Phần 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế nào lại là hắn? Sở Dao thấy tu sĩ mặc pháp bào màu lam kia, vô cùng kinh ngạc. Người kia tóc trắng như tuyết, sắc mặt hồng nhuận, làn da bóng loáng. Dáng vẻ gần giống như hài tử mười tuổi.

Diện mạo đặc biệt như vậy nàng đã từng gặp qua. Đó chính là Diệp Tái Đồng, trưởng lão Trúc Cơ của Diệp gia.

Diệp gia chính là đối thủ một mất một còn của Sở gia. Sở, Diệp là hai đại gia tộc tu chân luôn tranh giành tài nguyên với nhau, có vô số lần khó phân thắng bại.

Bây giờ đang là ban đêm vậy mà Sở Thiên Kỳ lại đi gặp Diệp Tái Đồng, chẳng lẽ hắn muốn thông đồng với Diệp gia, ý định lật đổ Sở gia sao? Nếu như thì Sở gia sẽ gặp nguy hiểm.

Sở Dao nghĩ đến đây lập tức liền cảm thấy lo lắng. Tộc trưởng cùng hai vị trưởng lão Trúc Cơ, đều bị đã Sở Thiên Kỳ lừa gạt. Nếu ở dưới tình huống bọn họ không phòng vệ, bị Sở Thiên Kỳ đâm một đao, nhất định sẽ là một kích trí mạng. Nàng phải quay trở về báo cho tộc trưởng biết tin này.

Sở Dao muốn lấy đá ghi hình, đem việc Sở Thiên Kỳ lén đi gặp Diệp Tái Đồng, ghi hình lại để về làm chứng cứ.

Không nghĩ tới nàng vừa mới lấy đá ghi hình từ trong từ Càn Khôn Bảo Nang ra, liền phát hiện bản thân bị một cỗ thần thức cố định tại chỗ.

Chương 64: Bị Bắt.

Bị phát hiện! Trong lòng của Sở Dao kinh hãi, muốn gắn cánh lôi điện lên chạy trốn. Lại không ngờ đến, pháp khí dạng dây thừng lục sắc, đột nhiên từ mặt đất dưới chân nàng chui lên, lao nhanh tới đem nàng quấn chặt lại. Cũng chẳng biết dây thừng lục sắc này là thứ pháp khí gì, sau khi nàng bị nó trói chặt linh lực cũng bị phong ấn. Căn bản không có cách nào thi triển chiếc cánh lôi điện.

Thì ra nàng sớm đã bị Sở Thiên Kỳ phát hiện, trong lòng không khỏi cảm thấy lạnh lẽo, nhìn hắn ta từ xa ung dung đi về phía mình.

"Tiểu nha đầu." Sở Thiên Kỳ hơi mỉm cười, nói với Sở Dao: "Ta còn chưa đi tìm ngươi, vậy mà ngươi lại tự mình tìm tới cửa."

"Nàng ta là ai?" Diệp Tái Đồng đi theo sau Sở Thiên Kỳ, khẩn trương nhìn nàng nói: "Như thế nào lại theo tới đây?"

"Đây là một tiểu nha đầu của Sở gia." Sở Thiên Kỳ nói với Diệp Tái Đồng: "Ngươi yên tâm, ta sẽ xử lý nàng thật tốt."

"Không được, kế hoạch giữa chúng ta tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài. Tiểu nha đầu này nhất định phải để ta xử lý."

Diệp Tái Đồng không chịu khuất phục nói, sau đó hai tay bấm tay niệm thần chú. Một đạo ánh sáng màu hồng bắn về phía đầu của Sở Dao, ý muốn giết người diệt khẩu.

"Dừng tay." Sở Thiên Kỳ giơ tay lên, quạt lông thất sắc phát ra một đạo ánh sáng bao phủ lấy cơ thể của Sở Dao, chặn một kích của Diệp Tái Đồng.

"Ngươi muốn làm gì? Đừng quên liên minh giữa chúng ta." Diệp Tái Đồng phẫn nộ, nhìn Sở Thiên Kỳ chằm chằm: "Ngươi muốn bảo vệ nàng ta, phải chẳng muốn bội ước?"

Tuy Sở Thiên Kỳ cung cấp rất nhiều tin tức có lợi cho Diệp, nói muốn cùng bọn họ liên thủ lật đổ Sở gia, sau cùng phân chia chiến lợi phẩm. Nhưng dù thế nào đi nữa bọn họ cũng vô pháp hoàn toàn tin tưởng hắn.

"Nếu ta muốn bảo vệ nàng thì sẽ không làm trò, bắt nàng ở trước mặt ngươi. Vừa rồi ngươi lại không có phát hiện ra sự tồn tại của nàng a." Sở Thiên Kỳ nhẹ phe phẩy chiếc quạt lông thất sắc, không chút hoang mang: "Nha đầu này đối ta có chỗ hữu dụng, ta muốn tự mình xử lý."

"Ngươi yên tâm, ta bảo đảm sẽ không để nàng làm trở ngại đến kế hoạch của chúng ta."

"Hôm nay tới đây thôi, kế hoạch mà chúng ta bàn lúc trước vẫn giữ nguyên hành động. Ta đi trước."

Sở Thiên Kỳ khi nói xong những lời này, liền nhắc Sở Dao cưỡi lên chiếc quạt lông thất sắc của mình. Hoá thành một đạo cầu vòng màu sắc rực rỡ rời đi.

Sở Thiên Kỳ đã nói tới nước này, Diệp Tái Đồng lại ngăn cản hắn cũng không tốt. Dù sao Sở Thiên Kỳ cũng là đồng minh của bọn họ, kế hoạch lật đổ Sở gia còn phải dựa vào hắn.

Diệp Tái Đồng oán hận nhìn bóng dáng của Sở Thiên Kỳ rời đi, đột nhiên nhớ tới một chuyện, liền dậm chân kêu lên: "Không đúng."

Tiểu nha đầu vừa rồi, tu vi bất quá cũng chỉ là Luyện Khí tầng ba. Vậy mà thần thức của hắn lại không cách nào phát hiện ra, việc này đại biểu cho cái gì?

Chuyện này đồng nghĩa với việc, trên người tiểu nha đầu kia có bảo bối a. Dù cho không có bảo bối, thì cách nàng ta nín thở khẳng định cũng là một công pháp độc đáo. Nếu hắn học được loại công pháp này, tuyệt đối sẽ trở thành một vũ khí ám sát sắc bén.

Chẳng trách Sở Thiên Kỳ lại không giết nàng. Thì ra hắn ta đã biết trên người tiểu nha đầu này có bảo bối.

Bảo bối đã đặt ngay ở trước mắt mình vậy mà lại để cho nó bay mất. Diệp Tái Đồng nghĩ đến đây, liền vô cùng ảo não. Bất quá Sở Thiên Kỳ đã bay được khá xa, sợ là bảo bối đã sớm rơi vào tay hắn.

"Hừ, chờ tới khi kế hoạch lật đổ Sở gia thành công, ta sẽ thu thập ngươi." Diệp Tái Đồng nhìn hướng Sở Thiên Kỳ bay đi, trên gương mặt non nớt lộ ra nụ cười âm hiểm.

"Tiểu nha đầu, bây giờ chúng ta có thể tâm sự được rồi." Sở Thiên Kỳ vừa điều khiểu quạt lông thất sắc bay về hướng đông, vừa gỡ Càn Khôn Bảo Nang từ trên người nàng xuống. Sau đó lấy Liệt Diễm Kiếm ở bên trong ra, cười nói với nàng: "Ví dụ như, chúng ta nói về cái này."

"Thanh Liệt Diễm Kiếm này, lúc trước ta đã từng thấy một nữ tu Luyện Khí tầng bốn sử dụng qua. Không biết ngươi có quen với nàng ta hay không?" Biểu cảm hoà ái kia của Sở Thiên Kỳ, thật giống như đang ngồi nói chuyện phiếm với bằng hữu của hắn.

"Ta không biết ngươi đang nói tới nữ tu nào, thanh Liệt Diễm Kiếm này là của Thiên Hoa trưởng lão tặng cho ta. Bởi vì tu vi của ta còn thấp, cho nên đến bây giờ vẫn chưa sử dụng được thuần thục." Sở Dao tuyệt đối không thừa nhận mình chính là nữ tu kia.

"Bây giờ ngươi không thừa nhận cũng chẳng sao, ta vẫn có cách khiến cho ngươi mở miệng." Sở Thiên Kỳ hơi mỉm cười, không vạch trần lời nói dối của nàng. Mà đem từng đồ ở bên trong Càn Khôn Bảo Nang lấy ra, từ từ xem kỹ.

Tuy bí mật quan trọng nhất của Sở Dao, là bình Dương Chi Ngọc Tịnh, vẫn đang trong thức hải. Cho dù Sở Thiên Kỳ không thể thấy được, nhưng mấy chục vò linh tửu được ủ bằng linh dịch kia, cũng là bí mật mà nàng không thể tiết lộ ra.

"Đây là Vụ Linh Tửu do ngươi ủ ư, sao lại như không giống như Vụ Linh Tửu bình thường?"

Sở Thiên Kỳ tiện tay mở vò linh tửu 150 năm ra, mùi thơm của rượu mang theo linh lực nồng đậm. Kèm theo màu vàng mỹ lệ, khác một trời một vực so với Vụ Linh Tửu màu đỏ bình thường.

Sở Dao không lên tiếng, thật ra nàng không tìm được lý do nào để giải thích lai lịch của Vụ Linh Tửu này.

"Rượu ngon." Sở Thiên Kỳ ngửi thấy mùi thơm của rượu, không khỏi say mê. Tiếp đến liền đem vò rượu đặt lên miệng, uống một ngụm thật lớn.

Sở Dao không tự chủ được, mở to hai mắt nhìn. Đây là Vụ Linh Tửu 150 năm, được ủ bằng linh dịch. Chỉ thích hợp cho Dung Hợp Kỳ uống.

Sở Thiên Kỳ uống dũng cảm như vậy, có thể bị nổ tan xác mà chết hay không?

Nổ đi, nổ đi, nhất có thể nổ chết hắn. Nàng tràn ngập chờ mong nhìn Sở Thiên Kỳ, chỉ thấy sau khi hắn một ngụm Vụ Linh Tửu xuống, cơ thể hơi cứng lại. Sắc mặt đột nhiên đỏ bừng, toàn bộ gân xanh trên trán đều nổi lên, có vẻ như linh lực đang bạo.

Quạt lông thất sắc đột nhiên dừng ở giữa không trung. Sở Thiên Kỳ đem rượu linh dịch cất vào trong Càn Khôn Bảo Nang của mình, sau đó trực tiếp khoanh chân ngồi thiền.

Tu sĩ ngồi thiền tu luyện kị nhất là bị người khác quấy nhiễu. Nếu bây giờ có tu sĩ nào đi ngang qua tập kích Sở Thiên Kỳ, như vậy hắn không mất mạng cũng sẽ trọng thương.

Sở Dao thừa lúc Sở Thiên Kỳ ngồi thiền điều hoà linh lực, nàng liền bắt đầu nghĩ cách thoát khỏi dây thừng lục sắc này.

Đúng rồi. Nếu linh lực của nàng bị phong ấn, vậy thì nàng sẽ hấp thụ một chút linh lực từ bên ngoài.

Chỉ cần gom lại cho đến lúc đủ linh lực là có thể dùng Linh Khí Tráo, thoát khỏi chiếc dây thừng lục sắc này. Thần thức của nàng cũng không bị trói buộc, hai bàn tay vẫn có thể tự do hoạt động.

Nàng lập tức tụ tập thần thức lên bàn tay, bắt đầu sử dụng Tụ Linh Quyết.

Mới đầu Tụ Linh Quyết vì không có linh lực điều khiển cho nên thất bại, nhưng Sở Dao vẫn không nhụt chí. Nàng lại tiếp tục sử dụng Tụ Linh Quyết một lần nữa, lần thứ mười rốt cuộc cũng thành công. Một tia linh khí mỏng manh tụ tập ở giữa hai tay nàng.

Không được, mình cần phải nắm bắt thời gian.

Sở Dao thấy Sở Thiên Kỳ ngồi đối diện, gân xanh trên trán bắt đầu biến mất. Biết mình không còn thời gian.

Sở Dao liều mạng tụ tập linh khí ở xung quanh, sau đó vui mừng phát hiện ra dưới sự hấp dẫn của Tụ Linh Quyết, linh khí trên dây thừng lục sắc liền bị hấp thụ.

Nàng không ngờ Tụ Linh Quyết còn có tác dụng này. Nếu nàng liên tục sử dụng Tụ Linh Quyết, không biết có thể hủy được pháp khí này hay không?

Chương 65: Thân Phận.

Đáng tiếc bây giờ không phải là lúc nghiên cứu tác dụng của Tụ Linh Quyết đối với pháp khí.

Sở Dao gạt bỏ tạp niệm sang một bên, tập trung sử dụng Tụ Linh Quyết. Một tia linh khí tụ ở giữa lòng bàn tay nàng, ngay khi nàng sắp thành công đem linh khí gom được chuyển thành Linh Khí Tráo. Thì đột nhiên phát hiện ra cơ thể của Sở Thiên Kỳ hơi động đậy, biết hắn chuẩn bị tỉnh nàng liền đem linh khí vừa gom được xua tan hết.

Sao lại có thể nhanh như vậy? Sở Dao biết mấy ngụm Vụ Linh Tửu này không thể khiến cho Sở Thiên Kỳ chết được, nhưng không nghĩ tới hắn lại có thể hóa giải hiệu lực của rượu nhanh đến như vậy.

Tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ nếu uống Vụ Linh Tửu 150 năm, dành cho Dung Hợp Kỳ. Thì ít nhất phải ngồi thiền một canh giờ, mới có thể đem linh lực hóa giải. Nhưng Sở Thiên Kỳ chưa tới nửa canh giờ đã hóa giải được, xem ra thực lực của hắn tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Quả nhiên, sau đó Sở Thiên Kỳ mở to mắt vẻ mặt mừng như điên. Ánh mắt của hắn nhìn nàng giống như sói đói nhìn thấy thịt mỡ.

"Tiểu nha đầu, ta đối với ngươi thật là càng ngày càng cảm thấy có hứng thú." Sở Thiên Kỳ nở nụ cười ôn nhu với Sở Dao rồi giơ tay lên điều khiển chiếc quạt lông thất sắc bay về hướng đông, tựa như sao băng.

Bay khoảng chừng năm trăm dặm, Sở Thiên Kỳ ngừng ở phía trước một ngọn núi nhỏ khô cằn. Sau đó lấy ra một khối ngọc giản màu đen, đưa linh lực vào. Vách núi đối diện liền từ từ mở, lộ ra cửa động đen thẳm.

Sở Dao liền hiểu ra chỗ này chính là nơi ẩn nấp của Sở Thiên Kỳ.

Sở Hoằng Văn cùng Mộ Tuyết Oánh có thể bị nhốt ở chỗ này hay không? Nàng nghĩ đến chuyện có thể nhìn thấy hai người bọn họ, tâm trạng đang tuyệt vọng bỗng trở lên kích động. Không biết bọn họ hiện tại như thế nào?

Sở Thiên Kỳ thu hồi chiếc quạt lông thất sắc của mình lại, sau đó mang theo Sở Dao đi vào trong. Phía sau cửa động liền khép lại.

Sở Thiên Kỳ không theo như mong muốn của Sở Dao, đưa nàng tới chỗ giam giữ của Sở Hoằng Văn cùng Mộ Tuyết Oánh. Hắn dẫn nàng vào trong một căn phòng gian được khảm bằng dạ minh châu.

Sở Dao nhìn chăn gấm giường đá ở trong phòng. Trong lòng không khỏi nhảy dựng lên, mẹ ơi. Không phải hắn muốn thải bổ nàng đó chứ?

Tiền bối, tiền bối, cứu mạng. Sở Dao ở trong thức hải điên cuồng gọi lão quái, nhưng đáng tiếc, hắn lại không có bất kỳ phản ứng nào.

Sở Thiên Kỳ đem nàng ném lên chiếc giường đá, ngay tức khắc nàng liền lui lại phía cuối giường, cố gắng kéo dài khoảng cách với hắn ta.

"Tiểu nha đầu."'Sở Thiên Kỳ quỳ một chân ở trên giường đá, từ cao nhìn nàng nói: "Ngươi thành thật khai hay là để ta tự mình dùng sưu hồn quyết tới xem?"

"Thiên Kỳ trưởng lão, ngài muốn ta khai cái gì ta liền khai cái đó." Sở Dao kinh sợ nói: " Chỉ xin ngài tha cho ta một con đường sống."

"Vậy ngươi nói đi, vò linh tửu màu vàng này được ủ như thế nào?"

Sở Thiên Kỳ bây giờ đã không còn quan tâm tới Sở Dao có phải là nữ tu bỏ trốn kia hay không, thứ hắn quan tâm hơn chính là linh tửu màu vàng từ đâu mà có. Vừa rồi hắn uống một ngụm, tu vi vẫn đang đình trệ lâu ngày đột nhiên bắt đầu có chút tiến triển, việc này đối với hắn mà nói thật là một chuyện tốt lớn.

Nếu linh tửu màu vàng này, có thể ủ ra được một số lượng lớn, thì hắn sẽ không cần phải bắt tu sĩ tới để thải bổ, cũng có thể đường đường chính chính tu luyện.

"Vò linh tửu màu vàng này, cũng dùng phương thức ủ Vụ Linh Tửu luyện chế ra." Trên đường đến đây Sở Dao đã nghĩ ra lý do thật tốt để thoái thác, lúc này chỉ việc nói: "Nhưng bên trong còn có thêm một thứ nữa."

"Thứ gì?"

Đây là việc mà Sở Thiên Kỳ muốn biết nhất.

"Bên trong còn cho thêm một giọt linh dịch màu vàng." Sở Dao biết chuyện linh dịch màu vàng trong chiếc bình ngọc nhỏ, không thể lừa được Sở Thiên Kỳ. Không bằng nói thật ra.

"Chính là cái này sao?" Sở Thiên Kỳ lấy bình ngọc nhỏ đựng linh dịch, từ trong Càn Khôn Bảo Nang của Sở Dao ra. Ngay khi mở nắp liền thấy, chất lỏng màu vàng nhạt mang theo linh khí nồng đậm. Khiến cho hai mắt của hắn nhìn đến phát sáng vội hỏi nàng: "Ngươi từ đâu có được thứ này?"

Sở Dao biết Sở Thiên Kỳ sẽ hỏi câu ấy, lần này bị hắn bắt được thật ra trong lòng nàng cũng không quá tuyệt vọng. Bởi nàng luôn cảm thấy lão quái trong thức hải sẽ cứu mình.

Chỉ là lão quái cho đến bây giờ vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì. Lại nhớ tới đã rất lầu rồi không thấy hắn lên tiếng, làm cho nàng bắt đầu cảm thấy hốt hoảng sợ rằng lần này lành ít dữ nhiều.

Nếu bản thân thật sự chết trong tay Sở Thiên Kỳ, nàng cũng không thể để cho mình chết một cách uổng phí, mà nhất định phải kéo theo hắn chết cùng.

Làm thế nào có thể giết chết Sở Thiên Kỳ ư? Đầu tiên Sở gia là không thể, nàng nghĩ đến cuộc nói chuyện vừa rồi kia giữa Diệp Tái Đồng, biết bọn họ đã có kế hoạch chu toàn muốn lật đổ Sở gia. Cho nên bây giờ bản thân của Sở gia khó mà bảo toàn, nếu lần này có thể tránh khỏi kiếp nạn lớn đã là không tồi rồi, sao có thể trông cậy vào bọn họ báo thù cho nàng.

Sau khi nàng loại trừ Sở gia, liền đem hy vọng báo thù đặt lên người mà nàng quen biết. Người mang trên mình sức mạnh vô cùng lớn, chính là nữ thần duy nhất của thế giới này, nữ chính "Ngọc Băng Băng".

"Bình linh dịch này, là của một nữ tử tặng cho ta." Sở Dao bắt đầu ăn nói lung tung: "Nữ tử kia tên là Ngọc Băng Băng, nàng nhận mình là đệ tử của Cực Lạc Cung.

"Đệ tử của Cực Lạc Cung, Ngọc Băng Băng? Tu vi của nàng ta như thế nào, làm cách gì có được thứ này, vì sao lại tặng cho ngươi?" Xem ra Sở Thiên Kỳ cũng không tin vào những lời này của nàng, hắn nhìn chằm chằm quan sắt biểu cảm trên mặt nàng, không ngừng truy hỏi.

"Ta gặp được nàng, khi còn là phàm nhân. Cho nên không thể nhìn ra được tu vi của nàng. Chỉ biết khi ấy tuổi của nàng khoảng chừng với ta, dáng vẻ tựa như tiên tử trong tranh, vô cùng xinh đẹp, phong hoa tuyệt đại. Lúc nàng đưa cho ta bình linh dịch này có nói, muốn ta giúp nàng làm một việc." Sở Dao tiếp tục nói dối, muốn dẫn dắt Sở Thiên Kỳ đi theo ý nghĩ của mình.

"Nàng ta muốn ngươi đi làm việc gì?" Quả nhiên Sở Thiên Kỳ đã bắt đầu đặt câu hỏi theo dự định của nàng.

"Ngọc Băng Băng hy vọng ta sau này có thể gia nhập phái Linh Hư, làm gian tế trợ giúp cho Cực Lạc Cung." Sở Dao nói nửa thật nửa giả.

"Ha ha, ngươi cho rằng lão phu sẽ tin sao?" Sở Thiên Kỳ lắc đầu cười lạnh nói: "Xem ra, ngươi rượu mời không muốn uống, lại thích uống rượu phạt. Vẫn là để lão phu cho ngươi nếm thử lợi hại."

Sở Thiên Kỳ nói xong liền bắt đầu cởi quần áo.

Sở Dao đối tư duy cùng hành vi như vậy của Sở Thiên Kỳ, cảm thấy không còn từ ngữ để nói. Hoặc do ba chữ "Ngọc Băng Băng" này có ma lực rất lớn, chỉ cần nghe thấy liền không chịu được? Quả không hổ là nữ chính trong tiểu thịt văn.

Tuy sứ mệnh của nàng là đi tới ngủ với những lão già của phái Linh Hư. Nhưng hiện tại nàng không muốn trải qua tư vị này liền vội vàng hô lớn: " Thật ra ta vốn không phải là Sở Dao của thôn Linh Thủy mà thân phận thật sự của ta chính là Lâm Tiếu Tiếu, đệ tử của Cực Lạc Cung Ngưng Thúy các."

"Cái gì?" Sở Thiên Kỳ nghe được những lời này quả nhiên động tác cởi quần áo liền dừng lại, kinh sợ xen lẫn nghi ngờ nhìn nàng. "Ngươi là người của Cực Lạc Cung?"

Sở Thiên Kỳ thân là ma tu, ở trong ma đạo không thể nào mà không biết tới uy danh vang dội của Cực Lạc Cung. Bây giờ nghe một tiểu nha của Sở gia nói, bản thân là người của Cực Lạc Cung hắn sao không giật mình.

"Không sai, ta là người của Cực Lạc Cung." Sở Dao thấy biểu cảm kinh sợ cùng nghi ngờ ở trên mặt Sở Thiên Kỳ, trong lòng bỗng dâng lên một tia hy vọng. Lập tức thay đổi thái độ vâng vâng dạ dạ vừa rồi, nàng ngồi lại ngay ngắn lạnh lùng nói với hắn ta: "Ta nhận lệnh môn phái ẩn nấp trong Sở gia, thừa dịp tiến vào phái Linh Hư làm gian tế. Dọn đường cho hành động tiếp theo của Cực Lạc Cung."

Nàng biết chỉ nói xuông sẽ không thể nào nhận được sự tín nhiệm của Sở Thiên Kỳ, mà cần phải lấy thêm bằng chứng ra mới được: "Khi ta rời khỏi Cực Lạc Cung đã pháp lời thề tâm ma, nếu ngươi chưa tin có thể tự mình xem."

Mỗi môn phái đều có lời thề tâm ma đặc thù riêng của mình, chỉ cần người thề không nói ra điều cấm kỵ thì sẽ không bộc phát ra, cho dù tu sĩ có tu vi cao cũng khó mà phát hiện.

"Vậy ngươi ép lời thề tâm ma của mình ra để ta nhìn xem." Sở Thiên Kỳ dùng thần thức bao phủ cả người nàng.

"Công pháp của Cực Lạc Cung ta là Vạn..." Trong đầu của Sở Dao nhớ lại phát quyết <Vạn Tinh Chết**>, từ từ mở miệng. Ngay khi nói đến chữ "Vạn", ngực liền cảm thấy đau quặn lại, lời thề bắt đầu phát huy tác dụng.

Sở Thiên Kỳ vẫn luôn dùng thần thức quan sát nàng, ngay khi thấy nàng nói ra chữ "Vạn" kia, trái tim trong cơ thể liền phát ra một đạo ánh sáng màu hồng phấn. Đây chính là lời thề tâm ma "Đào tâm khóa" duy nhất thuộc về Cực Lạc Cung, chuyên dùng trên người những đệ tử có tu vi thấp, phòng bọn họ tiết lộ ra cơ mật của bản phái.

Bây giờ Sở Thiên Kỳ mới tin nàng chính là đệ tử của Cực Lạc Cung.

Cực Lạc Cung gia sản cùng cơ nghiệp đều lớn mạnh, bảo vật nhiều vô số nếu trên người Sở Dao thật sự mang theo nhiệm vụ đặc biệt, vậy thì nàng có ít bảo vật cũng có thể hiểu được.

Nếu như là vậy, hắn còn nên tiếp tục động thủ với nàng nữa hay là không?

Trong lòng Sở Thiên Kỳ đúng là vẫn có điều kiêng kỵ đối với Cực Lạc Cung, hắn sợ bản thân sau khi giết Sở Dao sẽ làm hỏng tới kế hoạch lớn của bọn họ, sau cùng bị đuổi giết.

Nhưng không giết nàng, hắn lại luyến tiếc bảo vật linh dịch kia, đây chính là thứ tốt có thể nâng cao tu vi.

Thật ra trước khi đoạt xá Sở Thiên Kỳ, hắn vốn là Lý Cường Minh cũng là một tán tu chính đạo. Tuy cực khổ tu luyện nhưng tu vi lại gia tăng từ từ, đời này vô vọng tiến vào Trúc Cơ.

Bất quá, một lần tình cờ gặp được cơ duyên lớn, hắn liền được ma tu Kết Đan truyền thừa cho Thiên Ma Vạn Vật quyết, cùng thuật Thải Bổ Vạn Vật. Từ đó bắt đầu gia nhập vào trong hàng ngũ ma tu.

Dựa vào Thiên Ma Vạn Vật quyết cùng thuật Thải Bổ Vạn Vật, Lý Cường Minh làm vô số chuyện ác cuối cùng cũng thuận lợi tu luyện tiến vào Trúc Cơ hậu kỳ. Nhưng đáng tiếc ngay khi sắp Kết Đan, thì bị nhân sĩ chính đạo bao vây diệt trừ. Tuy thân thể bị hủy nhưng cuối cùng vẫn có thể chạy thoát, lúc ấy hắn liền đoạt xá Sở Thiên Kỳ đang là Luyện Khí tầng 11.

Sau khi đoạt xá Sở Thiên Kỳ, hắn không còn dám điên cuồng thải bổ giống như trước kia nữa, mà cố gắng tránh đụng chạm phải các môn phái lớn cùng đệ tử của đại gia tộc tu chân. Tuy thường xuyên bắt những tán tu cấp bậc thấp đến để thải bổ, nhưng tu vi khó mà tăng tiến.

Lúc Lý Cường Minh tu vi còn thấp luôn sợ khi bản thân bắt tu sĩ thải bổ sẽ khiến cho các môn phái, cùng gia tộc tu chân ở đó chú ý. Cho nên không dám dừng lại ở một chỗ quá lâu.

Trong thời gian 60 năm, hắn thay đổi vô số nơi, thải bổ rất nhiều tán tu cấp bậc thấp, khó lắm mới tiến vào Trúc Cơ sơ kỳ.

Lý Cường Minh nhớ tới thời gian huy hoàng trước kia của mình, rồi nghĩ lại bản thân bây giờ tu luyện khó khăn trong lòng liền hạ quyết định, bảo vật trên người Sở Dao tuyệt đối không thể bỏ qua.

Chương 66: Tìm Kiếm.

Sở Dao vẫn luôn quan sát từng biểu cảm ở trên mặt của Sở Thiên Kỳ. Nàng thấy trong ánh mắt hắn đầu tiên là do dự, tiếp đến là mê man bất an, cuối cùng chuyển thành kiên định ngoan độc.

Xem ra chiêu bài Cực Lạc Cung cũng không thể ngăn được lòng tham cùng dã tâm của Sở Thiên Kỳ, nàng biết hắn đã hạ quyết tâm muốn giết mình, cho lên thái độ liền thay đổi, chuyển sang dáng vẻ lấy lòng nói: "Ta biết ngươi muốn có kim sắc linh dịch này, nếu ngươi đồng ý thả ta, ta có thể giúp ngươi có được nó."

"Nga? Ngươi làm như thế nào có thể giúp ta có được?"

Những lời này quả nhiên khiến cho Sở Thiên Kỳ cảm thấy hứng thú.

"Ba năm sau, Ngọc Băng Băng sẽ tham gia hội đấu giá Ngự Bảo Thực các, tới lúc đó ta sẽ tìm đến để xin nàng. Nàng cho ta một lần cũng sẽ cho ta lần hai."

"Ta cũng biết kim dịch này chính là bảo bối. Vì vậy chỉ cần chúng ta hợp tác thật tốt, dù cho bắt lấy Ngọc Băng Băng cũng không thành vấn đề."

Sở Dao nói ba năm sau, Ngọc Băng Băng sẽ tham gia hội đấu giá đều là sự thật. Nàng nhớ rõ trong sách có nói nữ chủ Ngọc Băng Băng xác định có tham gia hội đấu giá Ngự Bảo Thực Các, sao đó khiến cho những nam chủ cầm thú của nàng ta xảy ra láo động lớn.

Câu đem Ngọc Băng Băng bắt lại thật ra chỉ mồi nhử cô vứt cho Sở Thiên Kỳ, nếu hắn đi tìm nàng ta thật, sợ rằng sẽ bị những nam chủ cầm thú kia hành hạ biến thành cặn bã.

"Đây quả thật là một đề nghị hay."

Sở Thiên Kỳ lộ ra vẻ mặt tán thưởng nhưng hắn đối với lời hợp tác của nàng, thật ra không mấy động tâm. Thời gian ba năm quá dài, ai biết được nàng sẽ làm ra chuyện xấu gì.

Không bằng giết chết nàng, ba năm sau tự mình đi tìm Ngọc Băng Băng. Bất quá trước khi nàng đem mọi chuyện nói ra, hắn sẽ để cho nàng ôm hy vọng bản thân có thể sống lâu hơn mấy ngày.

Với cả Đào tâm khoá của Cực Lạc Cung cũng là một phiền toái, bởi vì thứ này ngoài trừ phòng ngừa đệ tử cấp bậc thấp tiết lộ cơ mật ra ngoài, còn có thể phản chiếu lại tình huống của họ khi bị giết.

Cho nên vì không để Cực Lạc Cung phát hiện ra, Sở Thiên Kỳ cần phải nghĩ ra một cách nào đó, có thể làm cho mọi thứ liên quan đến Sở Dao hoàn toàn bị hủy diệt.

"Lúc ở Cực Lạc Cung Ngưng Thúy, ta có quan hệ rất tốt cùng với Ngọc Băng Băng. Nếu mà ta ra tay nhất định nàng ta sẽ không đề phòng." Sở Dao không ngừng cố gắng thuyết phục Sở Thiên Kỳ tha cho mình một con đường sống.

Dựa núi núi sập, dựa heo heo chạy, vẫn nên dựa vào chính bản thân mình là tốt nhất.

"Thân tới như vậy, chẳng trách nàng ta lại đem linh dịch tặng cho ngươi, giao tình giữa các ngươi xem ra có vẻ sâu đậm."

Sở Thiên Kỳ bừng tỉnh đại ngộ, ngay lúc này Truyền Âm Phù của hắn bỗng vang lên. Sau khi hắn dùng thần thức nghe xong liền nói với nàng: "Ngươi ở đây chờ một chút, sau khi ta giải quyết xong chuyện của Sở gia, sẽ cùng ngươi từ từ thương lượng."

"Tại sao ngươi nhất quyết phải hủy diệt Sở gia?" Sở Dao sợ chọc giận Sở Thiên Kỳ, cho nên vẫn luôn nhẫn nhịn không dám nhắc tới chuyện này. Nhưng hiện tại lại nhịn không được liền lớn tiếng hỏi: "Giữ lại Sở gia làm yểm hộ, không phải càng tốt hơn sao?"

"Ha hả." Sở Thiên Kỳ bật cười, bây giờ tâm tình của hắn đang rất tốt, cho nên chịu khó giải thích với nàng. "Ta không cần thân phận gì để yểm trợ, thứ ta muốn chính là dãy núi Thiên Sơn càng loạn càng tốt thì như vậy ta mới có thể thừa nước đục mà bắt cá."

"Đợi thu hết những thứ tốt đến tay, là ta có thể đi tới nơi khác."

Trong lời nói của Sở Thiên Kỳ để lộ ra, hắn đối với chuyện này chắc chắn xem như đã thành công.

"Tốt, ngươi ở đây ngoan ngoãn chờ đợi. Ta sẽ nhanh chóng quay trở về."

"Trong khoảng thời gian này ngươi có thể từ từ suy nghĩ một chút thử xem, có biện pháp gì tốt đối phó với Ngọc Băng Băng. Tốt nhất là có thể cung cấp cho ta một kế hoạch vẹn toàn để tham khảo."

"Còn những đồ vật này ta sẽ thay ngươi bảo quản. Đúng rồi, cả chiếc cánh lôi điện này nữa, vẫn nên để ở chỗ ta thì hơn."

Sở Thiên Kỳ dùng vẻ mặt ôn hoà nói, sau đó đem chiếc cánh lôi điện ở trên người nàng gỡ xuống. Có thể nhìn ra được Sở Thiên Kỳ hành sự thập phần cẩn thận. Cho dù Sở Dao đang chịu trói buộc bởi dây thừng lục sắc, linh lực bị phong ấn, thế nhưng hắn vẫn không cảm thấy an tâm chút nào.

Mà Sở Dao từ trong hành động của hắn đoán được, hắn vốn không có ý định sẽ buông tha cho nàng. Đợi sau khi hắn trở về cũng chính là ngày chết của nàng.

"Được." Sở Dao ngoan ngoãn gật đầu, sau khi thấy Sở Thiên Kỳ bỏ đi, liền cẩn thận dùng thần thức kiểm tra. Xác định hắn thật sự rời khỏi sơn động, nàng bắt đầu sử dụng Tụ Linh Quyết tụ tập linh lực.

Vừa rồi đã có kinh nghiệm cho nên lần này thi triển Tụ Linh Quyết thuận lợi hơn rất nhiều. Nàng còn thường tập trung dùng ý thức, hấp thu linh lực của dây thừng lục sắc, tuy hiệu quả vô cùng nhỏ nhưng vẫn tốt hơn là không.

Ngay khi Sở Dao đem linh lực hấp thụ được chuyển thành Linh Khí Tráo, trên người liền phát ra một tầng ánh sáng màu vàng. Dây thừng lục sắc liền bị chặn ở ngoài bởi tầng ánh sáng màu vàng này, nhưng cũng không đủ để nàng thoát khỏi.

Nàng lại tiếp tục hấp thụ linh khí điều khiển Linh Khí Tráo cùng dây thừng lục sắc, mới đầu là ánh sáng thanh sắc khá chói lọi còn ánh sáng màu vàng lại khá yếu ớt. Nhưng dưới tác dụng của Tụ Linh Quyết, ánh sáng màu vàng càng lúc càng rực rỡ.

Dây thừng lục sắc không những không áp chế được Linh Khí Tráo, mà ngược lại ánh sáng thanh sắc còn bị hập thụ.

Sau cùng dây thừng lục sắc rên lên một tiếng, ánh sáng biến mất rời xuống từ trên người Sở Dao.

Nàng cầm lấy dây thừng lục sắc lên, hoạt động cơ thể một chút, toàn thân linh lực vô cùng thông suốt.

Sở Dao không lập tức rời khỏi nơi này, nàng tản ra thần thức ở trong sơn động tối đen này, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Sở Hoằng Văn. Nàng muốn cứu Sở Hoàng Văn ra, trước khi Sở Thiên Kỳ quay trở về.

Sở Dao trên đường đi phát hiện ra mấy cái động thất này chắc hẳn là nơi mà Sở Thiên Kỳ giam cầm tu sĩ. Đáng tiếc là bên trong không có một bóng người, mà chỉ toàn là hài cốt.

Không lẽ Sở Thiên Kỳ đem tu sĩ đi giết hết rồi? Nàng nhớ tới chuyện hắn cùng Diệp gia liên minh.

Sợ hắn vì muốn chuyên tâm đối phó với Sở gia, mà đã đem toàn bộ tu sĩ giết sạch.

Sở Dao càng đi càng cảm thấy nôn nóng, ngay lúc này thần thức của nàng đột nhiên lướt qua một cái huyệt động, liên phát hiện bên trong vẫn còn có người sống.

Bất quá cái huyệt động này bị Sở Thiên Kỳ bố trí giam cầm, nhìn bên ngoài tựa như một vách đá hoàn chỉnh khiến cho cô không cách nào mở được.

Nếu có Liệt Diễm Kiếm trong tay nàng còn có thể cứng rắn công kích thử, chỉ đáng tiếc nàng hiện tại toàn thân tuy có linh lực nhưng không có bất kỳ vũ khí cùng pháp bảo gì.

Sở Dao gấp đến mức ở trước cửa đi qua đi lại một vòng, nàng lập tức nghĩ đến dù là trận pháp gì cũng đều phải dựa vào linh lực để chống đỡ. Nếu nàng dùng Tụ Linh Quyết đem linh lực chống đỡ trận pháp này hút cạn không biết có tác dụng hay không?

Mặc kệ cứ thử một lần xem sao. Sở Dao dùng thần thức bao phủ ở trên mặt vách đá, nàng quả nhiên cảm nhận được linh khí đang dao động. Ngay lập tức hai tay nàng thi triển Tụ Linh Quyết, một tia linh khí từ trên vách đá mặt bắt đầu chạy về giữa hay tay của nàng.

Nhưng nàng phát hiện ra tốc độ hấp thụ linh khí của Tụ Linh Quyết ít nhất cần phải mất năm canh giờ, mới có thể đem linh lực trên vách đá hút cạn.

Không được, quá chậm. Không biết Sở Thiên Kỳ lúc nào sẽ quay trở lại, nàng cần phải tìm cách đẩy nhanh tốc độ hơn nữa.

Vừa rồi Sở Dao đều sử dụng Tụ Linh Quyết hấp thụ linh lực trước, sau đó mới đem linh lực chuyển thành Linh Khí Tráo, như khi nãy nàng điều khiển Linh Khí Tráo đối đầu cùng dây thừng lục sắc. Để duy trì uy lực của Linh Khí Tráo nàng đồng thời sử dụng Tụ Linh Quyết hấp thụ linh khí, tiếp đó chuyền vào Linh Khí Tráo, cách hấp thụ linh lực này tốc độ càng nhanh.

Cho nên Sở Dao liên dùng Linh Khí Tráo mở rộng phạm vi, cùng lúc sử dụng Tụ Linh Quyết hấp thu linh lực.

Cách này quả nhiên dùng được. Nếu như nói vừa rồi nàng hấp thụ linh khí từ vách đá, thì bây giờ linh khí từ vách đá lại bị Linh Khí Tráo trên người nàng điên cuồng hấp thụ.

Sau một nén nhang, linh khí của vách đá bị nàng hấp thụ sạch sẽ. Linh thạch dùng để di chuyển vách đá phát ra một tiếng "bang", tiếp đó liền biến thành bột phấn. Cùng lúc vách đá ở trước mặt nàng từ từ mở ra.

"Thập Tam ca." Sở Dao kích động chạy tới vách đá.

"Sở Dao?" Một thanh âm vui mừng đột nhiên vang lên, sau đó có một bóng người từ trong góc nhào về phía nàng, kích động gọi: "Là ngươi dẫn người tới cứu ta đúng không?"

Không phải Sở Hoằng Văn, mà là Mộ Tuyết Oánh. Nhìn bộ dạng của nàng ta tuy khí sắc có chút ảm đạm, nhưng vẫn thoả mái chạy nhảy, có vẻ không bị tra tấn gì cả.

Chắc hẳn Sở Thiên Kỳ cũng kiêng dè thận phận đệ tử phái Linh Hư của Mộ Tuyết Oánh, cho nên không dám hạ độc thủ.

"Tuyết Oánh tỷ, tỷ không có việc gì thật tốt quá." Sở Dao phát hiện người đối diện không phải là Sở Hoằng Văn mà lại là Mộ Tuyết Oánh . Trong lòng có chút thất vọng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra quan tâm nói: "Ta cũng bị Sở Thiên Kỳ bắt tới, bất quá hắn thấy tu vi của ta thấp, cho nên không để tâm, vì thế ta liền trốn ra được."

"Chúng ta hãy nhanh rời khỏi nơi này." Nghe thấy không có người tới cứu mình, sắc mặt của Mộ Tuyết Oánh lập tức chuyển biến. Sau đó nắm tay Sở Dao, chạy ra hướng bên ngoài.

"Chờ một chút, ta còn phải cứu thêm một người nữa." Sở Dao kéo Mộ Tuyết Oánh lại nói: "Thập Tam ca, Sở Hoàng Văn của ta vì cứu tỷ cho nên cũng bị Sở Thiên Kỳ bắt tới đây? Ta cần phải đi cứu huynh ấy."

"Sở Hoằng Văn? Không phải hắn chỉ mới là Luyện Khí tầng năm thôi sao? Thế nào lại chạy tới đây cứu ta, đúng là có bệnh."

Sở Dao không ngờ Mộ Tuyết Oánh lại biết Sở Hoằng Văn, nhưng nghe giọng điệu của nàng ta hình như không có ấn tượng đặc biệt gì đối với hắn.

"Thập Tam ca tu vi tuy không cao." Sở Dao nghĩ đến bộ dạng si tình của Sở Hoằng Văn, nhịn không được liền thay hắn nói một câu: "Nhưng huynh ấy thật sự quan tâm đến tỷ."

"Bây giờ đừng nên nói chuyện này, cứu người quan trọng hơn, đợi lão biến thái kia quay trở về thì sẽ rắc rối." Mộ Tuyết Oánh ngăn không để cho Sở Dao nói, lập tức kéo tay nàng chạy về phía trước. Khi đi còn nhịn không được mắng một câu: "Ta nói Sở gia của các ngươi thế nào lại có một lão biến thái như vậy?"

"Hắn không phải là người của Sở gia bọn ta." Nàng lập tức biện hộ thay cho Sở gia: "Hắn là ma tu, sau khi đoạt xá Sở Thiên Kỳ liền chà trộn vào Sở gia."

"Bây giờ hắn còn thông đồng với Diệp gia ý định muốn lật đổ Sở gia, vì thế hắn chính là kẻ thù của bọn ta."

"Hừ." Mộ Tuyết Oánh cười lạnh, nói: " Sở gia của các ngươi không biết nhìn người, thật xứng đáng."

Mộ Tuyết Oánh bị nhốt ở chỗ này, trải qua nhiều ngày lo sợ. Tuy không bị thương tích gì nhưng vẫn căm hận Sở Thiên Kỳ, bao gồm cả Sở gia.

Nàng nghĩ đến bản thân vì hẹn với Sở Dao cho nên mới bị Sở Thiên Kỳ bắt nhốt lại. Vì vậy mà hận luôn cả nàng.

Hôm nay nếu không phải là Sở Dao tới cứu nàng, mà đổi thành người khác. Vậy đợi khi trở về môn phái, nàng nhất định sẽ báo lại cho trưởng lão biết. Để khiến cho Sở Thiên Kỳ cùng toàn bộ Sở gia phải trả cái giá đắt.

Chương 67:

Sở Dao vốn đang lo Sở gia sắp gặp rủi ro, bây giờ lại nghe được những lời này của Mộ Tuyết Oánh. Liền giận tới tím mặt hất tay nàng ta ra: "Mộ Tuyết Oánh, ngươi nói chuyện chú ý một chút cho ta, cái gì mà, Sở gia của bọn ta xứng đáng?"

"Nói như ngươi, vậy thì do ngươi học nghệ không giỏi, bị Sở Thiên Kỳ bắt được cũng rất xứng đáng."

"Sở Dao, ngươi." Mộ Tuyết Oánh bị những lời này của Sở Dao chọc cho lục phủ ngũ tạng đều phát hoả, hận không thể cho nàng hai cái tát.

Đáng tiếc linh lực bây giờ của nàng đã bị Sở Thiên Kỳ hạ cấm chế phong bế, so với phàm nhân không khác mấy. Đừng nói tới chuyện đánh Sở Dao, ngay cả việc rời khỏi đây cũng phải cần tới sự trợ giúp của nàng. Vì thế nàng ra chỉ có thể nuốt lửa giận vào trong, yên lặng đi theo sau.

Sở Dao không quan tâm tới Mộ Tuyết Oánh đang đi ở phía sau. Bây giờ trong cảm nhận của nàng, nàng ta ngoài tham tiền ra còn là một bạch nhãn lang.

Sở Dao vừa đi vừa dùng thần thức kiểm tra các huyệt động lớn, chỉ là đi tới cửa động cũng không phát hiện ra người còn sống.

"Mộ Tuyết Oánh, ngươi đến nơi này lâu như vậy. Có gặp qua Thập Tam ca của ta hay không?"

Không thấy Sở Hoằng Văn, trong lòng Sở Dao thập phần nôn nóng. Khi nói chuyện khẩu khí cũng trở lên cứng rắn.

Mộ Tuyết Oánh luôn am hiểu nhìn sắc mặt của người khác, lúc này tuy thập phần khó chịu nhưng cũng không dám chọc giận Sở Dao, liền vội vàng nói: "Sau khi ta bị lão biến thái bắt tới đây, vẫn luôn bị nhốt một mình ở bên trong vách đá kia, cũng chưa từng gặp qua người khác."

"Ngươi nói thử xem, hắn có khi nào đã bị lão biến thái kia...." Lúc Mộ Tuyết Oánh nói những lời này rất chi là cẩn thận.

"Ta không tin." Sở Dao trừng mắt liếc nhìn Mộ Tuyết Oánh một cái, rồi xoay người tính vào trong sơn động tìm lại một lần nữa.

"Sở Dao, khi nãy người cũng đã đi khắp nơi tìm một lần rồi. Không tìm được người, cũng có nghĩa là hắn đã bị lão biến thái kia sát hại." Mộ Tuyết Oánh thấy dạng vẻ tìm không thấy người thề không bỏ cuộc của nàng, trong lòng liền nôn nóng nói: "Đừng nên lãng phí thời gian, đợi một chút nữa lão biến thái kia quay trở về thì sẽ phiền phức."

"Hắn không dám giết ta, nhưng nhất định sẽ giết ngươi."

Sở Dao dừng chân lại, nàng biết Mộ Tuyết Oánh nói lời này là thật. Khả năng Sở Hoằng Văn đã bị giết, quay trở lại tìm chỉ tổn lãng phí thời gian chạy trốn.

Nhưng nàng không cam tâm, Thập Tam ca ôn nhu thiện lương như vậy. Sao có thể cứ chết ở trong sơn động âm u, xấu xí này. Dù cho hắn chết rồi, nàng cũng phải đem thi thể của hắn mang về.

"Ngươi chờ ta ở cửa, ta vào tìm lại lần cuối."

Sở Dao không để ý tới Mộ Tuyết Oánh đang gọi mình, mà vội vàng quay lại huyệt động.

Mộ Tuyết Oánh tức giận đến dậm chân, nhưng không dám rời đi một mình. Chỉ còn biết đứng ở cửa động chờ nàng.

Lúc này Sở Dao tìm kiếm càng thêm cẩn thận hơn, mỗi một cái động nàng đều dùng thần thức kiểm tra một lần, vừa đi vừa gọi: "Thập Tam ca, Thập Tam ca, huynh đang ở đâu?"

Sở Dao tìm kiếm một loạt nhưng không có phát hiện ra bất luận thứ gì, bây giờ nàng đã bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng.

Ngay lúc này một thanh âm yếu ớt vang lên. Như thanh âm của ngón tay xẹt qua sàn nhà.

Sở Dao liền tập trung dùng thần thức tìm kiếm. Thì phát hiện ra thanh âm này truyền tới từ trong hang động phía tay phải. Hang động này vừa rồi nàng đã dò xét qua, bên trong tất cả đều thi thể cùng một số đồ vật linh tinh không có phát hiện thấy người sống.

"Thập Tam ca?" Sở Dao ôm hy vọng bước nhanh về động thất phía bên phải. Có mùi lạ toả ra từ cửa vào, chỉ thấy trong động chất đầy thi thể cùng một ít xương cốt của linh thú.

Có vẻ thuật thải bổ của Sở Thiên Kỳ còn kém xa so với thuật thải bổ của Cực Lạc Cung.

Thuật thải bổ của Cực Lạc Cung không chỉ đem linh lực của tu sĩ cùng linh thú hút cạn, mà còn có thể dùng thân xác của bọn họ hoá thành linh lực để hấp thụ.

Sở Dao dùng thần thức cẩn thận tìm kiếm ở trong đám thi thể cùng hài cốt kia. Cuối cùng cũng phát hiện ra một chút manh mối. Trong góc tối âm u, đột nhiên truyền đến một tiếng động nhỏ.

"Thập Tam ca, là huynh sao?" Người này vẫn còn sống, cuối cùng Sở Dao cũng có một tia hy vọng. Nàng đem thi thể phía trước đẩy sang một bên, rốt cuộc cũng tìm được một người còn sống dưới kẽ hở.

Là một người mặc pháp bào màu lam, nằm bò trên xác chết, mặt úp xuống.

Sở Dao vừa nhìn thấy bộ pháp bào màu lam quen thuộc, còn có cả dáng người của hắn. Trong lòng bỗng nhảy lên, sau đó cẩn thận đem thi thể kia quay lại, mặt hướng lên trên.

Tu sĩ pháp bào màu lam, đúng là Sở Hoằng Văn. Bất quá diện mạo bây giờ của hắn trông thật tiều tụy, có vẻ hắn đã bị Sở Thiên Kỳ hút cạn tu vi. Cách cái chết không còn xa nữa.

"Thập Tam ca." Sở Dao thấy bộ dạng thê thảm này của hắn, nước mắt nhịn không được liền rớt xuống.

"A Dao, muội làm thế nào lại tới đây, tộc trưởng cùng các vị trưởng lão đâu? Còn có Mộ Tuyết Oánh đã được cứu ra chưa, nàng không có việc gì chứ?" Sở Hoằng Văn khi nói chuyện hơi thở mong manh như sắp tắt, vừa mở miệng liền hỏi về Mộ Tuyết Oánh.

Nàng nghĩ đến thái độ của Mộ Tuyết Oánh, liền vì Sở Hoằng Văn mà cảm thấy không đáng giá. Lại nghĩ tới Sở gia bây giờ không biết ra sao, trong lòng liền chua xót. Nhưng cũng không ở trước hắn để lộ ra.

"Mộ Tuyết Oánh không có chuyện gì, nàng ta đã được cứu ra. Để muội đưa huynh rời khỏi chỗ này." Sở Dao đặt Sở Hoằng Văn ở trên lưng, rồi cõng hắn rời đi.

"Bỏ ta xuống." Không ngờ đến Sở Hoằng Văn lại giãy giụa không chịu đi, hắn nói với nàng: "Vì sao muội lại tới đây một mình, chẳng lẽ muội cũng bị Sở Thiên Kỳ bắt tới?"

Sở Hoằng Văn ngay cả lúc này, tính cách vẫn vô cùng thân thiết như thế.

"Đừng cử động nhiều, nhanh đi cùng muội." Sở Dao không định giải thích nhiều, nhanh rời khỏi đây mới là quan trọng nhất.

"Ta không đi, dù sao hiện tại ta cũng không khác gì một người chết, muội mang theo ta chỉ sợ càng thêm liên lụy." Sở Hoằng Văn buồn bã cười, sau đó cúi thấp đầu nhỏ giọng nói: "Hơn nữa ta không muốn Mộ Tuyết Oánh thấy bộ dạng của ta lúc này."

"Bọn muội đi đi."

"Mộ Tuyết Oánh, Mộ Tuyết Oánh. Huynh chỉ biết quan tâm đến nàng ta thôi sao?" Sở Dao nghe ba chữ này, lửa giận đột nhiên bùng phát, cất cao giọng mắng: "Con mẹ nó. Mộ Tuyết Oánh rốt cuộc cho huynh ăn dược** gì, khiến cho huynh ngay cả tính mạng cũng không cần, gia tộc cũng không màng tới?"

"Gia tộc, gia tộc đã xảy ra chuyện gì?" Sở Hoằng Văn nghe được hai chữ "gia tộc", bỗng ngẩng đầu, nóng vội nói: "Đúng rồi, tộc trưởng còn chưa biết Sở Thiên Kỳ chính là tên hung thủ biến thái kia. Muội nhanh quay trở về nói cho bọn họ biết bộ mặt thật của hắn ta."

"Mà không được. Dù muội có nói với tộc trưởng, bọn họ cũng sẽ không tin. Nhanh, đỡ ta dậy, ta phải đi gặp tộc trưởng nói cho bọn họ biết."

Sở Hoằng Văn dù gì cũng là người của Sở gia, đối với gia tộc tận tâm trung thành, tình nghĩa sâu đậm. Vừa nghe tới Sở gia gặp nạn, tất cả đau thương đều biến mất, vùng vẫy ngồi dậy từ trên mặt đất, bàn tay khô gầy tay nắm lấy nàng.

Sở gia, có khả năng đã bị Sở Thiên Kỳ liên thủ cùng với Diệp gia hủy diệt rồi. Những lời này vừa tới miệng, liền bị Sở Dao nuốt xuống bụng. Nàng cõng Sở Hoằng Văn lên nói: "Đi, chúng ta quay trở về tìm tộc trưởng."

Sở Dao cõng Sở Hoằng Văn bước nhanh chạy về hướng cửa, vừa chạy vừa hô lớn: "Mộ Tuyết Oánh, đi thôi."

Chỉ là không có bất kì, một tiếng đáp lại nào của Mộ Tuyết Oánh. Sở Dao liền dùng thần thức một tìm kiếm, nhưng không phát hiện ra thân ảnh của Mộ Tuyết Oánh ở trước huyệt động. Mà phía cửa động lại truyền tới tiếng đánh nhau.

Chương 68: Cứu Binh.

Sở Dao nghe bên ngoài có tiếng đánh nhau, trong lòng liền vô cùng kinh ngạc.

Chẳng lẽ Sở Thiên Kỳ đã quay trở về, người nào đang đánh nhau cùng hắn. Chẳng lẽ Sở gia không có chuyện gì?

Trong đầu Sở Dao hiện lên vài ý nghĩ, sau cùng vẫn quyết định cõng Sở Hoằng Văn chạy tới cửa động. Ngay sau đó liền trông thấy Mộ Tuyết Oánh đang nấp ở đằng sau tảng đá lớn, vẻ mặt khẩn trương nhìn về phía không trung.

Trên bầu trời tối đen, chỉ thấy Sở Thiên Kỳ dùng quạt lông thất sắc của mình cùng một thanh linh kiếm màu đen, đánh nhau kịch liệt.

Mộ Trường Sinh, hắn làm sao lại tới được đây?

Sở Dao nhìn hắc y thiếu niên đang đứng ở giữa không trung, sử dụng thanh linh kiếm màu đen. Giống như một con hắc long, đánh cho quạt lông thất sắc của Sở Thiên Kỳ không còn sức phản kháng.

Thì ra A Ngốc sau khi phát hiện ra Sở Dao bị bắt liền lén đi theo Sở Thiên Kỳ. Thấy hắn mang nàng tiến vào một huyệt động liền bay trở về Sở gia tìm cứu binh.

Chỉ là khi nó trở về Sở gia, ngay đúng lúc Diệp gia tấn công vào từ phía sau núi Linh Tang Cốc. Lửa lớn cháy hừng hực, toàn bộ Sở gia đều trở nên hỗn loạn.

A Ngốc bay tới bay lui tìm kiếm Sở Uy Hải nhưng không thấy. Cho nên nó liền dùng cánh chộp lấy Trần quản sự, còn thêm mấy vị quản sự có tu vi cao nữa. Ý muốn kêu bọn họ đi cứu nàng nhưng lại bị bọn họ đuổi đi, cũng không ai thèm để ý tới nó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro