi của tu sĩ đối diện, có thể ngay lập tức đi lại, biến đổi. Trong ba giai đoạn tiến quan sẽ có một lần chịu kiếp nạn trong đại kiếp, giai đoạn thứ ba là quan trọng nhất, tuổi thọ hơn 4500 năm."

"Thứ bảy là Phân Thần kỳ: Giai đoạn này có thể phân thân thành nhiều người, mà phân thần cũng có thể tự phân thân, cùng một lúc làm được hai việc trở lên, đồng thời có thể gây ảnh hưởng tới cả hai nơi khác. Số lượng phân thân còn tuỳ vào năng lực cùng tu vi của tu sĩ mà quyết định. Nguyên Anh lột xác, tu sĩ sẽ thay máu một lần, tiến quan khi Linh giới vô lượng kiếp một lần, tuổi thọ là 6000 năm."

"Thứ tám là Thủ Thần kỳ: Củng cố tu vi, sau khi luyện đến viên mãn, Nguyên Anh có thể biến hóa thành các dạng thần vật, cùng bản thể của tu sĩ dung hợp, biến thành bảo hộ chống đỡ cho tu sĩ. Lúc này xem muôn vàn tu sĩ Kết Anh giống như con kiến. Tiến quan khi Linh giới vô lượng kiếp một lần, tuổi thọ ngoài 8000 năm."

"Thứ chín là Độ Kiếp kỳ: Trở về nguyên trạng, sơ chưởng căn nguyên, khi Linh giới đại vô lượng kiếp một lần, nếu độ kiếp thành công, tất nhiên sẽ phi thăng, nếu thất bại, may mắn thì là Nguyên Anh bất tử, Thủ Thần bất tổn hại, cách mấy trăm năm lại ứng kiếp một lần, cho đến bản thân tiêu tan hoặc phi thăng Tiên giới."

Nhóm đệ tử nghe Sở Thiên Hoa trưởng lão giảng đạo xong, trong chốc lát tất cả đều nghĩ tới phút huy hoàng khi bản thân có thể phi thăng Linh giới, ngay cả Sở Dao cũng không ngoại lệ.

Hôm nay Sở Thiên Hoa trưởng lão diễn giải hết toàn bộ những cảnh giới trong tu tiên, làm nàng vô cùng kích động, nàng có lý do để tin tưởng, bản thân có được chiếc bình nhỏ Thần Khí nghịch thiên này, chỉ cần còn mạng tu luyện về sau, tuyệt đối có thể đi trên con đường rộng lớn.

"Con đường tu hành, tiền đồ chậm rãi, hung hiểm dị thường. Các đệ tử nhất định cần phải kiên nhẫn, ghi nhớ thật rõ: Giữ vững đạo tâm, nhẫn nại tới mức tối đa, tránh cướp đoạt cơ duyên. Hôm nay kết thúc ở đây, tháng sau lại đến nghe giảng."

Sở Thiên Hoa trưởng lão nói đến câu cuối, chúng đệ tử liền hào hứng phục hồi lại tinh thần, bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.

Sở Dao đang muốn rời khỏi, lại nghe thấy giọng nói uy nghiêm của Sở Thiên Hoa trưởng lão: "Sở Dao, ngươi ở lại gặp ta một lát." Nói xong liền dẫn đầu đi về phía sau đài.

Chẳng lẽ trưởng lão nhìn nàng không vừa mắt, muốn bão giận? Sở Dao nhìn về phía Sở Uy Hải cùng Sở Hoằng Văn cầu cứu, lại thấy Sở Uy Hải lộ ta vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, còn Sở Hoằng Văn thì lại rất kinh ngạc.

"Còn không mau đuổi theo." Sở Thiên Hoa trưởng lão đi được hai bước phát hiện Sở Dao còn sững sờ đứng tại chỗ, lập tức bất mãn quát: "Còn đôi co ở đó làm gì?"

"Dạ." Sở Dao bước nhanh theo sau Sở Thiên Hoa trưởng lão, xuyên qua hành lang gấp khúc uốn lượn, đi tới một gian phòng rộng lớn.

Gian phòng này bày biện cực kỳ đơn giản, chỉ có giường gỗ làm bằng Mộc Hương cùng nệm chăn màu trắng.

Sở Thiên Hoa trưởng lão thượng khoanh chân ngồi xuống, thấy bộ dạng Sở Dao cắm đầu đứng ở bên cạnh, tức khắc nhăn mày lại chỉ vào miếng đệm lót phía đối diện nói: "Ngồi xuống đi."

"Vâng." Sở Dao giống như nàng dâu nhỏ bị khi dễ, bước chậm tới, hai chân ngồi quỳ ở trên đệm lót.

Sở Thiên Hoa trưởng lão thấy bộ dạng này của nàng, trong lòng lửa giận lại len lỏi, gân xanh trên trán đều đã hằn rõ.

"Bình tĩnh, nàng chỉ mới là tiểu nữ hài, nhát gan một chút cũng thật bình thường, thật bình thường." Sở Thiên Hoa trưởng lão trong lòng âm thầm niệm chú vài câu, mới có thể áp xuống lửa giận.

Hắn bày ra dáng vẻ ôn hoà, hỏi Sở Dao: "Mấy ngày nay nghe giảng, có chỗ nào không hiểu không?"

Chỉ là bản thân hắn cho rằng mình đã tỏ ra rất hòa ái, nhưng kỳ thật, trên khuôn mặt già nua đã đen như cái đít nồi.

"Trưởng lão ngài nói rất tốt , đệ tử nghe hiểu rõ." Sở Dao nghĩ không ra được từ nào hoa mỹ, chỉ có thể dùng lời thật thà đơn giản để diễn tả.

"Ừm, có vấn đề gì khó, hãy đến chỗ ta thỉnh giáo." Sở Thiên Hoa trưởng lão gật đầu, biết Sở Dao lớn lên ở thôn nhỏ nói chuyện ngay thẳng có thể hiểu.

"Đa tạ trưởng lão." Sở Dao cung kính nói, không biết  vì sao Sở Thiên Hoa trưởng lão lại bỗng nhiên đối tốt với nàng như vậy.

"Sở Dao, ngươi là tư chất Tam linh căn, ở trong đám đệ tử trẻ tuổi của Sở gia, cũng xem như là tư chất thập phần ưu tú. Cho nên ta rất xem trọng ngươi nhưng ngươi lại có một khuyết điểm, chính là lá gan quá nhỏ phải biết con đường tu đạo phải cùng trời tranh tuổi thọ. Cùng thiên địa giành linh khí, cùng người đoạt bảo vật." Sở Thiên Hoa trưởng lão nói, nhịn không được lại bắt đầu mắng: "Ngươi cả ngày trốn tránh giống như con rùa đen rút cổ, cho dù thiên đại cơ duyên có rơi xuống trên người của ngươi, ngươi cũng không dám nhặt."

"Trưởng lão giáo huấn rất đúng." Sở Dao cúi đầu, bộ dạng thập phần thụ giáo.

"Ngươi phải luyện can đảm trở nên tốt hơn." Sở Thiên Hoa trưởng lão lấy một cái túi Càn Khôn từ bên hông ra đưa cho nàng nói: "Pháp khí này cho ngươi, quay về cùng Nhị ca ngươi học cách dụng pháp khí này cho thật tốt."

Sở Dao thụ sủng nhược kinh tiếp nhận Càn Khôn Bảo Nang bé nhỏ kia, chỉ thấy không gian bên trong đại khái cao vài trượng rộng một thước, tiểu kiếm màu đỏ mặt trên toả ra ánh sáng hồng nhàn nhạt.

"Pháp khí này quá quý giá." Sở Dao kinh sợ nói: "Sở Dao sợ là không nhận nổi."

Cái gọi là Vô công bất hưởng lợi, Sở Thiên Hoa trưởng lão đột nhiên đối tốt với nàng như vậy, còn giảng giải cho nàng những vấn đề khó khăn gặp phải trong khi tu luyện. Lại tặng thêm pháp khí hộ thân làm cho chứng vọng tưởng bị hãm hại của Sở Dao phát tác, khiến nàng vô cùng sợ hãi.

"Cho ngươi thì ngươi cầm lấy, vật này gọi là Liệt Diễm Kiếm, là một kiện pháp khí mà năm đó ta đã dùng qua khi ở tầng Luyện Khí kỳ. Hy vọng tính tình của ngươi sau này, có thể lây nhiễm thể một chút hoả tính, không cần lúc nào cũng mềm mỏng như bông."'Sở Thiên Hoa trưởng lão không kiên nhẫn xua tay: "Được rồi, ngươi lui xuống đi."

Sở Dao cầm Càn Khôn Bảo Nang, biết nếu còn tỏ ra khiêm nhường nữa thì Sở Thiên Hoa trưởng lão sẽ thật sự nổi giận mắng chửi người, cho nên đành cung kính hành lễ, đứng dậy đi ra ngoài.

"Sở gia thế nào lại có nhiều người tốt như vậy?" Sở Dao cầm pháp khí trong lòng cảm khái, nàng chỉ xem Sở gia giống như chiếc cầu để bước vào phái Linh Hư. Nhưng mỗi người trong Sở gia đều đối với nàng rất tốt, đối lập hoàn toàn so với Ngưng Thúy Các hắc ám.

Trong lòng Sở Dao thầm hạ quyết tâm: "Ân tình này, có cơ hội nhất định phải trả."

Cũng không biết Tiểu Hoàng hiện tại thế nào, bất quá nàng ấy mang hào quang nữ chủ, cũng không tệ đến mức phải chạy ngược chạy xuôi. Sở Dao nghĩ đến Tiểu Hoàng, không khỏi lại nhớ tới Lâm Minh Khê, Tiểu Hoàng có nói qua: "Không biết giáo sư xuyên qua thành Cung chủ Cực Lạc Cung, hay là ma tu Thiên Càn Sầu, hoặc cũng có thể là yêu tu Mặc Giao Long, không thì kiếm tu......"

Bà nội a! Hai người bọn họ không phải là đã ở bên nhau rồi đó chứ? Sở Dao nghĩ đến đây, trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng bực mình.

Nhớ lại kiếp trước thấy các nữ sinh đại học khoa y nhìn Lâm Minh Khê giáo sư mà chảy nước miếng, đã từng âm thầm đắc ý giữa bản thân cùng hắn có chuyện xưa không thể nào nói ra.

Nhưng hiện tại Tiểu Minh ca ca của nàng lại thuộc về Tiểu Hoàng, cho dù tiểu Hoàng có là bạn tốt nhất của nàng, cũng làm nàng cảm thấy khó chịu, ảm đạm.

"Đố kỵ quả nhiên là bắt nguồn cho tội ác của nhân loại." Sở Dao thở dài, từ lúc xuyên không đến nơi này, tổng hợp những khuyết điểm của cô thì áp lực rất lớn là bản tính tuỳ lúc có bộc phát, có đôi khi ngay cả bản thân nàng cũng sợ hãi mình sẽ trở nên hắc ám.

Không nên nghĩ linh tinh phải tu luyện thật tốt, giữ được mạng nhỏ của bản thân mới là quan trọng nhất. Sở Dao dùng sức lắc đầu đem cảm xúc trái ngược đột nhiên trỗi dậy ném sang một bên, trở về con đường cũ dẫn tới lớp học.

Lúc này đệ tử trong Sở gia căn bản là đã đi hết, chỉ còn lại Sở Uy Hải cùng Sở Hoằng Văn đang ngồi tại chỗ chờ nàng.

"Ha ha, chắc lại vừa bị giáo huấn rồi a." Sở Uy Hải cười tủm tỉm nhìn Sở Dao.

Còn Sở Hoằng Văn thì đứng dậy, quan tâm hỏi: ""A Dao, trưởng lão tìm muội có chuyện gì sao?"

Hắn biết Sở Thiên Hoa trưởng lão luôn không vừa ý với tình tình nhút nhát của Sở Dao. Vì quan hệ của hai người càng ngày càng trở nên quen thuộc, cho nên Sở Hoằng Văn đã đổi cách xưng hô với nàng, từ Sở Dao biến thành A Dao.

"Trưởng lão cho ta thứ này." Sở Dao nhìn hai người, biết khả năng việc Sở Thiên Hoa đưa pháp khí cho mình sẽ không thể giấu được, vì thế thoải mái đem túi pháp bảo lấy ra cho bọn họ xem.

Sở Uy Hải vừa thấy vội đoạt lấy túi pháp bảo, lập tức giống như nhìn thấy quỷ, mở to hai mắt, khó có thể tin nói: "Ông già ấy vậy mà lại đem pháp khí này tặng cho muội?"

"Là thứ gì?" Sở Hoằng Văn thấy biểu tình này của Sở Uy Hải, cũng có chút tò mò cầm lấy xem, lập tức sợ tới ngây người há miệng nửa ngày nói không ra lời, qua một hồi lâu mới lắc đầu nói: "Đây là thật sao? Trưởng lão tặng pháp khí này cho muội ư?"

"Như, như thế nào?" Sở Dao bị hai người nhìn đến sởn cả tóc gáy, lắp bắp nói.

Người không biết nhìn vào bộ dạng kinh ngạc của Sở Uy Hải cùng Sở Hoằng Văn, lại còn tưởng rằng cả hai đã phát hiện giữa Sở Dao cùng với Sở Thiên Hoa trưởng lão có bí mật kinh thiên động địa.

Chương 36: Luyện Võ.

"Liệt Diễm Kiếm này, là lúc Thiên Hoa trưởng lão ở tầng Luyện Khí kỳ được một vị tổ sư trong tộc tặng cho." Sở Hoằng Văn nhìn Sở Dao, từ từ nói: "Năm đó trưởng lão dựa vào Liệt Diễm Kiếm này, ở trên đại hội luyện thi tài, dũng mãnh đoạt được vị trí thứ nhất, uy chấn khắp nơi, còn được ca ngợi là Liệt Diễm công tử."

"Trưởng lão đối với Liệt Diễm Kiếm này luôn yêu quý, chưa từng ban cho đệ tử nào."

"Liệt Diễm Kiếm này, năm đó cha ta cầu xin ông ấy rất lâu, nhưng ông ấy cũng không chịu ban cho cha ta. Sau đó ta luyện khí thành công, lại tới cầu xin ông nhưng đều không được." Sở Uy Hải vừa lắc đầu, vừa dùng ánh mắt lên án nhìn Sở Dao nói: "Ông ấy thế nhưng lại ban cho muội."

Sở Dao thật không biết Liệt Diễm Kiếm này còn có lai lịch như vậy, trong lòng có chút cảm động. Sở Thiên Hoa trưởng lão tuy rằng chưa từng cho nàng sắc mặt tốt, nhưng hành động của ông ấy lại để lộ ra là một vị trưởng bối âm thầm quan tâm cùng hy vọng vào đệ tử.

Nhưng Sở Dao không phải là một người đi lừa gạt tình cảm, liền nhanh nói sang chuyện khác: "Nhị ca, huynh sao có có thể gọi Thiên Hoa trưởng lão là ông già a, thật quá bất kính."

Sở Dao tức giận nhìn Sở Uy Hải nói: "Cho dù huynh là Nhị ca, cũng không được như vậy."

"Ách, lỡ lời, lỡ lời." Sở Uy Hải biết bản thân dưới tình thế cấp bách nói sai, liền ha ha nhận lỗi, tiếp đó nghiêm túc nói: "Nếu Thiên Hoa trưởng lão đem Liệt Diễm Kiếm này ban cho muội, vậy thì muội phải thật quý trọng, đừng phụ hy vọng của trưởng lão."

"Vâng!" Sở Dao nghiêm túc gật đầu nói: "Trưởng lão còn muốn muội cùng Nhị ca học cách sử dụng Liệt Diễm Kiếm này."

"Không vấn đề gì. Đi, bây giờ chúng ta đi tới Luyện Võ Đường."

Ba người cùng đi về hướng Luyện Võ Đường.

Luyện Võ Đường của Sở gia rộng mười mấy dặm, chia làm từng sân lớn nhỏ không đồng nhất, mỗi sân đều bố trí cấm chế đặc thù, để ngừa ngăn khi luyện võ phát ra uy lực quá lớn khiến cho nơi này bị hủy hoại.

Sở Uy Hải trực tiếp chọn một chỗ lớn nhất trong Luyện Võ Trường.

Luyện Võ Trường rất giống với sân bóng lớn, trên mặt đất lát đá xanh phía trước sân thiết kế chín pháp trụ cao hai mét. Mỗi pháp trụ lại chia làm ba khoảng cách từ trái sang phải, từ trên xuống dưới đánh dấu phân biệt con số vừa đến 27.

Sở Uy Hải duỗi ra tay, nói với Sở Dao: "Nha đầu thối, đưa cho ta Liệt Diễm Kiếm."

Nha đầu thối? Xem ra từ này đã trở thành nick name của Sở Uy Hải đặt cho nàng, Sở Dao bất đắc dĩ đem Liệt Diễm Kiếm đưa cho hắn.

"Chín căn pháp trụ này gọi là Trắc Uy Trụ, uy lực từ 10-27, muội dùng pháp khí đập vào con số tương ứng ở bên trên, nếu Trắc Uy Trụ sáng lên, liền đại diện cho giá trị uy lực muội dùng pháp khí." Sở Uy Hải tùy tiện đứng ở giữa sân, chỉ vào chín căn pháp trụ ở trước sân nói: "Trong đó mười hai ngang với tầng Luyện Khí kỳ, mười ba ngang với Ngừng Mạch kỳ, còn mười bốn là Trúc Cơ kỳ, lấy loại suy ra, một số tương ứng với một cấp bậc"

"Nha đầu thối, mở to hai mắt xem thật kỹ." Sở Uy Hải cầm Liệt Diễm Kiếm dùng pháp quyết truyền linh lực vào, Liệt Diễm Kiếm vốn chỉ dài tới một thước sau khi truyền linh lực vào liền biến thành trường kiếm dài ba thước. Trên thân kiếm lửa cháy điên cuồng, khiến cho khuôn mặt chữ điền của Sở Uy Hải đỏ bừng một mảnh.

"Liệt Diễm Kiếm lấy lửa làm gốc đốt cháy vạn vật, cho nên khi sử dụng kiếm này cần thiết phải giống như ngọn lửa tràn ngập ý chí chiến đấu." Sở Uy Hải vừa giảng giải, vừa dùng Liệt Diễm Kiếm đánh ra cách chiêu thức.

Chỉ thấy Liệt Diễm Kiếm sau khi được Sở Uy Hải sử dụng, bay vút lên giống như một con cự mãng màu đỏ, khí thế thập phần hung mãnh.

"Đi." Sở Uy Hải duỗi tay hướng Trắc Uy Trụ đánh, Liệt Diễm Kiếm liền mang theo cuồn cuộn liệt diễm đánh về phía Trắc Uy Trụ, tư thế kia làm Sở Dao có chút lo lắng sợ Trắc Uy Trụ bị Liệt Diễm Kiếm đánh nát.

Liệt Diễm Kiếm hung hăng đánh vào mười con số ở trên pháp trụ sau, Trắc Uy Trụ lập tức hiện ra ánh sáng đỏ chói mắt, không chút sứt mẻ gì.

"Làm tốt lắm, Nhị ca." Sở Hoằng Văn đứng ở bên sân, thập phần phối hợp vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

"Hắc hắc." Sở Hoằng Văn đắc ý thu lại Liệt Diễm Kiếm, hướng Sở Dao vẫy tay, nói: "Nha đầu thối, muội lại đây thử xem."

Sở Dao thấy uy lực của Liệt Diễm Kiếm, trong lòng đã sớm ngứa khó nhịn, lập tức đứng dậy chạy tới bên cạnh Sở Uy Hải cầm lấy Liệt Diễm Kiếm.

"Lấy tu vi Luyện Khí tầng thứ nhất của muội bây giờ, học kiếm quyết Liệt Diễm Kiếm còn có hơi khó, trước muội dùng đuổi vật quyết để luyện tập ngự kiếm một chút."

"Muội hãy truyền linh khí vào kiếm coi thanh kiếm này như cánh tay của mình để điều khiển, luyện lần đầu tiên khả năng sẽ có cảm giác lực bất tòng tâm nhưng luyện tập nhiều lần là có thể trở nên thật tốt."

Sở Uy Hải nói một chút về điểm yếu của đuổi kiếm, sau đó đi sang bên cạnh đứng cùng với Sở Hoằng Văn.

"Hoằng Văn cẩn thận một chút nếu thấy kiếm của nha đầu thối bay về hướng này, nhất định phải né tránh thật nhanh a." Sở Uy Hải nói câu này vô cùng lớn tiếng.

Sở Dao nghe được sắc mặt tối sầm, rõ rãng là đang khinh thường nàng a.

"Không có việc gì, A Dao, huynh chạy rất nhanh." Sở Hoằng Văn vậy mà lại hùa theo Sở Uy Hải cười nói: "Muội cứ yên tâm luyện tập đi."

Sở Dao liếc cặp mắt trắng nhìn hai người cố ý chế giễu nàng, liền hạ quyết tâm cầm lấy Liệt Diễm Kiếm bắt đầu bấm tay niệm thần chú đưa linh khí vào. Tu vi của nàng giờ phút này thật ra đã là Luyện Khí tầng thứ hai, cho nên chỉ đưa một nửa linh lực vào Liệt Diễm Kiếm.

Liệt Diễm Kiếm hấp thu linh lực của Sở Dao xong thân kiếm phát ra từng ngọn lửa nhỏ, căn bản không thể so sáng với ngọn lửa hừng hực khi nãy của Sở Uy Hải.

Sở Dao dùng pháp quyết đIều khiển Liệt Diễm Kiếm bay lên không trung, vừa mới bắt đầu Liệt Diễm Kiếm có vẻ còn không phối hợp ở trên không trung bay một cách xiêu vẹo.

Sở Dao dứt khoát dùng thần thức khống chế Liệt Diễm Kiếm, quả nhiên cảm thấy càng ngày càng thuận lợi giống như cánh tay. Nàng điều khiển Liệt Diễm Kiếm bay từ trái sang phải, từ trên xuống dưới múa ra hình ra dạng.

Chỉ thấy Liệt Diễm Kiếm giống như một con cá hồng ở cách Sở Dao một thước bay tới bay lui, thoạt nhìn rất linh hoạt.

"Nha đầu thối, luyện tập cũng không tồi a." Sở Uy Hải ở bên cạnh lớn tiếng khen: "Thử xem, có thể đánh trúng Trắc Uy Trụ hay không?"

Vị trí bây giờ của Sở Dao cách Trắc Uy Trụ khoảng chừng 50 mét, khoảng cách này đối với tu sĩ lần đầu đuổi vật mà nói, là không có khả năng hoàn thành.

Thử liền thử. Không biết có phải do ảnh hưởng hoả khí của Liệt Diễm Kiếm hay không, mà trong lòng Sở Dao đột nhiên dâng lên một lý tưởng mạnh mẽ. Nàng âm thầm nghĩ cách điều khiển linh lực khiến Liệt Diễm Kiếm bay đến Trắc Uy Trụ, đại khái sau khi tính toán xong nàng liền thu hồi toàn bộ linh lực trên Liệt Diễm Kiếm, chỉ để lại một phần đủ để điều khiển.

Liệt Diễm Kiếm vốn còn lập loè ngọn lửa, nhưng ngay sau khi thu hồi liền khôi phục lại trạng thái bình thường.

"Di?" Sở Uy Hải thấy Sở Dao thu hồi lại ngọn lửa của Liệt Diễm Kiếm trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, cùng với Sở Hoằng Văn thoáng nhìn nhau, đều cảm thấy thắc mắc không biết nàng muốn giở trò gì.

Sắc mặt Sở Dao cứng lại bấm tay niệm chú điều khiển Liệt Diễm Kiếm bay lên đỉnh đầu mình, hai mắt nhìn thẳng phía con số một bên trái Trắc Uy Trụ ngưng thần tụ khí, tay phải đột nhiên hướng Trắc Uy Trụ vung lên quát lớn: "Đi."

Liệt Diễm Kiếm được Sở Dao điều khiển liền toả ánh sáng màu đỏ mờ ảo giống như mũi tên hướng Trắc Uy Trụ bay tới, đánh chuẩn xác vào con số ở trên đó sau khi kích hoạt ánh sáng nhàn nhạt liền bay trở về trên đỉnh đầu của Sở Dao.

"Nhìn không ra nha đầu thối như muội lại có chút bản lĩnh, đánh trúng thật chuẩn xác." Sở Uy Hải kinh ngạc cảm thán nói, lần đầu điều khiển pháp khí lại có thể tinh thông như vậy, hắn là lần đầu tiên thấy nha đầu thối này rất có thiên phú a.

"Lợi hại, lợi hại!" Sở Hoằng Văn tán đồng gật đầu, nhưng hắn càng bội phục hơn chính là cách Sở Dao khống chế chuẩn xác linh lực.

"A Dao, muội làm nào có thể khống chế chính xác linh lực như vậy?" Sở Hoằng Văn thập phần khiêm tốn hỏi: "Có phương pháp luyện tập có thể chỉ cho ta được không?"

"Không có a." Sở Dao ngây ngốc gãi tóc, bày ra bộ dạng rõ trạng huống gì.

Hẳn là do bản thân tu luyện "Thai Tức Luyện Thần", Sở Dao vì che giấu tu vi, từng giờ từng khắc đều sử dụng pháp quyết "Thai Tức Luyện Thần", đã đem pháp quyết này khắc vào xương tủy, theo thời gian lớn mạnh, thần thức của nàng cũng rèn luyện đến càng ngày càng gấp cường hãn.

"Chắc không phải do muội gặp phải vận may cứt chó mới đánh trúng a, nếu vậy không phải ta uổng công khen ngợi rồi sao?" Sở Uy Hải thấy bộ dạng ngây ngốc của Sở Dao, tỏ vẻ hối hận khi khen sai người: "Muội đánh lại một lần nữa cho ta xem."

Nên tiếp tục giả bộ hay là thôi, Sở Dao nhìn Liệt Diễm Kiếm đang di chuyển trên đỉnh đầu nhớ tới lời Sở Thiên Hoa trưởng lão nói: "Hy vọng tính tình của ngươi sau này có thể lây nhiễm thể một chút hoả tính, không cần phải lúc nào cũng mềm mỏng như bông."

Trong cuộc đời lần đầu tiên có người đặt hy vọng vào mình như vậy, Sở Dao không nghĩ khiến cho Sở Thiên Hoa trưởng lão thất vọng. Càng quan trọng hơn nếu bản thân tiếp tục giả bộ, trưởng lão có thể trong lúc tức giận thu hồi lại Liệt Diễm Kiếm a.

Liệt Diễm Kiếm chính là pháp khí đệ nhất công kích, nàng thật sự thấy luyến tiếc a.

Không giả bộ nữa, tỷ bạo phát cho ngươi xem. Sở Dao trong lòng hạ quyết tâm, nói với Sở Uy Hải: "Tốt, muội sẽ thử lại xem."

Sở Dao tĩnh khí ngưng thần, lại điều khiển Liệt Diễm Kiếm lần nữa chuẩn xác đánh vào con số trên Trắc Uy Trụ.

"Xem ra không phải là do vận may a!" Sở Uy Hải sờ cằm, trong lòng không khỏi xuất hiện ý nghĩ, hay nha đầu thối này thật ra là một kỳ tài luyện võ.

"Hoằng Văn, đệ hãy cùng tập luyện với Sở Dao đi." Sở Uy Hải muốn thử nhìn xem Sở Dao luyện võ đến hết giới hạn, liền nói với Sở Hoằng Văn: "Chú ý chừng mực, đừng để muội ấy bị thương."

Sở Hoằng Văn là Luyện Khí tầng thứ tư, so với Sở Dao cao hơn ba cấp, thực lực cách xa, tu vi cao có thể khống chế được chừng mực cùng lực đạo.

"Tốt." Sở Hoằng Văn tính tình trầm ổn, nhưng vẫn là thiếu niên tinh lực tràn đầy, thấy hai người bọn họ luyện tập, sớm đã có chút nóng lòng muốn thử, liền đi vào trong trường luyện võ.

"Đây là pháp khí của ta, Thông Nguyên Bút." Sở Hoằng Văn từ trong Càn Khôn Bảo Nang yêu quý lấy ra một cây bút lông toát lên ánh sáng nhạt, chỉ thấy cây bút lông này khoàng chừng hai tấc, thân bút đen nhánh sáng bóng còn đầu bút là sợi lông màu trắng được luyện chế.

"Cây Thông Thiên Bút này thân bút được làm bằng gỗ nguyên chất trăm năm, bút đầu là lông của linh thú tam phẩm chế thành." Sở Hoằng Văn giới thiệu tỉ mỉ pháp khí của mình.

Thánh mẫu ca ca chắc không phải là mỗi khi huynh cùng người khác đấu pháp, sẽ đều giới thiệu như vậy đó chứ? Sở Dao nghe xong vẻ mặt đầy hắc tuyến.

"Hoằng Văn." Sở Uy Hải ở bện cạnh cũng thập phần không kiên nhẫn kêu lên: "Đừng dài dòng nữa, mau nhanh lên."

"Đúng vậy. Thập Tam ca, huynh xông tới đây nhanh lên a." Sở Dao bày ra tư thế nghênh chiến.

"A Dao, cẩn thận một chút." Sở Hoằng Văn truyền linh lực vào pháp khí của mình, Thông Nguyên Bút phát ra ánh sáng màu đen nhàn nhạt, vô cùng linh động đánh úp về phía Liệt Diễm Kiếm của Sở Dao.

Chương 37: Trông coi cửa hàng.

Sở Dao điều khiển Liệt Diễm Kiếm cùng Thông Nguyên Bút của Sở Hoằng Văn giao đấu, toàn bộ hồng quang cùng hắc quang trong trường luyện võ bắn ra đầy trời, đánh tới hết sức kịch liệt.

Sở Dao dùng thần thức điều khiển Liệt Diễm Kiếm, đối diện với sự công kích xảo quyệt của Thông Nguyên Bút trái nghênh phải chắn, tiến lui có trình tự không chút nào rơi vào thế hạ phong.

"Chẳng lẽ nha đầu thối này thật sự chính là kỳ tài luyện võ." Sở Uy Hải ở bên cạnh xem tới kinh ngạc mười phần, tuy Sở Hoằng Văn đã thu lại hết toàn bộ thực lực cũng không ra tay tàn nhẫn đối với Sở Dao. Ngay cả tu vi cùng kinh nghiệm đều nhìn ra được Sở Dao là lần đầu tiên điều khiển pháp khí, lại có thể cùng tu sĩ Luyện Khí tầng thứ tư đấu ngang sức đây tuyệt đối là kỳ tài a.

"Không được, linh lực của muội đã dùng hết." Sở Dao hiện đang là Luyện Khí tầng thứ nhất, phỏng chừng linh khí tiêu hao gần hết liền giả bộ mệt mỏi thu Liệt Diễm Kiếm lại.

"Lợi hại, lợi hại." Sở Hoằng Văn cũng thu hồi Thông Nguyên Bút của mình, ánh mắt nhìn Sở Dao thấp thoáng giống như đang xem bảo vật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro