Phần 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ừm." Thanh Hư chân nhân khẽ gật đầu cũng không thèm nhìn tới hai người kia, mang theo Tô Đồng cùng Sở Dao lập tức đi đến hướng Ðại Đường tông môn.

Kim Đan chân nhân tự mình mang đệ tử tới nhập danh sách, làm Đường quản sự quản lý danh sách sợ tới mức hai chân nhũn ra. Hắn kinh sợ vội vàng nhanh chóng giúp Sở Dao xử lý tất cả mọi thủ tục thật tốt, ngay sau đó Sở Dao liền có thêm một tấm lệnh bài màu vàng, đại biểu đệ tử nội môn phái Linh Hư.

"Sở Dao sư tỷ, muốn ta mang tỷ đi dạo phái Linh Hư hay không?" Tô Đồng nhiệt tình hỏi.

"Không cần." Sở Dao quyết đoán cự tuyệt, nàng nói với Thanh Hư chân nhân: "Sư phụ, chúng ta trở về đi. Đệ tử nghĩ muốn nhanh quay trở về tu luyện."

Sở Dao đối với phái Linh Hư không có một chút hứng thú, nàng hiện tại chỉ nghĩ muốn liều mạng tu luyện đề cao tu vi, sau đó có thể rời khỏi phái Linh Hư càng xa càng tốt.

"Tốt."

Thanh Hư chân nhân gật gật đầu nhưng ngay lúc ba người đang sắp sửa rời đi, đột nhiên một âm thanh lạnh lùng dễ nghe truyền đến: "Ta nói hôm nay Thông Thiên Phong như thế nào lại toàn một mùi hôi nách, thì ra là Thanh Hư chân nhân của chúng ta mang theo niềm vui mới đến."

Sở Dao không cần hoài nghi cũng biết những lời này là hướng vào nàng. Người này lại dám ở trước mặt Thanh Hư chân nhân lạnh lùng trào phúng châm chọc nàng, xem ra thân phận không đơn giản a.

Sở Dao quay đầu lại liền thấy một nữ tử dung mạo tuyệt mỹ, mặc phi vũ nghê thường. Mi giống như núi xa trời hửng sáng, da trắng nõn nà tựa bạch ngọc kèm theo khí chất vô cùng cao quý. Tu vi vậy mà là Kim Đan sơ kỳ.

Chỉ là lúc nữ tử tuyệt mỹ này nhìn Thanh Hư chân nhân, đôi mắt đẹp dường như băng sương ngay cả khóe môi cũng treo lên một tia cười lạnh.

Sở Dao vừa thấy tỷ muội Ngọc Linh phía sau nữ tử tuyệt mỹ, liền biết người này hẳn chính là sự phụ của bọn họ Phi Vũ chân nhân.

"Người tới không có ý tốt a." Sở Dao âm thầm nhíu mày, nhìn dáng vẻ này của Phi Vũ chân nhân cùng tỷ muội Ngọc Linh khẳng định là vì nàng mà tới. Cuối cùng nàng cũng rõ vì sao Thanh Hư chân nhân lại tự mình xuất mã dẫn nàng tới Thông Thiên Phong, nguyên lai là sợ nàng có đi mà không có về a.

Sở Dao lúc này còn không rõ việc yêu hận tình thù cùng chuyện phức tạp giữa Phi Vũ chân nhân và Thanh Hư chân nhân. Nàng còn tưởng rằng bởi vì bản thân mình xảy ra xung đột với tỷ muội Ngọc Linh, cho nên Phi Vũ chân nhân mới nhắm vào nàng. Kỳ thật nàng bị Thanh Hư chân nhân làm liên luỵ.

Nguyên lai tổ phụ ruột của Phi Vũ là Thiên Thành chân nhân, cũng là Kim Đan chân nhân đời trước của phái Linh Hư. Quyền cao chức trọng lại thập phần yêu thương tư chất xuất chúng của Phi Vũ, cho nên Phi Vũ từ nhỏ địa vị ở trong môn phái rất cao quý cũng chưa từng có thứ gì không chiếm được.

Thiên Thành chân nhân có con mắt tinh tường lại coi trọng người tài, hắn ta đem Thanh Hư thu nhận vào môn hạ dốc lòng bồi dưỡng tài năng, trở thành sư đệ của Phi Vũ.

Khi Thanh Hư mới nhập môn không có biểu hiện gì nổi bật, Phi Vũ cũng không để ý tới hắn. Ngẫu nhiên còn sẽ châm chọc mỉa mai một trận, nhưng từ sau khi tu vi của Thanh Hư bắt đầu tiến bộ vượt bậc, Phi Vũ nhìn ra hắn có tiềm lực liền muốn cùng hắn song tu.

Nhưng Thanh Hư sớm đã nhìn thấu bản chất của Phi Vũ, căn bản đối với nàng ta không có một chút tình yêu nào, cho nên vẫn luôn trốn tránh nàng ta.

Phi Vũ tính tình luôn luôn ngang ngược, thấy Thanh Hư vẫn luôn giả ngu thoái thác liền nghĩ để tổ phụ Thiên Thành chân nhân làm chủ, cưỡng ép đem Thanh Hư phối cho nàng ta.

Nhưng nàng ta lại không nghĩ tới Thiên Thành chân nhân đột nhiên viên tịch, chuyện song tu này không hoàn thành ngược lại khiến cho Thanh Hư càng thêm phản cảm đối với nàng ta.

Phi Vũ chân nhân thẹn quá hoá giận, vì yêu sinh hận. Từ nay về sau ở khắp nơi đều đối đầu với Thanh Hư, mà Thanh Hư nhìn phần ân tình của sư phụ Thiên Thành chân nhân nên cũng không so đo cùng Phi Vũ. Hơn nữa cũng lệnh cho Tử Ngọc cùng đệ tử môn hạ tận lực tránh xa Phi Vũ chân nhân xa một chút

Thanh Hư cùng Phi Vũ hai người đều là Kim Đan chân nhân, bình thường hơn phân nửa thời gian đều là tu luyện, cho nên tuy có mâu thuẫn cũng không ầm ĩ ra vấn đề gì lớn.

Nhưng từ lần trước, sau khi tỷ muội Ngọc Linh nhục nhã Sở Dao không thành ngược lại té xỉu. Tỷ muội hai người liền bẩm báo với Phi Vũ chân nhân, muốn Phi Vũ chân nhân giúp đỡ giáo huấn Sở Dao.

Phi Vũ chân nhân vừa nghe thấy Sở Dao bất quá chỉ là thị nử của Sở Lam ở Bích Du Cung, căn bản không đem nàng để vào mắt. Nàng ta là một Kim Đan chân nhân mà vì chút việc nhỏ này xuất đầu thì thật sự quá mất mặt, cho nên ngược lại đem tỷ muội Ngọc Linh răn dạy một trận.

Nhưng Phi Vũ chân nhân không nghĩ tới hôm nay nhận được một tin tức, nói Sở Dao thế nhưng cự tuyệt trở thành thị thiếp của Thanh Hư chân nhân, cuối cùng ngược lại biến thành đệ tử của Thanh Hư chân nhân. Nàng ta liền nổi lên tâm tư muốn tới nhìn xem Sở Dao trong truyền thuyết này, thuận tiện giúp đồ đệ xả giận.

Bất quá nàng ta không nghĩ tới Thanh Hư thế nhưng sẽ tự mình mang theo Sở Dao đến đây, thù mới hận cũ nảy lên trong lòng liền nhịn không được đi lên chuẩn bị kiếm chuyện.

Phi Vũ chân nhân miệt thị nhìn Sở Dao liếc mắt một cái, liền cười lạnh nói với Thanh Hư chân nhân: "Thanh Hư, đây là tân thị thiếp ngươi mới nạp sao? Như thế nào ánh mắt càng ngày càng kém, liền bộ dạng mặt hàng này cũng để mắt tới?"

Sở Dao nghe được Phi Vũ chân nhân trần trụi khinh bỉ, trong lòng cáu giận vô cùng. Nhưng thực lực giữa bản thân cùng Phi Vũ chân nhân chênh lệch thật sự quá lớn, cho nên Sở Dao dù buồn bực cũng không dám lên tiếng.

Thanh Hư chân nhân đối mặt với sự khiêu khích của Phi Vũ chân nhân, một đôi mắt đào hoa hơi hơi nheo lại, thanh âm nhàn nhạt nói: "Không phải, đây là Sở Dao đệ tử của ta."

"Sở Dao là đệ tử của ngươi, không thể nào." Phi Vũ chân nhân nâng bàn tay trắng che miệng, làm bộ kinh ngạc vạn phần nói: "Mọi người đều đang đồn Sở Dao lẻn vào Bích Du Cung chính là vì muốn câu dẫn ngươi, xem ra ngươi cũng không thắng nổi dụ hoặc nha."

"Sở Dao a Sở Dao, xem ra ngươi quả nhiên là hồ ly tinh trời sinh, ngay cả quân tử chân chính như Thanh Hư chân nhân cũng đánh không lại mị lực của ngươi, bội phục bội phục."

Lúc Phi Vũ chân nhân nói những lời này cũng không liếc mắt nhìn Sở Dao một cái. Đôi mắt nàng ta vẫn luôn gắt gao nhìn chằm chằm vào Thanh Hư chân nhân, còn đặc biệt tăng thêm ngữ khí ở bốn chữ 'chính nhân quân tử '.

Sở Dao đứng ở bên cạnh, cảm thấy bản thân bị Phi Vũ chân nhân cầm kiếm nhỏ đâm một nhát một nhát, mỗi chiêu đều thấy máu. Dù tức giận muốn chết cũng không dám lên tiếng, con mẹ nó thật là nghẹn khuất a.

Đây là thế giới tu tiên cá lớn nuốt cá bé, tu sĩ tu vi cao có thể tùy ý nhục nhã tu sĩ tu vi thấp.

Sở Dao âm thầm thề, tu luyện, tu luyện, bản thân nhất định phải nỗ lực tu luyện. Đem những tiện nhân khinh thường mình hung hăng đạp xuống lòng bàn chân.

Chương 109: Tiếp Nhận Khiêu Chiến.

"Mấy lời đó bất quá chỉ là đồn đại mà thôi, ngươi thân là trưởng bối lại tin vào những lời đồn đại này chẳng phải là cực kỳ buồn cười?" Thanh Hư chân nhân hiển nhiên cũng bị Phi Vũ chân nhân chọc giận, nói chuyện không chút khách khí. Câu này nói cho Phi Vũ chân nhân trên mặt lúc đỏ lúc trắng, hiển nhiên là giận tới cực điểm.

Trước kia Thanh Hư chưa bao giờ cùng nàng ta nói chuyện như vậy, cho dù bản thân nhục nhã thị thiếp của hắn Tử Ngọc bọn họ. Thanh Hư cũng chỉ hờ hững trực tiếp dẫn người rời đi, không nghĩ tới hôm nay thế nhưng vì Sở Dao lại bày ra một bộ dạng muốn trở mặt cùng mình.

Sở Dao a Sở Dao, ngươi thật là có bản lĩnh lớn a. Đôi mắt đẹp của Phi Vũ vũ chân nhân trừng về phía Sở Dao đang đứng phía sau Thanh Hư. Lại không nghĩ tới Thanh Hư hơi hơi nhích thân sang che ở trước mặt Sở Dao, một đôi mắt đào hoa đen kịt, không chút yếu thế đối diện cùng Phi Vũ chân nhân, một bộ dạng ta nhịn ngươi thật lâu.

Sở Dao vẫn luôn hơi hơi cúi đầu, một bộ dạng uỷ khuất nhận đánh nhậm mắng, căn bản không cùng Phi Vũ chân nhân giằng co chính diện.

Nói thật, ngay lúc nàng nghe được Thanh Hư chân nhân thế nhưng vì mình mà trở mặt cùng Phi Vũ chân nhân, thật đúng là có chút cảm động.

Mà Tô Đồng đã sớm ở giữa hai Kim Đan chân nhân xung đột, sợ đến mức không dám lên tiếng.

"Sư phụ." Tỷ muội Ngọc Linh lúc này đột nhiên đứng dậy, song song chắp tay nói với Phi Vũ chân nhân: "Đồ nhi có chuyện muốn nói."

Phi Vũ chân nhân đang bị thái độ đột nhiên trở mặt này của Thanh Hư chân nhân khiến cho không biết làm sao, ngay lúc này tỷ muội Ngọc Linh đột nhiên làm gián đoạn vừa hay cho nàng ta một cái bậc thang đi xuống. Nàng ta trừng mắt liếc nhìn Thanh Hư chân nhân một cái, liền xoay mặt chậm rãi nói với tỷ muội Ngọc Linh: "Đồ nhi ngoan, các ngươi có lời gì muốn nói?"

"Sư phụ, lần trước Sở Dao ở Thông Thiên Phong, thế nhưng trước mặt mọi người vũ nhục đệ tử." Tỷ muội Ngọc Linh căm giận trừng mắt liếc nhìn Sở Dao một cái nói tiếp: "Sĩ khả sát bất khả nhục, cho nên đệ tử thỉnh cầu muốn cùng Sở Dao quyết chiến một trận phân ra thắng bại."

Hai người tỷ muội Ngọc Linh Tỷ tu vi Luyện Khí tầng mười hai, thế nhưng muốn khiêu chiến Sở Dao tu vi chỉ là Luyện Khí tầng sáu quả thật chính là khi dễ người, nói rõ muốn vả mặt.

"Chuyện này ta đã nghe nói, Sở Dao, ngươi thật to gan, cũng dám khi dễ đồ đệ của ta. Quả thật là không đem ta để vào mắt." Phi Vũ chân nhân thật không hổ là sự phụ của tỷ muội Ngọc Linh, không phân xanh đỏ đen trắng, một phen nói đến vô lý ngang ngược, nàng ta mắng Sở Dao xong lại nhìn Thanh Hư chân nhân nói: "Thanh Hư, ngươi phải dạy dỗ nàng ta quy củ tốt một chút, miễn để nàng ta đi khắp nơi làm cho xấu hổ mất mặt."

Dựa vào, rõ ràng là tỷ muội hai người các ngươi đuổi theo ta kêu đánh kêu giết được không, thế nhưng còn dám ác nhân cáo trạng trước. Sở Dao lửa giận cọ cọ bùng trướng, ở trong lòng hung tợn mắng. Hai thầy trò này đều là một mặt hàng, đều thiếu giáo huấn.

"Đồ đệ của ta còn không tới phiên người khác đến giáo huấn." Thanh Hư chân nhân âm u nói: "Sở Dao, nếu đồ đệ của Phi Vũ chân nhân muốn khiêu chiến ngươi, thì ngươi hãy cùng bọn họ tỷ thí một chút đi."

Phi Vũ không nghĩ tới Thanh Hư thế nhưng sẽ đáp ứng, sửng sốt một chút liền cười thử nói: "Thật tốt! Bất quá hai đồ đệ của ta tu luyện 'Song sinh càn khôn kiếm' cần thiết phải cùng nhau lên sân mới được."

"Vậy để bọn họ cùng nhau lên." Thanh Hư chân nhân lạnh lùng nhìn chằm chằm Phi Vũ chân nhân, ngữ khí nghiêm nghị nói: "Bất quá Phi Vũ, ta có lời thế nhưng phải nói trước. Sở Dao nếu thắng, ngươi cùng đồ đệ của ngươi không thể lại tới quấy rầy Sở Dao, nếu không cũng đừng trách ta trở mặt không nhận người."

"Ha ha!" Phi Vũ chân nhân nghe câu nói này, như là nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời này, nhịn không được khinh miệt cười hai tiếng nói: "Tốt, nếu Sở Dao thắng ta bảo đảm ta cùng đồ đệ không bao giờ đi tìm nàng ta. Nhưng nếu nàng ta thua, nàng ta phải ở trước mặt mọi người xin lỗi đồ đệ của ta."

Phi Vũ chân nhân vốn dĩ nghĩ muốn nói Sở Dao ở trước mặt mọi người dập đầu xin lỗi đệ tử của nàng ta. Bất quá nàng ta nghĩ nhắc tới yêu cầu này, rất có khả năng Thanh Hư sẽ trở mặt, cũng chỉ có thể nhịn xuống.

Dù sao chỉ cần Sở Dao lên đài, tỷ muội Ngọc Linh có rất nhiều thủ đoạn nhục nhã nàng, nghĩ đến sẽ thắng chắc Sở Dao nên chuyện này Phi Vũ chân nhân căn bản không quá suy xét. Dù gì tu vi của Sở Dao chẳng qua chỉ là Luyện Khí tầng sáu, không có khả năng là đối thủ của tỷ muội Ngọc Linh, trừ phi nàng có được bảo bối nghịch thiên gì đó.

Phi Vũ chân nhân nghĩ đến đây liền cảm thấy khả năng Thanh Hư đánh chủ ý này, lại vội vàng bỏ thêm một câu: "Lần tỷ thí này, chỉ có thể luận kiếm, bảo vật khác cũng không được dùng."

"Tốt." Thanh Hư chân nhân không chút do dự đáp ứng, Phi Vũ chân nhân nói những lời này cũng trúng ý của hắn.

Phi Vũ chân nhân thấy Thanh Hư chân nhân đáp ứng sảng khoái đến như vậy, ngược lại liền do dự. Nàng ta thấy rõ dáng vẻ của Thanh Hư nhân, không giống như muốn đem Sở Dao đưa tới cho hai đồ đệ của mình nhục nhã, ngược lại tràn ngập tin tưởng đối với Sở Dao. Hay là Sở Dao thật sự có pháp bảo gì giành được chiến thắng hay sao?

Nhưng không đợi Phi Vũ chân nhân nghĩ nhiều, tỷ muội Ngọc Linh đã sớm gấp không nhịn được đồng thời nói: "Sư phụ, đệ tử nguyện ý cùng Sở Dao tỷ thí một trận."

Ngu ngốc! Phi Vũ chân nhân trong lòng thầm mắng một tiếng, chính cái gọi là việc khác thường tất có trá, đạo lý trong đó cũng không cẩn thận ngẫm lại liền tùy ý quyết định, xem ra đôi tỷ muội này thật là bị mình chiều hư, lại không có đại não như vậy.

Nhưng tỷ muội Ngọc Linh đã nói ra, Phi Vũ chân nhân cũng không thể lật lọng, chỉ có thể nói: "Vậy nói rõ, hai bên đều lấy linh kiếm luận thắng thua."

Sở Dao vẫn luôn trầm mặc không nói, đương lúc nghe thấy tỷ muội Ngọc Linh gấp không chờ nổi muốn cùng mình đối chiến, liền âm thầm cười lạnh ở trong lòng nói: "Hừ! Hai nha đầu chết tiệt kia, hôm nay tỷ tỷ sẽ khiến cho các ngươi mở mang thêm kiến thức một chút, cái gì gọi là tự rước lấy nhục."

Lần trước tỷ muội Ngọc Linh đuổi giết Sở Dao, dùng 'Song kiếm hợp bích' kết hợp ra kiếm quang khủng lồ, thoạt nhìn thì rất uy phong rất lợi hại nhưng kỳ thật so với Lưu Tinh Hồ Điệp Kiếm của Sở Lan thì thật sự kém xa. Cho nên Sở Dao tin bản thân hoàn toàn có thể dùng Lửa giận kiếm ý đánh bại tỷ muội Ngọc Linh.

Phi Vũ chân nhân cùng tỷ muội Ngọc Linh nhất định không thể nghĩ được, Sở Dao tiểu tu sĩ Luyện Khí tầng sáu này, thế nhưng đã lĩnh ngộ kiếm ý hơn nữa còn có thể sử dụng thành thục. Cho nên chú định bọn họ hôm nay muốn nâng đá nện chân mình.

Phi Vũ chân nhân vẫn không yên tâm, vì thế lại nói với Thanh Hư chân nhân: "Ta thấy trước nên để bọn họ từng người chuẩn bị một chút, thời gian sau một nén nhang, liền đi tới tập hợp ở sân Luyện võ trường 'Vòm trời '.

"Tốt." Thanh Hư chân nhân lạnh lùng đáp lại một tiếng, liền mang theo Sở Dao cùng Tô Đồng xoay người đi rồi.

Phi Vũ chân nhân mang theo tỷ muội Ngọc Linh trở lại động phủ, nhân cơ hội giáo huấn tỷ muội Ngọc Linh Tỷ Muội một trận. Nói bọn họ vừa rồi không nên tùy tiện đáp ứng thi đấu, hẳn là hiểu biết rõ ràng hãy mở miệng.

Tỷ muội Ngọc Linh ngoài mặt thì cung kính, nhưng kỳ thật trong lòng lại thập phần không cho là đúng. Lần trước Sở Dao thấy bọn họ liền xoay người bỏ chạy, đã làm tỷ muội Ngọc Linh nhận định Sở Dao là người nhát gan. Sau Sở Dao lại bị bọn họ truy đuổi giống như con chuột khắp nơi chạy tán loạn qua đường, càng khiến cho tỷ muội Ngọc Linh khinh thường không thôi. Nếu không phải Mộ Trường Sinh cùng Phong Chúc Quân chặn ngang một tay, Sở Dao đã sớm bị bọn họ đùa chết.

Sự việc này bất quá xảy ra vài ngày trước, cho nên tỷ muội Ngọc Linh cũng không tin thời gian mới mấy ngày mà Sở Dao có thể trở nên lợi hại.

Phi Vũ chân nhân nhìn ra hai đồ đệ thất thần, nhưng nàng ta cũng nghĩ không ra Sở Dao có thể có tuyệt chiêu gì đối phó với hai đồ đệ của mình, liền chỉ có thể nói: "Tóm lại các ngươi hai người không nên khinh địch, cần phải thắng."

"Vâng, sư phụ." Tỷ muội Ngọc Linh lập tức lấy lại tinh thần, oán hận nói: "Ta nhất định phải ở trước mặt mọi người phái Linh Hư, đánh cho nàng ta lộ nguyên hình mới thôi."

"Ừm." Phi Vũ chân nhân vui mừng gật gật đầu, nghĩ nghĩ lại lấy ra một thứ giao cho Ngọc Linh Lục nói: "Thứ này các ngươi cầm, để ngừa vạn nhất. Nếu nàng ta dùng bảo vật ngoài linh kiếm, các ngươi liền dùng cái này phản kích."

"Vâng." Ngọc Linh Lục thấy thứ này trước mắt lập tức sáng ngời, thật cẩn thận nhận lấy. Nàng ta cùng Ngọc Linh Lam liếc nhau, hai tỷ muội trong mắt đều tràn đầy tự tin.

Thanh Hư chân nhân dẫn theo Sở Dao cùng Tô Đồng đi không bao xa, Tô Đồng liền nhịn không được hỏi: "Sư phụ, tỷ muội Ngọc Linh thoạt nhìn rất hung hăng, người nói Sở Dao sư tỷ có thể thắng hay không a?"

"Sở Dao, ngươi nói đi?" Thanh Hư chân nhân không có trả lời vấn đề của Tô Đồng, ngược lại hỏi Sở Dao vẫn luôn mặc không hé răng.

"Nếu chỉ là tỷ thí linh kiếm, tỷ muội Ngọc Linh kia so với Sở Lam sư thúc còn kém xa." Sở Dao nói thật cẩn thận, chỉ so linh kiếm nàng khẳng định có thể thắng tỷ muội Ngọc Linh. Nhưng thế giới tu tiên pháp bảo ùn ùn không dứt, nhìn Phi Vũ chân nhân cũng không phải là hạng người thành thật gì , Sở Dao rất sợ nàng ta sẽ ra ám chiêu.

"Ngươi nói đúng." Thanh Hư chân nhân so Sở Dao càng hiểu biết Phi Vũ chân nhân, nữ nhân này ngang ngược vô lý. Chưa đạt mục đích không từ thủ đoạn, xác thật rất có khả năng sẽ ra ám chiêu.

"Cái này ngươi cầm, thời khắc mấu chốt dùng để hộ thân." Thanh Hư chân nhân lấy ra một tấm bùa chú kim sắc, giao cho Sở Dao nói: "Đây là bùa chú ngũ phẩm, hoàng kim lực sĩ."

"Đa tạ sư phụ." Sở Dao kinh hỉ tiếp nhận tấm bùa chú kim sắc này, wow, bùa chú ngũ phẩm. Ở trên thị trường giá trị ít nhất mấy vạn linh thạch, có đôi khi cho dù có linh thạch cũng mua không được.

Bởi vì vẽ bùa chú ngũ phẩm, cần yêu cầu lá bùa, chu sa, phù bút đều là cấp bậc ngũ phẩm trở lên. Mà vẽ bùa chú, phù pháp cũng chỉ có đại môn phái mới có được, cho nên chỉ có Kim Đan chân nhân mới có thể vẽ.

Hơn nữa vẽ bùa chú ngũ phẩm cực kỳ hao phí thần thức cùng linh lực, sẽ ảnh hưởng đến tu vi tăng lên của tu sĩ vẽ. Cho nên Kim Đan chân nhân cũng không vẽ nhiều lắm, nhiều nhất chỉ vẽ một ít ban cho đệ tử yêu quý dùng phòng thân, hoặc là giữ một ít cho bản thân dùng lúc chiến đấu.

Sở Dao tuy rằng đã học 'Tiểu chư thiên luân hồi thật pháp' về nội dung luyện phù bên trong, nhưng lấy tu vi hiện tại của nàng nhiều nhất cũng chỉ có thể luyện chế ra bùa chú nhị phẩm. Bùa chú ngũ phẩm đối nàng mà nói là mục tiêu nhìn thấy nhưng không với tới được.

"Thời gian không sai biệt lắm." Thanh Hư chân nhân nói với Tô Đồng cùng Sở Dao: "Hai người các ngươi trước đi đến Luyện võ trường chờ xem."

Bởi vì lấy thân phận thật sự của Phi Vũ chân nhân cùng Thanh Hư, không có khả năng đi tới ghế ngồi bình thường cùng đệ tử bình thường xem xét thi đấu.

Hai người đi vào nơi cao hẻo lánh nhất của Luyện võ trường, có thể từ trên không quan sát được toàn bộ bên dưới. Mà tu sĩ ở Luyện võ trường lại không cách nào phát hiện bóng dáng bọn họ, càng không biết nhất cử nhất động của mình đều ở trong khống chế của bọn họ.

Chương 110: Mọi Người Nghị Luận.

Sở Dao cùng Tô Đồng mới vừa tiến vào Luyện võ trường đã bị trận địa trước mắt làm hoảng sợ, chỉ thấy Luyện Võ Trường bình thường thập phần an tĩnh, hiện tại tiếng người ồn ào tựa như chợ bán thức ăn, ít nhất hơn 500 tu sĩ ở Luyện võ trường đi tới đi lui.

Mọi người thấy Sở Dao cùng Tô Đồng xuất hiện, toàn bộ dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Sở Dao, thậm chí trong đám người tự động phân ra thành một con đường để hai người đi vào.

Sở Dao vừa thấy cảnh tượng này liền biết là do tỷ muội Ngọc Linh giở trò quỷ, bọn họ cho rằng bản thân nắm chắc phần thắng. Cho nên tập hợp toàn bộ đệ tử phái Linh Hư tới nơi này chứng kiến, muốn trước mặt mọi người nhục nhã mình.

Sở Dao không đoán sai, tỷ muội Ngọc Linh trước khi tiến vào Luyện võ trường đã trộm truyền âm cho Hoàng Tinh Ngữ cùng một nữ tu khác tên là Lý Mẫn, để bọn làm hết khả năng kéo đệ tử phái Linh Hư tới chứng kiến trận thi đấu này.

Cho nên hiện tại Luyện võ trường, sân lớn nhất 'Thất Sát', thính phòng có thể chứa hơn một ngàn người đã chật đến không nhích nổi.

Sở dĩ có thể có hiệu quả khoa trương như vậy, đó là bởi vì sau khi Hoàng Tinh Ngữ cùng Lý Mẫn nhận được truyền âm của tỷ muội Ngọc Linh, liền lập tức không tiếc hao phí, điên cuồng truyền âm cho tu sĩ quen biết của mình tới chứng kiến tỷ thí, cũng để bọn họ thông báo cho người khác.

Nhận được truyền âm tu sĩ lập tức hưng phấn truyền cho một tu sĩ khác, một truyền mười, mười truyền trăm, không đến thời gian mười lăm phút tin tức tỷ muội Ngọc Linh cùng Sở Dao sắp sửa tỷ thí ở Luyện võ trường 'Thất Sát' này liền oanh động toàn bộ phái Linh Hư. Đệ tử nhận được tin tức đầu tiên đều đã chạy đến Luyện võ trường chứng kiến tỷ muội Ngọc Linh cùng Sở Dao tỷ thí.

Trận tỷ thí này sở dĩ hiệu quả oanh động như vậy, đó là bởi vì lần trước tỷ muội Ngọc Linh ở Thông Thiên Phong đuổi giết Sở Dao không thành, ngược lại tức giận đến té xỉu trên mặt đất, tin tức được truyền khắp phái Linh Hư từ trên xuống dưới.

Tại Hoàng Tinh Ngữ cùng nữ tu khác điên cuồng lan truyền xuống, đệ tử phái Linh Hư đều đã biết Sở Dao là một con hồ ly chuyên môn dụ dỗ nam tu. Không chỉ mê hoặc Mộ Trường Sinh cùng Phong Chúc Quân hai nam nhân chất lượng tốt của phái Linh Hư, hơn nữa mục tiêu kế tiếp còn là nam thần Thanh Hư chân nhân phái Linh Hư.

Mọi người vốn dĩ đều lấy chuyện Sở Dao muốn bắt lấy Thanh Hư chân nhân đem làm trò chê cười để xem, nhưng lại không nghĩ tới hôm nay vậy mà nghe được Sở Dao không chỉ thành công bắt lấy nam thần Thanh Hư chân nhân, mà còn trở thành đệ tử thân truyền của Thanh Hư chân nhân.

Tin tức này làm cho cả đệ tử tuổi trẻ phái Linh Hư đều sôi trào, sôi nổi chạy tới Luyện võ trường chiêm ngưỡng phong thái của Sở Dao.

Sở Dao ở dưới sự chú ý của vạn người, chậm rãi đi vào Luyện võ trường đầy tiếng người ồn ào.

Nàng nhịn không được hướng dòng người chen chúc xô đẩy trong thính phòng nhìn lướt qua.

Tuy rằng mặt trên của thính phòng ngồi đầy người, nhưng Sở Dao vẫn thấy được mấy gương mặt quen thuộc.

Phong Chúc Quân đứng ở giữa Luyện võ trường, mày kiếm hơi nhăn lại nhìn về phía Sở Dao, vẻ mặt không rõ vì sao nàng còn muốn đi trêu chọc tỷ muội Ngọc Linh.

Mộ Trường Sinh cùng Mộ Tuyết Oánh đứng ở trong một góc không nhìn thấy, Mộ Tuyết Oánh trên mặt không che dấu được vui sướng khi người gặp họa. Mộ Trường Sinh luôn luôn đạm mạc, khuôn mặt tuấn tú không có biểu cảm gì, nhưng ngay lúc ánh mắt của Sở Dao cùng hắn chớp mắt đối diện, liền cảm nhận được trong mắt của hắn truyền đến một tia quan tâm.

Hoàng Tinh Ngữ kẹt cùng một đám nữ tu đứng ở chính giữa thính phòng, một đám nữ nhân đứng ở trong sân chỉ trỏ Sở Dao, miệng động không ngừng, vừa thấy liền biết đang nói xấu nàng.

"Người xuyên váy màu vàng kia chính là Sở Dao, lớn lên cũng chẳng ra sao!"

"Cũng không biết nàng ta dùng chiêu gì khiến người không nhận ra, mới có thể tới gần Thanh Hư chân nhân."

"Trừ bỏ lấy sắc câu dẫn, còn có thể là chiêu gì."

Nhóm nữ tu mồm năm miệng mười, đem lời khó nghe nhất đều dùng ở trên người Sở Dao. Bọn họ không nghĩ tới, ở chỗ trên cao nhất của Luyện võ trường, Phi Vũ chân nhân cùng Thanh Hư chân nhân đều đem ngôn hành cử chỉ của bọn họ thu hết vào mắt.

"Thanh Hư, có nghe hay không, đồ đệ của ngươi nhận được nhiều người chán ghét." Phi Vũ chân nhân vừa lòng nghe tiếng động nghị luận của nhóm nữ tu, liếc mắt nhìn Thanh Hư chân nhân một cái, trào phúng nói: "Đệ tử nhân phẩm bại hoại như vậy, ta khuyên ngươi vẫn nên chạy nhanh đá ra khỏi cửa đi, miễn cho thanh danh của ngươi cũng bị làm xấu."

"Bị mọi người điên cuồng ghen ghét cũng là một loại bản lĩnh." Thanh Hư chân nhân nhàn nhạt nói: "Không phải ai cũng có năng lực này."

"Nếu nói Sở Dao hồ ly tinh là người bản lĩnh, kia phái Linh Hư đích xác không người có thể bì kịp, xem ra ngươi đã lĩnh giáo bản lĩnh trên giường của đồ đệ mình, hơn nữa phi thường hưởng thụ a."

Thanh Hư chân nhân càng bảo vệ Sở Dao, Phi Vũ chân nhân càng tức giận, lời nói cũng càng ngày càng khó nghe: "Như thế nào ngươi gần nhất quá nhàm chán, thế nhưng muốn cùng Sở Dao làm loại thầy trò luyến này, bất luân chi luyến, thật là làm người ghê tởm."

"Phi Vũ, miệng của ngươi rốt cuộc bao nhiêu năm không súc miệng?" Thanh Hư chân nhân lạnh lùng phản kích nói: "Cho nên mới có thể nói ra lời hôi thối không ngửi được như vậy?"

"Thanh Hư, ngươi cũng dám nói ta như vậy?" Phi Vũ chân nhân đứng bật dậy, trên người linh khí sôi trào, kim quang lóng lánh, mặt đẹp tràn ngập sát khí, hiển nhiên là thật sự bùng nổ.

Thanh Hư không đáp lời, chậm rãi đứng dậy, trên người dâng lên một tầng ánh sáng màu xanh, trong thanh quang xuất hiện ảo ảnh rồng cuốn hổ chồm, trăm điểu đua hót.

Phía trên đỉnh cao hai Kim Đan chân nhân giận dữ trợn mắt nhìn, đại chiến chạm vào là nổ ngay.

Mà phía dưới cùng, Sở Dao thu hồi ánh mắt, nhìn về phía hai người tỷ muội Ngọc Linh đang đứng trước mặt mình. Trong mắt nàng tràn ngập chiến ý, vừa rồi ở chỗ Phi Vũ chân nhân chịu ủy khuất, nàng muốn trả gấp bội cho tỷ muội Ngọc Linh.

Tỷ muội Ngọc Linh đứng ở giữa sân, nhìn người đến tràn đầy thính phòng, đối với hiệu quả như vậy cảm thấy phi thường vừa lòng.

"Sở Dao." Ngọc Linh Lục nhẹ nhàng vén lên tóc đen bên tai đang buông xuống, hơi hơi mỉm cười nói: "Ngươi hiện tại xin tha, chúng ta còn có thể tha cho ngươi một cái mạng."

Ánh mắt tỷ muội Ngọc Linh nhìn Sở Dao, thật giống như mèo nhìn chuột, tràn ngập hài hước: "Sẽ không để cho ngươi thua đến quá khó coi."

"Muốn chiến liền chiến, ít nói lời vô nghĩa." Sở Dao cười lạnh một tiếng, lười cùng tỷ muội Ngọc Linh nói vô nghĩa. Lấy ra Liệt Diễm Kiếm của mình, ngọn lửa hừng hực, chiếu sáng lên khuôn mặt kiều mỹ của nàng.

Một chiêu 'Hoả Xà' của Sở Dao, chỉ thấy Liệt Diễm Kiếm bay lên mở ra vô số ngọn lửa dày đặc, tạo thành một đạo hỏa mạc, toàn bộ vây quanh Liệt Diễm Kiếm. Giống như một con mãng xà màu đỏ, khí thế cường đại đánh úp về phía tỷ muội Ngọc Linh.

"Hừ, điêu trùng tiểu kỹ, cũng dám bêu xấu." Tỷ muội Ngọc Linh đối mặt Hoả Xà cường thế lao tới, một bộ dạng khinh thường lấy ra linh kiếm của mình.

Ngọc Linh Lục lấy ra Lục Trúc kiếm của mình, xanh tươi vô cùng, trường kiếm bơi lội trong không trung, thậm chí có thể thấy từng mảnh mầm xanh đang phun ra nuốt vào.

Còn lại Ngọc Linh Lam lấy ra Lam Hải kiếm của mình, ánh sáng lam lấp lánh, giống như nước biển, trường kiếm múa may uy lực bắn ra bốn phía.

Hai người đồng thời triển khai 'Song sinh càn khôn kiếm' kiếm quyết, chỉ thấy toàn bộ bên trong Luyện võ trường, linh kiếm bay múa giữa không trung mang theo vô số bóng kiếm, sóng biển dao động, tiếng sóng từng trận. Cây cối lắc lư, lá rụng nhẹ nhàng, mang theo sát ý mãnh liệt thổi quét hướng về Sở Dao mà tới.

"Tỷ muội Ngọc Linh quả nhiên danh bất hư truyền, song sinh càn khôn kiếm quyết này luyện thành bóng kiếm sức mạnh phi phàm. Nếu bọn họ có thể thành công lĩnh ngộ kiếm ý mà nói, mà sức chiến đấu của bọn họ tuyệt đối thuộc về kẻ mạnh trong tu sĩ cùng cấp." Một nam tu sĩ tu vi Ngừng Mạch Kỳ, thân xuyên áo xám, một bên xem một bên nói: "Ta nghe nói chờ sau khi tỷ muội Ngọc Linh tiến vào Trúc Cơ, liền sẽ đi tới Kiếm Lô lĩnh ngộ kiếm ý, đến lúc đó tỷ muội Ngọc Linh tuyệt đối sẽ là một trong người những đệ tử tuổi trẻ xuất sắc nhất của phái Linh Hư chúng ta."

"Nói đúng." Một nam tu khác cùng là Ngừng Mạch Kỳ, thân xuyên áo vàng, gật đầu nói: "Sở Dao này tu vi mới là Luyện Khí tầng sáu, thật không biết có phải nàng ta uống lộn thuốc hay không, cũng dám tỷ thí cùng tỷ muội Ngọc Linh, quả thật chính là tự tìm chết a."

Tu sĩ khác cũng sôi nổi phụ họa: "Sở Dao này dựa sắc nổi danh, như thế nào có thể là đối thủ của tỷ muội Ngọc Linh, chúng ta chờ xem kịch vui đi."

"Hy vọng Sở Dao ít nhất có thể tiếp được hai chiêu của tỷ muội Ngọc Linh, bằng không uổng phí chúng ta chạy một đoạn đường xa tới chứng kiến trò hay này a."

Phong Chúc Quân đứng ở trên thính phòng, nghe chúng tu sĩ bên trong thính phòng nghiêng về một bên coi trọng tỷ muội Ngọc Linh, xem thường Sở Dao. Khoé miệng hắn hiện ra một tia cười trào phúng, thật là một đám người vô tri a, Sở Dao cùng tỷ muội Ngọc Linh ai đánh ai còn không nhất định đâu.

Hắn yên lặng nhìn thân ảnh mỹ lệ trong ánh lửa tại Luyện võ trường kia, thầm nghĩ: "Sở Dao, mang sức mạnh của ngươi ra, làm cho mấy người mắt chó mù này xem thật kỹ, cái gì gọi là kiếm tu."

Phía trên đỉnh cao Luyện võ trường, Phi Vũ chân nhân cùng Thanh Hư chân nhân giằng co hồi lâu, chung quy cũng không dám động thủ cùng Thanh Hư chân nhân.

Tuy rằng hai người đều là Kim Đan chân nhân, nhưng Phi Vũ chân nhân đã được nuông chiều từ bé, một thân tu vi đều dựa vào tổ phụ Thiên Thành chân nhân dùng các loại pháp bảo quý hiếm cứng rắn chồng chất mà ra.

Thiên Thành chân nhân nhìn Phi Vũ thiếu quyết tâm cùng nghị lực luyện kiếm, cũng không ép nàng ta mà sưu tập chín loại thiên địa linh hỏa luyện chế thành một cái ly pháp bảo tên là Cửu Ly, ban cho nàng ta làm vũ khí. Tuy nói Cửu Ly này có thể công kích có thể phòng chống, uy lực cũng coi như bất phàm, nhưng so với Thanh Hư chân nhân hao phí tinh lực cả đời luyện chế ra Huyễn linh kiếm mà nói, lực sát thương kém hơn nhiều.

Dù cho là tu sĩ cùng cấp bậc nhưng kiếm tu lực sát thương vẫn luôn tương đối mạnh, hơn nữa Huyễn linh kiếm quyết của Thanh Hư chân nhân đứng hàng thất phẩm, kiếm ý chú ý biến ảo vô thường, giết người trong vô hình. Chính là kẻ mạnh trong kẻ mạnh, nếu thật sự muốn đánh nhau, Phi Vũ chân nhân không phải là đối thủ của Thanh Hư chân nhân.

Đừng nhìn Phi Vũ chân nhân bình thường luôn là ngang ngược vô lý tới cực điểm, nhưng lúc mấu chốt vẫn luôn rất thức thời. Trước kia Thanh Hư chân nhân nhường nàng ta, nàng ta liền được nước làm tới, hiện tại Thanh Hư chân nhân động thật sự nổi giận, nàng ta liền dời đề tài nói: "Hừ! Ta lười cùng ngươi so đo, ta phải nhìn xem thật kỹ đồ đệ bảo bối của ta như thế nào thu thập Sở Dao của ngươi."

Sở Dao cùng Ngọc Linh Tỷ Muội ở bên dưới đánh tới vạn phần kịch liệt, vừa hay cho nàng ta một cái bậc thang đi xuống. Phi Vũ chân nhân hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo ngồi xuống, làm bộ chuyên chú quan sát trận đấu phía dưới.

Lúc này tỷ muội Ngọc Linh cùng Sở Dao đã qua vài chiêu, Sở Dao cũng không lập tức dùng kiếm ý. Mà dùng Liệt Diễm Kiếm quyết đối phó với Ngọc Linh Tỷ Muội.

Tu vi của nàng tuy rằng thấp hơn so với tỷ muội Ngọc Linh, nhưng về lĩnh ngộ kiếm lại cao hơn bọn họ mấy phần. Một chiêu 'Biển lửa', trên Liệt Diễm Kiếm giống như mang theo một tầng sóng lửa thật nhỏ không ngừng chồng lên. Vừa rồi còn linh động như Xà hỏa, đột nhiên mãnh liệt mênh mông, lấy khí thế không thể địch nổi từ trên trời giáng xuống, đem tỷ bóng kiếm hải sóng cùng lá rụng của muội Ngọc Linh thiêu cháy.

Chiêu 111: Ma Lực Của Nữ Phụ.

"Ai u! Không nghĩ tới Sở Dao thật là có mấy phần." Tu sĩ áo xám kinh ngạc nói: "Nàng ta thế nhưng có thể phá rớt bóng kiếm song sinh của tỷ muội Ngọc Linh."

"Đó là do Sở Dao đã hoàn toàn lĩnh ngộ Liệt Diễm Kiếm quyết cùng chân lý, hơn nữa có thể đem Liệt Diễm Kiếm quyết kết hợp cùng Liệt Diễm Kiếm tới xuất thần nhập hóa. Chi nên mới có thể phá bóng kiếm song sinh của Ngọc Linh." Tu sĩ áo vàng một tay chống nạnh, một tay chỉ vào ba người đang đánh trong Luyện võ trường, bộ dạng tựa như nhà bình luận thâm niên nói: "Cho nên đối với kiếm tu chúng ta mà nói, tu vi tuy rằng quan trọng nhưng căn bản nhất vẫn là ở chỗ đối kiếm cùng lĩnh ngộ kiếm quyết."

"Thì ra là thế, cho nên Sở Dao mới có thể bằng vào tu vi Luyện Khí tầng sáu đối chiến cùng tỷ muội Ngọc Linh." Hai người đang đứng ở bên cạnh những tu sĩ Luyện Khí kỳ sôi nổi bừng tỉnh đại ngộ, vừa rồi Sở Dao lấy yếu chống mạnh kia, mấy chiêu khiến bọn họ xúc động thật lớn. Rất nhiều người cũng đang tự hỏi, nếu bản thân lên sân, có thể giống như Sở Dao tiếp được mấy chiêu này của tỷ muội Ngọc Linh hay không, kết quả là không thể.

Bọn họ tu vi quá thấp, hơn nữa lĩnh ngộ kiếm quyết cùng sử dụng linh kiếm, rất lâu mới có thể đạt được trình độ như Sở Dao.

Cũng có một ít tu sĩ tu vi Luyện Kí cực thấp nhân cơ hội nịnh bợ tu sĩ áo vàng nói: "Sư huynh quả nhiên nhãn lực tốt, sư đệ thật là bội phục vô cùng."

"Hoàng sư huynh tuy rằng nói có lý, bất quá ta xem, Sở Dao tuy rằng đem Liệt Diễm Kiếm sử dụng xuất thần nhập hóa, nhưng là tu vi của nàng ta so với tỷ muội Ngọc Linh mà nói thì quá thấp. Đây là nàng ta cứng rắn chống đỡ, vô pháp thay đổi." Tu sĩ áo xám ở bên cạnh rung đùi đắc ý nói: "Nàng ta hiện tại có thể chống đỡ được mấy chiêu này của tỷ muội Ngọc Linh, đó là do tỷ muội Ngọc Linh quá mức khinh địch. Nếu bọn họ nghiêm túc lên, Sở Dao nhất định sẽ thua."

"Đây là tất nhiên." Tu sĩ áo vàng cũng gật đầu đồng ý nói: "Tỷ muội Ngọc Linh song kiếm hợp bích sức mạnh thật lớn, ngay cả ta tu sĩ sắp tiến vào Ngừng Mạch kỳ cũng không dám cứng rắn chống lại, càng đừng nói Sở Dao người này tu vi Luyện Khí tầng sáu."

"Sở Dao cũng cũng chỉ có thể tới đây." Tu sĩ áo xám nhìn chiêu thức dưới đài của tỷ muội Ngọc Linh càng ngày càng mãnh liệt, mà Sở Dao lại bắt đầu đổi từ công khích sang thủ, liền tán thưởng nói: "Bất quá biểu hiện của Sở Dao hôm nay, cũng coi như khiến cho chúng ta lau mắt mà nhìn."

"Xem ra Sở Dao không chỉ có bản lĩnh mị hồ, thiên phú luyện kiếm cũng vẫn có một chút, trách không được Thanh Hư chân nhân nguyện ý thu nhận nàng ta làm đệ tử." Tu sĩ áo vàng nói tới vong ngôn, thậm chí cho cả lời bình phẩm về Thanh Hư chân nhân.

Chỉ là sau khi hắn nói xong câu đó, đột nhiên cảm thấy sống lưng chợt lạnh, tựa như có ánh mắt nguy hiểm đảo qua thân thể hắn. Làm lông tơ toàn thân hắn thẳng dựng, sắc mặt tái nhợt, không tự chủ được rùng mình.

"Tội lỗi, tội lỗi!" Tu sĩ áo vàng vội vàng dùng sức vả miệng mình vài cái, đánh rớt hai cái răng, mang theo máu tươi phun trong tay, tiếp theo kinh sợ nói: "Đệ tử thật là nóng đầu, thế nhưng va chạm chân nhân, thật sự đáng chết, đáng chết."

Tu sĩ áo vàng sau khi nói xong, liền chạy nhanh rời khỏi đám người chui vào trong góc khác, không dám cùng người nghị luận lung tung nữa.

Tu sĩ xung quanh thấy tu sĩ áo vàng biểu hiện thần kinh hề hề, cũng sôi nổi ngậm miệng, âm thầm hối hận bản thân vừa rồi nói nhiều. Bất quá cũng may thính phòng mỗi người đều đang nghị luận Sở Dao không phải.

Bọn họ nghĩ đến luật pháp không trách nhiều người, trong lòng liền định xuống, tiếp tục quan sát trận chiến phía dưới.

"Thanh Hư, ngươi đường đường là một Kim Đan chân nhân, hà tất so đo cùng tiểu bối." Phi Vũ chân nhân tự nhiên cũng nhìn thấy vừa rồi Thanh Hư chân nhân phát ra linh áp đối với tu sĩ áo vàng phía dưới, liền châm chọc cười nói: "Dù sao bọn họ nói cũng là sự thật, chẳng lẽ ngươi có thể đem toàn bộ đệ tự ở phía dưới giết hết sao?"

Thanh Hư chân nhân cũng không để ý tới lời nói của Phi Vũ chân nhân, bởi vì hắn cũng phát hiện bản thân có chút thất thố. Tuy hắn biết Sở Dao có thiên phú xuất chúng, nhất định sẽ bị người đố kỵ nhưng tuyệt đối không nghĩ tới Sở Dao thế nhưng sẽ bị trên dưới phái Linh Hư nhất trí chán ghét.

Sở Dao này năng lực bị người ghen ghét thật sự quá lớn mạnh, lớn mạnh đến nỗi làm hắn lo lắng tình cảnh của nàng.

Bất luận thiên tài gì trước khi trưởng thành đều phi thường yếu ớt. Mà thiên tài thì bị trời đố kỵ, bị người đố kỵ, cho nên dễ gặp tai hoạ dễ bẻ gẫy, mệnh đồ nhiều chông gai.

Thanh Hư chân nhân nhìn qua quá nhiều hạng người kinh tài tuyệt diễm ở bên trong con sông dài lịch sử ngã xuống, hắn lo lắng Sở Dao cũng sẽ như thế vậy.

Đặc biệt hôm nay sau khi nhìn thấy cảnh tượng tu sĩ phái Linh Hư nghiêng về một bên ghen ghét Sở Dao, hắn bắt đầu tính muốn làm như thế nào để tăng lực phòng ngự của Sở Dao mạnh lên.

Trên thính phòng của Luyện võ trường, những tu sĩ đối vây xem chưa từng đình chỉ nghị luận về Sở Dao, nhưng Sở Dao đối với mấy lời nghị luận này không chút nào để ý. Nàng không chút hoang mang vui đùa Liệt Diễm Kiếm quyết cùng tỷ muội Ngọc Linh ứng đối, vô luận tỷ muội Ngọc Linh dùng thủ đoạn gì nàng cũng có thể tiếp được. Thậm chí còn bớt thời giờ uống vào mấy ngụm linh tửu, bổ sung linh lực.

Nàng sở dĩ không lập tức dùng Lửa giận kiếm ý tới đánh bại tỷ muội Ngọc Linh, bởi vì nàng phải đợi sau khi tỷ muội Ngọc Linh ra tuyệt chiêu, liền cho bọn họ một kích đau nhất.

Bởi vì Sở Dao biết, muốn hoàn toàn phá hủy một người cần phải đem thứ họ tự tin nhất đánh sập hoàn toàn.

Tỷ muội Ngọc Linh hai người càng đánh càng nóng. Ở trong suy nghĩ của bọn họ, hẳn là vừa mở màn Sở Dao đã bị bọn họ đánh đến thê lương giống như chó rơi xuống nước, không chút sức lực chống cự mới đúng.

Nhưng hiện tại vậy mà lâu như vậy đánh không được, bọn họ bắt đầu nôn nóng.

Tỷ muội Ngọc Linh tựa như nghe được người xem xung quanh bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ bọn họ, nghị luận sôi nổi, cười nhạo bọn họ hai tu sĩ Luyện Khí kỳ tầng mười hai, thế nhưng ngay cả một tu sĩ Luyện Khí tầng sáu cũng không đánh được.

"Lam Nhi, ra tuyệt chiêu." Ngọc Linh Lục như thế nào nuốt vào khẩu khí này, đổi một kiếm quyết, nói với Ngọc Linh Lam: "Làm cho tiện nhân đáng chết này nhìn thấy lợi hại của chúng ta."

"Tốt." Ngọc Linh Lam đang chờ những lời này của Ngọc Linh Lục.

Tỷ muội Ngọc Linh thu hồi linh kiếm, chân đạp thất tinh, đi từng bước một lên tới không trung, hai tay bấm tay niệm thần chú, trăm miệng một lời nói: "Song sinh càn khôn, đồng tâm cùng lực, cùng đức cùng hồn, thần uy tự hiện."

Trong phút chốc, đem linh kiếm phóng lên cao, phát ra như tiếng rồng gầm vang lớn thẳng trên trời xanh. Hai thanh linh kiếm phát ra ánh sáng khổng lồ, một cái lam quang chớp nhánh, một cái lục quang lóng lánh, nuốt sống thân ảnh bọn họ.

Trên bầu trời hai thanh linh kiếm lam quang cùng lục quang kia dần dần dung hợp vào nhau, hóa thành một màu xanh trắng đan xen. Kiếm quang khổng lồ treo ở giữa không trung, chừng vài hơn chục trượng, thật sự lớn kinh người.

Cùng lúc đó, một tầng xanh trắng vòng bảo hộ từ trên kiếm quang khổng lồ bao phủ ở trên người hai tỷ muội.

Tỷ muội Ngọc Linh lần này sử dụng song kiếm hợp bích, thành thạo hơn so với lần trước miễn cưỡng dùng, quả thật tiến bộ rất nhanh.

Đó là hiệu quả do tỷ muội hai người bị Sở Dao kích thích, trở về bế quan điên cuồng tu luyện.

Ngọc Linh Tỷ Muội đứng ở giữa không trung, trên cao nhìn xuống Sở Dao, tiếng hoan hô xung quanh càng khiến khí thế của bọn họ thêm tăng vọt. Bọn họ có thể cảm nhận được kiếm quang khổng lồ đã hoàn toàn tỏa định Sở Dao, chỉ chờ bản thân phát ra một kích hủy diệt.

"Tới, tới, trò hay rốt cuộc cũng mở màn."

"Tỷ muội Ngọc Linh song kiếm hợp bích, quả nhiên sức mạnh thật lớn a, Sở Dao người này chết chắc rồi."

Kiếm quang khổng lồ của tỷ muội Ngọc Linh vừa xuất hiện, làm cho cả thính phòng đều sôi trào, một ít nữ tu xem đến thập phần kích động thậm chí điên cuồng gào thét nói theo Hoàng Tinh Ngữ: "Giết chết Sở Dao, giết chết Sở Dao!"

Một tiếng vừa ra, tất cả nữ tu trên thính phòng bắt đầu điên cuồng phụ họa hô lớn: "Giết chết Sở Dao, giết chết Sở Dao!"

"Giết chết Sở Dao!" Mộ Tuyết Oánh cũng hô một tiếng cùng chúng nữ tu, nhưng ngay lập tức ở trong tầm mắt lạnh lẽo phẫn nộ của Mộ Trường Sinh liền hạ thấp âm điệu. Yên lặng im tiếng, chỉ có thể ở trong lòng điên cuồng gào thét: Giết chết Sở Dao......

Mộ Trường Sinh chau mày, một lời không nói, bất quá hắn chú ý tới kiếm quang của tỷ muội Ngọc Linh đang bao phủ xuống dưới. Sở Dao vẫn cứ đứng ngẩng đầu, trên người phòng ngự tráo cũng không khởi động, thái độ nhẹ nhàng ung dung này của nàng khiến cho Mộ Trường Sinh lau mắt mà nhìn. Hắn đoán chừng Sở Dao còn giữ hậu chiêu, nghĩ đến đây cảm giác khẩn trương của hắn mới thoáng thả lỏng một chút.

"Sở Dao sư tỷ là người tốt, các ngươi không thể......" Tô Đồng ngồi ở chỗ khách quý, tuổi còn nhỏ định lực không đủ, lúc nghe thấy chúng nữ tu vũ nhục Sở Dao liền lập tức phẫn nộ đứng dậy muốn bảo vệ danh dự của nàng. Nhưng đương lúc hắn nhìn đến toàn bộ nữ tu xung quanh quay đầu dùng đôi mắt tràn ngập hận ý cùng phẫn nộ nhìn về phía hắn, liền sợ tới mức hắn lập tức đầu co lại không dám lên tiếng nữa, sợ sẽ bị mấy nữ tu sống sờ sờ nuốt vào trong bụng.

Phong Chúc Quân vẫn luôn bất động như núi, hắn tuy rằng cũng thập phần bực bội với hành vi điên cuồng của đám nữ tu xung quanh kia, nhưng hắn cũng không lên tiếng phản bác. Bởi vì hắn biết Sở Dao nhất định sẽ thắng lợi, dùng thực lực tới đánh chết mấy miệng thối của nữ tu này, đó mới là chân chính phản kích sắc bén.

"Nữ tu có thể làm được ra trình độ này, quả nhiên là loại cảnh giới a." Phi Vũ chân nhân từ đáy lòng tán thưởng, nàng ta ở phái Linh Hư tung hoành mấy trăm năm, phi thường ương ngạnh, đắc tội vô số tu sĩ. Nhưng cho dù nàng ta có khiến người căm hận chán ghét, cũng tuyệt đối không như Sở Dao loại này vừa ra sân, liền có mị lực khiến cho nữ tu căm hận.

Thanh Hư chân nhân nghe Phi Vũ chân nhân khen ngợi Sở Dao xong, thầm hạ quyết tâm nói: "Cần phải làm ra một biện pháp khiến cho người khác không dám giết Sở Dao."

Trong Luyện võ trường Sở Dao nghe thanh âm kích động kêu đánh kêu giết ở xung quanh, trong lòng vô cùng buồn bực. Cảm thấy bản thân thật giống như dã thú ở trong đấu thú trường La Mã bị người vây xem.

Dựa vào! Thân phận cực phẩm nữ phụ bia đỡ đạn này thật là lừa người, tổng có thể khiến cho nữ tu không hề có lý do cũng hận mình thấu xương.

Đồng thời trong lòng Sở Dao cũng âm thầm cảnh giác, khoảng thời gian trước vài lần thành công tìm được đường sống trong chỗ chết, thiếu chút nữa đã quên địa vị pháo hôi của bản thân trong tiểu R văn.

Bất quá kia thì thế nào, thế giới tu tiên lấy thực lực nói chuyện, mặc kệ về sau sẽ gặp được khó khăn gì, ít nhất đôi tỷ muội vô tri trước mắt này, Sở Dao tin có thể đem bọn họ đạp xuống lòng bàn chân.

Sở Dao lửa giận bắt đầu thiêu đốt, hiện tại bên trong huyết mạch chảy không phải máu tươi, mà là dung nham núi lửa. Loại cảm giác này làm nàng cảm thấy hưng phấn, có lẽ nàng trời sinh liền thuộc về chiến đấu.

Tỷ muội Ngọc Linh nhìn Sở Dao đang ở trên mặt đất, tựa như nhìn một con kiến. Bọn họ quá mức tự tin vào bản thân, luôn cho rằng mình là đệ nhất Luyện Khí kỳ, vậy nên ở bọn họ thấy, Sở Dao nhất định sẽ thua.

"Sở Dao, chịu chết đi!" Tỷ muội Ngọc Linh bấm một kiếm quyết, kiếm quang khổng lồ lấy khí thế bổ trời xé đất chém xuống đầu Sở Dao.

Chương 11: Lập Uy Tại Thanh Hư.

Sở Dao ở trong kiếm quang mãnh liệt mênh mông chậm rãi giơ Liệt Diễm Kiếm của nàng lên.

Tô Đồng vừa thấy tư thế của Sở Dao, liền biết nàng muốn nổi bão, hắn nhịn không được nhìn đám nữ tu xung quanh kia hô: "Các ngươi một đám ngu ngốc này, trợn to mắt chó lên xem kỹ, cái gì mới gọi là kiếm tu."

Tô Đồng giọng nói vừa nhỏ dần, liền thấy Liệt Diễm Kiếm trong tay Sở Dao ánh lửa nháy mắt bạo trướng, khắp Luyện võ trường trong khoảnh khắc đều bị ánh lửa sắc bén hừng hực bao phủ. Tu sĩ cao thấp trên thính phòng, quần áo, thậm chí cả tóc lẫn lông mày, thế nhưng giống như đều có dấu hiệu khô héo.

"Wow!" Mọi người đều bị khí thế cường đại đột nhiên phát ra này của Sở Dao làm đứng hình, ngay sau đó một chuyện đã xảy ra khiến cho mọi người cảm thấy càng thêm không thể tưởng tượng được.

Trong ngọn lửa đáng sợ kia tựa như có thể đốt cháy hết thảy, bỗng xuất hiện một đôi mắt thật hung dữ. Dưới con mắt lửa hung dữ đó lại xuất hiện một cái miệng lửa mở rộng. Ở trong tiếng gầm gừ vang động khắp nơi, Liệt Diễm Kiếm từ trong tay Sở Dao lao ra như bay, tưa như điện quang mang chớp lóe, vội xông ra, cùng kiếm quang khổng lồ của tỷ muội Ngọc Linh kia va chạm chính diện vào nhau.

Chỉ nghe được một vang tiếng giòn tan, Liệt Diễm Kiếm hóa thành ngọn lửa hung thú, mang theo khí thế dời non lấp biển. Giống như tước băng cắt tuyết, đem kiếm quang chém làm hai nửa, càng không chút tạm dừng bổ xuống đầu tỷ muội Ngọc Linh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro