Phần 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước mắt đệ tử của Sở gia, vẫn chỉ có Sở Mẫn cùng Sở Thanh Vân biết dùng Tụ Linh Quyết. Tuy năng lực thu thập tinh hoa Vụ Linh thảo của hai người, đã nâng cao theo số lần sử dụng, nhưng Sở Dao vẫn là chủ lực. Vì thế đãi ngộ của nàng ở Sở gia lại lần nữa được đề cao, nhưng sự tự do càng thêm bị hạn chế.

Dù bên ngoài nàng tỏ ra ngoan ngoãn tu luyện cùng làm việc, nhưng trong lòng ngày càng cảm thấy nôn nóng. Bởi vì thời hạn hẹn trước đã tới, đột nhiên Mộ Tuyết Oánh lại không có tin tức. Cho dù nàng có dùng Truyền Âm Phù, gửi tin nhiều lần nhưng vẫn giống như mò kim đáy biển.

Mộ Tuyết Oánh sẽ không định lừa linh thạch của nàng đó chứ? Sở Dao bắt đầu hoài nghi, vì năm nghìn linh thạch không phải là con số nhỏ. Đang lúc nàng nghi ngờ tự hỏi, có nên tới phái Linh Hư tìm Mộ Tuyết Oánh hỏi cho rõ ràng hay không thì lại có người tới cửa tìm.

Hôm nay Sở Dao đang ở bên ngoài thu thập tinh hoa của Vụ Linh Thảo. Bỗng thấy Sở Phương hứng khởi chạy tới, từ xa gọi: "Sở Dao sư tỷ, người của phái Linh Hư tới tìm."

"Phải chăng Mộ Tuyết Oánh đã có tin tức?" Sở Dao vừa nghe được lời này, liền dừng lại công việc đang làm, vui mừng chạy đi.

Trên đường bắt gặp Sở Uy Hải, nàng liền bị hắn ngăn cản. Sau đó thấy hắn giả bộ ho một tiếng, ánh mắt có vài phần cổ quái nhìn nàng nói: "Nha đầu thối, muội bây giờ tuổi vẫn còn nhỏ. Việc tìm đối tượng song tu đối với muội còn quá sớm, vạn lần không nên nóng vội."

Nàng bị câu nói này của hắn làm khó hiểu, muốn hỏi hắn có ý gì. Nhưng Sở Uy Hải lại quay người rời đi.

Đến khi Sở Dao tới phòng khách nhìn thấy người đang đứng ở bên trong, mới hiểu được ý vừa rồi của Sở Uy Hải.

Người tới tìm nàng không phải là Mộ Tuyết Oánh, mà là một thiếu niên Ngừng Mạch Kì. Bộ dạng khoảng chừng 18-19 tuổi.

Thiếu niên này trên người mặc đồ màu đen, khuôn mặt tuấn mỹ. Để lộ ra khí chất lạnh lùng, kèm theo loại áp chế bức bách, giống như một thanh kiếm rời vỏ. Khiến người ta dễ liên tưởng đến hai chữ kiếm tu.

Linh Hư chính là đại môn phái luyện kiếm đệ nhất trong chính đạo, chủ yếu là tu sĩ luyện kiếm chiếm đa số. Ngay đến Mộ Tuyết Oánh, dù chỉ là đệ tử ngoại môn nhỏ bé cũng chọn con đường luyện kiếm. Vì vậy không thể nghi ngờ gì, thiếu niên này ở phái Linh Hư cũng là một kiếm tu.

"Ta là Sở Dao, xin hỏi các hạ tới tìm ta có chuyện gì?"

Sở Dao xác định mình chưa từng gặp qua người này. Thiếu niên có khí chất đặc thù như thế, sợ là thấy quá một lần cũng sẽ làm người khác khó quên.

"Ta gọi là Mộ Trường Sinh." Người này khi nói chuyện, thanh âm cũng lạnh như băng. Hắn nhìn thẳng vào Sở Dao, ánh mắt giống như hai thanh kiếm sắc bén: "Ngươi quen biết Mộ Tuyết Oánh chứ?"

"Ta biết Mộ Tuyết Oánh." Nàng bị ánh mắt sắc bén này của hắn nhìn đến nhăn cả mày lại, toàn thân cảm thấy không thoải mái. Sau đó có cũng lạnh lùng đáp lại: "Nàng ấy hay cùng ta bàn chuyện làm ăn."

Lấy tu vi Luyện Khí tầng ba trước mắt của Sở Dao,  cùng với một tu sĩ Ngừng Mạch Kỳ nói như vậy đúng là có chút không khôn khéo. Cho nên rất nhanh nàng đã điều chỉnh lại cảm xúc của mình, rồi chủ động nói: "Các hạ cũng họ Mộ, phải chăng có quen biết với Mộ Tuyết Oánh? Thật không dấu, đã vài ngày nay ta không có cách nào liên hệ được với Tuyết Oánh tỷ. Cũng chẳng biết nàng ấy đang bận việc gì, trong lòng cảm thấy vô cùng lo lắng. Các hạ nếu có tin tức gì về nàng ấy thì xin hãy nói cho ta một tiếng. Hoặc làm phiền các hạ giúp ta chuyển lời, nói là ta có việc gấp cần tìm nàng ấy."

Sở Dao sau khi nói xong những lời này, ánh mắt của Mộ Trường Simh lại càng thêm sắc bén. Giống như hình viên đạn quét nàng một lượt, từ trên xuống dưới.

Nàng nhìn thấy ánh mắt của hắn, trong lòng đột nhiên nổi lên một tia dự cảm bất an.

Mộ Trường Sinh lạnh lùng nhìn Sở Dao, khí lạnh toả ra bốn phía từ từ hỏi: "Ta hỏi ngươi, Mộ Tuyết Oánh có phải là do ngươi giết hay không?"

"Ngươi vừa nói cái gì, ai giết Mộ Tuyết Oánh?" Sở Dao nghe được những lời này, khó tin nói: "Chẳng lẽ Mộ Tuyết Oánh đã chết rồi sao? Không thể nào, ngươi đừng có mà lừa ta."

"Mộ Tuyết Oánh ba ngày trước sau khi nói muốn tới Sở gia tìm ngươi, liền không có tin tức gì. Ta cũng không có biện pháp gì tìm được tỷ ấy." Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Mộ Trường Sinh tuy không để lộ bất kì một tia cảm xúc nào, nhưng trong phòng lại tràn ngập sát khí. Khiến cho Sở Dao sởn cả tóc gáy: "Ta hỏi ngươi, có phải là do ngươi nổi lòng tham vì muốn cướp tiền tài cho nên đã giết tỷ ấy?"

Chương 60: Giải Thích.

Mộ Trường Sinh hướng Sở Dao thả ra uy áp, tuy tu vi của hắn chỉ là Ngừng Mạch Kỳ nhưng bởi vì hắn là kiếm tu, cho nên uy áp vô cùng lớn mạnh. So với tu sĩ Trúc Cơ bình thường càng lợi hại hơn.

Sở Dao sau khi bị uy áp của hắn bức bách, liền giống như đi chân trần trên lưỡi kiếm sắc nhọn.

Nhưng nàng không chút dao động trừng mắt nhìn Mộ Trường Sinh, bởi vì nàng biết những lời này của hắn không chỉ nhằm vào nàng, mà chính là đang nhằm vào toàn bộ người của Sở gia.

Tu vi của nàng là Luyện Khí tầng ba, cho nên không có khả năng giết được Mộ Tuyết Oánh. Do đó ngụ ý của hắn, là người trong Sở gia đã giết hại nàng ta.

Nếu Sở gia thật sự bị Mộ Trường Sinh gắn cho tội danh giết hại Mộ Tuyết Oánh, thì đồng nghĩa với việc, Sở gia sẽ trở thành địch nhân của phái Linh Hư. Tới lúc đó toàn bộ người ở trong gia tộc sẽ phải gặp tai họa.

Vì thế Sở Dao chống lại uy áp hét lớn: "Ngươi phóng thí."

"Mộ Tuyết Oánh cầm linh thạch của ta, còn nói sẽ giúp ta gia nhập phái Linh Hư. Tất cả hy vọng của ta đều đặt ở trên người nàng ta, như thế nào có thể đi giết nàng ta."

"Ta thấy là do nàng ta đổi ý, muốn nuốt trọn linh thạch của ta. Thế nên phái ngươi tới đây tìm cớ giết ta a."

"Linh thạch gì? Những lời này của ngươi là có ý gì?" Mộ Trường Sinh dừng công kích bằng uy áp. Có vẻ hắn không biết việc Sở Dao cùng Mộ Tuyết Oánh ký khế ước linh lực.

"Ngươi xem đi." Sở Dao lấy khế ước từ trong Càn Khôn Bảo Nang của mình ra, đưa cho Mộ Trường Sinh: "Ngươi xem cái này sẽ hiểu, ta tuyệt đối không có khả năng sát hại nàng ta."

Mộ Trường Sinh nhận khế ước, nhìn phía trên ghi rõ ước định giữa Mộ Tuyết Oánh cùng Sở Dao. Nàng đưa cho Mộ Tuyết Oánh 7000 linh thạch, nàng ta giúp  nàng tiến vào phái Linh Hư. Nàng đưa trước cho Mộ Tuyết Oánh 5000 linh thạch làm tiền đặt cọc, sau khi mọi việc thành công sẽ đưa thêm 2000 linh thạch.

"Tỷ ấy không có nói với ta chuyện này."

Khế ước linh lực không thể là tạo giả được, cho nên lúc Mộ Trường Sinh nói những lời này, thanh âm đã trở nên hòa hoãn. Có vẻ hắn đã tin nàng không hại Mộ Tuyết Oánh. Lấy 7000 linh thạch để gia nhập phái Linh Hư, bút tích rất rõ ràng.

"Hiện tại tin ta nói rồi chứ." Sở Dao vội lấy lại khế ước: "Ngươi rốt cuộc có quan hệ gì với Mộ Tuyết Oánh? Ta chưa nghe nàng ta nhắc tới ngươi bao giờ."

"Ta là đệ đệ của Mộ Tuyết Oánh. " Mộ Trường Sinh từ từ nói.

Sở Dao không thể tưởng tượng nổi Mộ Trường Sinh chính là đệ đệ mà Mộ Tuyết Oánh mỗi ngày luôn treo ở trên miệng. Bởi khí chất sắc bén của hắn khác xa hoàn toàn, so với tiểu bạch kiếm trong tưởng tượng của nàng.

"Mộ Tuyết Oánh chết khi nào?" Sở Dao tuy không phải là bạn bè tốt gì với Mộ Tuyết Oánh nhưng cũng gọi là có giao tình. Có câu *Thố tử hồ bi, nàng thương cảm cho cái chết của Mộ Tuyết Oánh, lại càng thêm đau lòng cho linh thạch của mình.

(*Thố tử hồ bi: Thỏ chết chồn đau thương/Nghĩa bóng: Vật thương đồng loại.")

"Mộ Tuyết Oánh chưa chết, chỉ là bị mất tích." Mộ Trường Sinh nói: "Ba ngày trước, tỷ ấy xin môn phái tạm nghỉ một ngày để ra ngoài làm việc. Nhưng sau ba ngày vẫn chưa trở về, cũng không có cách nào liên lạc được. Thế nên ta hoài nghi tỷ ấy đã xảy ra chuyện."

Không chết thì tốt. Sở Dao nghe đến đây, không khỏi thở ra một hơi nhẹ nhõm. Ba ngày trước, là ngày Mộ Tuyết Oánh ước định phải cho nàng hồi đáp. Xem ra, có thể là khi nàng ta, đang trên đường tới tìm nàng thì mất tích.

"Môn phái Linh Hư của các ngươi lớn như vậy, pháp bảo cùng pháp thuật cũng nhiều." Sở Dao cảm thấy kỳ quái hỏi: "Thỉnh trưởng bối trong môn phái ra tay trợ giúp một chút, chẳng phải sẽ dễ dàng tìm được hành tung của Mộ Tuyết Oánh hay sao?"

"Không đơn giản như ngươi nghĩ." Mộ Trường Sinh trầm mặc một chút, sau đó thấp giọng nói: "Phái Linh Hư đệ tử ngoại môn nhiều vô số, trưởng bối lại không cách nào chiếu cố được hết. Vì thế truy tìm hành tung của đệ tử, chỉ có nhưng tinh anh của nội môn mới được sử dụng.

Ý nói Linh Hư tuy là đại môn phái, nhưng cũng không vì một đệ tử ngoại môn mà mất công đi tìm kiếm.

Sở Dao nghe hiểu ý này, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, bình thường nghe Mộ Tuyết Oánh thổi phồng đệ đệ của mình ở trong phái tiền đồ rộng lớn ra sao. Xem ra, cùng nàng ta không có nửa đồng quan hệ.

"Hay là như vậy, ngươi cùng ta đi đến chỗ của trưởng bối trong tộc trưởng nói rõ việc này, để bọn họ hỗ trợ điều tra."

Tâm trạng muốn tìm ra Mộ Tuyết Oánh của Sở Dao, không kém so với Mộ Trường Sinh. Vì linh thạch của nàng, vì mục đích tiến vào phái Linh Hư. Nàng nhất định phải tìm được Mộ Tuyết Oánh.

"Tốt." Mộ Trường Sinh liền đồng ý, cái gọi là rồng mạnh không áp rắn độc. Phái Linh Hư bỏ mặc chuyện này, tốt hơn hết vẫn nên nhờ sự giúp đỡ của Sở gia.

Sở Dao dẫn Mộ Trường Sinh đến chỗ của tộc trưởng. Đúng lúc trông thấy Mặc Lan tới tìm Sở Uy Hải, bọn họ cũng nhìn thấy hai người, đồng thời lộ ra một nụ cười ái muội.

"Nhị ca, nhị ca." Sở Dao biết nhất định là đôi tiểu tình nhân này đã hiểu lầm, nhưng nàng không giải thích, mà hướng về phía Sở Uy Hải vẫy tay gọi lớn: "Đến đây một chút, muội có chuyện cần hỏi huynh."

"Nha đầu thối." Sở Uy Hải đi tới, hào sảng cười: "Còn không chịu giới thiệu cho Nhị ca biết một chút về vị thiếu niên anh hùng này sao?"

"Nhị ca, đây là Mộ Trường Sinh của phái Linh Hư." Sở Dao giới thiệu qua.

Hai mắt của Sở Uy Hải lập tức sáng ngời, bộ dạng giống như thấy nhà giàu, vội vàng chắp tay nói: "Thì ra là cao đồ của phái Linh Hư, ngưỡng mộ đã lâu. Tại hạ Sở Uy Hải là nhị ca của Sở Dao."

"Ừm." Mộ Trường Sinh lạng nhạt nói một tiếng, bộ dáng cao quý lạnh lùng. Khiến cho Sở Uy Hải nhìn đến thập phần khó chịu, sắc mặt cũng trở nên tối sầm.

"Nhị ca, bọn ta tìm huynh có chuyện quan trọng." Sở Dao sợ hai người xảy xung đột, liền quay đầu nói với Mặc Lan: "Mặc Lan tỷ, muội mượn nhị ca một chút có chuyện cần làm, tỷ sẽ không ngại chứ?"

"Không sao, mọi người đi đi. Ta cũng đang định đi tới chỗ của Sở Mẫn, vậy ta đi trước." Mặc Lan luôn *Thiện giải nhân ý, thức thời rời đi.

(*Thiện giải nhân ý: Am hiểu lòng người.)

"Nhị ca, chúng ta đi qua bên kia nói chuyện một chút." Sở Dao kéo tay áo của Sở Uy Hải đi tới hướng căn tĩnh thất ở bên cạnh. Chuyện này nên để Sở Uy Hải đi nói với tộc trưởng, như vậy hiệu quả sẽ tốt hơn.

"Nha đầu thối, lôi lôi kéo kéo còn ra thể thống gì. Một chút dạng vẻ của nữ hài tử cũng không có, để người khác thấy được chắc chắn sẽ bị chế giễu." Sở Uy Hải lúc nói những lời này, lại không nghĩ tới ngày thường hắn vẫn hay chụp bả vai của nàng, cũng không có xem nàng như nữ hài tử.

Sở Dao lười để ý đến lời nói chán ngắt này của hắn, vẫn tiếp tục kéo hắn đi về phía trước. Mộ Trường Sinh theo sau hai người cùng đi vào tĩnh thất.

"Nói đi, có chuyện quan trọng gì muốn cùng ta thương lượng?" Sở Uy Hải lúc nói những lời này, ánh mắt còn đặc biệt lướt nhìn hai người.

Người Nhị ca này, thật là bát quái. Luôn nghĩ người khác cũng quan hệ nam nữ bừa bãi giống như hắn hay sao? Sở Dao nhịn không để bản thân xúc động, trợn trắng mắt nghiêm túc nói với hắn: "Nhị ca còn nhớ Mộ Tuyết Oánh của phái Linh Hư, hay thương xuyên mua Mỹ Dung Thánh Phẩm của muội không?"

"Nhớ a. Nữ tu kia có tiền mà không có chỗ tiêu." Sở Uy Hải lơ đãng nói, ấn tượng của hắn đối với Mộ Tuyết Oánh xem ra không được tốt.

"Đó là tỷ tỷ của Mộ Trường Sinh." Sở Dao thở dài, Giấu kĩ chuyện bản thân dùng 7000 linh thạch để Mộ Tuyết Oánh trợ giúp nàng tiến vào phái Linh Hư: "Mộ Tuyết Oánh ba ngày trước nói tới đây tìm muội, nhưng nửa đường lại mất tích. Vậy nên Mộ Trường Sinh muốn mời gia tộc của chúng ta trợ giúp, điều tra ra hành tung của nàng ta."

Nói đến viện quan trọng, biểu cảm của Sở Uy Hải lập tức trở nên nghiêm túc nói: "Thì ra Mộ Tuyết Oánh cô nương cũng đã xảy ra chuyện."

"Cũng đã xảy ra chuyện?" Sở Dao vội vàng hỏi: "Đây là ý gì?"

Chương 61: Manh Mối

Mộ Trường Sinh đứng ở một bên, nhìn Sở Uy Hải gắt gao, đợi hắn giải thích.

"Nha đầu thối, do khoảng thời gian này muội vẫn luôn ngây ngốc ở bên trong gia tộc cho nên không biết." Biểu cảm của Sở Uy Hải trở nên nghiêm trọng: "Dãy núi Thương Mang của chúng ta gần đây có rất nhiều tán tu bị mất tích. Sau đó bị giết hại một cách dã man, bây giờ đang loạn lên làm cho lòng người kinh sợ."

"Cho nên đã tập hợp những tán tu lại, tìm tới các đại gia tộc tu chân như chúng ta, để mời ra vài vị tu sĩ Trúc Cơ trợ giúp tìm kiếm. Hy vọng tu chân gia tộc có thể tìm được hung thủ, duy trì bình yên cho dãy núi Thiên Sơn ."

"Hiện tại các đại gia tộc tu chân đều đã phái ra các tu sĩ tinh nhuệ, tạo thành từng nhóm điều tra truy tìm hung thủ. Bất quá tên này hung thủ rất giảo hoạt, cho tới bây giờ chúng ta đều không có bất kì manh mối nào."

"Hoá ra là thế, muội nhớ rõ khi ấy Thập Tam ca đã từng nói qua. Còn đặc biệt dặn muội phải nhắc Mộ Tuyết Oánh nên chú ý. Nhưng nàng ta lại quá mức tự phụ, cho rằng không ai dám động vào đệ tử của phái Linh Hư."

Những lời này của nàng rõ là đang nói: Mộ Tuyết Oánh bởi vì tự phụ mà gặp phải tai hoạ, cũng kéo theo Mộ Trường Sinh vào mắng.

Mộ Trường Sinh lạnh lùng liếc mắt nhìn Sở Dao một cái, nhưng không tức giận. Mà hướng về phía Sở Uy Hải thành khẩn nói: "Sở huynh, tỷ tỷ của ta mất tích chắc hẳn cũng có quan hệ với tên hung thủ này. Vì vậy ta hy vọng có thể gia nhập vào nhóm điều tra của các ngươi, cùng nhau truy tìm hung thủ."

Sở Uy Hải bị một câu nói Sở Huynh của Mộ Trường Sinh khiến cho lâng lâng. Tuy hắn lớn tuổi hơn so với Mộ Trường Sinh nhưng tu vi lại kém hơn một bậc. Theo lý phải gọi Mộ Trường Sinh một tiếng tiền bối. Mà bây giờ đệ tử Ngừng Kỳ Mạch của danh môn đại phái lại khách sáo với hắn như vậy, làm hắn cảm thấy nhìn Mộ Trường Sinh có phần thuận mắt hơn.

"Trường Sinh. Chuyện này ta không cách nào làm chủ được." Sở Uy Hải hắn nhìn Mộ Trường Sinh hào sảng nói: "Nhưng ta có thể đưa ngươi tới gặp tộc trưởng của bọn ta. Chúng ta cùng nhau thuyết phục khiến cho ông ấy đồng ý cho ngươi gia nhập nhóm điều tra."

Sở Dao đứng ở bên cạnh nhìn đến bội phục. Thật ra lấy thân phận đệ tử nội môn của phái Linh Hư cùng tu vi Ngừng Mạch Kỳ của Mộ Trường Sinh, chỉ cần đề nghị cùng điều tra hành tung của tỷ tỷ hắn. Chẳng lẽ tộc trưởng lại dám không đáp ứng, nhưng xem ra hắn là vì Mộ Tuyết Oánh. Vậy mà tự nguyện bỏ xuống tôn nghiêm tới nhờ vả người khác, có vẻ tình cảm của hai tỷ đệ bọn họ thật sự sâu đậm.

Lá gan của Sở Uy Hải cũng đủ lớn, lại có thể gọi thẳng tên của tu sĩ Ngừng Mạch Kỳ, cũng không sợ Mộ Trường Sinh sẽ trở mặt. Nhưng nhìn biểu cảm của Mộ Trường Sinh, giống như rất coi trọng Sở Uy Hải.

Quan hệ tình bạn của nam nhân thật khiến người ta khó có thể hiểu được. Nàng âm thầm lắc đầu.

"Nha đầu thối, ta dẫn Trường Sinh đi gặp tộc trưởng là được rồi." Sở Uy Hải bày ra dáng vẻ, bản thân cùng với Mộ Trường Sinh đã trở thành hảo huynh đệ. Khẽ phất tay ý bảo nàng trở về nghỉ ngơi, còn đáng giận nói thêm một câu: "Chuyện tiếp rất nguy hiểm, không thích hợp cho nữ hài tử tham gia."

Hừ. Ngươi tưởng ta cảm thấy hiếm lạ muốn tham gia sao? Trong lòng của nàng không khỏi chửi thầm, nhưng vẫn giữ thái độ chuẩn mực nói với Mộ Trường Sinh: "Nếu có tin tức gì của Tuyết Oánh tỷ, nhất định phải báo cho ta biết a."

Nhớ đừng quên còn có 5000 linh thạch của ta, đang ở trên người nàng ta.

"Ừm." Mộ Trường Sinh nhẹ gật đầu, rời đi cùng Sở Uy Hải.

Sở Dao trở lại tiểu viện thấy A Ngốc vẫn ngủ ở sân, dạo gần đây nó ăn ngon ngủ tốt. Cả ngày cũng không vận động, cho nên cơ thể càng thêm béo mập.

Lúc này Sở Hoằng Văn đột nhiên tìm đến cửa.

"A Dao." Hắn nhìn thấy Sở Dao, trên khuôn mặt ôn nhu tuấn không cách nào che giấu được lo lắng. Có vài phần nóng vội nói: "Ta vừa nghe nói, Mộ Tuyết Oánh đã xảy ra chuyện."

Sở Dao nhìn bộ dạng sốt ruột của Sở Hoằng Văn, người không biết còn tưởng hắn có quan hệ rất tốt với Mộ Tuyết Oánh.

"Đệ đệ của Mộ Tuyết Oánh đã tìm tới cửa." Sở Dao cũng không định giấu hắn, liền nói thẳng: " Theo lời của hắn nói, từ ba ngày trước Mộ Tuyết Oánh bả muốn tới Sở gia tìm muội. Nhưng cuối cùng bỗng nhiên lại mất tích, không có cách nào liên lạc được."

"Khẳnh định là đã xảy ra chuyện." Sở Hoằng Văn cắn răng nói, sau đó hấp tấp quay người lại bỏ đi. Cũng quên cả việc tạm biệt nàng.

Haizz. Sở Dao hơi thở dài, nhìn dáng vẻ của Sở Hoàng Văn giống như thật sự đã động tâm với Mộ Tuyết Oánh. Nếu có cơ hội nàng nhất định phải hỏi thử xem giữa hắn và Mộ Tuyết Oánh rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Lại có thể khiến cho một người ôn hoà điềm đạm như Sở Hoằng Văn, trở nên xúc động như vậy.

Sở Uy Hải dẫn Mộ Trường Sinh đi gặp tộc trưởng. Mà tộc trưởng đối với việc này lại xem trọng, không chỉ đáp ứng để Mộ Trường Sinh gia nhập nhóm điều tra. Còn đáp ứng tăng thêm nhân lực tìm kiếm, nhất phải tìm được Mộ Tuyết Oánh.

Hơn nữa còn muốn tạo một tiểu đội tuần tra dãy núi, giữ gìn trật tự. Trấn an tâm trạng của những tu sĩ cấp thấp.

Tạo thành đội ngũ tuần tra dãy núi Thiên Sơn, phụ thân của Mặc Lan cũng tham gia, cho nên ông ấy không yên tâm về sự an toàn của nàng ta. Vì thế liền đem Mặc Lan tới Sở gia cư trú.

Mộ Trường Sinh vẫn ở tại Sở gia, bắt đầu truy tìm manh mối. Nhưng mấy ngày qua, không có bất luận manh mối gì về hung thủ. Ngược lại tán tu không ngừng mất tích, ngay cả con cháu của một vài gia tộc, sau khi ra cửa một mình cũng bị sát hại. Hiện tại tu sĩ khắp nơi đều cảm thấy hoang mang.

Sở Hoằng Văn hôm nay tới tìm Sở Dao để thăm dò tình hình, hắn đột nhiên ưu thương nói: "Thời gian kéo càng lâu, tình cảnh của Mộ Tuyết Oánh sẽ càng nguy hiểm."

Rất nhiều tán tu bị mất tích, hồn đèn đã tắt. Nhưng theo như lời Mộ Trường Sinh nói, hôn đèn của Mộ Tuyết Oánh vẫn còn cháy.

Chỉ cần Mộ Tuyết Oánh còn sống, thì Mộ Trường Sinh vẫn sẽ ở lại Sở gia tiếp tục truy tìm. Nhưng thời gian kéo dài, sợ rằng Mộ Tuyết Oánh càng nguy hiểm.

"Huynh yên tâm đi, nhiều tiền bối Trúc Cơ kỳ tham gia điều tra như vậy, chắc hẳn sẽ sớm tìm ra được hung thủ."

Lúc Sở Dao nói những lời này, ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy chột dạ.

"Nói là như vậy, nhưng ta chỉ sợ khi tìm được hung thủ, Mộ Tuyết Oánh cùng những tu sĩ bị mất tích khác, đã bị mất mạng dưới độc thủ của hắn." Sở Hoằng Văn lắc đầu, tiếp tục nói: "Giống như hiện tại không có manh mối tìm kiếm, chẳng bằng dẫn xà xuất động."

"Ý của huynh là, tìm người giả làm tán tu, dẫn hung thủ xuất hiện sao?" Sở Dao nghe một chút liền đoán được ý của hắn: "Cách này đúng là rất hay, huynh có thể đề nghị với tộc trưởng."

"Ta cũng đã nói qua với tộc trưởng, nhưng tộc trưởng lại nói, nếu làm vậy thì tu sĩ giả thành tán tu kia sẽ nguy hiểm đến tính mạng, cho nên đã không đồng ý." Giọng nói của Sở Hoằng Văn có chút uể oải.

"Cũng có thể cho tiền bối Trúc Cơ đi theo từ xa, bảo vệ người giả làm tán tu kia?" Sở Dao đưa ra kiến nghị.

"Hung thủ rất sảo quyệt, nếu làm như vậy sẽ không có cách nào dẫn hắn xuất hiện." Sở Hoằng Văn lắc đầu, nhiệt tình nói: "Cho nên phải để người kia giả làm tán tu, một mình hành động. Đợi tới khi hắn bị hung thủ bắt về hang ổ, sau đó nghĩ cách truyền tin cho mọi người tới bao vây lấy hang ổ, diệt trừ hung thủ."

"Không được." Sở Dao nghe tới đây, cũng là không tán thành: "Cách này quả thật rất nguy hiểm. Nếu hung thủ thấy chỉ có một mình tán tu, liền trực tiếp hạ độc thủ thì phải làm sao? Tới mạng sống cũng không còn, thì nói gì đến việc báo tin cho mọi người."

"Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con?" Sở Hoằng Văn vẫn cứ kiên trì với ý kiến của mình, hắn nói tiếp: "Mộ Tuyết Oánh bị bắt nhiều ngày như vậy, hồn đèn vẫn chưa tắt. Có thể đoán được, hung thủ không phải vừa nhìn thấy mặt liền ra tay độc ác. Hắn có thể sẽ bắt tu sĩ, tới nơi bí ẩn nào đó rồi mới giết. Vì nên vẫn còn có cơ hội."

"Chuyện này cũng không nhất định." Sở Dao đem chuyện bản thân tổng kết trong khoảng thời gian này nói hết ra: "Huynh trước tiên phải rõ, hung thủ này vì sao chuyên bắt tán tu. Ngay cả những tán tu nghèo đến kiết xác, giết cũng không có được nhiêu linh thạch. Cho nên muội cảm thấy hắn bắt cóc tán tu, không phải vì linh thạch. Mà còn có mục đích nào đó, ví dụ như nói đến nữ tu, trước nay vẫn còn chỗ hiệu quả khác tốt hơn. Chính là biến thành lô đỉnh để thải bổ."

Nghe Sở Dao phân tích như vậy, đầu tiên mặt của Sở Hoằng Văn trướng đến đỏ bừng. Sao đó chuyển thành một mảnh xanh mét, giọng nói run rẩy: "Ý của muội là, Mộ Tuyết Oánh khả năng nàng đã......"

"Nếu nàng ta vẫn còn sống sót, chắc hẳn tình cảnh chính là như vậy." Sở Dao thở dài, không nghĩ để lại hy vọng cho Sở Hoằng Văn.

"Ta không tin." Sở Hoằng Văn đột nhiên đứng dậy, hai mắt tràn đầy tơ máu, nhìn nàng chằm chằm. Nhấn mạnh lần nữa: "Ta không tin."

Sở Dao bị Sở Hoằng Văn nhìn đến chột dạ, liền vội vàng nói: "Muội cũng là nữ tu, đương nhiên không hy vọng chuyện này xảy ra."

Sở Hoằng Văn không nói thêm nữa, quay người rời đi.

Sở Dao nhìn bóng dáng hiu quạnh của hắn, đột nhiên cảm thấy một sự quyết tâm. Trong lòng liền kinh sợ, vội vàng đứng dậy nói: "Thập Tam ca, huynh ngàn vạn lần đừng nên làm chuyện ngu ngốc."

Sở Hoằng Văn nghe thấy thanh âm của nàng tạm dừng lại. Đưa lưng về phía nàng lắc đầu, cũng không nói gì vô nghĩa mà rời đi.

Dựa vào, không phải nàng đã kích thích đến hắn rồi đó chứ?

Sở Dao càng nghĩ càng cảm thấy bất an, nàng thật sự sợ Sở Hoằng Văn sẽ xả thân đi mạo hiểm. Nhưng lời của nàng nói, hắn lại không nghe. Hết cách nàng đành phải ra khỏi cửa tìm Sở Uy Hải, đem suy đoán của mình nói cho hắn biết.

"Muội nói Hoàng Văn thích Mộ Tuyết Oánh, sẽ vì nàng ta mà đi mạo hiểm?" Sở Uy Hải nghe thấy tin này, giống như khó có thể tưởng tượng được, biểu cảm trên trên mặt thập phần cổ quái.

"Muội cũng không biết như thế nào, Thập Tam ca lại đi thích Mộ Tuyết Oánh, nhưng đây là sự thật." Sở Dao gật đầu khẳng định, còn nhấn mạnh ngữ khí: "Thế nên Nhị ca, huynh cần phải trông chừng Thập Tam Ca, đừng để huynh ấy đi làm việc ngu ngốc."

"Không thể nào." Vẻ mặt của Sở Uy Hải vẫn khó tin, nhưng nhìn thấy bộ dạng sốt ruột của Sở Dao liền an ủi nói: "Tốt, ta biết rồi. Ta sẽ giám sát hắn chặt chẽ."

"Huynh nhất định phải giám sát chặt chẽ huynh ấy đấy." Sở Dao lặp đi lặp lại, khiến cho Sở Uy Hải mất hết kiên nhẫn: "Được rồi, ta đã nói biết bao nhiêu lần. Ta sẽ giám sát chặt chẽ hắn, không để hắn đi làm chuyện ngu ngốc."

"Muội đừng dài dòng nữa, nhanh trở về nghỉ ngơi đi."

Sở Dao vẫn không yên tâm, lại đi tìm Sở Hoằng Văn căn dặn hắn không nên làm chuyện ngốc nghếch.

Thái độ lần này của Sở Hoằng Văn rất bình thường, lịch sự nho nhã giống như trước đây: "A Dao, đa tạ muội quan tâm. Ta không sao cả."

"Tốt." Sở Dao thấy thái độ này của hắn, cũng không nói nhiều nữa, liền quay trở về.

Kết quả là sau hai ngày, Sở Uy Hải thở hổn hển chạy tới tìm nàng nói: "Chuyện không tốt, Hoàng Văn đã mất tích."

Chương 62: Thử.

"Sao lại như vậy. Không phải kêu huynh trông chừng huynh ấy sao?" Sở Dao đột nhiên đứng dậy, việc bản thân lo lắng nhất cuối cùng cũng đã xảy ra.

"Hắn cũng không phải là tiểu hài tử, ta làm sao có thể lúc nào cũng ở bên cạnh trông chừng." Sở Uy Hải ảo não, lo lắng nói: "Buổi sáng hôm nay Trần quản sự mới nói với ta. Hoàng Văn ngày hôm qua một mình ra ngoài, tới giờ vẫn không quay trở về."

"Ta dùng Truyền Âm Phù, truyền âm cho hắn nhưng lại không có hồi âm."

"Muội nói Hoàng Văn sẽ không thật sự đi thực hiện kế sách thâm nhập dụ đích kia chứ?"

"Muội thấy rất có khả năng." Sở Dao thở dài có phần bất đắc dĩ nói: "Việc đã tới nước này, chúng ta vẫn nên xem Thập Tam ca có lưu lại manh mối gì không."

"Tốt, ta lập tức đi." Sở Uy Hải lập tức đi tìm manh mối.

Sở Dao ngồi ở trên ghế, không khỏi nôn nóng bất an.

Nhiều tán tu ở dãy núi Thương Mang bị mất tích, cũng không liên quan gì đến nàng. Ngay cả khi Mộ Tuyết Oánh bị mất tích, chuyện nàng quan tâm cũng chỉ là linh thạch của mình.

Nhưng là Sở Hoằng Văn lại khác, hắn luôn coi nàng như muội muội ruột thịt mà yêu quý. Trong lòng nàng cũng đã thừa nhận thân phận Thập Tam ca của hắn, cho nên nàng không thể mặc kệ Sở Hoằng Văn xem như không thấy.

Lúc trước Sở Dao đối với việc tán tu bị mất tích không quá để bụng. Cho nên vẫn không có thật sự suy xét, nhưng lần này nàng bắt đầu sắp xếp lại những tin tức kia, rồi nghiêm túc phân tích.

Điểm thứ nhất, động cơ gây án của hung thủ rốt cuộc là gì. Tu sĩ mà hung thủ nhằm vào đều là những tán tu nghèo, xem ra không phải vì linh thạch. Đối tượng hung thủ xuống tay không phân biệt nam nữ, điểm này có chút kỳ quái. Nữ tu có có thể biến làm lô đỉnh để thải bổ, nâng cao tu vi. Nhưng giết chết nam tu căn bản không tác dụng gì.

Sở Dao bắt đầu lấy hoàn cảnh chung của thế giới này ra phân tích, đây là một thế giới tu tiên. Bản năng của tu sĩ chính là tu luyện, ngay cả ma tu, giết người cũng chỉ vì nâng cao tu vi.

Như vậy động cơ giết người của hung thủ, cơ bản vẫn là vì nâng cao tu vi.

Điểm thứ hai, người bị hại có đặc điểm chung gì?

Trước mắt xem ra, người bị hại đều là tu sĩ Luyện Khí kỳ. Cho nên Sở Dao đoán, tu vi của hung thủ thấp nhất cũng là Trúc Cơ kỳ.

Một tu sĩ Trúc Cơ kỳ dùng giết tu sĩ cấp thấp, mục đích nâng cao tu vi, vậy chỉ có thể là một tên ma tu.

Sở Dao xuất thân từ ma đạo Cực Lạc Cung, đối ma tu không còn xa lạ. Lúc trước nàng tu luyện "Vạn Tinh Chết**" cũng là một thứ ma công hung hiểm.

Nghĩ tới đây, nàng đột nhiên ý thức được mình đã phạm phải một sai lầm. Bình thường tu sĩ hay nói thải bổ, phần lớn thông qua âm dương giao hợp giữa nam nữ, dùng lô đỉnh thải bổ.

Nhưng ma phái giống như Cực Lạc Cung, cách thải bổ lại không hạn chế giữa nam nữ giao hợp. Mà ngay cả chim bay cá nhảy, thậm chí là tinh hoa cây cỏ, cũng đều có cách để thải bổ.

Sau cùng, Sở Dao đưa ra một kết luận. Có một ma tu Trúc Cơ kỳ lẩn vào dãy núi Thương Mang, đại khai sát giới. Bắt tu sĩ Luyện Khí kỳ thải bổ để nâng cao tu vi.

Bất quá tu sĩ ở núi Thương Mang truy bắt hung thủ ở khắp nơi. Vậy mà ma tu này có thể tránh được, còn ở dưới mí mắt của các đại gia tộc tiếp tục gây án.

Nàng bỗng nhiên nghĩ tới một câu, cướp nhà khó phòng.

Hay ma tu này ẩn nấp ở bên trong tu sĩ chúng ta.

Đúng rồi, Sở Thiên Kỳ. Sở Dao nhớ lại tình cảnh lần đầu tiên nàng gặp được Sở Thiên Kỳ. Công pháp của hắn vô cùng tàn nhẫn độc ác, thêm phần quỷ dị khiến nàng ấn tượng sâu sắc.

Lúc trước vì nàng không muốn bại lộ thân phận, cho nên vẫn luôn tìm cách tránh mặt Sở Thiên Kỳ. Bây giờ nghĩ đến những sự việc phát sinh này, đúng là từ khi Sở Thiên Kỳ xuất hiện.

Tuy clnàng hoài nghi Sở Thiên Kỳ nhưng không có chứng cứ xác thực. Nàng cũng không thể đem việc mình hoài nghi này nói cho trưởng bối của Sở gia.

Bởi vì bọn họ sẽ không tin lời nói của một tu sĩ Luyện Khí như nàng, nếu như bị Sở Thiên Kỳ phát hiện, không chừng thân phận của nàng còn bị bại lộ.

Sở Dao nghĩ tới nghĩ lui, không khỏi quyết định ra tay từ Sở Uy Hải. Nàng nói với hắn là mình muốn đi phường thất mua một ít đồ dùng. Sở Uy Hải phản đối cũng không thành, liền tự động muốn cùng nàng đi.

Hai người đi tới thẳng tới phường thất Thiên Thượng, phát hiện ra nơi này bình thường náo nhiệt, bây giờ lại có phần hiu quạnh. Những tu sĩ đi trên đường đều có đôi có cặp, không người nào dám đi riêng lẻ. Xem ra ra uy danh của hung thủ đã làm cho tu sĩ cấp thấp sợ hãi.

"Nhị ca, chúng ta đi vào kia ngồi đi." Sở Dao mua linh thú đan xong, khi đi ngang qua Thiên Hương Các, liền kéo Sở Uy Hải lại, nghĩ muốn vào bên trong ngồi.

Thiên Hương Các là quán ăn ngon lớn nhất tại phường thất, không chỉ cung cấp các loại linh thực, linh tửu. Mà bên trong còn có ghế lô làm bằng sắt, kết giới tĩnh âm, là nơi bàn chuyện tốt nhất. Chỉ là giá cả rất đắt đỏ.

"Được, muội lúc trước chưa từng tới quá nơi này. Để Nhị ca dẫn muội đi ăn thứ gì đó thật ngon."

Gần đây xảy ra quá nhiều, Sở Uy Hải có phần mệt mỏi. Cũng nghĩ muốn thay đổi tâm tình một chút, cho nên sảng khoái dẫn theo Sở Dao đi vào Thiên Hương Các. Hắn quen đường quen lối, liền hướng tới đại sảnh đi đến.

"Nhị ca, chúng ta tới chỗ ghế lô đi." Sở Dao dừng bước, ánh mắt nhìn về vị trí phía lầu hai Nhã Các.

"Ngồi ghế lô làm gì, thật là lãng phí linh thạch." Sở Uy Hải trừng mắt liếc nhìn cô một cái, chỗ ngồi ở dãy ghế lô phí rất đắt.

"Muội muốn ngồi ghế lô, huynh xem như muội có linh thạch nhưng không có chỗ dùng đi." Sở Dao không màng tới vẻ mặt đen sì của Sở Uy Hải, nàng bảo tiểu nhị dẫn bọn họ vào dãy ghế lô.

"Muội, nha đầu thối phá của này." Sở Uy Hải bất đắc dĩ lắc đầu nhưng vẫn ngồi xuống.

"Gần đây có tin tức gì về Thập Tam ca hay không?" Sở Dao sau khi ngồi xuống liền mở miệng hỏi.

"Không có." Sở Uy Hải lắc đầu, Sở Hoằng Văn mất tích khiến hắn thập phần lo lắng. Dáng vẻ bây giờ của hắn, râu lồm xồm, tướng mạo tiều tụy. Nhìn có vẻ không được tốt lắm.

"Thật ra ở chỗ này của muội, một chút manh mối." Sở Dao tính lấy Sở Hoằng Văn ra làm cái cớ, thử thăm dò một chút phản ứng của Sở Uy Hải đối với Sở Thiên Kỳ.

"Manh mối gì, nói mau." Sở Uy Hải kích động tới mức đứng dậy, ghế dựa cũng bị hắn ném đi.

"Nhị ca, huynh đừng kích động, trước tiên ngồi xuống từ từ nghe muội nói." Nàng đem Sở Uy Hải ấn xuống bàn, rồi rót cho hắn một ly trà thanh tâm tĩnh khí: "Trước khi nói ra manh mối, muội muốn hỏi huynh một vấn đề."

"Huynh nếu không trả lời vấn đề của muội, thì muội cũng sẽ không đem manh mối nói ra."

"Muội nha đầu thối này." Sở Uy Hải oán hận nhìn nàng nhưng nàng vẫn dùng vẻ mặt kiên định đối diện với hắn, làm cho hắn bất đắc dĩ chỉ có thể ngồi xuống. Uống đại một ngụm trà, rồi tức giận nói: "Hỏi đi."

"Muội muốn biết, tiểu đội bình thường đi tuần tra dãy núi. Có phải là, sẽ có một vị trưởng bối Trúc Cơ kỳ đi theo không?"

"Làm sao có thể. Lão tổ khẳng định cần phải tu luyện, mỗi gia tộc chỉ phái ra một vị lão tổ thay phiên nhau dẫn dắt tiểu đội đi tuần tra dãy núi. Còn những lão tổ khác đều có Kim Phù Truyền Tống, một khi có được tin tức của hung thủ liền lập tức đến bao vây tiêu diệt hắn." Sở Uy Hải nôn nóng nói: "Việc này cùng manh mối của muội có quan hệ gì sao?"

Sở Dao nhẹ nhàng hỏi thử một câu: " Sở Thiên Kỳ trưởng lão, bình thường ngoại trừ đi tuần tra, thì đều làm gì?"

"Muội có ý gì?" Sở Uy Hải nghe ra được một chút manh mối liền nhíu mày nhìn nàng hỏi: "Manh mối của muội cùng Sở Thiên Kỳ trưởng lão có liên quan gì với nhau?"

"Nha đầu thối, đừng có đùa giỡn. Nhanh đem manh mối nói ra đi."

Sở Dao nếu còn không nói, hắn liền trở mặt.

"Huynh trước hết hãy nghe muội nói, việc này là như vậy." Sở Dao đem chuyện mình suy ra, chuyển thành Sở Hoằng Văn nói, toàn bộ kể cho Sở Uy Hải nghe.

Sở Uy Hải nghe nàng giải thích xong, khó tin hỏi ngược lại: "Hoằng Văn nói với muội ma tu ẩn núp bên trong chúng ta?"

"Vâng." Sở Dao trịnh trọng gật đầu, sau đó nghiêm túc nói: "Trước khi Thập Tam ca xảy ra chuyện, đã nói qua với muội. Huynh ấy cảm thấy hành vi của Sở Thiên Kỳ trưởng lão có chút quái dị, hơn nữa từ sau khi hắn đến, dãy núi Thương Mang liền có chuyện. Thế nên......"

"Nha đầu chết tiệt này, các ngươi lại dám hoài nghi lão tổ?"

Sở Uy Hải không đợi nàng nói xong, đột nhiên vỗ mạnh một chưởng xuống bàn. Khiến chén trà bay dựng cả lên.

Lần đầu tiên nàng thấy Sở Uy Hải tức giận lớn như vậy. Nhìn hàm răng bị hắn cắn đến nỗi phát ra tiếng "Ken két.". Trong mắt lộ ra tia lửa giận không ngăn nổi, tựa như một con sư tử đang bị chọc giận.

Sở Uy Hải thật là tức giận, hắn luôn xem vinh dự của gia tộc giống như sinh mạng. Vậy mà Sở Dao lại đi hoài nghi hung thủ là lão tổ nhà mình, đúng  là đại nghịch bất đạo.

"Nhị ca, muội cũng không dám tin lão tổ lại chính là hung thủ. Vì thế hiện tại mới tìm huynh đến để bàn bạc một chút." Sở Dao không nghĩ tới phản ứng của hắn lại lớn như vậy, nhưng nàng vẫn không từ bỏ ý định của mình, liền cẩn thận nói: "Nhưng việc này, lại từ chính miệng Thập Tam ca nói với muội. Huynh cũng biết, huynh ấy hành xử luôn thận trọng, nói không chừng đã phát hiện ra chuyện gì mà chúng ta không hay."

Vẻ mặt của Sở Uy Hải vẫn luôn tỏ ra phẫn nộ, giọng nói thập phần căm hận: "Hắn sao lại không trực tiếp đi nói với ta?"

"Huynh tính tình nóng nảy như vậy, Thập Tam ca làm sao dám nói với huynh." Sở Dao cười khổ một tiếng nói tiếp: "Thập Tam ca cũng biết việc hoài nghi lão tổ là đại nghịch bất đạo, cho nên vẫn luôn không dám nói cùng với người khác. Nhưng do muội tra hỏi mãi, huynh ấy mới nói ra."

"Hừ. Biết là đại nghịch bất đạo, vậy còn dám hoài nghi. Có phải là các ngươi đã ăn gan hùm mật gấu rồi không?"

Sở Uy Hải càng nói càng tức giận, ánh mắt nhìn nàng giống như hận không thể trực tiếp cho nàng một cái tát.

"Nhị ca, muội chỉ muốn nói cho huynh biết là muội vừa mới phát hiện ra một manh mối như vậy. Nhưng nếu huynh không muốn nghe vậy quên đi."

Sở Dao thấy phản ứng của Sở Uy Hải lớn như vậy, cũng không định nói tiếp.

"Muội nói đi, nói rõ ràng cho ta." Sở Uy Hải vỗ bàn: "Ta phải nghe thử một chút xem hai người nói như thế nào."

Dù sao hiện tại Sở Hoằng Văn còn đang mất tích, vẫn chưa tìm thấy. Cho nên nàng tiếp tục dùng danh nghĩa của hắn nói: "Thập Tam ca đã cùng muội phân tích qua. Chẳng may Sở Thiên Kỳ thật sự là ma tu, vậy sẽ hai khả năng. Hắn có được kỳ ngộ nào đó, cho nên mới bắt đầu tu luyện ma công. Nhưng nếu đúng là vậy, thì hắn sẽ không có khả năng trở lại Sở gia đi gây án. Thế nên Thập Tam ca cảm thấy còn có một khả năng khác."

"Còn có khả năng gì?" Sở Uy Hải khi nói những lời này, biểu cảm trên mặt không phải tò mò, mà chính là đang châm chọc.

Nàng cũng không để ý tới sự mỉa mai châm chọc của hắn, mà tiếp tục nói: "Rất có thể Sở Thiên Kỳ đã bị ma tu đoạt xá. Nếu tên ma tu này sau khi đoạt xá mới tu luyện lên Trúc Cơ kỳ thế còn tốt, nhưng trực tiếp đoạt xá khi Sở Thiên Kỳ là Trúc Cờ, vậy thì sẽ phiền toái lớn. Việc này chứng tỏ ma tu kia nhất định là một nhân vật rất lợi hại, pháp bảo cùng công pháp nhiều không vô số."

Chương 63: Theo Dõi.

"Ha ha ha." Sở Uy Hải nghe đến đó, tức giận đến bật cười nói: "Thật là buồn cười, nếu thật sự Thiên Kỳ trưởng lão bị ma tu đoạt xá, muội cho rằng ba vi trưởng bối Trúc Cơ trong tộc không nhìn ra được sao?"

Việc này có gì buồn cười, ta chẳng qua chỉ là một tu sĩ Luyện Khí, vậy mà các ngươi không thể nhìn ra được tu vi thật của ta. Cho nên cũng không cần quá tin vào việc tu vi, dù sao ở thế giới này công pháp vẫn vô cùng thần kì. Tuy trong lòng Sở Dao nghĩ vậy, nhưng không có cách nào nói ra.

"Các ngươi vô tri liền không tính, ngay cả tộc trưởng cũng bị mù sao?" Sở Uy Hải càng nói càng kích động, đập xuống bàn phát ra tiếng bang bang. Nếu không phải là ghế sắt được đặt kết giới tĩnh âm, thì sợ rằng những lời này sẽ bị toàn bộ người ở trên phố nghe được.

Nàng thấy thái độ này của Sở Uy Hải, biết là hắn không tin lời của mình. Cho nên tránh làm hắn hoài nghi, nàng liền ủy khuất nói: "Đây đều là do Thập Tam ca nói với muội."

Bây giờ Sở Hoằng Văn đang mất tích, đổ vạ cho hắn cũng không sao.

" Tên Sở Hoằng Văn đáng chết này." Sở Uy Hải nghiến răng nghiến lợi nói: "Chờ tới khi ta tìm được hắn, nhất định phải cho hắn mấy cái bạt tai thật mạnh. Lại dám ở sau lưng hoài nghi lão tổ trong tộc, còn đi khắp nơi đồn đại linh tinh quả thật nên giết."

"Chờ Nhị ca tìm được huynh ấy rồi nói sau." Sở Dao không mặn mà nói một câu. Sở Uy Hải liền sửng sốt, lửa giận cũng dập tắt hơn một nửa.

"Nha đầu thối, đem cái đầu nhỏ của muội sàng lọc sạch sẽ lại cho ta, đừng có đi khắp nơi nói lung tung." Sở Uy Hải trừng mắt liếc nhìn Sở Dao một cái, hung dữ nói: "Nếu muội dám làm ra việc gì bôi nhọ tới danh dự của Sở gia, ta nhất quyết sẽ không tha cho muội."

"Nhị ca, những lời này của huynh là có ý gì?" Sở Dao trong chớp nhoáng, hai mắt đã đẫm lệ. Nàng che mặt khóc nức nở: "Muội cũng chỉ vì muốn tìm ra hung thủ, cho nên mới đem lời của Thập Tam ca nói cho huynh biết. Nếu huynh nghĩ muội như vậy, về sau có chuyện gì muội cũng sẽ không dám nói với huynh nữa."

"Được rồi, ta không trách muội." Sở Uy Hải thấy mình doạ cho Sở Dao phát khóc, chân tay lập tức trở nên luống cuống, vụng về an ủi: "Cũng tại Sở Hoằng Văn không tốt, bỏ qua chuyện của muội. Sau này muội có chuyện gì thì cứ trực tiếp nói với ta, có biết không?"

"Vâng, Muội biết rồi." Sở Dao lau nước mắt, âm thanh nghẹn ngào nói "Nhị ca, huynh về trước đi. Muội muốn ở đây yên tĩnh một lát."

"Không được, ta không thể để muội ở đây một mình được." Sở Uy Hải bá đạo nói.

"Chúng ta đi thôi." Sở Dao đứng dậy nói, vốn nghĩ hẹn Mộ Trường Sinh tới đây gặp, xem ra là không còn cơ hội.

Sở Uy Hải tự mình đưa Sở Dao trở về tiểu viện, tiếp đó còn liên tục căn dặn nàng không được rời khỏi Sở gia hành động một mình, xong xuôi mới bỏ đi.

"A Ngốc, đến cả Sở Uy Hải cũng không tin lời ta nói, biết phải làm sao bây giờ?" Nàng sờ cái đầu béo mập của A Ngốc, rồi nói ra phiền não của mình.

A Ngốc căn bản là không thể nào hiểu được phiền não của Sở Dao, nó vươn một bên cánh vỗ vào tay nàng. Sau đó duỗi cổ kêu lớn, ám chỉ muốn ăn.

"A Ngốc, ngươi thật là hạnh phúc a."

Sở Dao thật ngưỡng mộ A Ngốc, bộ não nhỏ đúng là sẽ không có phiền muộn.

Sau khi Sở Dao hầu hạ đại gia A Ngốc ăn uống no say, liền quay về phòng tiếp tục suy nghĩ.

Sở Uy Hải không tin lời nàng nói, vậy thì tộc trưởng cùng hai vị trưởng lão lại càng không thể nào tin tưởng  nàng.

Miệng nói không bằng chứng, xem ra chỉ còn cách tự mình tìm ra chứng cứ, vạch bộ mặt thật của Sở Thiên Kỳ.

Nếu như có thể lựa chọn, nàng sẽ không chọc tới Sở Thiên Kỳ. Nhưng vì Sở Hoằng Văn, nàng tự nguyện đi mạo hiểm.

Nghe nói hồn đèn của Mộ Tuyết Oánh đến bây giờ vẫn còn chưa tắt, thuận tiện có thể đi tìm nàng ta. Năm nghìn linh thạch của nàng còn đang ở trên người Mộ Tuyết Oánh, xem ra phải gặp Mộ Trường Sinh nói chuyện một chút.

Sở Dao bắt đầu âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Sở Thiên Kỳ, nhưng nàng chỉ là một tu sĩ Luyện Khí sáu tầng nếu muốn giám thị một tu sĩ Trúc Cơ thì thật sự là vượt quá khả năng. Vì thế chỉ còn cách lấy Vụ Linh Tửu được ủ bằng linh dịch ra, thương lượng với A Ngốc. Bảo nó giúp cô đi thực hiện nhiệm vụ này, thời gian chỉ vào buổi tối.

Từ sau khi A Ngốc lần thứ hai qua phòng Sở Uy Hải thành công trở về, Sở Dao đối với tốc độ cùng năng lực phản ứng của nó, thập phần tin tưởng.

A Ngốc thật sự là sinh ra có năng khiếu ăn trộm. Trời tối đi giám thị Sở Thiên Kỳ, cũng chẳng bị bất kì kẻ nào phát hiện ra.

Hiện tại Sở Thiên Kỳ mỗi ngày, đều vẫn đến giảng đạo. Sau khi giảng xong liền về phòng yên lặng tu luyện. Chỉ có lúc hắn dẫn người đi điều tra, mới đi ra ngoài, tới khi kết thúc liền cùng người của Sở gia quay về.

Sở Dao theo dõi hai ngày nhưng không phát hiện hắn có ý định rời đi. Đến buổi tối ngày thứ ba, A Ngốc đột nhiên bay về.

"Hắn rời khỏi Sở gia sao?" Sở Dao vuốt ve cái đầu béo của nó, sau đó hạ thấp giọng hỏi.

A Ngốc gật đầu.

"Đưa ta đuổi theo hắn." Sở Dao dùng pháp tắc Thai Tức Luyện Thần, tiếp theo cắm cánh lôi điện vào người. Rồi cưỡi lên A Ngốc, bảo nó dẫn đường.

A Ngốc chở nàng tung cánh bay cao. Rời khỏi Sở gia đi đến một khoảng trời rộng lớn.

Khắp ngọn núi non đều bao phủ một tầng sương mù mỏng, trông có chút ảm đạm, hai bên dãy núi hẹp dài, chỉ cần một trận gió thổi qua cánh rừng, liền phát ra tiếng xào xạc. Còn nhánh cây ở sườn núi thì như đang giương nanh múa vuốt, nhìn hết sức yêu dị.

Pháp bào màu trắng của Sở Thiên Kỳ ở dưới ánh sáng trông thật rõ rệt, dáng vẻ hình như không định che dấu.

Nhìn dáng vẻ của hắn, hình như đang đợi ai đó. Sở Dao trong lòng cảm thấy khẩn trương. Không lẽ Sở Thiên Kỳ còn có người giúp đỡ?

A Ngốc chở Sở Dao bay qua lại bay lại vài vòng ở trên không trung, khiến cho đầu nàng cảm thấy choáng váng. Bất quá không còn cách nào khác, A Ngốc lại không phải trực thăng có khả năng đứng yên tại chỗ.

Người mà Sở Thiên Kỳ đang chờ không biết khi nào mới đến, A Ngốc có vẻ đã hết kiên nhẫn muốn bay trở về.

Nàng chỉ có thể bảo nó đặt mình xuống phía trên sườn núi. Vừa tới nơi nàng liền cẩn thận ngồi xổm xuống, tiếp tục quan sát Sở Thiên Kỳ.

Một lúc sau liền thấy một tu sĩ Trúc Cơ mặc pháp bào màu lam xuất hiện ở trước mặt Sở Thiên Kỳ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro