Phần 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước khi Sở Thiên Kỳ trở về Sở gia, Diệp Tái Đồng đã từng gặp hắn ở phường thất Lăng Thiên. Nhưng lúc ấy Sở Thiên Kỳ lại không nhận ra hắn.

Sau đó Sở Thiên Kỳ quay lại Sở gia, dãy núi Thương Mang liền bắt đầu xuất hiện hung thủ cuồng biến thái, chuyên đi giết những tán tu cấp thấp. Ngay cả khi các đại gia tộc phái tu sĩ Trúc Cơ lập nhóm điều tra, thì Diệp Tái Đồng vẫn luôn âm thầm quan sát Sở Thiên Kỳ nhưng không ngờ hắn thật sự lại phát hiện ra được một ít manh mối.

Lúc trước Sở Thiên Kỳ rất trầm lặng, cách nói chuyện luôn có phần nham hiểm cũng không vừa mắt với ai.

Nhưng bây giờ Sở Thiên Kỳ lại rất hào hoa phong nhã. Ăn nói cùng hành sự vô cùng khéo léo, so với trước kia giống như hai người hoàn toàn khác nhau.

Thời gian tuy có thể thay đổi diện mạo của một người nhưng không thể nào thay đổi được tính cách. Cho nên sau khi liên kết tất cả mọi việc lại, từ lúc Sở Thiên Kỳ xuất hiện thì dãy núi Thương Mang liền trở lên hỗn loạn. Vì vậy mà Diệp Tái Đồng không khỏi lớn mật đưa ra một kết luận. Người này không phải là Sở Thiên Kỳ, mà khả năng có thể đã bị ma tu nào đó đoạt xá.

Nhìn ra chân tướng, Diệp Tái Đồng lập tức đem chuyện này báo cáo cho tộc trưởng Diệp Long Đồ biết.

Diệp Long Đồ liền cẩn trọng cân nhắc. Nếu Sở Thiên Kỳ bị ma tu đoạt xá, vậy thì có thể hiểu được rằng vì sao hắn lại muốn mượn tay của bọn họ lật đổ Sở gia.

Diệp Long Đồ là người có trí tuệ thông suốt, thông qua tất cả mọi việc xảy, hắn lập tức có thể đoán được mục đích Sở Thiên Kỳ muốn liên minh với bọn họ. Hẳn là vì cơ thể của ba tu sĩ Trúc Cơ trong Sở gia.

Sở gia lập nghiệp dựa vào linh tằm, còn Diệp gia thì dựa vào linh nhện. Thứ hai nhà sản xuất không khác biệt mấy, đều là pháp y, linh đan cùng tư liệu luyện khí.

Hai nhà Diệp Sở vẫn luôn âm thầm cạnh tranh. Diệp gia tuy ít hơn Sở gia một tu sĩ Trúc Cơ, nhưng cũng không bị vượt quá xa.

Bất quá, kể từ sau khi Sở gia nghiên cứu ra loại Vụ Linh Tửu có tác dụng chữa trị cùng mở rộng kinh mạch cho tu sĩ, thanh danh của bọn họ ở dãy núi Thương Mang lại càng trở lên nổi tiếng.

Thực lực của Sở gia không ngừng thêm lớn mạnh, khiến cho Diệp Long Đồ cùng Diệp Tái Đồng âu sầu tới nỗi bạc trắng cả tóc. Nhưng bây giờ Sở Thiên Kỳ lại tự tìm đến cửa, mặc dù biết rõ hắn là ma tu nhưng bọn họ vẫn quyết định liên thủ cùng hắn.

Thậm chí bọn họ đã thương lượng xong thật tốt, chờ tới khi giải quyết Sở gia xong sẽ lập tức vạch trần gương mặt thật của Sở Thiên Kỳ. Sau đó liền thủ cùng với những tu sĩ ở dãy núi Thương Mang giải quyết hắn ta.

"Ha! Trên người tiểu nữ tu bị Sở Thiên Kỳ bắt đi kia, chắc chắn có không ít bí mật, khả năng Sở Thiên Kỳ đã đá phải tấm ván sắt ở trên người nàng ta." Diệp Tái Đồng vui sướng cười một tiếng khi có người gặp họa. Tiếp đó hỏi Diệp Long Đồ: "Sở Thiên Kỳ không tới, bây giờ chúng ta nên làm như thế nào?"

Diệp Long Đồ trầm ngâm trong chốc lát, sau cùng liền kiên định nói: "Vẫn theo kế hoạch hành động."

Cái gọi truy cầu phú quý trong cảnh hiểm nghèo. Cho dù không có Sở Thiên Kỳ thì Diệp gia cũng nhất định phải hành động.

Sau khi Diệp Long Đồ hạ lệnh, nhữnh tinh anh của Diệp gia liền lập tức thông qua mật đạo tiến vào trong Linh Tang Cốc, dựa theo kế hoạch đã định trước cùng với thông tin mà Sở Thiên Kỳ cung cấp, giết chết tu sĩ canh giữ sau đó liền cướp đoạt bốn phía.

Mang toàn bộ các loại Linh Tang trong cốc gom lại, nhưng Diệp Long Đồ lại không thấy thứ quý giá nhất là Thấc Sắc Linh Tằm của Sở gia đâu.

"Có vẻ giống như lời Sở Thiên Kỳ nói, Thất Sắc Linh Tằm được đặt ở trong gian phòng thờ của Sở gia. Diệp Long Đồ nói: "Mọi người nghe rõ, chuẩn bị tấn công Sở gia."

"Rõ." Diệp Tái Đồng gật đầu sau đó quay sang chỉ huy đệ tử của Diệp gia

"Diệp Linh, Diệp Thiên, Diệp Uy. Các người lẻn vào trong Sở gia nhưng phải nhớ kỹ có ba người không thể giết, dựa theo bức hoạ mà các ngươi đã thấy để nhận dạng Sở Dao, Sở Mẫn cùng Sở Thanh Vân. Tất cả đều phải nhớ cho thật kỹ."

Sở Dao, Sở Mẫn cùng Sở Thanh Vân đều là người quan trọng để chế tạo ra Vụ Linh Tửu, cho nên Diệp gia tính giữ lại ba người này.

"Rõ." Ba người liền lập thành một nhóm đồng thanh đáp. Trong ánh mắt của mỗi người đều loé lên sự kích động cùng cuồng nhiệt.

Ba người này đều là đệ tử tinh anh của Diệp gia, Diệp Khánh Hoà, Diệp Thiên, tu vi đều là Luyện Khí tầng mười. Trong đó Diệp Uy là luyện khí tầng mười hai đại viên mãn. Đừng thấy diện mạo trắng trẻo nhã nhặn của hắn mà hiểu lầm, thật ra nội tâm hắn rất âm độc.

Tổ hợp ba người này là vũ khí sắc bén do Diệp Long Đồ chọn ra, trong đó Diệp Khánh Hoà phụ trách dùng Thổ Linh Châu vây địch, Diệp Thiên ngự hai thanh phi đao ngân sắc đánh lén. Còn lại Diệp Uy sự dụng Hắc linh kiếm có uy lực lớn nhất để đánh chính diện.

Diệp Long Đồ và Diệp Tái Đồng mang theo ba đệ tử dựa theo thông tin mà Sở Thiên Kỳ đưa, cùng với Diệp gia sau khi lẩn vào Sở gia liền bắt đầu chia quân làm hai đường.

Diệp Long Đồ cùng Diệp Tái Đồng đi về hướng căn phòng thờ của Sở gia để Thất Sắc Linh tằm. Còn ba người Diệp Uy bắt đầu chém giết ở bên trong.

"Giết." Diệp Uy lấy ra Hắc linh kiếm của mình, dẫn theo Diệp Thiên cùng Diệp Khánh Hoà đi đến những gian phòng của đệ tử cấp thấp bắt đầu chém giết.

Ba người Diệp gia tạo thành thanh đao sắc bén, lấy tốc độ cực nhanh trên đường giết chết rất nhiều tu sĩ cấp thấp của Sở gia. Bọn họ căn bản còn chưa kịp phản ứng thì đã bị giết, nên không có ai phát hiện Diệp gia tấn công, cho đến khi Diệp Uy giết tới chỗ của Trần quản sự.

Chương 73: Đánh Lén 2.

Trần quản sự lúc này vẫn đang uống Vụ Linh Tửu, điên cuồng tu luyện. Từ sau khi hắn phát hiện ra Vụ Linh Tửu có thể chữa trị kinh mạch, cuộc sống tựa như toả sáng càng ngày càng hăng hái.

Ban ngày hắn xử lý thật tốt công việc của Sở gia, đặc biệt là chuyện Vụ Linh Tửu, đến tối thì bắt đầu nỗ lực tu luyện.

Ngay khi Trần quản sự thấy Diệp Uy dẫn theo hai tu sĩ cầm linh kiếm tàn sát tiến vào, liền lập tức sử dụng pháp khí bàn tính vàng của mình.

Sống chết ngay trước mắt nhưng việc Trần quản sự nghĩ tới không phải là tìm cách bảo toàn tính mạng, mà là làm như nào để thông báo cho tộc trưởng biết có địch nhân tấn công.

Diệp gia có thể yên lặng không tiếng động tiến vào Sở gia giết người, việc này nói thật đúng là sự nguy hiểm trí mạng đối với Sở gia.

Cho nên việc đầu tiên Trần quản sự có thể làm đó là tranh thủ thời gian đem toàn bộ linh lực của bản thân truyền vào trong pháp khí bàn tính vàng, sau đó ngang nhiên tự bạo pháp khí.

Tuy ba người Diệp Uy,Diệp Thiên cùng Diệp Khánh lấy tốc độ vô cùng nhanh giết chết Trần quản sự nhưng lại không thể ngăn cản được động tĩnh mà Trần quản huỷ pháp khí phát ra.

Bang bang bang! Bàn tính vàng của Trần quản nháy mắt liền nổ tung, đem tiểu viện của hắn tạo thành một lỗ thủng lớn. Động tĩnh này làm kinh động đến toàn bộ người trong Sở gia.

"Đi, chúng ta rút lui." Diệp Uy thấy kế hoạch ám sát của bọn họ thất bại, liên lập tức sử dụng bùa Phong Mãnh hướng ra ngoài chạy tới tập hợp cùng nhóm người của mình.

Nếu bị người của Sở gia vây bắt, ba người bọn họ liền lập tức từ thanh đao nhọn biến thành thanh đao hỏng.

"Trần quản sự?" Sở Mẫn gần nơi ở của Trần quản sự nhất, nàng lập tức chạy như bay tới liền phát hiện ra thi thể của Trần quản sự.

"A a!!." Sở Mẫn phát ra tiếng thét thê lương chói tai: "Trần quản sự đã bị giết."

Theo đó liền phát hiện ra thi thể của những đệ tử khác, toàn bộ Sở gia trở nên hỗn loạn.

Tộc trưởng Sở Thiên Cần phát ra thần thức bao trùm xung quanh muốn xem đã xảy ra chuyện gì. Ngay sau đó lập tức bay đến giữa không trung vận công hô lớn : "Có địch tấn công, các đệ tử của Sở gia nghe lệnh, lập tức tới quảng trường tập hợp, khơi động Hộ Sơn đại trận!"

Sở Thiên Hoa cùng Sở Thiên Thụy liên thủ khởi động Hộ Sơn đại trận. Trên trời ánh sáng kỳ dị chuyển động, đó là dấu hiệu Hộ Sơn trận pháp được khởi động.

"Làm thế nào lại có kẻ nén xâm nhập vào Sở gia của chúng ta giết người?" Sở Thiên Hoa vừa kinh sợ vừa tức giận nói: "Chẳng lẽ tên hung thủ ở dãy núi Thương Mang kia ẩn trong Sở gia của chúng ta?"

"Không biết?" Sở Thiên Thụy lắc đầu, nói tiếp: "Thiên Kỳ đâu, sao lại không thấy hắn?"

"Không biết, vừa rồi đã không thấy hắn."

Sở Thiên Hoa nói xong câu đó, đối diện cùng với Sở Thiên Thụy trong mắt hai người liền hiện lên một tia bất an.

Ban đêm lúc nguy hiểm này, trưởng lão Sở gia chẳng biết đi đâu thật làm cho người ta cảm thấy bất an, đặc biệt trưởng lão kia lại là người mới vào tộc không lâu.

"Là Diệp gia tập kích chúng ta." Sở Thiên Cần sau khi xem xét thi thể của Trần quản sự cùng những đệ tử khác liền trở về trầm trọng nói: "Diệp gia có thể im hơi lặng tiếng đột nhập vào, chắc chắn ở trong Sở gia của chúng ta có gian tế."

"Nhất định là Sở Thiên Kỳ, ta đã sớm cảm thấy hắn có vấn đề." Sở Thiên Hoa phẫn nộ quát.

"Thôi, đừng nói chuyện này nhanh ngăn địch đi." Sở Thiên Cần vẫy vẫy tay, cắt đứt lời nói của Sở Thiên Hoa.

"Không tốt." Sở Thiên Kỳ chưởng quản phụ trách Tông phủ trong lòng vừa động, liền hô: "Tông phủ bị người ta xâm nhập!"

"Đi mau." Ba người Sở Thiên Cần đang muốn chạy tới Tông phủ, đột nhiên cảm thấy ở giữa thần hồn rung lắc lập tức té ngã trên mặt đất.

Ba người tê liệt ngã xuống đất vẫn không thể nhúc nhích, liền hoảng sợ nhìn đối phương.

"Sao lại thế này? Vì sao chúng ta đột nhiên không thể động đậy?" Sở Thiên Thụy nói.

"Kiểm tra thân thể chúng ta một chút." Tuy sắc mặt của Sở Thiên Cần trắng bệch nhưng vẫn trấn định nói.

"Không tốt, chúng ta bị trúng độc." Sở Thiên Hoa kiểm tra thân thể xong, mặt như màu đất nói: "Là Tán Hồn."

Sở Uy Hải lúc này đang ở quảng trường tập hợp đệ tử tiến hành phòng thủ, thống kê số người.

"Sở Dao, sao không thấy nàng?" Sau khi Sở Uy Hải kiểm kê số người liền không thấy bóng dáng của Sở Dao.

"Ta đi tới sân của nàng tìm nhưng không thấy, ngay cả con ngỗng mập kia của nàng cũng không có." Sở Mẫn cùng Sở Dao có quan hệ tương rất tốt, cho nên sau khi xảy ra việc liền đi tìm nàng.

"Sở gia buổi tối không thể ra ngoài, nàng có thể rời đi như thế nào?"

"Nàng là gian tế, nàng nhất định là gian tế."

Đệ tử trẻ tuổi của Sở gia mồm năm miệng mười nói.

"Câm miệng." Sở Uy Hải phẫn nộ hét lớn một tiếng, mắt sáng như đuốc liếc một cái bắn về phía mọi người, nghiêm khắc nói: "Không có chứng cứ không nên nói bậy, ai còn dám nói bậy một câu ta khiến cho hắn biết tay."

Mọi người thấy Sở Uy Hải giận đến bốc lửa nên cũng không dám nói nữa.

Đúng lúc này ánh sáng thất sắc ở đại trận hộ sơn của Sở gia đột nhiên tắt, bóng tối bao phủ xuống dưới.

"Sao lại thế này?" Sở Mẫn hoảng sợ mở to hai mắt nhìn.

"Sở Mẫn, Sở Thanh Vân, hai người các ngươi ở chỗ này chỉ huy bọn họ ngăn địch, hành động tùy theo hoàn cảnh." Trong lòng của Sở Uy Hải đột nhiên trầm xuống nhưng gặp nguy vẫn không loạn nói: "Ta đi tìm mấy tộc trưởng."

"Được." Sở Thanh Vân không chút do dự tiếp nhận quyền chỉ huy, dẫn dắt chúng đệ tử nói: "Mọi người nghe đây, hai người tạo thành một đội đi ngăn địch."

Sở Uy Hải chạy như bay đến nơi ở của tộc trưởng, lại trông thấy tộc trưởng cùng hai vị trưởng lão đều đang nằm liệt trên mặt đất.

"Tộc trưởng, trưởng lão, các ngươi làm sao vậy?" Sở Uy Hải kinh hãi tới nỗi trái tim ngừng đập.

"Chúng ta bị trúng độc." Sở Thiên Hoa nằm trên mặt đất trấn định nói.

"Thiên Kỳ trưởng lão đâu?" Sở Uy Hải phát hiện thiếu một trưởng lão trong lòng cả kinh, không biết vì sao trong lòng liền hiện lên những lời mà Sở Dao đã từng nói với hắn.

"Không biết đi nơi nào."  Tuy bọn họ hoài nghi Sở Thiên Kỳ là gian tế, nhưng trước tiên còn chưa nắm được chứng cứ xác thực, bọn họ không muốn ở trước mặt của tiểu bối xảy ra sai lầm.

"Sở Thiên Kỳ là gian tế, hắn bị ma tu đoạt xá." Sở Uy Hải nháy mắt liền nghĩ thông suốt tất cả, hắn run giọng nói: "Sở Hoằng Văn cùng Sở Dao hoài nghi hắn cho nên đã bị hắn giết chết."

"Hắn vậy mà lại là ma tu, trách không được hạ "Tán Hồn" với chúng ta, xem ra hắn vì thân thể của chúng ta."

Sau khi biết Sở Thiên Kỳ là ma tu đoạt xá, Sở Thiên Cần lập tức đoán được mục đích của hắn.

"Chúng ta thật là có mắt không tròng, cơ nghiệp của Sở gia liền bị hủy trong tay chúng ta." Sở Thiên Thụy nước mắt đầy mặt.

"Việc đã đến nước này, nhiều lời cũng vô ích." Tộc trưởng lập tức hạ quyết định nói với Sở Thiên Hoa: "Thiên Hoa, chờ chút ta sẽ cùng Thiên Thụy đem tu vi cả đời truyền cho ngươi, ngươi mang theo Uy Hải với những đệ tử khác trốn đi."

"Không, ngươi là người đứng đầu tộc trưởng, ngươi mang Uy Hải đi." Sở Thiên Hoa phản đối.

"Nếu còn coi ta là tộc trưởng thì nên nghe ta, hiện tại không có thời gian để từ chối." Sở Thiên Cần nói với Sở Uy Hải: "Uy Hải, ngươi đem ông ngươi đặt ở giữa, sau đó đem ta cùng Thiên Thụy trưởng lão đặt ở hai bên của hắn, cuối cùng đem tay chúng ta nắm chặt vào nhau."

"Vâng." Sở Uy Hải đã biết tộc trưởng muốn làm gì, trong lòng hắn tuy rằng không muốn nhưng vẫn nghe theo ý tộc trưởng, đem bọn họ xếp thành một vòng tròn tay đan chặt vào nhau.

Sau đó có một vòng ánh sáng màu xanh kỳ dị bắt đầu chuyển động xung quang ba người, từ từ tiến vào trong cơ thể của Sở Thiên Hoa, mà cơ thể Sở Thiên Cần cùng Sở Thiên Thụy bắt đầu nhanh chóng trở lên khô quắt, nếp nhăn trên mặt bọn họ xuất hiện càng nhiều, thân thể nhìn bằng mắt thường có thể thấy được tốc độ lão hoá cực nhanh, khô héo cho đến chết.

"Tộc trưởng, Thiên Thụy trưởng lão." Sở Uy Hải ở bên cạnh nhìn thấy cảnh tộc trưởng cùng Thiên Thụy trưởng lão chết đi, mắt hổ đỏ bừng, trong mắt rưng rưng, đôi tay nắm chặt đến nỗi gân xanh nổi lên..

Giờ phút này hắn thật hận bản thân mình tự cao tự phụ, nếu lúc trước nghe lời Sở Dao thì hôm nay việc này sẽ không xảy ra.

Đều do hắn! Hắn mới là người đáng chết nhất.

Chương 74: Liều Mình.

Sau khi nguồn ánh sánh màu xanh hoàn toàn tiến vào cơ thể Sở Thiên Hoa, hắn liền bắt đầu trẻ ra. Nếp nhăn trên mặt đều trở nên tráng mịn, làn da săn chắc, tóc toàn đều biến thành màu đen. Nhìn giống như trẻ ra mấy chục tuổi, trở thành một nam nhân có dung mạo tầm tuổi với Sở Uy Hải, diện mạo rất giống nhau.

Sở Thiên Hoa rưng rưng nhìn thoáng qua thi thể của tộc trưởng cùng Sở Thiên Thụy, rồi cắn răng quay đầu nói với Sở Uy Hải: "Uy Hải, đi theo ta!"

"Vâng." Sở Uy Hải hét lớn một tiếng, đi theo Sở Thiên Hoa trực tiếp phá vỡ nóc nhà bay lên giữa không trung.

Giờ phút này Sở gia đã biến thành bãi chiến trường, sau khi hộ sơn đại trận của Sở gia bị phá, Diệp gia liền xông vào chém giết.

Đệ tử Sở gia tuy được Trần quản sự liều chết phát ra tín hiệu cảnh cáo, tuy đã sẵn sàng bầy trận đón địch nhưng tu sĩ Diệp gia lại có trăm phương ngàn kế, trang bị hoàn hảo bởi vậy bọn họ vẫn rơi vào hoàn cảnh xấu.

Sở Thiên Hoa nhìn đệ tử phía dưới bị tu sĩ Diệp gia giết hại, tim thật giống như bị đao cắt.

Hắn sau khi hấp thu toàn bộ tu vi của Sở Thiên Cần cùng Sở Thiên Thụy, thoạt nhìn tưởng chừng thực lực trở lên mạnh nhưng thật ra chỉ đang tạm thời đè tác dụng của "Tán Hồn" xuống, chờ sau khi "Tán Hồn" phát tác hắn lập tức sẽ biến thành phế nhân, cho nên hắn cần thiết phải rút gọn thời gian cứu những đệ tử kia ra.

"Con cháu Sở gia nghe lệnh, hôm nay Sở gia ta gặp đại nạn, Sở Uy Hải liền tiếp nhận trức vụ đại tộc trưởng đời thứ tám mươi của Sở gia trong lúc lâm nguy. Hiện tại chúng đệ tử đi theo ta giết ra vòng vây, sau đó mọi người trốn đi chờ đợi tộc trưởng Sở Uy Hải trở về một ngày nào đó."

Sở Thiên Hoa ngữ khí già nua nghiêm trọng truyền khắp toàn bộ ngóc ngách của Sở gia, sau đó hắn lấy ra linh kiếm tứ phẩm của mình. Viêm Long kiếm này, là sau khi hắn thành công đột phá Trúc Cơ chạy tới chỗ sâu trong núi lửa tìm kiếm tinh nham thạch nóng chảy để rèn luyện thành linh kiếm. Kiếm tính dữ dằn, cùng Liệt Diễm Kiếm quyết của hắn hỗ trợ lẫn nhau.

Sở Thiên Hoa bấm niệm kiếm quyết, ngọn lửa trên thân Viêm Long hừng hực thiêu đốt, hóa thành một con Hoả Long màu đỏ xoay một vòng xung quanh trên không trung của Sở gia. Sau đó nhắm về hướng đông tạo ra một con đường lửa lớn.

Đệ tử Luyện Khí kỳ của Diệp gia trông thấy Hoả Long láo nháo chạy trốn, nào dám đi tìm chết.

Diệp Long Đồ cùng Diệp Tái Đồng ở trong Tông phủ của Sở gia không tìm được Thất Sắc Thiên Ti tằm liền thập phần bực bội. Sau khi thấy Viêm Long kiếm của Sở Thiên Hoa biến thành Hoả Long, liền nhanh chóng lấy pháp khí của mình chạy ra chống đỡ.

Pháp khí của Diệp Long Đồ là một thanh tứ phẩm linh kiếm màu trắng, gọi là Huyễn Băng kiếm. Chính là lấy Băng Tinh Thạch từ chỗ sâu nhất trong sông băng rèn luyện mà thành, vừa hay tương khắc với Viêm Long kiếm của Sở Thiên Hoa.

Còn pháp khí của Diệp Tái Đồng lại là một thanh móc sắt màu đen, gọi là Ô Long Câu. Do hắn tình cờ lấy được một đôi móng vuốt của Giao Long luyện chế thành, sức mạnh rất lớn.

Hai người từng người một sử dụng pháp khí chống đỡ Viêm Long kiếm của Sở Thiên Hoa, ba pháp khí xảy ra va chạm kịch liệt. Ba ánh sáng màu hồng, trắng, đen bắn ra đầy trời, kết quả là ánh lửa của Viêm Long kiếm phá tan cản trở của Huyễn Băng kiếm cùng Ô Long Câu, tiến thẳng ra bên ngoài không lùi.

"Mấy lão già Sở gia lúc này thật liều mạng." Diệp Long Đồ và Diệp Tái Đồng cùng liên thủ cũng không ngăn được một chiêu của Sở Thiên Hoa, trong lòng liền đoán được nguyên nhân.

"Xem ra Sở Thiên Cần cùng Sở Thiên Thụy đã đem tu vi cả đời của bản thân truyền cho Sở Thiên Hoa, làm cho thực lực của hắn trong thời gian ngắn mạnh lên." Diệp Tái Đồng nhanh chóng nói: "Tộc trưởng, chúng ta không cần đánh trực tiếp cùng với Sở Thiên Hoa, miễn cho hắn tự bạo thân hình liều mạnh cùng chúng ta."

"Ngươi nói đúng, chúng ta chỉ cần theo phía sau hắn chờ hắn chết." Diệp Long Đồ thập phần tán thành với ý kiến của Diệp Tái Đồng.

Trúc Cơ tu sĩ đem tu vi cả đời truyền cho tu sĩ khác, nghe thì có vẻ là chuyện tốt nhưng thật ra lại không phải. Loại truyền công quá mức bá đạo này, tuy rằng có thể làm cho tu vi lớn mạnh trong thời gian ngắn nhưng kinh mạch sẽ xảy ra ảnh hưởng cùng tổn hại lớn. Giống như một quả khí cầu, dung tích nguyên bản chỉ có như vậy nhưng ngươi đột nhiên đưa không khí gấp hai lần vào quả khí cầu thì chỉ làm cho nó nổ mạnh.

Cho nên kế hoạch của Diệp Long Đồ là bọn họ không cần đối đầu trực tiếp với Sở Thiên Hoa, chỉ việc theo sát phía sau chờ hắn tự bạo.

Tu sĩ Trúc Cơ của Diệp gia không dám đối đầu trực tiếp với Sở Thiên Hoa, tu sĩ Luyện Khí kỳ Diệp gia cũng lẩn tránh. Vì vậy không ít đệ tử Sở gia nhân cơ hội đột phá vòng vây, theo mệnh lệnh của Sở Thiên Hoa từng người chạy trốn.

Bởi vì Sở Mẫn cùng Sở Thanh Vân là đối tượng quan trọng mà Diệp gia muốn bắt cho nên bị bốn tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng thứ tư của Diệp gia bao vây.

Sinh mạng của Sở Thiên Hoa có hạn nên không rảnh lo được nhiều, sau khi hắn thấy mấy đệ tử Sở gia đều chạy thoát đương đối liền túm lấy Sở Uy Hải bay về hướng Đông.

"Uy Hải, Càn Khôn Bảo Nang này ngươi cầm lấy." Sở Thiên Hoa đem Càn Khôn Bảo Nang của tộc trưởng với Sở Thiên Thụy, còn thêm của mình đều đặt vào tay Sở Uy Hải, dặn dò nói: "Bên trong Càn Khôn Bảo Nang  của tộc trưởng có mấy loại Thất Sắc Thiên tằm của Sở gia chúng ta, ngươi cầm mấy loại Thất Sắc Thiên Tằm này đi đến nhờ cậy Ngự Linh Tông. Tu luyện thật tốt, sau này hy vọng có thể khôi phục lại Sở gia đều đặt tại trên người của ngươi."

"Ông nội, thực xin lỗi, đều là lỗi của ta." Sở Uy Hải vẻ mặt hối hận cùng thống khổ, ngón tay nắm chặt Càn Khôn Bảo Nang trở nên trắng bệch.

"Không phải lỗi của ngươi, là mấy lão già chúng ta không biết nhìn người, hôm nay mới đưa Sở gia vào đại nạn." Sở Thiên Hoa thở dài một hơi, trong nháy mắt thoạt nhìn như già đi rất nhiều. Hắn sờ đầu Sở Uy Hải hiền từ nói: "Ngươi là hy vọng của Sở gia chúng ta, nhất định phải sống sót thật tốt."

Sở Uy Hải cắn chặt khớp hàm kìm nước mắt lại, liều mạng gật đầu.

Diệp Long Đồ cùng Diệp Tái Đồng cỡi cầu vồng theo sát phía sau Sở Thiên Hoa, thỉnh thoảng sử dụng pháp khí tấn công, nhưng lại không dám tới gần hắn.

Sở Thiên Hoa biết hai người bọ họ xưa nay quỷ kế đa đoan, giảo hoạt vô cùng. Chắc nhìn ra được bản thân sẽ tự bạo nên sẽ không dễ tới gần mình, nhất định là đang chờ sau khi mình tự bạo mà chết liền tiến tới bắt Sở Uy Hải.

Sở Thiên Hoa yên lặng tính thời gian Tán Hồn phát tác, xem có thừa dịp trước khi Tán Hồn phát tác đưa Sở Uy Hải an toàn đến Ngự Linh Tông.

Chính là tác dụng của Tán Hồn so với hắn tưởng tượng càng thêm đáng sợ. Tuy rằng đã áp lực xuống nhưng thần hồn của hắn vẫn không ngừng bị ăn mòn hắn, hắn căn bản không nắm chắc có thể đem Sở Uy Hải an toàn đưa đến Ngự Linh Tông được không.

Chỉ có thể liều mạng, Sở Thiên Hoa hạ quyết tâm muốn liều chết ngăn Diệp Long Đồ cùng Diệp Tái Đồng lại, tranh thủ thời gian cho Sở Uy Hải chạy trốn: "Uy Hải, ta ngăn hai lão bất tử Diệp gia kia lại, ngươi chạy nhanh bay về hướng Ngự Linh Tông đi."

"Ông nội!" Sở Uy Hải biết sau giây phút từ biệt này sẽ không còn có ngày gặp lại nhau, đau khổ rốt cuộc không nhịn được nước mắt liền chảy xuống.

"Hèn nhát!" Sở Thiên Hoa thấy thế lại hung dữ mắng: "Nước mắt của nam nhi không thể dễ dàng rơi, ngươi mau cút cho ta."

"Dạ." Sở Uy Hải biết bây giờ không phải là lúc thương tâm, hy vọng của Sở gia đều đặt ở trên người mình. Bản thân có thể sống sót tới nhờ cậy Ngự Linh Tông chính là an ủi lớn nhất đối với bọn họ, vậy nên ngay lập tức lau nước mắt lấy ra Liệt Diễm Đao của mình bay về hướng Đông.

Sở Thiên Hoa đứng yên tại chỗ, dùng Viêm Long kiếm cuốn lấy Diệp Long Đồ cùng Diệp Tái Đồng.

Hai người Diệp Long Đồ cùng Diệp Tái Đồng không đuổi theo Sở Uy Hải, mà ở khoảng cách xa cùng Sở Thiên Hoa kéo dài đấu với nhau. Kỳ thật Diệp Long Đồ đã sớm hiểu rõ ý của Sở Thiên Hoa, biết hắn nhất định sẽ giữ chân bọn họ để Sở Uy Hải chạy trốn, cho nên Diệp Long Đồ đã dặn trước nhóm ba người Diệp Uy, Diệp Khánh Hoà, Diệp Thiên tổ hợp thanh đao bén. Để bọn họ đuổi theo giết Sở Uy Hải.

Chương 75:

A Ngốc mang theo Sở Dao vẫn luôn bay về hướng Đông, bay khoảng chừng vài trăm dặm. Sở Dao ở xa liền thấy trên bầu trời đúng lúc phản chiếu ánh sánh của pháp khí do tu sĩ đánh nhau tạo ra.

Chỉ thấy một thanh linh kiếm màu trắng, cùng một móc sắt pháp khí màu xanh lá, đang vây tấn công một thanh linh kiếm màu đỏ.

Ba màu trắng, xanh, đỏ giao tranh đấu thành một mảnh.

Tuy linh kiếm màu đỏ kia bị bao vây tấn công, nhưng vẫn giống như một con Rồng lớn màu đỏ, tản ra ngọn lửa hừng hực khí thế kinh người, không hề rơi vào thế hạ phong.

Tuy rằng linh kiếm bạo Long màu đỏ kia Sở Dao chưa từng nhìn qua, nhưng nhìn linh kiếm sử dụng kiếm quyết lại mười phần quen thuộc. Đó chính là Liệt Diễm Kiếm quyết, trong nháy mắt Sở Dao liền đoán được đây là Viêm Long Kiếm của Sở Thiên Hoa trưởng lão.

Chẳng lẽ trưởng lão bọn họ không có chuyện gì? Sở Dao thấy Viêm Long kiếm trong lòng vô cùng kích động, liền vội vàng giục A Ngốc. "A Ngốc, bay về hướng bên kia."

Chỉ thấy ngọn lửa Viêm Long kiếm như đang khiêu điệu, hừng hực thiêu đốt. Tuỳ ý vung lên một vòng liền xuất ra ngọn lửa nhiệt độ cực nóng, đi qua đến đâu đều bị cháy thành một mảnh đen.

Đằng xa Sở Dao liền cảm thấy lửa cháy nóng toàn thân, nàng cho rằng mình đã lĩnh ngộ được Liệt Diễm Kiếm quyết nhưng hiện tại thấy Viên Long Kiếm của Sở Thiên Hoa trưởng lão phát ra lửa lớn ngập trời, sử dụng Liệt Diễm Kiếm quyết phát huy tới điểm tuyệt diệu, nàng mới nhận ra bản thân học được cùng lắm mới chỉ là vỏ bề ngoài.

Trấn chiến của tu sĩ Trúc Cơ không phải cấp bậc mà Sở Dao có thể gia nhập, nàng liền bảo A Ngốc thả chậm tốc độ từ từ lại gần phía bên dưới.

Lúc đến gần Sở Dao mới phát hiện trên bầu trời Sở Thiên Hoa trưởng lão cùng hai tu sĩ Trúc Cơ đánh nhau kịch liệt, còn Sở Uy Hải lại bị ba tu sĩ của Diệp gia bao vây, hoàn cảnh không ổn.

Ba tu sĩ này đều là đệ tử tinh anh của Diệp gia, tu vi thấp nhất là Diệp Khánh Hoà, Diệp Thiên luyện khí tầng thứ mười, tu vi cao nhất là Diệp Uy luyện khí tầng thứ mười hai đại viên mãn.

Trong đó Diệp Khánh Hoà cầm một viên linh châu tam phẩm màu nâu tên là Sa Nhà Giam, không ngừng phát ra dày đặc thổ nguyên tố vây Sở Uy Hải tại chỗ, đề phòng hắn chạy trốn. Diệp Thiên dùng một đôi phi đao tam phẩm màu trắng, liên tục hướng về phía Sở Uy Hải công kích.

Diệp Uy chính là người được đề cử cho vị trí tộc trưởng sau này của Diệp gia. Sắc mặt màu trắng, ánh mắt ngoan độc, sử dụng một thanh linh kiếm tam phẩm màu đen, tên gọi Giác Xà. Thân kiếm được rèn luyện bằng nguyên liệu tam phẩm bao gồm Linh Xà, Hắc Giác Xà, Tinh Hoa Vảy, cho nên kiếm quyết của Diệp Uy cũng giống như rắn độc, linh động quỷ dị.

Tuy Sở Uy Hải toàn thân chất vật bị ba tu sĩ Diệp gia vây đánh, nhưng hắn vẫn tỏ ra cuồng ngạo không biến sắc, sử dụng tam phẩm Liệt Diễm Đao của mình cùng linh kiếm màu đen của Diệp Uy đấu nhau. Không chút nào để ý tới sự có mặt của hai tu sĩ Luyện Khí tầng thứ mười, mặc kệ bọn họ đang tấn công trên người mình.

Phi đao màu bạc không ngừng đánh lên người Sở Uy Hải, pháp bào màu đen trên người hắn đã hư hại nghiêm trọng, để lộ ra bộ pháp y Thất Sắc Thiên Tằm mặc ở bên trong.

Áo Thất Sắc Thiên Tằm trên người Sở Uy Hải chính là pháp y phòng ngự tứ phẩm. Cấp bậc còn cao hơn so với bộ pháp y Thấc Sắc Thiên Tằm tam phẩm mà Sở gia thưởng cho Sở Dao kia, có thể chống đỡ công kích của pháp khí tam phẩm.

"Sở Uy Hải, ngươi nên ngoan ngoãn khoang tay chịu trói đi." Diệp Uy một bên sử dụng linh kiếm Giác Xà màu đen, một bên không ngừng dùng ngôn ngữ công kích Sở Uy Hải nói: "Ngươi cho rằng hai lão gia hoả Sở gia kia đem tu vi cả đời của mình, truyền toàn bộ cho Sở Thiên Hoa thì hắn có thể mang theo ngươi chạy trốn được sao?"

"Ngươi nằm mơ đi! Ta nói cho ngươi biết, Sở Thiên Hoa đã trúng độc, ngươi đừng thấy bây giờ hắn sử dụng linh kiếm hết sức uy phong nhưng hậu quả thật ra chính là sẽ chết ở chỗ này."

"Ai bảo Sở gia các ngươi mắt bị mù, Sở Thiên Kỳ là con rối bị ma tu đoạt xá cũng nhìn không ra, xứng đáng bị Diệp gia chúng ta tiêu diệt."

Nghe Diệp Uy nói xong, đôi mắt của Sở Uy Hải càng đỏ nhưng hắn không nói gì. Chỉ dùng Liệt Diễm Đao tấn công càng thêm mãnh liệt, ngọn lửa cuồn cuộn giống như tâm trạng thống khổ phẫn nộ của hắn, đi đến đâu cỏ cây cũng đều bị đốt thành một mảnh cháy đen.

"Linh lực của hắn rất nhanh sẽ hết, chúng ta nỗ gắng một chút, giết người trẻ rồi đến người già." Diệp Uy thu hồi linh kiếm Giác Xà màu đen, từ trong Càn Khôn Bảo Nang lấy ra một viên hỏa châu màu đỏ, cười âm hiểm nói: "Trước tiên để cho thiếu tộc trưởng Sở gia của chúng ta nếm thử hương vị tiểu Liệt Hoả Châu."

"Tốt." Hai người Diệp Thiên cùng Diệp Khánh Hoà đồng thời từ trong ngực lấy ra một viên tiểu Liệt Hoả Châu, phất tay ném về phía Sở Uy Hải.

Diệp Uy lại không nén ngay lập tức, mà tìm cơ hội chính xác quăng ra ngoài.

Sở Uy Hải sử dụng Liệt Diễm Đao đánh bay hai viên tiểu Liệt Hỏa Châu của Diệp Thiên, Diệp Khánh Hoà nhưng vừa vặn lại trúng phải tiểu Liệt Hoả Châu mà Diệp Uy âm hiểm ném ra.

Chỉ nghe thấy oanh một tiếng vang, nổ ra lửa lớn xung quanh Sở Uy Hải, lửa màu đỏ cháy giống như sóng cuộn rồi dần dần tản ra.

Sau khi lửa lớn tan đi, Sở Uy Hải vẫn đứng sừng sững bất động. Nhưng một đoạn tóc bị cháy đen như rơm rạ, mặt đen nhánh một mảng, càng làm nổi bật đôi mắt đỏ bừng của hắn. Pháp bào màu đen trên người đã nổ thành tro tàn, lộ ra pháp y Thất Sắc Thiên Tằm.

Pháp y Thất Sắc Thiên Tằm tứ phẩm vẫn toả ra ánh sáng mỹ lệ màu sắc rực rỡ, tuy pháp y Thất Sắc Thiên Tằm lực phòng ngự kinh người nhưng nếu vẫn tiếp tục không ngừng công kích, sợ rằng sẽ bị phá vỡ lực phòng thủ.

"Ha ha ha, Sở Uy Hải, ngươi cũng có ngày hôm nay." Diệp Uy nhìn Sở Uy Hải bộ dạng chật vật liền cười ha ha, kỳ thật lấy sức lực của ba người bọn họ sớm đã có bắt lấy Sở Uy Hải. Sở dĩ kéo dài như vậy chẳng qua là bọn họ muốn chơi trò mèo vờn chuột.

"Ta thấy mặt thiếu tộc trưởng Sở gia của chúng ta còn chưa đủ đen, mọi người có thể giúp hắn tô thêm chút nhan sắc." Diệp Uy lại móc từ trong ngực ra ba viên tiểu Liệt Hoả Châu, tiếp đó nói với Diệp Thiên cùng Diệp Khánh Hoà: "Đến, mọi người thay phiên ném, đem hắn nổ tung thành hoa."

"Tốt, chúng ta hôm nay phải nhìn xem, thiếu tộc trưởng Sở gia có thể đỡ được bao nhiều viên tiểu Liệt Hoả Châu." Diệp Thiên cùng Diệp Khánh Hoà nghe vậy cũng lấy hai viên tiểu Liệt Hoả Châu từ trong ngực ra.

Giết, giết, giết! Lúc này Sở Uy Hải mặt đã đen nhánh, đôi mắt đỏ tựa máu, trong đầu là một mảnh hỗn loạn, giống như điên cuồng. Hắn nhìn không thấy Liệt Hoả Châu của bọn họ, thậm chí người trước mắt đang nói cái gì cũng không biết. Hắn chỉ biết trước mắt đều là kẻ thù, hắn muốn liều mạng cùng bọn chúng.

Sở Dao thấy một màn này, tức giận đến gan dạ muốn nứt ra, hận không thể lập tức lao ra cứu Sở Uy Hải. Nhưng nàng biết mình không phải đối thủ của ba tu sĩ Diệp gia kia, chỉ có thể cắn chặt răng thầm nhủ bản thân nên bình tĩnh, cần phải nghĩ ra cách.

"A Ngốc, chờ một chút ta sẽ tấn công tu sĩ đang sử dụng viên châu màu nâu kia, sau khi chờ thuật bao vây của hắn bị ta phá, ngươi lập tức đem Sở Uy Hải mang đi." Sở Dao vuốt cái đầu mập của A Ngốc, thấp giọng phân phó. A Ngốc gật gật đầu, tuy rằng nó với Sở Uy Hải không mấy liên quan, nhưng cùng Sở Dao ngây người ở Sở Gia lâu như vậy, mỗi ngày qua ăn hương uống thảo mười phần yêu thích, hiện tại ngày lành đó lại bị mấy người từ bên ngoài đến phá hủy. Ngay cả chủ nhân Sở Dao chuyên môn hầu hạ nó ăn uống thiếu chút nữa là bị giết, trong lòng nó thập phần tức giận, quyết tâm phải cho mấy người từ ngoài đến này nhìn xem một chút sắc mặc.

Chương 76: Kiếm Ý

Sở Dao vận dụng Thai Tức Luyện Thần, sau khi đem hơi thở của mình che dấu liền lén lút đi tới chỗ ba tu sĩ Diệp gia cách đó không xa.

Sự chú ý của ba tu sĩ Diệp gia đều đặt toàn bộ ở trên người Sở Uy Hải, không ngừng thay phiên nhau dùng ngôn ngữ kích thích Sở Uy Hải đã sớm trở lên đã điên cuồng, căn bản không chú ý tới Sở Dao đang đến gần.

Sở Dao lấy dây Trói Linh của Sở Thiên Kỳ ra, dây Trói Linh này căn bản chính là pháp khí tam phẩm. Cũng không biết dùng nguyên liệu gì luyện chế thành, vậy mà có thể ngầm chui xuống đất tập kích tu sĩ, tuyệt đối là một vũ khí đánh lén sắc bén.

Pháp khí Sở Thiên Kỳ sử dụng đều có ấn ký thần thức của hắn, tu sĩ khác muốn chiếm lấy dùng thì trước tiên cần phải tiêu trừ ấn ký thần thức đó.

Mà Sở Thiên Kỳ thân là tu sĩ Trúc Cơ, cho dù cơ thể hắn chết đi thì tu sĩ Luyện Khí cũng không thể dễ dàng tiêu trừ ấn ký thần thức của hắn. Cho nên lúc trước Sở Dao mới không đem pháp khí lấy được từ trên người Sở Thiên Kỳ cho Sở Hoằng Văn, bởi vì để lại hắn cũng không thể dùng được.

Nhưng Sở Dao thì khác, sau khi nàng cắn nuốt tiêu hóa thần thức của Sở Thiên Kỳ, không chỉ thần thức thêm lớn mà còn có thể dễ dàng khống chế pháp khí của hắn.

Sở Dao sau khi đưa linh lực vào dây Trói Linh, liền trộm sử dụng dây Trói Linh tới gần Diệp Thiên đang dùng phi đao màu trắng

"Trói Linh" Sở Dao sử dụng pháp quyết, dây Trói Linh lập tức chui ra từ mặt đất, hóa thành dây thừng màu xanh lá đem Diệp Thiên trói chặt.

Thấy Diệp Thiên bị quấn lại, Diệp Uy cùng Diệp Khánh Hoà theo bản năng đều quay đầu nhìn lại đây.

Sở Dao nhân cơ hội sử dụng Liệt Diễm Kiếm, chiêu thứ nhất Hoà Xà lấy sét đánh không kịp bưng tai tấn công về hướng cánh tay đang cầm viên châu màu nâu của Diệp Khánh Hoà. Kiếm quang màu đỏ nháy mắt chém rụng cánh tay Diệp Khánh Hoà, viên châu màu nâu lập tức rơi xuống trên mặt đất, thổ nguyên tố vốn đang vây khốn Sở Uy Hải do mất đi chủ nhân khống chế, liền lập tức bắt đầu tiêu tán.

"A!!"

"Ai?"

Tiếng Diệp Khánh Hoà kêu thảm thiết cùng âm thanh kinh sợ của Diệp Uy đồng thời vang lên. Diệp Uy lập tức sử dụng linh kiếm Giác Xà màu đen của mình, từ góc độ không thể tưởng tấn công về hướng Sở Dao.

"A Ngốc, mau." Sở Dao cắm một cánh Lôi Điện vào bên người Sở Uy Hải. Sở Uy Hải giờ phút này thần chí đã không rõ, thế nhưng lại vung Hỏa Diễm Đao hướng về phía Sở Dao.

Sở Dao nhanh chóng sử dụng Linh Khí Tráo chống đỡ được công kích từ Liệt Diễm Đao của Sở Uy Hải, còn A Ngốc lấy tốc độ tia chớp dùng cái mông mập quật vào trên đầu Sở Uy Hải, rồi tự do ở tư thế một mông ngồi trên đầu hắn.

Sở Uy Hải đã sớm như *Nỏ mạnh hết đà, đầu chịu một đòn mông nghiệm trọng của A Ngốc, lập tức cảm thấy hoa mắt chóng mặt, lảo đảo một cái thiếu chút nữa té ngã trên đất.

*Nỏ mạnh hết đà* : sức cùng lực kiết.

Sở Dao nhân cơ hội ôm cơ thể Sở Uy Hải nhảy lên trên lưng của A Ngốc, bay đi hướng xa.

"Còn dám trốn." Diệp Uy thấy vịt nấu chín vịt thế nhưng lại bay, liền giận tím mặt sử dụng linh kiếm Giác Xà màu đen đuổi theo nhưng lại thấy Sở Dao lấy ra một viên cầu lửa màu hồng.

Bộ dạng cùng kích thước thập phần giống tiểu Liệt Hoả Châu, nhưng ánh sáng màu đỏ trên hạt châu này so với tiểu Liệt Hoả Châu còn lớn hơn mấy lần.

"Liệt Hoả Châu." Diệp Uy nhận ra viên Liệt Hoả Châu này ngay đến cả tu sĩ Trúc Cơ cũng có thể bị giết chết, liền sợ tới mức hồn bay phách tán, xoay người bỏ chạy.

Trong nháy mắt Sở Dao ném Liệt Hỏa Châu ra liền đem dây Trói Linh thu trở về.

Diệp Thiên khôi phục linh lực nhanh chóng phản ứng liều mạng chạy về phía trước theo sau Diệp Uy, nhưng lại chậm một bước.

Ầm, ầm, ầm tiếng nổ, ngọn lửa thật lớn dâng lên tận trời. Diệp Khánh Hoà, Diệp Thiên trốn không kịp bị nổ thành tro tàn. Diệp Uy tuy tránh thoát một đòn trí mạng nhưng cũng bị Liệt Hoả Châu ảnh hưởng, liền cảm thấy giống như bị một cây búa tạ đánh trúng, miệng phun máu tươi bay ra ngoài.

"Sao lại thế này?" Diệp Đồ Long đang ở trên không trung chiến đấu kịch liệt cùng Sở Thiên Hoa, trông thấy một màn này không thể tin được kêu: "Tiểu nữ nhi trên người vậy mà có Liệt Hoả Châu."

"Diệp Khánh Hoà, Diệp Thiên đã chết." Diệp Tái Đồng trông thấy hai đệ tử mình yêu thương chết đi, phẫn nộ đau lòng hét lớn: "Nha đầu chết tiệt kia, ta muốn giết ngươi."

Diệp Uy, Diệp Thiên, Diệp Khánh Hoà là ba đệ tử có khả năng đột phá Trúc Cơ nhất của Diệp gia, tuy rằng Diệp Thiên cùng Diệp Khánh Hoà đã chết nhưng cũng may Diệ Uy tránh thoát một kiếp. Nếu không ba người đều bị Liệt Hỏa Châu nổ chết thì cho dù Diệp gia có nuốt được Sở gia cũng mất nhiều hơn được.

"Tộc trưởng, ta đến ngăn Sở Thiên Hoa lại, ngươi đi xuống giải quyết Sở Uy Hải cùng Sở Dao." Diệp Tái Đồng rốt cuộc cũng ngồi không yên, liền tăng thêm linh lực vào Ô Long Câu, chỉ thấy linh lực của Ô Long Câu toả mạnh hóa thành hai cái móc thật lớn ngăn cản Viêm Long Kiếm của Sở Thiên Hoa.

"Tốt!" Diệp Long Đồ thu hồi Huyễn Băng Kiếm, liền phải tự mình đi xuống giải quyết Sở Uy Hải hai đứa tiểu bối.

"Mơ tưởng!" Sở Thiên Hoa lại nổi giận gầm lên một tiếng, toàn thân đột nhiên lớn hơn mấy lần, tóc toàn bộ dựng thẳng lên giống như bay múa đón gió, sắc mặt trướng đến đỏ bừng, bay hướng Diệp Đồ Long đi.

"Cẩn thận, hắn muốn tự bạo." Diệp Tái Đồng sợ hãi kêu một tiếng, đồng thời sử dụng Ô Long Câu ngăn Sở Thiên Hoa lại, lấy ra một cái thần lưới màu đen hướng Sở Thiên Hoa rải ra.

Thần lưới màu đen này gọi là Thiên Mạng Nhện ngũ hành, chính là dùng Linh Ti của con nhện ngũ hành thứ nổi tiếng từ Diệp gia bện thành, năm loại nhện này phân biệt theo pháp hoả đó là nhện Thổ linh, nhện Thủy Phách, nhện Kim Thụy, nhện Thanh Mộc, nhện Pháp Hoả.

Thiên Mạng Nhện ngũ hành này vừa có khả năng tấn công, mười phần lợi hại, cho dù tu sĩ Trúc Cơ cũng khó có thể chạy thoát.

Sở Thiên Hoa bị cái lưới Thiên Châu ngũ hành này ngăn cản, hiện tại hắn tự bạo cũng chỉ có thể cùng Thiên Mạng Nhện ngũ hành này đồng quy vu tận.

Nhìn Sở Uy Hải cùng Sở Dao sắp chết dưới đao của Diệp Long Đồ. Hai mắt Sở Thiên Hoa liền trợn lên, lửa giận ngút trời.

-"A a a."

Sở Thiên Hoa trong trạng thái bị lưới Ngũ Hành Thiên Châu trói, đầu ngửa lên trời rống giận. Không cam lòng cùng khuất nhục, phẫn nộ vang vọng trời xanh. Từ trong mắt chảy xuống hai hàng lệ huyết.

Hắn thật hận.

Hận ý của Sở Thiên Hoa cũng truyền đến thân kiếm Viêm Long. Trong nháy mắt ngọn lửa trên thân kiếm Viêm Long đột nhiên xảy biến đổi.

Vốn ngọn lửa Hoả Long biến ảo dựa trên thân Viêm Long Kiếm, nhưng bây giờ ngọn lửa trên thân bắt đầu ngưng hẳn, biến thành một con rồng lửa có sừng có vẩy sinh động giống như thật.

Hỏa Long lượn quanh bầu trời, mắt phát ra ánh lửa lập loè bễ nghễ liếc nhìn chúng sinh.

Đó là Kiếm Ý

"Kiếm Ý, Sở Thiên Hoa vậy mà lĩnh ngộ được Kiếm Ý." Sắc mặt của Diệp Tái Đồng trắng bệch nhìn Hỏa Long toàn thân toả ra ánh sáng màu đỏ thẫm, đang vắt ngang trên bầu trời kia. Khiến cho ánh trăng ảm đạm, làm người ta kinh sợ không thôi.

-"Đi!"

Sở Thiên Hoa rống một tiếng, âm thanh vang vọng khắp nơi.

Hỏa Long hai mắt loé tia sát ý, phát ra một tiếng gầm nhẹ, lập tức biến thành một dòng ánh sáng đánh về hướng Diệp Tái Đồng cùng Diệp Long Đồ.

Ngay sau đó Sở Dao chứng kiến được một cảnh tượng cả đời khó quên. Một tia sáng lửa kiếm màu đỏ, từ trên trời giáng xuống! Thiên Mạng Nhện ngũ hành trực tiếp biến thành tro tàn, một kiếm mạnh mẽ này tựa như đem bầu trời đêm đen nhánh chém thành hai nửa!

Không cách nào tưởng tượng được một kiếm này lại mạnh mẽ cùng uy thế tới vậy. Sở Dao bất động, phảng phất trong thế giới của nàng tất cả mọi thứ tựa như đều trở nên chậm lại.

Một kiếm này làm cho nàng bị chấn động quá mức mãnh liệt! Lửa cháy lan ra đồng cỏ, kiếm ý sát khí tung hoành ngập trời, in dấu thật sâu ở trong lòng nàng, nàng đột nhiên hiểu rõ vì sao trong các tu sĩ kiếm tu là mạnh nhất!

Nhất kiếm phá vạn pháp, chỉ có kiếm tu mới có khả năng nắm trong tay kiếm pháp to lớn mạnh mẽ, uy lực khủng bố đến như thế!

Chương 77: Kiếm Ý 2

Liệt Diễm Kiếm ở trên đỉnh đầu của Sở Dao xuay quanh không chịu nghe khống chế, ngọn lựa trên thân kiếm bùng cháy lớn, tựa như lây nhiễm ý chí chiến đấu của lão chủ nhân cùng Viêm Long Kiếm.

Trước khi Sở Thiên Hoa luyện chế Viêm Long Kiếm, hơn một trăm năm qua đều là sử dụng Liệt Diễm Kiếm đứng hàng tam phẩm này. Tuy rằng lúc hắn đem Liệt Diễm Kiếm ban cho Sở Dao sử dụng đã hủy đi ấn ký thần thức của mình, nhưng ở chỗ sâu nhất trong Liệt Diễm Kiếm vẫn còn lưu lại dấu vết của hắn.

Lửa trên Liệt Diễm Kiếm cháy hừng hực đem mặt Sở Dao chiếu rọi thành một mảng đỏ như máu, nàng có thể thông qua Liệt Diễm Kiếm cảm nhận được trên thân Viêm Long Kiếm truyền đến phẫn nộ, miệt thị, bất đắc dĩ, bi thương...

Sở Dao đột nhiên nhớ tới mấy lời lúc Sở Thiên Hoa trưởng lão đem Liệt Diễm Kiếm đưa cho mình: "Hy vọng về sau tính cách của ngươi có thể nhiễm một chút  hoả tính, không nên luôn luôn mềm yếu như bông vậy."

Người này chưa từng cho nàng một chút sắc mặt tốt, vẻ mặt luôn nghiêm túc nhưng lại là vị trưởng bối thầm lặng quan tâm yêu quý mình, vậy mà lại phải chết trận ngay trước mắt. Trong lòng Sở Dao đau xót ngay lập tức nước mắt rơi đầy mặt.

Nếu như nói mình đủ mạnh, có phải hay không hôm nay sẽ không phải bất đắc dĩ như vậy?

Một hạt giống khát vọng sức mạnh bắt đầu nẩy mầm trong lòng Sở Dao, tăng vọt lớn lên ở trong thức hải  của nàng điên cuồng lan tràn nẩy nở ra.

Chỉ thấy trong thức hải của Sở Dao đột nhiên bốc cháy lên một mảnh lửa giận màu đen, điên cuồng lay động.

Bình Dương Chi Ngọc Tịnh trong thức hải không chút dao động nào, nhưng Kim Trứng lại vây quanh Hắc Trứng xếp thành một vòng, đột nhiên xoay tròn bay cao, nổi lên gió lốc càng cổ vũ thêm cho lửa giận đang thiêu đốt trong thức hải của nàng.

Sở Dao chỉ cảm thấy một cỗ lửa giận từ lòng bàn chân chạy lên đỉnh đầu, truyền đến trên thân Liệt Diễm Kiếm. Liệt Diễm Kiếm ong ong rung động, ngon lửa trên kiếm cũng xảy ra biến hóa, bộ ngọn lửa trên thân Liệt Diễm Kiếm chuyền tới mũi kiếm, tạo thành một ngọn lửa màu đen hình tròn to bằng nắm tay.

Cầu lửa màu đen này yên lặng cháy lớn, có thể thấy trong ngọn lửa mơ hồ có một đôi mắt lộ ra hung quang.

A Ngốc nhìn Sở Dao xảy ra biến hóa, rụt rụt cần cổ có chút sợ hãi.

Kiếm Ý, Sở Dao ngay lúc này cũng chạm đến Kiếm Ý "Lửa Giận" thuộc về mình.

Chỉ là cầu lửa màu đen này không kéo dài được bao lâu liền chợt tắt.

Nhưng Sở Dao lại từ trong cầu lửa màu đen này thấy được một con đường tu kiếm mới.

"Ha ha." Sở Thiên Hoa trước khi chết còn ngộ được Kiếm Ý liền thoả mái cười to thành tiếng. Sau đó nhắm mắt lại mặc cho ngọn lửa trong người bùng nổ thiêu huỷ thân thể hắn.

"Ông nội." Sở Uy Hải đúng lúc tỉnh lại thì trông thấy Sở Thiên Hoa biến thành ngọn lửa. Hắn không khỏi bi thương cùng phẫn lộ kêu lớn, giống như một con dã thú bị thương.

Viêm Long Kiếm mất đi chủ nhân phát ra một tiếng than khóc, từ trên không trung rời xuống.

Sở Dao khẽ nhích chiếc cánh Lôi Điện ở trên người bay về hướng Viêm Long Kiếm. Ngay khi nàng bắt được Viêm Long Kiếm, trong nháy mắt liền nghe thấy một thanh âm trầm thấp: "Tiểu cô nương, thanh kiếm này nên tặng cho Diệp gia của bọn ta thì tốt hơn."

Sở Dao kinh sợ, chiếc cánh Lôi Điện ở trên người chợt lóe, nháy mắt đã trở về bên cạnh A Ngốc cùng Sở Uy Hải.

Ngay sau đó ba người Diệp Long Đồ, Diệp Tái Đồng cùng Diệp Uy bay ra từ trong hư không. Người vừa lên tiếng chính là Diệp Tái Đồng, nhìn khuôn mặt trẻ con của hắn lộ ra vẻ âm trầm, trong mắt loé ra ánh sáng hung dữ. Yên lặng nhìn chằm chằm vào đám người của Sở Dao.

Vậy mà bọn họ không chết? Trong lòng Sở Dao kinh sợ xen lẫn giận dữ, nàng vạn lần không nghĩ đến một kiếm vừa rồi Sở Thiên Hoa trưởng lão dùng cả tính mạng đánh ra, vậy mà không thể giết chết được mấy người này.

Hoá ra Diệp Long Đồ vì ngày hôm nay mà đã chuẩn bị tất cả mọi chuyện thật tốt. Hắn đoán được mấy tu sĩ Trúc Cơ của Sở gia lúc không còn đường lui, nhất định sẽ tự bạo để đồng quy vu tận. Cho nên hắn cố ý đem theo một tấm Tử Độn Phù mà tu sĩ Kết Đan của Diệp gia để lại. Khi Sở Thiên Hoa tự bạo ngay lập tức hắn liền sử dụng Tử Độn Phù mang theo Diệp Tái Đồng cùng Diệp Uy tránh được một kiếm này.

"Ta muốn giết các ngươi, ta muốn giết các ngươi." Hai mắt của Sở Uy Hải đỏ bừng điên cuồng gào thét. Dùng Liệt Diễm Đao cùng người của Diệp gia người liều mạng, đồng quy vu tận.

Với tu vi của Sở Uy Hải xông lên cũng chỉ có thể đi tìm chết. Vì thế cho nên Sở Dao không chút do dự, từ sau lưng vung một quyền đánh ngất hắn sau đó nói với A Ngốc: "A Ngốc, đi mau."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro