Phần 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng sau khi rời khỏi Sở gia liền gia nhập phái Linh Hư, tại phái Linh Hư nàng cũng chỉ biết Phong Chúc Quân cùng Mộ Trường Sinh.

Mà hai người kia lại bị mọi người nhận định là nam nhân có cùng một chân với nàng, cho nên giữa hai người này tìm một người tới gánh tội thay thì không gì tốt hơn.

Nhưng Sở Dao có loại dự cảm kỳ quái, nếu nàng nói ra tên người này thì người này tuyệt đối sẽ gặp phải xui xẻo.

Phong Chúc Quân tuy xưa nay cùng nàng không quen biết nhưng lại từng giúp nàng, vì vậy hắn là người tốt nàng không thể kéo hắn xuống nước.

Tuy rằng Mộ Trường Sinh cũng cứu nàng nhưng Mộ Tuyết Oánh thật sự không phải cái thứ tốt gì, nàng ở phái Linh Hư khắp nơi đều bị người hãm hại, trong đó nàng ta là hung thủ quan trọng nhất phía sau màn.

Sở Dao nghĩ đến mình thiếu chút nữa bị Mộ Tuyết Oánh hại chết liền cảm thấy một bụng lửa nóng, thầm nghĩ nếu không để Mộ Trường Sinh đội lên cái nồi đen này làm tức chết Mộ Tuyết Oánh.

Bất quá Sở Dao nghĩ thì nghĩ, loại chuyện vong ân phụ nghĩa này nàng làm không được.

Sở Dao nghĩ tới nghĩ lui cũng không có thêm nam tu nào có quan hệ tương đối thân quen, lại không nghĩ muốn nhân cơ hội này hãm hại kẻ địch nam giới.

Về phần Lâm Minh Khê, chính là bí mật sâu kín đau đớn nhất giấu ở trong lòng Sở Dao, nàng sẽ không nói cho ai biết.

Cho nên Sở Dao chỉ có thể chắp tay hành lễ thật thấp đối với Thanh Hư chân nhân, kiên định nói: "Thỉnh chân nhân thành toàn."

Chương104: Vòng Vo.

Sở Dao thế nhưng lại cự tuyệt trả lời câu hỏi của Thanh Hư chân nhân, này quả thật chính là vô lễ tới cực điểm.

Đại sảnh lập tức lặng ngắt như tờ, yên tĩnh giống như đã chết.

Sở Dao không trả lời trong lòng mình yêu là ai, xem ở trong mắt Tử Ngọc rõ ràng chính là đang bao che cho gian phu. Nàng ta không tin Thanh Hư chân nhân như vậy mà cũng không nổi giận.

Khoé miệng Tử Ngọc lộ ra một tia lạnh lẽo hời hợt, làm bộ lơ đãng nhìn về phía Thanh Hư chân nhân. Chỉ thấy lúc này đôi mắt đào hoa của hắn trở nên sâu thẳm vô cùng, thoạt nhìn như đã mất đi vẻ phong lưu không kìm chế được của lúc trước. Ngược lại giống như là một miệng giếng cổ âm trầm lạnh lẽo yên lặng không gợn sóng, không biết có phải bởi vì nguyên nhân Sở Dao ba lần bốn lượt ném đi mặt mũi của hắn hay không.

Sở Dao nào dám ngẩng đầu nhìn rõ biểu cảm của Thanh Hư chân nhân, tuy rằng thái độ Thanh Hư chân nhân vẫn luôn rất ôn hòa cũng không phóng ra linh áp của Kim Đan. Nhưng có hắn ngồi ở đó chính là không thể lờ đi áp lực, càng đừng nói tới ánh mắt bốn người Tử Ngọc, Hoàng Phỉ, Phi Tuyết, Sở Lam đang không ngừng phát ra ánh sáng tử vong bắn phá Sở Dao.

Một người tu sĩ Kim Đan cộng thêm bốn người tu sĩ Trúc Cơ, đồng thời phát ra khí thế tập trung ở trên người một mình Sở Dao. Dù cho nàng cực lực vận chuyển Thai Tức Luyện Thần cũng có chút không chịu được.

Mồ hôi dày đặc không ngừng từ trên trán Sở Dao ứa ra hoà cùng máu huyết chảy xuống cằm, khiến mặt đang bẩn của nàng thoạt nhìn vừa đáng sợ lại vừa thảm thương.

Ở dưới áp lực cực lớn Sở Dao thậm chí liền bắt đầu suy nghĩ miên man, Thanh Hư chân nhân có thể nào thẹn hoá giận giết chết nàng hay không, quả nhiên bản thân vẫn là phải nên đáp ứng?

Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại Thanh Hư chân nhân diện mạo tuấn dáng người tốt thêm tu vi cao, thu nhận bốn người thị thiếp hẳn là công phu trên giường cũng không tồi. Nàng làm thị thiếp của hắn đó là chiếm được tiện nghi rất lớn a.

Đầu óc nàng bị cái gì rút gân thế nhưng lại cự tuyệt, cũng không biết hiện tại đổi ý còn kịp không?

Tô Đồng giờ phút này rất lo lắng, kỳ thật từ khi Sở Dao đi vào một khắc kia hắn liền bắt đầu cảm thấy khẩn trương. Hắn vô cùng cẩn thận nghe mỗi một câu của nàng, đương nhiên cũng nghe thấy nàng cự tuyệt làm thị thiếp của sư phụ. Trái tim đột nhiên nhảy nhanh mấy nhịp, thậm chí còn khẩn trương hơn so nàng.

Tô Đồng thật là nghĩ không rõ vì sao Sở Dao lại cự tuyệt đề nghị của sư phụ, chẳng lẽ nàng không thấy Tử Ngọc bọn họ đều ở dưới sự trợ giúp của Thanh Hư chân nhân vững vàng thăng vào Trúc Cơ kỳ, hơn nữa tiền đồ tu luyện một đường bằng phẳng.

Đương lúc Tô Đồng nghe thấy Sở Dao vì người trong lòng mà cự tuyệt một tu sĩ Kim Đan, càng khiến hắn thêm khó hiểu. Tình yêu là thứ gì, chẳng lẽ có thể so với tu luyện cầu đạo còn quan trọng hơn sao?

Thanh Hư chân nhân nhìn Sở Dao ở phía dưới, khuôn mặt nàng đang chảy đầy mồ hôi tuy bộ dạng thoạt nhìn thì thật sự sợ hãi nhưng sống lưng lại vẫn cứ ưỡn thẳng. Một cỗ nhàn nhạt quật cường cùng tính cách ngang ngạnh từ trên người nàng toả ra.

Có thể vì trong lòng cự tuyệt cầu ái từ một tu sĩ Kim Đan, loại dũng khí vì yêu điên cuồng này mấy người ai có thể có?

Thanh Hư chân nhân lòng yêu người tài liền nổi lên, trái lại cảm thấy càng thêm bội phục dũng khí của Sở Dao, hắn ôn hòa nói với nàng.

"Sở Dao."

"Nếu ngươi không muốn làm thị thiếp của ta, vậy ngươi có nguyện ý làm đệ tử của ta hay không?"

Vòng vo như thế thật làm cho Tử Ngọc, Hoàng Phỉ, Phi Tuyết, cùng Sở Lam cảm thấy trở tay không kịp, vẻ mặt ngạc nhiên. Không làm được thị thiếp liền làm đệ tử đây là có ý gì?

"Đệ tử nguyện ý." Sở Dao rốt cuộc cũng có thể nhẹ nhàng thở ra, biết mình lại không thức thời thì thật muốn tìm chết. Nàng vội vàng quỳ lạy hành lễ nói: "Đệ tử Sở Dao bái kiến sư phụ."

"Tốt, bắt đầu từ hôm nay Sở Dao chính là đại đệ tử thứ 90 của Bích Du Cung chúng ta." Thanh Hư chân nhân gật gật đầu tán dương, từ trong Càn Khôn Bảo Nang của mình lấy ra một lọ đan dược nói với Sở Dao: "Bình đan dược Huyền Linh Ngọc này là lễ vật vi sư đưa cho ngươi, kiếm ý của ngươi tuy mạnh nhưng tu vi lại quá thấp. Trở về tu luyện thật tốt, cần tăng tu vi lên mới được."

Đan Huyền Linh Ngọc là linh đan tam phẩm có thể trợ giúp đệ tử Luyện Khí nhanh chóng tăng tu vi lên, so với đan Luyện Khí nhất phẩm càng thêm hữu hiệu.

Thanh Hư chân nhân không lấy ra đồ vật gì quá tốt, bởi vì hắn cảm thấy bình đan Huyền Linh Ngọc này hiện tại là thích hợp nhất với Sở Dao.

Sở Dao sau khi tiếp nhận đan Huyền Linh Ngọc liền vội vàng nói: " Đa tạ sư phụ."

"Chúc mừng chân nhân, lại thu nhận được một vị đệ tử vừa ý." Tử Ngọc có thể ngồi ổn ở vị trí cao nhất trong mấy thị thiếp cũng không phải không có lý do, đầu tiên nàng ta hướng Thanh Hư chân nhân chúc mừng tiếp theo lấy ra một cái bình ngọc màu trắng nói với Sở Dao: "Sở Dao, Tử Ngọc sư thúc cũng không có lễ vật gì tốt tặng cho ngươi, cái Cửu Chuyển Bổ Nguyên đan này ngươi cầm lấy đi."

Cửu Chuyển Bổ Nguyên đan chính là đan dược tam phẩm đỉnh cấp, dù ngươi bị trọng thương sắp chết cũng có thể cả tử hoàn sinh. Cái lễ vật này đối với đệ tử Luyện Khí kỳ mà nói đó là thập phần quý trọng.

"Đa tạ Tử Ngọc sư thúc." Sở Dao tiếp nhận bình ngọc thầm nghĩ trong lòng, Tử Ngọc người này thật lợi hại. Nói chuyện làm việc đến một giọt nước cũng không lọt ra ngoài, thực sự có phong phạm của nữ nhân địa vị cao trong gia đình lớn.

Tử Ngọc này lật mặt làm vẻ ta đây, khiến Thanh Hư chân nhân thập phần vừa lòng. Ánh mắt hắn nhàn nhạt đảo qua ba vị thị thiếp khác, Hoàng Phỉ thấy thế lập tức cười khanh khách nói: "Thật tốt quá, chân nhân lúc này thu nhận được một thiên tài có thể ở Luyện Khí kỳ lĩnh ngộ kiếm ý. Nhất định sẽ khiến cho Kim Đan chân nhân khác rất hâm mộ, đặc biệt là Phi Vũ chân nhân người kia. Ỷ bản thân thu nhận một đôi song sinh nữ dị linh căn tư mà cả ngày khoe khoang, ta thật sự đã sớm nhìn không thuận mắt."

"Sở Dao, miếng ngọc bội Bổ Linh này tặng cho ngươi về sau tu luyện thật tốt, ta rất xem trọng ngươi nha."

Hoàng Phỉ đưa ngọc bội Bổ Linh này không chỉ là pháp khí tam phẩm đỉnh cấp, mà cũng là thứ phụ trợ pháp khí phi thường khó có được. Ra tay thật hào phóng làm Tử Ngọc cũng vì vậy mà ghé mắt nhìn.

"Muội muội bỏ ra một món thật lớn, thật khiến tỷ tỷ xấu hổ a." Tử Ngọc mỉm cười nói. Theo lý mà nói địa vị của Hoàng Phỉ thấp hơn so với nàng ta nhưng lại đưa lễ vật quý giá hơn, đây chính là đang đánh vào mặt nàng ta.

"Nào có." Hoàng phỉ nghịch ngợm nhíu nhíu cái mũi hờn dỗi nói: "Miếng ngọc bội này cũng không phải là ta tặng không, ta còn trông cậy vào nàng ấy ngày nào đó có thể giáo huấn tỷ muội Ngọc Linh một trận thật tốt xả giận thay cho chúng ta a."

"Thì ra là thế." Tử Ngọc nháy mắt đã hiểu rõ ý tứ của Hoàng Phỉ, liền quay đầu nhìn Sở Dao nói lời thấm thía: "Sở Dao, về sau tu luyện cho thật tốt cũng đừng làm cho Hoàng Phỉ sư thúc ngươi thất vọng a."

"Vâng."

"Đa tạ Hoàng Phỉ sư thúc." Sở Dao tiếp nhận miếng ngọc bội Bổ Linh trân quý này, ngoài mặt tôn kính cảm kích nhưng kỳ thật trong lòng lại rất buồn bực.

Hoàng Phỉ sư thúc này thoạt nhìn thiên chân vô tà giống như nói chuyện không dùng đầu óc, nhưng thật ra lại luôn nói những câu châm chọc vô hình. Lời này của nàng ta đã giúp nàng định ra ước hẹn cùng tỷ muội Ngọc Linh, mà nàng lại còn phải cười đa tạ nàng ta, dựa vào.

"Chúc mừng chân nhân, ta tin tưởng Sở Dao về sau tuyệt đối sẽ là nhân vật phong vân chi nhất của phái Linh Hư." Phi Tuyết thật đúng là người hai mặt, lúc nói chuyện với Thanh Hư chân nhân một tia khí lạnh cũng không còn sót lại chút nào, mang theo thái độ tiểu nữ nhi thẹn thùng.

Nhưng khi đối diện với Sở Dao lập tức đổi thành một bộ dáng khác, nàng ta lạnh lùng nói: "Sở Dao, ta cũng không có gì tốt tặng cho ngươi. Bất quá ta biết hiện tại đỉnh đầu ngươi hẳn là rất căng, vậy liền đưa cho ngươi 1000 linh thạch đi."

"Còn hy vọng ngươi không cần phải ghét bỏ a."

Phái Linh Hư ai không biết Sở Dao vì tiến vào Bích Du Cung mà bỏ ra 7000 linh thạch, Phi Tuyết đưa cái lễ vật gặp mặt này hoàn toàn là đang châm chọc Sở Dao.

Bất quá Phi Tuyết từ trước đến nay chính là người yêu ghét rõ ràng như vậy, vì thế mọi người cũng không cảm thấy kỳ quái.

"Đa tạ Phi Tuyết sư thúc." Sở Dao sắc mặt không thay đổi liền cảm kích tiếp nhận linh thạch, cái lễ vật này thật đúng là thứ hiện tại nàng đang cần nhất.

Đến phiên Sở Lam tiên tử nàng ta lạnh lùng nhìn Sở Dao, người này trước kia là thị nữ của mình hiện tại lại nhảy lên thành đệ tử thân truyền của Bích Du Cung.

Thậm chí địa vị còn cao hơn nàng ta, nếu về sau Sở Dao có thể thành công tiến vào Trúc Cơ thì tuyệt đối sẽ bò lên trên đầu nàng ta.

Tử Ngọc thấy Sở Lam đang nhìn chằm chằm vào Sở Dao không lên tiếng, thì trong lòng liền hơi bực. Sở Lam này bình thường rất lanh lợi nhưng hôm nay như thế nào lại ngốc đến nước này, thật là không hiểu chuyện.

"Sở Lam, tuy Sở Dao trước kia là thị nữ của ngươi nhưng hiện tại chân nhân đã thu nhận nàng ấy làm đệ tử, mấy người làm trưởng bối như chúng ta đây tự nhiên phải chiếu cố nhiều hơn." Tử Ngọc nói những lời này rất chậm rãi lý lẽ, nhưng nhìn Sở Lam trong ánh mắt toàn bộ đều là cảnh cáo.

"Tử Ngọc tỷ tỷ nói rất đúng." Sở Lam phục hồi tinh thần, biết hiện tại còn không phải lúc thu thập Sở Dao liền định thần cười nói: "Ta vừa rồi chỉ đang suy nghĩ, bản thân ánh mắt thật là vụng về. Hạt mầm kiếm tu tốt như vậy cũng không nhìn ra, nếu lúc trước ta có con mắt tinh tường đem Sở Dao thu nhận vào môn hạ, không chừng hôm nay đã có thể kiến cho chư vị tỷ tỷ hâm mộ ta."

"Với ánh mắt kia của ngươi." Hoàng Phỉ cười hì hì trêu ghẹo nói: "Có thể phân biệt được Sở Dao là nam hay nữ đã không tồi rồi."

Hoàng Phỉ nói một câu gián đoạn này làm cho bầu không khí khẩn trương rốt cuộc cũng giảm bớt.

"Hoàng Phỉ tỷ tỷ nói rất đúng." Sở Lam sắc mặt rốt cuộc cũng khôi phục lại bình thường, cùng dáng vẻ phong tình vạn chủng nói: "Ta cũng không có cái gì tốt để đưa, liền theo Phi Tuyết tỷ tỷ đưa linh thạch vậy."

"Đa tạ Sở Lam sư thúc." Sở Dao bảo trì biểu cảm giống nhau tiếp nhận 1000 linh thạch kia.

"Chúc mừng sư phụ lại thu nhận được một người đệ tử tốt." Ngay cả Tô Đồng cũng nhịn không được nhảy ra cười hì hì nói: "Ta cũng muốn tặng lễ vật cho Sở Dao sư tỷ."

Nơi này nhiều người như vậy chỉ có một mình Tô Đồng là người thật tình cảm thấy cao hứng vì Thanh Hư chân nhân cùng Sở Dao.

"Ngươi cũng tặng lễ vật sao? Thanh Hư chân nhân mỉm cười nhìn Tô Đồng nói: "Ngươi có thứ gì tốt có thể đưa a?"

"Sư phụ chớ có xem thường ta." Tô Đồng quỷ linh tinh quái nói: "Đồ vật ta muốn đưa tuy rằng không phải là thứ thật quý giá nhưng Sở Dao sư tỷ nhất định rất cần thiết."

"Úc? Là thứ gì?" Thái độ của Thanh Hư chân nhân đối đãi với Tô Đồng cùng mấy thị thiếp có sự bất đồng, rất phi thường kiên nhẫn.

"Ta muốn đưa cho Sở Dao sư tỷ một bộ pháp bào." Tô Đồng từ trong Càn Khôn Bảo Nang lấy ra một bộ nhuyễn giáp vàng chính là pháp bào Kim Lân Nhuyễn Giáp nhị phẩm, là thứ hắn mặc trước khi đạt được Bàn Mai Rùa tam phẩm.

Cái Kim Lân Nhuyễn Giáp này đối với tu sĩ Luyện Khí kỳ mà nói giá cả cũng coi như xa xỉ, Tô Đồng bỏ được lấy ra đưa cho Sở Dao cũng tuyệt đối có thể xem là thập phần hào phóng.

Còn đừng nói tới Sở Dao hiện tại một thân rách nát, thiếu nhất chính là một bộ pháp bào hộ thân. Nàng đã mơ hồ biết được, hôm nay mình có thể sống đứng ở chỗ này đều là công lao của Tô Đồng. Vốn cảm giác phẫn hận vì hắn trêu đùa A Ngốc cũng phai nhạt đi rất nhiều, liền mỉm cười nói: "Đa tạ Tô Đồng sư đệ, vật này đúng là thứ ta thiếu nhất."

Chương 105: Tiền Đồ Khó Lường.

"Sở Dao, từ hôm nay trở đi ngươi liền dọn đến khu đệ tử cứ trú nơi Tô Đồng ở."

"Chờ sau khi ngươi khôi phục lại thì cùng Tô Đồng tới tìm ta."

Thanh Hư chân nhân nói xong lời này liền cùng mấy người Tử Ngọc rời khỏi đại sảnh.

Tô Đồng bước nhanh đi đến bên người Sở Dao, khuôn mặt nhỏ mang theo vẻ tươi cười lấy lòng nói: "Sở Dao sư tỷ, ta đưa tỷ đi tới chỗ ở mới."

"Làm phiền Tô Đồng sư đệ." Sở Dao mỉm cười đáp lễ.

Tô Đồng một đường đi, một đường ríu rít giới thiệu hoàn cảnh của Bích Du Cung cho Sở Dao. Tỷ như nơi của Thanh Hư chân nhân là ở giữa Bích Du Cung còn Tử Ngọc là ở phía Đông, Hoàng Phỉ thì ở phía Nam, Phi Tuyết phía Tây, Sở Lam phía Bắc.

Thanh Hư chân nhân chỉ một lòng tu luyện cho nên việc lớn nhỏ của Bích Du Cung đều lấy Tử Ngọc đại diện cho bốn người thị thiếp ra mặt xử lý.

Mỗi tháng ngoại trừ một lần hội nghị có thể nhìn thấy Thanh Hư chân nhân, lúc bình thường nếu muốn gặp hắn thì phải thông báo hẹn trước mới được.

Sở Dao nghe đến đó trái tim nhỏ lập tức căng thẳng, Tử Ngọc này là quản sự của Bích Du Cung bọn họ, vậy mình tiếp tục ngốc ở nơi này không phải tự tìm ngược sao?

Vừa rồi ở trong đại sảnh thái độ của Thanh Hư chân nhân đối với Tử Ngọc, Hoàng Phỉ, Phi Tuyết, Sở Lam đã làm nàng đại khái hiểu rõ tính cách của những người này.

Sở Dao cảm thấy Thanh Hư chân nhân khí độ rất lớn lại là hảo hán, nhưng đối với hành động của Thanh Hư chân nhân khi thu nhận nàng làm thị thiếp không thành, liền đổi ý sang nhận nàng làm đệ tử thật khiến cho nàng đoán không ra. Nhưng mặc kệ thế nào, trước mắt mà nói Thanh Hư chân nhân là chỗ dựa lớn nhất của nàng.

Tử Ngọc lòng dạ khó lường vừa thấy chính là cáo già sẽ không dễ dàng động thủ, Sở Dao đoán chừng Tử Ngọc hiện tại sẽ chưa đối phó với nàng, nhưng một khi nàng ta có hành động gì thì tuyệt đối không phải là nhỏ.

Sở Dao vẫn luôn cảm thấy người có thể khiến cho mình thương tổn lớn nhất khẳng định chính là Tử Ngọc.

Còn lại Hoàng Phỉ chính là con tiểu hồ ly giảo hoạt am hiểu mượn đao giết người, độ nguy hiểm cũng rất cao cần phải để tâm đề phòng.

Về phần Phi Tuyết cùng Sở Lam bất mãn với nàng đều đã bộc lộ ra ngoài, về sau tìm mình phiền toái đoán chừng không thiếu phần bọn họ. Bất quá Sở Dao cảm thấy hai nữ nhân này buồn vui hiện rõ, đầu óc vẫn tương đối đơn giản chỉ cần đề cao cảnh giác là được.

Đúng rồi, còn có Tô Đồng.

Sở Dao dựa vào bản thân trải qua gần đây đã tổng kết ra một ít quy luật.

Tuy rằng bản thân chỉ là nữ phụ bia đỡ đạn bên trong R văn, nhưng dù sao cũng gánh vác chức trách đấu cùng nữ xứng khác. Cho nên vì có thể phát triển cốt truyện càng thuận lợi, nữ phụ hận nàng bao nhiêu thì nam phụ đối với nàng tốt bấy nhiêu.

Tô Đồng tuổi tuy nhỏ nhưng cũng là nam giới, bởi vậy Sở Dao tin tưởng Tô Đồng khẳng định là nhân vật đối tốt với nàng nhất ở bên trong Bích Du Cung, đương nhiên Thanh Hư chân nhân cũng sẽ đối với nàng không tồi.

"Tới rồi, Sở Dao sư tỷ, đây là nơi ở sau này của tỷ." Tô Đồng dẫn Sở Dao đi vào một cái động phủ ở phía trước, chỉ thấy bên trong thứ gì cần có cũng có hết. Thậm chí ngoài cửa động phủ còn đặt pháp trận, người ngoài chỉ có thể thông qua truyền âm nếu chủ nhân cho phép mới được tiến vào. So cùng với phòng người hầu lúc trước nơi nàng ở thì quả thật khác nhau như trời với đất.

"Đa tạ." Sở Dao gật gật đầu lộ ra một nụ cười thật tình với Tô Đồng. Bất quá kết hợp với bề ngoài dở bẩn hiện tại của nàng, thì thoạt nhìn thật là có một chút phần thêm dữ tợn.

"Sở Dao sư tỷ, tỷ nghỉ ngơi thật tốt ngày mai ta lại đến nhìn tỷ." Tô Đồng chỉ Sở Dao cách sử dụng pháp trận động phủ như thế nào, còn cùng nàng trao đổi ấn ký thần thức để truyền âm sau đó mới rời đi.

Cái pháp trận ở động phủ này bất quá chỉ là trận pháp cát vàng nhất phẩm mà thôi, đối với tu sĩ Trúc Cơ chính là thùng rỗng kêu to.

Sở Dao ngồi ở trên giường đá thở một hơi thật dài, vừa rồi ở bên trong đại sảnh đối thoại cùng Thanh Hư chân nhân quả thật còn mệt hơn so với đánh giặc.

Nàng hôm nay tuy rằng tránh được một kiếp, lại còn giống như có thần biến chuyển làm đệ tử của Thanh Hư chân nhân. Mặt ngoài thoạt nhìn địa vị của nàng được đề cao, tiền đồ ở phái Linh Hư ngày càng tốt nhưng kỳ thật tình cảnh của nàng càng ngày càng nguy hiểm.

Đừng quên Sở Dao còn có thân phận khác là gian tế, nàng dám khẳng định về sau Cực Lạc Cung ban bố nhiệm vụ cho nàng tuyệt đối còn nguy hiểm hơn một vạn lần so với ngày hôm nay.

Kỳ thật sau khi Sở Dao thấy Thanh Hư chân nhân rộng lượng hiền lành như vậy, cũng từng nghĩ tới có thể thẳng thắn nói ra thân phận gian tế của mình với Thanh Hư chân nhân hay không, để hắn giúp nàng giải trừ lời thề Tâm Ma của Cực Lạc Cung.

Bất quá cái ý niệm này chỉ chợt lóe lên rồi biến mất ngay, phản đồ trước nay đều không có kết cục tốt. Nàng phản bội Cực Lạc Cung gia nhập phái Linh Hư cũng giống như phản đồ, dù cho giải trừ được lời thề Tâm Ma thì ngày tháng tương lai cũng sẽ không quá tốt. Chỉ biết là kẻ hai mặt không phải người, khắp nơi chọc người hận.

Sở Dao hiện tại tựa như dẫm lên thang trời, đi qua chỗ nào cầu thang đều sẽ biến mất. Nàng đã không có đường rút lui, dù biết bò lên càng cao ngã xuống càng thảm nhưng cũng chỉ có thể đi về phía trước.

Đi một bước tính một bước vậy. Sở Dao bất đắc dĩ nghĩ, nàng cúi đầu liền ngửi được một cỗ mùi hôi tới tận trời.

"Mình xấu thành ra như vậy, bọn họ cũng có thể chịu đựng cãi nhau cùng mình thật là bội phục."

Sở Dao rất nhanh bị mùi hôi trên người mình xông tới chết, vội chạy nhanh đi rửa mặt sạch sẽ sau đó mặc Kim Lân Giáp của Tô Đồng đưa cho.

Sở Dao vứt đi phiền não làm gian tế nằm ở trên giường đá chân tay mở rộng thành hình chữ X, bắt đầu hồi tưởng lại dư vị trận chiến cùng Sở Lam vừa rồi kia. Nàng vậy mà cũng có thể cùng một tu sĩ Trúc Cơ tu sĩ giao chiến, quả nhiên thế giới tu tiên kiếm tu là mạnh nhất a.

Nàng vung tay lên Lửa Giận kiếm ý lập tức liền xuất hiện vô cùng ngừng kết, sức mạnh kinh khủng. Đây là thu hoạch lớn nhất từ trận đấu này.

Sau khi tâm đắc cân nhắc về tu kiếm xong, Sở Dao liền đem toàn lực chú ý chuyển rời sang 24 con bọ kim sắc trên người mình.

Tuy Sở Dao đã biết mấy bọ kim sắc tên là Thiên Ma Nữ Vương Phong. Nhưng nhìn bộ dạng nhỏ nhặn của bọn chúng, nàng như thế nào cũng vô pháp đem chúng nó cùng tên gọi Thiên Ma Nữ Vương Phong uy vũ liên hệ với nhau. Dù sao nàng còn chưa tự mình chứng kiến qua sức mạnh của mấy con bọ kim sắc này.

Sở Dao vẫy tay một cái 24 con bọ kim sắc liền bay thành một hàng chỉnh tề dừng ở trong tay nàng.

Sở Dao là lần đầu tiên cẩn thận ngắm ngìn mấy con bọ kim sắc, chỉ thấy đầu chúng nó bé như hạt đậu xanh. Giống như vàng điêu khắc tạo thành, tràn ngập cảm giác mỹ lệ, thân hình bầu dục thon dài. Hai bên sườn ở trên thân thể có bốn cánh mỏng như cánh ve cánh, phía dưới thân thể còn lại là lộ ra hai cái chân thật dài.

Chỗ đặc biệt nhất chính là mấy con Thiên Ma Nữ Vương ong này có một gương mặt người mơ hồ, liếc mắt nhìn lại một cái liền thấy lớn lên có vài phần giống Sở Dao.

Lúc này 24 con bọ kim sắc động tác đồng loạt nâng mặt người mơ hồ kia lên chăm chú nhìn Sở Dao.

Nếu không phải Sở Dao cùng mấy con bọ kim sắc này có thần thức tương liên biết chúng nó chịu nghe mình điều khiển, không thì chỉ sợ thấy gương mặt người quỷ dị kia cũng sẽ cảm thấy kinh khủng.

"Đi." Sở Dao sau khi quan sát xong nhất thời hứng khởi ngồi dậy, vung tay lên về hướng cục đá phía trước mặt. Một cái phất tay thập phần khí thế, tựa như một đại tướng quân chỉ huy thiên quân vạn mã.

24 con bọ kim sắc kêu ong ong, theo lệnh của Sở Dao nhào vào cục đá trên bàn.

Sau đó một bầy ánh sáng vàng nhỏ bằng đầu ngón cái cứ yên lặng như vậy bám vào cục đá ở trên bàn, chợt lóe lên sáng lấp lánh....

"Dựa vào, đây là Nữ Vương Ong trong truyền thuyết sao?" Sở Dao cảm thấy thất vọng đối với lực sát thương của bọ kim sắc, trong truyền thuyết kim quang bắn ra bốn phía sấm chớp ầm ầm trời sụp đất nở đâu? Liền cục đá cũng đánh không vỡ còn dám gọi gì là Nữ Vương Ong.

"Xem ra vẫn là kiếm của ta đáng tin hơn." Sở Dao lắc đầu cũng không để ý tới 24 con bọ kim sắc đang nằm ở trên bàn đá kia, tiếp tục kiểm tra gia sản của mình.

Pháp bào Thất Sắc Thiên Tằm đáng thương của ta. Sở Dao đau lòng vuốt pháp bào rách tới nỗi không còn nguyên dạng kia, đây là bộ pháp bào đầu tiên của nàng. Sau này cho dù pháp bào có nhiều với tốt hơn cũng sẽ không còn loại cảm giác vui vẻ với hưng phấn này.

Đúng rồi, mình còn có Thất Sắc Thiên tằm chủng, Canh Duệ Kim tằm chủng, Băng Ti Tằm chủng vùng địa cực, Thanh Mục Tang Diệp tằm chủng, cùng Ngũ Cực Bát Quái tằm chủng mà Sở Uy Hải đưa. Năm loại tằm chủng này bỏ thời gian ra ấp nở liền có thể chế tạo thành Luân Hồi Thiên Tằm pháp y.

Dù cho hiện tại chế tạo không ra Luân Hồi Thiên Tằm pháp y, nhưng có thể làm một bộ pháp bào Thất Sắc Thiên Tằm cũng tốt a. Sở Dao đối với pháp bào Thất Sắc Thiên Tằm đã cứu mình vài lần rất yêu quý.

Đúng rồi, còn có Vụ Linh linh tửu cũng đã không còn thừa mấy cần phải bớt thời gian để ủ.

Còn có mấy cái trận bàn kia vẫn chưa tìm được cách bán đi đâu.

Sở Dao cảm thấy bản thân thật gấp có rất nhiều việc cần hoàn thành, chính là thật việc lại không thể làm.

Tỷ như nói chiếc bình nhỏ cho dù có Liễm Khí Mê Thần trận, nàng cũng không dám lấy ra dùng.

Bởi vì nàng dám khẳng định cặp mắt của Tử Ngọc bọn họ nhất định lúc nào cũng đang chú ý đến mình, một khi phát hiện bất luận dấu vết gì để lại thì sẽ lập tức liền vô cùng vui sướng đùa chết nàng.

Nếu tu luyện đề cao tu vi chỉ có thể làm từng bước tới, Sở Dao liền đem ý niệm đặt trên (Tiểu chư thiên luân hồi) trận pháp 32 đạo bùa chú kia

(Tiểu chư thiên luân hồi) trận pháp 36 đạo bùa chú, chia làm ngoại môn 16 đạo, nội môn 16 đạo.

Ngoại môn 16 đạo đúng là đối ứng mười sáu nghệ giới tu chân: Lấy quặng, luyện khí, luyện kiếm, linh đồ, dược thiện, gieo trồng, luyện đan, thuần thú, dưỡng linh, luyện hồn, luyện phù, luyện giáp, linh văn, linh giám, bày trận, phụ pháp.

Nội môn 16 đạo Sở Dao hiện tại còn chưa đủ năng lực nghiên cứu, cho nên không rõ nội dung lắm nhưng nàng tin tưởng nhất định rất lợi hại.

Đạo bùa chú thứ nhất giải thích về pháp trận, tuy rằng rất hữu dụng nhưng Sở Dao phát hiện pháp trận ở trên thực chiến không dùng được.

Nguyên nhân không dùng được có liên quan tới việc nàng nghiên cứu chưa đủ kĩ, nhưng tình cảnh của nàng hiện tại rất nguy hiểm không kịp từ từ nghiên cứu. Cho nên Sở Dao quyết định học luyện phù có tác dụng ở trong thực chiến hơn.

Sở Dao không rảnh nghỉ ngơi, liền bắt đầu giống như đói khát nghiên cứu về nội dung bùa chú đạo thứ hai.

Giống như lúc trước, đạo bùa chú thứ hai phô trương bao hàm nội dung tựa hồ cực kỳ quảng đại

Luyện phù, chính là dùng văn tự thần tiên viết ở trên lá bùa, mượn sức mạnh của trời triệu hồi quỷ thần, hàng yêu trừ ma chữa bệnh trừ tai ương.

Trên có Phản Hư cảnh giới, dưới có Luyện Khí cảnh giới, đều có thể sử dụng bùa chú rất phi thường thực tế.

Sở Thiên Kỳ cũng không am hiểu luyện phù, cho nên nội dung về luyện phù trong thần thức của Sở Dao không nhiều lắm.

Bất quá nàng lúc trước đã nắm giữ đạo bùa chú thứ nhất trận pháp cơ sở, cho nên mới học luyện phù cũng không phải là rất khó. Suy luận từ một ra ba cũng đại khái nắm rõ.

Sau khi nắm rõ kiến thức luyện phù Sở Dao bắt đầu muốn luyện chế phù chú, dù sao luyện tập mới là trải nghiệm kiến thức tiêu chuẩn duy nhất.

Bất quá trước lúc luyện phù Sở Dao còn có một chuyện rất quan trọng phải làm.

Chương 106: Lệnh Bài Đặc Quyền.

Sở Dao kết thúc tu luyện đã là sáng sớm ngày hôm sau.

"Mấy con bọ này thật là cố chấp." Sở Dao thấy mấy con bọ vẫn còn bám trên bàn đá, tức khắc đầu đầy hắc tuyến.

Nàng duỗi tay xuất ra một chiêu, 24 con bọ kim sắc lập tức bay khỏi bàn đá xoay quanh hai vòng trên đỉnh đầu Sở Dao, sau đó lại lần nữa biến về hình dạng trâm vàng cài tóc cùng hoa tai vàng trở lại trên người Sở Dao.

"Oanh." Đột nhiên một thanh âm vang lên, chỉ thấy tảng đá lớn trên bàn vừa rồi bọ kim sắc bám vào, sau khi chúng nó rời đi trong phút chốc liền hóa thành bột phấn cùng tro bụi đầy đất.

Sở Dao bị hoảng sợ, ánh mắt nhìn mấy con bọ kim sắc cũng trở nên kinh ngạc. Xem ra bọn chúng thật sự có vài phần đặc biệt, xứng với tên gọi Thiên Ma Nữ Vương Phong.

Bởi vì dù cho là Sở Dao cũng vô pháp bảo đảm được cái bàn đá lớn hoàn chỉnh này, dưới tình huống yên lặng không một tiếng động có thể phá hủy.

Đúng lúc này, Tô Đồng truyền âm lại đây nói: "Sở Dao sư tỷ, tỷ có đó không, ta đang ở cửa chờ tỷ."

Sở Dao sau khi hơi sửa sang lại liền đi tới cửa động phủ.

Tô Đồng đang chờ ở cửa thấy Sở Dao ra ngoài, đầu tiên là sửng sốt sau đó khuôn mặt nhỏ liền sáng lên chân thành nói: "Sở Dao sư tỷ, tỷ thật là đẹp mắt."

Sở Dao hôm nay mặc bộ váy dài hồng phấn, màu hồng đào nhạt càng kiều diễm càng nổi bật lên khuôn mặt lóng la lóng lánh của nàng. Đặc biệt là đôi mắt to chớt chớt giống nho đen kia, tựa như biết nói. So với bộ dạng dơ bẩn ngày hôm qua tất nhiên xinh đẹp thêm vạn phần.

"Ngạch, đa tạ." Sở Dao có chút xấu hổ nói lời cảm tạ thầm nghĩ trong lòng, tội lỗi, tội lỗi, Tô Đồng ngươi ngàn vạn đừng yêu ta a.

Dù Sở Dao không có tiết tháo lại sa đọa, cũng không có cách nào xuống tay với một hài tử mười tuổi.

Cũng may Tô Đồng nói câu khen ngợi này cũng thật đơn thuần không có tình cảm nam nữ, nói xong lại cao hứng phấn chấn nói với Sở Dao: "Sở Dao sư tỷ, ta mang tỷ đi tới nơi của sư phụ."

"Đi thôi." Sở Dao gật gật đầu cùng Tô Đồng sóng vai đi về phía giữa Bích Du Cung.

Sở Dao đi vào Bích Du Cung lâu như vậy, phạm vi sinh hoạt cũng chỉ giới hạn ba chỗ đó là phòng của nàng, phòng luyện đan, cùng đại sảnh của Sở Lam. Còn chưa từng thấy qua cảnh vật Bích Du Cung.

Chỉ thấy một đường đi đều là hoa thơm chim hót, núi non thác nước, từng mảnh đất linh trồng đầy kỳ trân dị thảo lẫn linh khí nồng đậm giống như thế ngoại đào nguyên.

"Mấy thứ này đều là sư phụ dùng đại thần thông từ bên ngoài mang về."

"Sở Dao sư tỷ, tỷ nhìn xem ngọn núi kia là sư phụ đem bảy đoạn núi chém rớt một nửa mang về. Còn có rừng hoa đào mênh mông màu hồng kia, cũng được chọn nhổ ở rừng hoa hồng đào đẹp nhất từ Tây Nam đem cấy ghép trồng tại đây."

Tô Đồng nói tới Thanh Hư chân nhân vẻ mặt liền sùng bái, giống như trong cảm nhận của hắn Thanh Hư chân nhân chính là thần không gì không thể làm được.

Tâm tư của Sở Dao không đặt ở trên mấy phong cảnh này, nàng đang tự hỏi một vấn đề.

Từ bên ngoài nhìn vào diện tích của Bích Du Cung căn bản nhìn không lớn, tới mức có thể cất chứa được mấy cảnh vật như vậy. Có thể làm được điểm này chỉ có thể là do tác dụng của tiểu Tu Di giới tử trận.

Tiểu Tu Di giới tử trận chính là đại trận thất phẩm, có thể tạo ra một cái không gian to như vậy, là tu sĩ đại năng sáng lập ra động phủ chuẩn bị hợp nhất cùng pháp trận.

Trong truyền thuyết đại Tu Di giới tử trận thất phẩm, có thể tạo ra một cái hang trời bụng đất độc lập. Bất quá cảnh giới kia ít nhất cũng phải là tu sĩ Độ Kiếp kỳ mới có thể tạo dựng ra.

Tưởng tượng đến những sức mạnh đại năng thông thiên, Sở Dao liền vô cùng hướng tới.

"Đi qua con đường nhỏ này liền đến nơi của sư phụ." Tô Đồng dẫn theo Sở Dao đi về phía một con đường mòn trong rừng cây, vừa đi vừa nói chuyện: "Nơi của Sư phó cũng có bày bố pháp trận, bình thường nếu muốn bái kiến sư phụ thì phải truyền âm thông báo trước nếu người cho phép mới có thể tiến vào. Không thì cho dù tỷ có đi đến nơi này cũng không vào được."

"Thì ra là thế." Sở Dao gật gật đầu trong lòng lại nghĩ đến Thanh Hư chân nhân dù cho ngày thường mặc kệ không quản việc, nhưng không nghĩ tới gặp hắn một lần lại khó như vậy. Mà nói nếu nàng bị Tử Ngọc bọn họ thiết kế hãm hại, muốn tìm hắn ra mặt cũng không được.

Sở Dao trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, nàng cần phải tìm cớ rời khỏi Bích Du Cung miễn cho bị Tử Ngọc bọn họ liên thủ ngược chết.

Hai người đi qua con đường mòn trong rừng đến một khu rừng trúc. Chỉ thấy mấy gian phòng đan xen được xây dựng tinh tế, trong đó có một gian phòng cửa mở rộng ra.

"Sư phụ ở trong gian phòng kia." Tô Đồng thập phần quen thuộc trực tiếp dẫn theo Sở Dao đi đến phía gian phòng đang mở cửa.

Sở Dao vừa vào cửa đã ngửi thấy một cỗ gỗ linh đặc có mùi hương thoang thoảng, thấm vào ruột gan.

Nguyên lai đây là một gian phòng trà, được tạo hoàn toàn bởi 'Hoa Cúc Linh Mộc' gỗ ngũ phẩm .

Phòng trà bài trí tuy rằng đơn giản, nhưng thoạt nhìn thập phần nghiêm chỉnh khí phái. Chỉ thấy ở giữa phòng trà bày một chiếc bàn tinh xảo được tạo bằng Hoa Cúc Linh Mộc, bên trên đặt bộ dụng cụ trà băng ngọc tứ phẩm. Trong đó ba chén có trà màu xanh quyến rũ lượn lờ, mùi hương phảng phất xông vào mũi.

Thanh Hư chân nhân đạm nhiên ngồi ở bên cạnh bàn trà, hắn ăn mặc một thân bạch y tuấn mỹ cao quý, khí độ phi phàm.

"Đệ tử Tô Đồng."

"Đệ tử Sở Dao."

"Bái kiến sư phụ."

"Ngồi đi." Thanh Hư chân nhân tùy tay một chỉ về phía hai cái đệm hương bồ màu xanh ngọc bên cạnh bàn trà.

"Đa tạ sư phụ."

Tô Đồng cùng Sở Dao theo thứ tự ngồi xuống, lập tức hai ly trà xanh tự động bay đến trước mặt hai người.

"Sư phụ, trà này thơm quá a." Tô Đồng co rụt cái mũi nhỏ, vẻ mặt thèm khát.

Linh trà của Thanh Hư chân nhân tất nhiên không phải vật phàm, chính là linh trà ngũ phẩm từ Tuyết Cúc của Côn Luân ngâm chế tạo thành. Có thể giảm hoả khí trừ đi tâm ma, giúp tăng tu vi.

Tô Đồng dẫn đầu cầm lấy chén trà, ngây ngất bắt đầu phẩm trà.

Sở Dao học theo cũng đem chén trà băng ngọc đưa đến trước mặt, một cỗ u hương lập tức xông vào mũi, nước trà xanh tươi ướt át.

Sở Dao hơi hơi nhấp một ngụm chỉ cảm thấy một cỗ linh khí dày đặc theo nước trà trực tiếp bị hấp thu, uống xong về sau môi răng còn lưu lại mùi hương.

Linh trà này cũng là thứ bổ sung linh lực tốt, tuy hiệu quả so với linh tửu ít hơn nhưng lại thắng ở linh lực ôn hòa, hấp thu cũng càng triệt để được một vài phần.

"Uống thật ngon, sư phụ ta còn muốn một ly nữa." Tô Đồng uống xong một ly liền lộ ra biểu cảm hài lòng, cười hì hì lại muốn lại uống thêm một chén.

"Chén linh trà này ẩn chứa linh lực cũng đã đủ để cho hôm nay ngươi hấp thụ." Thanh Hư chân nhân lắc đầu cự tuyệt nói: "Uống nữa liền lãng phí."

"Sư phụ keo kiệt." Tô Đồng bất mãn phồng má đỏ tía, tựa như một con cá mè hoa đáng yêu.

Đối mặt với lời nói tính tình tiểu hài tử của Tô Đồng, Thanh Hư chân nhân chỉ cười mà không nói. Trên khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy sủng ái, một bộ dạng sư phụ tốt.

Tô Đồng cùng Thanh Hư chân nhân giữa thầy trò thường xuyên tiếp xúc cho nên thập phần thân thiết, mà Sở Dao lại ngồi yên ở bên cạnh phẩm trà cũng không rên một tiếng.

Thanh Hư chân nhân đem ánh mắt chuyển sang trên người Sở Dao, nếu nói ngày hôm qua nàng tựa ăn mày thì hôm nay lại giống thiên tiên. Bề ngoài xinh đẹp như thế khó trách bị nữ tu phái Linh Hư ghen ghét.

Bất quá Thanh Hư chân nhân đối với bề ngoài cũng không coi trọng, đại đạo lâu dài hắn càng coi trọng thiên phú cùng tu vi của Sở Dao hơn.

"Sở Dao, thương thế của ngươi đã tốt chưa?"

"Đa tạ sư phụ quan tâm, vết thương của đệ tử đã khỏi hoàn toàn rồi." Sở Dao cung kính trả lời, nàng vốn không có bị thương nặng chỉ là đổ quá nhiều máu thoạt nhìn hơi dọa người mà thôi.

"Ừm." Thanh Hư chân nhân gật gật đầu không nói chuyện nữa, tiếp tục phẩm trà.

Sở Dao cũng không lên tiếng, cầm chén trà băng ngọc chậm rãi uống.

Không khí bắt đầu yên tĩnh trở lại, chỉ có gió thổi từ trong rừng trúc xanh, lá trúc phát ra thanh âm sàn sạt.

Tô Đồng không có nước trà uống chỉ có thể nhàm chán ngồi ở trước bàn trà, hắn nhìn Thanh Hư chân nhân rồi lại nhìn Sở Dao. Không biết vì sao hắn cảm thấy cảnh tượng trước mắt phi thường tốt đẹp, ngay cả hô hấp cũng không tự chủ được chậm lại sợ phá vỡ giờ khắc yên lặng này.

Trước kia Tô Đồng cùng Thanh Hư chân nhân, còn có Tử Ngọc, Hoàng Phỉ, Phi Tuyết, Sở Lam bọn họ ngồi cùng nhau cũng không có được cảm giác tự nhiên.

Không biết có phải bởi vì nguyên nhân Tử Ngọc bọn họ quá coi trọng Thanh Hư chân nhân, cho nên bốn người bọn họ luôn nghĩ nói nhiều lời khiến Thanh Hư chân nhân vui. Nhưng lại sợ nói sai chọc Thanh Hư chân nhân mất hứng, cho dù là Hoàng Phỉ người hay nói giỡn tạo không khí cũng trốn không thoát cái loại cảm giác này. Vậy nên Tô Đồng cùng bọn họ ở chung luôn cảm thấy mất tự nhiên.

Nhưng là Sở Dao lại khác, nàng ngồi ở chỗ kia dù không nói lời nào cũng có một phần hờ hững.

Tô Đồng lại nào biết rằng Sở Dao dưới vẻ hờ hững chính là đang yên lặng suy nghĩ, muốn làm thế nào hợp lý đưa ra yêu cầu của mình mới có thể khiến cho Thanh Hư chân nhân đồng ý. Dù sao nàng mới nhập môn nếu đưa ra nhiều yêu cầu, sẽ rất dễ làm Thanh Hư chân nhân lưu lại ấn tượng xấu.

"Sở Dao, về sau ngươi tu luyện có vấn đề thì có thể trực tiếp tới tìm ta." Thanh Hư chân nhân buông chén trà lấy ra một quả cầu lệnh bài đen, thập phần tự nhiên đưa cho Sở Dao nói: "Đây là lệnh bài có thể tự do ra vào nơi của ta."

Tô Đồng thấy lệnh bài đen này đôi mắt trợn trắng, lệnh bài có thể tùy ý ra vào nơi của sư phụ. Hắn ở Bích Du Cung lâu như vậy cũng chưa từng thấy qua, ngay cả Tử Ngọc bọn họ thân là thị thiếp cũng không có a.

Ngay lúc Tô Đồng hâm mộ đột nhiên rùng mình nghĩ thầm, nếu để Tử Ngọc sư thúc bọn họ biết được sư phụ đem lệnh bài này ban cho Sở Dao, chỉ sợ sẽ tức giận đến nổi điên.

Sở Dao nhìn thoáng qua lệnh bài đen cũng không có tiếp nhận, bởi vì hành động này của Thanh Hư chân nhân quá ái muội. Cảm giác thật giống như đang nói đây là chìa khoá nhà ta, lão bà ta không ở nhà ngươi có thể tùy lúc tới đây.

Cái giác này thật không tốt bởi vì Sở Dao không muốn cùng Thanh Hư chân nhân làm ra chuyện ái muội. Nàng thân là gian tế của Cực Lạc Cung nếu thật sự ở bên Kim Đan chân nhân, tuyệt đối là tình tiết ngược luyến tình thâm.

Sở Dao không nghĩ đem mọi chuyện trở nên quá phức tạp, mục tiêu của nàng vẫn luôn rất rõ ràng. Đi dãy núi Huyền Thiên tìm Chuyển Khổ Trùng, sau đó giải trừ lời thề Tâm Ma của Cực Lạc Cung.

Chờ sau khi nàng khôi phục lại tự do liền tính đi khắp chân trời góc biển, tìm kiếm bóng dáng của Lâm Minh Khê.

Về phần Tiểu Hoàng Qua, tu vi của Sở Dao quá thấp không dám đi tìm nàng ấy. Bởi vì Tiểu Hoàng Qua có thân phận nữ chủ, đối với nữ phụ bia đỡ đạn như Sở Dao mà nói quả thực chính là một ngôi sao chổi.

Sở Dao tin bản thân gặp phải nàng ấy sẽ không có chuyện gì tốt.

Ngoài ra còn có một điểm rất quan trọng khiến Sở Dao không dám nhận lấy lệnh bài này. Bởi vì nàng tin chỉ cần mình nhận lấy lệnh bài đặc quyền này, Tử Ngọc bọn họ nhất định sẽ nghĩ hết mọi biện pháp cùng nàng không chết không ngừng.

Sở Dao hiện tại chỉ nghĩ tu luyện thật tốt, không nghĩ diễn trạch đấu gì.

Nàng ngẩng đầu nhìn hướng Thanh Hư chân nhân, chỉ thấy trên khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ của hắn. Rừng đào hoa không nổi gió, rất bình tĩnh tựa như bản thân đưa lệnh bài đặc quyền này cho Sở Dao hết sức bình thường.

Chương 107: Xin Rời Cung.

Sở Dao cuối cùng vẫn không cầm lấy lệnh bài đen đại biểu cho đặc quyền kia, mà đứng lên cung kính hành lễ một cái sau đó nhìn Thanh Hư chân nhân kiên định nói: "Sư phụ, đệ tử có một chuyện muốn nhờ, hy vọng sư phụ có thể đáp ứng ta."

Thanh Hư chân nhân tay đặt ở trên lệnh bài đen, trong lòng đột nhiên thổi qua một ý niệm. Đây là lần thứ tư bị Sở Dao cự tuyệt vì sao bản thân lại không tức giận, chẳng lẽ sự bao dung đã được bồi dưỡng nâng cao?

Thanh Hư chân nhân nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Sở Dao tràn ngập kiên định, tuy biết rằng câu kế tiếp nàng muốn nói lời hắn không thích nghe nhưng vẫn thản nhiên nói: "Ngươi nói đi."

"Sự phụ, ta nghĩ muốn chuyển ra khỏi Bích Du Cung." Sở Dao cắn chặt răng, cứng đầu nói ra thỉnh cầu của mình. Nàng hôm qua nhập môn mà hôm nay đã muốn chuyển đi, cho dù da mặt có đủ dày nhưng khi nói ra lời này cũng cảm thấy gian nan.

Nhưng không nói không được. Nếu nàng còn ở lại Bích Du Cung sẽ bị Tử Ngọc bọn họ gắt gao nhìn chòng chọc, làm mọi việc đều bất tiện lại ảnh hưởng tới tu luyện. Quan trọng là tuỳ lúc có thể nguy hiểm tới tính mạng.

"Vì sao?" Thanh Hư chân nhân sắc mặt bình tĩnh, từ từ nắm chặt lệnh bài đen trong tay. Sở Dao vì sao người không lựa chọn nhận lấy lệnh bài cùng ta càng thêm thân cận, mà lại lựa chọn rời khỏi nơi này tránh xa ta?

Thanh Hư chân nhân lúc này còn không ý thức được, lời nói trong lòng mình đại biểu cho ý tứ gì.

Sở Dao cảm thấy Thanh Hư chân nhân nói lời này quả thật đã biết rõ còn cố hỏi, nàng cùng không vòng vo mà nói trực tiếp: "Bởi vì đệ tử cùng Tử Ngọc, Hoàng Phỉ, Phi Tuyết, Sở Lam tứ vị sư thúc không hoà hợp. Nếu ở cùng một chỗ sợ sẽ cùng gặp, cùng thấy ghét."

Nghe Sở Dao nói lời này, biểu cảm của Tô Dồng trước là chấn kinh sau là khó có thể tin. Hắn không rõ vì sao Sở Dao lại đem mấy lời đại nghịch bất đạo này, nói ra một cách kinh thiên động địa như vậy.

Sở Dao cũng hết cách, nàng đã theo thói quen thẳng thắn giảng thoại văn. Thật sự không làm bộ ôn hoà được.

Thanh Hư chân nhân cũng bị lời nói thẳng thừng này của Sở Dao làm cho nghẹn, hắn cho rằng Phi Tuyết có lúc nói chuyện trắng trợn không có đầu óc. Nhưng hắn lại không nghĩ đến Sở Dao nói chuyện càng thêm trực tiếp.

Nhìn vẻ mặt thuận tình thuận lý của Sở Dao, Thanh Hư chân nhân không nói lời cự tuyệt mà trầm mặc trong giây lát, rồi bất đắc dĩ nói: "Được, ngươi đã nói như vậy thì ta cho phép người chuyển ra khỏi Bích Du Cung.

"Ta ở trên Hàn Thuỷ Đàm có một cái động phủ, là nơi lúc còn là Trúc Cơ từng ở. Ngươi liền dọn tới chỗ đó đi."

"Đa tạ sư phụ, ngài thật là người tốt." Sở Dao nhìn thấy tâm tình của Thanh Hư chân nhân rất tốt, liền rèn sắt khi còn nóng một lần đem yêu cầu của mình nói ra: "Đệ tử rất có hứng thú với pháp trận cùng bùa chú, hy vọng sư phụ có thể thưởng một vài ngọc giản liên quan cho đệ tử học tập."

Thanh Hư chân nhân trên trán lập tức xuất hiện mấy vạch đen, Sở Dao người này thật là lòng tham không đáy a.

Sở Dao giả vờ không thấy sắc mặt khó coi của Thanh Hư chân nhân, vẻ mặt vẫn mong đợi nhìn hắn.

Miệng Tô Đồng đã há to đến mức có thể nhét được một quả trứng gà, hắn cảm thấy Sở Dao rất dũng cảm rất lợi hại. Vì sao nàng có khả năng đứng vững trước áp lực vô hình của sư phụ, mở miệng sư tử ngoạm yêu cầu nhiều như vậy.

Tô Đồng dù gan có lớn cũng chỉ dám làm nũng một chút khi tâm trạng của sư phụ tốt, nhưng cũng không dám yêu cầu quá phận. Hắn âm thầm sùng bái nhìn Sở Dao, không khỏi nghĩ chẳng lẽ lĩnh ngộ kiếm ý cũng có thể khiến cho lá gan to ra?

"Cầm lấy đi." Thanh Hư chân nhân mặt tối sầm lấy ra miếng hai ngọc ném cho Sở Dao, tuỳ ý đem lệnh bài của mình cất đi rồi đột ngột ra lệnh đuổi khách: "Việc chuyển chỗ ở, ngươi tự đi tìm Tử Ngọc nói rõ ràng."

"Ta còn phải tu luyện, các người trở về đi"

"Vâng, đa tạ sư phụ." Sở Dao vui vẻ ra mặt liền cầm lấy hai miếng ngọc giản, cùng Tô Đồng cáo từ Thanh Hư chân nhân.

Kỳ thật Sở Dao đã có (Tiểu chư thiên hồi) pháp trận, căn bản không cần mấy ngọc giản pháp trận cùng bùa chú này. Nàng sở dĩ đòi hỏi Thanh Hư chân nhân chỉ để tạo ra biểu hiện giả dối, che dấu (Tiểu chư thiên hồi) pháp trận của mình.

Nếu về sau có xảy ra chuyện gì, người khác sẽ hỏi nàng học pháp trận cùng bùa chú ở đâu ra. Nàng lại không thể đẩy lên đầu Sở gia tiểu gia tộc tu tiên.

Sở Dao sợ, phái Linh Hư từng bước khiến lòng người lo sợ bất an, không thể so với Sở gia loại tiểu gia tộc này.

"Sở Dao sư tỷ, tỷ thật lợi hại." Tô Đồng nhìn Sở Dao ánh mắt quả thật ngưỡng mộ, hắn vô cùng bội phục nói: "Tỷ vậy mà dám cùng sư phụ nói chuyện như vậy, tỷ không sợ người nổi giận sao?"

"Sư phụ là người tốt, như thế nào lại nổi giận." Sở Dao nhún vai nói: "Hơn nữa những lời ta nói đều là sự thật, sư phụ sẽ hiểu."

Tô Đồng nghĩ đến Sở Dao vừa nói những lời tuy lớn mật nhưng đều là sự thật. Hắn cảm thất mình không làm được.

"Đúng rồi, Sở Dao sư tỷ." Tô Đồng nghĩ tới chuyện quan trọng nhất, nhanh chóng nói với Sở Dao: "Kỳ thật sư phụ có phòng đựng đồ của mình, bên trong nội dung ngọc giản gì cũng có. Sau này tỷ muốn xem thứ gì có thể tìm Tử Ngọc sư thúc là được."

Sở Dao vừa nghe đến Tử Ngọc khoé mắt liền có chút co giật, nàng không nghĩ Tử Ngọc sẽ đối với nàng hào phóng như vậy.

Tô Đồng thấy Sở Dao có điểm không thích hợp, liền ngây thơ nói: "Sư tỷ, tỷ yên tâm. Tử Ngọc sư thúc luôn phi thường thấu tình đạt lý, nhất định sẽ không làm khó tỷ."

Tô Đồng tất nhiên nhìn thấy thái độ của ba người Hoàng Phỉ, Phi Tuyết cùng Sở Lam đối với Sở Dao không được tốt, so như vậy mới thấy thái độ của Tử Ngọc có vẻ đoan chính hào phóng hơn nhiều. Cho nên Tô Đồng nghĩ Tử Ngọc sẽ không làm khó Sở Dao.

Sở Dao thương hại nhìn khuôn mặt nhỏn nhắn non nớt của Tô Đồng, ám đạo, hài tử chính là hài tử. Bình thường giả vờ trưởng thành, lại cũng bất quá chỉ là tiểu hài tử mười tuổi.

Trong bốn người thị thiếp của Thanh Hư chân nhân, Tử Ngọc tâm tư khẳng định đen tối nhất. Là người ngoan độc, bất quá mấy lời nói này đều không quan trọng với một đứa nhóc. Dù sao bọn họ ác độc như thế nào cũng chỉ nhằm vào nàng."

"Ừm, sư phụ bảo ta đi tìm Tử Ngọc sư thúc hỏi về việc rời khỏi Bích Du Cung, chuyển đến Hàm Thuỷ Đàm ở. Đệ có muốn đi cùng ta hay không?" Sở Dao cảm thấy bản thân đúng hèn nhát, vậy mà nghĩ rủ một tiểu hài tử cùng mình đi gặp Tử Ngọc. Bất quá nếu nàng tự đi thì cho dù Thanh Hư chân nhân có đồng ý cũng vẫn bị nàng ta làm khó dễ, đưa Tô Đồng đi cùng sẽ tốt hơn rất nhiều.

"Tốt a, đi đi." Thái độ của Tô Đồng thập phần hào phóng, hắn mong còn không được có thể cùng Sở Dao thân thiết, liền nhân cơ hội nói: " Sở Dao sư tỷ, về sau tỷ rời đi Hàm Thuỷ Đàm ta có thể tới tìm tỷ chơi không?"

"Có thể, bất quá trước khi trời tối có thể tới hỏi thăm. Miễn cho gặp phải lúc ta đang tu luyện lại không để ý đến ngươi." Sở Dao hào sảng đồng ý, Tô Đồng giúp nàng nhiều như thế. Nàng đối với tiểu sư đệ này hảo cảm cũng dần dần tăng lên rất nhiều.

Hai người cùng đi đến động phủ của Tử Ngọc, sau khi Tô Đồng truyền âm nàng ta liền cho bọn họ vào tiếp kiến.

Chỉ thấy trong đại sảnh, Tử Ngọc ngồi trên ghế kiều nhan như ngọc dáng vẻ phong tình.

"Tô Đồng, Sở Dao như thế nào lại tới tìm ta?" Tử Ngọc nhìn Tô Đồng cùng Sở Dao một mặt hoà ái, hoàn toàn giống như bộ dạng một người sư thúc tốt của Linh Hư.

"Khởi bẩm Tử Ngọc sư thúc, mọi việc là như thế này..."

Sở Dao có ngốc cũng không đem toàn bộ lời nói của Thanh Hư chân nhân kể cho Tử Ngọc nghe. Nàng chỉ nói bản thân cần nơi yên tĩnh tu luyện, vậy nên cầu xin Thanh Hư chân nhân cho rời khỏi Bích Du Cung. Hiện tại Thanh Hư chân nhân đã đồng ý còn để cho nàng chuyển tới động phủ tại Hàm Thuỷ Đàm, hy vọng Sở Ngọc sư thúc giúp an bài một chút.

Tử Ngọc nghe Sở Dao nói xong, trên mặt biểu cảm không thay đổi nhưng trong lòng bùng nổ các loại cảm xúc ghen tị, hận, cáu giận.

Trong lòng nàng ta thầm nghĩ Thanh Hư chân nhân thiên vị, Sở Dao chẳng qua chỉ là một đệ tử Luyện Khí kỳ nhập môn, vậy mà để nàng ở trong động phủ của hắn, thật quá đáng.

Còn có Sở Dao đáng chết này, thế nhưng lại rời xa Bích Du Cung, thật đáng hận.

Nàng một khi rời đi vậy cạm bẫy mà bản thân cùng Hoàng Phỉ, Phi Tuyết, Sở Lam thiết kế không phải hụt hỡng rồi sao?

Bất quá Thanh Hư chân nhân đã đồng ý, nàng ta cũng không thể cự tuyệt. Nhưng để Sở Dao nhàn nhã rời khỏi Bích Du Cung đi đến Hàm Thuỷ Đàm hưởng ngày tháng tiêu dao tự tại, nàng ta lại cực kỳ không cam tâm.

"Thì ra là thế." Tử Ngọc gật đầu, đầu óc nhanh chóng dạo qua một vòng rốt cuộc cũng nghĩ ra cách: "Chân nhân đồng ý ta hội sẽ giúp ngươi."

"Bất quá trước khi ngươi chuyển tới Hàm Thuỷ Đàm ở, phải đi đại điện phái Linh Hư nhập tên vào danh sách. Phải hoàn tất thủ tục mới được, như vậy tông môn đệ tử trên dưới mới biết ngươi là đệ tử của chân nhân." Tử Ngọc thong thả ung dung nói: "Dù sao ngươi một mình rời khỏi Bích Du Cung ra ngoài ở, có việc gì chúng ta cũng không thể đến ứng phó ngay được. Nếu như có đệ tử không biết va chạm phải ngươi, hoặc giả cùng ngươi sinh ra hiểu lầm liền không tốt."

"Vâng, đệ tử đa tạ Tử Ngọc sư thúc nhắc nhở." Danh sách gia nhập tông môn mỗi đại môn phái đều phải làm, Sở Dao tin về chuyện này Tử Ngọc sẽ không lấy ra đùa giỡn giở trò gì, liền gật đầu hành lễ nói: "Đệ tử ngày mai sẽ đi đạị điện nhập danh sách tông môn."

Tử Ngọc thấy Sở Dao biết điều như thế liền vừa lòng gật đầu: "Tốt, chờ ngươi điền tên vào danh sách tông môn rồi lại tới tìm ta."

"Vâng, đệ tử cáo lui." Sở Dao vội vàng cáo từ, nàng thấy Tử Ngọc hận mình hết sức những vẫn bày ra dáng vẻ hoà ái dễ gần, liền cảm thấy toàn thân không tự nhiên.

"Sở Dao sư tỷ, ngày mai ta cùng tỷ đi tông môn đi." Tô Đồng thật là một tiểu hài tử nhiệt tình lương thiện, hắn phi thường chủ động nói với Sở Dao: "Ta rất lâu rồi không đi tông môn, bản thân thật muốn đi nhìn thử."

Đối mặt với Tô Đồng nhiệt tình đề nghị như vậy, Sở Dao thế nào sẽ cự tuyệt liền cười tít mắt nói: "Tốt buổi sáng ngày mai chúng ta cùng nhau đi."

Trong phái Linh Hư nữ tu nhìn nàng không thuận mắt có quá nhiều. Nói ví dụ như hai tỷ muội Ngọc Linh mười phần cao ngạo, hung dữ không hiểu chuyện. Chỉ sợ nhìn thấy nàng khẳng định sẽ đi đến tìm mọi cách dây dưa cùng khiêu khích.

Sở Dao cũng không phải là sợ bọn họ, sau khi giao chiến cùng Sở Lam nàng hiện tại thật không coi trọng hai tỷ muội Ngọc Linh.

Tỷ muội Ngọc Linh bất quá là Luyện Khí tầng 12, tuy rằng sức mạnh của song kiếm hợp bích có thể sánh với tu sĩ Trúc Cơ. Nhưng cũng chỉ là sánh kịp, cùng tu sĩ Trúc Cơ vẫn là khác vài điểm.

Sở Dao ngay cả Sở Lam còn không sợ, chẳng lẽ lại sợ bọn họ?

Nàng chỉ nghĩ không muốn chọc vào chuyện bừa bãi, nàng nghĩ ở phái Linh Hư khiêm nhường trôi qua ngày. Cho nên để Tô Đồng đi cùng cũng có thể ngăn ngừa phiền toái.

Chương 108: Phi Vũ Chân Nhân.

Ngày hôm sau, Sở Dao thu công xong, chuẩn bị cùng Tô Đồng đi Thông Thiên Phong nhập danh sách tông môn. Đi ra khỏi động phủ thế nhưng lại thấy ở bên cạnh Tô Đồng xuất hiện một người ngoài dự liệu.

Bạch y phiêu phiêu tuấn mỹ vô cùng, khí độ phi phàm thế nhưng là Thanh Hư chân nhân.

"Sư phụ khoẻ." Sở Dao ngơ ngác chào hỏi  Thanh Hư chân nhân.

"Sở Dao sư tỷ sớm." Tô Đồng nhìn Sở Dao sửng sốt liền hì hì cười nói: "Sư phụ nói muốn mang chúng ta cùng đi nhập danh sách tông môn."

Sở Dao nhìn trận địa lớn trước mặt, trán xuất hiện một đống dấu chấm hỏi, đây là tình huống như thế nào? Cần thiết phải long trọng như vậy sao? Nàng ở trong lòng ngàn vạn lần không muốn Thanh Hư chân nhân đưa mình đi, nàng hiện tại đã là kẻ địch của nữ tu phái Linh Hư. Nếu lại mang theo Thanh Hư chân nhân lóng lánh lên sân khấu, vậy không phải càng gia tăng thêm giá trị cừu hận sao?

Bất quá Sở Dao tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng cũng không dám cự tuyệt ý tốt của Thanh Hư chân nhân.

Cái gọi là quá tam ba bận, nàng đã cự tuyệt Thanh Hư chân nhân rất nhiều lần. Vẫn là đem chiêu này giữ lại đến lúc càng cần dùng lại sử dụng đi.

Sở Dao sau khi nghĩ thông liền bày ra vẻ mặt xán lạn tươi cười nói: "Đa tạ sư phụ đối ta hậu ái."

"Ừm." Thanh Hư chân nhân nhàn nhạt nói: "Đi thôi!"

"Vâng, sư phụ."

Sở Dao lấy ra Liệt Diễm Kiếm của mình, hồng quang lóng lánh.

Tô Đồng lại lấy ra kiếm gỗ nhỏ của mình, lục quang oánh oánh.

Thanh Hư chân nhân cũng lấy ra linh kiếm của mình, kiếm của hắn tên là Huyễn Linh là linh kiếm thất phẩm.

Chỉ thấy thanh linh kiếm này không có chuôi kiếm, chỉ có thân kiếm chụi lủi thoạt nhìn thập phần kỳ dị.

Sở Dao thấy linh kiếm của Thanh Hư chân nhân kỳ quái đến không bình thường, linh kiếm thất phẩm này sao lại xấu như vậy? Xem ra còn kém hơn so với Lưu Tinh Hồ Điệp kiếm xinh đẹp của Sở Lam a. Nàng không khỏi nhìn nhiều thêm bằng hai mắt, không nghĩ tới linh kiếm kia đột nhiên biến mất ở trước mặt nàng.

Thanh Hư chân nhân cứ như vậy trôi nổi ở giữa không trung, bạch y phiêu phiêu giống như tiên nhân.

Sở Dao kinh ngạc vô cùng, nàng thậm chí nhịn không được phát ra thần thức tìm linh kiếm của Thanh Hư chân nhân. Chính là nàng làm cách gì cũng không tìm được, thanh linh kiếm tựa nhự thật sự biến mất.

Thanh Hư chân nhân nhìn thoáng qua Sở Dao đang nghiêng đầu thập phần nghiên cứu linh kiếm của mình, khóe miệng lộ ra một tia ý cười. Linh kiếm dưới chân lại xuất hiện lần nữa sau đó lập tức biến mất, tựa như ngôi sao ở tận chân trời chợt lóe chợt lóe sáng lấp lánh.

Mà bên trong thần thức của Sở Dao, linh kiếm Thanh Hư chân nhân cũng biến mất rồi một lần nữa xuất hiện, nhấp nháy không ngừng giống như ảo giác.

Tại sao lại như vậy? Sở Dao vô cùng kinh hoảng, thần thức tu sĩ là phương pháp quan sát thế giới bên ngoài mạnh nhất, có thể so với radar. Mà Sở Dao bởi vì lúc trước tu luyện Thai Thức Luyện Thần cho nên luôn luôn tự tin đối với thần thức của mình.

Chính là hiện tại nàng lại không thể tìm được thanh linh kiếm của Thanh Hư chân nhân, đây là sự chênh lệch giữa Luyện Khí cùng Kim Đan quả thực chính là khác biệt của con kiến cùng voi.

Sở Dao sau khi lĩnh ngộ kiếm ý trong lòng có điểm lâng lâng, lập tức liền trầm tới đáy cốc.

Thế giới tu tiên lấy thực lực để nói chuyện, mà tu vi cao thấp tuyệt đối không có thứ gì khác có thể thay thế.

Sở Dao bởi vì sau khi dùng kiếm ý giao chiến một trận cùng Sở Lam, cho nên đối với kiếm ý quá mức tự tin. Gần đây bắt đầu xem nhẹ việc đề cao tu vi, nàng không khỏi âm thầm cảnh cáo chính mình. Loại ý nghĩ lẫn lộn đầu đuôi này thật sự quá nguy hiểm, đề cao tu vi mới có thể theo đuổi đại đạo.

Thanh Hư chân nhân nhìn vẻ mặt tỉnh ngộ của Sở Dao liền âm thầm gật đầu, trẻ nhỏ dễ dạy.

Nhưng lời ca ngợi đó hắn cũng nói ra tiếng mà trực tiếp ngự kiếm dẫn đầu bay về hướng Thông Thiên Phong, Sở Dao cùng Tô Đồng chạy nhanh đuổi theo.

Nơi xa một ngọn núi hùng vĩ cao ngất lên trời, ngạo nghễ sừng sững đúng là Thông Thiên Phong.

Chỗ mây trắng mờ ảo kia ẩn ẩn có tiếng chuông quanh quẩn tại trời cao thiên địa, tựa như ngọn núi kia thật sự đi xuyên qua trời xanh.

Sở Dao nhìn Thông Thiên Phong, lần này tới tâm trạng tuyệt đối tương phản hoàn toàn cùng với lần trước.

Lần trước thận phận của nàng là thị nữ Bích Du Cung, đệ tử nội môn Thông Thiên Phong đều nhìn nàng giống như xem cứt chó. Nhưng hôm nay, thân phận của nàng đã là đệ tử thân truyền của Thanh Hư chân nhân. Thái độ của đệ tử nội môn Thông Thiên Phong đối nàng hoàn toàn đều là hâm mộ cùng ghen ghét, hai người giống như cách biệt một trời.

Huống chi vẫn là Thanh Hư chân nhân tự mình mang nàng tới, đãi ngộ này tuyệt đối khiến nữ tu phái Linh Hư ghen ghét đến chết. Sở Dao đoán chừng Tử Ngọc hiện tại đang cắn khăn tay ác độc mắng nàng.

Chỉ thấy Thanh Hư chân nhân vừa tiếp đất, liền có hai người trung niên thân mặc pháp bào xám bước nhanh đuổi đến nơi này, sau đó hướng về Thanh Hư chân nhân cong eo thật thấp cung kính hành lễ nói:

"Đệ tử Trần Uy, đệ tử Phạm Vĩ bái kiến chân nhân."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro