Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dao Dao, em nói như thế liền không đúng rồi, quyển sách này bản chất cùng sinh lý học khác nhau." Lâm Minh Khê thấy thái độ hoảng loạn của Sở Dao càng thêm tin tưởng cô bị tên nam sinh đáng khinh nào đó lôi kéo lạc lối, liền rút quyển sách kia từ trong cặp của mình ra ném ở trên bàn pha lê, nghiêm túc nói: "Quyển sách vô căn cứ này, hoàn toàn trái với khoa học, y học, sinh lý học, tâm lý học......"

Tiểu Minh ca ca, anh nói rất đúng! Cô nghe Lâm Minh Khê giáo huấn, ngầm giơ ngón tay cái lên tán thưởng. Tiếp theo liền nhìn quyển sinh lý học tiểu thịt văn ở trên bàn, quyển sách này còn phải trả lại cho Tiểu Hoàng, trong lòng thầm thề về sau cô sẽ không bao mượn sách xem nữa.

"Cho nên.." Sau khi Lâm Minh Khê mạnh mẽ lên án quyển sách sinh lý học giả truyện người lớn này, liền cho Sở Dao một câu chí mạng: "Quyển sách này nên hủy đi! Em đừng nghĩ đến việc lấy về, nếu ba mẹ em biết em xem loại sách này sẽ đau lòng biết bao nhiêu. Chờ một chút nữa anh liền đem nó ném vào máy nghiền giấy."

"Tiểu Minh ca ca, không thể hủy a!" Sở Dao kích động kêu lên, căn bản còn cho rằng Lâm Minh Khê nổi giận thế nào thì cuối cùng vẫn đem sách trả lại cho cô, không ngờ anh chẳng những không trả còn muốn đem sách đi cắt thành từng đoạn.

"Muốn lấy sách về cũng không phải là không được." Lâm Minh Khê nhìn dáng vẻ khẩn trương của Sở Dao trong lòng càng thêm khó chịu, rốt cuộc chủ nhân của quyển sách này là nam sinh như nào lại có thể khiến cho Sở Dao vì một quyển sách đồi bại như vậy mà khẩn trương,

"Thật sao!" Sở Dao trừng lớn đôi mắt chờ mong hỏi: "Em phải làm như thế nào."

"Em nói cho anh biết quyển sách này là ai cho em mượn." Lâm Minh Khê hiền hoà cười nói: "Anh liền trả sách lại cho em!"

Trong đầu Sở Dao nhanh chóng tìm kiếm nam sinh cùng lớp có thể thay thế cô nàng tiểu Hoàng phúc hắc, nhưng cô phát hiện ra bi kịch chính là khai giảng mới mấy ngày cô căn bản nhớ không được tên nam sinh nào cả a!

Trời ạ! Sở Dao phát điên nắm tóc ngắn của mình, nếu mà không lấy được quyển tiểu thịt văn này cô nàng tiểu Hoàng kia tuyệt đối sẽ giết cô! Cha mẹ sẽ bắt lấy cô ép đi tẩy não !!

Sở Dao tuyệt vọng nhìn quyển tiểu thịt văn ở trên bàn đã làm hại cô kia, đột nhiên sinh ra ý nghĩ tà ác. Cô đưa tay ra cướp lấy quyển sách ôm trong lòng ngực, liền phá cửa xông ra ngoài.

Lâm Minh Khê không nghĩ tới Sở Dao lại giở trò này, nhưng tay chân anh dài cho nên ngay sau khi phản ứng liền lập tức đuổi theo định cướp lại quyển sách trong tay Sở Dao.

Lâm Minh Khê cùng Sở Dao giằng co kịch liệt quyển tiểu thịt văn, tiếp đó chỉ nghe được một tiếng xé giòn vang lên. Tiểu thịt văn đáng thương bị hai người kéo rách thành hai nửa, Lâm Minh Khê cùng Sở Dao mỗi người cầm một nửa quyển sách, do dùng sức lực quá lớn khiến cả hai cùng lảo đảo ngã ra.

Đúng lúc này bên trong quyển tiểu thịt văn đã rách kia toát ra một làn khói đen, bao trùm ở trên đầu Lâm Minh Khê cùng Sở Dao lướt qua giây lát.

Chương 4:

***{Vì nữ chính xuyên không nên sẽ có thay đổi xứng hô.}***

Sở Dao mở to mắt, rốt cuộc cũng đã biết cái gì gọi là *liếc mắt một cái đã vạn năm,* cái gì là *trải qua một đời người.*

Một giây trước nàng còn cùng Lâm Minh Khê giành giật tiểu thịt văn vậy mà giây tiếp theo lại ngã một cái xuyên vào trong sách, trở thành nữ phụ trong sách siêu cấp pháo hôi Lâm Tiếu Tiếu.

"Không có đạo lý! Việc xuyên không vào loại thịt văn này nên xảy ra ở trên người cô nàng tiểu Hoàng mới đúng!"

Sở Dao thở dài, trong đầu xuất hiện ký ức Lâm Tiếu Tiếu. Nàng năm nay 12 tuổi vốn là nữ nhi của gia đình giàu có, đệ tử Cực Lạc Cung khi đi ngang qua phát hiện nàng có linh căn liền trực tiếp bắt vào môn phái để lĩnh thưởng.

Lâm Tiếu Tiếu chỉ là tam linh căn tư chất bình thường, liền bị phân vào Ngừng Thuỷ Phong cùng các tiểu cô nương khác tiếp nhận học tập chương trình tẩy não trong một tháng.

Chờ sau khi các cô nương của Ngừng Thuỷ Phong chỉ bảo xong, liền có thể cùng nữ nhân ở đỉnh núi khác đi tới Tụ Âm Phong bắt đầu tham gia tuyển chọn đại hội hắc ám.

Đại hội tuyển chọn hắc ám của Cực Lạc Cung là chuyên dùng một trận pháp đặc biệt, chiếu ra dáng vẻ của nữ hài tử đó trong tương lai. Bọn họ sẽ chọn ra những diện mạo xuất sắc nhất ở trong số đó, tiểu cô nương nào tư chất không tồi liền được bồi dưỡng thưởng cho nam tu cấp bậc cao làm đồ chơi.

Mà những tiểu cô nương vẻ ngoài giống nhau, tư chất chênh lệch liền bị đưa vào trong ngục tối để biến thành lò luyện, cấp bậc còn thấp hơn so với lô đỉnh sống thật thảm thương.

"Cũng không biết nữ chính là ai, nhớ trong sách ngoài của nữ chính được miêu tả là kinh thiên động địa quỷ thần kinh khiếp. Nam nhân nhìn liền thần hồn điên đảo lập tức nằm yên để nữ chính muốn làm gì thì làm."

Sở Dao im lăng đánh giá diện mạo không tồi của mấy tiểu cô nương kia, tuy rằng có mấy điểm không tồi nhưng cũng không giống trình độ miêu tả khoa trương như trong sách.

"Khả năng nữ chính không cùng chung cấp thấp với bọn họ, dù sao chờ một chút mọi người đều phải thông qua ** pháp trận kiểm tra chân thân. Đến lúc đó là có thể biết ai là nữ chính, sau khi xác định phận nữ chính nàng cần thiết phải dựa theo kịch bản nữ phụ văn kinh điển, xử lý nữ chính cướp lấy con đường tu tiên của nàng ta." Sở Dao trong lòng yên lặng tính toán. Tuy rằng nữ chính bản tiểu thịt này bản chất cũng không quá tốt, quá trình bị dạy dỗ thực bạo lực nhưng tốt hơn là mấy pháo hôi nữ phụ kia. Không bị ép ngủ với nam tu trong thiên hạ, cũng không bị dâng lên cho cấp trên hấp thu tinh lực cùng tu vi cạn sức lực cho tới chết.

"Không biết Lâm Minh Khê có xuyên qua giống nàng hay không, nếu hắn cũng xuyên qua đến quyển sách này vậy hắn liền sướng hơn trên mây." Sở Dao chỉ hận chính mình không có xuyên qua đến ** trên người nam nhân cường tráng, bằng không nhất định làm các nữ đồng mê luyến một chút.

"Đúng rồi? Nữ chính không rõ tên gọi là gì?"" Sở Dao nỗ lực nhớ lại tình tiết của tiểu thịt văn, tốt hơn đó chính là biết người biết ta bách chiến bách thắng, nhưng nàng chỉ lật xem qua vài tờ tiểu thịt văn. Hơn nữa chỉ là chuyên tìm những cái động tác đó nên không để ý đến nội dung. Thêm nữa, nàng thật thống khổ phát hiện ra bản thân hoàn toàn không nhớ rõ tên nữ chính.

"Xong rồi, căn bản là không nhớ nổi. Hình như gọi là gì Hoa, hay là cái gì Băng, vẫn là cái gì Hà?" Sở Dao gõ gõ đầu, thật sự nghĩ không ra, liền tự an ủi mình nói: "Tính bây giờ không nhớ được, sau này cũng sẽ biết."

Sở Dao bắt đầu đánh giá tình huống bốn phía, đây là một căn phòng chờ nội thất hoành tránh xa hoa, bàn ghế gỗ đỏ được bày chỉnh tề. Nước trà điểm tâm đầy đủ mọi thứ, cái tiểu cô nương khác của Ngừng Thuỷ Phong đều mang biểu cảm khẩn trương ngồi ở bên chờ đợi cử hành tuyển chọn.

Tuy rằng Sở Dao biết bản thịt văn này nội dung nguy hiểm, chuyên ngược đãi nữ nhân làm vui. Nhưng bởi vì phương thức xuyên qua quá mức thần kỳ, cho nên hiện tại nàng có một chút cảm giác không chân thật, thỉnh thoảng lại lần mở to mắt xem mình đã quay lại thế giới trước chưa. Cho nên hiện tại tâm trạng của nàng vẫn tương đối thoả mái tự tại, đơn thuần bản thân đang mộng du trong quyển thịt văn.

"Không biết mình xuyên không vào nữ phụ này diện mạo trông như thế nào, nếu lớn lên thật xấu, vậy không thì xong."

Sở Dao đứng ở trước gương đồng tại góc phòng, cẩn thận đánh giá thân thể nàng xuyên qua. Làn da trắng nõn giống như bạch ngọc, mắt to tựa như nho đen giống ngập nước. Mũi thẳng thắn tinh xảo, miệng nhỏ, hồng hồng mười phần mỹ nhân bại hoại. Tóc đen nhánh sáng bóng tết hai bên trông đáng yêu, mặc một thân váy lụa vàng nhạt. Bên hông đai lưng tố sắc yên mây, trên làn váy thêu đôi chim sơn ca đang bay.

"Lớn lên không tồi!" Sở Dao vừa lòng tại chỗ dạo qua một vòng, làn váy màu vàng tựa như cúc non ở trong gió nở rộ, làn váy mặt trên thêu chim sơn ca phảng phất giương cánh muốn bay.

"Tiếu Tiếu, ngươi không khẩn trương sao?" Lúc này, một thanh âm sợ hãi từ phía sau nàng truyền đến.

Sở Dao quay đầu nhìn về phía tiểu cô nương vừa nói, trong đầu tức khắc hiện ra một cái tên Bạch Liên Hoa, hạt giống tuyển thủ của Ngừng Thuỷ Phong.

Mặt đất tại quảng trường đều dùng cẩm thạch trắng để lát, ánh huỳnh quang lấp lánh, liếc mắt nhìn một cái khiến người sinh ra lòng tham nhỏ, xa xăm nhiều đoá mây trắng, phảng phất giơ tay có thể với tới!

Quảng trường ngập tràn sương mờ, nữ nhân ở đỉnh núi khác đã xuất hiện tụ tập ở giữa quảng trường.

"Nơi này thật đẹp a!"

"Thật không hổ là cách cửa thân tiên Cực Lạc Cung của chúng ta!"

Bạch Liên Hoa cùng Liệt Hồng Hà đi vào giữa quảng trường mây mù, nhịn không được kinh ngạc cảm thán liên tục.

Không thể không nói Từ ma ma tẩy não phi thường thành công, mấy tiểu cô nương kia đều đã coi bản thân thuộc về Cực Lạc Cung, lấy làm tự hào.

"Thật đẹp." Sở Dao tán đồng gật đầu, vốn dĩ nàng cho rằng sẽ ở trong phòng tối âm u ẩm ướt nào đó tiến hành tuyển chọn.

"Hừ! Ba cái đồ nhà quê!" Một thanh âm châm chọc từ trong mây mù truyền đến.

Liệt Hồng Hà tính tình táo bạo, nghe thấy rõ lời châm chọc tức khắc trừng mắt hạnh chỉ vào bóng người mông lung trong sương mù, lớn tiếng mắng: "Ngươi nói ai là đồ nhà quê."

"Ai trả lời ta, ta liền nói kẻ đó." Tiểu cô nương mở miệng châm chọc kia xuất hiện từ trong sương mù. Chỉ thấy da mặt nàng ta như nước hạnh, răng trắng môi hồng, búi tóc sơ tua, mang ngọc bội khắc hoa, mặc váy thêu mặt trời, phía dưới đều dùng chỉ tơ vàng để làm viền váy, từ trên xuống chính là hình tượng thượng cao quý.

"Ngươi mới là đồ nhà quê, cả nhà ngươi đều là đồ nhà quê!" Liệt Hồng Hà không cam lòng yếu thế cãi lại.

"Hừ!" Tiểu cô nương kia hừ lạnh một tiếng, biểu tình miệt thị, so với lời nói lực sát thương còn cao hơn.

Sở Dao đứng ở bên cạnh bị dư quang miết thị của tiểu cô nương cao quý kia lướt qua, cảm thấy mình chính giống như một thứ rác rưởi, còn chưa nói đến Liệt Hồng Hà đối diện trực tiếp với ánh mắt miệt thị của nàng ta.

"Ngươi muốn gì?" Liệt Hồng Hà tức giận đến dậm một chân, phải tiến lên cùng tiểu cô nương cao quý kia tranh cãi một lúc.

"Đừng nhiễu, người phụ trách tới." Sở Dao liền thấy ở xa Quý Diêu Hoa đã ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới, chạy nhanh kéo Liệt Hồng Hà lại nói: "Được rồi, đừng so đo cùng loại nha đầu không giáo dưỡng này."

"Tiếu Tiếu nói đúng, chúng ta đi thôi, làm cho người phụ trách chú ý liền không tốt ." Bạch Liên Hoa cũng chạy nhanh đến ngăn cản nàng ta, vừa rồi mọi người đều đã lĩnh giáo qua sự lợi hại của họ, nên khi nghe được từ đó Liệt Hồng Hà liền lặng lẽ đi.

"Hừ!" Tiểu cô nương toàn thân cao quý kia còn ở phía sau ba người khinh thường hừ lạnh nói: "Đồ nhà quê chính là đồ nhà quê."

"Đừng để ý đến nàng ta." Sở Dao vội đem Liệt Hồng Hà đang tức giận đến sắp nổ kéo đi, cũng không biết lai lịch của người kia, vừa rồi còn liên tục chọc nàng ta chán ghét, nhất định vị này chính là một trong những nữ phụ não tàn, nên cách xa nàng ta ra thì tốt hơn.

Cũng không biết Quý Diêu Hoa sử dụng pháp thuật gì, ở giữa quảng trường tất cả sương mù đều biến mất, toàn bộ quảng trường nhìn rõ không sót thứ gì.

"Nhóm nha đầu chết tiệt kia, đều bò lại đây xếp thành hàng cho lão nương, ai còn dám chạy tới chạy lui, ta liền lột da kẻ đó ra." Quý Diệc Hoa lắc eo nhỏ đi đến trước mặt mọi người, thanh âm sắc bén kia quả thực xé rách trời.

Âm thanh ồn ào nhốn nháo của mấy tiểu cô nương dần nhỏ xuống, Trúc Diệp Thanh chỉ huy nhóm nữ nhân mặc váy hở đang chờ sẵn của mình xong, liền bắt đầu xếp thành hàng.

"Tất cả đứng chỉnh tề chia thành hai hàng cho ta."

Quý Diêu Hoa đem tiểu cô nương của mình chia làm hai hàng, xếp từ thấp đến cao, Bạch Liên Hoa cùng Liệt Hồng Hà xếp ở vị trí giữa hàng, Sở Dao bởi vì vóc dáng cao gầy, cùng tiểu cô nương cao quý kia đứng gần vị trí cuối cùng.

Chờ mấy người xếp thành hàng xong, Quý Diêu Hoa cùng nữ tử Trúc Diệp Thanh mang theo toàn bộ đồng loạt biểu tình cung kính, trăm miệng một lời nói: "Kính mời Kim trưởng lão."

Các nàng vừa nói xong, trời đang nắng liền nghe thấy một tiếng sét đánh, mấy tiểu cô nương nhát gan sợ hãi kêu lên thành tiếng.

Tất cả mọi người không tự chủ được ngẩng đầu nhìn về phía không trung, chỉ thấy một đóa tường vân bảy màu từ chân trời bay nhanh tới, liếc mắt đã bay đến trên đài cao.

Tường vân bảy màu này hình như là từ đám mây tạo thành, bay tới trước mặt mọi người, lại biến thành một cỗ xe hình phượng hoàng, phía đuôi xe lung linh rực rỡ, mỗi sợi lông ở phần đầu cùng màu trên đuôi đều sống động như thật, huyền ảo vô cùng.

Bốn mỹ nữ mặc váy nghê thường bay từ trên xe xuống, tay cầm lẵng hoa, xếp thành hai hàng, một bên bước chậm, một bên tung cánh hoa thanh âm yêu kiều nói: "Cung nghênh Kim trưởng lão."

"Cung nghênh Kim trưởng lão." Quý Diêu Hoa cùng Trúc Diệp Thanh, còn có các thiếu nữ mặc váy hở ngực, cũng mang theo âm thanh kiều yêu hô.

Xem dáng vẻ này, hay người tới chính là mỹ nam! Ánh mắt Sở Dao sáng lên, từ khi xuyên không đến đây nhìn đâu cũng đều là tiểu mỹ nhân, tuy rằng cảnh đẹp ý vui, nhưng là đối với giới tính bình thường như Sở Dao mà nói, mỹ nam đương nhiên càng có lực hấp dẫn hơn.

Xe phượng bay cùng mỹ nữ nghê thường, tổ hợp xa hoa, làm rất nhiều tiểu cô nương ôm mộng tưởng giống Sở Dao, vì thế mỗi người đều mở to đôi mắt hồn nhiên, vô cùng chờ mong nhìn về phía màn che của xe phượng.

Kết quả từ trong phượng xe bay ra một thân hình trò vo.

Chương 6: Nam nhân

Chỉ thấy thân hình tròn vo này chính là một nam tu sĩ hơn bốn mươi tuổi, lớn lên lấm la lấm lét, vừa lùn lại vừa béo, mặc một bộ pháp bào ánh vàng lấp lánh, hình tượng đáng khinh như thế, thiếu chút nữa đôi mắt của Sở Dao bị chọc mù.

"Đệ tử bái kiến Kim trưởng lão!"

Quý Diêu Hoa cùng các thiếu nữ hở ngực sôi nổi cúi đầu khom lưng, chậm rãi hành lễ, lộ ngực ra, có thể thấy cả nhũ ngực thật thâm.

"Ừ!" Kim trưởng lão để tay sau lưng, uy nghiêm gật đầu.

Sở Dao hít sâu, ở trong lòng trấn an tâm lý, có lẽ ở đây tương phản với thế thế giới của nàng, các mỹ nhân cô vừa gặp đều mang theo túi hương hoa hồng, nói không chừng Kim trưởng lão là mỹ nam béo nhiều phúc lợi!"

"Ai ô ô!" Kim trưởng lão đột nhiên cười tủm tỉm lôi kéo tay Quý Diêu Hoa nói: "Tiểu Thược Dược phát dục càng ngày càng tốt, đến để trưởng lão kiểm tra thật tốt thân thể nào."

"Kiểm tra thì kiểm tra, ta mới không sợ đâu." Quý Diêu Hoa trên mặt một mang vẻ loli, động tác lại thập phần hào phóng, ưỡn bộ ngực liền đón nhận Long Trảo Thủ của Kim trưởng não.

"Ai nha! Trưởng lão." Trúc Diệp Thanh lắc eo nhỏ, hờn dỗi nói: "Ngươi bất công."

"Đúng vậy!" Mấy thiếu nữ hở ngực đối diện với Kim trưởng lão đáng khinh như thế, không những không trốn tránh, ngược lại dùng âm điệu Đài Loan nồng đậm hờn dỗi nói: "Trưởng lão thật bất công, người ta cũng muốn kiểm tra!"

"Tốt, tốt, tốt ! Mỗi người đều có phần!" Kim trưởng lão đối mặt với chúng mỹ nhân đang làm nũng thập phần hưởng thụ, hắc hắc cười bắt đầu từ Quý Diêu Hoa, tiếp theo đến Trúc Diệp Thanh, cho đến mấy thiếu nữ hở ngực, trên dưới kiểm tra qua.

Sở Dao một mặt đứng xem, một mặt ở trong lòng âm thầm khinh bỉ, tiểu thịt văn chính là tiểu thịt văn, không có tự trọng! Đối diện với lão nam nhân ghê tởm đến như thế vậy mà lại vui vẻ, người không biết còn tưởng rằng bàn tay béo của Kim trưởng lão có ma lực gì đó, bị hắn kiểm tra qua liền có thể gia tăng tu vi!

Mặt khác, mấy tiểu cô nương thấy trường hợp bất nhã này, tất cả đều cúi đầu xuống không dám xem nhiều.

Kim trưởng lão rốt cuộc cũng kiểm tra xong thân thể nhóm thiếu nữ hở ngực, hắn xoa xoa đôi tay dạo bước tới trước mặt đám tiểu cô nương.

"Đây là nhóm năm nay đến sao." Kim trưởng lão liếc mắt qua mấy tiểu cô nương, khuôn mặt già nua nghiêm túc lên, khó chịu hỏi Quý Diêu Hoa nói: "Như thế nào ít như vậy."

"Tuy thiếu" Quý Diêu Hoa chu cái miệng nhỏ, làm nũng nói: "Nhưng chất lượng vẫn tốt hơn số lượng."

"Ừ." Kim trưởng lão thử liếc mắt nhìn đám người, liền sờ sờ cằm, hắc hắc cười nói: "Có mấy người thoạt nhìn cũng không tồi."

Lời khen này của hắn làm cho mấy tiểu cô nương đều rùng mình, không tự chủ được đem đôi tay bảo vệ ở trước ngực.

"Phi." Quý Diệc Hoa nhịn không được cười nhạo nói: "Yên tâm đi, Kim trưởng lão mới chướng mắt các ngươi."

Các tiểu cô nương vừa rồi xem qua trường hợp bất nhã, hiện tại lại nghe những lời nói khinh thường, bọn họ có ngốc cũng cảm thấy điều gì đó không thích hợp, Bạch Liên Hoa nhịn không được quay đầu nhìn về phía Sở Dao, trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ!

Sở Dao khẽ lắc đầu, cho nàng một nụ cười  trấn an.

"Tốt, bổn trưởng lão muốn bắt đầu bày trận."

Kim trưởng lão uy nghiêm phẩy tay, Quý Diêu Hoa cùng nhóm thiếu nữ hở ngực tức khắc im tiếng, tĩnh chờ một bên.

Chỉ thấy thân ảnh Kim trưởng lão loé lên, hóa thành vô số bóng người, mỗi thân ảnh đều cầm một cái túi Càn Khôn lấy ra một mấy khay tròn loé sáng.

Những cái khay tròn đó đan xen nhau thích thú rơi xuống mặt đất, sau khi phát ra ánh sáng dung hợp lẫn nhau, cuối cùng biến thành pháp trận hình tròn trong vòng bán kính một mét.

Thân hình Kim trưởng lão thân chợt rung, phân thân của hắn toàn bộ đều biến mất, tiếp theo hắn lại lấy một cái gương đồng to bằng bàn tay từ trong túi càn khôn pháp bảo ra, sau đó từ trong không trung bẻ ra, một mặt gương đồng biến thành hai mặt.

Chỉ thấy gương đồng hai mặt này, mặt kính bên ngoài là bóng loáng, mặt sau tự động chia thành một nam một nữ.

Điêu khắc nữ sống động như thật, cả đầu tóc dài đen nhánh rối loạn trên vai, mặt trái xoan, mi cong, mắt to, miệng anh đào, tướng mạo thập phần mỹ lệ, không mảnh vải che thân , thân thể lồi lõm quyến rũ, tư thế hình chữ đại (大).

Điêu khắc nam quả thực vô cùng kì diệu, vậy mà lại giống Kim trưởng lão như đúc, còn khoa trương tiến hành sử dụng biện pháp chỉnh sửa công nghệ làm đẹp, hẳn có thể tưởng tượng được lúc hai gương đồng kia ở cùng kết hợp với nhau.

Tiểu thịt văn chính là tiểu thịt văn, Sở Dao trong lòng thầm than, khắp nơi sinh ra nể phục a!

Kim trưởng lão vuốt ve điêu khắc gương đồng nam bảo bối,vẻ mặt say mê, nửa ngày trôi qua mới bấm tay niệm thần chú đánh ra hai đoạn ánh sáng trắng bắn vào gương đồng, gương đồng hai mặt kia liền tiến đến pháp trận ở trên không, cuối cùng mang theo ánh sáng phát ra trăm trương, đem pháp trận bao phủ kín mít lên.

Nguyên bản pháp trận kia áng sáng trắng lóng lánh sau khi bị gương đồng bao phủ, bên trong lập tức biến thành một mảnh không gian đen tối.

Kim trưởng lão bố trí hết thảy thật tốt, liền ngồi xuống giường bằng nệm đã sớm bố trí tỉ mỉ, bốn mỹ nữ nghê thường lập tức đi tới vây quanh, ấn vai đấm lưng cho Kim trưởng lãa, bưng trà đổ nước đút quả nho, hầu hạ đến mười phần chu đáo.

"Chuẩn bị bắt đầu đi." Kim trưởng lão ăn quả nho, nằm nghiêng ở trên giường nệm, hai cái chân béo đặt ở trong lòng mỹ nữ ôm ấp, tư thế kia, phảng phất hắn chính là chí tôn hoàng đế, đang chuẩn bị thưởng thức ca cơ biểu diễn.

"Đúng vậy." Quý Diêu Hoa từ tốn gật đầu, Trúc Diệp Thanh liền mang theo mấy thiếu nữ hở ngực khác ở đằng sau pháp trận dâng lên Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, bốn chữ sáng chói.

"Nhắc đến tên ai thì lớn tiếng trả lời ' có ', sau đó đi vào trong pháp trận, kẻ nào dám lằng nhằng ta liền đánh gãy chân kẻ đó." Quý Diêu Hoa hung ác liếc nhìn mấy tiểu cô nương một cái, đến các nàng đều nơm nớp gật đầu lo sợ, lúc này mới vừa lòng thu hồi ánh mắt.

Quý Diêu Hoa từ trong túi thơm đỏ treo ở bên hông lấy ra một quyển sách nhỏ bìa màu đen, sau khi mở ra liền bắt đầu lớn tiếng thì thầm: "Hoàng Anh."

"Lý Yến"

"Có!" Hai cái tiểu cô nương yếu ớt lên tiếng, run rẩy đi vào trong pháp trận tối đen.

Sau đó Sở Dao liền thấy một màn trẻ con không nên nhìn này.

Chỉ thấy mỗi tiểu cô nương đi vào pháp trận thân hình sẽ đều biến mất ở không gian đen tối, sau đó liền có hình ảnh vô cùng sống động xuất hiện ở trước mặt Kim trưởng lão.

"Đây là thuyết xích đại trận trong truyền thuyết sao?"

Tuy rằng Sở Dao đã sớm biết sẽ có một số tình tiết như vậy, nhưng sau chính mắt thấy, vẫn cảm thấy mười phần chấn động.

Nguyên lai sau khi hai tiểu cô nương đi vào trận pháp, trước mặt Kim trưởng lão liền xuất hiện hình chiếu hai cơ thể trần truồng của nữ tử, cùng tiểu cô nương vừa rồi có phần giống nhau, hẳn là bộ dạng các nàng sau khi lớn lên.

"Cái trận pháp này quả thực thần kỳ, lại nói, Kim trưởng lão thật sự thích tư thế hình chữ đại (大) này a."

Sở Dao tấm tắc khen, chỉ thấy hình chiếu nữ tử rất sống động, giống như chân nhân ở phía trước, còn hiệu qủa quay tròn 360 độ, khuôn mặt cùng dáng người nhìn không sót một thứ gì, căn bản biểu cảm đều giống nhau, đầu tiên là trừng lớn đôi mắt khó có thể tin, tiếp theo chính là xấu hổ và giận dữ muốn chết, muốn che đi bộ phận nhậy cảm, lại bởi vì tư thế cố định mà không thể động đậy, chỉ có thể khuất nhục khóc thút thít lên.

Hình chiếu nữ tử vô luận là động tác hay là biểu tình, thậm chí trên người thiếu đi sợi lông tóc, đều nhìn thấy rõ ràng, chân thật đến dọa người.

Lúc này các tiểu cô nương thật sự kinh hãi, mỗi người đều ngẩng đầu, ngốc ngốc nhìn hình chiếu thân thể ** hai nữ tử kia, không ai nói thành lời.

Kim trưởng lão sau khi cẩn thận đoan trang trôi đi,  liền mở miệng nói: "Hoàng Anh, hoàng cấp thượng phẩm."

"Lý Yến, hoàng cấp thượng phẩm."

Kim trưởng lão định cấp bậc sau, Trúc Diệp Thanh liền đem các tiểu công nương vừa từ pháp trận đi ra, sắc đã mặt đỏ, khóc đến không thành tiếng đưa tới chỗ ánh sáng chữ ' hoàng ' phía dưới.

"Cố Ngọc Đình."

"Cổ Điền Lan."

Quý Diêu Hoa lại đọc hai cái tên, không nghĩ tới hai cái tiểu cô nương này lại khóc kêu: "Không, ta không muốn đi qua."

Hai câu la hét giống như hòn đá lớn ném xuống mặt hồ yên tĩnh, khơi dậy gợn sóng, các tiểu cô nương khác giống như sắp nổ tung, ồn ào kêu lên: "Ta chính là tiểu thư khuê các, như thế nào lại có thể làm loại chuyện này, ta muốn về nhà."

"Nơi này chỗ nào là cửa tiên, quả thực chính là đồi phong bại tục."

"Đúng vậy! Cửa tiên như vậy không vào cũng thế."

Trong quá trình tẩy não của Ngưng Thuỷ Phong không có nội dung phương diện này, bởi vì loại này cần tiểu cô nương phải vứt hết lễ nghĩa liêm sỉ, đạt tới trình độ dâm dục phóng đãng, thuộc về phạm vi dậy dỗ của tổ Trù Tính.

Cho nên Sở Dao có thể lý giải kích tâm tình khích động của tiểu cô nương này đó, rõ như ban ngày, loả lồ thân thể trước mắt bao người, chưa nhắc đến nhân phẩm, chỉ cần nói đến tư tưởng bảo thủ của tiểu cô nương thời cổ đại, thật là một việc phi thường đáng sợ.

"Câm miệng." Quý Diêu Hoa hét lớn một tiếng, thực rõ ràng, tiếng nàng gầm rú đã không khống chế được cục diện.

Toàn bộ quảng trường bắt đầu mất khống chế, các tiểu cô nương đều kêu cha gọi mẹ, có mấy người thậm chí rời hàng ngũ bắt đầu hướng nơi xa chạy đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro