Phần 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa hay Mộ Trường Sinh phát hiện ra A Ngốc có điểm khác thường. Hắn biết con thiên nga mập này là linh thú phi hành của Sở Dao. Bởi vì người trong Sở gia ai cũng biết nó chính là bảo bối của nàng, cho nên tất cả mọi người đều đem chuyện này trở thành trò cười.

Đêm khuya hỗn loạn như thế, vậy mà không thấy Sở Dao xuất hiện, linh thú phi hành của nàng lại ở trong Sở gia bay loạn khắp nơi. Hắn liền đoán được khả năng nàng đã xảy ra chuyện.

Mộ Trường Sinh lập tức ngự kiếm bay đến trước mặt A Ngốc, hỏi thử một câu: "Chủ nhân Sở Dao của ngươi đang ở đâu?"

A Ngốc liền duỗi chiếc cổ dài ra kêu lên hai tiếng, sau đó cất cánh bay về phía trước một đoạn, rồi quay đầu ý bảo Mộ Trường Sinh đuổi theo.

Con linh thú này lớn lên vừa béo vừa ngốc nhưng thật ra linh tính cực cao. Mộ Trường Sinh ngự kiếm đi theo sau nó, nhìn nó lộ rõ linh tính không khỏi tấm tắc khen lạ.

Lúc A Ngốc dẫn Mộ Trường Sinh bay về hướng huyệt động của Sở Thiên Kỳ, không ngờ giữa đường lại bắt gặp hắn ta.

Ở bên này, Sở Thiên Kỳ đang vội vàng đi đến chỗ Diệp gia, muốn liên thủ cùng bọn họ lật đổ Sở gia. Nhưng đột nhiên lại trông thấy con phi nga mập của Sở Dao, dẫn theo Mộ Trường Sinh bay về phía hang ổ của mình.

Trong lòng hắn liền cảm thấy không ổn, vừa định tìm lý do giải thích nguyên nhân vì sao lúc này bản thân lại xuất hiện ở đây. Nhưng không ngờ A Ngốc đột nhiên kêu lên oa oa, lao về phía hắn tấn công.

Công kích của A Ngốc đối với Sở Thiên Kỳ mà nói vốn không tạo ra thương tổn gì, nhưng Mộ Trường Sinh vừa thấy hành động này của nó liền hiểu ra. Sở Dao là do Sở Thiên Kỳ bắt đi.

Sở Thiên Kỳ thân là trưởng lão của Sở gia, vậy mà đêm khuya lại đi bắt một nữ đệ tử Luyện Khí kỳ ở trong gia tộc. Mộ Trường Sinh không cần nghĩ nhiều cũng biết, trong đó chắc hẳn là có nội tình, lập tức liền tấn công Sở Thiên Kỳ.

Mộ Trường Sinh tuy chỉ là Ngừng Mạch Kỳ, nhưng đối mặt Trúc Cơ sơ kỳ lại không hề cảm thấy sợ hãi.

Cái gọi là nhất kiếm phá vạn pháp, trong các loại tu sĩ, kiếm tu là mạnh nhất.

Kiếm quyết mà Mộ Trường Sinh tu luyện, chính là tứ phẩm "Hắc diệu kiếm quyết " của phái Linh Hư. Đối với việc luyện kiếm hắn vẫn luôn chấp nhất, hơn nữa thiên phú còn hơn người. Cho nên tuổi của hắn tuy không lớn, nhưng trên con đường kiếm đạo lại đạt được thành quả vô cùng xuất chúng.

Sau khi thanh kiếm đen chói loá xuất hiện trong tay Mộ Trường Sinh, quanh thân hắn không khí liền tựa như bị một bàn tay vô hình kích thích, từ từ vây quanh hắn. Một cỗ hơi thở tràn ngập cảm giác áp bách lấy hắn làm trung tâm, nhộn nhạo tản ra.

Sau đó một đạo ánh sáng màu đen hiện lên ở trên không trung, bỗng chốc xuất hiện trước mặt Sở Thiên Kỳ.

Đối mặt kiếm tu, Sở Thiên Kỳ cũng không tránh khỏi kiêng kị. Sau khi dụng quạt lông thất sắc cùng Mộ Trường Sinh đấu vài chiêu, hắn liền có ý định rút lui. Trong lòng âm thầm cân nhắc, nếu giết Mộ Trường Sinh bản thân cũng không có lợi gì. Ngược lại sẽ khiến cho phái Linh Hư đuổi giết, không bằng nên rời đi.

Ý nghĩ của Sở Thiên Kỳ liền chuyển sang Sở Dao, bí mật ở trên người nàng hắn còn chưa biết hết. Cho nên nhất thiết phải quay trở về mang nàng rời khỏi nơi này. Sau đó tìm một chỗ an toàn nào đấy dùng sưu hồn thuật đối với nàng.

Hắn chưa giết Mộ Tuyết Oánh cho nên đợi tới khi Mộ Trường Sinh tìm được nàng ta ở trong động phủ, chắc hẳn sẽ không đuổi theo.

Trong lòng Sở Thiên Kỳ vừa ra quyết định. Sau khi hắn giao đấu cùng Mộ Trường Sinh vài hiệp, liền quay đầu bỏ chạy về hướng động phủ của mình.

Mộ Trường Sinh lập tức đuổi theo hắn chạy tới cửa động. Vậy nên mới có việc, Sở Dao trông thấy bọn họ đánh nhau.

Ngay khi Sở Thiên Kỳ nhìn thấy nàng xuất hiện ở trước cửa động, trong lòng liền vô cùng kinh ngạc. 'Trói Linh Thằng" của hắn chính là pháp khí cao cấp, một tu sĩ Luyện Khí kỳ sẽ không có khả năng thoát khỏi. Xem ra bí mật trên người nàng càng nhiều hơn so với hắn nghĩ.

Đúng lúc này A Ngốc từ trên trời bay xuống, dừng ở  bên cạnh người Sở Dao, nó nôn nóng dùng cánh vỗ nhẹ vào nàng.

Vừa rồi sau khi A Ngốc tấn công Sở Thiên Kỳ, liền để cho Mộ Trường Sinh cùng hắn đánh nhau. Nó thì trực tiếp bay đến cửa động đợi nàng.

"A Ngốc giỏi lắm." Sở Dao vừa thấy liền đoán được là do A Ngốc dẫn Mộ Trường Sinh đến đây. Nàng cõng Sở Hoằng Văn ngồi lên lưng A Ngốc, vội vàng nói: "Mau rời khỏi nơi này, đi về hướng tây."

Sở gia đã không còn là nơi để nàng che mưa chắn gió sau này, trong phút nhất thời nàng cũng không biết nên đi về đâu.

So với Sở Dao, A Ngốc không có nhiều tâm tư đến như vậy, nó lập tức cất cánh chở nàng bay về phía tây.

Sở Thiên Kỳ nhìn thấy Sở Dao bỏ chạy, làm gì còn tâm trạng đánh nhau với Mộ Trường Sinh. Trước khi đoạt xá hắn đã là Trúc Cơ hậu kỳ, cho nên vẫn có chút bảo bối.

Vì thế rất nhanh hắn liền thu hồi quạt lông thất sắc, trực tiếp ra tuyệt chiêu.

Tay của Sở Thiên Kỳ run lên, lập tức xuất hiện một chiếc cờ Luyện Hồn đen nhánh. Tiếp đến hắn quát lên từng đợt, sau đó chợt có thanh âm quỷ khóc thê lương hỗn loạn.

Chỉ thấy cờ Luyện Hồn này toàn thân đen nhánh không biết được làm bằng gì. Đặt biệt bên trên còn có cái đầu lâu nhỏ miệng há ra, hai hốc mắt rỗng còn thêm cả hai ngọn lửa quỷ bé bằng hạt đậu nành đang nhảy múa.

"Ngươi thế nhưng là ma tu?" Sắc mặt của Mộ Trường Sinh cứng lại, chỉ cảm thấy một cỗ sát khí đáng sợ, từ chiếc cờ Luyện Hồn ở trong tay Sở Thiên Kỳ đang lao tới trước mặt.

Cũng chẳng hay trên chiếc cờ Luyện Hồn này đã luyện chế bao nhiêu hồn phách của tu sĩ.

"Đáng chết." Khuôn mặt lạnh lùng của Mộ Trường Sinh hiện ra một tia phẫn nộ, hắn rốt cuộc cũng rõ vì sao Sở Thiên Kỳ lại giết những tu sĩ cấp thấp kia. Hoá ra vì muốn luyện chế chiếc cờ Luyện Hồn tai hại này.

Sở Thiên Kỳ không muốn dài dòng cùng với Mộ Trường Sinh, chiếc cờ Luyện Hồn trong tay hắn run lên, gió lớn liền gào thét. Một đoàn sương đen từ trong chiếc cờ Luyện Hồn bay ra bỗng chốc lan rộng.

Trong nháy mắt ở bốn phía có vô số Hắc quỷ nhỏ tựa như ngón cái. Màn sương đen biến thành Hắc quỷ nhỏ, cả người đen như mực. Sắc mặt như con ếch, vô cùng xấu xí, bụng tròn xoe, tứ chi ngắn ngủn, đôi mắt vẩn đục âm trầm đáng sợ.

Tiểu quỷ đông đúc trôi nổi ở bên cạnh Sở Thiên Kỳ, nhiều tới nỗi đếm không xuể, khiến cho người nhìn cảm thấy da đầu tê dại.

"Hắc Diệu" Mộ Trường Sinh điều khiển Hắc Diệu kiếm, phát ra tia sáng đen, bày ra trận pháp không thể phá bay đến chỗ Sở Thiên Kỳ, chém chết không ít tiểu quỷ.

Sở Thiên Kỳ không cứng rắn chống lại Mộ Trường Sinh, mà điều khiển đám tiểu quỷ bay về phía Mộ Tuyết Oánh đang lấp ở phía sau tảng đá.

"Trường Sinh, cứu mạng." Mộ Tuyết Oánh thấy bộ dạng của đám tiểu quỷ kia sợ đến mức thét chói tai.

Mộ Trường Sinh lập tức ngự kiếm bay đến phía trước Mộ Tuyết Oánh. Lấy tư thế khiêm chắn, chặn công kích của đám tiểu quỷ.

Sở Thiên Kỳ nhân cơ hội này lấy pháp khí phi hành hình thoi, bề ngoài trên toả ra ánh sáng lấp lánh, vừa nhìn đã biết không phải là vật phàm.

Vật này được gọi là "Phi Thiên Thoi", một trong những cực phẩm pháp khí phi hành. So với cánh lôi điện hạ phẩm của Sở Dao thì càng lợi hại hơn. Lúc trước do hắn thấy tu vi của nàng quá thấp cho nên hắn xem thường không sử dụng Phi Thiên Thoi để đuổi theo.

Nhưng lần này hắn nhất định phải bắt được nàng. Vì thế rất nhanh liền đưa linh khí vào "Phi Thiên Thoi", sau đó đuổi theo hướng của Sở Dao.

Sau khi Sở Thiên Kỳ rời đi, uy lực của đám Hắc quỷ tức khắc giảm dần, rất nhanh liền bị Mộ Trường Sinh tiêu diệt gần như không còn.

"Ô ô, Trường Sinh, rốt cuộc đệ cũng tới cứu ta." Mộ Tuyết Oánh ôm Mộ Trường Sinh, khóc thút thít nói: "Ta thật sự rất sợ."

"Tỷ không có việc gì là tốt rồi." Mộ Trường Sinh vỗ vỗ nhẹ bả vai Mộ Tuyết Oánh an ủi: "Có đệ ở đây, không cần phải sợ."

Sau khi Mộ Trường Sinh giải trừ cấm chế trên người Mộ Tuyết Oánh xong, liền lấy một thanh Băng Linh kiếm nhất cùng vài tấm bùa phòng ngự cấp thấp đưa cho nàng ta nói: "Tỷ hãy quay về môn phái trước đi."

"Vậy đệ không trở về cùng ta sao?" Mộ Tuyết Oánh không nhận lấy, mà là kinh ngạc hỏi: "Đệ muốn đi đâu?"

"Đệ muốn đi giết ma tu kia." Thần sắc của Mộ Trường Sinh vô cùng kiên định.

"Việc này quá nguy hiểm." Mộ Tuyết Oánh nôn nóng nói: "Không bằng chúng ta trở về môn phái trước, sau đó đem chuyện này bẩm báo cho trưởng lão. Để bọn họ phái tiền bối Trúc Cơ đi giết tên ma tu kia?"

"Tới lúc đó chỉ sợ đã quá muộn." Mộ Trường Sinh lắc đầu phản đối: "Không những Sở Dao sẽ bị giết, mà nhỡ như để tên ma tu kia chạy thoát về sau chúng ta khó có thể tìm được hắn."

"Đệ quan tâm Sở Dao sẽ xảy ra chuyện gì ư. Trong khoảng thời gian không có ta, tình cảm của hai người tốt đến như vậy rồi sao?" Mộ Tuyết Oánh trong dáng vẻ *Lê hoa đái vũ, không giấu nổi vẻ ghen ghét. Nếu bị Sở Dao nhìn thấy chắc chắn nàng sẽ cảm thấy giật mình. Mộ Tuyết Oánh có sự chiếm hữu đối với Mộ Trường Sinh, đó căn bản không phải là thứ tình cảm tỷ đệ ruột thịt.

(*Lê hoa đái vũ: : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Xưa dùng để miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này ý chỉ sự kiều diễm của người con gái.)

"Sở gia vì muốn cứu tỷ mà bỏ ra không ít nhân lực, cho nên nhất thiết phải cứu Sở Dao." Mộ Trường Sinh lạnh nhạt nói: "Hơn nữa tên ma tu này nhất định phải giết, nếu không sẽ gây tai họa cho nhiều tu sĩ khác."

"Vậy thì ta đi cùng đệ." Mộ Tuyết Oánh đáng thương nói: "Một mình ta không dám quay về môn phái, ai biết được trên đường không may lại đụng phải nguy hiểm."

"Tỷ là kiếm tu, có cái gì mà phải sợ." Mộ Trường Sinh hơi cau mày. Với hắn mà nói một kiếm tu sẽ không sợ hãi bất kì nguy hiểm gì.

"Sau khi ta bị lão biến thái kia bắt lấy, còn tưởng rằng cả đời này sẽ không còn có cơ hội gặp lại đệ được nữa." Mộ Tuyết Oánh bả vai run rẩy, nước mắt lại rơi xuống. Sau đó yếu đuối đáng thương nói: "Ta thật sự rất sợ."

"Được rồi." Mộ Trường Sinh thấy vậy, chỉ đành bất đắc dĩ nói: "Trước tiên tỷ hãy cầm lấy thanh linh kiếm này phòng thân, đợt chút nữa khi ta cùng tên ma tu kia đánh nhau, tỷ phải cách xa bọn ta ra một chút."

"Yên tâm, ta nhất định sẽ không làm liên lụy đến đệ." Mộ Tuyết Oánh nhận lấy Băng Linh kiếm cùng bùa phòng ngự.

Mộ Trường Sinh ngự Hắc Diệu kiếm của mình, mang theo Mộ Tuyết Oánh đuổi theo hướng Sở Thiên Kỳ rời đi.

Mộ Tuyết Oánh ôm eo của Mộ Trường Sinh, trong lòng ngàn vạn lần không muốn hắn đi cứu Sở Dao. Nhưng nàng biết Mộ Trường Sinh đã quyết định việc gì, thì không ai có thể thay đổi được. Vì thế lại càng oán hận Sở Dao thêm mộc bậc.

Chương 69: Sưu Hồn.

Màn đêm tối đen, bao phủ cả bầu trời, ngay cả những ngôi sao mờ nhạt cũng không có.

A Ngốc chở Sở Dao bay về phía tây như điên, tốc độ vô cùng nhanh không kém so với cánh lôi điện của nàng.

Nhưng Phi Thiên Thoi của Sở Thiên Kỳ lại càng nhanh hơn. Trong nháy mắt hắn hoá thành ánh sáng trắng đuổi theo A Ngốc, đã bay được mấy trăm dặm ở đằng trước. Khoảng cách giữa hai người dần dần kéo lại còn hơn mười trượng.

Sở Dao ngồi ở trên lưng A Ngốc âm thầm sốt ruột. Lại không biết Sở Thiên Kỳ đang đuổi theo ở phía sau cũng giật mình kinh ngạc.

Phải biết rằng Phi Thiên Thoi của hắn chính là cực phẩm pháp khí phi hành. Nhưng hôm nay hắn dùng toàn lực để bay, trong nhất thời lại vô pháp đuổi kịp A Ngốc. Ngoài ý muốn, sát khí trong lòng Sở Thiên Kỳ chợt tăng lên. Thầm thề nhất quyết phải bắt được Sở Dao, sau đó dùng sưu hồn thuật, đem bí mật của nàng độc chiếm cho riêng mình.

Sở Thiên Kỳ liền dùng hết toàn lực, lấy ra chiếc cờ Luyện Hồn. Bên trong truyền ra từng trận âm phong, kèm theo tiếng quỷ khóc thê lương.

Sở Thiên Kỳ bấm tay niệm thần chú ngay lập tức từng đám sương đen, từ trong trong chiếc cờ Luyện Hồn bay ra. Từ từ biến thành lớn, sau đó bay thẳng đến chỗ Sở Dao.

"Mẹ ơi."

Sở Dao quay đầu lại nhìn, không khỏi kinh hãi. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy quỷ, toàn thân đen sì như mực. Sắc mặt như con cóc, vô cùng xấu xí, bụng thì tròn xoe. Tứ chi ngắn ngủn, đôi mắt vẩn đục âm trầm đáng sợ. Nhìn bộ dạng giống như trong truyền thuyết miêu tả, khiến cho trong lòng của Sở Dao dựng cả lông. Nàng vội khởi động Linh Khí Tráo, đem cả Sở Hoằng Văn cùng với A Ngốc bọc vào bên trong.

Hắc quỷ nhỏ từ từ phát ra thanh âm, sau đó bám lên Linh Khí Tráo của Sở Dao, bắt đầu công kích không ngừng.

Sở Thiên Kỳ múa may chiếc cờ Luyện Hồn, ngay tức càng có thêm nhiều Hắc quỷ nhỏ ùa ra, bọc lấy toàn bộ Linh Khí Tráo của Sở Dao.

A Ngốc lập tức tăng tốc độ nhanh hơn, lấy cả mạng chim ra, liều mình bay về phía trước. Tuy tạo được khoảng cách với Sở Thiên Kỳ, nhưng vẫn không thể tách được đám Hắc quỷ nhỏ đang bám chặt ở bên ngoài Linh Khí Tráo của nàng.

Hắc quỷ nhỏ liên tục công kích, khiến cho Linh Khí Tráo bị tiêu hao rất lớn. Linh lực trong cơ thể của Sở Dao cũng nhanh chóng biến mất. Thêm nữa, tốc độ hấp thụ linh khí của Tụ Linh Quyết lại không theo kịp với khả năng tiêu hao của Linh Khí Tráo.

Sở Dao biết cứ chạy như điên thế này cũng không có tác dụng. Nếu còn như vậy chỉ sợ thời gian không tới một chén trà nhỏ, thì hai người một thú đều sẽ bị Sở Thiên Kỳ đuổi tới giết. Cho nên nàng nhất định phải nghĩ ra cách gì đó mới được.

"Ném ta xuống dưới đi." Sở Hoằng Văn nằm trên lưng A Ngốc, không còn sức lực mà nói: "Thiếu một người, bọn muội có thể chạy nhanh hơn được một chút."

"Câm miệng." Sở Dao mắt thấy Sở Thiên Kỳ càng lúc càng tiến gần, trong lòng vô cùng nóng nảy nhưng lại không có bất kì cách gì.

Sở Dao biết mục tiêu của Sở Thiên Kỳ chính là mình. Cho nên cô không thể để cho A Ngốc cùng Sở Hoằng Văn đi chịu chết với mình, có thể giữ lại được một người cũng tốt.

Sở Dao hạ quyết tâm, liền vỗ nhẹ lên chiếc đầu của A Ngốc nói: "A Ngốc, ngươi hãy mang Sở Hoằng Văn rời đi trước, sau đó đi tìm người tới cứu ta."

Nói xong câu đó, Sở Dao liền ép toàn bộ linh khí ở trong cơ thể, mở rộng Linh Khí Tráo ra gấp mấy lần.

Hắc quỷ nhỏ ở bên ngoài Linh Khí Tráo không kịp phòng, liền bị đánh văng ra rất nhiều.

Sở Dao nhân cơ hội này, nhảy từ trên người A Ngốc xuống.

A Ngốc kêu lên một tiếng trong lòng nó hiểu nếu mình ở lại cũng chỉ có thể chịu chết cùng nàng. Cho nên không chút do dự liền chở Sở Hoằng Văn bay đi.

Sở Thiên Kỳ nhìn thấy Sở Dao rơi xuống, lập tức điều khiển Phi Thiên Thoi bay nhanh hơn, sau đó tiếp lấy nàng. Còn A Ngốc, hắn vốn không để ở trong lòng.

Sở Thiên Kỳ mang theo Sở Dao đáp xuống mặt đất, sau đó tìm một cái sơn động để ẩn nấp.

Có vẻ Sở Thiên Kỳ đặc biệt rất yêu thích sơn động, vừa vào trong liền lập tức thiếp lập cấm chế ở cửa.

"Thiên Kỳ trưởng lão, xin đừng giết ta. Ta có thể giúp ngài có được kim dịch."

Sở Dao định dựa vào sức hấp dẫn của kim dịch để dụ dỗ Sở Thiên Kỳ, nhưng không ngờ sắc mặt của hắn liền trở nên khó coi, ngay lập tức cắt lời của nàng: lNha đầu chết tiệt, ngươi không cần phải nói gì cả. Ta sẽ tự mình nhìn."

Sở Thiên Kỳ sau khi thi triển Phong Linh Quyết, khống chế linh lực của Sở Dao. Tiếp đó hắn vẫn còn cảm thấy không yên tâm, liền lấy ra một tấm phù chú Địa Long dán lên người nàng, đem nàng gim chặt ở trên mặt đất không thể động đậy.

"Ha hả, nha đầu chết tiệt. Bí mật cùng bảo bối của ngươi đều sẽ là của ta."

Sở Thiên Kỳ nhìn Sở Dao lộ ra nụ cười tham lam, ngay sau bắt đầu bấm hai tay niệm chú ngữ cổ quái. Tiếp đến dùng thần thức của mình bao bọc lấy đầu nàng.

Sở Dao bắt đầu cảm thấy hoa mắt chóng mặt, tứ chi vô lực. Căn bản không có cách nào phản kháng.

Chính xác là Sở Thiên Kỳ đang dùng sưu hồn với Sở Dao. Đây là loại pháp thuật âm độc chỉ có tu sĩ cấp cao mới có thể thi triển ở trên người tu sĩ cấp thấp.

Pháp thuật này cần phải có pháp lực thật lớn, đem Thần Niệm từ trong thức hải của tu sĩ cấp thấp cứng rắn rút ra. Sau đó dùng thức hải của bản thân hấp thụ lại. Người bị trúng thuật sẽ bởi vì mất đi Thần Niệm mà trở nên ngốc nghếch, ngay cả người sử dụng phát thuật này cũng sẽ bị phản phệ.

Vì thế không phải vạn bất đắc dĩ, tu sĩ tuyệt đối sẽ không thi triển pháp thuật này.

Nhưng bí mật ở trên người Sở Dao lại khiến cho Sở Thiên Kỳ hạ quyết tâm, không tiếc bằng bất cứ thứ gì phải được bí mật ở trong thức hải của nàng.

Thần thức của Sở Thiên Kỳ không có chướng ngại gì tiến vào trong thức hải của Sở Dao. Ngay lập tức hắn cảm thấy trước mắt mình chợt biến đổi, nháy mắt hắn liền xuất hiện ở một không gian rộng lớn. Nhưng một màn tiếp sau đó càng làm cho hắn cảm thấy cực kỳ khiếp sợ.

Hắn vạn lần không ngờ được rằng một đệ tử Luyện Khí kỳ bên trong thức hải lại vô cùng đặc sắc tới như vậy.

"Thì ra đây là bí mật của ngươi!"

Sở Thiên Kỳ si mê nhìn chiếc bình Dương Chi Ngọc Tịnh xinh đẹp xen lẫn thần bí đang lơ lửng ở trong thức hải của Sở Dao. Đây tuyệt đối không phải là vật phàm, bảo bối có thể bị tu sĩ thu vào thức hải thì chắc chắn là bảo vật của trời đất.

"Sở Dao, rốt cuộc ngươi có cơ duyên gì mà trong thức hải lại có nhiều bảo bối như vậy?"

Sở Thiên Kỳ bước xuống liền thấy, Hắc trứng đang lơ lửng ở dưới chiếc bình Dương Chi Ngọc Tịnh. Còn có thêm cả 24 quả Kim trứng nữa khiến cho hắn kích động đến mức thần thức run rẩy. Tuy hắn không biết đây là trứng linh thú gì, nhưng chắc chắn là của linh thú quý hiếm.

"Ha ha ha, tất cả những thứ này đều là của ta, đều là của ta."

"Có bảo bối này, ta sẽ không cần phải trốn đông trốn tây. Hẳn là có thể đường đường chính chính mà tu luyện."

Sở Thiên Kỳ vui mừng như điên, cất bước hướng về nơi quan trọng trong thức hải của Sở Dao, ý đồ muốn chiếm lấy bảo vật này. Chỉ là bước chân của hắn vừa động lại phát hiện ra quả Hắc trứng kia cũng đột nhiên động đây. Sau đó ngay tức liền có một cỗ uy áp giống như núi thái sơn đè mạnh trên thần thức của hắn.

"Sao lại như vậy?" Thần thức của Sở Thiên Kỳ bị uy áp này ép tới không thể động đậy, ngay cả việc trở lại thân thể của mình cũng không làm được.

Thần thức của Sở Thiên Kỳ bỗng nhận thấy một sự nguy hiểm, hắn kinh hoàng nhìn 24 quả Kim trứng đột nhiên bao vây lấy thần thức của mình. Sau đó liền phát ra ánh sáng màu vàng, giống như sợi chỉ mỏng xuyên qua thần thức của hắn.

"A a a a." Sở Thiên Kỳ phát ra tiếng kêu thảm thiết, hắn hoảng sợ phát hiện thần thức của mình đang bị tơ vàng mà Kim trứng phóng ra, cắt đứt từng đoạn, giống như cực hình lăng trì.

Cùng với tiếng kêu thảm thiết, thần thức của Sở Thiên Kỳ liền bắt đầu tiêu tan. Hoá thành những mảnh tàn ảnh ở trong thức hải của Sở Dao, cho đến khi hình thần tan biến.

Chương 70: Cứu sống.

Sau khi Sở Dao khôi phục được ý thức, liền cảm thấy trong thức hải tràn đầy vô số ký ức không thuộc về mình.

Nàng sửng sốt nửa ngày mới biết được đây ký ức là của Sở Thiên Kỳ.

Không, phải nói là ký ức của Lý Cường Minh. Hình ảnh vô cùng hoàn chỉnh, từ lúc Lý Cường Minh sinh ra, cho đến khi bắt đầu tu luyện. Ngay cả việc kế thừa công pháp ma tu, còn vì tu luyện mà làm vô số chuyện ác. Tiếp đó lại cấu kết với Diệp gia, đối phó Sở gia. Sau cùng do sử dụng sưu hồn thuật với nàng rồi bị Hắc trứng diệt trừ. Toàn bộ quá trình đều bị thức hải của nàng thu nạp.

"Thì ra Hắc trứng còn có điểm tốt này. Có nó trấn thủ ở bên trong thức hải, sau này cho dù là bất kì ai dùng sưu hồn thuật với mình thì chính là tự đi tìm đường chết, bởi đó là địa bàn của lão quái."

Sau khi Sở Dao sống sót qua khỏi kiếp nạn, không nhịn được liền thở phào một hơi. Lý Cường Minh này bị chết cũng quá oan uổng, chỉ sợ đến lúc chết hắn cũng không rõ ở bên trong thức hải của một tiểu tu sĩ Luyện Khí kỳ lại có một lão quái đang ngự trị.

Sở Dao đem tất cả ký ức của Lý Cương Minh sắp xếp lại xong, cuối cùng cũng biết được hắn làm như thế nào để lật đổ Sở gia.

"Tiểu nhân đê tiện, đáng lẽ phải nên lăng trì thần thức của ngươi một vạn lần."

Sở Dao nhìn thi thể đã mất đi hơi thở của Lý Cường Minh, trong lòng không kiềm chế được lửa giận đang thiêu đốt liền hung hăng đá thi thể của hắn văng đến vách đá.

Mưu kế của Lý Cường Minh nghĩ ra thật là vô cùng độc ác, hắn không những đem toàn bộ cơ mật quan trọng của Sở gia nói cho Diệp gia biết. Mà thậm chí còn âm thầm hạ độc "Tán Hồn" với ba vị tu sĩ Trúc Cơ của Sở gia.

Loại kỳ độc này tên là "Tán Hồn". Lúc trước Lý Cường Minh còn là Trúc Cơ hậu kỳ đã lấy độc từ người "Độc Ếch Diệt Hồn", một trong tứ phẩm độc thú để luyện chế. Do không màu không mùi, nên ngay cả khi tu sĩ trúng độc cũng vô pháp phát hiện ra tác dụng của nó.

Cho tới sau khi trúng độc ngày thứ bảy, tác dụng của "Tán Hồn" mới đột nhiên phát tác. Làm cho thức hải của tu sĩ Trúc Cơ trở nên suy yếu, dần mất đi khả năng chiến đấu.

Buổi tối ngày hôm nay chính là lúc chất độc phát tác, cho nên Sở Thiên Kỳ mới kết hợp với người ngoài nhằm tấn công Sở gia. Mục đích của hắn chính là thân thể của ba tu sĩ Trúc Cơ trong Sở gia.

Chỉ cần hắn có thể thành công hấp thụ được thân thể của bọn họ, liền có thể tiến vào Trúc Cơ trung kỳ.

Sở dĩ Lý Cường Minh muốn lật đổ Sở gia làm cho toàn bộ dãy núi Thương Mang trở lên hỗn loạn, cũng chỉ vì che dấu mục đích này của hắn. Để tránh bị các đại môn phái tu chân phát hiện, nếu không bọn họ sẽ phái cao thủ tới đuổi giết hắn.

Tuy xảy ra nhiều chuyện khiến Lý Cường Minh không thể tham gia vào kế hoạch lật đổ Sở gia đêm nay. Nhưng thời gian chất độc "Tán Hồn" phát tác vẫn không thay đổi.

"Đáng chết, "Tán Hồn" như thế nào lại không có thuốc giải."

Sở Dao tìm kiếm thuốc giải "Tán Hồn" ở trong ký ức của Lý Cường Minh nhiều lần, nhưng trong ký ức của hắn, "Tán Hồn" hoàn toàn không có thuốc nào chữa được. Một khi chất độc phát tác, chỉ có con đường chết.

Nếu ba tu sĩ Trúc Cơ của Sở gia đều mất đi khả năng chiến đấu, vậy thì Sở gia sẽ bị Diệp gia tiêu diệt thật sự như ván đã đóng thuyền.

Tuy đã biết kết quả nhưng nàng vẫn muốn quay lại Sở gia xem xét tình hình. Trong lòng của nàng vẫn kỳ vọng có kỳ tích xuất hiện, khiến cho Sở gia có thể tránh được kiếp này.

Sở Dao lấy lại túi Càn Khôn Bảo của mình từ trên thi thể của Lý Cường Minh, ngay cả Càn Khôn Bảo Nang của hắn cũng hài lòng nhận lấy.

Tiếp đó lại nhìn đến thi thể không chút thương tổn gì của hắn tâm tư của nàng liền động, sau cùng đem thi thể kia thu vào.

Sở Dao điều khiển Liệt Diễm Kiếm rời khỏi sơn động, bay lên trên không trung. Ngay lúc bản thân không biết nên đi đâu để tìm A Ngốc, thì lại nhìn thấy nó mang theo Mộ Trường Sinh bay về hướng này.

Xem ra trong nhận thức của A Ngốc, Mộ Trường Sinh thật là một người đáng tin cậy có thể giúp đỡ.

"Sở Dao." Mộ Trường Sinh ngự Hắc Diệu kiếm, từ xa nhìn thấy nàng lập tức truyền âm tới: "Tên ma tu kia đâu?"

"Tên ma tu đấy đột nhiên ném ta xuống sau đó bỏ chạy. Có thể là do hắn đã lĩnh giáo được sự lợi hại của Mộ tiền bối. Biết linh thú phi hành của ta sẽ mang ngài tới đây cứu ta, cho nên chắc hẳn đã bị dọa tới bỏ chạy." Sở Dao thuận miệng nói dối, dù gì Mộ Trường Sinh cũng không biết được ân oán khúc mắc giữa nàng cùng Lý Cường Minh. Cho nên hắn vì muốn bỏ chạy mà ném nàng lại, cũng không có gì kỳ quái.

"Ma tu chạy rồi sao. Vậy hắn chạy đi đâu?" Mộ Trường Sinh không tin liền truy hỏi.

"Mộ tiền bối." Sở Dao làm bộ sợ hãi, bất đắc dĩ nói: "Ta chỉ là một tiểu tu sĩ Luyện Khí kỳ, hắn không giết ta, là ta đã đa tạ trời đất rồi. Làm gì còn dám hỏi xem hắn chạy đi đâu."

Sở Dao cũng không muốn nói dối,  nhưng nàng không biết giải thích thế nào về việc Lý Cường Minh thật sự đã bị mình giết. Chỉ sợ nàng đem mọi việc kể lại cho Mộ Trường Sinh hắn cũng sẽ không tin.

"Trường Sinh, ta thấy pháp khí phi hành của tên ma tu kia vô cùng lợi hại, sợ rằng bây giờ đuổi theo cũng không kịp." Mộ Tuyết Oánh ở sau lưng Mộ Trường Sinh nhân cơ hội liền nói: "Hay là chúng ta quay về trước, sau đó để môn phái định đoạt."

"Không được, đệ nhất định phải giết chết tên ma tu kia." Mộ Trường Sinh cương quyết cự tuyệt đề nghị của Mộ Tuyết Oánh, hắn nói với Sở Dao: "Linh thú phi hành của ngươi nhớ rõ mùi của hắn, chắc hẳn là có thể tìm được. Không bằng ngươi hãy bảo nó dẫn đường cho ta."

"Mộ tiền bối, ta thật sự đa tạ ngài năm lần bảy lượt tới cứu ta. Nhưng so với hướng ma tu bỏ chạy, ta càng quan tâm tới tình hình hiện tại của Sở gia hơn." Nàng không muốn lãng phí thời gian cùng Mộ Trường Sinh ở chỗ này, liền chắp tay hành lễ nói: "Tên ma tu kia cấu kết cùng Diệp gia ý định muốn đối phó với Sở gia của bọn ta. Bây giờ Sở gia vô cùng nguy hiểm, ta nhất định phải trở về trợ giúp gia tộc chống lại ngoại địch."

Mộ Trường Sinh nhớ tới trước khi mình đi, sau núi của Sở gia đột nhiên lửa bốc cháy lớn. Bây giờ nghĩ lại, hoá ra chính là do Diệp gia giở trò quỷ.

"Được." Mộ Trường Sinh cũng không ép Sở Dao dẫn đường nữa, chỉ có thể nói: "Việc giữa hai gia tộc của các ngươi ta không tiện nhúng tay vào, nên đành cáo từ ở đây."

Tuy khoảng thời gian này Mộ Trường Sinh ở tại Sở gia, có quan hệ không tệ cùng đám người của Sở Uy Hải nhưng là thân phận của hắn là đệ tử nội môn của phái Linh Hư. Đại môn phái tu chân có vô vàn môn quy, vì thế Mộ Trường Sinh cũng rất băn khoăn. Nếu hắn tùy tiện nhúng tay vào cuộc chiến giữa hai gia tộc tu chân, thì chính là làm liên lụy đến phái Linh Hư. Sau khi trở về chắc chắn sẽ bị môn phái trách phạt.

"Tuyết Oánh tỷ, đừng quên hẹn ước giữa chúng ta." Sở Dao tuy trở mặt cùng Mộ Tuyết Oánh, nhưng khế ước giữa bọn họ vẫn tính. Nàng nhất định phải tiến vào phái Linh Hư.

"Yên tâm, ta chắc chắn sẽ không quên." Mộ Tuyết Oánh thâm sâu nhìn nàng.

Sở Dao đối với thái độ lạnh nhạt của Mộ Tuyết Oánh căn bản không để tâm, bọn họ đã ký khế ước. Cho nên Mộ Tuyết Oánh cũng không dám lật lọng.

"Hai vị, cáo từ." Sở Dao nhảy lên lưng A Ngốc, sau đó bay về hướng Sở gia.

Sở Hoằng Văn vẫn luôn tựa ở trên lưng A Ngốc. Ngay khi gặp được Mộ Trường Sinh, ánh mắt của hắn nhịn không được liền dừng lại ở trên khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Tuyết Oánh.

Chỉ là hai mắt của Mộ Tuyết Oánh vẫn luôn không ngừng nhìn chằm chằm vào Mộ Trường Sinh. Từ đầu tới cuối cũng không thèm liếc nhìn hắn.

Sở Hoằng Văn đột nhiên phát hiện ra, bản thân làm hết thảy mọi chuyện lại thật buồn cười tới như vậy. Sau khi biết tình cảnh của Mộ Tuyết Oánh sẽ có nguy hiểm, liền không tiếc đem bản thân làm mồi nhử dụ hung thủ xuất hiện. Lúc bị hung thủ bắt đi, hắn còn chưa kịp nghĩ ra cách để thông báo cho Sở gia thì đã bị hung thủ hút cạn linh khí. Tuy cuối cùng hắn dựa vào phương pháp liễm khí nín thở giả chết mà tránh được kiếp nạn thập tử nhất sinh, nhưng tu vi của bản thân thì lại bị hủy.

Bây giờ đã trở thành một phế nhân, mục đích muốn giúp vẫn chưa làm được, sau cùng tất cả đều trở nên vô nghĩa.

Sở Hoằng Văn lúc này không nhịn nổi đau lòng, trên đời này không có việc gì thống khổ hơn so với hối hận. Nếu hiện tại hắn vẫn còn ở Sở gia, thì ít nhất có thể cùng Sở Uy Hải kề vai sát cánh bảo vệ gia tộc.

Kỳ thật Sở Dao nhận ra cảm xúc bi thương của Sở Hoằng Văn, nhưng hiện tại nàng không có tâm trạng đi an ủi hắn.

A Ngốc chở bọn họ đi vào dãy núi của Sở gia, hai người từ xa liền nhìn thấy ngọn lửa ngút trời ở núi Linh Tang Cốc phía đằng sau Sở gia, khiến cho bầu trời đen nhánh nhiễm một mảnh hồng rực rỡ.

Vậy là Sở gia vẫn không thể tránh khỏi được kiếp nạn này, nàng nhìn ngọn lửa bất tận kia, trong lòng liền có một chút bi thương. Núi Linh Tang Cốc chính là nơi quan trọng của Sở gia, nếu không phải là do cố thủ không kịp thì Sở gia tuyệt đối sẽ không để yên cho Linh Tang Cốc cứ thế bốc cháy.

"Nhanh." Sở Hoằng Văn ngẩng đầu lên, đôi mắt trừng lớn vội vã giục nàng: "Nhanh bay vào xem."

"Muội sẽ đi vào xem nhưng huynh thì không thể đi vào." Sở Dao bảo A Ngốc dừng trên một ngọn núi gần đó.

Nàng tìm được một nơi để ẩn nấp, sau đó đem Sở Hoằng Văn thả xuống.

"Đúng, ta đã là một phế nhân. Đi vào cũng có thể làm được gì!" Giọng nói của Sở Hoằng Văn trầm thấp, trong đôi mắt ánh sáng trở nên vô cùng ảm đạm. Đó chính là ánh mắt của người chết, đối với hắn mà nói cuộc sống đã không còn hy vọng.

Sở Dao thấy bộ dạng này của hắn, trong lòng vừa tức lại vừa đau. Nhớ lại những ngày ở tại Sở gia, Sở Hoằng Văn luôn vô cùng yêu quý nàng, cho nên lại có chút đau lòng với thảm cảnh lúc này của hắn.

"Thập Tam ca, nếu còn một cơ hội có thể tu luyện lại một lần nữa, huynh có nguyện ý hay không?" Sở Dao nhìn đôi mắt màu xám của Sở Hoằng Văn, nghiêm túc hỏi: "Không sợ con đương tu luyện gặp nhiều chông gai, hay khó khăn cùng đen tối?"

"Nếu ta có thể tu luyện lại lần nữa, cho dù khổ hay là khó khăn hắc ám ta cũng không sợ."

"Chỉ là trên đời này không có thuốc hối hận."

"A Dao, tuy ta là một đệ tử bất hiếu, có lỗi liệt tổ liệt tông của Sở gia. Nhưng ta hy vọng mình có thể chết trên đất của Sở gia."

Sở Hoằng Văn nói xong những lời này, liền âm thầm rời nước mắt.

"Thập Tam ca, hy vọng huynh sẽ không hối hận với sự lựa chọn hôm nay của mình." Sở Dao sau khi nói xong câu đó, đột nhiên ra tay đánh ngất Sở Hoằng Văn.

Sở Dao móc linh dịch từ Càn Khôn Bảo Nang ra. Linh dịch đã từng cứu A Ngốc từ cõi chết trở về, cho nên nàng tin nó cũng có thể cứu được Sở Hoằng Văn.

A Ngốc ở bên cạnh thấy Sở Dao móc linh dịch ra, đôi mắt đen nhỏ nhìn chăm chú. Khuôn mặt béo tròn lộ ra vẻ muốn ăn, nhưng lại sợ bộ dạng khi ăn phải.

Sở Dao cẩn thận nhỏ hai giọt linh dịch vào miệng của Sở Hoằng Văn, trong tức khắc sắc mặt của hắn liền khôi phục được một chút nguyên khí. Nàng tiếp tục nhỏ thêm hai giọt linh dịch nữa, sau khi thấy sắc mặt của hắn trở lại bình thường mới cất linh dịch đi.

Nàng kiểm tra qua thân thể của Sở Hoằng Văn lần nữa. Tuy nguyên khí đã khôi phục nhưng linh lực trong cơ thể đã hoàn toàn cạn kiệt. Tu vi bị hủy, ngay cả kinh mạch cũng bị tổn thương nghiêm trọng.

Chương 71: Cứu Người.

Nếu Sở gia còn không bị lật đổ thì Sở Hoằng Văn có thể trở lại Sở gia từ từ tu dưỡng.

Kinh mạch bị tổn thương có thể dựa vào Vụ Linh Tửu để chữa trị, tu vi cùng linh lực cũng có thể tu luyện lại từ đầu.

Nhưng tình trạng hiện giờ của Sở gia, đừng nói tới việc Sở Hoằng Văn quay về tu dưỡng, chỉ sợ tới tính mạng cũng khó bảo toàn.

Diệp gia sau khi lật đổ Sở gia, chắc chắn sẽ không để sót một ai chạy thoát.

Vì thế chẳng những Sở Hoàng Văn không thể quay trở về Sở gia, mà ngay cả dãy núi Thiên Sơn cũng không thể lưu lại.

Có lẽ hiện tại Sở Hoằng Văn đã là một phế nhân, có thể tránh được sự đuổi giết của Diệp gia. Nhưng đều là tu sĩ Sở Dao có thể hiểu được, từ một tu sĩ biến thành phàm nhân sẽ có bao nhiêu khổ sở. Với tu sĩ mà nói, không thể tu luyện còn đáng sợ so với cái chết.

Sở Dao tìm kiếm trong Càn Khôn Bảo Nang của Lý Cường Minh, xem có thứ gì có thể trợ giúp cho Sở Hoằng Văn.

Đồ vật bên trong Càn Khôn Bảo Nang, ngoài trừ mấy thứ bảo bối " Phi Thiên Thoi", cờ "Luyện Hồn" của Lý Cường Minh. Còn có Thiên Ma Vạn Vật quyết cùng thuật Thải Bổ Vạn Vật, dư lại đều là đồ vật linh tinh. Đa số là những đồ thu thập được ở trên người nhóm tu sĩ Luyện Khí bị hắn giết, trừ một ngàn khối thạch hạ phẩm ra, còn có rất nhiều bùa chú cấp thấp, cùng đan dược luyện khí mà tu sĩ Luyện Khí kỳ hay sử dụng.

Mấy thứ này đều rất tốt, cũng thích hợp với Sở Hoằng Văn. Nhưng lại không giải quyết được vấn đề căn bản nhất của hắn.

Hiện tại Sở Hoằng Văn cần nhất chính là phải khôi phục tu vi, để có năng lực tự bảo vệ bản thân. Bởi Sở Dao không thể bảo vệ hắn cả đời được.

Sở Dao nhìn đồ vật ở bên trong Càn Khôn Bảo Nang, rồi suy nghĩ một lúc lâu. Trước mắt cách có thể giúp cho Sở Hoằng Văn nhanh chóng khôi phục tu vi chỉ có một, đó chính là học Thiên Ma Vạn Vật quyết cùng thuật Thải Bổ Vạn Vật. Sau đó đem thi thể của Lý Cường Minh hóa thành linh lực mà hấp thụ. Như vậy ít nhất Sở Hoằng Văn có thể tiến vào Luyện Khí tầng sáu.

"Thập Tam ca, con đường sau này đi như thế nào. Đều do huynh quyết định."

Cuối cùng Sở Dao lấy Thiên Ma Vạn Vật quyết, cùng thuật Thải Bổ Vạn Vật từ trong Càn Khôn Bảo Nang ra, ngay cả thi thể của Lý Cường Minh cũng đặt ở trước mặt Sở Hoằng Văn.

Sở Dao không biết Sở Hoằng Văn có chọn đi trên con đường ma đạo hay không, cũng không biết mình làm như vậy là đúng hay sai. Nhưng nàng không đành lòng nhìn thấy Sở Hoằng Văn cứ vậy mà chết, có thể hành động ngày hôm nay của nàng sẽ tạo ra một ma đầu giết người khác. Chỉ là nàng không rảnh để lo nghĩ nhiều được như thế.

Ma có ma đạo, nếu Sở Hoằng Văn có thể tỉnh. Sau này có duyên sẽ còn gặp lại.

"Thập Tam ca, hy vọng huynh sẽ không làm ta phải hối hận với quyết định ngày hôm nay của mình."

Sở Dao lấy Phi Thiên Thoi cùng cờ Luyện Hồn, thêm cả một ít bùa chú cấp thấp có thể chạy trốn từ trong Càn Khôn Bảo Nang ra, còn những thứ khác đều để lại cho Sở Hoằng Văn.

Sở Dao sau khi an bài cho Sở Hoằng Văn thật tốt, liền rời khỏi sơn động mà không quay đầu lại. Nàng cưỡi A Ngốc bay về hướng Sở gia.

Đứng ở trên bầu trời của Sở gia, có thể trông thấy đại trận Hộ Sơn bị phá. Sở gia đã thương vong nặng nề, bên dưới đều là tu sĩ của Diệp gia thu dọn tàn tích. Cũng không thấy bất cứ tu sĩ nào khác của Sở gia, có vẻ như cuộc chiến đã kết thúc.

Cuộc chiến sao có thể kết thúc nhanh như vậy? Người của Sở gia đâu, chẳng lẽ đều bị giết rồi sao?

Sở Dao bay một vòng ở trên bầu trời, nhưng không phát hiện ra tộc trưởng cùng hai vị trưởng lão đâu, ngay cả bóng dáng của Sở Uy Hải cũng chẳng thấy. Ngoài ý muốn nàng phát được Sở Mẫn cùng Sở Thanh Vân đang bị bao vây, ở giữa ranh giới tiểu thành của Sở gia cùng Linh Tang Cốc, bởi bốn tu sĩ Luyện Khí bốn tầng của Diệp gia.

Bốn tu sĩ của Diệp gia, có tới ba người cầm pháp khí công kích Sở Mẫn cùng Sở Thanh Vân. Trong đó còn có một người cầm lưới có vẻ như muốn bắt sống hai người bọn họ.

Sở Mẫn sử dụng một dải lụa gấm màu đỏ, còn Sở Thanh Vân dùng một thanh linh kiếm màu xanh lục. Hai người một tấn công một phòng thủ, kết hợp rất ăn ý. Nhưng vẫn không phải là đối thủ của bốn tu sĩ Luyện Khí bốn tầng kia.

Tu vi Sở Mẫn hơi thấp, do không cẩn thận dải lụa gấm liền bị một người dùng linh chùy đánh rơi. Lục kiếm của Sở Thanh Vân cũng bị hai tu sĩ khác của Diệp gia cuốn lấy. Chỉ thấy bọn họ sắp bị bắt sống.

Diệp gia đáng chết, thật sự là muốn đuổi cùng giết tận sao?

Sở Dao thương tâm, bi phẫn, tuyệt vọng cùng thống khổ. Tất cả đều biến thành lửa giận, nàng lập tức điều khiển Liệt Diễm Kiếm từ trên trời lao xuống. Chiêu thứ nhất "Biển Lửa" ẩn dấu mang theo sự căm phẫn, lấy khí thế không thể địch nổi, từ trên không trung phóng xuống.

Trên thân Liệt Diễm Kiếm giống như mang theo tầng tầng lớp lớp ánh lửa nhỏ, không ngừng chồng lên nhau. Vừa rồi còn linh động như Hoả Xà, lúc này đột nhiên trở nên mãnh liệt. Sau đó đem bốn tu sĩ Luyện Khí kỳ của Diệp gia vây lại ở trong biển lửa.

Ngọn lửa kéo dài không ngừng, chớp mắt cái đã hung hăng đem đám tu sĩ Luyện Khí tầng bốn cắn nuốt sạch sẽ.

Sở Mẫn cùng Sở Thanh Vân đứng yên tại chỗ, biểu cảm trên mặt đã hoàn toàn trở nên ngây dại. Không thể tưởng tượng được đám địch nhân vừa rồi còn đem bọn họn ép tới không có đường lui, trong nháy mắt liền đã bị giết.

Sở Dao cũng không nghĩ tới chiêu thứ nhất "Biển Lửa" mang theo phẫn lộ uy lực lại mạnh như vậy, đột nhiên nàng hiểu ra một câu.

Nhất kiếm phá vạn pháp, đây chính là uy lực của kiếm tu.

Lần đầu tiên Sở Dao chân chính cảm nhận được uy lực của kiếm tu. Đột nhiên nàng cảm thấy thanh Liệt Diễm Kiếm trong tay mình, có thế sắc bén tới vậy, có thể đáng sợ đến thế. Sau đó lại cảm thấy an tâm.

Đây là vũ khí của nàng, là thứ nàng có thể dựa vào để sống sót ở thế giới Tu chân này.

Trong nháy mắt, Sở Dao chợt ngộ ra kiếm đối với nàng rất có ý nghĩa.

"Sở Dao." Sở Mẫn cả người mệt mỏi, nhìn thấy Sở Dao từ trên trời hạ xuống, liền vô cùng kích động gọi lớn: "Muội vẫn chưa chết? Vừa rồi ta vào trong phòng không thấy muội, còn tưởng rằng muội đã bị bọn họ bắt đi."

"Ngươi sao lại từ trên trời bay xuống? Vừa rồi khi Diệp gia tấn công, ngươi đã đi đâu?" Khác với sự lo lắng của Sở Mẫn, là vẻ mặt phẫn nộ cùng không tín tưởng của Sở Thanh Vân.

Đêm nay Diệp gia tấn công, chứng minh bọn họ đã có âm mưu từ trước. Cũng đồng nghĩa với việc Sở gia có gian tế.

"Ta bị Sở Thiên Kỳ bắt đi, hắn là ma tu. Sau khi hắn  đoạt xá Sở Thiên Kỳ liền lẩn trốn vào trong Sở gia của chúng ta, rồi đi khắp nơi làm điều ác. Hơn nữa, hắn còn cấu kết với Diệp gia ý đồ muốn lật đổ Sở gia."

" Cuối cùng A Ngốc tìm được Mộ Trường Sinh tới cứu muội. Ma tu liền bị Mộ Trường Sinh giết chết, còn Mộ Tuyết Oánh cũng được cứu ra, sau đó bọn họ đã trở về phái Linh Hư."

Sở Dao đỡ Sở Mẫn dậy, giải thích đơn giản về tình cảnh của mình, tiếp đến vội vàng hỏi: "Rốt cuộc tình hình hiện tại như thế nào rồi?"

"Đêm nay Diệp gia đột nhiên tập kích, bọn họ yên lặng không tiếng động đốt cháy Linh Tang Cốc, hình như đã có âm mưu từ trước. Tất cả người trong Sở gia đều đi ngăn địch, nhưng Sở Thiên Kỳ trưởng lão lại không biết đi đâu. Còn tộc trưởng cùng hai vị trưởng lão thì mang theo bọn ta cùng đi mở đại trận Hộ Sơn để ngăn Diệp gia." Sở Mẫn nói tới đây, liền nghẹn ngào: "Nhưng là không biết tại sao tộc trưởng cùng hai vị trưởng lão đột nhiên lại mất đi sức chiến đấu, cuối cùng đại trận Hộ Sơn cứ thế mà bị Diệp gia phá bỏ."

"Vậy tộc trưởng cùng hai vị trưởng lão, còn cả Nhị ca nữa, bọn họ bây giờ đang ở đâu?" Sở Dao tiếp tục hỏi.

"Ta không biết." Sở Mẫn lắc đầu khóc thút thít: " Sau khi đại trận Hộ Sơ bị phá vỡ, Diệp gia liền xông vào giết người lung tung. Mọi người đều loạn thành một bầy."

"Sở Mẫn, tỷ cùng Sở Thanh Vân lập tức rời khỏi Sở gia. Có thể trốn được càng xa thì càng tốt." Sở Dao lấy năm tấm Thần Hành Phù nhét vào tay Sở Mẫn cùng Sở Thanh Vân.

"Không." Hai người lập tức phẫn nộ nhìn Sở Dao, nói: "Ta sẽ không bỏ trốn, ta muốn sống chết cùng Sở gia."

"Tỷ nghe ta nói." Sở Dao dùng sức nắm lấy bả vai của Sở Mẫn, lớn tiếng nói: "Chỉ cần còn núi xanh, lo gì không có củi đốt. Nếu hai người đều chết tại đây thì Sở gia sẽ không còn tương lai."

Sở Dao đẩy mạnh hai người họ, quát lớn: "Đi, đi nhanh. Nhớ phải sống sót, để sau này báo thù cho Sở gia của chúng ta."

"Ta nhất định sẽ quay lại báo thù." Sở Mẫn lau khô nước mắt, nhìn vẫn Sở Dao đứng yên tại chỗ: "Vậy còn muội thì sao?"

"Muội phải đi tìm Nhị ca."

Sở Uy Hải mới là hy vọng của Sở gia, chỉ cần hắn còn sống thì Sở gia vẫn tồn tại. Vì thế nàng nhất định phải tìm được hắn.

Sở Dao nhìn A Ngốc đang bay quanh trên bầu trời, chợt nghĩ ra, giữa A Ngốc cùng Sở Uy Hải có ân oán, cho nên có thể nó sẽ tìm được hắn.

"A Ngốc, đưa ta đi tìm Sở Uy Hải." Sở Dao triệu hồi A Ngốc xuống, sau đó cưỡi lên lưng nó nói: "Hẳn là người có thể tìm được hắn a, giúp ta đi."

Chương 72: Tập Kích.

"Sở Dao." Sở Mẫn nhìn bóng dáng rời đi của nàng ở phía xa chân trời, nhỏ giọng nói: "Hãy bảo trọng."

"Đi thôi." Sở Mẫn liếc mắt nhìn Sở Thanh Vân một cái, trông thấy sắc mặt của hắn đã tái nhợt. Chứa đầy phẫn nộ cùng bi thương, còn có phần bất đắc dĩ.

Tâm trạng bây giờ của nàng cũng giống với hắn, nhưng Sở Dao nói đúng. Hiện tại việc quan trọng nhất chính là bảo tồn nhân lực, để sau này báo thù.

"Nhất định ta sẽ trở về báo thù." Sở Thanh Vân thoáng nhìn Sở gia lần cuối cùng, sau đó dán Thần Hành Phù lên rời đi cùng Sở Mẫn.

Thời gian quay ngược lại trước khi Sở gia bị tấn công.

Tộc trưởng Diệp gia, Diệp Long Đồ. Cùng trưởng lão Diệp Tái Đồng mang theo đệ tử tinh nhuệ, yên lặng ẩn nấp ở núi Linh Tang Cốc. Nôn nóng chờ Sở Thiên Kỳ đến, thời gian ước định của bọn họ đã trôi qua 15 phút. Nhưng Sở Thiên Kỳ vẫn chưa tới, bọn họ truyền âm cho hắn lại không thấy hắn hồi âm.

"Tộc trưởng, Sở Thiên Kỳ vẫn còn chưa đến." Diệp Tái Dồng nhíu mày: "Không phải hắn đã bị Sở gia phát hiện rồi đó chứ?"

"Rất có khả năng, không phải ngươi có nói hắn đã bắt đi một tiểu nữ tu của Sở gia đó hay sao? Có lẽ đã xảy ra vấn đề ở đấy."

Diệp Long Đồ dáng vẻ thấp bé, khuôn mặt thô cằn, nhưng lại là người vô cùng thận trọng. Bất quá ngay cả hắn cũng không ngờ tới, bản thân đoán bừa lại là sự thật.

"Hừ! Sở Thiên Kỳ nghĩ bản thân hắn nguy trang hoàn hảo, thì sẽ không có người phát hiện ra hắn chính ma tu, chuyên đi tập kích tán tu hay sao?"

Những lời này của Diệp Tái Đồng, thật sự khiến cho người ta kinh sợ. Nguyên lai hắn đã sớm phát hiện ra bộ mặt thật của Sở Thiên Kỳ.

Lúc Sở Thiên Kỳ đến Diệp gia yêu cầu hợp tác, Diệp Long Đồ cũng từng hoài nghi ý đồ của hắn. Sợ đây là âm mưu quỷ kế của Sở gia, cho nên vẫn luôn do dự, nhưng cuối cùng hắn lại nhìn ra được manh mối.

Thời còn trẻ khi Diệp Tái Đồng vẫn còn là Luyện Khí tầng hai, đã từng thua trong tay Sở Thiên Kỳ lúc ấy là Luyện Khí tầng bốn. Hơn thế nữa còn thống khổ chịu sự sỉ nhục của hắn, kể từ đó Diệp Tái Đồng hận Sở Thiên Kỳ thấu xương.

Tu vi của Diệp Tái Đồng chưa cao, lại không muốn nhờ sư huynh trong tộc báo thù giúp mình. Hắn vì muốn đạt được mục đích báo thù của bản thân, mà từng bỏ ra khoảng thời gian dài cẩn thận nghiên cứu tất cả những thói quen của Sở Thiên Kỳ.

Sau đó Diệp Tái Đồng dựa vào tính cách, cùng khuyết điểm của Sở Thiên Kỳ, lập ra một kế hoạch hoàn hảo nhằm hãm hại cùng sỉ nhã hắn ta. Nhưng không nghĩ đến, tới khi hắn lập ra được kế hoạch Sở Thiên Kỳ đột nhiên lại đi xa để tu luyện. Khiến cho kế hoạch của hắn trở nên vô nghĩa.

Sở Thiên Kỳ vừa rời đi, thời gian đã là trăm năm. Hiện tại tuy Diệp Tái Dồng đã thành công tiến và Trúc Cơ, nhưng đối với việc này hắn vẫn luôn cánh ở trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro